Lạc Tịnh Hy đang xem sổ sách, Các Từ liền đi vào, dáng vẻ đầy lo lắng, vội vã
- Trắc phi, Trắc phi
Lạc Tịnh Hy điềm tĩnh nhìn nàng ta
- Nói
- Bẩm Trắc phi, phu nhân tới
Nghe thấy vậy, Lạc Tịnh Hy bắt đầu thấy đau đầu, nàng ta bỏ lại công việc, khoác áo choàng lên rồi ra cửa sau
Hiên Nguyên- Mẫu thân của Lạc Tịnh Hy, nữ nhi của một lính lệ bình thường. Phụ thân nàng ta là trường sử, sau khi Lạc Tịnh Hy lấy Thái tử, có thân phận, mới may mắn được làm quan văn tam phẩm là thị lang. Phải nói, gia cảnh nàng ta cũng không phải quá lớn, cũng không phải quá nhỏ, vì vậy, phụ mẫu luôn rất kì vọng vào nàng ta
Thấy Lạc Tịnh Hy, Hiên Nguyên liền lập tức đi tới
- Tịnh Hy, sao dạo này im ắng vậy, phải mau chóng sinh con cho Thái tử, củng cố địa vị mới được
- Mẫu thân, người đừng sốt ruột, cái gì cũng phải từ từ
Hiên Nguyên bắt đầu mất kiên nhẫn
- Con đó, đừng nghĩ ta không biết gì, dạo này nghe đồn Thái tử phi bỗng dưng rất được lòng Thái tử, sao con lại vô dụng vậy, nhỡ nàng ta sinh con trước thì chúng ta phải làm sao
- Mẫu thân...
- Được rồi, mấy ngày nữa là đầu tháng,không cần biết con làm thế nào.Nhất định phải lên được giường của Thái tử, nếu không, đừng gọi ta là mẫu thân nữa
Hiên Nguyên đi khỏi, Lạc Tịnh Hy lòng như quắt lại, nhưng vốn đã quen, nàng ta không hề khóc. Các Từ ở bên cạnh nghe được cuộc đối thoại, đến bên cầm vạt áo của Lạc Tịnh Hy
- Trắc phi, phu nhân cũng là muốn tốt..
- Bỏ raaa
Lạc Tịnh Hy hất mạnh làm Các Từ bị văng ra
- Ngươi là một con chó, một con chó tốt nhất nên ngoan ngoãn cho ta
Không cần nói, Lạc Tịnh Hy cũng biết chắc chắn là Các Từ lại lắm mồm, nếu không nể Hiên Nguyên, Lạc Tịnh Hy chắc chắn sẽ khiến nàng ta sống không bằng chết
Các Từ không nói lời nào, chỉ lại lẳng lặng đi theo chủ tử của mình
Nan Nan đi đến nơi mà Thời Thiên nói, nhìn xuống những bậc tầng mà "mình" từng rơi xuống,vết máu của Giang Lăng Y đã in thành một vết ở đó, Nan Nan cứ nhìn chằm chằm vào, cả người bỗng chốc run rẩy, toàn thân bất động
- Thái tử phi
Tiếng nói của Thời Thiên mới khiến Nan Nan giật mình, cô cứ như vừa thoát khỏi con bóng đè vậy, nếu không phải Thời Thiên gọi lại, cô không biết có phải sẽ ngã xuống không. Tim Nan Nan đập rất nhanh, một hình ảnh trong kí ức của Giang Lăng Y làm cô lo sợ
- Thái tử phi, người có sao không ạ?
- Ta..ta không biết, chúng ta về thôi
Thời Thời Thiên tiến đến đỡ tay Nan Nan, nhìn cô đầy lo lắng
- A Thi
- Dạ?
- Trên đời này, người có thể đánh Giang Lăng Y, là những ai
- Người đánh lại được người, đầu tiên là mẫu thân người, nhưng chủ nhân đã truyền lại hết võ công cho người rồi. Người thứ hai, là các chủ của Linh vân các
Nan Nan nghe xong, càng thêm lo lắng
- Nhưng các chủ đâu có lý do gì để giết ta
Thời Thiên nghe Nan Nan nói xong, nàng ta mới giật mình khi biết suy nghĩ của Nan Nan
- Tiểu chủ nhân... không lẽ, ý người nói là người...
- Trắc phi, Trắc phi
Lạc Tịnh Hy điềm tĩnh nhìn nàng ta
- Nói
- Bẩm Trắc phi, phu nhân tới
Nghe thấy vậy, Lạc Tịnh Hy bắt đầu thấy đau đầu, nàng ta bỏ lại công việc, khoác áo choàng lên rồi ra cửa sau
Hiên Nguyên- Mẫu thân của Lạc Tịnh Hy, nữ nhi của một lính lệ bình thường. Phụ thân nàng ta là trường sử, sau khi Lạc Tịnh Hy lấy Thái tử, có thân phận, mới may mắn được làm quan văn tam phẩm là thị lang. Phải nói, gia cảnh nàng ta cũng không phải quá lớn, cũng không phải quá nhỏ, vì vậy, phụ mẫu luôn rất kì vọng vào nàng ta
Thấy Lạc Tịnh Hy, Hiên Nguyên liền lập tức đi tới
- Tịnh Hy, sao dạo này im ắng vậy, phải mau chóng sinh con cho Thái tử, củng cố địa vị mới được
- Mẫu thân, người đừng sốt ruột, cái gì cũng phải từ từ
Hiên Nguyên bắt đầu mất kiên nhẫn
- Con đó, đừng nghĩ ta không biết gì, dạo này nghe đồn Thái tử phi bỗng dưng rất được lòng Thái tử, sao con lại vô dụng vậy, nhỡ nàng ta sinh con trước thì chúng ta phải làm sao
- Mẫu thân...
- Được rồi, mấy ngày nữa là đầu tháng,không cần biết con làm thế nào.Nhất định phải lên được giường của Thái tử, nếu không, đừng gọi ta là mẫu thân nữa
Hiên Nguyên đi khỏi, Lạc Tịnh Hy lòng như quắt lại, nhưng vốn đã quen, nàng ta không hề khóc. Các Từ ở bên cạnh nghe được cuộc đối thoại, đến bên cầm vạt áo của Lạc Tịnh Hy
- Trắc phi, phu nhân cũng là muốn tốt..
- Bỏ raaa
Lạc Tịnh Hy hất mạnh làm Các Từ bị văng ra
- Ngươi là một con chó, một con chó tốt nhất nên ngoan ngoãn cho ta
Không cần nói, Lạc Tịnh Hy cũng biết chắc chắn là Các Từ lại lắm mồm, nếu không nể Hiên Nguyên, Lạc Tịnh Hy chắc chắn sẽ khiến nàng ta sống không bằng chết
Các Từ không nói lời nào, chỉ lại lẳng lặng đi theo chủ tử của mình
Nan Nan đi đến nơi mà Thời Thiên nói, nhìn xuống những bậc tầng mà "mình" từng rơi xuống,vết máu của Giang Lăng Y đã in thành một vết ở đó, Nan Nan cứ nhìn chằm chằm vào, cả người bỗng chốc run rẩy, toàn thân bất động
- Thái tử phi
Tiếng nói của Thời Thiên mới khiến Nan Nan giật mình, cô cứ như vừa thoát khỏi con bóng đè vậy, nếu không phải Thời Thiên gọi lại, cô không biết có phải sẽ ngã xuống không. Tim Nan Nan đập rất nhanh, một hình ảnh trong kí ức của Giang Lăng Y làm cô lo sợ
- Thái tử phi, người có sao không ạ?
- Ta..ta không biết, chúng ta về thôi
Thời Thời Thiên tiến đến đỡ tay Nan Nan, nhìn cô đầy lo lắng
- A Thi
- Dạ?
- Trên đời này, người có thể đánh Giang Lăng Y, là những ai
- Người đánh lại được người, đầu tiên là mẫu thân người, nhưng chủ nhân đã truyền lại hết võ công cho người rồi. Người thứ hai, là các chủ của Linh vân các
Nan Nan nghe xong, càng thêm lo lắng
- Nhưng các chủ đâu có lý do gì để giết ta
Thời Thiên nghe Nan Nan nói xong, nàng ta mới giật mình khi biết suy nghĩ của Nan Nan
- Tiểu chủ nhân... không lẽ, ý người nói là người...