Chương 5.1: Đe dọa thành công.
Cố Khinh Chu nói, cô không đồng ý từ hôn, làm vẻ mặt ôn hòa của Đốc Quân phu nhân trong nháy mắt biến mất.
Đốc quân phu nhân cảm thấy buồn cười, một con nhóc ở nông thôn cho rằng mình là ai?
Bây giờ Đốc Quân phu nhân hỏi cô, đơn giản là vì bên Đốc Quân cần một lý do hợp lý, chẳng lẽ con nhóc này thật sự cho rằng Đốc Quân phu nhân coi trọng cô?
Buồn cười!
“Cô cho rằng cô đang nói chuyện với ai?” Khuôn mặt tuyệt diễm của Đốc Quân phu nhân nháy mắt lạnh như băng sương, đôi mắt tựa lưỡi dao sắc bén nhìn về phía Cố Khinh Chu.
Từ hôn hay không, đến phiên Cố Khinh Chu nói chuyện sao?
Toàn bộ Nhạc Thành, thậm chí toàn bộ Trường Giang này, ai mà không muốn kết thân với Tư gia?
Năm đó Tư Đốc Quân chỉ là một Đô Đốc cảnh vệ nhỏ, là ông ngoại Cố Khinh Chu giúp đỡ ông, Tôn gia đối với Tư gia có chút ân tình.
Hơn nữa, Đốc Quân phu nhân có thể làm vợ kế cho Tư Đốc Quân, cũng là ông ngoại Cố Khinh Chu làm mai.
Khi đó thân phận địa vị của mọi người tương đương, Đốc Quân phu nhân lại cùng bạn thân của mẹ đẻ Cố Khinh Chu, kết thông gia cho con từ bé.
Nào đâu biết rằng, mười mấy năm đi qua, thế cục sớm đã thay đổi, Đốc Quân từ một cảnh sát nhỏ nhập ngũ, trở thành một người quyền quý một phương, tay cầm binh quyền.
Tư gia quyền thế ngập trời, Cố gia không cách nào theo sau, sớm đã không còn môn đăng hộ đối.
Đốc Quân phu nhân không có lúc nào là không hối hận việc hôn nhân này.
Cố Khinh Chu không xứng với con bà ta, Thiếu soái quá thiệt thòi!
Đốc Quân phu nhân không chấp nhận, nhưng Tư Đốc Quân cố chấp, trọng nghĩa khí, một hai bắt bà ta phải thực hiện lời hứa.
Đốc Quân phu nhân không biết làm gì, chỉ phải dùng kế với Cố gia, bảo Tần Tranh Tranh mang theo trưởng nữ Cố Tương tới Đốc Quân phủ làm khách, sau đó ra sức khen Cố Tương, cho mẹ con Tần Tranh Tranh hi vọng, làm cho bọn họ hiểu lầm Đốc Quân phu nhân thích Cố Tương, muốn cho Cố Tương làm Thiếu soái phu nhân.
Như vậy, Cố gia sẽ tìm mọi cách ép buộc Cố Khinh Chu từ hôn, không cần Đốc Quân phu nhân tự mình ra tay.
Cố Khinh Chu là một con nhóc ở nông thôn không nơi nương tựa, còn không phải tùy ý mẹ kế sắp đặt?
Đốc Quân phu nhân duy trì vẻ ung dung rộng lượng, ở trước mặt Đốc Quân cũng nói chuyện qua loa lấy lệ, đồng thời thuận lợi giải quyết cái gai trong mắt mình, một mũi tên trúng mấy con chim, vô cùng đắc ý.
Tất cả đều là Đốc Quân phu nhân chuẩn bị tiến hành, trừ bỏ Cố Khinh Chu!
Vậy mà Cố Khinh Chu lại nói không đồng ý!
Cô dựa vào cái gì mà không đồng ý?
Cô có tư cách gì mà không đồng ý?
Một đứa con gái quê mùa còn dám vọng tưởng đến Đốc Quân phủ hào môn như vậy?
Thật là quá không biết xấu hổ.
Đốc Quân phu nhân cười lạnh, cười đến không thể tưởng tượng: Thật là một đứa nhỏ đơn thuần nực cười!
“Tôi đương nhiên biết tôi đang nói chuyện với ai.” Cố Khinh Chu nhìn sắc mặt Đốc Quân phu nhân thay đổi, vẻ mặt vẫn bình thản như cũ, dường như không thèm nhìn biểu hiện của bà ta.
Cố Khinh Chu nói: “Vú nuôi tôi là mẹ Lý sức khỏe không tốt, tôi định thời gian tới sẽ đưa bà vào trong thành hưởng phúc, ở nông thôn thật sự quá khổ. Cho nên, tôi sẽ không trở về nông thôn.
Nhà của tôi như thế nào, phu nhân khẳng định đã biết, nếu như không có thanh danh Thiếu phu nhân tương lai của Đốc Quân phủ, bọn họ sẽ ăn tươi nuốt sống tôi, tôi không sống nổi. Ngài cùng Thiếu soái là chỗ dựa duy nhất của tôi!”
“Hả?” Đốc Quân phu nhân ngạc nhiên tới cực hạn, cũng tức giận tới cực hạn, giận đến tức cười: “Nói thẳng mình muốn trèo cao đi đừng có vòng vo như vậy, cô đúng là một chút da mặt cũng không cần!”
"Quá khen." Cố Khinh Chu cười nhạt, nụ cười tinh khiết như sen, thanh thuần ngọt ngào.
Đốc Quân phu nhân hận không thể xé nát mặt cô.
Cả đời bà ta đã đấu trí đấu dũng với biết bao nhiêu hồ ly giảo hoạt, hôm nay sao lại bại dưới tay một con tiểu bạch thỏ?
Thật là lật thuyền trong mương.
“....... Cô có tư cách gì ngăn cản từ hôn?” Khuôn mặt Đốc Quân phu nhân run rẩy, tất cả sự ung dung đã biến mất: “Chúng tôi dựa vào cái gì làm chỗ dựa cho cô? Cô biết tôi nghiền chết con kiến như cô dễ dàng ra sao không?”
/3749
|