Còn nữa, trong người ngươi sở hữu năm loại nguyên tố phép thuật, đó là Hỏa, Quang, Ám, Thủy và Mộc, cấp bậc hiện tại: Cao cấp Paladin . Bạch Long nói.
Kiều Vân nghe xong thì mắt chữ O mồm chữ A, kinh ngạc nối tiếp kinh ngạc, thốt lên: Đùa nhau à, ta đã từng đọc rất nhiều câu chuyện xuyên không nhưng cũng chẳng gặp thể loại mới vào đã bá đạo trên từng hạt gạo như thế này. Thế còn ngươi cấp độ gì ?
Nhìn qua phản ứng của Kiều Vân mà Bạch Long cũng chẳng có cảm giác gì, mở miệng đáp: Ta hiện tại cũng cùng cấp với ngươi, ta sử dụng phép thuật hệ Quang, Lôi. Bây giờ thì nhanh nhanh thực hiện cái sứ mệnh gì gì ấy của ngươi đi, phải đi theo ngươi chán chết à.
Kiều Vân nghe vậy lập tức nhăn mặt: Ủa ? Sứ mệnh gì, ta có biết đâu? Tưởng ngươi biết rõ chứ .
Bạch Long chán nản thở dài: Ông ta không nói à, thôi dẹp, giờ cứ đi ngao du đã rồi tính, biết đâu ngươi lại vô tình biết được thì sao .
Thế cũng được . Kiều Vân gật đầu.
Ngước nhìn khung cảnh xung quanh, Kiều Vân nói: Trời sắp tối rồi, nghỉ ngơi đã, sáng mai chúng ta lên đường. Ngươi làm lều trại nhé, ta không muốn ngủ với cây cỏ đâu, còn ta đi kiếm gì bỏ bụng, đói quá .
Dứt lời, Kiều Vân xoay người đi quanh khu rừng, vừa đi vừa tỉ mỉ đánh giá nó. Ánh nắng chiều tà u ám, gió mang theo mùi hoa nhè nhẹ thổi qua, trong đó còn kèm theo mùi cỏ xanh tươi mát. Nơi nơi là đại thụ to lớn, ánh mặt trời yếu ớt, nhàn nhạt chiếu xuống những cành lá sum xuê, ngẫu nhiên truyền ra tiếng chim ca của những loài không biết tên, khiến rừng rậm yên tĩnh có thêm một chút tia sức sống. Cây cối nơi đây cũng từa tựa như Trái Đất, nhưng có nhiều loại thực vật kì lạ hơn, phát triển nhanh và to lớn hơn nhiều.
Nhìn phía trước có thể thấy được con sông, chậm rãi nhìn xuống phía cuối sông, cũng không có gì đặc biệt lắm.
Chậm rãi đi xuống hạ nguồn con sông, đưa mắt quan sát bốn phía. Linh thú hoành hành phía sau núi, ai biết ở con sông có thể hay không đột nhiên xuất hiện một vài con linh thú thủy hệ, tuy nhiên cũng khó có thể làm khó nàng.
Dựa vào bên bờ, tìm được một vị trí đối với chính mình có lợi nhất, ngồi xổm xuống, làm cho dòng nước tự nhiên cọ rửa đôi tay mảnh mai. Dòng nước mát lạnh làm cho Kiều Vân có cảm giác êm dịu, thoải mái. Đang mải nghịch nước nàng nhìn thấy một đàn cá tầm mười mấy con bơi chầm chậm dưới sông. Con nào con nấy đều to y chang lá bàng, có hình dáng từa tựa cá thu, chắc có thể ăn được. Kiều Vân định bắt đống cá về làm món nướng, nhưng khổ nỗi nàng chẳng có thứ gì có thể bắt cá được.
Mải suy nghĩ, chợt nàng lóe lên ý tưởng: Mình là ma pháp sư ngũ hệ cơ mà, sao không xài thử phép thuật chút xem như thế nào nhỉ . Nghĩ vậy, nàng liền vung tay, sử dụng thủy nguyên tố để điều khiển dòng nước quanh lũ cá. Vùng nước quanh mấy con cá từ từ nhô lên khỏi mặt sông. Lũ cá hoảng loạn, cố bơi ra ngoài nhưng không thành, chúng lập tức bị Kiều Vân nhốt vào cái hũ bằng đất làm sẵn từ đó.
Thu thập cá xong, đột nhiên... Kiều Vân ngẩng đầu, mắt lóe sáng, nhìn về phía đầu nguồn con sông, lập tức vác đống cá chạy tới. Nàng phát hiện ra một đám thực vật , cao khoảng 40 - 50cm. Thân ngoài bóng loáng, cuống lá rộng bằng ngón tay, dài chừng 10 cm, lá có hình kim, phiến lá có nhiều lá ghép thành hình bầu dục, giữa các phiến lá có bụi phấn bám màu trắng.
Chớp chớp mắt, không thể nhầm đi đâu được, đây là cây sả, một loại gia vị hỗ trợ nấu nướng mà khi còn ở Trái đất nàng rất hay sử dụng, có tác dụng khử mùi các nguyên liệu sống như thịt, cá, giúp tăng thêm mùi vị món ăn. Mấy món ăn ngon nàng đều làm được, không thua kém gì các đầu bếp. Kiều Vân thích nhất là ăn đồ nướng, chả trách sao nhìn đống gia vị lại mừng rỡ giống như thấy bảo vật quý hiếm trong các di tích .
Sả mọc rất nhiều, hái được một ít đủ dùng. Kiều Vân liền bê cá về nơi cũ.
Đến nơi, thấy Bạch Long đang đứng tựa vào gốc cây, mặt nhăn lại, bộ dáng rất khẩn trương. Nhìn quanh không thấy lều trại đâu, nàng liền hỏi: Này này, không làm lều trại đứng loay hoay ở đây làm cái gì hả ?
Bạch Long quay ra, đáp: Ta không biết làm lều trại, nhưng tìm được chỗ cho chúng ta trú chân rồi, đi theo ta .
Dứt lời Bạch Long quay người bước đi, lạnh lùng Girls. Kiều Vân thấy thế cũng lon ton chạy theo.
Đi được một đoạn chừng 15', một mạch đến bìa rừng. Bạch Long dừng lại phía ngôi nhà tranh nhỏ. Trước cửa nhà, có một tiểu cô nương tầm bảy tuổi ngồi đó, khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ, ngũ quan cũng coi như xinh đẹp có nét thanh tú, nhưng y phục trên người lại may vá chằng chịt, đôi giày mang dưới chân cũ nát, có thể cuộc sống của nhà này vô cùng khó khăn.
Đó, cô nhóc này cho chúng ta ở nhờ. Bạch Long chỉ tiểu cô nương kia nói.
Kiều Vân cũng gật đầu, đặt đống cá và bó gia vị xuống. A, tỉ tỉ về rồi sao ? Một giọng nói đầy vui vẻ vang lên, Kiều Vân nhìn lại, tiểu cô nương đi tới, một đôi mắt to đen nhánh nhìn Bạch Long tràn đầy vui vẻ.
Kiều Vân tiến đến hỏi: Này, ngươi tên là gì ? Có thể cho chúng ta tá túc một đêm được không ?
Tiểu cô nương vui vẻ trả lời: Tên của ta là Thanh Nguyệt. Hai người tất nhiên có thể ở lại đây, được không mẹ . Thanh Nguyệt vừa nói vừa quay mặt về phía nhà.
Nguyệt Nhi, mời họ vào đi . Một giọng nói của nữ nhân truyền đến, vô cùng dịu dàng. Thanh Nguyệt nghe vậy lập tức dắt tay hai người vào trong nhà.
Nhìn qua ngôi nhà, Kiều Vân thấy hai gian nhà trang được xây gần nhau, nóc nhà bằng rơm có chút rách nát, nếu có một trận mưa lớn thì không thể nghi ngờ nhà sẽ bị dột, cùng với căn nhà kho bé, bên ngoài là một cái sân nhỏ, gà vịt ăn bên ngoài, hàng rào ngổn ngang được đặt ở kia, còn những cái khác cũng chỉ là một chút cỏ khô, rơm rạ được chất đống ở một chỗ, không còn gì khác nữa
Bên trong nhà, chỉ có một cái tủ gỗ, một mảnh chiếu dưới sàn, bộ bàn ghế tre và một chiếc giường đơn sơ. Một cô gái ngồi trên ghế dài, chắc gần ba mươi vì còn rất trẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn luôn mỉm cười. Kiều Vân nhìn cô gái, đoán rằng cô ấy là mẹ của Thanh Nguyệt, tuy cả nhà cửa sơ sài, mặc y phục cũ, may vá chằng chịt, nhưng một khí chất điềm đạm tĩnh lặng vẫn luôn phát ra từ trên người bà mẹ này, thật không tầm thường.
Kiều Vân nghe xong thì mắt chữ O mồm chữ A, kinh ngạc nối tiếp kinh ngạc, thốt lên: Đùa nhau à, ta đã từng đọc rất nhiều câu chuyện xuyên không nhưng cũng chẳng gặp thể loại mới vào đã bá đạo trên từng hạt gạo như thế này. Thế còn ngươi cấp độ gì ?
Nhìn qua phản ứng của Kiều Vân mà Bạch Long cũng chẳng có cảm giác gì, mở miệng đáp: Ta hiện tại cũng cùng cấp với ngươi, ta sử dụng phép thuật hệ Quang, Lôi. Bây giờ thì nhanh nhanh thực hiện cái sứ mệnh gì gì ấy của ngươi đi, phải đi theo ngươi chán chết à.
Kiều Vân nghe vậy lập tức nhăn mặt: Ủa ? Sứ mệnh gì, ta có biết đâu? Tưởng ngươi biết rõ chứ .
Bạch Long chán nản thở dài: Ông ta không nói à, thôi dẹp, giờ cứ đi ngao du đã rồi tính, biết đâu ngươi lại vô tình biết được thì sao .
Thế cũng được . Kiều Vân gật đầu.
Ngước nhìn khung cảnh xung quanh, Kiều Vân nói: Trời sắp tối rồi, nghỉ ngơi đã, sáng mai chúng ta lên đường. Ngươi làm lều trại nhé, ta không muốn ngủ với cây cỏ đâu, còn ta đi kiếm gì bỏ bụng, đói quá .
Dứt lời, Kiều Vân xoay người đi quanh khu rừng, vừa đi vừa tỉ mỉ đánh giá nó. Ánh nắng chiều tà u ám, gió mang theo mùi hoa nhè nhẹ thổi qua, trong đó còn kèm theo mùi cỏ xanh tươi mát. Nơi nơi là đại thụ to lớn, ánh mặt trời yếu ớt, nhàn nhạt chiếu xuống những cành lá sum xuê, ngẫu nhiên truyền ra tiếng chim ca của những loài không biết tên, khiến rừng rậm yên tĩnh có thêm một chút tia sức sống. Cây cối nơi đây cũng từa tựa như Trái Đất, nhưng có nhiều loại thực vật kì lạ hơn, phát triển nhanh và to lớn hơn nhiều.
Nhìn phía trước có thể thấy được con sông, chậm rãi nhìn xuống phía cuối sông, cũng không có gì đặc biệt lắm.
Chậm rãi đi xuống hạ nguồn con sông, đưa mắt quan sát bốn phía. Linh thú hoành hành phía sau núi, ai biết ở con sông có thể hay không đột nhiên xuất hiện một vài con linh thú thủy hệ, tuy nhiên cũng khó có thể làm khó nàng.
Dựa vào bên bờ, tìm được một vị trí đối với chính mình có lợi nhất, ngồi xổm xuống, làm cho dòng nước tự nhiên cọ rửa đôi tay mảnh mai. Dòng nước mát lạnh làm cho Kiều Vân có cảm giác êm dịu, thoải mái. Đang mải nghịch nước nàng nhìn thấy một đàn cá tầm mười mấy con bơi chầm chậm dưới sông. Con nào con nấy đều to y chang lá bàng, có hình dáng từa tựa cá thu, chắc có thể ăn được. Kiều Vân định bắt đống cá về làm món nướng, nhưng khổ nỗi nàng chẳng có thứ gì có thể bắt cá được.
Mải suy nghĩ, chợt nàng lóe lên ý tưởng: Mình là ma pháp sư ngũ hệ cơ mà, sao không xài thử phép thuật chút xem như thế nào nhỉ . Nghĩ vậy, nàng liền vung tay, sử dụng thủy nguyên tố để điều khiển dòng nước quanh lũ cá. Vùng nước quanh mấy con cá từ từ nhô lên khỏi mặt sông. Lũ cá hoảng loạn, cố bơi ra ngoài nhưng không thành, chúng lập tức bị Kiều Vân nhốt vào cái hũ bằng đất làm sẵn từ đó.
Thu thập cá xong, đột nhiên... Kiều Vân ngẩng đầu, mắt lóe sáng, nhìn về phía đầu nguồn con sông, lập tức vác đống cá chạy tới. Nàng phát hiện ra một đám thực vật , cao khoảng 40 - 50cm. Thân ngoài bóng loáng, cuống lá rộng bằng ngón tay, dài chừng 10 cm, lá có hình kim, phiến lá có nhiều lá ghép thành hình bầu dục, giữa các phiến lá có bụi phấn bám màu trắng.
Chớp chớp mắt, không thể nhầm đi đâu được, đây là cây sả, một loại gia vị hỗ trợ nấu nướng mà khi còn ở Trái đất nàng rất hay sử dụng, có tác dụng khử mùi các nguyên liệu sống như thịt, cá, giúp tăng thêm mùi vị món ăn. Mấy món ăn ngon nàng đều làm được, không thua kém gì các đầu bếp. Kiều Vân thích nhất là ăn đồ nướng, chả trách sao nhìn đống gia vị lại mừng rỡ giống như thấy bảo vật quý hiếm trong các di tích .
Sả mọc rất nhiều, hái được một ít đủ dùng. Kiều Vân liền bê cá về nơi cũ.
Đến nơi, thấy Bạch Long đang đứng tựa vào gốc cây, mặt nhăn lại, bộ dáng rất khẩn trương. Nhìn quanh không thấy lều trại đâu, nàng liền hỏi: Này này, không làm lều trại đứng loay hoay ở đây làm cái gì hả ?
Bạch Long quay ra, đáp: Ta không biết làm lều trại, nhưng tìm được chỗ cho chúng ta trú chân rồi, đi theo ta .
Dứt lời Bạch Long quay người bước đi, lạnh lùng Girls. Kiều Vân thấy thế cũng lon ton chạy theo.
Đi được một đoạn chừng 15', một mạch đến bìa rừng. Bạch Long dừng lại phía ngôi nhà tranh nhỏ. Trước cửa nhà, có một tiểu cô nương tầm bảy tuổi ngồi đó, khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ, ngũ quan cũng coi như xinh đẹp có nét thanh tú, nhưng y phục trên người lại may vá chằng chịt, đôi giày mang dưới chân cũ nát, có thể cuộc sống của nhà này vô cùng khó khăn.
Đó, cô nhóc này cho chúng ta ở nhờ. Bạch Long chỉ tiểu cô nương kia nói.
Kiều Vân cũng gật đầu, đặt đống cá và bó gia vị xuống. A, tỉ tỉ về rồi sao ? Một giọng nói đầy vui vẻ vang lên, Kiều Vân nhìn lại, tiểu cô nương đi tới, một đôi mắt to đen nhánh nhìn Bạch Long tràn đầy vui vẻ.
Kiều Vân tiến đến hỏi: Này, ngươi tên là gì ? Có thể cho chúng ta tá túc một đêm được không ?
Tiểu cô nương vui vẻ trả lời: Tên của ta là Thanh Nguyệt. Hai người tất nhiên có thể ở lại đây, được không mẹ . Thanh Nguyệt vừa nói vừa quay mặt về phía nhà.
Nguyệt Nhi, mời họ vào đi . Một giọng nói của nữ nhân truyền đến, vô cùng dịu dàng. Thanh Nguyệt nghe vậy lập tức dắt tay hai người vào trong nhà.
Nhìn qua ngôi nhà, Kiều Vân thấy hai gian nhà trang được xây gần nhau, nóc nhà bằng rơm có chút rách nát, nếu có một trận mưa lớn thì không thể nghi ngờ nhà sẽ bị dột, cùng với căn nhà kho bé, bên ngoài là một cái sân nhỏ, gà vịt ăn bên ngoài, hàng rào ngổn ngang được đặt ở kia, còn những cái khác cũng chỉ là một chút cỏ khô, rơm rạ được chất đống ở một chỗ, không còn gì khác nữa
Bên trong nhà, chỉ có một cái tủ gỗ, một mảnh chiếu dưới sàn, bộ bàn ghế tre và một chiếc giường đơn sơ. Một cô gái ngồi trên ghế dài, chắc gần ba mươi vì còn rất trẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn luôn mỉm cười. Kiều Vân nhìn cô gái, đoán rằng cô ấy là mẹ của Thanh Nguyệt, tuy cả nhà cửa sơ sài, mặc y phục cũ, may vá chằng chịt, nhưng một khí chất điềm đạm tĩnh lặng vẫn luôn phát ra từ trên người bà mẹ này, thật không tầm thường.
/74
|