Quả nhiên…
Cô không phải Hoài Lan!
“Tôi sẽ để trợ lý mang một trăm năm mươi triệu đồng tới” Mặt nạ lông vũ màu trắng trong tay rơi xuống, vẻ mặt Phó Quân Tiêu trở nên lạnh lùng, không lưu luyến chút nào mà dứt khoát rời đi.
Một… Một trăm năm mươi triệu ư?
Phí Ngọc Nam và Đường Vãn Kiều trố mắt nhìn nhau theo bản năng. Thật ra thì Phí Ngọc Nam ông ta chỉ muốn mười lăm triệu mà thôi, nhưng lại không ngờ rằng cậu Nhiên rộng rãi như vậy, trực tiếp bằng lòng cho ông ta một trăm năm mươi triệu luôn.
Chờ Phó Quân Tiêu đi xa, Đường Vấn Kiêu khoanh tay trước ngực và toét miệng cười một tiếng: “Ông chủ Phí! Trong một trăm năm chục triệu này, tôi và Thu Hương cũng có phần chứ?”
Lúc này Phí Ngọc Nam mới nhìn chằm chằm nhìn về phía Thu Hương đang giả trang thành “Tạ Liên”. Thu Hương không khỏi buôn bực hỏi: “Đây là chuyện gì xảy ra?”
“Tạ Liên nói cô ta đau bụng kinh, thân thể không thoải mái. Vì không quét hứng thú của cái vị tên “Cậu Nhiên” kia cho nên tôi không thể làm gì khác hơn là để cho Thu Hương tới giả mạo Tạ Liên” Đường Vãn Kiều híp mắt lại, đắc ý cười một tiếng: “Ông chủ Phí! Tôi quá thông minh đúng không? Dễ dàng lại kiếm thêm thu nhập thêm cho ông như vậy!”
“Là vậy sao? Cũng được đi! Dù sao Thu Hương cũng mang mặt nạ bán tài nghệ chứ không bán thân, chắc hẳn cậu Nhiên sẽ không biết.” Phí Ngọc Nam tự an ủi mình, trong lòng còn hy vọng vào sự may mắn.
Đường Vãn Kiều hơi nhún vai một cái, ra hiệu cho Thu Hương nhặt mặt nạ trên đất rôi đeo lên một lần nữa, sau đó trở về nhà trọ nghỉ ngơi.
Thu Hương gật đầu gật đầu, ngồi xổm xuống nhặt lên mặt nạ lông vũ trắng trên đất rôi sau đó đeo lại lên mặt, cũng nhẹ nhàng khom người, sau đó xoay người rời đi.
Lúc này Phí Ngọc Nam lại cảm thấy khó hiểu, nghỉ ngờ hỏi: “Vãn Kiều! Cô nói xem có khi nào cái “Cậu Nhiên” này có vấn đề gì không? Thưởng cho Tạ Liên nhiều tiên như vậy, cuối cùng cũng chẳng qua là muốn thấy mặt Tạ Liên một chút thôi sao?
Nếu như đổi lại là cái “Cậu Lý” kia thì cậu ta đã muốn ôm Tạ Liên đi mướn phòng từ lâu rồi!”
“Loại chuyện này có cái gì hay mà phải tính toán? Dù sao mặc kệ là “Cậu Lý” hay là “Cậu Nhiên” thì bọn họ đều chẳng có ý tốt đối với Tạ Liên” Đường Vãn Kiêu không khỏi khịt mũi coi thường.
Mới đầu Đồng Kỳ Anh gọi cho chị ấy cú điện thoại kia để nhờ giúp đỡ, cô ta đã lập tức không nói hai lời, không màng khó khăn giúp đỡ.
Khá tốt chiêu cao và cân nặng của Thu Hương và Kỳ Anh không sai biệt lắm, chỉ cần Thu Hương không lên tiếng thì chắc chẳn sẽ không lộ tẩy.
Chẳng qua là Đường Vấn Kiều cũng không ngờ rằng cái “Cậu Nhiên” này lại dễ lừa gạt như vậy, anh vạch trân mặt nạ nhìn Thu Hương một cái rồi không nói hai lời lập tức rời đi!
Đường Vãn Kiều âm thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Phó Quân Tiêu bước nhanh trở trong xe sang của mình, thật lâu mà tâm tình vẫn không thể bình tĩnh, thậm chí có chút chán ghét chính mình.
Nhìn một chút mà xem, anh đã lén lút làm những gì sau lưng “Hoài Lan” thế này?
Nhưng mà không hiểu sao anh lại có chút không cam lòng.
Tại sao Tạ Liên không phải “Hoài Lan” chứ?
A…A…A…
Anh đã nhìn thấy khuôn mặt của Tạ Liên mà giờ anh còn ở đây tự suy nghĩ nhiều, tự cho là đúng thì là chuyện gì chứ?
Không đúng!
Đang lúc Phó Quân Tiêu hoảng hốt thì bỗng nhiên nhớ lại lúc mới vừa thấy Tạ Liên, dáng vẻ rụt rè e sợ kia của Tạ Liên và dáng vẻ mà trước kia anh tiếp cứ tựa như như hai người khác nhau.
Tạ Liên vẫn luôn cúi đầu, đôi mắt cũng không dám nhìn thẳng vào anh, giống như là đang cố gắng né tránh ánh mắt của anh vậy.
Có gì đó sai sai…
Trong lòng Phó Quân Tiêu luôn cảm thấy cảnh tượng vừa rồi là lạ ở chỗ nào, nhưng tạm thời lại không nói ra được là kỳ lạ ở chỗ nào.
Giờ phút này trong lòng quấn quýt và mâu thuẫn làm anh ta cực kỳ lo lắng không yên, thậm chí không bình tĩnh nổi.
Sau khi kết thúc một ngày làm việc, Phó Quân Tiêu trở lại nhà riêng của mình. Vừa vào cửa thì anh lập tức trực tiếp nằm trên ghế sô pha bằng da thật ở phòng khách.
Anh ta chỉ cảm thấy toàn thân mình đều rất mệt mỏi, hơn nữa chưa bao giờ anh mệt mỏi đến mức này.
Lúc này, nhân viên y tế kiêm bạn thân của Phó Quân Tiêu, hơn nữa lại bác sĩ riêng Nhiên Hoàng Minh nhàn nhã từ hai lầu đi xuống, ngồi ở bên cạnh Phó Quân Tiêu, giơ tay vỗ chân dài của anh một rồi không khỏi tức cười trêu ghẹo: “Cậu cả nhà họ Phó, cậu Tư sắt đá, Boss lớn Phó của chúng ta thế này là bị bệnh gì sao? Sao hôm nay lại suy sụp như vậy?”
“Tránh sang một bên đi!” Mày kiếm của Phó Quân Tiêu hơi nhíu lại, tức giận kêu.
Nhiên Hoàng Minh toét miệng cười một tiếng: “Hay là đến “Dạ Mị” buông lỏng một chút với tôi đi?”
“Không đi!” Phó Quân Tiêu trở mình, gối đầu, đưa lưng về phía Nhiên Hoàng Minh.
Nhiên Hoàng Minh nhướng nhướng mày, như có điều suy nghĩ nói tiếp: “Trông bộ dáng này của cậu cứ giống như là thất tình. Sao vậy? Hôm nay đi tìm Tạ Liên bày tỏ phải không? Bị từ chối đúng không?”
“Cậu không nói lời nào thì không ai coi cậu là người câm đâu!” Đột nhiên Phó Quân Tiêu đứng dậy, co chân dài lại, một tay khoác lên trên đầu gối, lạnh lùng trợn mắt nhìn Nhiên Hoàng Minh.
Nhiên Hoàng Minh cười “Phụt” một tiếng rồi nói: “Đừng có nhăn mặt như xác ướp vậy! Nếu như cậu đang rất nhớ cô vợ chưa cưới kia của cậu thì cứ dứt khoát tự cho mình một kỳ nghỉ dài hạn nửa tháng đi. Đến Hàn Quốc du lịch với cô ta”
“Cậu nghĩ rằng tôi không muốn làm vậy sao?
Nhưng mà bây giờ tôi đang trong thời kỳ thử tiếp nhận và quản lý Tập đoàn Phó thị, chú họ của tôi là Lãnh Huân Sách vẫn luôn nhòm ngó Tập đoàn Phó thị. Nếu lúc này tôi rời đi, chắc chắn chú họ sẽ có hành động” Tròng mắt đen của Phó Quân Tiêu dần dần sâu thảm.
Cho nên mấy ngày này anh vẫn luôn ở yên trấn giữ tập đoàn.
Bây giờ đang là thời kỳ mấu chốt của Tập đoàn Phó thị, không thể như rồng mất đầu.
Nhiên Hoàng Minh không hiểu chuyện đấu tranh trong tối ngoài sáng của giới kinh doanh, tất nhiên anh ta tin anh, đồng thời nói chuyện giúp anh, chân mày hơi nhướng lên: “Chú họ của cậu không biết thân biết phận như vậy, có muốn tôi âm thầm chích cho ông ta một “Liều an phận”
không? Đến lúc đó chắc chắn ông ta không tạo phản được”
“Không cân, tôi sẽ dùng thực lực chứng minh mình, để cho ông tâm phục từ ngoài miệng đến trong lòng!” Tròng mắt đen láy sâu thẳm của Phó Quân Tiêu nối lên ánh sáng khó hiểu, trong chớp mắt sau lại khôi phục vẻ bình tĩnh.
Nhiên Hoàng Minh biết điều giơ tay lên, vỗ lên vai Phó Quân Tiêu một cái và hiểu ý cười một tiếng: ” Ừ. Đây mới đúng là cậu! Nếu cậu không đến “Dạ MỊ” thì tôi đi một mình cũng được.”
” Ừ”” Phó Quân Tiêu nhàn nhạt trả lời một tiếng, sau đó lại nghiêng người nằm trên ghế sô pha.
Trước khi đi, Nhiên Hoàng Minh còn cố ý hỏi một câu: “Cậu thật sự không có hứng thú gì đối với Tạ Liên đúng không?”
Phó Quân Tiêu im lặng không lên tiếng.
Nhiên Hoàng Minh tiếp tục cười một tiếng: “Cậu không có hứng thú, vậy thì tôi sẽ không khách khí nhé!”
Phó Quân Tiêu vẫn không lên tiếng như cũ.
Sau khi Nhiên Hoàng Minh rời đi, anh mới nhớ lại hôm nay lúc mình nhìn thấy cái cô Tạ Liên kia, thật giống như không có cảm giác tim đập thình thịch như mọi ngày.
Đúng vậy! Rốt cuộc hôm nay anh bị làm sao vậy chứ?
Không chỉ không có có cái loại cảm giác tim đập rộn lên, ngay cả cảm giác muốn đến gần cô ta cũng biến mất.
Không phải cảm giác như vậy xuất hiện sau khi cô ta mang mặt nạ mà là kể từ giây phút cô ta đeo mặt nạ vào cửa.
Phó Quân Tiêu cười khổ, lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, không nhịn được gọi điện thoại cho “Tô Hoài Lan”.
Nhạc chờ điện thoại vang lên một hồi lâu mà vẫn không có người nghe.
Có lẽ…
Cô ta đã ngủ.
Hay có lẽ…
Cô ta không biết là anh gọi tới cho nên mới coi rằng đây là mội cuộc gọi quấy rầy, không đáng để ý tới.
Lớn như vậy mà đây là lần đầu tiên anh bứt rứt trong lòng vì một người phụ nữ như vậy.
Hóa ra tương tư thành bệnh lại buồn bực và đau lòng thế này…
“Hoài Lan”, anh thật sự rất nhớ em…
Cô không phải Hoài Lan!
“Tôi sẽ để trợ lý mang một trăm năm mươi triệu đồng tới” Mặt nạ lông vũ màu trắng trong tay rơi xuống, vẻ mặt Phó Quân Tiêu trở nên lạnh lùng, không lưu luyến chút nào mà dứt khoát rời đi.
Một… Một trăm năm mươi triệu ư?
Phí Ngọc Nam và Đường Vãn Kiều trố mắt nhìn nhau theo bản năng. Thật ra thì Phí Ngọc Nam ông ta chỉ muốn mười lăm triệu mà thôi, nhưng lại không ngờ rằng cậu Nhiên rộng rãi như vậy, trực tiếp bằng lòng cho ông ta một trăm năm mươi triệu luôn.
Chờ Phó Quân Tiêu đi xa, Đường Vấn Kiêu khoanh tay trước ngực và toét miệng cười một tiếng: “Ông chủ Phí! Trong một trăm năm chục triệu này, tôi và Thu Hương cũng có phần chứ?”
Lúc này Phí Ngọc Nam mới nhìn chằm chằm nhìn về phía Thu Hương đang giả trang thành “Tạ Liên”. Thu Hương không khỏi buôn bực hỏi: “Đây là chuyện gì xảy ra?”
“Tạ Liên nói cô ta đau bụng kinh, thân thể không thoải mái. Vì không quét hứng thú của cái vị tên “Cậu Nhiên” kia cho nên tôi không thể làm gì khác hơn là để cho Thu Hương tới giả mạo Tạ Liên” Đường Vãn Kiều híp mắt lại, đắc ý cười một tiếng: “Ông chủ Phí! Tôi quá thông minh đúng không? Dễ dàng lại kiếm thêm thu nhập thêm cho ông như vậy!”
“Là vậy sao? Cũng được đi! Dù sao Thu Hương cũng mang mặt nạ bán tài nghệ chứ không bán thân, chắc hẳn cậu Nhiên sẽ không biết.” Phí Ngọc Nam tự an ủi mình, trong lòng còn hy vọng vào sự may mắn.
Đường Vãn Kiều hơi nhún vai một cái, ra hiệu cho Thu Hương nhặt mặt nạ trên đất rôi đeo lên một lần nữa, sau đó trở về nhà trọ nghỉ ngơi.
Thu Hương gật đầu gật đầu, ngồi xổm xuống nhặt lên mặt nạ lông vũ trắng trên đất rôi sau đó đeo lại lên mặt, cũng nhẹ nhàng khom người, sau đó xoay người rời đi.
Lúc này Phí Ngọc Nam lại cảm thấy khó hiểu, nghỉ ngờ hỏi: “Vãn Kiều! Cô nói xem có khi nào cái “Cậu Nhiên” này có vấn đề gì không? Thưởng cho Tạ Liên nhiều tiên như vậy, cuối cùng cũng chẳng qua là muốn thấy mặt Tạ Liên một chút thôi sao?
Nếu như đổi lại là cái “Cậu Lý” kia thì cậu ta đã muốn ôm Tạ Liên đi mướn phòng từ lâu rồi!”
“Loại chuyện này có cái gì hay mà phải tính toán? Dù sao mặc kệ là “Cậu Lý” hay là “Cậu Nhiên” thì bọn họ đều chẳng có ý tốt đối với Tạ Liên” Đường Vãn Kiêu không khỏi khịt mũi coi thường.
Mới đầu Đồng Kỳ Anh gọi cho chị ấy cú điện thoại kia để nhờ giúp đỡ, cô ta đã lập tức không nói hai lời, không màng khó khăn giúp đỡ.
Khá tốt chiêu cao và cân nặng của Thu Hương và Kỳ Anh không sai biệt lắm, chỉ cần Thu Hương không lên tiếng thì chắc chẳn sẽ không lộ tẩy.
Chẳng qua là Đường Vấn Kiều cũng không ngờ rằng cái “Cậu Nhiên” này lại dễ lừa gạt như vậy, anh vạch trân mặt nạ nhìn Thu Hương một cái rồi không nói hai lời lập tức rời đi!
Đường Vãn Kiều âm thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Phó Quân Tiêu bước nhanh trở trong xe sang của mình, thật lâu mà tâm tình vẫn không thể bình tĩnh, thậm chí có chút chán ghét chính mình.
Nhìn một chút mà xem, anh đã lén lút làm những gì sau lưng “Hoài Lan” thế này?
Nhưng mà không hiểu sao anh lại có chút không cam lòng.
Tại sao Tạ Liên không phải “Hoài Lan” chứ?
A…A…A…
Anh đã nhìn thấy khuôn mặt của Tạ Liên mà giờ anh còn ở đây tự suy nghĩ nhiều, tự cho là đúng thì là chuyện gì chứ?
Không đúng!
Đang lúc Phó Quân Tiêu hoảng hốt thì bỗng nhiên nhớ lại lúc mới vừa thấy Tạ Liên, dáng vẻ rụt rè e sợ kia của Tạ Liên và dáng vẻ mà trước kia anh tiếp cứ tựa như như hai người khác nhau.
Tạ Liên vẫn luôn cúi đầu, đôi mắt cũng không dám nhìn thẳng vào anh, giống như là đang cố gắng né tránh ánh mắt của anh vậy.
Có gì đó sai sai…
Trong lòng Phó Quân Tiêu luôn cảm thấy cảnh tượng vừa rồi là lạ ở chỗ nào, nhưng tạm thời lại không nói ra được là kỳ lạ ở chỗ nào.
Giờ phút này trong lòng quấn quýt và mâu thuẫn làm anh ta cực kỳ lo lắng không yên, thậm chí không bình tĩnh nổi.
Sau khi kết thúc một ngày làm việc, Phó Quân Tiêu trở lại nhà riêng của mình. Vừa vào cửa thì anh lập tức trực tiếp nằm trên ghế sô pha bằng da thật ở phòng khách.
Anh ta chỉ cảm thấy toàn thân mình đều rất mệt mỏi, hơn nữa chưa bao giờ anh mệt mỏi đến mức này.
Lúc này, nhân viên y tế kiêm bạn thân của Phó Quân Tiêu, hơn nữa lại bác sĩ riêng Nhiên Hoàng Minh nhàn nhã từ hai lầu đi xuống, ngồi ở bên cạnh Phó Quân Tiêu, giơ tay vỗ chân dài của anh một rồi không khỏi tức cười trêu ghẹo: “Cậu cả nhà họ Phó, cậu Tư sắt đá, Boss lớn Phó của chúng ta thế này là bị bệnh gì sao? Sao hôm nay lại suy sụp như vậy?”
“Tránh sang một bên đi!” Mày kiếm của Phó Quân Tiêu hơi nhíu lại, tức giận kêu.
Nhiên Hoàng Minh toét miệng cười một tiếng: “Hay là đến “Dạ Mị” buông lỏng một chút với tôi đi?”
“Không đi!” Phó Quân Tiêu trở mình, gối đầu, đưa lưng về phía Nhiên Hoàng Minh.
Nhiên Hoàng Minh nhướng nhướng mày, như có điều suy nghĩ nói tiếp: “Trông bộ dáng này của cậu cứ giống như là thất tình. Sao vậy? Hôm nay đi tìm Tạ Liên bày tỏ phải không? Bị từ chối đúng không?”
“Cậu không nói lời nào thì không ai coi cậu là người câm đâu!” Đột nhiên Phó Quân Tiêu đứng dậy, co chân dài lại, một tay khoác lên trên đầu gối, lạnh lùng trợn mắt nhìn Nhiên Hoàng Minh.
Nhiên Hoàng Minh cười “Phụt” một tiếng rồi nói: “Đừng có nhăn mặt như xác ướp vậy! Nếu như cậu đang rất nhớ cô vợ chưa cưới kia của cậu thì cứ dứt khoát tự cho mình một kỳ nghỉ dài hạn nửa tháng đi. Đến Hàn Quốc du lịch với cô ta”
“Cậu nghĩ rằng tôi không muốn làm vậy sao?
Nhưng mà bây giờ tôi đang trong thời kỳ thử tiếp nhận và quản lý Tập đoàn Phó thị, chú họ của tôi là Lãnh Huân Sách vẫn luôn nhòm ngó Tập đoàn Phó thị. Nếu lúc này tôi rời đi, chắc chắn chú họ sẽ có hành động” Tròng mắt đen của Phó Quân Tiêu dần dần sâu thảm.
Cho nên mấy ngày này anh vẫn luôn ở yên trấn giữ tập đoàn.
Bây giờ đang là thời kỳ mấu chốt của Tập đoàn Phó thị, không thể như rồng mất đầu.
Nhiên Hoàng Minh không hiểu chuyện đấu tranh trong tối ngoài sáng của giới kinh doanh, tất nhiên anh ta tin anh, đồng thời nói chuyện giúp anh, chân mày hơi nhướng lên: “Chú họ của cậu không biết thân biết phận như vậy, có muốn tôi âm thầm chích cho ông ta một “Liều an phận”
không? Đến lúc đó chắc chắn ông ta không tạo phản được”
“Không cân, tôi sẽ dùng thực lực chứng minh mình, để cho ông tâm phục từ ngoài miệng đến trong lòng!” Tròng mắt đen láy sâu thẳm của Phó Quân Tiêu nối lên ánh sáng khó hiểu, trong chớp mắt sau lại khôi phục vẻ bình tĩnh.
Nhiên Hoàng Minh biết điều giơ tay lên, vỗ lên vai Phó Quân Tiêu một cái và hiểu ý cười một tiếng: ” Ừ. Đây mới đúng là cậu! Nếu cậu không đến “Dạ MỊ” thì tôi đi một mình cũng được.”
” Ừ”” Phó Quân Tiêu nhàn nhạt trả lời một tiếng, sau đó lại nghiêng người nằm trên ghế sô pha.
Trước khi đi, Nhiên Hoàng Minh còn cố ý hỏi một câu: “Cậu thật sự không có hứng thú gì đối với Tạ Liên đúng không?”
Phó Quân Tiêu im lặng không lên tiếng.
Nhiên Hoàng Minh tiếp tục cười một tiếng: “Cậu không có hứng thú, vậy thì tôi sẽ không khách khí nhé!”
Phó Quân Tiêu vẫn không lên tiếng như cũ.
Sau khi Nhiên Hoàng Minh rời đi, anh mới nhớ lại hôm nay lúc mình nhìn thấy cái cô Tạ Liên kia, thật giống như không có cảm giác tim đập thình thịch như mọi ngày.
Đúng vậy! Rốt cuộc hôm nay anh bị làm sao vậy chứ?
Không chỉ không có có cái loại cảm giác tim đập rộn lên, ngay cả cảm giác muốn đến gần cô ta cũng biến mất.
Không phải cảm giác như vậy xuất hiện sau khi cô ta mang mặt nạ mà là kể từ giây phút cô ta đeo mặt nạ vào cửa.
Phó Quân Tiêu cười khổ, lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, không nhịn được gọi điện thoại cho “Tô Hoài Lan”.
Nhạc chờ điện thoại vang lên một hồi lâu mà vẫn không có người nghe.
Có lẽ…
Cô ta đã ngủ.
Hay có lẽ…
Cô ta không biết là anh gọi tới cho nên mới coi rằng đây là mội cuộc gọi quấy rầy, không đáng để ý tới.
Lớn như vậy mà đây là lần đầu tiên anh bứt rứt trong lòng vì một người phụ nữ như vậy.
Hóa ra tương tư thành bệnh lại buồn bực và đau lòng thế này…
“Hoài Lan”, anh thật sự rất nhớ em…
/1176
|