Thời gian trôi qua cũng rất nhanh, mới đó mà năm tháng đã trôi qua.
Cô hầu gái đùn chiếc xe ra ngoài vườn, trên xe là người con gái yên lặng nhắm mắt. Không khí mùa xuân rất ấm áp, nắng nhẹ soi xuống gương mặt trắng nõn của cô gái làm hiện lên những sắc hồng.
Tề Phi đi đến ngồi xuống ghế gỗ bên cạnh phẩy tay với cô hầu gái.
- Vào lấy cho tôi mấy quả trái cây.
- Dạ!
Tề Phi nghiêng đầu nhìn Âu Hân. Lẩm bẩm mắng một câu nhưng trên mặt lại ẩn hiện nét không vui.
- Cô hay thật, ngày nào cũng chỉ có ăn rồi ngủ, sắp béo tròn như con lợn rồi. Tôi một ngày chỉ có thể ngủ nhiều nhất là 6 tiếng, cô lại thảnh thơi nằm đây ngủ đủ 24 tiếng một ngày.
Hầu gái bê đĩa trái cây ra. Tề Phi liếc mắt bảo đi vào. Bỏ miếng táo vào miệng cắn, chân bắt chéo ngồi đung đưa trên ghế. Vừa ăn táo vừa nói chuyện trên trời dưới biển với Âu Hân. Bỗng nhiên nhớ ra một chuyện hứng thú, Tề Phi nhảy đến ngồi trước mặt Âu Hân, ra vẻ thú vị nói.
- Này Đồng tiểu thư, cô chưa chết nhưng chồng cô đã chuẩn bị cưới vợ hai rồi đấy. Chậc chậc, cô cứ ngủ tiếp đi, ngủ thêm một tháng nữa thì chồng cô đã thành chồng người ta rồi. Cô yên tâm, tôi không ngại cô đã có một đời chồng đâu, lúc đó cô cũng sẽ trở thành vợ tôi.
Vừa nói xong liền cắn miếng táo cười sằng sặc. Mông bị đá một cái, Tề Phi tức giận quay mặt lại quát.
- Thằng nào đá tao?
Ấy thế lại bắt gặp cái mặt đen xì của Dịch Cẩn. Tề Phi phủi mông đứng dậy, giọng lẩm bẩm.
- Đá cái gì chứ? Sáng nay Cao Lãng lại quên cho uống thuốc à?
- Nói to lên.
Dịch Cẩn trầm giọng nói, mắt liếc một cái nhìn Tề Phi sắc lẹm. Nếu đôi mắt Dịch Cẩn mà là lưỡi dao, Tề Phi quả thực đã bị chém chết rồi.
- Không có nói cái gì. Sao có thể nói to?
Tề Phi gân cổ cãi. Thời gian qua, Tề Phi đã nhận thức đủ một điều, bản thân đối chọi với Dịch Cẩn không nổi, bấy giờ mới nhận ra hóa ra trước giờ Dịch Cẩn toàn giấu nghề.
Bây giờ chỉ cần Tề Phi động chạm gì Âu Hân một câu, cậu ta liền bị Dịch Cẩn không nể nang ai đè ra đánh.
Đánh đến mức gân cốt Tề Phi sắp luyện thành tiên có thể chịu đựng được bất kì cái đấm nào.
Dịch Cẩn không tốn thời gian với Tề Phi nữa. Chân bước đến cạnh Âu Hân, ôm cô lên bế về phòng.
Cảnh này Tề Phi đã quen mắt rồi. Suốt nửa năm qua, Dịch Cẩn và Tề Phi vẫn luôn ở Anh Quốc không trở lại Trung Quốc. Sáng nào Tề Phi cũng đến đây ngồi nói chuyện tào lao, tự kỉ một mình trước mặt Âu Hân. Sau đó Dịch Cẩn sẽ đi đến tỏ thái độ không thích rồi bế Âu Hân kiểu công chúa về phòng. Chỉ là Tề Phi vẫn chưa chắc chắn được mối quan hệ của Âu Hân và Dịch Cẩn là gì. Lờ mờ suy đoán, Dịch Cẩn có tình ý với Đồng Âu Hân nhưng là kiểu tình ý đơn phương.
Màn đêm buông xuống, cửa phòng vừa đóng lại, người nằm trên giường chớp chớp mắt vài cái rồi mở hẳn ra. Trong phòng vẫn để đèn nhưng không quá sáng. Màu vàng nhạt của đèn không khiến người ngủ lâu mới dậy cảm thấy khó chịu.
Dù đã ngủ một giấc dài nhưng cổ họng không hề thấy khô rát, chứng tỏ bản thân được chăm sóc rất tốt. Âu Hân nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ phòng. Vì đã là mùa xuân, tiết trời cuối xuân ở Anh không quá lạnh, có phần nắng ấm áp rồi nên Dịch Cẩn không kéo rèm ra nữa. Âu Hân có thể nhìn được bầu trời đêm bên ngoài, trên trời có rất nhiều sao. Trong đầu lại vang lên câu nói của Tề Phi.
Hình như Tề Phi nói Vương Kì Hạo đang chuẩn bị cưới mới.
Sao có thể lấy vợ mới?
Âu Hân không biết bản thân đang ở đâu nhưng nhìn căn phòng cổ kính theo phong cách Châu Âu này thì đoán rằng bản thân vẫn ở Ý. Tại sao cô không thấy Vương Kì Hạo ở đây? Tại sao cô lại thấy Tề Phi? Còn có Dịch Cẩn?
Chân tay cảm thấy rất mệt mỏi, dường như là không có cảm giác vậy.
Lúc Tề Phi đến ngày hôm nay, Âu Hân đã bắt đầu tỉnh. Nghe những lời Tề Phi nói cảm thấy rất khó hiểu.
Cô rốt cuộc đã hôn mê bao lâu rồi? Sao lại thấy mất hết cảm giác như vậy?
Khẽ nhắm mắt lại, hơi thở nhẹ nhàng. Âu Hân cuối cùng đã thành công nhấc tay mình lên, chân có thể di chuyển được rồi. Cô vén chăn lên ngồi dậy bước xuống giường.
Chân vừa đặt xuống đất liền run rẩy, ngã quỳ trên đất. Miệng Âu Hân méo xệch hẳn đi. Bây giờ mới nhận ra, tay mình trước khi bất tỉnh hình như bị thương.
Nhưng nhìn đến cánh tay đang bám vào giường, hoàn toàn không có vết thương nào cả, chỉ lưu lại một vết sẹo hình tròn nhỏ mờ nhạt. Đầu óc Âu Hân càng mơ hồ.
Cô có một vết thương ở tay, và rơi xuống biển thôi mà. Tại sao sau khi tỉnh lại trong người luôn cảm thấy khó chịu như vậy? Thậm chí...
Âu Hân nhìn đến chiếc váy mình đang mặc trên người. Không phải đang là mùa đông lạnh sao? Sao lại có thể mặc váy như vậy?
Đầu óc ngày một mơ hồ khó hiểu dần. Âu Hân chống khuỷu tay xuống giường cố gắng đứng vững dậy. Mỗi một cái nhấc chân đều cảm thấy rất khó, rất giống như em bé đang tập đi vậy.
Phải mất đến năm phút thì Âu Hân mới chạm được vào tay nắm cửa, mở ra. Bên ngoài là hành lang yên ắng, Âu Hân nhẹ đóng cửa lại đi ra khỏi phòng.
Vừa đi vừa phải bám tường nếu không sẽ ngã. Âu Hân cắn chặt môi dưới. Cuối cùng không cố được nữa ngã uỵch xuống đất thở hổn hển.
Đằng sau vang lên tiếng bước chân trầm ổn nhẹ nhàng. Âu Hân chưa kịp quay người lại xem là ai thì đã thấy mình được bế lên như một công chúa rồi.
- Vừa mới tỉnh dậy, còn yếu, đừng nên đi lại.
Là Dịch Cẩn!!
Âu Hân im lặng để mặc Dịch Cẩn bế về phòng. Hơi thở lúc này mới nhẹ nhõm đi một chút. Cửa phòng không đóng, người ở ngoài cứ như vậy đi vào.
- Ồ! Tỉnh thật rồi kìa! Dịch Cẩn, anh còn trách tôi. Tôi mới chỉ nói kích thích vài câu, người liền tỉnh lại.
Dịch Cẩn không thèm chú ý Tề Phi, chỉ chuyên tâm vô việc của mình. Đắp chăn lại cho Âu Hân sau đó ấn nút trên đầu giường. Chỉ một phút sau liền thấy một người đàn ông mặc quần áo ngủ chạy xộc vào, đầu tóc bơ phờ, chân một cái đo dép một cái không. Vừa nhìn đã biết là chạy vội đến đây.
Cao Lãng vừa chạy đến vừa ôm cửa phòng thở phì phò, mắt mở lờ đờ không nhìn vào trong nói:
- Sao vậy? Người lại chuyến biến xấu.... rồi sao? Không phải tình trạng mấy tuần nay đã tốt... hơn trước rồi sao?
Mấy tuần này? Tốt hơn trước? Một loại từ này khiến Âu Hân cứng đờ người.
Cô bất tỉnh mấy tuần rồi sao? Không, hình như còn nhiều hơn.
Nghe người kia nói vậy, hình như tình hình sức khỏe thời gian qua không được tốt. Vậy.... Vương Kì Hạo đâu? Sao cô không thấy anh?
Não bộ vừa mới làm việc lại liền tiếp nhận một loạt tin tức. Toàn là những tin tức không thể hiểu nổi.
Cô hình như là hôn mê mấy tuần. Trong mấy tuần này Vương Kì Hạo đã sắp lấy vợ mới. Anh sắp lấy vợ mới nên không còn quan tâm tới cô nữa. Cô.... ở đây không có anh.
Cao Lãng vừa nhìn thấy người đã tỉnh ngồi im trên giường liền ngây ra như phỗng. Sau đó hưng phấn mà nhảy lên la hét.
- Tỉnh rồi! Tỉnh rồi! Ông đây đã có thể ngủ ngon giấc một ngày rồi. A..... A..... A....
Dịch Cẩn cằm mày đi tới trước mặt Cao Lãng nhìn chằm chằm. Tề Phi kích động đứng một bên hoan hô khi nhìn thấy cảnh này. Trước đây mỗi lần Tề Phi bị Dịch Cẩn dạy dỗ, bác sĩ Cao rất không có lương tâm nghề nghiệp mà đứng một bên cổ vũ.
Cao Lãng kiểm tra toàn bộ cho Âu Hân, quay sang nhìn Dịch Cẩn nói nghiêm túc.
- Tỉnh dậy đã là tốt rồi. Chỉ là lâu không hoạt động nên sẽ có cảm giác mệt mỏi cùng với việc chân tay mất cảm giác. Tập luyện mấy ngày là có thể bình thường lại như trước.
Cô hầu gái đùn chiếc xe ra ngoài vườn, trên xe là người con gái yên lặng nhắm mắt. Không khí mùa xuân rất ấm áp, nắng nhẹ soi xuống gương mặt trắng nõn của cô gái làm hiện lên những sắc hồng.
Tề Phi đi đến ngồi xuống ghế gỗ bên cạnh phẩy tay với cô hầu gái.
- Vào lấy cho tôi mấy quả trái cây.
- Dạ!
Tề Phi nghiêng đầu nhìn Âu Hân. Lẩm bẩm mắng một câu nhưng trên mặt lại ẩn hiện nét không vui.
- Cô hay thật, ngày nào cũng chỉ có ăn rồi ngủ, sắp béo tròn như con lợn rồi. Tôi một ngày chỉ có thể ngủ nhiều nhất là 6 tiếng, cô lại thảnh thơi nằm đây ngủ đủ 24 tiếng một ngày.
Hầu gái bê đĩa trái cây ra. Tề Phi liếc mắt bảo đi vào. Bỏ miếng táo vào miệng cắn, chân bắt chéo ngồi đung đưa trên ghế. Vừa ăn táo vừa nói chuyện trên trời dưới biển với Âu Hân. Bỗng nhiên nhớ ra một chuyện hứng thú, Tề Phi nhảy đến ngồi trước mặt Âu Hân, ra vẻ thú vị nói.
- Này Đồng tiểu thư, cô chưa chết nhưng chồng cô đã chuẩn bị cưới vợ hai rồi đấy. Chậc chậc, cô cứ ngủ tiếp đi, ngủ thêm một tháng nữa thì chồng cô đã thành chồng người ta rồi. Cô yên tâm, tôi không ngại cô đã có một đời chồng đâu, lúc đó cô cũng sẽ trở thành vợ tôi.
Vừa nói xong liền cắn miếng táo cười sằng sặc. Mông bị đá một cái, Tề Phi tức giận quay mặt lại quát.
- Thằng nào đá tao?
Ấy thế lại bắt gặp cái mặt đen xì của Dịch Cẩn. Tề Phi phủi mông đứng dậy, giọng lẩm bẩm.
- Đá cái gì chứ? Sáng nay Cao Lãng lại quên cho uống thuốc à?
- Nói to lên.
Dịch Cẩn trầm giọng nói, mắt liếc một cái nhìn Tề Phi sắc lẹm. Nếu đôi mắt Dịch Cẩn mà là lưỡi dao, Tề Phi quả thực đã bị chém chết rồi.
- Không có nói cái gì. Sao có thể nói to?
Tề Phi gân cổ cãi. Thời gian qua, Tề Phi đã nhận thức đủ một điều, bản thân đối chọi với Dịch Cẩn không nổi, bấy giờ mới nhận ra hóa ra trước giờ Dịch Cẩn toàn giấu nghề.
Bây giờ chỉ cần Tề Phi động chạm gì Âu Hân một câu, cậu ta liền bị Dịch Cẩn không nể nang ai đè ra đánh.
Đánh đến mức gân cốt Tề Phi sắp luyện thành tiên có thể chịu đựng được bất kì cái đấm nào.
Dịch Cẩn không tốn thời gian với Tề Phi nữa. Chân bước đến cạnh Âu Hân, ôm cô lên bế về phòng.
Cảnh này Tề Phi đã quen mắt rồi. Suốt nửa năm qua, Dịch Cẩn và Tề Phi vẫn luôn ở Anh Quốc không trở lại Trung Quốc. Sáng nào Tề Phi cũng đến đây ngồi nói chuyện tào lao, tự kỉ một mình trước mặt Âu Hân. Sau đó Dịch Cẩn sẽ đi đến tỏ thái độ không thích rồi bế Âu Hân kiểu công chúa về phòng. Chỉ là Tề Phi vẫn chưa chắc chắn được mối quan hệ của Âu Hân và Dịch Cẩn là gì. Lờ mờ suy đoán, Dịch Cẩn có tình ý với Đồng Âu Hân nhưng là kiểu tình ý đơn phương.
Màn đêm buông xuống, cửa phòng vừa đóng lại, người nằm trên giường chớp chớp mắt vài cái rồi mở hẳn ra. Trong phòng vẫn để đèn nhưng không quá sáng. Màu vàng nhạt của đèn không khiến người ngủ lâu mới dậy cảm thấy khó chịu.
Dù đã ngủ một giấc dài nhưng cổ họng không hề thấy khô rát, chứng tỏ bản thân được chăm sóc rất tốt. Âu Hân nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ phòng. Vì đã là mùa xuân, tiết trời cuối xuân ở Anh không quá lạnh, có phần nắng ấm áp rồi nên Dịch Cẩn không kéo rèm ra nữa. Âu Hân có thể nhìn được bầu trời đêm bên ngoài, trên trời có rất nhiều sao. Trong đầu lại vang lên câu nói của Tề Phi.
Hình như Tề Phi nói Vương Kì Hạo đang chuẩn bị cưới mới.
Sao có thể lấy vợ mới?
Âu Hân không biết bản thân đang ở đâu nhưng nhìn căn phòng cổ kính theo phong cách Châu Âu này thì đoán rằng bản thân vẫn ở Ý. Tại sao cô không thấy Vương Kì Hạo ở đây? Tại sao cô lại thấy Tề Phi? Còn có Dịch Cẩn?
Chân tay cảm thấy rất mệt mỏi, dường như là không có cảm giác vậy.
Lúc Tề Phi đến ngày hôm nay, Âu Hân đã bắt đầu tỉnh. Nghe những lời Tề Phi nói cảm thấy rất khó hiểu.
Cô rốt cuộc đã hôn mê bao lâu rồi? Sao lại thấy mất hết cảm giác như vậy?
Khẽ nhắm mắt lại, hơi thở nhẹ nhàng. Âu Hân cuối cùng đã thành công nhấc tay mình lên, chân có thể di chuyển được rồi. Cô vén chăn lên ngồi dậy bước xuống giường.
Chân vừa đặt xuống đất liền run rẩy, ngã quỳ trên đất. Miệng Âu Hân méo xệch hẳn đi. Bây giờ mới nhận ra, tay mình trước khi bất tỉnh hình như bị thương.
Nhưng nhìn đến cánh tay đang bám vào giường, hoàn toàn không có vết thương nào cả, chỉ lưu lại một vết sẹo hình tròn nhỏ mờ nhạt. Đầu óc Âu Hân càng mơ hồ.
Cô có một vết thương ở tay, và rơi xuống biển thôi mà. Tại sao sau khi tỉnh lại trong người luôn cảm thấy khó chịu như vậy? Thậm chí...
Âu Hân nhìn đến chiếc váy mình đang mặc trên người. Không phải đang là mùa đông lạnh sao? Sao lại có thể mặc váy như vậy?
Đầu óc ngày một mơ hồ khó hiểu dần. Âu Hân chống khuỷu tay xuống giường cố gắng đứng vững dậy. Mỗi một cái nhấc chân đều cảm thấy rất khó, rất giống như em bé đang tập đi vậy.
Phải mất đến năm phút thì Âu Hân mới chạm được vào tay nắm cửa, mở ra. Bên ngoài là hành lang yên ắng, Âu Hân nhẹ đóng cửa lại đi ra khỏi phòng.
Vừa đi vừa phải bám tường nếu không sẽ ngã. Âu Hân cắn chặt môi dưới. Cuối cùng không cố được nữa ngã uỵch xuống đất thở hổn hển.
Đằng sau vang lên tiếng bước chân trầm ổn nhẹ nhàng. Âu Hân chưa kịp quay người lại xem là ai thì đã thấy mình được bế lên như một công chúa rồi.
- Vừa mới tỉnh dậy, còn yếu, đừng nên đi lại.
Là Dịch Cẩn!!
Âu Hân im lặng để mặc Dịch Cẩn bế về phòng. Hơi thở lúc này mới nhẹ nhõm đi một chút. Cửa phòng không đóng, người ở ngoài cứ như vậy đi vào.
- Ồ! Tỉnh thật rồi kìa! Dịch Cẩn, anh còn trách tôi. Tôi mới chỉ nói kích thích vài câu, người liền tỉnh lại.
Dịch Cẩn không thèm chú ý Tề Phi, chỉ chuyên tâm vô việc của mình. Đắp chăn lại cho Âu Hân sau đó ấn nút trên đầu giường. Chỉ một phút sau liền thấy một người đàn ông mặc quần áo ngủ chạy xộc vào, đầu tóc bơ phờ, chân một cái đo dép một cái không. Vừa nhìn đã biết là chạy vội đến đây.
Cao Lãng vừa chạy đến vừa ôm cửa phòng thở phì phò, mắt mở lờ đờ không nhìn vào trong nói:
- Sao vậy? Người lại chuyến biến xấu.... rồi sao? Không phải tình trạng mấy tuần nay đã tốt... hơn trước rồi sao?
Mấy tuần này? Tốt hơn trước? Một loại từ này khiến Âu Hân cứng đờ người.
Cô bất tỉnh mấy tuần rồi sao? Không, hình như còn nhiều hơn.
Nghe người kia nói vậy, hình như tình hình sức khỏe thời gian qua không được tốt. Vậy.... Vương Kì Hạo đâu? Sao cô không thấy anh?
Não bộ vừa mới làm việc lại liền tiếp nhận một loạt tin tức. Toàn là những tin tức không thể hiểu nổi.
Cô hình như là hôn mê mấy tuần. Trong mấy tuần này Vương Kì Hạo đã sắp lấy vợ mới. Anh sắp lấy vợ mới nên không còn quan tâm tới cô nữa. Cô.... ở đây không có anh.
Cao Lãng vừa nhìn thấy người đã tỉnh ngồi im trên giường liền ngây ra như phỗng. Sau đó hưng phấn mà nhảy lên la hét.
- Tỉnh rồi! Tỉnh rồi! Ông đây đã có thể ngủ ngon giấc một ngày rồi. A..... A..... A....
Dịch Cẩn cằm mày đi tới trước mặt Cao Lãng nhìn chằm chằm. Tề Phi kích động đứng một bên hoan hô khi nhìn thấy cảnh này. Trước đây mỗi lần Tề Phi bị Dịch Cẩn dạy dỗ, bác sĩ Cao rất không có lương tâm nghề nghiệp mà đứng một bên cổ vũ.
Cao Lãng kiểm tra toàn bộ cho Âu Hân, quay sang nhìn Dịch Cẩn nói nghiêm túc.
- Tỉnh dậy đã là tốt rồi. Chỉ là lâu không hoạt động nên sẽ có cảm giác mệt mỏi cùng với việc chân tay mất cảm giác. Tập luyện mấy ngày là có thể bình thường lại như trước.
/256
|