Phong Triệu Nghiêm vừa thượng triều về, vừa đi vừa bàn công sự với Lượng Cửu, Y Lan Ly nắm chắc cơ hội , lúc hắn vừa đi tới,y lập tức tiến đến
Nhìn thấy Y Lan Ly, Phong Nghiêm có chút miễn cưỡng, hắn nghĩ cho thể diện của nàng ta, không thể đuổi thẳng thừng đi như lần trước được
- Thái tử ca, huynh xong việc rồi à?
- Công chúa, ta xong việc rồi, nếu không có chuyện gì..
- Ta có chuyện muốn hỏi?
Phong Triệu Nghiêm ngạc nhiên nhưng cũng hồi chấp thuận
- Huynh ăn cơm chưa?
Câu hỏi nằm ngoài dự liệu của Phong Triệu Nghiêm, hắn đờ cả người, sau một hồi mới nói
- Ta..sáng nay đã ăn rồi thưa công chúa
- Vậy huynh ăn với gì vậy?
- Ta..không nhớ rõ
- Vậy huynh thích cơm chan canh không?
Phong Triệu Nghiêm nhíu mày khó hiểu, dần mất kiên nhẫn, Lượng Cửu bên cạnh cũng đờ người theo hắn, y thầm cảm thấy may mắn vì mình không phải Phong Triệu Nghiêm
- Công chúa..thứ lỗi..ta có việc cần phải giải quyết nữa
- À..làm phiền Thái tử ca rồi, ta có tự tay làm chút điểm tâm, mong huynh sẽ nhận
Lượng Cửu nghe lệnh nhận lấy chiếc giỏ, cười gượng thay Phong Triệu Nghiêm. Khác hẳn với Phong Triệu Nghiêm, Y Lan Ly đang cảm thấy cách Nan Nan bày cho mình quả nhiên hiệu quả, những lần trước lần nào gặp nàng ta cũng chỉ nói được với Thái tử có một câu, lần này nói được liền mấy câu lận, lại rất dài nữa. Phong Triệu Nghiêm đi xa rồi, Y Lan Ly và thị nữ mới cười phá lên nắm tay nhau vui vẻ, cảm thấy bản thân sắp thành công rồi
Về đến phủ, Phong Triệu Nghiêm đi về tẩm viện của mình, tiếng ồn ào đằng xa đang dần tiến tới chỗ hắn
- Tên nhóc thối đáng chết nhà ngươi!!
Phong Triệu Nghiêm nhìn Phong Lẫm Lẫm mặt mày tươi cười hí hửng chạy qua mình, Nan Nan đuổi theo sau. Chả biết hai người này làm gì, đến cả Thái tử trước mặt cũng không nhận ra. Nan Nan bị Lẫm Lẫm chơi khăm, tức giận cực hạn, vốn không còn để ý bất cứ điều gì xung quanh nữa, cứ lấy hết tốc lực mà chạy. Vậy nên, khi Phong Triệu Nghiêm bắt lại cánh tay cô, hắn bị lựa đẩy vài bước ra đằng sau nhưng vẫn kéo được Nan Nan ra trước mặt mình
- Đường đường là Thái tử phi, làm như vậy còn ra thể thống gì nữa?
- Ngài ...còn nói..nếu không phải do ngài...
Nan Nan thở dốc không nói ra lời, Phong Triệu Nghiêm không vội, hắn để cho cô lấy lại nhịp thở. Nan Nan không để ý Phong Triệu Nghiêm nắm chặt tay mình cho nên khoảng cách hai người rất gần, cô chỉ để ý làm sao cho hết thở hổn hển đã, nhưng cũng đột nhiên, cô để ý thấy được cái gì đó rất quen thuộc đeo trên cổ Phong Nghiêm, sao cô có thể quên nó được nhỉ, là sợi dây chuyền có thiết kế giống hệt với hiện đại- Lệ bích
Nan Nan trước không được nhìn kĩ, tò mò đưa mặt nhìn gần hơn. Phong Triệu Nghiêm không quen khoảng cách này, nhất thời nôn nóng kéo Nan Nan ra, bỗng Nan Nan có vẻ bị choáng
- Nàng sao vậy, ta đâu có dùng lực?- Phong Nghiêm sững sờ hỏi
- Không có gì. Chắc do sáng nay ta chưa ăn gì
Chính Nan Nan cũng không biết sao mình lại thế, xin lỗi qua loa rồi chào Phong Nghiêm. Nhìn chiếc giỏ hắn mang từ chỗ Y Lan Ly về, Nan Nan bật cười
Tối hôm đó Nan Nan suy nghĩ rất nhiều, Thời Thiên dọn dẹp bàn ăn xong mang cho cung nhân đem rửa, nhìn thấy Nan Nan không khỏi tò mò hỏi
- Thái tử phi, người có tâm sự sao?
- Ta đang nghĩ..
Nan Nan ngập ngừng rồi cười lắc đầu
- Thôi không có gì đâu?À phải rồi, chuyện đó, cô làm xong chưa?
Thời Thiên cho người lui hết, lại gần nói nhỏ với Nan Nan
- Hồi tiểu chủ nhân, thuộc hạ đã sắp xếp xong vài người của Bá phách lai trà trộn vào đây rồi
- Tốt lắm, dạo này A Thi vất vả rồi
- Thuộc hạ làm sao vất vả bằng tiểu chủ nhân được, chắc hẳn chủ nhân đang rất lo lắng cho người đấy. Không biết y ra sao rồi?
Thấy Thời Thiên buồn buồn, Nan Nan cười an ủi
- Mẫu thân vẫn an toàn, cô yên tâm đi
Và nếu Quách Tố Niệm chết, Nan Nan chắc chắn sẽ cảm nhận được
Sáng hôm sau thượng triều xong, Y Lan Ly lại chuẩn bị điểm tâm Phong Triệu Nghiêm thích đi tìm hắn, nhìn thấy nàng ta,Phong Triệu Nghiêm lại thở dài
- Thái tử ca, huynh thượng triều xong rồi hả. Huynh ăn cơm chưa?
Lượng Cửu nghe xong suýt bật cười, Phong Triệu Nghiêm hơi nhíu mày nhìn Y Lan Ly, trả lời lại y hệt hôm qua
- Vậy huynh ăn những gì vậy?
- Công chúa..nếu không có chuyện gì..
- Thái tử ca, huynh thích loại gạo nào vậy?
Y Lan Ly lần này còn dai hơn lần trước, mãi mới có thể "tống cổ" nàng ta đi. Sáng hôm sau và sáng hôm sau nữa, Phong Triệu Nghiêm bắt đầu ám ảnh, mỗi lần thượng triều về hắn đi cứ như sợ gặp ma vậy
-Hôm nay chúng ta đến đây thôi
-Vâng
Tất cả các quan thần và hoàng tử đều lui, nhưng Phong Bác Thần lại lệnh cho Phong Triệu Nghiêm ở lại
- Nghiêm, gần đây trẫm nghe nói, công chúa Bạch Linh có vẻ rất thích bám lấy con
Phong Bác Thần đương nhiên cũng có ý muốn liên hôn với Bạch Linh, hai bên đều có lợi, chỉ là sứ giả chỉ sang đây chúc mừng, nếu gợi ý muốn liên hôn thì có hơi thất lễ, nhưng giờ Y Lan Ly lại có ý này trước, quả rất thuận lợi
- Phụ hoàng, người nên biết , công chúa chỉ là đến Đại Triều thăm quan, không có ý gì khác
Phong Bác Thần không nói gì, chỉ cười trừ
- Không vội
Phong Triệu Nghiêm quay về, hắn lấy tay xoa xoa đầu. Nan Nan và Thời Thiên đi qua, cô cứ đi đi đi lại một hồi, sau đó bảo Thời Thiên ở ngoài đợi
Nan Nan đi vào tẩm viện, tim đập rất nhanh, chỉ thò đầu vào
- Thái ..Thái tử
Phong Triệu Nghiêm giờ mới để ý thấy Nan Nan, nhưng hắn bây giờ rất không có tâm trạng
- Chuyện gì?
- Nếu ngài chê Y Lan Ly phiền, ta có thể giúp ngài
- Giúp thế nào?
- Ừm..- Nan Nan ngập ngừng- Ta chỉ cần nói với Thái hậu, rằng..ta vẫn muốn bù đắp tình cảm với ngài, nên chuyện cưới xin cứ bỏ bỏ đi
Phong Triệu Nghiêm nhìn Nan Nan, nàng ta nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy sao, nhưng hắn không vội vạch trần
- Điều kiện là gì?
- Điều kiện? Ta muốn ngài cho ta sợi dây Lệ bích đó
Nan Nan chỉ tay vào sợi dây Phong Nghiêm đeo, hắn thấy rất khó hiểu , Nan Nan sao lại có sự yêu thích đặc biệt với Lệ bích đến vậy
Hiểu được ánh mắt của Phong Nghiêm, Nan Nan vội giải thích
- Ta thấy thiết kế của chiếc vòng này rất tinh xảo, có một không hai ..rất muốn sở hữu
- Vậy sao, ta nhớ có người nào từng nói chiếc vòng này rất xấu
Nan Nan ngạc nhiên, chiếc vòng đến từ hiện đại còn dám chê xấu, ai dám chê vậy. Cơ mà, Phong Triệu Nghiêm thực sự rất tò mò Nan Nan vì sao muốn sợi dây đến vậy, hắn giả vờ chấp thuận
- Được thôi, cho nàng, nàng hãy nhớ việc của mình
Nan Nan gật đầu lia lịa, Phong Nghiêm tháo Lệ bích ra, thả vào lòng bàn tay rồi chìa cho Nan Nan. Không hiểu sao, lòng hào hức khi nãy của Nan Nan đang dần biến mất, thay vào đó là cái cảm giác rất kì lạ, tim đập càng lúc càng nhanh, hô hấp khó chịu
Bàn tay Nan Nan đưa về phía chiếc vòng, càng lại gần, bàn tay Nan Nan cứ như có dòng điện chạy qua, tê tê, làm cô cứ chần chừ mãi. Sợ Phong Nghiêm nghi ngờ, Nan Nan cố gắng bình tĩnh rồi nhanh chóng cầm lấy sợi dây, vội vàng chào rồi rời đi
Cầm sợi dây trên tay, nhưng toàn thân Nan Nan đều run rẩy, giờ thì toàn thân cô đều tê, đầu bắt đầu choáng váng , đôi mắt lờ mờ dần. Cả thân thể cô bỗng chốc nhẹ như một tờ giấy, không rõ là đang đứng hay đang đổ, chỉ là trước khi mọi thứ tối đen, cô đã nghe thấy tiếng Phong Nghiêm gọi mình
" Lăng Y"
.
.
.
" Anh tên gì, em là Lâm Uyên Nan "
" Con gái, sau này trong giang hồ, con muốn biệt danh của mình là gì?"
" Cô sẽ phải hối hận cả đời"
" Ba mẹ cô..."
.
.
.
Nan Nan như đang trôi trong sóng đại dương bao la, thân thể trôi nổi, nước mắt không kiềm được mà tuân rơi
" Năm đó vào sinh nhật 9 tuổi, người chết, lý ra phải là mình"
Nhìn thấy Y Lan Ly, Phong Nghiêm có chút miễn cưỡng, hắn nghĩ cho thể diện của nàng ta, không thể đuổi thẳng thừng đi như lần trước được
- Thái tử ca, huynh xong việc rồi à?
- Công chúa, ta xong việc rồi, nếu không có chuyện gì..
- Ta có chuyện muốn hỏi?
Phong Triệu Nghiêm ngạc nhiên nhưng cũng hồi chấp thuận
- Huynh ăn cơm chưa?
Câu hỏi nằm ngoài dự liệu của Phong Triệu Nghiêm, hắn đờ cả người, sau một hồi mới nói
- Ta..sáng nay đã ăn rồi thưa công chúa
- Vậy huynh ăn với gì vậy?
- Ta..không nhớ rõ
- Vậy huynh thích cơm chan canh không?
Phong Triệu Nghiêm nhíu mày khó hiểu, dần mất kiên nhẫn, Lượng Cửu bên cạnh cũng đờ người theo hắn, y thầm cảm thấy may mắn vì mình không phải Phong Triệu Nghiêm
- Công chúa..thứ lỗi..ta có việc cần phải giải quyết nữa
- À..làm phiền Thái tử ca rồi, ta có tự tay làm chút điểm tâm, mong huynh sẽ nhận
Lượng Cửu nghe lệnh nhận lấy chiếc giỏ, cười gượng thay Phong Triệu Nghiêm. Khác hẳn với Phong Triệu Nghiêm, Y Lan Ly đang cảm thấy cách Nan Nan bày cho mình quả nhiên hiệu quả, những lần trước lần nào gặp nàng ta cũng chỉ nói được với Thái tử có một câu, lần này nói được liền mấy câu lận, lại rất dài nữa. Phong Triệu Nghiêm đi xa rồi, Y Lan Ly và thị nữ mới cười phá lên nắm tay nhau vui vẻ, cảm thấy bản thân sắp thành công rồi
Về đến phủ, Phong Triệu Nghiêm đi về tẩm viện của mình, tiếng ồn ào đằng xa đang dần tiến tới chỗ hắn
- Tên nhóc thối đáng chết nhà ngươi!!
Phong Triệu Nghiêm nhìn Phong Lẫm Lẫm mặt mày tươi cười hí hửng chạy qua mình, Nan Nan đuổi theo sau. Chả biết hai người này làm gì, đến cả Thái tử trước mặt cũng không nhận ra. Nan Nan bị Lẫm Lẫm chơi khăm, tức giận cực hạn, vốn không còn để ý bất cứ điều gì xung quanh nữa, cứ lấy hết tốc lực mà chạy. Vậy nên, khi Phong Triệu Nghiêm bắt lại cánh tay cô, hắn bị lựa đẩy vài bước ra đằng sau nhưng vẫn kéo được Nan Nan ra trước mặt mình
- Đường đường là Thái tử phi, làm như vậy còn ra thể thống gì nữa?
- Ngài ...còn nói..nếu không phải do ngài...
Nan Nan thở dốc không nói ra lời, Phong Triệu Nghiêm không vội, hắn để cho cô lấy lại nhịp thở. Nan Nan không để ý Phong Triệu Nghiêm nắm chặt tay mình cho nên khoảng cách hai người rất gần, cô chỉ để ý làm sao cho hết thở hổn hển đã, nhưng cũng đột nhiên, cô để ý thấy được cái gì đó rất quen thuộc đeo trên cổ Phong Nghiêm, sao cô có thể quên nó được nhỉ, là sợi dây chuyền có thiết kế giống hệt với hiện đại- Lệ bích
Nan Nan trước không được nhìn kĩ, tò mò đưa mặt nhìn gần hơn. Phong Triệu Nghiêm không quen khoảng cách này, nhất thời nôn nóng kéo Nan Nan ra, bỗng Nan Nan có vẻ bị choáng
- Nàng sao vậy, ta đâu có dùng lực?- Phong Nghiêm sững sờ hỏi
- Không có gì. Chắc do sáng nay ta chưa ăn gì
Chính Nan Nan cũng không biết sao mình lại thế, xin lỗi qua loa rồi chào Phong Nghiêm. Nhìn chiếc giỏ hắn mang từ chỗ Y Lan Ly về, Nan Nan bật cười
Tối hôm đó Nan Nan suy nghĩ rất nhiều, Thời Thiên dọn dẹp bàn ăn xong mang cho cung nhân đem rửa, nhìn thấy Nan Nan không khỏi tò mò hỏi
- Thái tử phi, người có tâm sự sao?
- Ta đang nghĩ..
Nan Nan ngập ngừng rồi cười lắc đầu
- Thôi không có gì đâu?À phải rồi, chuyện đó, cô làm xong chưa?
Thời Thiên cho người lui hết, lại gần nói nhỏ với Nan Nan
- Hồi tiểu chủ nhân, thuộc hạ đã sắp xếp xong vài người của Bá phách lai trà trộn vào đây rồi
- Tốt lắm, dạo này A Thi vất vả rồi
- Thuộc hạ làm sao vất vả bằng tiểu chủ nhân được, chắc hẳn chủ nhân đang rất lo lắng cho người đấy. Không biết y ra sao rồi?
Thấy Thời Thiên buồn buồn, Nan Nan cười an ủi
- Mẫu thân vẫn an toàn, cô yên tâm đi
Và nếu Quách Tố Niệm chết, Nan Nan chắc chắn sẽ cảm nhận được
Sáng hôm sau thượng triều xong, Y Lan Ly lại chuẩn bị điểm tâm Phong Triệu Nghiêm thích đi tìm hắn, nhìn thấy nàng ta,Phong Triệu Nghiêm lại thở dài
- Thái tử ca, huynh thượng triều xong rồi hả. Huynh ăn cơm chưa?
Lượng Cửu nghe xong suýt bật cười, Phong Triệu Nghiêm hơi nhíu mày nhìn Y Lan Ly, trả lời lại y hệt hôm qua
- Vậy huynh ăn những gì vậy?
- Công chúa..nếu không có chuyện gì..
- Thái tử ca, huynh thích loại gạo nào vậy?
Y Lan Ly lần này còn dai hơn lần trước, mãi mới có thể "tống cổ" nàng ta đi. Sáng hôm sau và sáng hôm sau nữa, Phong Triệu Nghiêm bắt đầu ám ảnh, mỗi lần thượng triều về hắn đi cứ như sợ gặp ma vậy
-Hôm nay chúng ta đến đây thôi
-Vâng
Tất cả các quan thần và hoàng tử đều lui, nhưng Phong Bác Thần lại lệnh cho Phong Triệu Nghiêm ở lại
- Nghiêm, gần đây trẫm nghe nói, công chúa Bạch Linh có vẻ rất thích bám lấy con
Phong Bác Thần đương nhiên cũng có ý muốn liên hôn với Bạch Linh, hai bên đều có lợi, chỉ là sứ giả chỉ sang đây chúc mừng, nếu gợi ý muốn liên hôn thì có hơi thất lễ, nhưng giờ Y Lan Ly lại có ý này trước, quả rất thuận lợi
- Phụ hoàng, người nên biết , công chúa chỉ là đến Đại Triều thăm quan, không có ý gì khác
Phong Bác Thần không nói gì, chỉ cười trừ
- Không vội
Phong Triệu Nghiêm quay về, hắn lấy tay xoa xoa đầu. Nan Nan và Thời Thiên đi qua, cô cứ đi đi đi lại một hồi, sau đó bảo Thời Thiên ở ngoài đợi
Nan Nan đi vào tẩm viện, tim đập rất nhanh, chỉ thò đầu vào
- Thái ..Thái tử
Phong Triệu Nghiêm giờ mới để ý thấy Nan Nan, nhưng hắn bây giờ rất không có tâm trạng
- Chuyện gì?
- Nếu ngài chê Y Lan Ly phiền, ta có thể giúp ngài
- Giúp thế nào?
- Ừm..- Nan Nan ngập ngừng- Ta chỉ cần nói với Thái hậu, rằng..ta vẫn muốn bù đắp tình cảm với ngài, nên chuyện cưới xin cứ bỏ bỏ đi
Phong Triệu Nghiêm nhìn Nan Nan, nàng ta nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy sao, nhưng hắn không vội vạch trần
- Điều kiện là gì?
- Điều kiện? Ta muốn ngài cho ta sợi dây Lệ bích đó
Nan Nan chỉ tay vào sợi dây Phong Nghiêm đeo, hắn thấy rất khó hiểu , Nan Nan sao lại có sự yêu thích đặc biệt với Lệ bích đến vậy
Hiểu được ánh mắt của Phong Nghiêm, Nan Nan vội giải thích
- Ta thấy thiết kế của chiếc vòng này rất tinh xảo, có một không hai ..rất muốn sở hữu
- Vậy sao, ta nhớ có người nào từng nói chiếc vòng này rất xấu
Nan Nan ngạc nhiên, chiếc vòng đến từ hiện đại còn dám chê xấu, ai dám chê vậy. Cơ mà, Phong Triệu Nghiêm thực sự rất tò mò Nan Nan vì sao muốn sợi dây đến vậy, hắn giả vờ chấp thuận
- Được thôi, cho nàng, nàng hãy nhớ việc của mình
Nan Nan gật đầu lia lịa, Phong Nghiêm tháo Lệ bích ra, thả vào lòng bàn tay rồi chìa cho Nan Nan. Không hiểu sao, lòng hào hức khi nãy của Nan Nan đang dần biến mất, thay vào đó là cái cảm giác rất kì lạ, tim đập càng lúc càng nhanh, hô hấp khó chịu
Bàn tay Nan Nan đưa về phía chiếc vòng, càng lại gần, bàn tay Nan Nan cứ như có dòng điện chạy qua, tê tê, làm cô cứ chần chừ mãi. Sợ Phong Nghiêm nghi ngờ, Nan Nan cố gắng bình tĩnh rồi nhanh chóng cầm lấy sợi dây, vội vàng chào rồi rời đi
Cầm sợi dây trên tay, nhưng toàn thân Nan Nan đều run rẩy, giờ thì toàn thân cô đều tê, đầu bắt đầu choáng váng , đôi mắt lờ mờ dần. Cả thân thể cô bỗng chốc nhẹ như một tờ giấy, không rõ là đang đứng hay đang đổ, chỉ là trước khi mọi thứ tối đen, cô đã nghe thấy tiếng Phong Nghiêm gọi mình
" Lăng Y"
.
.
.
" Anh tên gì, em là Lâm Uyên Nan "
" Con gái, sau này trong giang hồ, con muốn biệt danh của mình là gì?"
" Cô sẽ phải hối hận cả đời"
" Ba mẹ cô..."
.
.
.
Nan Nan như đang trôi trong sóng đại dương bao la, thân thể trôi nổi, nước mắt không kiềm được mà tuân rơi
" Năm đó vào sinh nhật 9 tuổi, người chết, lý ra phải là mình"
/57
|