Chương 7:Anh là thuốc của tôi (năm).
Nhà của tổ chức hành động đặc biệt ở C thành đều có chức năng cách âm tuyệt hảo, còn có thể phản vô tuyến điện cùng điện từ quấy nhiễu, căn bản cũng không có người có thể nghe lén hoặc là rình coi.
Đem Trần Liệt ném ra sau, trong phòng liền chỉ còn lại hai người Hoắc Thiệu Hằng cùng Cố Niệm Chi.
Thấy rằng lúc này Cố Niệm Chi ý thức biến mất hoàn toàn, đã không tính độc thân, chỉ có một mình Hoắc Thiệu Hằng vẫn là thanh tỉnh bình thường.
Hắn vẫn mặc quân trang, chân dài đeo giày lính , ngồi trên ghế sa lon gỗ màu trắng, nhìn về hướng chiếc giường .
Chìm trong Đêm khuya, trong phòng không có ánh đèn, rèm cửa sổ bị hắn kéo theo,rèm che thật dầy kim ty nhung theo nóc nhà rũ trên mặt đất, một tia bất động.
Đối diện chính là giường lớn của hắn,ga trải giường chỉnh tề nhẹ nhàng khoan khoái ngà voi trắng cao nhồng cách 1800 năm của Ai Cập , là Cố Niệm Chi chuẩn bị cho hắn.
Hắn thật ra thì không quan tâm những thứ này, bình thường ở bên ngoài làm nhiệm vụ,nơi tuyết trắng vùng bùn địa cực, núi cao sa mạc ao đầm hắn đều ngủ qua.
Nhưng khi về đến nhà hắn liền theo Cố Niệm Chi.
Cũng may mặc dù cô tuổi còn nhỏ, nhưng thưởng thức cũng không kém, mỗi lần chọn lựa đồ vật, đều rất hợp ý của Hoắc Thiệu Hằng.
Tỷ như ngà voi trắng cao nhồng cách ga trải giường này, không chỉ có vô cùng thoải mái dễ chịu, hơn nữa cực phù hợp với độ đam mê sạch sẽ của hắn .
Trên giường gối là cùng sắc cùng chất của Ai Cập , nghe nói đối với xương cổ mới có lợi, cũng là Cố Niệm Chi đặc biệt chuẩn bị cho hắn .
Duy nhất nhiều hơn đồ vật, là một cơ thể nữ nhân sinh động mềm mại —— Cố Niệm Chi.
Hoắc Thiệu Hằng không nhịn được lại hút thêm một điếu thuốc, thật lâu ngắm nhìn cô.
Hắn cũng không có rút ra, chẳng qua là theo thói quen hút thêm một điếu thuốc, kẹp trên ngón tay , mãi đến lúc điếu thuốc tự động tắt, hắn mới cúi đầu, đem đầu khấu thuốc để trong cái gạt tàn thuốc.
Trong phòng có mùi thuốc lá, Hoắc Thiệu Hằng nhấn xuống bên trong phòng điều khiển từ xa, mở ra máy hơi, đem không khí trong phòng thanh lọc một lần, mùi thuốc lá rất nhanh cũng bay mất.
Chậm rãi đem thuốc lá trong túi lá móc ra, ném tới trên bàn trà, ngửa ra sau dựa vào ở ghế sa lon, thở dài thậm thượt.
Trong tay không biết lúc nào móc ra bật lửa zippo, cũng là Cố Niệm Chi mua cho hắn.
Hoắc Thiệu Hằng giơ bật lửa lên, mặt không thay đổi bật lửa , sau đó dập tắt, lại bật lửa, lại dập tắt, lại bật lửa, lại dập tắt.
Cứ như vậy nhiều lần nghịch bật lửa.
Càng ngày trong phòng càng đen , chỉ có ngón tay giữa giữa bật của hắn lửa bất ngờ lấy ra ánh lửa, chiếu sáng hắn giống như pho tượng dung nhan thâm thuý như vậy , tuấn mĩ để cho người ta tuyệt vọng, lãnh khốc đến khiến người ta run sợ.
Trong phòng ngoài phòng đều rất an tĩnh, chỉ có Cố Niệm Chi liên tục không ngừng thân | ngâm bất ngờ vang lên, thanh âm kia mị đến mức để cho Bồ Tát nghe được đều phải hoàn tục.
Không biết qua bao lâu,màn hình điện thoại của hắn đột nhiên ở trong bóng tối sáng lên.Hắn liếc nhìn một cái.
Là tin nhắn của Trần Liệt : Hoắc thiếu, anh bắt đầu chưa? Anh có được hay không à? Không được tôi giúp anh tìm người đi? Chẳng qua là một đêm xuân tiêu, lại nói Niệm Chi xinh đẹp như vậy, khẳng định người tôi tụ tập bảo đảm sau chuyện này tất cả mọi người không nhớ, cũng bảo đảm bọn họ nhất định thân thể khỏe mạnh, không có bất kỳ việc gì.
Hoắc Thiệu Hằng chân mày nheo lại, chợt một cái rơi vỡ điện thoại di động, vứt bỏ bật lửa trong tay, đứng lên, ngắm nhìn cô một lúc lâu, rốt cuộc hướng giường bên kia đi qua, ngồi ở đầu giường.
Hắn vỗ vỗ mặt của cô, ách thanh hỏi “Rất khó chịu? Yêu cầu giải thoát?”
Ánh mắt của hắn tối tăm sâu đen, không người có thể phát hiện tâm tư chân chính của hắn.
Mà Cố Niệm Chi ý thức đã sớm mơ hồ, cả người mềm liệt ở trên giường, non chảy ra nước, giống như là mới vừa ngưng kết thành hình ngưng Nhũ, thoáng đụng chạm, liền rung động không nghỉ, dạng khởi động lòng người đường cong cùng tiết tấu.
Trong mũi ngửi được một cổ mùi vị hóc-mon phái nam mãnh liệt đánh tới, Cố Niệm Chi lập tức giơ thân thể nghênh đón, liều mạng muốn phải đụng chạm cái kia có thể làm cho cô giải thoát vị trí.
Năng lực nhìn ban đêm của Hoắc Thiệu Hằng rất tốt.
Trong phòng mặc dù đen, nhưng là tròng mắt của hắn đã thích ứng được với bóng tối.
Trong không khí tràn ngập vi diệu điềm hương, mặt mũi Cố Niệm Chi mang mảng đỏ ửng theo khác thường,
Đôi mắt không có tiêu cự,tràn ngập sương mù,càng thêm cám dỗ.
Hoắc Thiệu Hằng dời đi ánh mắt, đem khăn lụa Hermes còn dư lại trên tủ đầu giường vồ tới, hướng trên mặt cô một dựng, nâng của cô lên, ở sau ót cô cột nút, che đi ánh mắt của cô.
Khăn lụa Hermes màu xanh đen che đi đôi mắt ngập nước của cô.
Cố Niệm Chi thật ra thì cái gì cũng không nhìn thấy, ý thức của cô hoàn toàn tan vỡ, giống như bị khóa ở trong phòng tối , không thấy được đường ra, chỉ có thể liều chết.
Loại trạng thái này, ở chỗ sâu trong ý thức của cô, dường như cũng không xa lạ gì.
Sau khi che lên ánh mắt của cô, Hoắc Thiệu Hằng thuận thế sờ một bên gò má của Cố Niệm Chi, xúc tu bàn tay tràn đầy nhiệt độ mềm mại, đồng thời mò tới một tay mồ hôi, ướt dầm dề
Xem ra không thể do dự nữa.
Hoắc Thiệu Hằng hít sâu một hơi, theo giường đứng lên, hai tay khoác lên thắt lưng bên hông cài nút cởi ra, đem thắt lưng tiện tay ném xuống đất, lại bắt đầu cởi nút áo quân trang, cởi từ chỗ thấp nhất ,ngón tay thon dài có lực một mực đi lên, trục viên cởi ra, cuối cùng ở nơi cổ ngừng lại một cái, mới chậm rãi cởi ra móc gài dưới cổ mặt quân trang.
Cởi quân trang xuống ném tới mép giường trên ghế sa lon, rồi lại tháo giày lính ngang gối, chỉ mặc quần lót màu xám đen góc bẹt đi tới phòng tắm.
Chỉ chốc lát sau, trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, một thân thể mĩ nam cường tráng mờ mờ ảo ảo chiếu trên cửa sổ thủy tinh ở phòng tắm.
Tắm xong, bên hông Hoắc Thiệu Hằng bọc một cái khăn tắm màu nâu,bán khỏa thân đi ra.
Mở ra đèn trong phòng ngủ , thân hình cao lớn giống như vị thần Cổ Hi Lạp, hình chiếu ở giấy dán tường màu gạo trắng bên trên.
Tông Màu da nhỏ , lưng dài vai rộng, rõ ràng nhân ngư tuyến vòng quanh tám khối cơ bụng dĩ lệ trực, thâm nhập đến bên trong hông khăn tắm.
Thắt lưng tuyến cường tráng nhỏ hẹp, cái mông vểnh cao, xuống chút nữa là hai chân rắn chắc thẳng tắp, ẩn chứa lực to lớn bộc phát
Đứng ở mép giường, cúi đầu xuống, trên tóc một giọt nước chậm rãi nhỏ xuống, thuận theo xương ở cổ họng lăn xuống đến bắp thịt cuồn cuộn rắn chắc trên lồng ngực.
Mà Cố Niệm Chi ở trên giường đang liều mạng giãy giụa, y phục đã sớm vò thành một cục dưa muối,da thịt lộ ra ngoài tất cả đều đã là màu hồng.
Hoắc Thiệu Hằng mặt không thay đổi nhìn lấy cô, một tay kéo khăn tắm của mình ra ném tới trên ghế sa lon.
Dưới người đã sớm ở tư thế chờ phát động , cứng đến nỗi không thể cứng hơn được nữa.
Lúc trước huấn luyện, dù là ăn mị dược, hắn vẫn có thể mặt không đổi sắc lạnh lẽo nhìn những thứ xinh đẹp nhất “Yến tử”kia, hoàn toàn thờ ơ không động lòng.Hắn nhiều năm như vậy cho tới bây giờ không có “Súng thật đạn thật ” “Thực chiến” qua, bộ phận nguyên nhân cũng là bởi vì ý chí lực của hắn cùng khắc chế lực quả thực quá mạnh mẽ, còn không có một người có thể chân chính vén lên dục vọng muốn ngừng cũng không được của hắn.
Hắn luôn luôn đem mình làm cỗ máy chiến tranh hoàn mỹ cỗ.
Cho nên lần này, Hoắc Thiệu Hằng đối với thân thể của mình bộc phát dục vọng rất khó hiểu, cũng rất không hài lòng.
Hắn hít sâu một hơi, nhéo lông mày nằm dài trên giường,đệm co dãn cực tốt nặng nề trầm xuống.
Một cái tắt đèn trên tường , phòng ngủ lập tức một mảnh đen nhánh, đưa tay không thấy được năm ngón.
Cố Niệm Chi lúc này đã hoàn toàn bị giác quan trực giác điều khiển.
Nhạy cảm mà nhận ra được bên người cô nhiều hơn khát vọng cùng khí tức, cô ân ân than nhẹ, hướng Hoắc Thiệu Hằng bên này lo lắng cọ sát.
Hoắc Thiệu Hằng sờ đầu của Cố Niệm Chi một cái, lật trên người, dùng răng đem cúc áo của Cố Niệm Chi từng cái cởi ra, thấp giọng nói: “Thật xin lỗi, chỉ là vì biết em bị hạ mị dược “.
Chính đói khát bên trong lăn lộn Cố Niệm Chi như uống rượu ngon, huân nhưng muốn say
Hơi thở phái nam Động lòng người quẩn quanh đầu chóp mũi cô , cô không thể suy nghĩ, không cách nào phân biệt, chỉ muốn chạm rồi ôm vào thân thể gần trong gang tấc kia, thư biết chính mình khắp người lòng tràn đầy vừa trống không lại chướng bụng khát vọng.
Nhưng là tay chân bị trói vững vàng, căn bản không thoát được.
Cô không thể làm gì khác hơn là gắng sức cử động thân thể mềm nhũn trắng như tuyết béo mập yểu điệu , Hướng nguồn nhiệt chỗ kia bám lấy.
Hoắc Thiệu Hằng ngũ quan tràn đầy thích thú, có loại ác liệt tuấn mỹ,thời điểm yên lặng không nói đối với nữ nhân lực sát thương rất là to lớn.
Mà ở trong phòng ngủ mở tối, đối mặt với Cố Niệm Chi mất đi Ý thức, hắn ác liệt ngoài ý liệu hoà hoãn lại,ngón tay thon dài có lực sạch sẽ lau khuôn mặt cô.
Cố Niệm Chi nghiêng đầu, đem gò má vùi sâu vào lòng bàn tay của hắn, tham lam hô hấp hơi thở của hắn.
Ngực có tích diễm đang sôi trào, đang cháy, cô chỉ muốn đến gần, đến gần, gần thêm nữa.
Cảm giác cô không cách nào khống chế nổi, Hoắc Thiệu Hằng hơi chậm lại, trầm thấp ẩn nhẫn giọng nói mang theo một tia mình cũng không phát giác lộ vẻ xúc động cùng khàn khàn: “Bé ngoan, đừng nóng, lập tức cho em nhịn thêm một chút “
/81
|