Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi
Chương 213: Trong tình yêu, chỉ có tự nguyện, không có ép buộc
/256
|
Âu Hân biết lời mình nói ra sẽ khiến Joserp tức giận, anh ta giận quá buông tay cô ra cũng là chuyện cô đã đoán được trước.
- Joserp, trong tình yêu, chỉ có tự nguyện, không có ép buộc.
Joserp quay đầu quát lớn.
- Dùng hết tất cả nhiên liệu tìm chỗ đáp xuống.
Sau đó quay đầu đem Âu Hân kéo lên. Âu Hân kinh ngạc tròn hai mắt. Không phải là sẽ thả tay để cô rơi xuống sao? Sao lại thành kéo cô lên rồi?
Những tên thuộc hạ đằng sau Joserp cũng khó hiểu, bước lại gần, nhìn liếc qua chiếc trực thăng của quân đội Ý bay song song bên cạnh.
- Thủ lĩnh, nếu bây giờ đáp xuống....
- Tôi là thủ lĩnh hay cậu là thủ lĩnh.
Bạn nhỏ vừa lên tiếng biết mình trong mắt người ta chỉ lẽ tên thuộc hạ quèn, giúp Joserp kéo người lên, nhưng vẫn thận nhìn trực thăng bên kia mấy lần.
Vương Kì Hạo đứng bám vào cửa trực thăng, mắt nhìn sang bên này thấy Âu Hân được kéo lên an toàn rồi, giông bão trước mặt mới xem như tản bới đi.
Chân Âu Hân như mềm nhũn ra khi đặt chân xuống đất. Cô ngã ngồi xuống sàn trực thăng, thở dốc. Sự việc này diễn ra quá kích thích rồi, cô bắt đầu sợ những việc kích thích như vậy rồi. Âu Hân thầm cầu mong, cuộc sống sau này đừng nên kích thích như vậy, cô không thích ngày nào cũng như vậy nữa, chỉ cần yên bình là được rồi, gió yên biển nặng vẫn là tốt nhất.
Âu Hân chống tay xuống mặt sàn thở dốc, mắt vô tình liếc qua nhúm vải trắng đính máu, trong lòng bỗng nhiên thấy rét run sợ hãi. Cô không còn thấy đau bụng nữa, chắc cũng không có gì đâu.
Âu Hân cảm nhận được trực thăng đang đáp xuống với tốc độ nhanh, nghiêng đầu nhìn Joserp.
Hắn ta nghĩ thông suốt rồi sao?
Joserp nhìn lại Âu Hân, cười cười quay đầu dặn dò tên thuộc hạ bằng chất giọng Âu Hân vểnh tai lên cũng không nghe thấy được.
- Bên kia chuẩn bị thế nào rồi?
- Đã sắp xếp theo lời dặn của thủ lĩnh.
Tên thuộc hạ mặt không sợ, bình tĩnh trả lời. Nhưng sau đó lại ngập ngừng như muốn nói ra cái gì đó nhưng lại không biết có nên nói ra không. Joserp liếc mắt, gắt lên.
- Còn có chuyện gì?
- Thủ lĩnh, bên trên nói.... ngài làm gì là tùy thuộc vào ngài... nhưng... không được làm ảnh hưởng đến tổ chức. Nếu... tiêu phí quá nhiều năng lực, sau cùng không có được gì, đến lúc đó.... bên trên nói.... người không thể giữ lại được nữa. Thủ lĩnh, thời điểm hiện tại là lúc người nên củng cố địa vị trong tổ chức, không nên làm mất điểm trong mắt người trên, nếu không.... ngài cũng có thể đoán được hậu quả. Câu cửa miệng của họ, diệt tận gốc.
Joserp cau mày, nhưng không trả lời. Anh tự biết để ngồi ở vị trí như hiện tại, bản thân đã phải trả giá rất nhiều. Tất cả chỉ vì muốn.... người con gái đó.... để mắt đến anh, dành cho anh một chút tình cảm. Kết quả...anh lại tự mình đánh mất đi tất cả, thứ tình cảm vốn có trước giờ của họ đã bị anh chính tay phá nát.
Nhưng không phải như vậy rất tốt sao, anh có thể phá nát đi cái tình cảm anh em đó, cô có thể sẽ dành cho anh tình cảm nam nữ.... đó mới là thứ ánh muốn.
Thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ, anh không tin, bản thân ở bên cô lâu như vậy, cô lại một chút tình cảm cũng không có.
Những người trên trực thăng chỉ chú ý muốn đáp trực thăng xuống nhanh nhất, lại không chú ý bên ngoài, vốn nên có bốn chiếc trực thăng chiến đấu, hiện tại chỉ còn lại ba chiếc.
Âu Hân vẫn ngồi ở ngay cưa trực thăng, mắt nhìn trực thăng đối diện. Bỗng nhiên chiếc nhẫn trên ngón tay rung nhẹ, Âu Hân chuyển mắt nhìn xuống, viên đá quý đính trên chiếc nhẫn đang nhấp nháy ánh sáng màu đỏ. Đây là tín hiệu có người đang kết nối để nói chuyện.
Âu Hân liếc nhìn Joserp, sau đó làm bộ dạng tự nhiên, đem lưng mình đối mặt với Joserp, bản thân thì nhìn ra cảnh sắc bên ngoài. Chiếc trực thăng vốn đi song song bên cạnh lúc này đã bay thấp xuống, giống như đang hạ cánh.
Âu Hân đem giọng nói mình đè thấp xuống.
- Kì Hạo!
Bên kia đáp lại rất nhanh.
- Hân Hân! Em sao rồi?
- Vẫn ổn.... Joserp đang muốn đáp xuống khẩn cấp...
- Hân Hân, ngay khi trực thăng vừa đáp xuống, em cố gắng tìm cách chạy đi, kéo dài thời gian một chút, bọn anh sẽ đến hỗ trợ em. Em làm được không?
Âu Hân dùng âm mũi hừ nhẹ một tiếng, thanh âm nghiêm túc nhưng cũng không kém phần giận dỗi.
- Anh lại coi thường em.
Ở bên kia, miệng Vương Kì Hạo cong lên một chút, nhưng không có cười.
- Không coi thường em. Anh là lo cho em.
- Không thành vấn đề. Nhưng.... A!
Âu Hân còn chưa nói xong, bàn tay đang đặt gần miệng bỗng nhiên bị bẻ ngược một cái về sau. Âu Hân nghiến răng quay đầu trừng mắt liền đối diện với gương mặt đen như cứt ngâm của Joserp, ấn đường hắn ta đang cau lại như muốn kẹp chết ruồi.
- Thả ra..... Đau!
Joserp rõ ràng không hề biểu lộ chút thương tiếc gì, đem tay Âu Hân bóp chặt trong bàn tay to lớn của mình, gương mặt giống như một tên giang hồ đi đòi nợ không nể nang ai. Âu Hân thật không biết đây có phải người đàn ông vài phút trước nói yêu cô hay không.
Joserp bỗng nhiên cúi mặt sáp lại gần. Mắt Âu Hân liền trợn trừng lên. Một giây sau, trong không gian không tính là to lớn gì, vài người trên đó vẫn có thể nghe thấy rõ âm thanh thâm thúy "chát" một tiếng vang lên.
Ai nấy đều quay mặt nhìn. Người con gái đang tức giận đến đỏ cả mặt, tay vẫn còn chưa hạ xuống, cũng đỏ y như gương mặt cô. Còn người đàn ông ngồi đối diện cô, mặt đang quay hẳn về một bên. Sau đó mọi người đều nhìn thấy, một bên má của người đàn ông dần hiện lên năm nốt ngón tay đỏ.
Phải biết rằng lực đánh mạnh như nào thì mới có thể hiện đỏ lên năm nốt ngón tay như vậy. Âu Hân quả thật dùng lực rất mạnh, đến tay cô còn đau rát thì nói gì đến mặt người đối diện.
Nhưng hành động của hắn ta, Âu Hân không hề thấy hối hận vì hành động vừa rồi của mình. Hắn ta lại không biết xấu hổ đến như vậy, còn muốn hôn cô? Cô chỉ thấy tức giận, là rất tức giận, hành động vừa rồi của Joserp đã khiến một chút tình cảm của Âu Hân dành cho hắn tan biến hết, một chút cũng không còn vương lại nữa.
Hai người cứ hai mắt lửa giận trừng nhau, cho đến khi Âu Hân mắt thấy trực thăng sắp đáp xuống, cô dùng lực mạnh một chút liền thoát được ra khỏi cái nắm tay của Joserp, sau đó cả cơ thể liền dịch hẳn ra phía cửa.
- Joserp, Đồng gia chúng tôi biết ơn gia đình anh, nhưng không có nghĩa là có thể chấp nhận mọi hành vi sai trái của anh. Tôi đoán rằng cha mẹ anh ở thế giới bên kia cũng không chấp nhận được.
Năm đó gia đình người Ý cứu cha cô chính là cha mẹ Joserp. Vài năm sau hai người họ đều gặp tai nạn thảm khốc rồi qua đời. Từ đó cha cô liền nuôi dạy Joserp, coi anh như con trai ruột mà yêu thương cùng tin tưởng. Hiện tại, tin tưởng hay yêu thương gì đều là chó tha hết rồi. Là người ta không cần thứ đó, cô cũng không cần phải níu giữ.
Trực thăng trong nháy mắt đã gần đáp đất, mắt thấy khoảng cách này rất ổn, Âu Hân quay người nhảy từ trên trực thăng xuống. Joserp không kịp phản ứng lại, vội với tay ra, nhưng nhìn Âu Hân đã tiếp đất không mất tí sức gì rồi, lại nhìn khoảng cách đó... Mẹ nói, hắn lại mất công lo lắng cái gì, khoảng cách này để trẻ ngã cũng không vỡ đầu.
- Joserp, trong tình yêu, chỉ có tự nguyện, không có ép buộc.
Joserp quay đầu quát lớn.
- Dùng hết tất cả nhiên liệu tìm chỗ đáp xuống.
Sau đó quay đầu đem Âu Hân kéo lên. Âu Hân kinh ngạc tròn hai mắt. Không phải là sẽ thả tay để cô rơi xuống sao? Sao lại thành kéo cô lên rồi?
Những tên thuộc hạ đằng sau Joserp cũng khó hiểu, bước lại gần, nhìn liếc qua chiếc trực thăng của quân đội Ý bay song song bên cạnh.
- Thủ lĩnh, nếu bây giờ đáp xuống....
- Tôi là thủ lĩnh hay cậu là thủ lĩnh.
Bạn nhỏ vừa lên tiếng biết mình trong mắt người ta chỉ lẽ tên thuộc hạ quèn, giúp Joserp kéo người lên, nhưng vẫn thận nhìn trực thăng bên kia mấy lần.
Vương Kì Hạo đứng bám vào cửa trực thăng, mắt nhìn sang bên này thấy Âu Hân được kéo lên an toàn rồi, giông bão trước mặt mới xem như tản bới đi.
Chân Âu Hân như mềm nhũn ra khi đặt chân xuống đất. Cô ngã ngồi xuống sàn trực thăng, thở dốc. Sự việc này diễn ra quá kích thích rồi, cô bắt đầu sợ những việc kích thích như vậy rồi. Âu Hân thầm cầu mong, cuộc sống sau này đừng nên kích thích như vậy, cô không thích ngày nào cũng như vậy nữa, chỉ cần yên bình là được rồi, gió yên biển nặng vẫn là tốt nhất.
Âu Hân chống tay xuống mặt sàn thở dốc, mắt vô tình liếc qua nhúm vải trắng đính máu, trong lòng bỗng nhiên thấy rét run sợ hãi. Cô không còn thấy đau bụng nữa, chắc cũng không có gì đâu.
Âu Hân cảm nhận được trực thăng đang đáp xuống với tốc độ nhanh, nghiêng đầu nhìn Joserp.
Hắn ta nghĩ thông suốt rồi sao?
Joserp nhìn lại Âu Hân, cười cười quay đầu dặn dò tên thuộc hạ bằng chất giọng Âu Hân vểnh tai lên cũng không nghe thấy được.
- Bên kia chuẩn bị thế nào rồi?
- Đã sắp xếp theo lời dặn của thủ lĩnh.
Tên thuộc hạ mặt không sợ, bình tĩnh trả lời. Nhưng sau đó lại ngập ngừng như muốn nói ra cái gì đó nhưng lại không biết có nên nói ra không. Joserp liếc mắt, gắt lên.
- Còn có chuyện gì?
- Thủ lĩnh, bên trên nói.... ngài làm gì là tùy thuộc vào ngài... nhưng... không được làm ảnh hưởng đến tổ chức. Nếu... tiêu phí quá nhiều năng lực, sau cùng không có được gì, đến lúc đó.... bên trên nói.... người không thể giữ lại được nữa. Thủ lĩnh, thời điểm hiện tại là lúc người nên củng cố địa vị trong tổ chức, không nên làm mất điểm trong mắt người trên, nếu không.... ngài cũng có thể đoán được hậu quả. Câu cửa miệng của họ, diệt tận gốc.
Joserp cau mày, nhưng không trả lời. Anh tự biết để ngồi ở vị trí như hiện tại, bản thân đã phải trả giá rất nhiều. Tất cả chỉ vì muốn.... người con gái đó.... để mắt đến anh, dành cho anh một chút tình cảm. Kết quả...anh lại tự mình đánh mất đi tất cả, thứ tình cảm vốn có trước giờ của họ đã bị anh chính tay phá nát.
Nhưng không phải như vậy rất tốt sao, anh có thể phá nát đi cái tình cảm anh em đó, cô có thể sẽ dành cho anh tình cảm nam nữ.... đó mới là thứ ánh muốn.
Thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ, anh không tin, bản thân ở bên cô lâu như vậy, cô lại một chút tình cảm cũng không có.
Những người trên trực thăng chỉ chú ý muốn đáp trực thăng xuống nhanh nhất, lại không chú ý bên ngoài, vốn nên có bốn chiếc trực thăng chiến đấu, hiện tại chỉ còn lại ba chiếc.
Âu Hân vẫn ngồi ở ngay cưa trực thăng, mắt nhìn trực thăng đối diện. Bỗng nhiên chiếc nhẫn trên ngón tay rung nhẹ, Âu Hân chuyển mắt nhìn xuống, viên đá quý đính trên chiếc nhẫn đang nhấp nháy ánh sáng màu đỏ. Đây là tín hiệu có người đang kết nối để nói chuyện.
Âu Hân liếc nhìn Joserp, sau đó làm bộ dạng tự nhiên, đem lưng mình đối mặt với Joserp, bản thân thì nhìn ra cảnh sắc bên ngoài. Chiếc trực thăng vốn đi song song bên cạnh lúc này đã bay thấp xuống, giống như đang hạ cánh.
Âu Hân đem giọng nói mình đè thấp xuống.
- Kì Hạo!
Bên kia đáp lại rất nhanh.
- Hân Hân! Em sao rồi?
- Vẫn ổn.... Joserp đang muốn đáp xuống khẩn cấp...
- Hân Hân, ngay khi trực thăng vừa đáp xuống, em cố gắng tìm cách chạy đi, kéo dài thời gian một chút, bọn anh sẽ đến hỗ trợ em. Em làm được không?
Âu Hân dùng âm mũi hừ nhẹ một tiếng, thanh âm nghiêm túc nhưng cũng không kém phần giận dỗi.
- Anh lại coi thường em.
Ở bên kia, miệng Vương Kì Hạo cong lên một chút, nhưng không có cười.
- Không coi thường em. Anh là lo cho em.
- Không thành vấn đề. Nhưng.... A!
Âu Hân còn chưa nói xong, bàn tay đang đặt gần miệng bỗng nhiên bị bẻ ngược một cái về sau. Âu Hân nghiến răng quay đầu trừng mắt liền đối diện với gương mặt đen như cứt ngâm của Joserp, ấn đường hắn ta đang cau lại như muốn kẹp chết ruồi.
- Thả ra..... Đau!
Joserp rõ ràng không hề biểu lộ chút thương tiếc gì, đem tay Âu Hân bóp chặt trong bàn tay to lớn của mình, gương mặt giống như một tên giang hồ đi đòi nợ không nể nang ai. Âu Hân thật không biết đây có phải người đàn ông vài phút trước nói yêu cô hay không.
Joserp bỗng nhiên cúi mặt sáp lại gần. Mắt Âu Hân liền trợn trừng lên. Một giây sau, trong không gian không tính là to lớn gì, vài người trên đó vẫn có thể nghe thấy rõ âm thanh thâm thúy "chát" một tiếng vang lên.
Ai nấy đều quay mặt nhìn. Người con gái đang tức giận đến đỏ cả mặt, tay vẫn còn chưa hạ xuống, cũng đỏ y như gương mặt cô. Còn người đàn ông ngồi đối diện cô, mặt đang quay hẳn về một bên. Sau đó mọi người đều nhìn thấy, một bên má của người đàn ông dần hiện lên năm nốt ngón tay đỏ.
Phải biết rằng lực đánh mạnh như nào thì mới có thể hiện đỏ lên năm nốt ngón tay như vậy. Âu Hân quả thật dùng lực rất mạnh, đến tay cô còn đau rát thì nói gì đến mặt người đối diện.
Nhưng hành động của hắn ta, Âu Hân không hề thấy hối hận vì hành động vừa rồi của mình. Hắn ta lại không biết xấu hổ đến như vậy, còn muốn hôn cô? Cô chỉ thấy tức giận, là rất tức giận, hành động vừa rồi của Joserp đã khiến một chút tình cảm của Âu Hân dành cho hắn tan biến hết, một chút cũng không còn vương lại nữa.
Hai người cứ hai mắt lửa giận trừng nhau, cho đến khi Âu Hân mắt thấy trực thăng sắp đáp xuống, cô dùng lực mạnh một chút liền thoát được ra khỏi cái nắm tay của Joserp, sau đó cả cơ thể liền dịch hẳn ra phía cửa.
- Joserp, Đồng gia chúng tôi biết ơn gia đình anh, nhưng không có nghĩa là có thể chấp nhận mọi hành vi sai trái của anh. Tôi đoán rằng cha mẹ anh ở thế giới bên kia cũng không chấp nhận được.
Năm đó gia đình người Ý cứu cha cô chính là cha mẹ Joserp. Vài năm sau hai người họ đều gặp tai nạn thảm khốc rồi qua đời. Từ đó cha cô liền nuôi dạy Joserp, coi anh như con trai ruột mà yêu thương cùng tin tưởng. Hiện tại, tin tưởng hay yêu thương gì đều là chó tha hết rồi. Là người ta không cần thứ đó, cô cũng không cần phải níu giữ.
Trực thăng trong nháy mắt đã gần đáp đất, mắt thấy khoảng cách này rất ổn, Âu Hân quay người nhảy từ trên trực thăng xuống. Joserp không kịp phản ứng lại, vội với tay ra, nhưng nhìn Âu Hân đã tiếp đất không mất tí sức gì rồi, lại nhìn khoảng cách đó... Mẹ nói, hắn lại mất công lo lắng cái gì, khoảng cách này để trẻ ngã cũng không vỡ đầu.
/256
|