Chương 1156: Cô muốn anh cởi quần áo
Trong đình hóng gió màu trắng bên này.
Trong lúc vô tình, Tân Sơ Hạ ngước mắt nhìn lên thấy ở hành lang bên kia xuất hiện bóng dáng Phó Diệc Phàm xuất hiện, cô lập tức dừng cuộc nói chuyện với Luss lại, đứng dậy chạy về phía Phó Diệc Phàm.
Luss nhất thời toát mồ hôi hột nhìn Tân Sơ Hạ.
Mỗi lần kim chủ của cô tới gần là cả người anh ta lại biến thành giống như trong suốt, cảm giác tồn tai trở nên cực kỳ thấp.
Bước chân Tân Sơ Hạ nhẹ nhàng lạ thường, giống như một chú nai con hoạt bát, dường như chỉ nhoáng một cái đã nhảy tới trước mặt Phó.
Diệc Phàm.
“Phó Diệc Phàm, anh tới rồi” Cô phấn khởi gọi to tên anh. Vì dòng máu con lai của mình mà nụ cười tươi rói trên khuôn mặt cô vô cùng xinh đẹp thanh tú, giống như một đóa hồng tím đang nở rộ.
“Ừ” Phó Diệc Phàm mình cười đáp một tiếng.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh là lượt phẳng phiu, hai cúc áo trên cùng tùy ý nới ra hé lộ chiếc cổ màu đồng gợi cảm cùng với phần xương quai xanh mê người.
Tân Sơ Hạ đánh giá Phó Diệc Phàm xong, không nhịn được tiến lên một bước nhỏ, khoảng cách gần anh hơn một chút, mỉm cười khen ngợi: “Hôm nay anh đẹp trai lắm đó!”
Hơn nữa…
Cô còn ngửi ra trên người anh có một mùi nước hoa đàn ông thơm thoảng dễ chịu.
Có điều…
Mùi hương này không nồng, vì thế còn kèm theo một chút mùi thuốc hạ sốt thoang thoảng.
Nếu như không ngửi cẩn thận, thật sự sẽ tưởng lầm đây là mùi hương độc đáo của loại nước hoa nam này.
Nhưng mà thuốc hạ sốt lần này không giống với mùi hương nhẹ nhàng mà cô đã ngửi thấy ở trong thang máy lần đó, lần này đã đổi một loại thuốc hạ sốt có tác dụng nặng hơn trước đó.
Chỉ trong chớp mắt Tân Sơ Hạ đã phản ứng lại, hai mắt trợn to nhìn Phó Diệc Phàm.
Nhất định là lúc anh cứu cô đã bị thương rồi.
Phó Diệc Phàm thấy ánh mắt của Tân Sơ Hạ thay đổi, đang nghi ngờ liệu có phải cô đã ngửi thấy mùi nước thuốc trên cơ thể của mình hay không. Kết quả giây tiếp theo, Tân Sơ Hạ lập tức tóm lấy cổ tay anh.
“Đừng cho Luss qua đây” Tân Sơ Hạ nói với quản gia nữ ở bên cạnh.
Quản gia nữ gật đầu: “Vâng thưa cô cả.”
“Phó Diệc Phàm, anh đi theo tôi” Tân Sơ Hạ nói xong, kéo tay Phó Diệc Phàm đi về phía cổng lớn ra vào ở sân sau.
Phó Diệc Phàm để mặc Tân Sơ Hạ nắm cổ tay mình. Trong lúc vô tình anh cúi mắt nhìn xuống thấy bàn tay nhỏ bé của cô đang nắm tay mình, móng tay cô đã được cắt tỉa ngắn đi. Lúc này bỗng nhiên anh mới nhớ ra câu chuyện mà anh đã lừa cô ở trong thang máy.
“Sao cô lại cắt móng tay đi thế?” Anh biết rõ còn cố hỏi. Vốn dĩ định nói cô “ngốc”, kết quả anh vẫn sửa lại câu nói.
Tân Sơ Hạ đi rất vội vàng, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng hơn nóng nảy hơn: “Còn không phải là vì không muốn cào anh bị thương hay sao”
Phó Diệc Phàm nghe thấy lời này, khóe miệng nhếch lên mang theo một vài nếp nhăn khi cười.
Anh đi theo vào trong phòng của cô. Còn chưa biết rõ tình hình thế nào, chỉ thấy sau khi cô kéo mình vào trong phòng, xoay người lại khóa trái cửa rồi ra mệnh lệnh với anh: “Phó Diệc Phàm, anh cởi hết quần áo ra cho tôi.”
Ngay lập tức, lần đầu tiên Phó Diệc Phàm bị một câu này của Tân Sơ Hạ nói cho ngu người.
xuống, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Nhân tiện cô mời tôi đi ăn một bữa, món quà này cũng coi là thuận theo phép lịch sự. Vừa hay không cần vì điều này mà thiếu nợ cô cái gì”
/1176
|