Âu Hân nửa cười nửa không, chiếc nhẫn ở trên ngón tay áp út không biết từ lúc nào đã xuất hiện một lưỡi dao nhỏ. Trương Hạ Sảnh đứng dậy, im lặng nhìn đánh giá Âu Hân, giọng nói ương ngạnh nhưng vẫn có thể nhận ra cô ta đang rất run.
- Đồng Âu Hân! Cô rốt cuộc là ai?
- Trương Hạ Sảnh. Không biết cô có còn nhớ, lần trước tôi đến bệnh viện thăm cô, cô đã kể chuyện gì cho tôi nghe không?
Trương Hạ Sảnh hơi đảo mắt, nét mặt cuối cùng cũng lộ ra nét cười. Cô ta cuối cùng cũng nhớ ra một việc mà bản thân có thể đả kích Đồng Âu Hân. Nhanh chóng đắc ý nói:
- Bắt đầu cảm thấy bản thân mình thua bạch nguyệt quang của anh ta rồi sao? Anh ta cuối cùng cũng vất bỏ cô, bây giờ thấy thế nào?
Âu Hân vẫn giữ nét mặt đó, là cười, một nụ cười mỉa mai.
- Vậy không biết Trương tiểu thư còn nhớ, lúc đó Đồng Âu Hân tôi đã nói gì với cô.
Trương Hạ Sảnh nhướng mày, thật sự nghiêm túc nhớ lại, sau đó hướng ánh mắt nghi ngờ nhìn vào Âu Hân. Âu Hân cười rộ một tiếng.
- Xem ra Trương tiểu thư không còn nhớ nữa rồi. Vậy tôi đây lại phải mất công nhắc lại một lần nữa. Cô nói có thể vì gương mặt tôi giống cô ta nên Vương Kì Hạo chọn. Vậy sao cô không nghĩ rằng có thể chính tôi là bạch nguyệt quang của anh ấy thì sao?
Sắc mặt Trương Hạ Sảnh liền tối sầm, ánh mắt liền hiện lên tia độc ác. Sau đó muốn lao vào Âu Hân nhưng cuối cùng vẫn cách Âu Hân vài bước, thật sự không có lao vào.
- Ha ha ha, mày nói hay như vậy, tự tin như vậy, có bằng chứng không? Đau lòng quá đến mức đầu óc ngu muội rồi sao?
Trương Hạ Sảnh vừa nói xong, một vật thể dài liền bay thẳng vào mặt cô ta. Trương Hạ Sảnh hai mắt trợn tròn, sau đó ôm mặt thét lớn, vài phút sau ngẩng mặt lên, ánh mắt đầy căm hận nhìn vào Âu Hân.
Âu Hân cười cười, đem cổ tay mình xoa xoa vài cái. Bọn lính đánh thuê đúng là loại giết người không tiếc mạng, có trói người thôi cũng trói chặt tới mức hai cổ tay cô hằn đỏ như chảy máu. Ánh mắt đen nhánh di chuyển, nhìn đến sợi dây thừng nằm ngay dưới chân Trương Hạ Sảnh, vẻ mặt liền hốt hoảng.
- Ấy chết, xin lỗi Trương tiểu thư, tay đau quá nên ném chệch hướng.
Trương Hạ Sảnh với hai con mắt đỏ ngầu vì tức giận nhìn chằm chằm vào Âu Hân. Cô ta còn chưa kịp nói gì, ánh mắt nhìn đến một vật trên cổ tay Âu Hân, ánh mắt liền sững lại, cả người cứng đờ như khúc gỗ.
Âu Hân nhìn theo ánh mắt của Trương Hạ Sảnh, sau đó đem cái tay đeo vòng lắc lắc trong không khí.
- Trương tiểu thư vừa rồi là nhắc tới chiếc vòng này sao?
Trương Hạ Sảnh vẫn yên lặng không có nói được câu gì. Âu Hân ngồi lại xuống ghế, phủi phủi bụi trên chân váy màu xanh lam.
- Vừa rồi cô hình như có hỏi, tôi là ai. Tôi trả lời cô, tôi là BẠCH NGUYỆT QUANG của người cô gọi là thanh mai trúc mã của mình.
Trương Hạ chết sững tại chỗ, từ đầu tới cuối đều im lặng. Âu Hân hơi nhếch mép cười, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Trương Hạ Sảnh.
- Tôi và cô hôm nay liền giải quyết hết tất cả ân oán, cô thấy sao?
Trương Hạ bùm một phát, tức giận thét lớn.
- Mày là cái chó gì mà sợ được với tao. Bạch nguyệt quang thì sao, tao là thanh mai trúc mã của anh ấy, tạo với anh ấy mới là một đôi, mày là kẻ phá đám. Đồ đê tiện.
- Trương Hạ Sảnh.
Âu Hân vừa vuốt tóc lên, buộc tóc đuôi ngựa, đồng thời đứng dậy.
- Trương Hạ Sảnh. Để tôi nói cho cô biết. Thanh mai không phải lúc nào cũng lấy trúc mã, trúc mã cũng không phải lúc nào cũng yêu thanh mai. Huống hồ...hai người cũng đâu phải thanh mai trúc mã. Cô đi đâu cũng nói, Vương Kì Hạo là thanh mai trúc mã của mình, vậy tôi hỏi cô, hồi nhỏ anh ấy như thế nào. Đây là một câu hỏi vô cùng đơn giản, cô trả lời được không.
Trương Hạ Sảnh tức đến mắt nổ đom đóm. Cô ta quả thật không biết Vương Kì Hạo ngày xưa trông như thế nào, lần đầu tiên gặp anh chính là vào khoảng 10 năm trước, lúc đó Vương Kì Hạo tốt nghiệp trước, thi vào trường quân đội, tham gia lính đặc chủng, Vương đại soái mở tiệc, cô ta mới gặp được Vương Kì Hạo. Anh là người đàn ông đầu tiên cô ta vừa gặp đã thích, vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo nhưng hào quang quá sáng, gương mặt đẹp đến như từng đường nét là được khắc ra, cô ta vừa nhìn đã không hề rời mắt, gia thế lại hiển hách. Người như anh, không phải có một mình cô ta nhìn, xung quanh không biết có bao nhiêu tiểu thư khuê cát cũng đều nhìn.
Người đàn ông hoàn hảo như vậy, người con gái nào lại không muốn lấy. Cô ta ngay sau đó liền đi hỏi cha mình, biết được hai gia đình là bạn bè nhìu đời, thường xuyên qua lại. Chỉ là trước giờ cô ta không để ý, nên mới không biết.
Hay nói đúng ra, bộ dạng trước kia của anh và bộ dạng bây giờ khác nhau hoàn toàn. Vì quá khác, Trương Hạ Sảnh không nhận ra chàng trai béo xấu năm nào, hay thật ra, vì bộ dạng năm xưa quá chán ghét, Trương Hạ Sảnh một ánh nhìn cũng chưa từng nhìn đến anh. Cô ta từng nịnh nọt Vương thiếu phu nhân cho mình xem ảnh hồi nhỏ của Vương Kì Hạo. Nhưng bà trả lời, ảnh hồi xưa của anh không biết vì sao đã mất hết rồi. Cô ta có hỏi vậy ngày xưa Vương Kì Hạo trông như thế nào, nhưng Vương phu nhân chỉ trả lời qua loa, rất dễ thương.
Bây giờ nghe Âu Hân hỏi cô ta như vậy, cô ta sao có thể trả lời được. Gương mặt Trương Hạ méo mó khó coi, hai tay cuộn chặt lại.
- Trương Hạ Sảnh, cô tốt nhất đừng nên quá cố chấp, cũng đừng quá tham lam. Những người tham lam, chưa bao giờ có kết cục tốt.
- Vậy để xem hôm nay, tao có kết cục tốt hay không.
Trương Hạ Sảnh cơ hồ là nghiến răng nói, sau đó đưa tay ra sau, cuối cùng lôi ra một khẩu súng. Khẩu súng thật vô tình, nhắm thẳng vào mặt Âu Hân.
Âu Hân vẫn bình tĩnh như cũ, đưa tay kéo khóa áo khoác lông xuống, bên trong là chiếc áo khoác da màu đen.
- Vật trên tay cô, Trương Hạ Sảnh, cô có tự tin dám nói, cô hiểu nó hơn tôi không?
Đối diện với ánh mắt kiên định lại lạnh lùng của Âu Hân, tay cầm súng của Trương Hạ tự giác run nhẹ. Trương Hạ Sảnh đành phải cầm súng bằng cả hai tay.
- Mày hiểu nó hơn tao thì sao? Mày giỏi võ thì sao? Người cầm súng hiện giờ là tạo, vậy mày có dám chắc mày chạy nhanh hơn viên đạn của tao không?
Trương Hạ Sảnh có thể tự tin mà nói như vậy cũng bởi một phần cô ta biết dùng súng, và thứ hai là cô ta tự tin, cô ta dùng súng giỏi hơn Âu Hân. Cô ta chỉ nghĩ đơn giản, Âu Hân biết võ là do Vương Kì Hạo dậy để phòng thân, còn việc luyện tập dùng súng khó hơn nhiều, chỉ trong thời gian ngắn, Vương Kì Hạo tuyệt đối không thể nào luyện được Đồng Âu Hân thành tay súng lão luyện.
Trương Hạ Sảnh tự tin, cô ta đã luyện tập bắn súng ba năm, chính là để có một chút tiếng nói chung với Vương Kì Hạo. Vốn dĩ nghĩ sau này làm Thiếu soái phu nhân, cô ta cũng nên biết dùng súng một chút, như vậy sẽ không bị mất mặt.
Và kết quả.... Trương Hạ Sảnh thật sai lầm.
Phòng lớn nhưng không có ai ngoài hai người con gái, Âu Hân cởi áo khoác lông bên ngoài ra, cởi cả chân váy màu lam dài tới mắt cá chân xuống. Âu Hân cúi người kéo gấu quần da xuống, đứng thẳng người dậy nhìn vào Trương Hạ Sảnh.
- Trương Hạ Sảnh, cô mặc đồ đen như này, quá mất mặt người trong giới như tôi.
Trương Hạ Sảnh không phải là đối thủ của Đồng Âu Hân.
Tuyệt đối không phải là đối thủ. Có mười Trương Hạ Sảnh đứng đây thì cũng không phải là đối thủ.
Trương Hạ Sảnh chính là thua về khí chất khi khoác lên mình bộ đồ đen.
- Đồng Âu Hân! Cô rốt cuộc là ai?
- Trương Hạ Sảnh. Không biết cô có còn nhớ, lần trước tôi đến bệnh viện thăm cô, cô đã kể chuyện gì cho tôi nghe không?
Trương Hạ Sảnh hơi đảo mắt, nét mặt cuối cùng cũng lộ ra nét cười. Cô ta cuối cùng cũng nhớ ra một việc mà bản thân có thể đả kích Đồng Âu Hân. Nhanh chóng đắc ý nói:
- Bắt đầu cảm thấy bản thân mình thua bạch nguyệt quang của anh ta rồi sao? Anh ta cuối cùng cũng vất bỏ cô, bây giờ thấy thế nào?
Âu Hân vẫn giữ nét mặt đó, là cười, một nụ cười mỉa mai.
- Vậy không biết Trương tiểu thư còn nhớ, lúc đó Đồng Âu Hân tôi đã nói gì với cô.
Trương Hạ Sảnh nhướng mày, thật sự nghiêm túc nhớ lại, sau đó hướng ánh mắt nghi ngờ nhìn vào Âu Hân. Âu Hân cười rộ một tiếng.
- Xem ra Trương tiểu thư không còn nhớ nữa rồi. Vậy tôi đây lại phải mất công nhắc lại một lần nữa. Cô nói có thể vì gương mặt tôi giống cô ta nên Vương Kì Hạo chọn. Vậy sao cô không nghĩ rằng có thể chính tôi là bạch nguyệt quang của anh ấy thì sao?
Sắc mặt Trương Hạ Sảnh liền tối sầm, ánh mắt liền hiện lên tia độc ác. Sau đó muốn lao vào Âu Hân nhưng cuối cùng vẫn cách Âu Hân vài bước, thật sự không có lao vào.
- Ha ha ha, mày nói hay như vậy, tự tin như vậy, có bằng chứng không? Đau lòng quá đến mức đầu óc ngu muội rồi sao?
Trương Hạ Sảnh vừa nói xong, một vật thể dài liền bay thẳng vào mặt cô ta. Trương Hạ Sảnh hai mắt trợn tròn, sau đó ôm mặt thét lớn, vài phút sau ngẩng mặt lên, ánh mắt đầy căm hận nhìn vào Âu Hân.
Âu Hân cười cười, đem cổ tay mình xoa xoa vài cái. Bọn lính đánh thuê đúng là loại giết người không tiếc mạng, có trói người thôi cũng trói chặt tới mức hai cổ tay cô hằn đỏ như chảy máu. Ánh mắt đen nhánh di chuyển, nhìn đến sợi dây thừng nằm ngay dưới chân Trương Hạ Sảnh, vẻ mặt liền hốt hoảng.
- Ấy chết, xin lỗi Trương tiểu thư, tay đau quá nên ném chệch hướng.
Trương Hạ Sảnh với hai con mắt đỏ ngầu vì tức giận nhìn chằm chằm vào Âu Hân. Cô ta còn chưa kịp nói gì, ánh mắt nhìn đến một vật trên cổ tay Âu Hân, ánh mắt liền sững lại, cả người cứng đờ như khúc gỗ.
Âu Hân nhìn theo ánh mắt của Trương Hạ Sảnh, sau đó đem cái tay đeo vòng lắc lắc trong không khí.
- Trương tiểu thư vừa rồi là nhắc tới chiếc vòng này sao?
Trương Hạ Sảnh vẫn yên lặng không có nói được câu gì. Âu Hân ngồi lại xuống ghế, phủi phủi bụi trên chân váy màu xanh lam.
- Vừa rồi cô hình như có hỏi, tôi là ai. Tôi trả lời cô, tôi là BẠCH NGUYỆT QUANG của người cô gọi là thanh mai trúc mã của mình.
Trương Hạ chết sững tại chỗ, từ đầu tới cuối đều im lặng. Âu Hân hơi nhếch mép cười, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Trương Hạ Sảnh.
- Tôi và cô hôm nay liền giải quyết hết tất cả ân oán, cô thấy sao?
Trương Hạ bùm một phát, tức giận thét lớn.
- Mày là cái chó gì mà sợ được với tao. Bạch nguyệt quang thì sao, tao là thanh mai trúc mã của anh ấy, tạo với anh ấy mới là một đôi, mày là kẻ phá đám. Đồ đê tiện.
- Trương Hạ Sảnh.
Âu Hân vừa vuốt tóc lên, buộc tóc đuôi ngựa, đồng thời đứng dậy.
- Trương Hạ Sảnh. Để tôi nói cho cô biết. Thanh mai không phải lúc nào cũng lấy trúc mã, trúc mã cũng không phải lúc nào cũng yêu thanh mai. Huống hồ...hai người cũng đâu phải thanh mai trúc mã. Cô đi đâu cũng nói, Vương Kì Hạo là thanh mai trúc mã của mình, vậy tôi hỏi cô, hồi nhỏ anh ấy như thế nào. Đây là một câu hỏi vô cùng đơn giản, cô trả lời được không.
Trương Hạ Sảnh tức đến mắt nổ đom đóm. Cô ta quả thật không biết Vương Kì Hạo ngày xưa trông như thế nào, lần đầu tiên gặp anh chính là vào khoảng 10 năm trước, lúc đó Vương Kì Hạo tốt nghiệp trước, thi vào trường quân đội, tham gia lính đặc chủng, Vương đại soái mở tiệc, cô ta mới gặp được Vương Kì Hạo. Anh là người đàn ông đầu tiên cô ta vừa gặp đã thích, vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo nhưng hào quang quá sáng, gương mặt đẹp đến như từng đường nét là được khắc ra, cô ta vừa nhìn đã không hề rời mắt, gia thế lại hiển hách. Người như anh, không phải có một mình cô ta nhìn, xung quanh không biết có bao nhiêu tiểu thư khuê cát cũng đều nhìn.
Người đàn ông hoàn hảo như vậy, người con gái nào lại không muốn lấy. Cô ta ngay sau đó liền đi hỏi cha mình, biết được hai gia đình là bạn bè nhìu đời, thường xuyên qua lại. Chỉ là trước giờ cô ta không để ý, nên mới không biết.
Hay nói đúng ra, bộ dạng trước kia của anh và bộ dạng bây giờ khác nhau hoàn toàn. Vì quá khác, Trương Hạ Sảnh không nhận ra chàng trai béo xấu năm nào, hay thật ra, vì bộ dạng năm xưa quá chán ghét, Trương Hạ Sảnh một ánh nhìn cũng chưa từng nhìn đến anh. Cô ta từng nịnh nọt Vương thiếu phu nhân cho mình xem ảnh hồi nhỏ của Vương Kì Hạo. Nhưng bà trả lời, ảnh hồi xưa của anh không biết vì sao đã mất hết rồi. Cô ta có hỏi vậy ngày xưa Vương Kì Hạo trông như thế nào, nhưng Vương phu nhân chỉ trả lời qua loa, rất dễ thương.
Bây giờ nghe Âu Hân hỏi cô ta như vậy, cô ta sao có thể trả lời được. Gương mặt Trương Hạ méo mó khó coi, hai tay cuộn chặt lại.
- Trương Hạ Sảnh, cô tốt nhất đừng nên quá cố chấp, cũng đừng quá tham lam. Những người tham lam, chưa bao giờ có kết cục tốt.
- Vậy để xem hôm nay, tao có kết cục tốt hay không.
Trương Hạ Sảnh cơ hồ là nghiến răng nói, sau đó đưa tay ra sau, cuối cùng lôi ra một khẩu súng. Khẩu súng thật vô tình, nhắm thẳng vào mặt Âu Hân.
Âu Hân vẫn bình tĩnh như cũ, đưa tay kéo khóa áo khoác lông xuống, bên trong là chiếc áo khoác da màu đen.
- Vật trên tay cô, Trương Hạ Sảnh, cô có tự tin dám nói, cô hiểu nó hơn tôi không?
Đối diện với ánh mắt kiên định lại lạnh lùng của Âu Hân, tay cầm súng của Trương Hạ tự giác run nhẹ. Trương Hạ Sảnh đành phải cầm súng bằng cả hai tay.
- Mày hiểu nó hơn tao thì sao? Mày giỏi võ thì sao? Người cầm súng hiện giờ là tạo, vậy mày có dám chắc mày chạy nhanh hơn viên đạn của tao không?
Trương Hạ Sảnh có thể tự tin mà nói như vậy cũng bởi một phần cô ta biết dùng súng, và thứ hai là cô ta tự tin, cô ta dùng súng giỏi hơn Âu Hân. Cô ta chỉ nghĩ đơn giản, Âu Hân biết võ là do Vương Kì Hạo dậy để phòng thân, còn việc luyện tập dùng súng khó hơn nhiều, chỉ trong thời gian ngắn, Vương Kì Hạo tuyệt đối không thể nào luyện được Đồng Âu Hân thành tay súng lão luyện.
Trương Hạ Sảnh tự tin, cô ta đã luyện tập bắn súng ba năm, chính là để có một chút tiếng nói chung với Vương Kì Hạo. Vốn dĩ nghĩ sau này làm Thiếu soái phu nhân, cô ta cũng nên biết dùng súng một chút, như vậy sẽ không bị mất mặt.
Và kết quả.... Trương Hạ Sảnh thật sai lầm.
Phòng lớn nhưng không có ai ngoài hai người con gái, Âu Hân cởi áo khoác lông bên ngoài ra, cởi cả chân váy màu lam dài tới mắt cá chân xuống. Âu Hân cúi người kéo gấu quần da xuống, đứng thẳng người dậy nhìn vào Trương Hạ Sảnh.
- Trương Hạ Sảnh, cô mặc đồ đen như này, quá mất mặt người trong giới như tôi.
Trương Hạ Sảnh không phải là đối thủ của Đồng Âu Hân.
Tuyệt đối không phải là đối thủ. Có mười Trương Hạ Sảnh đứng đây thì cũng không phải là đối thủ.
Trương Hạ Sảnh chính là thua về khí chất khi khoác lên mình bộ đồ đen.
/256
|