Âu Hân cười mỉa trong lòng. " Ngài ấy " quả thật là rất tài giỏi nha! Đào tạo ra toàn những " nhân tài ". Nào là vừa nghe tên cô xong thì cắn lưỡi tự tử, bây giờ thì cô mới diễn kịch một tí tẹo thôi mà hoang mang cõi lòng rồi.
Cô thật là yêu nghiệt a ~~
Âu Hân tiến lại nhặt khẩu súng vừa cô ném xuống lên, tay rất nhanh và thuần thục tháo băng đạn.
Âu Hân lại rút hết đạn trong súng ra, chỉ để lại đúng một viên duy nhất.
Y nhìn hành động của cô mà chau mày. Ông đang không biết cô tính làm gì?
- Này! Để cho công bằng với ông, tôi chỉ để đúng một viên đạn duy nhất thôi. Chỉ có đúng một viên để đấu với ông thôi đấy, cơ hội tốt như vậy ông còn phân vân cái gì mà không mau đồng ý đi. Tôi mà đổi ý là ông thiệt lắm đấy!
Y nghe xong mà giận tím mặt. Đây là đang cho ông ta cơ hội tốt sao. Sỉ nhục ông ta thì đúng hơn. Số tuổi đời dùng súng của ông có khi còn nhiều hơn tuổi của cô, ấy vậy mà cô lại coi thường ông tới mức trong súng cô chỉ có một viên đạn, còn súng ông lại đầy một băng.
Mối nhục này, ông ta nhất định phải chả!
Y kiên quyết giương súng thẳng vào cô, giọng mang ý cợt nhả:
- Tao không ngờ một con nhãi ranh như mày lại có cái gan như vậy. Chỉ bằng tao thưởng cho mày một viên thẳng não, vui biết bao!
Đoàng...
Tiếng súng không nhanh không chậm sau câu nói vang lên, vang cả một khu rừng yên tĩnh.
Âu Hân lắc đầu tỏ vẻ thất vọng, rồi đi lại cái cây đằng sau, nhìn viên đạn ghim vào thân cây.
- Ông bắn kém quá! Trượt mất rồi còn đâu!
Lúc này Y vẫn đang một khuôn mặt kinh ngạc, rồi sang méo mó.
Cô lại né được viên đạn từ súng của ông ta. Hơn nữa còn rất nhanh, không hề thấy một động tác thừa.
Ông ta quả thật bị hành động của cô dọa đến mức mặt bây giờ là cắt không còn giọt máu.
- Cũng không trách khả năng của ông được. Lực đạn rất mạnh, khả năng rất tốt, chỉ tại tốc độ súng ngắn là chậm nhất so với nhiều kiểu súng khác. Súng ông cầm là CZ - 75, sản xuất năm 1976 của Cộng hòa Crech, thiết kế rất mượt mà, đẹp mắt và dễ cầm, độ tin cậy cao và dễ sử dụng. Tuy nhiên sơ tốc đầu nòng cũng chỉ là 360 m/s. So với né khẩu Beretta M92 lúc trước X dùng thì dễ hơn nhiều. Súng gì mà như bình hoa vậy, đẹp mà không làm được gì.
Lần này Y đã tái mặt tới mức mặt trắng bệch như người chết, tay cầm súng run run.
Cô hoàn toàn đã dọa người ta tới mức tim muốn ngừng đập luôn rồi.
- Mà....y....mày.... rốt... cuộc... là...ai...?
Y khó nhọc mở miệng lên tiếng hỏi.
Âu Hân cười khẽ, dưới ánh chiều tà quả thật là vô cùng yêu mị. Cô nghiêng khẩu súng, chĩa vào Y đang run rẩy đứng đối diện.
- Ông chờ.... sang thế giới bên kia... là biết ngay ấy mà.
- Là kĩ thuật nghiêng súng bắn, khó hơn so với để thẳng. Tôi không ngờ trong thời gian ngắn Vương Kì Hạo lại có thể rèn cô tốt như vậy.
Âu Hân nheo mắt, mặt xám xịt, tỏ ra tức giận khi Y nhắc đến Vương Kì Hạo. Cô vẫn tức anh nhiều lắm đấy.
- Không phải Vương Kì Hạo dạy tôi. Cứ cái gì bà đây làm, cmn ông đều cho là Vương Kì Hạo dạy hết sao. Ông đánh giá anh ta cao tới vậy sao? Là bà đây cực khổ ngày đêm suốt 3năm luyện đấy. Cũng may do bẩm sinh nên mới có thể học nhanh được như này.
Âu Hân vô thức nhớ về những chuỗi ngày luyện tập gian nan. Ôi! Đúng là có khổ mới có công mà.
- Bẩm sinh?! Đừng có nói với tôi cô là con cháu thật lạc của dòng dõi quân đội.
- Sao cứ phải người trong quân đội mới có thể giỏi? Như cha tôi làm mafia cũng giỏi được mà.
Âu Hân trả lời mà chẳng thèm suy nghĩ kĩ là Y đang cố ý muốn thăm dò cô.
Đến lúc nhận ra thì cô xị mặt. Trí thông minh của cô hình như từ lúc sau khi ở cạnh anh, nó chạy biến đâu hết rồi.
- Đằng nào cũng vậy rồi. Trước khi ông nhắm mắt, tôi tiết lộ một chút cho ông xuống dưới hoàng tuyền sau khi biết thì đỡ sốc.
Cô lại tựa vào thân cây, mắt nhìn chằm chằm vào Y, tay cầm súng hạ xuống, tay còn lại khẽ vuốt ve đầu súng.
- Tôi nghe X nói ông chủ mấy người đang tìm một cô gái có khả năng thiện xạ vô cùng tốt tên là Jenly Xeno về để làm việc cho tổ chức đúng không?
Y cả kinh nhìn Âu Hân. Đầu ông ta bắt đầu lắp ghép mọi thứ vào. Rồi như phát hiện ra một vấn đề hết sức quan trọng mà nhìn Âu Hân bằng ánh mắt: " Sao có thể? "
- Chẳng lẽ.... mày là cô ta?
- Không phải chẳng lẽ, gợi ý tới vậy rồi thì ông chắc chắn một câu tôi nghe xem nào.
Âu Hân tỏ ra mình không vui, rồi lại giương súng lên, nhắm một bên mắt lại giả như đang ngắm bắn.
Tay Y khẽ chuyển động ra đằng sau mở điện thoại. Việc quan trọng và nóng hổi như này, ông ta nhất định phải mau chóng báo cho ông chủ để lấy công, rồi mau chóng chạy khỏi nơi này. Đứng thêm một giây nữa đối mặt với cái họng đen ngòm kia của Âu Hân, không biết ông ta sẽ sợ đến chân dính chặt đất như nào nữa.
Đoàng..
Một tiếng súng mang theo khí lạnh vang lên. Cùng với đó là giọng nói dịu dàng nhưng có phần báo trước cho một điều bão giông.
- Vợ ơi, anh tới giúp em đây!
Phải, tiếng súng là do anh - Vương Kì Hạo tạo nên. Nhưng không phải bắn người mà là bắn vật, chính xác là cái điện thoại Y lén lút cầm báo tin giờ đã vỡ tan tành. Viên đạn xiên qua điện thoại, xiên qua cả lòng bàn tay Y khiến ông ta thét lên đau đớn.
Cô thật là yêu nghiệt a ~~
Âu Hân tiến lại nhặt khẩu súng vừa cô ném xuống lên, tay rất nhanh và thuần thục tháo băng đạn.
Âu Hân lại rút hết đạn trong súng ra, chỉ để lại đúng một viên duy nhất.
Y nhìn hành động của cô mà chau mày. Ông đang không biết cô tính làm gì?
- Này! Để cho công bằng với ông, tôi chỉ để đúng một viên đạn duy nhất thôi. Chỉ có đúng một viên để đấu với ông thôi đấy, cơ hội tốt như vậy ông còn phân vân cái gì mà không mau đồng ý đi. Tôi mà đổi ý là ông thiệt lắm đấy!
Y nghe xong mà giận tím mặt. Đây là đang cho ông ta cơ hội tốt sao. Sỉ nhục ông ta thì đúng hơn. Số tuổi đời dùng súng của ông có khi còn nhiều hơn tuổi của cô, ấy vậy mà cô lại coi thường ông tới mức trong súng cô chỉ có một viên đạn, còn súng ông lại đầy một băng.
Mối nhục này, ông ta nhất định phải chả!
Y kiên quyết giương súng thẳng vào cô, giọng mang ý cợt nhả:
- Tao không ngờ một con nhãi ranh như mày lại có cái gan như vậy. Chỉ bằng tao thưởng cho mày một viên thẳng não, vui biết bao!
Đoàng...
Tiếng súng không nhanh không chậm sau câu nói vang lên, vang cả một khu rừng yên tĩnh.
Âu Hân lắc đầu tỏ vẻ thất vọng, rồi đi lại cái cây đằng sau, nhìn viên đạn ghim vào thân cây.
- Ông bắn kém quá! Trượt mất rồi còn đâu!
Lúc này Y vẫn đang một khuôn mặt kinh ngạc, rồi sang méo mó.
Cô lại né được viên đạn từ súng của ông ta. Hơn nữa còn rất nhanh, không hề thấy một động tác thừa.
Ông ta quả thật bị hành động của cô dọa đến mức mặt bây giờ là cắt không còn giọt máu.
- Cũng không trách khả năng của ông được. Lực đạn rất mạnh, khả năng rất tốt, chỉ tại tốc độ súng ngắn là chậm nhất so với nhiều kiểu súng khác. Súng ông cầm là CZ - 75, sản xuất năm 1976 của Cộng hòa Crech, thiết kế rất mượt mà, đẹp mắt và dễ cầm, độ tin cậy cao và dễ sử dụng. Tuy nhiên sơ tốc đầu nòng cũng chỉ là 360 m/s. So với né khẩu Beretta M92 lúc trước X dùng thì dễ hơn nhiều. Súng gì mà như bình hoa vậy, đẹp mà không làm được gì.
Lần này Y đã tái mặt tới mức mặt trắng bệch như người chết, tay cầm súng run run.
Cô hoàn toàn đã dọa người ta tới mức tim muốn ngừng đập luôn rồi.
- Mà....y....mày.... rốt... cuộc... là...ai...?
Y khó nhọc mở miệng lên tiếng hỏi.
Âu Hân cười khẽ, dưới ánh chiều tà quả thật là vô cùng yêu mị. Cô nghiêng khẩu súng, chĩa vào Y đang run rẩy đứng đối diện.
- Ông chờ.... sang thế giới bên kia... là biết ngay ấy mà.
- Là kĩ thuật nghiêng súng bắn, khó hơn so với để thẳng. Tôi không ngờ trong thời gian ngắn Vương Kì Hạo lại có thể rèn cô tốt như vậy.
Âu Hân nheo mắt, mặt xám xịt, tỏ ra tức giận khi Y nhắc đến Vương Kì Hạo. Cô vẫn tức anh nhiều lắm đấy.
- Không phải Vương Kì Hạo dạy tôi. Cứ cái gì bà đây làm, cmn ông đều cho là Vương Kì Hạo dạy hết sao. Ông đánh giá anh ta cao tới vậy sao? Là bà đây cực khổ ngày đêm suốt 3năm luyện đấy. Cũng may do bẩm sinh nên mới có thể học nhanh được như này.
Âu Hân vô thức nhớ về những chuỗi ngày luyện tập gian nan. Ôi! Đúng là có khổ mới có công mà.
- Bẩm sinh?! Đừng có nói với tôi cô là con cháu thật lạc của dòng dõi quân đội.
- Sao cứ phải người trong quân đội mới có thể giỏi? Như cha tôi làm mafia cũng giỏi được mà.
Âu Hân trả lời mà chẳng thèm suy nghĩ kĩ là Y đang cố ý muốn thăm dò cô.
Đến lúc nhận ra thì cô xị mặt. Trí thông minh của cô hình như từ lúc sau khi ở cạnh anh, nó chạy biến đâu hết rồi.
- Đằng nào cũng vậy rồi. Trước khi ông nhắm mắt, tôi tiết lộ một chút cho ông xuống dưới hoàng tuyền sau khi biết thì đỡ sốc.
Cô lại tựa vào thân cây, mắt nhìn chằm chằm vào Y, tay cầm súng hạ xuống, tay còn lại khẽ vuốt ve đầu súng.
- Tôi nghe X nói ông chủ mấy người đang tìm một cô gái có khả năng thiện xạ vô cùng tốt tên là Jenly Xeno về để làm việc cho tổ chức đúng không?
Y cả kinh nhìn Âu Hân. Đầu ông ta bắt đầu lắp ghép mọi thứ vào. Rồi như phát hiện ra một vấn đề hết sức quan trọng mà nhìn Âu Hân bằng ánh mắt: " Sao có thể? "
- Chẳng lẽ.... mày là cô ta?
- Không phải chẳng lẽ, gợi ý tới vậy rồi thì ông chắc chắn một câu tôi nghe xem nào.
Âu Hân tỏ ra mình không vui, rồi lại giương súng lên, nhắm một bên mắt lại giả như đang ngắm bắn.
Tay Y khẽ chuyển động ra đằng sau mở điện thoại. Việc quan trọng và nóng hổi như này, ông ta nhất định phải mau chóng báo cho ông chủ để lấy công, rồi mau chóng chạy khỏi nơi này. Đứng thêm một giây nữa đối mặt với cái họng đen ngòm kia của Âu Hân, không biết ông ta sẽ sợ đến chân dính chặt đất như nào nữa.
Đoàng..
Một tiếng súng mang theo khí lạnh vang lên. Cùng với đó là giọng nói dịu dàng nhưng có phần báo trước cho một điều bão giông.
- Vợ ơi, anh tới giúp em đây!
Phải, tiếng súng là do anh - Vương Kì Hạo tạo nên. Nhưng không phải bắn người mà là bắn vật, chính xác là cái điện thoại Y lén lút cầm báo tin giờ đã vỡ tan tành. Viên đạn xiên qua điện thoại, xiên qua cả lòng bàn tay Y khiến ông ta thét lên đau đớn.
/256
|