*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có thể nói biếu cảm của Phó Quân Tiêu phong phú hơn rất nhiều.
Nhiên Hoàng Minh càng nghĩ càng thấy chuyện này thú vị.
Bước vào chủ đề này, đột nhiên Nhiên Hoàng Minh nghĩ tới chuyện quan trọng nhất kia, hỏi luôn: “Quân Tiêu, tối hôm qua cậu phái người bỏ túi cho tôi đem về một vật thí nghiệm sống coi như là quà cảm ơn tôi cứu “Tạ Liên”
nhà cậu đấy à?”
“Cậu nghĩ thế nào thì nghĩ”
Phó Quân Tiêu lạnh nhạt trả lời.
Mày kiếm Nhiên Hoàng Minh nhíu lại, cười xấu xa: “Không thừa nhận cũng được thôi! Dù sao thì cậu cứ yên tâm đi.
Tôi sẽ không làm loạn đến mức xảy ra án mạng cho cậu!”
Phó Quân Tiêu ngẩng đầu nhìn Nhiên Hoàng Minh, im lặng không lên tiếng.
Trong khi hai người đang trò chuyện, thím Lưu dân Đồng Kỳ Anh đi xuống từ trên tầng.
Lúc Nhiên Hoàng Minh dõi mắt nhìn theo chiếc váy tím nhạt lộ ra bờ vai trắng mịn của Đồng Kỳ Anh, không khỏi hiểu ý quay đầu nhìn Phó Quân Tiêu, cười một cái không rõ ý vị.
Còn nói không thích Tạ Liên, ngay cả ba vòng của người ta cũng đều nhìn kỹ mài Sáng nay Nhiên Hoàng Minh chính tai nghe được Phó Quân Tiêu anh gọi cho bà chủ của một cửa hàng quần áo cao cấp, kêu bà chủ kia đưa một đống quần áo ngoài và áo lót đầy đủ tới.
Phó Quân Tiêu còn báo hết số đo ba vòng và chiêu cao của người ta không sót một chữ cho bà chủ nghe.
Quân áo này mặc lên không chỉ vừa người như thế, mà còn sáng chói rung động lòng người.
Nếu mà bảo đàn ông không động lòng với cô gái kia thì chẳng thể tin nổi! Phó Quân Tiêu cũng chỉ liếc Đồng Kỳ Anh một cái rồi cố ý rời tâm mắt.
Đồng Kỳ Anh vẫn đeo chiếc mặt nạ lông vũ trắng kia như trước, lúc một đường đi xuống từ cầu thang uốn lượn, nhìn hai người đàn ông đang ngôi trong phòng ăn kia, đang do dự không biết có nên đi qua lên tiếng chào hỏi hay không.
Bãy giờ thím Lưu bước qua người cô, đi về phía hai người đàn ông đối diện, cung kính nói với một người đàn ông trong số đó: “Cậu chủ! Cô Tạ Liên nói cô ấy phải về!”
“Đúng lúc tôi phải tới công ty, vậy thì cùng nhau ra ngoài đi!”
Phó Quân Tiêu bỏ dao nĩa xuống luôn, cầm khăn tay trong đĩa lên lau miệng.
Thím Lưu cúi người đáp lời: "Vâng! Tôi đi gọi Duy Quang chạy xe ra!”
Nhiên Hoàng Minh lại nhìn Phó Quân Tiêu một lần nữa, cầm ly nước trái cây trên bàn lên, cười không rõ ràng mà uống một ngụm.
Bên trong xe.
Phó Quân Tiêu nhường vị trí an toàn sau ghế lái cho Đồng Kỳ Anh ngôi.
Bầu không khí trong xe có chút mập mờ.
Phó Quân Tiêu tự lên xe mới phát hiện hôm đấy túi ngọc trai thủ công Lý Nhã Uyên để lại cho anh rơi trong xe này.
Có thể nói biếu cảm của Phó Quân Tiêu phong phú hơn rất nhiều.
Nhiên Hoàng Minh càng nghĩ càng thấy chuyện này thú vị.
Bước vào chủ đề này, đột nhiên Nhiên Hoàng Minh nghĩ tới chuyện quan trọng nhất kia, hỏi luôn: “Quân Tiêu, tối hôm qua cậu phái người bỏ túi cho tôi đem về một vật thí nghiệm sống coi như là quà cảm ơn tôi cứu “Tạ Liên”
nhà cậu đấy à?”
“Cậu nghĩ thế nào thì nghĩ”
Phó Quân Tiêu lạnh nhạt trả lời.
Mày kiếm Nhiên Hoàng Minh nhíu lại, cười xấu xa: “Không thừa nhận cũng được thôi! Dù sao thì cậu cứ yên tâm đi.
Tôi sẽ không làm loạn đến mức xảy ra án mạng cho cậu!”
Phó Quân Tiêu ngẩng đầu nhìn Nhiên Hoàng Minh, im lặng không lên tiếng.
Trong khi hai người đang trò chuyện, thím Lưu dân Đồng Kỳ Anh đi xuống từ trên tầng.
Lúc Nhiên Hoàng Minh dõi mắt nhìn theo chiếc váy tím nhạt lộ ra bờ vai trắng mịn của Đồng Kỳ Anh, không khỏi hiểu ý quay đầu nhìn Phó Quân Tiêu, cười một cái không rõ ý vị.
Còn nói không thích Tạ Liên, ngay cả ba vòng của người ta cũng đều nhìn kỹ mài Sáng nay Nhiên Hoàng Minh chính tai nghe được Phó Quân Tiêu anh gọi cho bà chủ của một cửa hàng quần áo cao cấp, kêu bà chủ kia đưa một đống quần áo ngoài và áo lót đầy đủ tới.
Phó Quân Tiêu còn báo hết số đo ba vòng và chiêu cao của người ta không sót một chữ cho bà chủ nghe.
Quân áo này mặc lên không chỉ vừa người như thế, mà còn sáng chói rung động lòng người.
Nếu mà bảo đàn ông không động lòng với cô gái kia thì chẳng thể tin nổi! Phó Quân Tiêu cũng chỉ liếc Đồng Kỳ Anh một cái rồi cố ý rời tâm mắt.
Đồng Kỳ Anh vẫn đeo chiếc mặt nạ lông vũ trắng kia như trước, lúc một đường đi xuống từ cầu thang uốn lượn, nhìn hai người đàn ông đang ngôi trong phòng ăn kia, đang do dự không biết có nên đi qua lên tiếng chào hỏi hay không.
Bãy giờ thím Lưu bước qua người cô, đi về phía hai người đàn ông đối diện, cung kính nói với một người đàn ông trong số đó: “Cậu chủ! Cô Tạ Liên nói cô ấy phải về!”
“Đúng lúc tôi phải tới công ty, vậy thì cùng nhau ra ngoài đi!”
Phó Quân Tiêu bỏ dao nĩa xuống luôn, cầm khăn tay trong đĩa lên lau miệng.
Thím Lưu cúi người đáp lời: "Vâng! Tôi đi gọi Duy Quang chạy xe ra!”
Nhiên Hoàng Minh lại nhìn Phó Quân Tiêu một lần nữa, cầm ly nước trái cây trên bàn lên, cười không rõ ràng mà uống một ngụm.
Bên trong xe.
Phó Quân Tiêu nhường vị trí an toàn sau ghế lái cho Đồng Kỳ Anh ngôi.
Bầu không khí trong xe có chút mập mờ.
Phó Quân Tiêu tự lên xe mới phát hiện hôm đấy túi ngọc trai thủ công Lý Nhã Uyên để lại cho anh rơi trong xe này.
/1176
|