Cô dùng thanh âm sắc lạnh hỏi anh. Còn anh thì bật cười thành tiếng khiến cô nghệt mặt ra, khó hiểu.
- Tôi chỉ biết em là vợ tôi. Chỉ cần là vợ tôi, mọi việc em làm đều đúng, và mọi việc đó cũng chỉ được một mình tôi biết. Tôi là Đại thiếu soái, tôi sẽ bao che cho em. Em thấy sao?
Anh hỏi cô, rồi từ từ cúi xuống, tay đặt sau gáy cô. Rồi bất ngờ hôn cô, nụ hôn bất ngờ, sâu và mãnh liệt tới mức cô thấy thần kinh mình như tê dại, chỉ phát ra tiếng kêu nhỏ " ưm..ư.." sâu trong cổ họng.
Cô vẫn ngồi trên đùi anh, tay anh đặt ở èo cô khẽ bóp nhẹ. Nhưng cô lại không có cảm giác gì với cái bóp nhẹ ấy mà đầu óc cô hoàn toàn bị nụ hôn của anh làm cho mụ mị luôn rồi. Chiếc lưỡi của anh luồn sâu vào trong khoang miệng cô, quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ của cô, không có ý định rời.
" Ngạt...ngạt...thở "
" Thả ra, thả ra "
" Ôi! Con tim bé nhỏ của tôi sắp bị bóp nghẹn tới nơi rồi "
Vô vàn tiếng kêu của cô vang lên. Nhưng nó chỉ vang lên trong đầu chứ hoàn toàn không phát ra thành tiếng được. Cô sắp ngạt thở tới chết rồi, anh không thấy khó thở sao? Vương Kì Hạo hôn thoả mãn tới khi hô hấp của cả hai đều vô cùng khó khăn mới chịu rời đôi môi đỏ mọng ấy của cô ra. Khi rời ra, còn không quên kéo theo một sợi chỉ bạc, làm mê lòng người.
Như thấy được dấu hiệu của " sự sống ", Âu Hân hít lấy hít lể không khí như kiểu vài năm rồi cô chưa hít không khí vậy. Nếu cô mà ngạt thở vì nụ hôn ấy mà chết thật, cô sẽ nghĩ anh là lợi dụng mà " trừ khử " cô vậy. Thật đáng sợ! Anh đưa tay lên chạm vào cằm cô, nâng nó lên ép cô phải nhìn mình.
- Từ giờ phút này, nếu em muốn hỏi tôi cái gì, đều phải hôn tôi trước. Hôn xong tôi sẽ trả lời.
- Tại sao?!
Âu Hân cứng mặt lại, hỏi anh. Anh chỉ là Thiếu soái thôi chứ không phải Tổng thống. Mà kể có là Tổng thống cũng không có quyền ép cô phải làm gì hay không làm gì. Tại sao anh lại có thể nghĩ và đưa ra một cái định luật vô lí hết mức có thể như vậy được?
Nhưng anh hoàn toàn không trả lời, chỉ nhìn cô. Không ai có thể dựa vào đôi mắt lạnh như băng kia mà có thể đoán được bây giờ anh đang thỏa mãn ra sao? Còn Âu Hân vẫn một gương mặt đơ đẫn nhìn anh.
" Nè! Anh Thiếu soái gì ơi, phiền anh nhặt liêm sỉ. Liêm sỉ của anh nó rớt xa mấy ngọn núi rồi kia kìa. Ít nhất cũng phải giải thích đi đã chứ. Tự bản thân mình cũng biết là môi mình ngọt rồi, anh muốn hôn nữa thì cứ nói thẳng ra. Tất nhiên cô sẽ phản kháng. Nhưng cũng đâu cần đưa a cái định luật vô sỉ ấy chứ "
Âu Hân tức ra mặt. Đầu thì suy nghĩ còn mặt thì hằm hằm nhìn anh. Giờ thì cô biết rồi. Biết Vương Đại thiếu soái chính là vơ hết biến thái của thiên hạ nhập vào mình, còn tống hết liêm sỉ của mình cho người khác.
Còn anh vẫn gương mặt lạnh lùng đối diện với cô như kiểu anh chẳng nói gì sai cả. Mọi thứ anh nói ra đều uy lực, đúng hết không có sai.
- ---+++++---
Anh bế cô lên phòng đặt cô nằm lên giường rồi đi ra ngoài. Cô nhân cơ hội được tự do suy nhỉ, tự do thể hiện cảm xúc nhìn quanh căn phòng. Đánh giá một lượt tất cả từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, từ những chi tiết đập vào mắt đến những chi tiết nhỏ nhặt. Cuối cùng cô chốt lại một câu đúng sáu từ: Lạnh lẽo quá!! Ngột thở quá!!
Trừ hai màu đen và trắng ra, cô không nhìn thấy màu gì hết. Cửa phòng không biết chất liệu gì nhưng màu đen, đèn ngủ màu đen, cái bàn trang điểm ở kia cũng màu đen. Được cái giường và cái rèm màu trắng, thêm cái màu sơn nhà là màu trắng, kính bàn trang điểm màu trắng, bộ sofa trong phòng màu trắng. Đó là cô đang nhìn những chỗ nhìn được, chứ sau mấy cái cánh cửa đen trong phòng kia, ai biết được đằng sau chúng là cái màu lạnh lẽo gì? Nó khiến cô bất giác nghĩ đến một suy nghĩ khiến cô phải rùng mình.
" Có phải mình đang nằm nhầm trong nhà xác không vậy "
Ngay sau đó cô lắc đầu nguầy nguậy như để văng suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Căn nhà này thật đáng sợ. Cô không muốn ở đây. Đầu cô nghĩ vậy nhưng hành động thì không. Cô vừa mới bước chân xuống đất, tính bỏ chạy ra ngoài thì anh đi vào. Thấy anh đi vào trên tay cầm cái hộp gì đấy, cô vội rụt chân lại, nằm ngay ngắn trên giường như cũ. Anh ngồi xuống cạnh cô, cô tự nhiên nhích hẳn người sang phía bên kia. Cô chỉ không muốn gần anh quá thôi. Căn nhà đáng sợ, nhưng chủ nhân của nó còn đáng sợ hơn.
Cô trừng mắt lên nhìn anh khi thấy tay anh đưa tới trước ngực mình. Hai tay cô che trước ngực, giọng lắp bắp:
- Anh....anh.... định làm cái gì vậy?
- Em không tính xử lý vết thương kia sao. Em đang nghĩ cái gì vậy? Hay là em đang nghĩ...
- KHÔNG! KHÔNG HỀ!
Chưa để anh nói hết cô ngắt lời ngay. Mặt cô đỏ ửng lên. Bạn nào đó đào cho cô cái hố được không? Cô chui xuống đó cho đỡ nhục
- Tôi chỉ biết em là vợ tôi. Chỉ cần là vợ tôi, mọi việc em làm đều đúng, và mọi việc đó cũng chỉ được một mình tôi biết. Tôi là Đại thiếu soái, tôi sẽ bao che cho em. Em thấy sao?
Anh hỏi cô, rồi từ từ cúi xuống, tay đặt sau gáy cô. Rồi bất ngờ hôn cô, nụ hôn bất ngờ, sâu và mãnh liệt tới mức cô thấy thần kinh mình như tê dại, chỉ phát ra tiếng kêu nhỏ " ưm..ư.." sâu trong cổ họng.
Cô vẫn ngồi trên đùi anh, tay anh đặt ở èo cô khẽ bóp nhẹ. Nhưng cô lại không có cảm giác gì với cái bóp nhẹ ấy mà đầu óc cô hoàn toàn bị nụ hôn của anh làm cho mụ mị luôn rồi. Chiếc lưỡi của anh luồn sâu vào trong khoang miệng cô, quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ của cô, không có ý định rời.
" Ngạt...ngạt...thở "
" Thả ra, thả ra "
" Ôi! Con tim bé nhỏ của tôi sắp bị bóp nghẹn tới nơi rồi "
Vô vàn tiếng kêu của cô vang lên. Nhưng nó chỉ vang lên trong đầu chứ hoàn toàn không phát ra thành tiếng được. Cô sắp ngạt thở tới chết rồi, anh không thấy khó thở sao? Vương Kì Hạo hôn thoả mãn tới khi hô hấp của cả hai đều vô cùng khó khăn mới chịu rời đôi môi đỏ mọng ấy của cô ra. Khi rời ra, còn không quên kéo theo một sợi chỉ bạc, làm mê lòng người.
Như thấy được dấu hiệu của " sự sống ", Âu Hân hít lấy hít lể không khí như kiểu vài năm rồi cô chưa hít không khí vậy. Nếu cô mà ngạt thở vì nụ hôn ấy mà chết thật, cô sẽ nghĩ anh là lợi dụng mà " trừ khử " cô vậy. Thật đáng sợ! Anh đưa tay lên chạm vào cằm cô, nâng nó lên ép cô phải nhìn mình.
- Từ giờ phút này, nếu em muốn hỏi tôi cái gì, đều phải hôn tôi trước. Hôn xong tôi sẽ trả lời.
- Tại sao?!
Âu Hân cứng mặt lại, hỏi anh. Anh chỉ là Thiếu soái thôi chứ không phải Tổng thống. Mà kể có là Tổng thống cũng không có quyền ép cô phải làm gì hay không làm gì. Tại sao anh lại có thể nghĩ và đưa ra một cái định luật vô lí hết mức có thể như vậy được?
Nhưng anh hoàn toàn không trả lời, chỉ nhìn cô. Không ai có thể dựa vào đôi mắt lạnh như băng kia mà có thể đoán được bây giờ anh đang thỏa mãn ra sao? Còn Âu Hân vẫn một gương mặt đơ đẫn nhìn anh.
" Nè! Anh Thiếu soái gì ơi, phiền anh nhặt liêm sỉ. Liêm sỉ của anh nó rớt xa mấy ngọn núi rồi kia kìa. Ít nhất cũng phải giải thích đi đã chứ. Tự bản thân mình cũng biết là môi mình ngọt rồi, anh muốn hôn nữa thì cứ nói thẳng ra. Tất nhiên cô sẽ phản kháng. Nhưng cũng đâu cần đưa a cái định luật vô sỉ ấy chứ "
Âu Hân tức ra mặt. Đầu thì suy nghĩ còn mặt thì hằm hằm nhìn anh. Giờ thì cô biết rồi. Biết Vương Đại thiếu soái chính là vơ hết biến thái của thiên hạ nhập vào mình, còn tống hết liêm sỉ của mình cho người khác.
Còn anh vẫn gương mặt lạnh lùng đối diện với cô như kiểu anh chẳng nói gì sai cả. Mọi thứ anh nói ra đều uy lực, đúng hết không có sai.
- ---+++++---
Anh bế cô lên phòng đặt cô nằm lên giường rồi đi ra ngoài. Cô nhân cơ hội được tự do suy nhỉ, tự do thể hiện cảm xúc nhìn quanh căn phòng. Đánh giá một lượt tất cả từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, từ những chi tiết đập vào mắt đến những chi tiết nhỏ nhặt. Cuối cùng cô chốt lại một câu đúng sáu từ: Lạnh lẽo quá!! Ngột thở quá!!
Trừ hai màu đen và trắng ra, cô không nhìn thấy màu gì hết. Cửa phòng không biết chất liệu gì nhưng màu đen, đèn ngủ màu đen, cái bàn trang điểm ở kia cũng màu đen. Được cái giường và cái rèm màu trắng, thêm cái màu sơn nhà là màu trắng, kính bàn trang điểm màu trắng, bộ sofa trong phòng màu trắng. Đó là cô đang nhìn những chỗ nhìn được, chứ sau mấy cái cánh cửa đen trong phòng kia, ai biết được đằng sau chúng là cái màu lạnh lẽo gì? Nó khiến cô bất giác nghĩ đến một suy nghĩ khiến cô phải rùng mình.
" Có phải mình đang nằm nhầm trong nhà xác không vậy "
Ngay sau đó cô lắc đầu nguầy nguậy như để văng suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Căn nhà này thật đáng sợ. Cô không muốn ở đây. Đầu cô nghĩ vậy nhưng hành động thì không. Cô vừa mới bước chân xuống đất, tính bỏ chạy ra ngoài thì anh đi vào. Thấy anh đi vào trên tay cầm cái hộp gì đấy, cô vội rụt chân lại, nằm ngay ngắn trên giường như cũ. Anh ngồi xuống cạnh cô, cô tự nhiên nhích hẳn người sang phía bên kia. Cô chỉ không muốn gần anh quá thôi. Căn nhà đáng sợ, nhưng chủ nhân của nó còn đáng sợ hơn.
Cô trừng mắt lên nhìn anh khi thấy tay anh đưa tới trước ngực mình. Hai tay cô che trước ngực, giọng lắp bắp:
- Anh....anh.... định làm cái gì vậy?
- Em không tính xử lý vết thương kia sao. Em đang nghĩ cái gì vậy? Hay là em đang nghĩ...
- KHÔNG! KHÔNG HỀ!
Chưa để anh nói hết cô ngắt lời ngay. Mặt cô đỏ ửng lên. Bạn nào đó đào cho cô cái hố được không? Cô chui xuống đó cho đỡ nhục
/256
|