Chương 1.1: Lần đầu gặp gỡ.
Dân quốc, ngày 8 tháng 11 năm thứ mười hai, là sinh nhật Cố Khinh Chu, hôm nay cô mười sáu tuổi.
Cô ngồi xe lửa từ một huyện thành nhỏ đến Nhạc Thành.
Nhạc Thành là tỉnh lị, ba cô làm quan ở Nhạc Thành, đảm nhiệm chức vụ Phó Tổng cục trưởng Tổng cục hải quan.
Năm cô hai tuổi, mẹ qua đời, ba cưới người khác, cô trở thành kẻ dư thừa trong nhà.
Người hầu trung thành và tận tâm với mẹ đã đưa Cố Khinh Chu về nông thôn sống, ngót nghét cũng đã mười bốn năm.
Mười bốn năm, ba cô chưa bao giờ hỏi đến cô, bây giờ lại muốn đón cô đến Nhạc Thành vào mùa đông khắc nghiệt, chỉ có một nguyên nhân.
Tư gia muốn cô từ hôn!
Đốc quân họ Tư tại Nhạc Thành, quyền thế hiển hách.
“Là thế này, Khinh Chu tiểu thư, lúc trước bà lớn cùng Tư Đốc Quân phu nhân là bạn thân, bà đã định thông gia với Nhị thiếu gia Đốc Quân phủ từ lúc cô còn bé.” Quản gia Vương Chấn Hoa tới đón Cố Khinh Chu, đem ngọn nguồn việc này nói cho cô biết.
Vương quản gia cũng không sợ Cố Khinh Chu không chấp nhận được, nói thẳng không hề cố kỵ.
“....... Thiếu soái năm nay hai mươi tuổi, muốn thành gia lập nghiệp. Cô ở nông thôn nhiều năm, đừng nói lão gia, ngay cả cô cũng phải thấy xấu hổ khi gả đến Đốc Quân phủ hiển hách, có phải không?” Vương quản gia lại nói.
Mọi người đều cân nhắc thay cô.
“Nhưng Đốc Quân phu nhân rất trọng lời hứa, năm đó phu nhân cùng bà lớn trao đổi tín vật, chính là ngọc bội cô mang theo bên người. Đốc Quân phu nhân hy vọng cô tự mình đưa ngọc bội tới, từ bỏ cuộc hôn nhân này.” Vương quản gia lại nói.
Cái gọi là giao dịch tiền quyền, nói ra cực kỳ xinh đẹp, làm cũng muốn làm công khai, bịt tai trộm chuông.
Khóe môi Cố Khinh Chu khẽ nhếch.
Cô cũng không ngốc, Đốc Quân phu nhân thật sự giữ lời như vậy, lẽ ra nên đón cô trở về để tổ chức hôn lễ, mà không phải đón cô trở về từ hôn.
Đương nhiên, Cố Khinh Chu cũng không ngại từ hôn.
Cô còn chưa gặp mặt Tư thiếu soái.
So với Đốc Quân phu nhân mà nói, Cố Khinh Chu càng không muốn đem tình yêu của mình chôn vùi trong cái giao ước thông gia của các trưởng bối.
“Nếu việc hôn nhân này làm Cố gia và ba tôi khó xử, tôi hủy hôn là được.” Cố Khinh Chu thuận miệng nói.
Cứ như vậy, Cố Khinh Chu đi theo Vương quản gia ngồi xe lửa đến Nhạc Thành.
Nhìn dáng vẻ vừa lòng của Vương quản gia, khóe môi Cố Khinh Chu khẽ xẹt qua một nụ cười lạnh.
“Thật là chó ngáp phải ruồi! Vốn dĩ mình còn tính toán bao năm, còn đang suy nghĩ dùng cái cớ gì để về Nhạc Thành, không nghĩ tới Đốc Quân phu nhân lại cho mình một cái cớ, thật đúng là đưa than ngày tuyết.” Cố Khinh Chu thầm nghĩ.
Đi từ hôn đã cho cô một cơ hội vào Nhạc Thành, cô thật đúng là nên cảm tạ Tư gia.
Cố Khinh Chu trưởng thành, không thể luôn trốn tránh ở nông thôn, những thứ mẹ để lại cho cô đều ở Nhạc Thành, cô muốn về lấy lại chúng!
Ân oán của cô và Cố gia cũng nên kết thúc!
Từ hôn là việc nhỏ, trở về Cố gia mới là mục đích của Cố Khinh Chu.
Trên cổ Cố Khinh Chu có một sợi dây nhỏ màu đỏ treo nửa khối ngọc bội Thanh Li, là tín vật năm đó do Tư phu nhân tìm thợ thủ công chế tác.
Chỗ nứt đã mài giũa tinh tế, mượt mà, có thể đeo bên người.
“Đồ bằng ngọc có linh khí, mẹ tôi cũng không biết đem vật này chia thành hai, đã định sẵn hôn sự này khó có thể viên mãn.” Cố Khinh Chu cười khẽ.
Cô lại đem nửa khối ngọc bội để vào trong ngực.
Trong buồng xe lửa giờ chỉ còn lại cô, quản gia Vương Chấn Hoa ngủ ở giường chung bên ngoài.
/3749
|