Nghe những lời khiêu khích của Kiều Vân, Thanh Vân Triều tức giận đến đỉnh điểm, khuôn mặt nhăn nhó vặn vẹo. Nếp nhăn đã nhiều nay còn có cảm giác nhiều hơn, hàng mi trắng muốt động đậy. Trên người của hắn phát ra ma lực màu vàng quanh người, mái tóc bạc lóe lên.
Ma lực trên người Vân Triều chấn động rất mãnh liệt, hiển nhiên cấp bậc không thấp, ít nhất cũng đạt tới Paladin trung cấp. Chấn động khiến không khí, đồ đạc quanh đó giao động mãnh liệt. Đám người tứ gia kia nhìn thấy màn này, khiếp sợ không thôi. Hiển nhiên năng lực họ không bằng hắn, cho nên suốt bao năm nay luôn luôn ở phía dưới Thanh gia. Tuy nhiên họ cũng ngạc nhiên, chỉ với một nữ tử đại pháp sư mà dám khiêu khích cả Thanh gia, chứng tỏ cũng không tầm thường, bọn chúng cho rằng nàng sẽ chết dưới bàn tay của Thanh Vân Triều.
Trừng mắt về phía nàng, giọng nói khàn khàn, mang theo uy nghiêm của một bậc đại cao thủ cất lên: Đa tạ người đã giúp hai mẹ con họ, nhưng ngươi nói vậy có ý gì ? Tại sao họ không muốn trở về ?
Đối mặt với cơn giận giữ ấy, Kiều Vân bình tĩnh đến lạ thường, tâm lý vững vàng, không chút dao động, cười khẩy đáp: Ta nói không đúng sao ? Hai người họ bị hạ độc dược tàn nhẫn, bị đuổi khỏi Thanh gia, còn lâu mới muốn quay lại. Họ đã phải chịu đựng cảnh nhục nhã, bị hắt hủi, bị khinh thường suốt bốn năm. Giờ trở lại chẳng phải sẽ chịu nhục tiếp sao ? Ngươi dù sao yêu thương họ, muốn họ quay lại, tuy nhiên chẳng bao giờ biết đến nỗi khổ tâm của họ. Khi Thanh Hằng bị trúng độc, ngươi chẳng hề quan tâm rằng có người hạ độc thủ, chăm chăm tin lời người chữa bệnh đã bị mua chuộc, khi họ bị đuổi khỏi gia môn, ngươi cũng chẳng hề hay biết, chỉ lo cho cái thân ích kỉ, đâm đầu vào tu luyện. Hai người ấy rất yêu quí nơi này, tuy nhiên đã dứt khoát đoạn tình tuyệt nghĩa. Các người thì biết cái gì ! Cái cảm giác cực kì đau đớn khi phải ghét, từ bỏ những thứ mà họ đã từng yêu mến, các người có hiểu được không ?
Lời nói phát ra hùng hồn, khí thế ấy mang theo cảm xúc mãnh liệt, sự tức giận tột cùng. Chứng kiến hai người ấy cực khổ sinh sống, bị người đời hắt hủi, trong lòng Kiều Vân đau đớn, nhớ về cái quá khứ bất hạnh của nàng.
Từ nhỏ, năm tám tuổi Kiều Vân bị chính cha mẹ bỏ rơi rồi biến mất, gán cho nàng món nợ khổng lồ do thua cá độ, bài bạc. Bị bọn xã hội đen đuổi, đòi bán nàng ra nước ngoài để trả nợ cho cha mẹ nàng. Bằng cách nào đó Kiều Vân đã trốn thoát đến một nơi xa lạ, không quen thuộc. Không nhà cửa, không nơi nương tựa, không họ hàng bà con thân thích. Nàng lang thang trên các con hẻm tối tăm, lạnh lẽo. Tiết trời lúc ấy đã vào đông, gần sang xuân. Nhà nào nhà nấy đều vang lên tiếng chuông, tiếng nói cười chúc mừng năm mới, trong khi đó nàng ba ngày không có gì bỏ bụng, từng cơn gió lạnh lẽo cắt qua người. Đói, rét, lúc ấy Kiều Vân thoáng lên ý định từ bỏ cuộc đời, nàng gục xuống trong đêm lạnh giá, giây phút ấy, nàng đã nói lên mong muốn từ tận sâu trong trái tim: Con muốn sống vui vẻ cùng chính gia đình...
Ngay lúc nàng nói lên ước muốn, có một bóng người tiến tới. Người đó cởi áo khoác bên ngoài ra, trùm lên người Kiều Vân: Ta đã nghe thấy lời ước mong của con, để ta thực hiện nó thì sao nhỉ ? Giọng nói trầm ấm vang lên, cho nàng sự yên bình đến lạ thường. Chậm rãi mở mắt, nàng thấy một nam nhân khuôn mặt anh tuấn, ước chừng gần ba mươi tuổi, Kiều Vân khẽ mở miệng, thều thào nói: Có thật không ?Người đó đáp lại: Ừ, ta nghe được tiếng kêu cứu trong lòng con, và sẽ thực hiện ước vọng ấy. Trở thành một phần gia đình ta nhé .
Kiều Vân khóc, từng giọt nước mắt mặn chát lăn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng. Đó không phải nước mắt của sự bất hạnh, đau đớn buồn tủi mà là nước mắt của sự hạnh phúc tột cùng. Người đó xoa xoa khuôn mặt đầy nước mắt của nàng, cười nói: Mọi chuyện buồn cũng đã qua thôi, đừng khóc nữa hãy nín đi được không nào ? Ta là Kiều Phương, giờ sẽ là cha nuôi của con, chúng ta đi ăn chút gì cho ấm người nào. Chắc con đói lắm nhỉ ?
Người đàn ông đó đã cứu rỗi cuộc đời Kiều Vân ngay đêm giao thừa ấy, khi nàng cảm thấy chán nản, tuyệt vọng, muốn vứt bỏ tất cả. Nhưng chẳng lâu sau ông qua đời vì một căn bệnh. Cả đời ông không lấy vợ sinh con, chỉ nhận những đứa trẻ mồ côi, sống chính trực, ngay thẳng, vô cùng được người đời kính trọng.
Quá khứ ùa về, nàng muốn lãng quên nó nhưng không thể. Tại sao câu chuyện hài hước chỉ khiến bạn cười một lần, nhưng một câu chuyện buồn sẽ làm bạn khóc mãi ? Đúng như vậy, lãng quên quá khứ đau buồn cũng chỉ giống như một vết thương mắc phải, vết thương ấy sẽ được chữa lành dần dần theo thời gian, nhưng nó vĩnh viễn để lại một vết sẹo.
Thanh Vân Triều chợt ngộ nhận ra qua câu nói chứa đầy những cảm xúc chân thành ấy, thu ma lực lại vào trong cơ thể, ông ta nói: Ta sai, sai quá sai. Nếu như họ không muốn quay lại, ta cũng không bắt ép nữa. Còn chuyện Hằng nhi bị hạ độc thủ, ta sẽ tra xét rõ ràng. Người đâu ! Đưa tên này đi chữa trị, sau đó giam hắn lại, chờ ngày hỏi tội .
Đám người tứ gia vô cùng ngạc nhiên, còn tưởng rằng Vân Triều sẽ cho nàng một đòn chí tử, ai ngờ ngược lại so với suy đoán của họ. Nhưng còn bọn người Thanh gia kia, khuôn mặt có vẻ vô cùng bất ổn. Kẻ nào kẻ nấy đều mồ hôi mồ kê nhễ nhại, giống như sắp bị phát hiện ra bí mật động trời nào đó.
Ma lực trên người Vân Triều chấn động rất mãnh liệt, hiển nhiên cấp bậc không thấp, ít nhất cũng đạt tới Paladin trung cấp. Chấn động khiến không khí, đồ đạc quanh đó giao động mãnh liệt. Đám người tứ gia kia nhìn thấy màn này, khiếp sợ không thôi. Hiển nhiên năng lực họ không bằng hắn, cho nên suốt bao năm nay luôn luôn ở phía dưới Thanh gia. Tuy nhiên họ cũng ngạc nhiên, chỉ với một nữ tử đại pháp sư mà dám khiêu khích cả Thanh gia, chứng tỏ cũng không tầm thường, bọn chúng cho rằng nàng sẽ chết dưới bàn tay của Thanh Vân Triều.
Trừng mắt về phía nàng, giọng nói khàn khàn, mang theo uy nghiêm của một bậc đại cao thủ cất lên: Đa tạ người đã giúp hai mẹ con họ, nhưng ngươi nói vậy có ý gì ? Tại sao họ không muốn trở về ?
Đối mặt với cơn giận giữ ấy, Kiều Vân bình tĩnh đến lạ thường, tâm lý vững vàng, không chút dao động, cười khẩy đáp: Ta nói không đúng sao ? Hai người họ bị hạ độc dược tàn nhẫn, bị đuổi khỏi Thanh gia, còn lâu mới muốn quay lại. Họ đã phải chịu đựng cảnh nhục nhã, bị hắt hủi, bị khinh thường suốt bốn năm. Giờ trở lại chẳng phải sẽ chịu nhục tiếp sao ? Ngươi dù sao yêu thương họ, muốn họ quay lại, tuy nhiên chẳng bao giờ biết đến nỗi khổ tâm của họ. Khi Thanh Hằng bị trúng độc, ngươi chẳng hề quan tâm rằng có người hạ độc thủ, chăm chăm tin lời người chữa bệnh đã bị mua chuộc, khi họ bị đuổi khỏi gia môn, ngươi cũng chẳng hề hay biết, chỉ lo cho cái thân ích kỉ, đâm đầu vào tu luyện. Hai người ấy rất yêu quí nơi này, tuy nhiên đã dứt khoát đoạn tình tuyệt nghĩa. Các người thì biết cái gì ! Cái cảm giác cực kì đau đớn khi phải ghét, từ bỏ những thứ mà họ đã từng yêu mến, các người có hiểu được không ?
Lời nói phát ra hùng hồn, khí thế ấy mang theo cảm xúc mãnh liệt, sự tức giận tột cùng. Chứng kiến hai người ấy cực khổ sinh sống, bị người đời hắt hủi, trong lòng Kiều Vân đau đớn, nhớ về cái quá khứ bất hạnh của nàng.
Từ nhỏ, năm tám tuổi Kiều Vân bị chính cha mẹ bỏ rơi rồi biến mất, gán cho nàng món nợ khổng lồ do thua cá độ, bài bạc. Bị bọn xã hội đen đuổi, đòi bán nàng ra nước ngoài để trả nợ cho cha mẹ nàng. Bằng cách nào đó Kiều Vân đã trốn thoát đến một nơi xa lạ, không quen thuộc. Không nhà cửa, không nơi nương tựa, không họ hàng bà con thân thích. Nàng lang thang trên các con hẻm tối tăm, lạnh lẽo. Tiết trời lúc ấy đã vào đông, gần sang xuân. Nhà nào nhà nấy đều vang lên tiếng chuông, tiếng nói cười chúc mừng năm mới, trong khi đó nàng ba ngày không có gì bỏ bụng, từng cơn gió lạnh lẽo cắt qua người. Đói, rét, lúc ấy Kiều Vân thoáng lên ý định từ bỏ cuộc đời, nàng gục xuống trong đêm lạnh giá, giây phút ấy, nàng đã nói lên mong muốn từ tận sâu trong trái tim: Con muốn sống vui vẻ cùng chính gia đình...
Ngay lúc nàng nói lên ước muốn, có một bóng người tiến tới. Người đó cởi áo khoác bên ngoài ra, trùm lên người Kiều Vân: Ta đã nghe thấy lời ước mong của con, để ta thực hiện nó thì sao nhỉ ? Giọng nói trầm ấm vang lên, cho nàng sự yên bình đến lạ thường. Chậm rãi mở mắt, nàng thấy một nam nhân khuôn mặt anh tuấn, ước chừng gần ba mươi tuổi, Kiều Vân khẽ mở miệng, thều thào nói: Có thật không ?Người đó đáp lại: Ừ, ta nghe được tiếng kêu cứu trong lòng con, và sẽ thực hiện ước vọng ấy. Trở thành một phần gia đình ta nhé .
Kiều Vân khóc, từng giọt nước mắt mặn chát lăn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng. Đó không phải nước mắt của sự bất hạnh, đau đớn buồn tủi mà là nước mắt của sự hạnh phúc tột cùng. Người đó xoa xoa khuôn mặt đầy nước mắt của nàng, cười nói: Mọi chuyện buồn cũng đã qua thôi, đừng khóc nữa hãy nín đi được không nào ? Ta là Kiều Phương, giờ sẽ là cha nuôi của con, chúng ta đi ăn chút gì cho ấm người nào. Chắc con đói lắm nhỉ ?
Người đàn ông đó đã cứu rỗi cuộc đời Kiều Vân ngay đêm giao thừa ấy, khi nàng cảm thấy chán nản, tuyệt vọng, muốn vứt bỏ tất cả. Nhưng chẳng lâu sau ông qua đời vì một căn bệnh. Cả đời ông không lấy vợ sinh con, chỉ nhận những đứa trẻ mồ côi, sống chính trực, ngay thẳng, vô cùng được người đời kính trọng.
Quá khứ ùa về, nàng muốn lãng quên nó nhưng không thể. Tại sao câu chuyện hài hước chỉ khiến bạn cười một lần, nhưng một câu chuyện buồn sẽ làm bạn khóc mãi ? Đúng như vậy, lãng quên quá khứ đau buồn cũng chỉ giống như một vết thương mắc phải, vết thương ấy sẽ được chữa lành dần dần theo thời gian, nhưng nó vĩnh viễn để lại một vết sẹo.
Thanh Vân Triều chợt ngộ nhận ra qua câu nói chứa đầy những cảm xúc chân thành ấy, thu ma lực lại vào trong cơ thể, ông ta nói: Ta sai, sai quá sai. Nếu như họ không muốn quay lại, ta cũng không bắt ép nữa. Còn chuyện Hằng nhi bị hạ độc thủ, ta sẽ tra xét rõ ràng. Người đâu ! Đưa tên này đi chữa trị, sau đó giam hắn lại, chờ ngày hỏi tội .
Đám người tứ gia vô cùng ngạc nhiên, còn tưởng rằng Vân Triều sẽ cho nàng một đòn chí tử, ai ngờ ngược lại so với suy đoán của họ. Nhưng còn bọn người Thanh gia kia, khuôn mặt có vẻ vô cùng bất ổn. Kẻ nào kẻ nấy đều mồ hôi mồ kê nhễ nhại, giống như sắp bị phát hiện ra bí mật động trời nào đó.
/74
|