Chương 73.2: Gặp lại.
Bà hai tiếp nhận quản lí sổ sách, cùng với con dấu cá nhân của Cố Khuê Chương, bà ta từ bà hai biến thành Nhị phu nhân, cái này không còn là náo loạn nhỏ nữa.
Tất cả làm từng bước, Cố Khinh Chu rất vừa lòng.
"Khinh Chu tiểu thư thật là lợi hại!" Diệu Nhi luôn mãi cảm thán, "Bà hai vào cửa 11 năm, so với chị sớm hơn 6 năm, cùng phu nhân đấu trí đấu dũng, trước nay chưa từng thắng.
Kết quả là, Khinh Chu tiểu thư mới tới một hồi, mượn gió đông phong của Khinh Chu tiểu thư mà dùng, bà hai liền biến thành Nhị phu nhân, thay da đổi thịt hoàn toàn!
Chị, hiện tại rất nhiều quan viên cùng phú thương đều có mấy phòng, mỗi một phòng đều là phu nhân đường hoàng. Nếu chị tốt , về sau nói không chừng cũng chính là Tam phu nhân a."
Bà ba mỉm cười: "Chị mới không hiếm lạ cái phu nhân đó, chị chỉ cần báo thù."
Vẻ mặt Diệu Nhi ảm đạm.
"Chờ một chút nữa đi, chờ cánh chim Khinh Chu càng thêm đầy đặn, con bé sẽ trợ giúp chúng ta." Bà ba vỗ vai Diệu Nhi.
Diệu Nhi gật đầu.
Thật ra bà hai cũng là người thấu tình đạt lý, sau khi bà ta tiếp quản đương gia, chuyện thứ nhất, chính là bỏ tiền ra đặt may cho Cố Khinh Chu bốn bộ quần áo.
Này chính là cảm kích Cố Khinh Chu giúp bà ta bắt bài Tần Tranh Tranh, cũng càng là nịnh bợ Cố Khinh Chu.
Đối với ý tốt của bà hai, Cố Khinh Chu lười nhác đáp lại.
Cô cũng không thích bà hai.
Cùng bí mật mà bà ba giữ lại để so sánh, bà hai càng có lòng muông dạ thú, hơn nữa tâm địa ác độc, tương lai rất có thể chính là Tần Tranh Tranh thứ hai.
Cố Khinh Chu đề phòng bà ta còn không kịp.
Chỉ là, tiền tài trong nhà, vốn đều là của ông ngoại Cố Khinh Chu, nên bà hai cho cô quần áo, cô yên tâm thoải mái nhận.
Tam tiểu thư Cố Duy bị đánh, vết tích trên mặt phải vài tuần mới tan đi, cô ta cũng xin nghỉ một tuần.
Cố Khinh Chu cứ theo lẽ thường mà đi học.
"Cố Duy cũng bị đánh?" Nhan Lạc Thủy cười hỏi.
Cố Khinh Chu gật đầu.
"Nên đánh!" Nhan Lạc Thủy nói, đồng thời lại nói, "Tuy rằng nên đánh, nhưng là cha em ra tay, cũng là không nhân từ!"
Cố Khinh Chu lại gật đầu.
Sau tiết ba tan học, Cố Khinh Chu đi theo Nhan Lạc Thủy đến Nhan công quán, ở Nhan gia ăn cơm chiều.
"....... Mẹ kế cùng em gái con, đều là tâm địa bất chính." Nhan phu nhân nhắc tới Cố Duy, đến nay cả người còn lạnh lẽo.
Cố Duy đến Nhan gia, những câu châm ngòi ly gián, hãm hại Cố Khinh Chu. Nếu là người không hiểu rõ, nghĩ Cố Duy đúng là em gái của Cố Khinh Chu, vậy chẳng phải là hại Cố Khinh Chu sao?
Còn nhỏ tuổi mà ác độc như vậy, Nhan phu nhân hận cô ta cực kỳ.
Đồng thời, Nhan phu nhân cũng đau lòng cho Cố Khinh Chu.
"Tháng sau anh cả và chị dâu cả con phải về lại nước Đức, anh hai và chị dâu thứ cũng phải Bắc Bình, tính tình tiểu Ngũ giống con ngựa hoang, chưa bao giờ ở nhà, cha nuôi con thường ở doanh trại, trong nhà chỉ có mẹ cùng Lạc Thủy, không bằng con dọn đến đây ở đi." Nhan phu nhân nhìn Cố Khinh Chu nói.
Thốt ra lời này, đều cảm thấy Nhan phu nhân cùng Nhan Lạc Thủy rất là đáng tin.
Vườn hoa nhà Tây của Nhan gia, ít nhất là lớn gấp 10 lần Cố công quán.
Cả nhà chỉ có Nhan phu nhân cùng Nhan Lạc Thủy thường ở, còn có thêm người làm khác, đúng là quá quạnh quẽ.
"Đúng vậy, emdọn lại đây, chị thấy người cha kia của em cũng không dám nói gì." Nhan Lạc Thủy cũng nói, "Buổi sáng chúng ta cùng nhau đi học."
Trong lòng Cố Khinh Chu khẽ lay động.
Đồng thời cũng có chút khổ sở.
Cô thật sự rất muốn dọn lại đây, cùng thân thiết với chị, cùng làm bạn với mẹ nuôi.
Nhưng chính là cô không thể.
Cố Khinh Chu trở lại trong thành, thứ nhất muốn biết rõ ràng nguyên nhân cái chết của mẹ cô, thứ hai muốn biết rõ hung thủ đã giết hại cậu, thứ ba muốn Cố Khuê Chương cô độc cả đời, thân bại danh liệt.
Cô cần phải ở lại Cố công quán.
Kẻ thù phải đặt ở trước mắt.
/3749
|