Editor: Serena Nguyen
Cha ta nói, ban đầu La Lục đi tới trấn Bạch Vân, không chỉ là vì đưa thư mời đại hội võ lâm, mà còn báo cho cha ta, Tuấn Hiền vương chấp chưởng triều chính thời gian lâu dài, cánh chim đã đầy đặn, rất có thể sẽ gây bất lợi cho hoàng thượng. Cha ta nghe xong cũng không tỏ ý gì, chỉ cho La Lục trở về, không cần lại xen vào chuyện triều đình.
"Ta nhìn hắn lớn lên, sao lại có thể không biết dã tâm của hắn?" Cha ta thở dài, "Tam hoàng tử thưở nhỏ thông minh, trầm ổn, là hoàng tử tiên hoàng yêu thích nhất trong tất cả, mỗi lần tiên hoàng ở trước mặt ta nhắc tới, cũng sẽ hối tiếc thở dài, chỉ tiếc Tam hoàng tử sinh ra tàn tật, nếu không nhất định là thí sinh tốt nhất thừa kế ngôi vị hoàng đế. Lúc tiên hoàng bệnh nặng, La thị vì đưa con trai mình lên ngôi hoàng đế, tàn sát hãm hại không ít hoàng tử, ta phụng chỉ Tiên hoàng giữ được tính mạng của Tam hoàng tử, đón hắn đến Trấn Bạch Vân tị nạn. Rồi sau đó, tin tức tiên hoàng băng hà truyền đến, La thị đẩy con trai của mình lên ngôi hoàng đế, cũng chính là đương kim Thánh Thượng. Chỉ tiếc La thị phí hết tâm tư đoạt lấy ngôi vị hoàng đế, đương kim hoàng thượng lại không quý trọng, kể từ sau khi kế vị, hoàng thượng liền cả ngày đắm chìm vào trong nữ sắc, La thị nhìn thấy, tức giận công tâm, không lâu về sau liền đi theo tiên hoàng."
Ta biết rõ Hoàng đế hoang dâm cha ta nói là ai, hôn quân này ta nhớ, nhìn dáng dấp đã thấy ngu ngốc ghê gớm, một chút dáng vẻ hoàng đế cũng không có, không trách được sẽ khiến mẹ mình tức chết.
"Sau khi La thị quy thiên, thế lực thật vất vả tạo dựng nên cũng rơi đài, trong triều không ít người có điều phê bình kín đáo với những việc làm của hoàng thượng, cũng không ít ngôn quan chính trực nhiều phen liều chết yết kiến, khuyên hoàng thượng không cần đắm chìm vào nữ sắc nữa. Thật ra thì Hoàng thượng cũng không hư hỏng, chỉ là vô tâm triều chính, tuổi thơ Hoàng thượng qua lại thân thiết với Tam hoàng tử, hôm nay bị ngôn quan khuyên phát phiền, liền nghĩ tới ca ca chững chạc của mình. Kết quả là liền tìm đến Tam hoàng tử, nhờ hắn giúp một tay xử lý triều chính." Cha ta vừa nói vừa lắc đầu, "La thị dưới suối vàng, nếu nhìn thấy con trai mình làm như vậy, thật là chết đều bị tức sống lại."
Ta cũng gật đầu theo, hôn quân này quả thật không hợp làm Hoàng đế.
"Cho nên, khi La Lục nói cho ta biết Tuấn Hiền vương chuẩn bị có hành động, thật ra ta không muốn xen vào chút nào, thứ nhất sau khi tiên hoàng chết ta đã đặt mình ở ngoài triều đình, không muốn để ý chuyện này. Thứ hai, so với Đương Kim hoàng thượng, Tuấn Hiền vương quả thật thích hợp làm hoàng đế tốt hơn. Vậy mà, Tuấn Hiền vương mặc dù năng lực trác tuyệt, lại trời sinh đa nghi, nếu hắn thật có hành động gì, nhất định sẽ diệt trừ Vô Đạo đường trước. Bởi vì hôm nay trong triều, cũng chỉ có Vô Đạo đường không dưới quyền kiểm soát của hắn, vì Vô Đạo đường, ta phải nghĩ ra đối sách. Nhưng là, ta có chức quan, tùy tiện vào kinh sẽ khiến Tuấn Hiền vương hoài nghi, cho nên ta liền lén lút tìm Kim Nguyên Bảo, nhờ thằng bé vào kinh giúp ta lưu ý động tĩnh triều đình."
Thì ra là chuyện như thế, ta cuối cùng coi cũng như là hiểu, thế nhưng với chuyện tại sao lừa ta bọn họ vẫn là không hề có một chút quan hệ, ta hỏi: "Vậy các người lừa con là có kế hoạch gì?"
"Không phải gạt con, chỉ là có chút chuyện, nữ nhi không cần thiết biết." Cha ta rất không khách khí nhìn ta một cái, nói tiếp, "Trải qua nhiều phen dò thăm, cha xác định Tuấn Hiền vương thật sự muốn diệt trừ Vô Đạo đường, thật ra thì cha đã sớm không muốn quản lí Vô Đạo đường, nhưng là những huynh đệ này từng theo cha vào sinh ra tử, cha không thể bỏ mặc, vì vậy cha bí mật chạy tới Kinh Thành, cùng mọi người thương lượng đối sách."
"Mọi người thương lượng đối sách không phải là giao Vô Thượng Lệnh ra, sau đó giải tán Vô Đạo đường đơn giản như vậy chứ?" Ta rất nghi ngờ.
"Đơn giản? Đó là trong lòng con nghĩ thôi, nếu như mà cha trực tiếp giao Vô Thượng Lệnh ra, sẽ chỉ làm Tuấn Hiền vương tăng thêm hoài nghi, ở trong triều đình, mỗi tiếng nói cử động cũng cần để ý, không cẩn thận nói sai một câu là có thể rước họa vào thân." Cha ta rất nghiêm túc nói, "Tuấn Hiền vương muốn Vô Thượng Lệnh, muốn giải trừ Vô Đạo đường gây uy hiếp với hắn, đó là bởi vì hắn coi cha là kẻ địch, muốn tỏ rõ tâm ý với hắn còn lâu mới dễ dàng như trong tưởng tượng."
Lời này của cha ta rất đồng ý, chúng ta tiếp xúc mấy lần, Tô Mộ Bạch trên mặt nhìn hình như rất hòa nhã, nhưng trong xương lại cực kì lạnh nhạt, cái này là do đôi chân tàn tật từ nhỏ của hắn. Sinh ra ở hoàng tộc, chịu đủ hãm hại cùng rèn giũa, đối với người nào cũng tồn tại cảnh giác, không dám tin tưởng, sợ bị người bên cạnh làm hại. . . . . . Nói đi nói lại, thật ra thì hắn cũng là một người đáng thương, ta tin chắc trong lòng hắn còn một góc cho Tô Mộ Bạch, còn có kỉ niệm ở trấn Bạch Vân, chỉ là toàn bộ đề đã không trở về được.
"Sau khi bí mật chạy tới kinh thành, cha liền một mực thăm dò lý do Tuấn Hiền Vương tìm Phệ Hồn đao, rốt cuộc phát hiện chân tướng. Sau đó, cha liên lạc với Nguyên Bảo, hy vọng có thể nhờ thằng bé nói bí mật này cho con biết, hơn nữa để con vào hoàng cung thuyết phục Tuấn Hiền vương. Con cũng đừng trách Nguyên Bảo tiểu tử này, ta mất bao nhiêu công sức mới thuyết phục được thằng bé, không ngờ đến lúc quan trọng, thằng bé lại đổi quẻ, nói muốn thay con đi nói điều kiện."
Ta mím mím môi, mặc dù Kim Nguyên Bảo gạt ta, lương tâm quả thật tốt hơn cha ta nhiều.
"Ý của cha con nên hiểu, muốn bàn điều kiện với Tuấn Hiền vương không có con thì không được, chỉ có con ra mặt, ta đây một người làm cha mới có lý do ra mặt, mới có thể thuyết phục Tuấn Hiền vương."
"Con đương nhiên hiểu, nhưng hai người gạt con làm chi, con cũng không phải là miệng rộng sẽ tùy tiện nói ra ngoài." Ta chu mỏ, vẫn không hết tức.
"Nha đầu con mặc dù miệng không lớn, đáng tiếc hay làm hỏng việc, biết rõ chân tướng nhất định diễn không giống." Cha ta rất thẳng thắn nói.
"Hừ, nói đi nói lại cha chính là không tin tưởng nữ nhi như con, con không thèm để ý tới cha!" Trong lòng mặc dù phục, ngoài miệng vẫn phải là cậy mạnh giữ mặt mũi, ta xoay người tính rời đi.
Không ngờ ta mới vừa đi ra cửa mấy bước, liền đụng phải người truyền tin: "Không xong, đại tiểu thư, bên ngoài có một đám người chỉ mặt gọi tên tìm cô, cô mau đi xem một chút!"
Cha ta nói, ban đầu La Lục đi tới trấn Bạch Vân, không chỉ là vì đưa thư mời đại hội võ lâm, mà còn báo cho cha ta, Tuấn Hiền vương chấp chưởng triều chính thời gian lâu dài, cánh chim đã đầy đặn, rất có thể sẽ gây bất lợi cho hoàng thượng. Cha ta nghe xong cũng không tỏ ý gì, chỉ cho La Lục trở về, không cần lại xen vào chuyện triều đình.
"Ta nhìn hắn lớn lên, sao lại có thể không biết dã tâm của hắn?" Cha ta thở dài, "Tam hoàng tử thưở nhỏ thông minh, trầm ổn, là hoàng tử tiên hoàng yêu thích nhất trong tất cả, mỗi lần tiên hoàng ở trước mặt ta nhắc tới, cũng sẽ hối tiếc thở dài, chỉ tiếc Tam hoàng tử sinh ra tàn tật, nếu không nhất định là thí sinh tốt nhất thừa kế ngôi vị hoàng đế. Lúc tiên hoàng bệnh nặng, La thị vì đưa con trai mình lên ngôi hoàng đế, tàn sát hãm hại không ít hoàng tử, ta phụng chỉ Tiên hoàng giữ được tính mạng của Tam hoàng tử, đón hắn đến Trấn Bạch Vân tị nạn. Rồi sau đó, tin tức tiên hoàng băng hà truyền đến, La thị đẩy con trai của mình lên ngôi hoàng đế, cũng chính là đương kim Thánh Thượng. Chỉ tiếc La thị phí hết tâm tư đoạt lấy ngôi vị hoàng đế, đương kim hoàng thượng lại không quý trọng, kể từ sau khi kế vị, hoàng thượng liền cả ngày đắm chìm vào trong nữ sắc, La thị nhìn thấy, tức giận công tâm, không lâu về sau liền đi theo tiên hoàng."
Ta biết rõ Hoàng đế hoang dâm cha ta nói là ai, hôn quân này ta nhớ, nhìn dáng dấp đã thấy ngu ngốc ghê gớm, một chút dáng vẻ hoàng đế cũng không có, không trách được sẽ khiến mẹ mình tức chết.
"Sau khi La thị quy thiên, thế lực thật vất vả tạo dựng nên cũng rơi đài, trong triều không ít người có điều phê bình kín đáo với những việc làm của hoàng thượng, cũng không ít ngôn quan chính trực nhiều phen liều chết yết kiến, khuyên hoàng thượng không cần đắm chìm vào nữ sắc nữa. Thật ra thì Hoàng thượng cũng không hư hỏng, chỉ là vô tâm triều chính, tuổi thơ Hoàng thượng qua lại thân thiết với Tam hoàng tử, hôm nay bị ngôn quan khuyên phát phiền, liền nghĩ tới ca ca chững chạc của mình. Kết quả là liền tìm đến Tam hoàng tử, nhờ hắn giúp một tay xử lý triều chính." Cha ta vừa nói vừa lắc đầu, "La thị dưới suối vàng, nếu nhìn thấy con trai mình làm như vậy, thật là chết đều bị tức sống lại."
Ta cũng gật đầu theo, hôn quân này quả thật không hợp làm Hoàng đế.
"Cho nên, khi La Lục nói cho ta biết Tuấn Hiền vương chuẩn bị có hành động, thật ra ta không muốn xen vào chút nào, thứ nhất sau khi tiên hoàng chết ta đã đặt mình ở ngoài triều đình, không muốn để ý chuyện này. Thứ hai, so với Đương Kim hoàng thượng, Tuấn Hiền vương quả thật thích hợp làm hoàng đế tốt hơn. Vậy mà, Tuấn Hiền vương mặc dù năng lực trác tuyệt, lại trời sinh đa nghi, nếu hắn thật có hành động gì, nhất định sẽ diệt trừ Vô Đạo đường trước. Bởi vì hôm nay trong triều, cũng chỉ có Vô Đạo đường không dưới quyền kiểm soát của hắn, vì Vô Đạo đường, ta phải nghĩ ra đối sách. Nhưng là, ta có chức quan, tùy tiện vào kinh sẽ khiến Tuấn Hiền vương hoài nghi, cho nên ta liền lén lút tìm Kim Nguyên Bảo, nhờ thằng bé vào kinh giúp ta lưu ý động tĩnh triều đình."
Thì ra là chuyện như thế, ta cuối cùng coi cũng như là hiểu, thế nhưng với chuyện tại sao lừa ta bọn họ vẫn là không hề có một chút quan hệ, ta hỏi: "Vậy các người lừa con là có kế hoạch gì?"
"Không phải gạt con, chỉ là có chút chuyện, nữ nhi không cần thiết biết." Cha ta rất không khách khí nhìn ta một cái, nói tiếp, "Trải qua nhiều phen dò thăm, cha xác định Tuấn Hiền vương thật sự muốn diệt trừ Vô Đạo đường, thật ra thì cha đã sớm không muốn quản lí Vô Đạo đường, nhưng là những huynh đệ này từng theo cha vào sinh ra tử, cha không thể bỏ mặc, vì vậy cha bí mật chạy tới Kinh Thành, cùng mọi người thương lượng đối sách."
"Mọi người thương lượng đối sách không phải là giao Vô Thượng Lệnh ra, sau đó giải tán Vô Đạo đường đơn giản như vậy chứ?" Ta rất nghi ngờ.
"Đơn giản? Đó là trong lòng con nghĩ thôi, nếu như mà cha trực tiếp giao Vô Thượng Lệnh ra, sẽ chỉ làm Tuấn Hiền vương tăng thêm hoài nghi, ở trong triều đình, mỗi tiếng nói cử động cũng cần để ý, không cẩn thận nói sai một câu là có thể rước họa vào thân." Cha ta rất nghiêm túc nói, "Tuấn Hiền vương muốn Vô Thượng Lệnh, muốn giải trừ Vô Đạo đường gây uy hiếp với hắn, đó là bởi vì hắn coi cha là kẻ địch, muốn tỏ rõ tâm ý với hắn còn lâu mới dễ dàng như trong tưởng tượng."
Lời này của cha ta rất đồng ý, chúng ta tiếp xúc mấy lần, Tô Mộ Bạch trên mặt nhìn hình như rất hòa nhã, nhưng trong xương lại cực kì lạnh nhạt, cái này là do đôi chân tàn tật từ nhỏ của hắn. Sinh ra ở hoàng tộc, chịu đủ hãm hại cùng rèn giũa, đối với người nào cũng tồn tại cảnh giác, không dám tin tưởng, sợ bị người bên cạnh làm hại. . . . . . Nói đi nói lại, thật ra thì hắn cũng là một người đáng thương, ta tin chắc trong lòng hắn còn một góc cho Tô Mộ Bạch, còn có kỉ niệm ở trấn Bạch Vân, chỉ là toàn bộ đề đã không trở về được.
"Sau khi bí mật chạy tới kinh thành, cha liền một mực thăm dò lý do Tuấn Hiền Vương tìm Phệ Hồn đao, rốt cuộc phát hiện chân tướng. Sau đó, cha liên lạc với Nguyên Bảo, hy vọng có thể nhờ thằng bé nói bí mật này cho con biết, hơn nữa để con vào hoàng cung thuyết phục Tuấn Hiền vương. Con cũng đừng trách Nguyên Bảo tiểu tử này, ta mất bao nhiêu công sức mới thuyết phục được thằng bé, không ngờ đến lúc quan trọng, thằng bé lại đổi quẻ, nói muốn thay con đi nói điều kiện."
Ta mím mím môi, mặc dù Kim Nguyên Bảo gạt ta, lương tâm quả thật tốt hơn cha ta nhiều.
"Ý của cha con nên hiểu, muốn bàn điều kiện với Tuấn Hiền vương không có con thì không được, chỉ có con ra mặt, ta đây một người làm cha mới có lý do ra mặt, mới có thể thuyết phục Tuấn Hiền vương."
"Con đương nhiên hiểu, nhưng hai người gạt con làm chi, con cũng không phải là miệng rộng sẽ tùy tiện nói ra ngoài." Ta chu mỏ, vẫn không hết tức.
"Nha đầu con mặc dù miệng không lớn, đáng tiếc hay làm hỏng việc, biết rõ chân tướng nhất định diễn không giống." Cha ta rất thẳng thắn nói.
"Hừ, nói đi nói lại cha chính là không tin tưởng nữ nhi như con, con không thèm để ý tới cha!" Trong lòng mặc dù phục, ngoài miệng vẫn phải là cậy mạnh giữ mặt mũi, ta xoay người tính rời đi.
Không ngờ ta mới vừa đi ra cửa mấy bước, liền đụng phải người truyền tin: "Không xong, đại tiểu thư, bên ngoài có một đám người chỉ mặt gọi tên tìm cô, cô mau đi xem một chút!"
/56
|