Chương 24.1: Toa thuốc.
Tư đốc quân ra sức khuyên mọi người ngừng bàn tán, dùng toa thuốc của Cố Khinh Chu.
Vì vậy, Cố Khinh Chu kê toa "Lý ẩm thang".
Lý ẩm thang không phải là trị liệu trúng gió, mà là trị liệu tâm phế dương hư.
Cố Khinh Chu nhận định, Tư lão phu nhân có triệu chứng mặc dù giống như trúng gió, nhưng căn bệnh là tâm phế dương hư đưa đến khí huyết lưỡng hư, không phải là trúng gió mà khiến khí huyết hư nhược.
Quân y cứ dựa vào bệnh "Trúng gió" mà đi trị liệu cho lão phu nhân, mới là trống đánh xuôi kèn thổi ngược, trị liệu đến mức khí huyết càng ngày càng hư nhược.
Lâu dài, có thể trúng gió thật không chừng!
Chữa bệnh không thể trễ nãi, bệnh tình thay đổi liên tục, Cố Khinh Chu không thể nhìn bọn họ hành hạ lão phu nhân.
Đi nước Đức?
Sức khỏe của lão phu nhân không tốt, có thể đến Đức quốc hay không còn khó nói.
"Quế chi hai cân, gừng khô năm cân, bạch thuật bốn cân, phục linh hai cân, cam thảo nướng hai cân, hậu phác một cân, hồng quất nửa cân, bạch thược hai cân."
Cố Khinh Chu đàng hoàng viết toa thuốc, giao cho Tư đốc quân.
Tư đốc quân đưa cho Hồ quân y xem qua.
Hồ quân y cầm ở trong tay nhìn kỹ, trong lòng biết: Đây chính là một toa thuốc rất chuẩn mực, dùng thuốc một phần không dư, một phần không thiếu.
Toa thuốc có quế chi cùng gừng khô, có thể trợ giúp tim phổi; bạch thuật, phục linh, cam thảo giúp kiện tỳ lợi thấp, hậu phác có thể khiến cho dạ dày thông hàng.
Cố Khinh Chu nói lão phu nhân bị tâm phế dương hư đưa đến tỳ vị suy yếu, cho nên không thể sản sinh thêm máu. Cô kê toa thuốc, chính là hốt thuốc đúng bệnh.
"Đốc quân, toa thuốc này đúng là trị liệu tâm phế dương hư. Còn lão phu nhân dùng có hữu hiệu hay không, thuộc hạ không dám gật bừa." Hồ quân y nói.
"Liều lượng thuốc như thế nào?" Tư đốc quân hỏi.
"Liều lượng vừa đủ." Hồ quân y nói: "Đốc quân, ngài luôn mãi suy tư, không muốn lão phu nhân chịu khổ, ngài đã lớn tuổi như vậy rồi."
Tư đốc quân hạ quyết tâm.
"Thuốc này uống mười ngày, lão phu nhân sẽ hết bệnh." Cố Khinh Chu nói bảo đảm.
Lời nói có chút kiêu ngạo.
Cho dù là danh y, cũng tuyệt đối không nói được những lời bình tĩnh đến thế. Nếu mười ngày không tốt lên, há chẳng phải là đập bảng hiệu sao?
Hồ quân y nhìn tiểu cô nương này, kinh hồn bạt vía, không biết đốc quân cùng lão phu nhân vì sao muốn dùng thuốc của cô.
Lúc rời khỏi Tư Công Quán, mưa đã ngừng, không khí lưu chuyển lạnh như băng, Tần Tranh Tranh cùng Cố Tương rét đến đỏ bừng, rúc tay vào trong tay áo.
Sắc mặt Tần Tranh Tranh đặc biệt khó coi.
Ở trên xe, Tần Tranh Tranh không nói câu nào.
Cố Tương thì oán trách rất nhiều: "Khinh Chu, mày quá thích nổi tiếng! Chẳng may chữa chết Tư lão thái, cả nhà chúng ta cũng khó sống! Cho dù đốc quân không giết chúng ta, cha cũng sẽ vứt bỏ chúng ta, ai nuôi chúng ta đây?"
Sắc mặt Tần Tranh Tranh xanh mét.
Về nhà, Tần Tranh Tranh trực tiếp đi gặp Cố Khuê Chương, tâm trạng kích động nổi giận, kể lại chuyện này cho ông ta biết: ". . . . Nó muốn đẩy cả nhà vào vực sâu vạn trượng!"
Tần Tranh Tranh thấy một con nhóc quê mùa ngay cả chữ cũng không biết hết, dựa vào cái gì mà biết y thuật?
Tư đốc quân cùng Tư lão phu nhân tin tưởng cô, đó là vì có bệnh thì chạy chữa khắp nơi, không thấy mấy vị quân y kinh nghiệm phong phú, cho rằng họ bị mù sao?
Có thể thấy, toa thuốc Cố Khinh Chu, nhất định sẽ hại chết Tư lão phu nhân!
Tất cả mọi người trong Cố gia đều sẽ chôn theo!
"Có thật không?" Cố Khuê Chương cũng bị dọa sợ: "Nó thật sư kê toa thuốc cho Tư lão phu nhân sao?"
"Chứ còn gì nữa!" Tần Tranh Tranh nói, lại đem lời quân y thuật lại một lần nữa.
"Nó điên rồi?" Cố Khuê Chương lớn tiếng mắng: "Mẹ kiếp, nó muốn hại chết lão tử sao?"
"Lão gia, lần này nó thật là quá ngu xuẩn, quân y từng ám chỉ nó, mọi người lần lượt ngăn trở nó, nó vẫn cố tình xông về phía trước! Lão gia, ngài tin một đứa bé hơn mười tuổi biết y thuật không?" Tần Tranh Tranh đau lòng ôm đầu: "Toa thuốc cũng đã kê rồi, lúc này nói không chừng thuốc cũng đã uống, chúng ta hết cứu, lão gia."
Nói xong, nước mắt của Tần Tranh Tranh lã chã lăn xuống, đau lòng cực kỳ.
/3749
|