Dịch về phía trước mười mấy mét.
Trong một nhà hàng kiểu Pháp, Sơ Nguyên và Bách Thảo ngồi ở bàn sát cửa sổ.
"Ra nước ngoài thi đấu?"
Nghe tin đó, Sơ Nguyên ngây người, rồi tiếp tục dùng dao quệt patê gan ngỗng lên lát bánh mì đã nướng đưa cho Bách Thảo.
"Nhược Bạch sư huynh nói, có khả năng tuần sau phải lên đường."
Tối nay vốn luyện tập bình thường, nhưng khi Sơ Nguyên xuất hiện, Nhược Bạch đột nhiên tuyên bố nghỉ tập.
Ngoài cửa sổ, đám mây đen đã tản đi, vầng trăng tròn lại hiện ra lộng lẫy, Bách Thảo thận trọng cắn miếng bánh mì đã quệt patê, mùi vị rất lạ, trước đây cô cũng nghe nói về patê gan ngỗng, nhưng chưa ăn bao giờ.
"Có kịp làm hộ chiếu không?"
"Nhược Bạch sư huynh nói có lẽ kịp", lại cắn miếng nữa, cảm thấy mùi vị tuy lạ nhưng rất ngon, ăn hết khoanh bánh , thấy Sơ Nguyên không nói, cũng không ăn, nên băn khoăn hỏi, "Sơ Nguyên sư huynh, huynh khó chịu trong người phải không?
"Không."
Sơ Nguyên lắc đầu.
"Ừ."
Bách Thảo vui vẻ trở lạ, người phục vụ bê khay đến, để đồ uống trước mặt cô và Sơ Nguyên, là một cốc nước quả màu vàng nhạt, thoảng mùihoa hồng thanh nhã, bên cạnh là cốc sứ nhỏ màu trắng, đựng mấy viên đá nhỏ trong suốt, giữa có cánh hồng đóng băng.
Cô ngây ra nhìn.
Đột nhiên nghĩ tới những hạt lựu buổi sáng, cũng long lanh xinh đẹp như những hạt thủy tinh.
Im lặng một lát, Sơ Nguyên hỏi:
"Vậy việc học của em thế nào?"
"Sáng nay Nhược Bạch sư huynh đã kiểm tra em rồi, em làm ba đềthi thử vào đại học", nói đến chuyện này mắt Bách Thảo sáng lên sung sướng, "Ngoài ngữ văn chỉ được 120 điểm, toán và Anh văn lần lượt được 129 và 138 điểm. Nhược Bạch sư huynh khen em, nói là..."
Má nóng bừng.
"Nói là em làm \'rất tốt\'."
Nhìn đôi mắt hân hoan lóng lánh như ánh sao của cô, Sơ Nguyên gật đầu cười:
"Thế thì tốt."
Sau đó phục vụ lại mang thịt bò bít tết đến. Bít tết bà vẫn đang xèo xèo bốc hơi, thấy Bách Thảo có vẻ lúng túng, Sơ Nguyên cầm chiếc đĩa của cô lên, cẩn thận cắt thành miếng nhỏ, để trước mặt cô.
Bách Thảo ngồi ăn, tinh thần có chút bất an.
Đi Nhật tham gia thi đấu quốc tế sẽ gặp rất nhiều tuyển thủ ưu tú của các nước, Taekwondo xưa nay vốn là thế mạnh của Hàn Quốc, các nước châu Á như Nhật Bản, Iran cũng rất có sức cạnh tranh, các nướcchâu Âu như Anh, Mỹ gần đây cũng rất khởi sắc...
"Em muốn về sớm đúng không?"
Đột nhiên nghe thấy giọng Sơ Nguyên, lại bị bắt gặp đang phân tâm, Bách Thảo xấu hổ đỏ mặt. Cô bối rối bỏ chiếc dĩa xuống bàn, lắp bắp:
"Em... ăn xong sẽ về, Nhược Bạch sư huynh nói..."
"Không sao", cúi đầu, Sơ Nguyên bình tĩnh nói, "Em cứ về trước, sắp phải thi đấu, nên tranh thủ thời gian luyện tập".
"..."
Bách Thảo ngây người.
"Về đi!", nhấp ngụm nước, Sơ Nguyên cúi mặt nói:
"Anh muốn ngồi lại một lát, không về cùng em được".
Bầu không khí có vẻ bất thường.
Há miệng, Bách Thảo thấp thỏm muốn nói, nhưng Sơ Nguyên sư huynh bình thản ngồi yên, không nói gì thêm. Ngây ra một lát, để khăn ăn trên bàn, cô đứng lên nói:
"Vậy... em về trước."
"Được."
Khi vạt áo của cô lướt qua anh, Sơ Nguyên lặng lẽnhìn mặt bàn chỗ cô vừa ngồi, viên đá trong suốt với một cánh hoa hồng đóng băng bên trong vẫn long lanh tỏa hơi lạnh.
Tâm trạng bồn chồn đi ra khỏi nhà hàng. Vầng trăng trong treo lên cao, Bách Thảo ngơ ngẩn dừng lại, gió đêm vờn qua mặt, trong lòng có gì day dứt khiến cô cảm thấy không thể bỏ đi như vậy.
Đứng ở đó.
Qua lần cửa kính sát đất.
Cô có thể nhìn thấy Sơ Nguyên. Anh ngồi một mình, hình như đang nhìn vào chỗ trống cô vừa rời đi, rất lâu, rất lâu, bóng dáng đó vẫn ngồi yên.
Để có được buổi tối Trung thu bên cô, hai tuần nay anh đã phải đổi ca trực cho đồng nghiệp, Sơ Nguyên lặng lẽ uống nước. Anh không biết vừa rồi anh bị làm sao, khi nghe mỗi câu nói của cô đều nhắc đến "Nhược Bạch sư huynh", nhìn vẻ bồn chồn của cô lúc ăn, anh không thể giữ được bình tĩnh.
Bây giờ cô đi rồi.
Ngón tay chạm vào chiếc cốc thủy tinh lành lạnh, Sơ Nguyên mỉm cười đau khổ.
"Em... em..."
Khi giọng cô câu thúc đột nhiên vang lên bên cạnh, Sơ Nguyên tưởng là ảo giác, ngây ra một lát, ngẩng đầu lên chợt phát hiện...
Cô đã quay trở lại.
Má ửng hồng, hai tay nắm vạt áo, ánh mắt hoang mang căng thẳng, luống cuống nói: "Em... em không cần vội về tập, Nhược Bạch sư huynh nói tối nay Trung thu, không cần tập...".Không thấy anh trả lời.
Cô càng cuống, ngước mắt, thấp thỏm nhìn anh:
"Sơ Nguyên sư huynh..."
"Đi, chúng ta đi ăn cái khác", giơ tay nắm tay cô, Sơ Nguyên cũng đứng lên. Chính là tại anh, anh không nên đưa cô đến đây, có lẽ khung cảnh này làm cô căng thẳng.
"Đi đâu?"
Được bàn tay nóng ấm của anh nắm chặt, như có một luồng nhiệt xông thẳng lên đầu chợt khiến cô choáng váng. Bị anh kéo ra cửa, cô chợt nhớ tới chuyện thanh toán, thấy các cô phục vụ cung kính tiễn chào, lòng vẫn bất an.
"Ha ha!" Ngồi trước quầy hàng ở chợ đêm ăn thịt dê nướng, Sơ Nguyên nghe cô kể về sự bất an vừa rồi, anh bật cười nói: "Đã thanh toán rồi, yên tâm, không ăn không của người ta đâu".
Xiên thịt dê nướng bóng mỡ thơm phức.
Mặc dù mắt cay sè vì khói nhưng cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Ngồi trên ghế nhỏ, Bách Thảoăn một mạch hết năm xiên thịt nướng, bụng đã no căng, vui vẻ nhìn Sơ Nguyên ăn một cách từ tốn, đột nhiên sực nhớ tối nay hình như quên ăn một thứ rất quan trọng...
Bánh Trung thu!
Cô ngẩn người.
Nhìn mặt cô, sơ Nguyên hỏi:
"Sao thế?"
"...Còn chưa ăn bánh Trung thu." Tết Trung thu quan trọng nhất là ăn bánh trung thu. Trước đây, cho dù cuộc sống khó khăn thê nào sư phụ cũng cho cô ăn bánh Trung thu. Đến Tùng Bách võ quán, Trung thu hàng năm đều được chia bánh Trung thu đủ loại.
"Hình như quên thật", ăn nốt xiên thịt nướng, Sơ Nguyên cười, "Em đợi ở đây, anh đi mua".
"Ở đằng kia có!"
Mắt sáng lên, Bách Thảo chỉ vào góc phía đông chợ đêm, ở đó vẫn chất đầy những hòm bánh, các chủ rao bán ầm ĩ. Đêm nay là đêm trung thu, nếu bánh không bán hết, đến mai coi như quá vụ, cô mừng thầm nghe thấy người rao bán...
"Bánh Trung thu nhân trứng muối! Hai đồng ba chiếc!"
Kéo tay Sơ Nguyên, chen vào quầy ngoài cùng, nhìn những hòm bánh, Bách Thảo nén hồi hộp, nôn nóng hỏi: "Ông chủ, rẻ hơn được không:"
"Thế này là chúng tôi lỗ vốn rồi! Riêng trứng muối đã một đồng một quả." Ông chủ quầy vừa đếm tiền trong tay vừa liếc nhìn Bách Thảo bộ dạng hơi bẽn lẽn, đột nhiên há miệng, chỉ vào cô nói:
"Cô là... người đánh bại mấy tuyển thủ Hàn Quốc trên ti vi..."
Người mua xung quanh đều nhìn lại, ngạc nhiên reo lên:
"Ôi dà, đúng cô ấy rồi!"
"Cô gái chơi Taekwondo rất giỏi!"
"Thi đấu tuần sau nhất định phải thắng!"
Bị mọi người vây quanh, dưới ánh mắt tươi cười chăm chú của Sơ Nguyên, mặt Bách Thảo đỏ lựng, nóng ran như sắp nứt. Cô lúng túng cúi đầu, từ từ rẽ đám đông đi ra, ông chủ gọi to:
"Cô gái, đừng đi!"
Chất một hộp giấy to vào tay cô, ông chủ lau mồ hôi, nói với khách mua hàng xung quanh: "Mọi người chớ nghĩ là tôi thiên vị! Năm xưa tôi cũng tập Taekwondo, nhưng chẳng làm nên cơm cháo gì! Hộp bánh này tất cả có ba mươi chiếc tôi chỉ lấy mười đồng, coi như ủng hộ Taekwondo!"
Khách trầm trồ khen ông chủ hào phóng.
Khó từ chối sự nhiệt tình của ông chủ sạp bánh, Bách Thảo luống cuống bê hộp bánh đi bên cạnh Sơ Nguyên dưới ánh đèn chợ đêm.
"Để anh!"
Đón hộp bánh, thấy cô vẫn xấu hổ đỏ mặt, Sơ Nguyên cười lật mấy chiếc bánh, nói: "Hình như tất cả đều là nhân trứng muối, có nhân trứng muối sen hồng và sen trắng, em thích loại nào?".
Vầng trăng tròn vẫn treo trên trời.
Hai người đã bước tới đường ven hồ.
"... Sen trắng."
Bách Thảo nuốt nước bọt.
Dừng chân, Sơ Nguyên để hộp bánh trên một tảng đá, bóc một cái bánh đưa cho cô:
"Nếm thử xem có ngon không."
"... Còn huynh?"
"Hả?"
"Huynh thích loại gì?", Bách Thảo đỏ mặt nói, "Để em bóc cho".
"Cũng sen trắng."
Đón chiếc bánh vừa bóc cô đưa cho, Sơ Nguyên ăn một miếng, nhân bánh có vị sen trắng ngọt dịu, hương thơm ngát, lòng trứng muối cũng rất hoàn hảo, chín kĩ, thơm phức, vàng óng.
"Rất ngon."
Nghe anh nói vậy, mắt Bách Thảo sáng lên, gật đầu lia lịa.
"Sang năm vẫn sẽ quay lại đây mua bánh Trung thu", Sơ Nguyên cười, "Nếu em mang Cup vàng về, ông chủ hiệu bánh có lẽ sẽ tặng em cả thùng".
"Không được!", Bách Thảo trang nghiêm nói, "Ông ấy sẽ lỗ vốn".
"Vậy đứng cạnh ông ta, làm quảng cáo cho sạp hàng, bảo với khách bánh ngon thế nào", sơ Nguyên nói đùa.
"Vâng!"
Nhưng Bách thảo lại nghiêm túc gật đầu.
"Ngốc ạ!" Dưới gốc liễu ven hồ, vầng trăng tròn in xuống mặt nước, Sơ Nguyên vuốt tóc cô, nói: "Thực sự anh không muốn em đi nước ngoài thi đấu, em dễ tin người như vậy, chỉ cần người khác tốt với em một chút là em đã muốn dốc lòng cho người ta, nếu bị lừa bắt đi thì sao?".
Bách Thảo ngớ ra:
"Nhược Bạch sư huynh sẽ đi với em."
"Nhược Bạch...", thở dài, Sơ Nguyên vuốt tóc rồi cúi nhìn cô, "Em phải nhớ, anh đang chờ em trở về. Phải nhớ, anh thích em, anh vẫn luôn ở đấy".
"Vâng."
Bách Thảo ngây người nhìn anh.
" Ngốc quá."
Anh vừa buồn cười vừa lấy tay lau vụ bánh dính bên miệng cô, hôn lên tóc cô, mùi hương tươi mát tràn ngập hơi thở, mặt êm dịu như mặt hồ nhuốm ánh trăng.
"Bách Thảo..."
Hơi thở khó khăn, Sơ Nguyên nhắm mắt.
"..."
Được anh ôm trong lòng, cảm giác ấm nóng từ nụ hôn anh đặt lên mái tóc khiến mácô đỏ dậy, tim đạp loạn nhịp không thể kiềm chế.
"... Em có cảm thấy miễn cưỡng không?", cảm giác bất an bồn chồn lo lắng không yên. Sơ Nguyên hít một hơi, cảm nhận cơ hồ mình đang tính toán chuyện thiệt hơn, được mất, "Liệu có ngày, em sẽ nhận ra có một người khác thích em hơn?"
Bách Thảo không hiểu, ngây ngây ngẩng đầu:
"Người khác thích hơn:"
"Ví dụ, một người mà em luôn sùng bái tin tưởng, nhưng em không biết anh ấy thích em", lòng như có vật nhọn se sẽ rạch một đường, Sơ Nguyên cúi đầu nhìn cô, nụ cười trên môi không thể gắng gượng được nữa, "... lúc đó, em có do dự, có băn khoăn không?"
"Sơ Nguyên sư huynh..."
Chợt sững người, Bách Thảo không biết nên trả lời anh thế nào. Cô không biết tại sao Sơ Nguyên sư huynh lại hỏi như thế, nhưng làm gì có ai "thích" cô. Băn khoăn nhìn anh, dù thiếu nhạy cảm nhưng cô cũng nhận ra vẻ căng thẳng lo lắng trong mắt anh, gió đêm nhè nhẹ thổi, cô đột nhiên hiểu ra.
Giống như lúc Sơ Nguyên sư huynh từ Mỹ trở về, tưởng anh thích Đình Nghi, chẳng phải cô cũng thấp thỏm lo lắng như thế sao?
"Không có chuyện đó đâu."
Ngước nhìn anh, cô trịnh trọng nói.
"Em đã cùng Sơ Nguyên sư huynh rồi", mặc dù xấu hổ đỏ mặt nhưng cô vẫn lấy hết can đảm nói, "Em... em sẽ không như vậy...". Cho dù Đình Nghi định dùng tư cách tham gia Cup Taekwondo thế giới để đổi Sơ Nguyên sư huynh, cô cũng không đồng ý.
"Bách Thảo, em thật ngốc."
Trăng trên trời trong như chiếc đĩa vàng, Sơ Nguyên thở dài hôn lên trán cô.***
Bữa sáng là bánh Trung thu Bách Thảo tặng, rất ngon nên Hiểu Huỳnh ăn liền ba cái, lúc đến trung tâm huấn luyện cảm giác bụng vẫn đầy đầy. Tập suốt buổi, số bánh trung thu trong bụng cũng tiêu hóa gần hết, đột nhiên nghe thấy một tin càng khó tiêu hơn...
Trong một nhà hàng kiểu Pháp, Sơ Nguyên và Bách Thảo ngồi ở bàn sát cửa sổ.
"Ra nước ngoài thi đấu?"
Nghe tin đó, Sơ Nguyên ngây người, rồi tiếp tục dùng dao quệt patê gan ngỗng lên lát bánh mì đã nướng đưa cho Bách Thảo.
"Nhược Bạch sư huynh nói, có khả năng tuần sau phải lên đường."
Tối nay vốn luyện tập bình thường, nhưng khi Sơ Nguyên xuất hiện, Nhược Bạch đột nhiên tuyên bố nghỉ tập.
Ngoài cửa sổ, đám mây đen đã tản đi, vầng trăng tròn lại hiện ra lộng lẫy, Bách Thảo thận trọng cắn miếng bánh mì đã quệt patê, mùi vị rất lạ, trước đây cô cũng nghe nói về patê gan ngỗng, nhưng chưa ăn bao giờ.
"Có kịp làm hộ chiếu không?"
"Nhược Bạch sư huynh nói có lẽ kịp", lại cắn miếng nữa, cảm thấy mùi vị tuy lạ nhưng rất ngon, ăn hết khoanh bánh , thấy Sơ Nguyên không nói, cũng không ăn, nên băn khoăn hỏi, "Sơ Nguyên sư huynh, huynh khó chịu trong người phải không?
"Không."
Sơ Nguyên lắc đầu.
"Ừ."
Bách Thảo vui vẻ trở lạ, người phục vụ bê khay đến, để đồ uống trước mặt cô và Sơ Nguyên, là một cốc nước quả màu vàng nhạt, thoảng mùihoa hồng thanh nhã, bên cạnh là cốc sứ nhỏ màu trắng, đựng mấy viên đá nhỏ trong suốt, giữa có cánh hồng đóng băng.
Cô ngây ra nhìn.
Đột nhiên nghĩ tới những hạt lựu buổi sáng, cũng long lanh xinh đẹp như những hạt thủy tinh.
Im lặng một lát, Sơ Nguyên hỏi:
"Vậy việc học của em thế nào?"
"Sáng nay Nhược Bạch sư huynh đã kiểm tra em rồi, em làm ba đềthi thử vào đại học", nói đến chuyện này mắt Bách Thảo sáng lên sung sướng, "Ngoài ngữ văn chỉ được 120 điểm, toán và Anh văn lần lượt được 129 và 138 điểm. Nhược Bạch sư huynh khen em, nói là..."
Má nóng bừng.
"Nói là em làm \'rất tốt\'."
Nhìn đôi mắt hân hoan lóng lánh như ánh sao của cô, Sơ Nguyên gật đầu cười:
"Thế thì tốt."
Sau đó phục vụ lại mang thịt bò bít tết đến. Bít tết bà vẫn đang xèo xèo bốc hơi, thấy Bách Thảo có vẻ lúng túng, Sơ Nguyên cầm chiếc đĩa của cô lên, cẩn thận cắt thành miếng nhỏ, để trước mặt cô.
Bách Thảo ngồi ăn, tinh thần có chút bất an.
Đi Nhật tham gia thi đấu quốc tế sẽ gặp rất nhiều tuyển thủ ưu tú của các nước, Taekwondo xưa nay vốn là thế mạnh của Hàn Quốc, các nước châu Á như Nhật Bản, Iran cũng rất có sức cạnh tranh, các nướcchâu Âu như Anh, Mỹ gần đây cũng rất khởi sắc...
"Em muốn về sớm đúng không?"
Đột nhiên nghe thấy giọng Sơ Nguyên, lại bị bắt gặp đang phân tâm, Bách Thảo xấu hổ đỏ mặt. Cô bối rối bỏ chiếc dĩa xuống bàn, lắp bắp:
"Em... ăn xong sẽ về, Nhược Bạch sư huynh nói..."
"Không sao", cúi đầu, Sơ Nguyên bình tĩnh nói, "Em cứ về trước, sắp phải thi đấu, nên tranh thủ thời gian luyện tập".
"..."
Bách Thảo ngây người.
"Về đi!", nhấp ngụm nước, Sơ Nguyên cúi mặt nói:
"Anh muốn ngồi lại một lát, không về cùng em được".
Bầu không khí có vẻ bất thường.
Há miệng, Bách Thảo thấp thỏm muốn nói, nhưng Sơ Nguyên sư huynh bình thản ngồi yên, không nói gì thêm. Ngây ra một lát, để khăn ăn trên bàn, cô đứng lên nói:
"Vậy... em về trước."
"Được."
Khi vạt áo của cô lướt qua anh, Sơ Nguyên lặng lẽnhìn mặt bàn chỗ cô vừa ngồi, viên đá trong suốt với một cánh hoa hồng đóng băng bên trong vẫn long lanh tỏa hơi lạnh.
Tâm trạng bồn chồn đi ra khỏi nhà hàng. Vầng trăng trong treo lên cao, Bách Thảo ngơ ngẩn dừng lại, gió đêm vờn qua mặt, trong lòng có gì day dứt khiến cô cảm thấy không thể bỏ đi như vậy.
Đứng ở đó.
Qua lần cửa kính sát đất.
Cô có thể nhìn thấy Sơ Nguyên. Anh ngồi một mình, hình như đang nhìn vào chỗ trống cô vừa rời đi, rất lâu, rất lâu, bóng dáng đó vẫn ngồi yên.
Để có được buổi tối Trung thu bên cô, hai tuần nay anh đã phải đổi ca trực cho đồng nghiệp, Sơ Nguyên lặng lẽ uống nước. Anh không biết vừa rồi anh bị làm sao, khi nghe mỗi câu nói của cô đều nhắc đến "Nhược Bạch sư huynh", nhìn vẻ bồn chồn của cô lúc ăn, anh không thể giữ được bình tĩnh.
Bây giờ cô đi rồi.
Ngón tay chạm vào chiếc cốc thủy tinh lành lạnh, Sơ Nguyên mỉm cười đau khổ.
"Em... em..."
Khi giọng cô câu thúc đột nhiên vang lên bên cạnh, Sơ Nguyên tưởng là ảo giác, ngây ra một lát, ngẩng đầu lên chợt phát hiện...
Cô đã quay trở lại.
Má ửng hồng, hai tay nắm vạt áo, ánh mắt hoang mang căng thẳng, luống cuống nói: "Em... em không cần vội về tập, Nhược Bạch sư huynh nói tối nay Trung thu, không cần tập...".Không thấy anh trả lời.
Cô càng cuống, ngước mắt, thấp thỏm nhìn anh:
"Sơ Nguyên sư huynh..."
"Đi, chúng ta đi ăn cái khác", giơ tay nắm tay cô, Sơ Nguyên cũng đứng lên. Chính là tại anh, anh không nên đưa cô đến đây, có lẽ khung cảnh này làm cô căng thẳng.
"Đi đâu?"
Được bàn tay nóng ấm của anh nắm chặt, như có một luồng nhiệt xông thẳng lên đầu chợt khiến cô choáng váng. Bị anh kéo ra cửa, cô chợt nhớ tới chuyện thanh toán, thấy các cô phục vụ cung kính tiễn chào, lòng vẫn bất an.
"Ha ha!" Ngồi trước quầy hàng ở chợ đêm ăn thịt dê nướng, Sơ Nguyên nghe cô kể về sự bất an vừa rồi, anh bật cười nói: "Đã thanh toán rồi, yên tâm, không ăn không của người ta đâu".
Xiên thịt dê nướng bóng mỡ thơm phức.
Mặc dù mắt cay sè vì khói nhưng cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Ngồi trên ghế nhỏ, Bách Thảoăn một mạch hết năm xiên thịt nướng, bụng đã no căng, vui vẻ nhìn Sơ Nguyên ăn một cách từ tốn, đột nhiên sực nhớ tối nay hình như quên ăn một thứ rất quan trọng...
Bánh Trung thu!
Cô ngẩn người.
Nhìn mặt cô, sơ Nguyên hỏi:
"Sao thế?"
"...Còn chưa ăn bánh Trung thu." Tết Trung thu quan trọng nhất là ăn bánh trung thu. Trước đây, cho dù cuộc sống khó khăn thê nào sư phụ cũng cho cô ăn bánh Trung thu. Đến Tùng Bách võ quán, Trung thu hàng năm đều được chia bánh Trung thu đủ loại.
"Hình như quên thật", ăn nốt xiên thịt nướng, Sơ Nguyên cười, "Em đợi ở đây, anh đi mua".
"Ở đằng kia có!"
Mắt sáng lên, Bách Thảo chỉ vào góc phía đông chợ đêm, ở đó vẫn chất đầy những hòm bánh, các chủ rao bán ầm ĩ. Đêm nay là đêm trung thu, nếu bánh không bán hết, đến mai coi như quá vụ, cô mừng thầm nghe thấy người rao bán...
"Bánh Trung thu nhân trứng muối! Hai đồng ba chiếc!"
Kéo tay Sơ Nguyên, chen vào quầy ngoài cùng, nhìn những hòm bánh, Bách Thảo nén hồi hộp, nôn nóng hỏi: "Ông chủ, rẻ hơn được không:"
"Thế này là chúng tôi lỗ vốn rồi! Riêng trứng muối đã một đồng một quả." Ông chủ quầy vừa đếm tiền trong tay vừa liếc nhìn Bách Thảo bộ dạng hơi bẽn lẽn, đột nhiên há miệng, chỉ vào cô nói:
"Cô là... người đánh bại mấy tuyển thủ Hàn Quốc trên ti vi..."
Người mua xung quanh đều nhìn lại, ngạc nhiên reo lên:
"Ôi dà, đúng cô ấy rồi!"
"Cô gái chơi Taekwondo rất giỏi!"
"Thi đấu tuần sau nhất định phải thắng!"
Bị mọi người vây quanh, dưới ánh mắt tươi cười chăm chú của Sơ Nguyên, mặt Bách Thảo đỏ lựng, nóng ran như sắp nứt. Cô lúng túng cúi đầu, từ từ rẽ đám đông đi ra, ông chủ gọi to:
"Cô gái, đừng đi!"
Chất một hộp giấy to vào tay cô, ông chủ lau mồ hôi, nói với khách mua hàng xung quanh: "Mọi người chớ nghĩ là tôi thiên vị! Năm xưa tôi cũng tập Taekwondo, nhưng chẳng làm nên cơm cháo gì! Hộp bánh này tất cả có ba mươi chiếc tôi chỉ lấy mười đồng, coi như ủng hộ Taekwondo!"
Khách trầm trồ khen ông chủ hào phóng.
Khó từ chối sự nhiệt tình của ông chủ sạp bánh, Bách Thảo luống cuống bê hộp bánh đi bên cạnh Sơ Nguyên dưới ánh đèn chợ đêm.
"Để anh!"
Đón hộp bánh, thấy cô vẫn xấu hổ đỏ mặt, Sơ Nguyên cười lật mấy chiếc bánh, nói: "Hình như tất cả đều là nhân trứng muối, có nhân trứng muối sen hồng và sen trắng, em thích loại nào?".
Vầng trăng tròn vẫn treo trên trời.
Hai người đã bước tới đường ven hồ.
"... Sen trắng."
Bách Thảo nuốt nước bọt.
Dừng chân, Sơ Nguyên để hộp bánh trên một tảng đá, bóc một cái bánh đưa cho cô:
"Nếm thử xem có ngon không."
"... Còn huynh?"
"Hả?"
"Huynh thích loại gì?", Bách Thảo đỏ mặt nói, "Để em bóc cho".
"Cũng sen trắng."
Đón chiếc bánh vừa bóc cô đưa cho, Sơ Nguyên ăn một miếng, nhân bánh có vị sen trắng ngọt dịu, hương thơm ngát, lòng trứng muối cũng rất hoàn hảo, chín kĩ, thơm phức, vàng óng.
"Rất ngon."
Nghe anh nói vậy, mắt Bách Thảo sáng lên, gật đầu lia lịa.
"Sang năm vẫn sẽ quay lại đây mua bánh Trung thu", Sơ Nguyên cười, "Nếu em mang Cup vàng về, ông chủ hiệu bánh có lẽ sẽ tặng em cả thùng".
"Không được!", Bách Thảo trang nghiêm nói, "Ông ấy sẽ lỗ vốn".
"Vậy đứng cạnh ông ta, làm quảng cáo cho sạp hàng, bảo với khách bánh ngon thế nào", sơ Nguyên nói đùa.
"Vâng!"
Nhưng Bách thảo lại nghiêm túc gật đầu.
"Ngốc ạ!" Dưới gốc liễu ven hồ, vầng trăng tròn in xuống mặt nước, Sơ Nguyên vuốt tóc cô, nói: "Thực sự anh không muốn em đi nước ngoài thi đấu, em dễ tin người như vậy, chỉ cần người khác tốt với em một chút là em đã muốn dốc lòng cho người ta, nếu bị lừa bắt đi thì sao?".
Bách Thảo ngớ ra:
"Nhược Bạch sư huynh sẽ đi với em."
"Nhược Bạch...", thở dài, Sơ Nguyên vuốt tóc rồi cúi nhìn cô, "Em phải nhớ, anh đang chờ em trở về. Phải nhớ, anh thích em, anh vẫn luôn ở đấy".
"Vâng."
Bách Thảo ngây người nhìn anh.
" Ngốc quá."
Anh vừa buồn cười vừa lấy tay lau vụ bánh dính bên miệng cô, hôn lên tóc cô, mùi hương tươi mát tràn ngập hơi thở, mặt êm dịu như mặt hồ nhuốm ánh trăng.
"Bách Thảo..."
Hơi thở khó khăn, Sơ Nguyên nhắm mắt.
"..."
Được anh ôm trong lòng, cảm giác ấm nóng từ nụ hôn anh đặt lên mái tóc khiến mácô đỏ dậy, tim đạp loạn nhịp không thể kiềm chế.
"... Em có cảm thấy miễn cưỡng không?", cảm giác bất an bồn chồn lo lắng không yên. Sơ Nguyên hít một hơi, cảm nhận cơ hồ mình đang tính toán chuyện thiệt hơn, được mất, "Liệu có ngày, em sẽ nhận ra có một người khác thích em hơn?"
Bách Thảo không hiểu, ngây ngây ngẩng đầu:
"Người khác thích hơn:"
"Ví dụ, một người mà em luôn sùng bái tin tưởng, nhưng em không biết anh ấy thích em", lòng như có vật nhọn se sẽ rạch một đường, Sơ Nguyên cúi đầu nhìn cô, nụ cười trên môi không thể gắng gượng được nữa, "... lúc đó, em có do dự, có băn khoăn không?"
"Sơ Nguyên sư huynh..."
Chợt sững người, Bách Thảo không biết nên trả lời anh thế nào. Cô không biết tại sao Sơ Nguyên sư huynh lại hỏi như thế, nhưng làm gì có ai "thích" cô. Băn khoăn nhìn anh, dù thiếu nhạy cảm nhưng cô cũng nhận ra vẻ căng thẳng lo lắng trong mắt anh, gió đêm nhè nhẹ thổi, cô đột nhiên hiểu ra.
Giống như lúc Sơ Nguyên sư huynh từ Mỹ trở về, tưởng anh thích Đình Nghi, chẳng phải cô cũng thấp thỏm lo lắng như thế sao?
"Không có chuyện đó đâu."
Ngước nhìn anh, cô trịnh trọng nói.
"Em đã cùng Sơ Nguyên sư huynh rồi", mặc dù xấu hổ đỏ mặt nhưng cô vẫn lấy hết can đảm nói, "Em... em sẽ không như vậy...". Cho dù Đình Nghi định dùng tư cách tham gia Cup Taekwondo thế giới để đổi Sơ Nguyên sư huynh, cô cũng không đồng ý.
"Bách Thảo, em thật ngốc."
Trăng trên trời trong như chiếc đĩa vàng, Sơ Nguyên thở dài hôn lên trán cô.***
Bữa sáng là bánh Trung thu Bách Thảo tặng, rất ngon nên Hiểu Huỳnh ăn liền ba cái, lúc đến trung tâm huấn luyện cảm giác bụng vẫn đầy đầy. Tập suốt buổi, số bánh trung thu trong bụng cũng tiêu hóa gần hết, đột nhiên nghe thấy một tin càng khó tiêu hơn...
/32
|