Chương 2: Trúng chiêu.
Cố Niệm Chi cười cùng Mai Văn Hạ đi vào phòng yến hội.
Ở cách đó không xa, phía sau cây Quan Âm, Phùng Nghi Hỉ trong trang phục dạ hội màu vàng phớt đỏ hở vai nhìn thấy một màn này, sắc mặt nhăn nhó đến lợi hại, cô ta nắm chặt ly rượu trong tay, khí lực lớn đến nỗi muốn đem ly rượu bóp nát.
Phùng Nghi Sân đẩy cô ta một cái “Đi thôi, cô ấy đến rồi”.
Phùng Nghi Hỉ đem ly rượu trong tay một hơi uống cạn, lấy hết dũng khí, khuôn mặt lại vui vẻ như cũ, tiến đến bên người Cố Niệm Chi và Mai Văn Hạ, đem chiếc nhẫn kim cương hình quả Lê ở ngón giữa xoay vòng tìm phương hướng, sau đó vỗ vỗ bả vai trắng như tuyết lộ ra ngoài của Cố Niệm Chi, theo bả vai cô ta thật nhanh gim xuống, một bên vui vẻ nói “Niệm Chi, cậu đã đến”. Nói xong trên dưới quan sát trang phục của cô “Chậc chậc, không hổ danh là hoa khôi khoa luật pháp của đại học C chúng ta, Niệm Chi trang phục của cậu thật là tuyệt vời!”
Cố Niệm Chi chỉ cảm thấy bả vai như bị muỗi cắn, đau nhói trong nháy mắt, nhưng cảm giác kia rất nhanh thì biến mất, cô cũng không để ý, đem một cái hộp nhỏ trong tay đưa tới “Nghi Hỉ, sinh nhật vui vẻ!”
Phùng Nghi Hỉ tiện tay nhận lấy, nắm lấy tay Cố Niệm Chi, xuay chiếc nhẫn kim cương hình quả Lê ở ngón tay giữa trở về vị trí cũ.
“Cậu thật khách khí! Cậu mang người đến là được rồi còn phải lễ vật này nọ làm cái gì! Quan hệ của hai ta là như thế nào? Không cần những lễ vật như vậy”. Phùng Nghi Hỉ tiện tay đem hộp quà của Cố Niệm Chi đưa người giúp việc cầm đi xuống, kéo tay cô, nháy nháy mắt với cô “Đi, tớ giới thiệu cho cậu một số bằng hữu và anh họ tớ cậu còn nhớ chứ? Anh ấy thích cậu lâu rồi, hôm nay cậu nể mặt tớ, nói chuyện với anh ấy một chút rồi cùng nhau uống rượu nhé!”
Cố Niệm Chi không từ chối được, bị cô ta kéo lảo đảo hướng phòng khách đi ra ngoài.Trên sân cỏ sau hậu viện treo vô số đèn màu, tốp ba tốp năm bóng người ở hậu viện đứng yên, bất ngờ truyền ra một trận tiếng cười.
Phùng Nghi Hỉ kéo Cố Niệm Chi tới trước mặt năm sáu nam nhân “Anh họ, đây là Cố Niệm Chi tài nữ hệ luật pháp đại học C chúng em! Không chỉ thông minh xinh dẹp lại còn nhỏ tuổi nha! Cô ấy là sinh viên thiếu niên, mười bốn tuổi đã vào đại học, năm nay tốt nghiệp đại học, mới tròn mười tám!”
Cố Niệm Chi rũ đôi mắt xuống ,sinh nhật cô là vào tháng 10 bây giờ cô vẫn mười bảy tuổi, chưa tròn mười tám tuổi đâu.
Mấy nam nhân kia cười hì hì nhìn lại. Ánh mắt vô cùng càn rỡ, ở ngực cô cùng phía dưới thắt lưng rồi từ địa phương bắp đùi trở lên dừng lại rất lâu.
Cố Niệm Chi có chút không thoải mái, nhưng nhìn Phùng Nghi Hỉ cũng không có lập tức vung tay rời đi, miễn cưỡng cười gật đầu một cái “Hận hạnh được gặp”.
“Cô gái này được, mặn mà tôi thích”. Một người có mái tóc nhuộm đủ màu sắc, là một nam nhân có vóc dáng thô bỉ còn kém tí nữa chảy nước miếng thôi.
Dưới ánh đèn ban đêm, da thịt Cố Niệm Chi cơ hồ phát ra ánh bạc tuyệt mĩ vô cùng. Phùng Nghi Hỉ buông cánh tay Cố Niệm Chi ra, những người đó thấy cánh tay trắng như tuyết của cô đã bị đỏ một vòng.
Nữ tử non mềm như vậy, nếu ép ở dưới thân muốn làm gì thì làm sẽ có cảm giác gì?
Mấy nam nhân ở đây còn chưa uống thuốc đã dùng một ít thuốc lắc đến phát tình rồi. Phùng Nghi Hỉ nhìn thấy dáng vẻ Liêu nhân này của Cố Niệm Chi, cơ hồ không che giấu được sự căm ghét đậm sâu trong đáy mắt.
Cô ta vội vàng thu hồi tầm mắt lại, cười nói “Mọi người cứ từ từ nói chuyện, em trước qua bên kia chào hỏi khách nhân đã”. nói rồi xoay người rời đi.
Cố Niệm Chi muốn đi cùng cô ta nhưng lại bị những nam nhân kia vây lại. “Em gái, đừng vội đi ở lại uống với các anh ly rượu đã!.” Một cái đầu heo nam cầm một ly coktail đưa ra.
Cố Niệm Chi biết là mình không thể uống được, bất chợt tay chân trở nên mềm nhũn, một cỗ nóng bỏng từ bụng xộc thẳng lên. Đối diện với nam nhân như heo kia, bình thường khi nhìn thấy cô sẽ đi qua cho hắn một cái tát, hiện tại được dựa vào hắn gần một chút, cô liền cảm thấy một cỗ không thể chống cự mùi vị phái nam, có một cỗ xung đông muốn nhào lên đối phương.
Hai tay run rẩy, đôi mắt dao động ướt át yêu kiều thủy ý, cô muốn cự tuyệt, lùi về phía sau, âm thang được nói ra mềm nhũn kèm theo run rẩy.
Cô là đang bị trúng tà sao?
Cô không biết là, người bình thường vào lúc này đã mất đi sự khống chế với chính thân thể của mình rồi, nhưng thể chất của cô có chút đặc thù, sức đề kháng mạnh hơn so với người thường nhiều.
Trong tình thế cấp bách, cô tự cắn vào đầu lưỡi mình một chút. Đau đớn bị đè nén trong thân thể cô chợt nổ ra, dục vọng trong đáy mắt dần dần rút đi, cô lùi bước về sau, đứng vững, mỉm cười liếc mắt về hai phía nói “Xin thất lễ, tôi muốn đi nhà vệ sinh một chút”. Vừa nói xách đuôi váy như chiếc đuôi của người cá hướng về phía đám đông trong phòng khách yến hội chạy mất tăm.
Mắt anh họ Phùng Nghi Hỉ choáng váng.
Nói là liệt nữ hoá thành dâm phụ là đây sao?Làm sao lại chạy?
Hắn đuổi theo bám sát, chạy vào bên trong đại sảnh tìm Phùng Nghi Hi đầu đầy mồ hôi nói “Không xong. Bạn học của em chạy trốn mất rồi!”
“Chạy mất!” Phùng Nghi Hỉ hận không thể hắt rượu vào đầu anh ta “Anh rốt cuộc đã làm cái gì? Không phải anh đã nói cái chất kia có tác dụng lắm cơ mà? Tại sao vẫn để sổng mất cô ta?”
Phùng Nghi Sân đi tới, nhàn nhạt nói “không sao, ngược lại xảy ra trong nhà cũng không tốt”. Nói rồi cô ta nhìn xung quanh phát hiện bộ dạ phục Euclide màu tím lam sợi của Cố Niệm Chi loé trong đám đông, hướng phía cửa chính chạy ra, vội vàng chỉ bên kia nói “Cô ta phải đi, mấy người cho người nhanh chóng đuổi theo rồi mang cô ta ra một bãi đất hoang mà hành động như vậy sẽ tiện hơn”.
“Đánh dã chiến? Tôi thích đấy!” Hai mắt anh họ Phùng Nghi Hỉ tỏa sáng, liền cho người đuổi theo, chạy ra tới cửa lại không thấy bóng dáng Cố Niệm Chi.
Khu biệt thự Đức Hinh cư xá người ở không giàu thì cũng sang, cho nên rất chú trọng sự riêng tư.
Các nhà đều có tường rào riêng, các biện pháp an ninh đặc biệt nghiêm mật, người ở đây muốn chạy ra ngoài, chỉ có một con đường ra khỏi khu biệt thự.
Nhưng bọn họ đi theo dọc đường vẫn không thấy bóng Cố Niệm Chi đâu.
“Tà môn, chả nhẽ cô ta còn có thể bay lên trời được?”
“Lão tử cứng đến nỗi không chịu nổi rôi. Suy nghĩ một chút liền muốn bắn. Không được phải bắt được cô ta để “Xử tử”.”
Cố Niệm Chi không có rời khỏi khu biệt thự Đức Hinh. Sau khi ra khỏi biệt thự Phùng gia, cô đi theo đường mòn hướng về phía cư xá chính giữa căn biệt thự kia của Hoắc Thiệu Hằng chạy tới.
Tay mơ hồ run run móc chìa khoá, mở cửa ra. Vừa đi vào, cô liền vội vàng đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa chính ôm lấy cánh tay co quắp trên mặt đất. Cô vô cùng chán ghét chính mình mới vừa rồi xung động.
Thật giống như mấy trăm năm chưa từng nhìn thấy một nam nhân nào. Ai cũng không biết, cô mới vừa mới nhìn thấy những đầu heo nam thô Bỉ kia, ngửi được trên người bọn họ cái mùi vị hoocmon phái nam mãnh liệt kia, hận không thể một lần nhào tới.
Trong miệng cô khát muốn chết, dĩ nhiên đói khát hơn chính là thân thể của cô. Cả người đều ướt đẫm. Cố Niệm Chi đem nhiệt độ trong phòng hạ tới mức thấp nhất, cởi hết sạch quần áo mà trong cơ thể vẫn nóng ran.
Không được phải đi tìm bác sĩ.
Nhưng chỉ sợ với bộ dáng như hiện tại của cô, chưa đi ra khỏi thạch lâm, nhìn thấy nam nhân đầu tiên không nhịn được muốn bổ nhào lên người ta kéo sạch y phục xuống mất.
Cố Niệm Chi cười khổ, rốt cuộc cũng bấm số di động của Trần Liệt. Trần Liệt là một người rất bận rộn. Anh là thần y trẻ tuổi nhất của bệnh viện đế quốc, cũng là người mà giám hộ Hoắc Thiệu Hằng uỷ quyền chăm sóc cho cô.
Bên kia nhìn thấy là điện thoại của Cố Niệm Chi liền nhận cười hỏi cô “Ồ! Thật là kì lạ, cô rốt cuộc cũng nguyện ý gọi cho tôi?”
“Trần ca! Liệu anh có thể hay không đến đây một chút? Chính là biệt thự ở Đức Hinh cư xá của Hoắc thiếu .Tôi tôi có chút không thoải mái”.
“Cái gì?Có nghiêm trọng không?” Thời điểm nhận được cuộc gọi của Cố Niệm Chi, Trần Liệt đang sửa lại email, nghe một chút thanh âm khàn khàn trầm thấp của cô qua điện thoại, như mì tận xương, trong lòng không nhịn được lơ đãng một chút, trực giác có điều gì đó không đúng.
Đổi tay cầm điện thoại, Trần Liệt đóng laptop lại, thu dọn đồ đạc nói với Cố Niệm Chi “Khó chịu chỗ nào? Giờ tôi tới ngay đây.”
“Tôi tôi cũng không nói được, có cái gì đó không đúng, cả người nóng ran, tôi muốn nam nhán” nói xong câu đó cả mặt cô đỏ bừng, Cố Niệm Chi hận không thể đem đấu lưỡi của mình cắn đứt được .
Tay của Trần Liệt bất động, mắt chữ a mồm chữ o một hồi lập tức nói “Cô ngàn vạn lần đừng động đậy, đừng đi đâu cả tôi sẽ mang dụng cụ y tế tới”.
Cầm túi máy tính, còn đem theo một cái cặp táp cỡ nhỏ đựng dụng cụ y tế, Trần Liệt thần tình nghiêm túc theo lối phòng cứu thương đi ra ngoài.
Trần Liệt một tay khởi động máy móc một bên nói chuyện với Cố Niệm Chi “Tối nay cô đã làm gì?” còn một bên rút máu kiểm tra thực hư.
Sau một giờ máu đã được phân tích ra,Trần Liệt cầm kết quả trên tay mắt mở to miệng lắp bắp nói “Ôi trời! Cô cô cô trúng H3aB7. Nguy rồi! Đây là nhãn hiệu mị dược mạnh nhất thế giới được biết đến hiện nay. Nguyên bản được sản xuất tại Nhật Bản, hằng năm chỉ có một số lượng vô cùng ít được chế ra. Không sai biệt lắm thì tại Nhật Bản một năm mới chế ra một ít loại cực phẩm dược này”.
Cố Niệm Chi nghe xong trong lòng chợt trầm xuống, nhưng cô đã sớm không có khí lực để cùng hắn nói chuyện, thân thể lệch một cái, tê liệt ở trên ghế sa lon trong phòng, một đôi mắt như nước long lanh nhìn Trần Liệt, cắn môi dưới đến đổ máu.
“Nguy rồi! Nguy rồi! Vậy phải làm sao bây giờ?” Trần Liệt gấp đến độ xoay quanh, vội nói: “Cố Niệm Chi! Cô! Cô phải cố chịu đựng! Tôi tôi đây liền gọi điện thoại cho người giám hộ của cô!”
Cố Niệm Chi còn chưa đầy mười tám tuổi, rồi lại ở giữa loại cực phẩm mị dược này, cuộc sống sau này phải làm sao đây? !
Thật là giảm thọ a!
Trần Liệt một bên lắc đầu, vừa móc điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho người giám hộ Hoắc Thiệu Hằng của Cố Niệm Chi.
/81
|