Anh cả là một người tốt, và chắc hẳn người chồng sắp cưới Phó Quân Bác của Đồng Kỳ Anh mà Nặc Lâm Dương từng nhắc đến phải là một người không tệ.
Đường Vãn Kiều liền cảm thấy vui mừng thay cho Đồng Kỳ Anh, vui vì cô đã tìm được một người chồng tốt.
Từ thành phố Hải Vân đến Tây Trấn còn phải mất thêm hai tiếng đường đi, trên đường sẽ còn đi ngang qua huyện Hải Vân.
Vòng vèo mấy lần như vậy, Đồng Kỳ Anh dẫn Phó Quân Tiêu và Đường Vãn Kiều về nhà họ Kỳ.
Bình thường, lẽ ra vào giờ này cửa hàng nhà họ Kỳ phải mở cửa bán nhưng hôm nay lại đóng kín.
Đồng Kỳ Anh vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho bố Nặc, nhưng chỉ nghe thấy tiếng nhạc chờ truyền đến.
Không còn cách nào khác, Đồng Kỳ Anh phải đi hỏi hàng xóm xung quanh xem có chuyện gì đã xảy ra ở nhà cô.
Chuyện này không hỏi còn tốt, hỏi ra lại khiến Đồng Kỳ Anh và Đường Vãn Kiều hoảng hốt.
Người hàng xóm nói với Đồng Kỳ Anh: “Anh trai cô không biết đã phạm phải tội gì mà bị bắt vào tù. Để chuộc anh cô ra, bố mẹ cô đã đem nhà cửa đi bán hết. Hai ông bà già đã chuyển về thôn sống rồi!”
Ngay lập tức, Đồng Kỳ Anh đưa Đường Vãn Kiều cùng Phó Quân Tiêu về căn nhà bằng đất kia.
Quả nhiên, khi cô quay về, bố Nặc đang ở trước cửa nhà phân loại thuốc, còn mẹ Nặc ở bên cạnh phơi thuốc, khi nhìn thấy Đồng Kỳ Anh, hai người không nhịn được mà bật khóc.
Thời gian còn chưa đến một tháng, Đồng Kỳ Anh lại phát hiện bố mẹ Nặc như già đi mấy tuổi, trên đầu còn thêm tóc bạc hơn trước đây.
Bố Nặc run giọng hỏi: “Kỳ Anh… con, sao con lại về đây?”
Mẹ Nặc chỉ khóc, không nói nên lời.
“Bố, mẹ, con dẫn bạn gái của anh trai, cô ấy đến để tìm anh.” Đồng Kỳ Anh vẫn không nhịn được mà gọi bọn họ hai tiếng “bố mẹ”.
Dù sao, tiếng “bố mẹ” này cô đã gọi được mười tám năm, không thể dễ dàng thay đổi như thế.
Mẹ Nặc vội vào nhà pha trà, tiếp đón họ.
Đường Vãn Kiều cũng rất lễ phép gọi: “Con chào cô chú!”
Từ nãy giờ, Phó Quân Tiêu vẫn đứng bên cạnh Đồng Kỳ Anh, bố mẹ Nặc đã tưởng anh là chồng của Đồng Kỳ Anh, người mà Nặc Lâm Dương từng kể.
Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông này chỉ gọi họ là “cô chú”, bố mẹ Nặc còn lầm tưởng anh đang thay Kỳ Anh quan tâm đến bọn họ, ngược lại con gái mình nuôi nấng nhiều năm như vậy mà không nhớ nhung gì đến tình thân.
Sau khi mọi người ngồi xuống, mẹ Nặc vừa lau nước mắt vừa kể chuyện cho Đồng Kỳ Anh: “Anh con là cái đồ bại gia bại sản, làm cái gì cũng không biết tốt xấu, dám tham gia vào việc trồng hoa thuốc phiện gì đó!”
Đồng Kỳ Anh kinh ngạc đứng phắt dậy: “Anh trồng hoa thuốc phiện? Sao có thể?”
Ngay cả Đường Vãn Kiều cũng không thể tin được.
Phó Quân Tiêu cũng nhíu mày.
Mẹ Nặc bật khóc: “Một tháng trước, có một nhóm cảnh sát đến thôn, còn có thêm lực lượng đặc biệt nào nữa đã phát hiện ra một mảng lớn hoa thuốc phiện ở hướng nam phía sau núi, còn bắt cả mấy người trong thôn đi.”
“Không ngờ rằng anh trai con cũng lấy tiền đầu tư vào hoa thuốc phiện đó. Từ đó mà mỗi năm anh con đều nhận được một số hoa hồng từ người đầu tư! Con nói xem tại sao anh con lại ngu muội như vậy? Gia đình làm nghề buôn bán thuốc thảo dược, sao nó có thể không nhận ra đó là hoa thuốc phiện?”
Bố Nặc lắc đầu, vô cùng đau lòng.
Đường Vãn Kiều lo lắng hỏi: “Vậy bây giờ phải làm sao?”
Bố Nặc thở dài trả lời: “Nghe nói, chỉ cần đưa ra bảy tỷ là có thể chuộc anh con ra khỏi tù. Nhưng mà… chúng ta chỉ có hai người, đập nồi bán sắt, ngay cả tiền cho Thi Nhân đi nước ngoài du học cũng dùng hết mà chỉ có một tỷ bảy, haiz…”
Đường Vãn Kiều không nói hai lời liền đưa tất cả tiền tiết kiệm trong túi ra: “Ở chỗ chị có bảy tỷ, là mấy năm qua chị và Lâm Dương dành dụm được!”
Đây là tất cả tiền tiết kiệm của cô ấy.
Nhìn thấy Đường Vãn Kiều đưa cho bố mẹ Nặc, Đồng Kỳ Anh không thể không cúi đầu.
Cô…
Nếu như muốn lấy tiền, cô phải đi hỏi mượn của Quân Bác.
Nhưng nếu cô nói cho Quân Bác rằng, cô dùng tiền để đi cứu người anh trai không có quan hệ ruột thịt lại đang phạm tội, chắc chắn anh ấy sẽ không đồng ý.
Phó Quân Tiêu nhìn gia đình họ đang bị ép vào đường cùng, cuối cùng cũng không kiềm chế nổi, mở miệng nói: “Tiền của mọi người cứ giữ lại đi. Sự việc của anh trai Kỳ Anh, cháu sẽ thay mọi người nghĩ biện pháp để đưa anh ấy ra khỏi tù. Chỉ là…”
“Chỉ là cái gì? Cháu cứ nói đi, cô đều đáp ứng được hết!” Mẹ Nặc chủ động hơn ai hết.
Ngay cả bố Nặc và Đường Vãn Kiều cũng gật gật đầu, ánh mắt cực kỳ mong chờ nhìn Phó Quân Tiêu.
Giờ phút này, Đồng Kỳ Anh như nhớ ra điều gì đó, cô nghĩ chắc là sau khi cô nhắc với anh trai về cánh đồng anh túc, trở về anh đã chuẩn bị đầy đủ rồi phái người xuống bắt những người kia lại.
Mặc dù lòng tốt của cô lại hại anh trai phải ngồi tù, nhưng Đồng Kỳ Anh cũng không hối hận, chí ít cô đã khiến những cánh đồng hoa thuốc phiện đó giảm bớt và không để chúng ra tay hại thêm những người thiếu hiểu biết nữa.
“Có điều, chỉ sợ sau này cô và chú sẽ phải cùng con trai đến nơi đất khách quê người!” Phó Quân Tiêu nói tiếp.
Mẹ Nặc ngay lập tức gật đầu đồng ý.
Đồng Kỳ Anh hơi quay đầu lại nhìn Đường Vãn Kiều, nhẹ nhàng hỏi: “Chị dâu, còn chị? Chị có muốn cùng anh trai em đi thật xa không?”
Đường Vãn Kiều nhìn về phía Nặc Lâm Dương đầy trìu mến, bình thản mà nói lời thế: “Chị đồng ý! Cho dù Lâm Dương có đi đâu, chị cũng sẽ theo anh ấy đến tận cùng thế giới!”
Phó Quân Tiêu gật đầu, để Đồng Kỳ Anh và Đường Vãn Kiều ở lại nhà cũ chờ tin tức, còn anh đi trước xử lý chuyện này.
Nói chung, Đồng Kỳ Anh cũng không biết Phó Quân Tiêu đã xử lý chuyện này như thế nào.
Cô và Đường Vãn Kiều đợi hai ngày ở quê nhà, cuối cùng Nặc Lâm Dương cũng bình an trở về.
Bố mẹ Nặc phấn khích đến nỗi ôm chầm lấy anh Nặc Lâm Dương mà khóc, la mắng anh tại sao lại bất hiếu và ngây dại như vậy.
Nặc Lâm Dương cũng cam đoan, sau này sẽ không bao giờ làm những việc vi phạm pháp luật nữa.
Khi Nặc Lâm Dương nhìn Đồng Kỳ Anh, anh vẫn không kìm được mà ôm chặt cô vào lòng: “Em gái ngoan của anh, sau này phải tự lo cho bản thân thật tốt nhé. Cảm ơn em lần nữa đã cứu mạng anh!”
“Anh, em…”
“Đừng nói gì hết! Em ở thành phố Cung Huy phải tự chăm sóc bản thân mình thật tốt.” Sau khi Nặc Lâm Dương buông Đồng Kỳ Anh ra, anh vỗ nhẹ bờ vai cô, thở dài rồi nắm chặt lấy tay Đường Vãn Kiều, lần này anh ta sẽ không bao giờ bỏ mặc người phụ nữ mình yêu nữa.
Mẹ Nặc đã tự mình hiểu ra, nếu không có Kỳ Anh, con trai bà ta sẽ không thể ra khỏi tù.
Sau chuyện này, bà phải dùng tiền của con gái ruột, Thi Nhân cũng vì thế mà cắt đứt quan hệ với họ rồi trở về nhà chị gái.
Tục ngữ có câu, hoạn nạn gặp chân tình. Đối với bọn họ, người không rời không bỏ họ là đứa con gái nuôi mà họ đã nuôi dưỡng suốt mười tám năm.
Mẹ Nặc vào nhà, lấy ra một cái hộp nhỏ, bà ta đi đến trước mặt Đồng Kỳ Anh, sau đó tháo chiếc vòng vàng mà bà đã đeo trên cổ tay hơn bốn mươi năm ra.
Bà kéo tay Đồng Kỳ Anh lên, đeo vòng vàng vào cổ tay cho cô.
Dù có chuyện gì xảy ra với con trai, bà có phải bán nhà bán tiệm, nhưng bà chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ bán chiếc vòng vàng này. Chỉ bởi chiếc vòng này đã được truyền qua nhiều đời, hơn nữa chỉ truyền cho nữ chứ không truyền cho nam, mẹ Nặc cảm thấy vòng tay này rất linh tính, sẽ bảo hộ được cho cô.
Nó bảo vệ bà nhiều năm như vậy, đã đến lúc phải bảo vệ đứa con gái đang gặp khó khăn của bà.
Mẹ Nặc lau nước mắt, nức nở: “Cái này là của bà ngoại truyền lại cho mẹ, vòng vàng này chỉ truyền cho con gái trong nhà, hơn nữa, bà ngoại con lúc còn sống hy vọng trong tương lai có thể truyền lại nó cho con…”
Đồng Kỳ Anh chỉ im lặng nhìn mẹ Nặc, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.
Mẹ Nặc vừa nói, vừa đặt chiếc hộp gỗ nhỏ vào tay Đồng Kỳ Anh, giọng nói nghẹn ngào: “Còn trong hộp nhỏ này là kinh nghiệm và kỹ năng sống của bà ngoại con, bà cũng nói muốn để lại thứ này cho con, đến nay, mẹ đã hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của bà ngoại con. Từ nay về sau cũng chỉ có con là con gái ruột của mẹ…”
“Mẹ…” Mũi Đồng Kỳ Anh cay cay, thanh âm như kìm lại trong cổ, không nhịn được ôm lấy mẹ Nặc.
Trước đây cô vẫn luôn oán trách mẹ lúc nào cũng đối xử không tốt với cô, giờ phút này, cô không nhớ nổi những lời oán trách trước kia nữa. Cô chỉ biết rằng, trong lòng mình cũng không muốn.
Đây là lần cuối cùng Đồng Kỳ Anh tạm biệt gia đình, từ nay về sau sợ rằng sẽ không bao giờ được gặp lại họ nữa!
Để không dính líu đến Đồng Kỳ Anh, Phó Quân Tiêu đã ra lệnh cho gia đình Nặc Lâm Dương cắt đứt liên lạc với cô.
Rốt cuộc, những kẻ cầm đầu vụ việc cánh đồng hoa thuốc phiện đã hoảng sợ bỏ chạy, đến giờ vẫn chưa bị tóm gọn.
Nặc Lâm Dương không biết rằng Phó Quân Tiêu đã cứu mình, anh chỉ biết, người đã cứu mình là vì thân phận của Kỳ Anh mới ra mặt, để người lãnh đạo bí mật an bài cho anh ta giả chết để đưa mình ra tù.
Đường Vãn Kiều liền cảm thấy vui mừng thay cho Đồng Kỳ Anh, vui vì cô đã tìm được một người chồng tốt.
Từ thành phố Hải Vân đến Tây Trấn còn phải mất thêm hai tiếng đường đi, trên đường sẽ còn đi ngang qua huyện Hải Vân.
Vòng vèo mấy lần như vậy, Đồng Kỳ Anh dẫn Phó Quân Tiêu và Đường Vãn Kiều về nhà họ Kỳ.
Bình thường, lẽ ra vào giờ này cửa hàng nhà họ Kỳ phải mở cửa bán nhưng hôm nay lại đóng kín.
Đồng Kỳ Anh vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho bố Nặc, nhưng chỉ nghe thấy tiếng nhạc chờ truyền đến.
Không còn cách nào khác, Đồng Kỳ Anh phải đi hỏi hàng xóm xung quanh xem có chuyện gì đã xảy ra ở nhà cô.
Chuyện này không hỏi còn tốt, hỏi ra lại khiến Đồng Kỳ Anh và Đường Vãn Kiều hoảng hốt.
Người hàng xóm nói với Đồng Kỳ Anh: “Anh trai cô không biết đã phạm phải tội gì mà bị bắt vào tù. Để chuộc anh cô ra, bố mẹ cô đã đem nhà cửa đi bán hết. Hai ông bà già đã chuyển về thôn sống rồi!”
Ngay lập tức, Đồng Kỳ Anh đưa Đường Vãn Kiều cùng Phó Quân Tiêu về căn nhà bằng đất kia.
Quả nhiên, khi cô quay về, bố Nặc đang ở trước cửa nhà phân loại thuốc, còn mẹ Nặc ở bên cạnh phơi thuốc, khi nhìn thấy Đồng Kỳ Anh, hai người không nhịn được mà bật khóc.
Thời gian còn chưa đến một tháng, Đồng Kỳ Anh lại phát hiện bố mẹ Nặc như già đi mấy tuổi, trên đầu còn thêm tóc bạc hơn trước đây.
Bố Nặc run giọng hỏi: “Kỳ Anh… con, sao con lại về đây?”
Mẹ Nặc chỉ khóc, không nói nên lời.
“Bố, mẹ, con dẫn bạn gái của anh trai, cô ấy đến để tìm anh.” Đồng Kỳ Anh vẫn không nhịn được mà gọi bọn họ hai tiếng “bố mẹ”.
Dù sao, tiếng “bố mẹ” này cô đã gọi được mười tám năm, không thể dễ dàng thay đổi như thế.
Mẹ Nặc vội vào nhà pha trà, tiếp đón họ.
Đường Vãn Kiều cũng rất lễ phép gọi: “Con chào cô chú!”
Từ nãy giờ, Phó Quân Tiêu vẫn đứng bên cạnh Đồng Kỳ Anh, bố mẹ Nặc đã tưởng anh là chồng của Đồng Kỳ Anh, người mà Nặc Lâm Dương từng kể.
Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông này chỉ gọi họ là “cô chú”, bố mẹ Nặc còn lầm tưởng anh đang thay Kỳ Anh quan tâm đến bọn họ, ngược lại con gái mình nuôi nấng nhiều năm như vậy mà không nhớ nhung gì đến tình thân.
Sau khi mọi người ngồi xuống, mẹ Nặc vừa lau nước mắt vừa kể chuyện cho Đồng Kỳ Anh: “Anh con là cái đồ bại gia bại sản, làm cái gì cũng không biết tốt xấu, dám tham gia vào việc trồng hoa thuốc phiện gì đó!”
Đồng Kỳ Anh kinh ngạc đứng phắt dậy: “Anh trồng hoa thuốc phiện? Sao có thể?”
Ngay cả Đường Vãn Kiều cũng không thể tin được.
Phó Quân Tiêu cũng nhíu mày.
Mẹ Nặc bật khóc: “Một tháng trước, có một nhóm cảnh sát đến thôn, còn có thêm lực lượng đặc biệt nào nữa đã phát hiện ra một mảng lớn hoa thuốc phiện ở hướng nam phía sau núi, còn bắt cả mấy người trong thôn đi.”
“Không ngờ rằng anh trai con cũng lấy tiền đầu tư vào hoa thuốc phiện đó. Từ đó mà mỗi năm anh con đều nhận được một số hoa hồng từ người đầu tư! Con nói xem tại sao anh con lại ngu muội như vậy? Gia đình làm nghề buôn bán thuốc thảo dược, sao nó có thể không nhận ra đó là hoa thuốc phiện?”
Bố Nặc lắc đầu, vô cùng đau lòng.
Đường Vãn Kiều lo lắng hỏi: “Vậy bây giờ phải làm sao?”
Bố Nặc thở dài trả lời: “Nghe nói, chỉ cần đưa ra bảy tỷ là có thể chuộc anh con ra khỏi tù. Nhưng mà… chúng ta chỉ có hai người, đập nồi bán sắt, ngay cả tiền cho Thi Nhân đi nước ngoài du học cũng dùng hết mà chỉ có một tỷ bảy, haiz…”
Đường Vãn Kiều không nói hai lời liền đưa tất cả tiền tiết kiệm trong túi ra: “Ở chỗ chị có bảy tỷ, là mấy năm qua chị và Lâm Dương dành dụm được!”
Đây là tất cả tiền tiết kiệm của cô ấy.
Nhìn thấy Đường Vãn Kiều đưa cho bố mẹ Nặc, Đồng Kỳ Anh không thể không cúi đầu.
Cô…
Nếu như muốn lấy tiền, cô phải đi hỏi mượn của Quân Bác.
Nhưng nếu cô nói cho Quân Bác rằng, cô dùng tiền để đi cứu người anh trai không có quan hệ ruột thịt lại đang phạm tội, chắc chắn anh ấy sẽ không đồng ý.
Phó Quân Tiêu nhìn gia đình họ đang bị ép vào đường cùng, cuối cùng cũng không kiềm chế nổi, mở miệng nói: “Tiền của mọi người cứ giữ lại đi. Sự việc của anh trai Kỳ Anh, cháu sẽ thay mọi người nghĩ biện pháp để đưa anh ấy ra khỏi tù. Chỉ là…”
“Chỉ là cái gì? Cháu cứ nói đi, cô đều đáp ứng được hết!” Mẹ Nặc chủ động hơn ai hết.
Ngay cả bố Nặc và Đường Vãn Kiều cũng gật gật đầu, ánh mắt cực kỳ mong chờ nhìn Phó Quân Tiêu.
Giờ phút này, Đồng Kỳ Anh như nhớ ra điều gì đó, cô nghĩ chắc là sau khi cô nhắc với anh trai về cánh đồng anh túc, trở về anh đã chuẩn bị đầy đủ rồi phái người xuống bắt những người kia lại.
Mặc dù lòng tốt của cô lại hại anh trai phải ngồi tù, nhưng Đồng Kỳ Anh cũng không hối hận, chí ít cô đã khiến những cánh đồng hoa thuốc phiện đó giảm bớt và không để chúng ra tay hại thêm những người thiếu hiểu biết nữa.
“Có điều, chỉ sợ sau này cô và chú sẽ phải cùng con trai đến nơi đất khách quê người!” Phó Quân Tiêu nói tiếp.
Mẹ Nặc ngay lập tức gật đầu đồng ý.
Đồng Kỳ Anh hơi quay đầu lại nhìn Đường Vãn Kiều, nhẹ nhàng hỏi: “Chị dâu, còn chị? Chị có muốn cùng anh trai em đi thật xa không?”
Đường Vãn Kiều nhìn về phía Nặc Lâm Dương đầy trìu mến, bình thản mà nói lời thế: “Chị đồng ý! Cho dù Lâm Dương có đi đâu, chị cũng sẽ theo anh ấy đến tận cùng thế giới!”
Phó Quân Tiêu gật đầu, để Đồng Kỳ Anh và Đường Vãn Kiều ở lại nhà cũ chờ tin tức, còn anh đi trước xử lý chuyện này.
Nói chung, Đồng Kỳ Anh cũng không biết Phó Quân Tiêu đã xử lý chuyện này như thế nào.
Cô và Đường Vãn Kiều đợi hai ngày ở quê nhà, cuối cùng Nặc Lâm Dương cũng bình an trở về.
Bố mẹ Nặc phấn khích đến nỗi ôm chầm lấy anh Nặc Lâm Dương mà khóc, la mắng anh tại sao lại bất hiếu và ngây dại như vậy.
Nặc Lâm Dương cũng cam đoan, sau này sẽ không bao giờ làm những việc vi phạm pháp luật nữa.
Khi Nặc Lâm Dương nhìn Đồng Kỳ Anh, anh vẫn không kìm được mà ôm chặt cô vào lòng: “Em gái ngoan của anh, sau này phải tự lo cho bản thân thật tốt nhé. Cảm ơn em lần nữa đã cứu mạng anh!”
“Anh, em…”
“Đừng nói gì hết! Em ở thành phố Cung Huy phải tự chăm sóc bản thân mình thật tốt.” Sau khi Nặc Lâm Dương buông Đồng Kỳ Anh ra, anh vỗ nhẹ bờ vai cô, thở dài rồi nắm chặt lấy tay Đường Vãn Kiều, lần này anh ta sẽ không bao giờ bỏ mặc người phụ nữ mình yêu nữa.
Mẹ Nặc đã tự mình hiểu ra, nếu không có Kỳ Anh, con trai bà ta sẽ không thể ra khỏi tù.
Sau chuyện này, bà phải dùng tiền của con gái ruột, Thi Nhân cũng vì thế mà cắt đứt quan hệ với họ rồi trở về nhà chị gái.
Tục ngữ có câu, hoạn nạn gặp chân tình. Đối với bọn họ, người không rời không bỏ họ là đứa con gái nuôi mà họ đã nuôi dưỡng suốt mười tám năm.
Mẹ Nặc vào nhà, lấy ra một cái hộp nhỏ, bà ta đi đến trước mặt Đồng Kỳ Anh, sau đó tháo chiếc vòng vàng mà bà đã đeo trên cổ tay hơn bốn mươi năm ra.
Bà kéo tay Đồng Kỳ Anh lên, đeo vòng vàng vào cổ tay cho cô.
Dù có chuyện gì xảy ra với con trai, bà có phải bán nhà bán tiệm, nhưng bà chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ bán chiếc vòng vàng này. Chỉ bởi chiếc vòng này đã được truyền qua nhiều đời, hơn nữa chỉ truyền cho nữ chứ không truyền cho nam, mẹ Nặc cảm thấy vòng tay này rất linh tính, sẽ bảo hộ được cho cô.
Nó bảo vệ bà nhiều năm như vậy, đã đến lúc phải bảo vệ đứa con gái đang gặp khó khăn của bà.
Mẹ Nặc lau nước mắt, nức nở: “Cái này là của bà ngoại truyền lại cho mẹ, vòng vàng này chỉ truyền cho con gái trong nhà, hơn nữa, bà ngoại con lúc còn sống hy vọng trong tương lai có thể truyền lại nó cho con…”
Đồng Kỳ Anh chỉ im lặng nhìn mẹ Nặc, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.
Mẹ Nặc vừa nói, vừa đặt chiếc hộp gỗ nhỏ vào tay Đồng Kỳ Anh, giọng nói nghẹn ngào: “Còn trong hộp nhỏ này là kinh nghiệm và kỹ năng sống của bà ngoại con, bà cũng nói muốn để lại thứ này cho con, đến nay, mẹ đã hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của bà ngoại con. Từ nay về sau cũng chỉ có con là con gái ruột của mẹ…”
“Mẹ…” Mũi Đồng Kỳ Anh cay cay, thanh âm như kìm lại trong cổ, không nhịn được ôm lấy mẹ Nặc.
Trước đây cô vẫn luôn oán trách mẹ lúc nào cũng đối xử không tốt với cô, giờ phút này, cô không nhớ nổi những lời oán trách trước kia nữa. Cô chỉ biết rằng, trong lòng mình cũng không muốn.
Đây là lần cuối cùng Đồng Kỳ Anh tạm biệt gia đình, từ nay về sau sợ rằng sẽ không bao giờ được gặp lại họ nữa!
Để không dính líu đến Đồng Kỳ Anh, Phó Quân Tiêu đã ra lệnh cho gia đình Nặc Lâm Dương cắt đứt liên lạc với cô.
Rốt cuộc, những kẻ cầm đầu vụ việc cánh đồng hoa thuốc phiện đã hoảng sợ bỏ chạy, đến giờ vẫn chưa bị tóm gọn.
Nặc Lâm Dương không biết rằng Phó Quân Tiêu đã cứu mình, anh chỉ biết, người đã cứu mình là vì thân phận của Kỳ Anh mới ra mặt, để người lãnh đạo bí mật an bài cho anh ta giả chết để đưa mình ra tù.
/1176
|