- Chuyện gì vậy?
Hứng thú của Tần Tiêu cũng đã bị khơi lên, hỏi tiếp.
- Khụ, là như vầy!
Lý Trọng Tuấn hắn giọng một cái:
- Bọn họ thương nghị cả ngày, rốt cuộc cho ra kết quả chính là Đường Hưu Cảnh kiên trì đòi bổ nhiệm ngươi làm binh bộ thị lang, hắn nói vị soái tài như ngươi hẳn là nên điều tới bộ binh xử lý công vụ, thay hắn phân ưu; chỉ huy lục vệ của đông cung, thiên kỵ và vũ lâm vệ, đây là ý của phụ vương ta. Có ngươi hộ giá thì hắn cũng yên tâm hơn. Sau đó ấy à, Trương Giản Chi và Diêu Sùng đề bạt ngươi lên làm hữu kim ngô tướng quân, đây mặc dù chỉ là một chức quan hư danh, nhưng phẩm hàm thì vẫn có, có thể được bổ nhiệm làm bắc nha đại đô đốc. Cho nên, kết quả cuối cùng chính là: bổ nhiệm ngươi làm binh bộ thị lang, bắc nha đại đô đốc, hữu kim ngô đại tướng quân!
Trong lòng Tần Tiêu đột nhiên rớt cái độp:
- Còn thêm một chức binh bộ thị lang nữa... vậy ta bây giờ cũng thành trọng thần tam tỉnh lục bộ như đám người Đường Hưu Cảnh, Diêu Sùng và TRương Giản Chi rồi sao? Cách chức tể tướng chỉ một chút thôi, nếu như không phải còn có vị thượng thư như Đường Hưu Cảnh ở đây thì thị lang ta đây chính là tể tướng rồi còn gì. Tam tỉnh lục bộ của đại Đường, bình thường không cần phải nghe lệnh thượng thư, trừ phi là người có uy vọng cực cao, công huân trác trứ như Đường Hưu Cảnh...
Chức quan này, đối với lý lịch cùng độ tuổi của ta mà nói thật sự là chút thái quá.
Chẳng trách lại có nhiều bái thiếp như vậy nha!
Chúng tướng tất cả đều mừng rỡ, cùng kêu lên:
- Chúc mừng đại soái!
Lý Trọng Tuấn cười ha hả đứng dậy:
- Các Tướng quân tả vệ suất lần này đều được trọng thưởng! Nói theo cách của Lý Tự Nghiệp chính là trực tiếp thăng lên làm đại soái tả vệ suất, những người còn lại đều được thăng một cấp! Điền Trân và Vạn Lôi hình như đều thành đại soái của lục vệ suất. Trong lục vệ soái thì ở đây đã chiếm tới ba vị rồi! Mấy người còn lại đều là tướng quân dưới trướng của bổn vương lúc trước.
Tần Tiêu nháy mắt suy nghĩ một chút, vừa cười vừa nói:
- Vệ vương điện hạ, theo như lời ngươi nói, không tới mấy ngày thì chúng ta đều phải gọi ngươi một tiếng ‘thái tử điện hạ’ rồi sao?
- A? Ha ha ha.
Lý Trọng Tuấn cười ha ha.
- Vẫn là Tần huynh đệ thông minh! Đây là chuyện nhà của ta mà cũng bị ngươi đoán ra được. Không sai, phụ vương đã quyết định chỉ định ta làm hoàng trữ thái tử, chẳng bao lâu thì chủ nhân của đông cung này sẽ đổi thành ta!
Tần Tiêu cùng chúng tướng nhất tề hành lễ nói:
- Chúc mừng điện hạ!
Lý Trọng Tuấn cười ha hả:
- Bổn vương đã nói qua, các huynh đệ không cần phải đa lễ như vậy! Từ nay về sau các huynh đệ đi theo bổn vương, bổn vương nhất định sẽ không bạt đãi mọi người! Huống hồ gì các người bây giờ đã thành trọng thần trong triều, là cây đại trụ chống trời của hoàng thành, bổn vương cũng không dám chậm trễ các ngươi đây này!
Tần Tiêu cười to nói:
- Điện hạ ngài cũng thật là biết nói đùa!
Lý Trọng Tuấn cũng cười lớn một hồi, kéo Tần Tiêu một cái:
- Đi, ta dẫn các ngươi tới một nơi!
- Tới chỗ nào vậy? Ra vẻ thần bí như vậy!
- Cứ tới đó rồi sẽ biết ngay thôi!
Lý Trọng Tuấn không nói một lời thả Tần Tiêu ra rồi đi ra ngoài, hai người cưỡi ngựa rời khỏi đông cung, chạy thẳng về phía vương thành.
Tần Tiêu ghìm chặt ngựa:
- Điện hạ, đây là đi tới nơi nào vậy, bây giờ có thể nói được chưa?
- Sao hả, lúc đối mặt với thiên quân vạn mã không thấy ngươi hoảng hốt chút nào, bây giờ lại sợ rồi sao?
Lý Trọng Tuấn cười thần bí nói:
- Kỳ thật, ta cũng là bị người ta nhờ vả phải mời ngươi tới đó.
- Được người nhờ vả?
Tần Tiêu nghi hoặc một hồi:
- Ai lại có đảm lượng đánh tiếng nhờ vả ngươi? A ta biết rồi, là A Man!
- Ha ha! Chính là hắn!
Lý Trọng Tuấn cười nói:
- Ta đang muốn dẫn ngươi tới thập vương trạch đây, tới Lâm Truy vương phủ của hắn. Tần huynh đệ, lẽ nào ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao, mấy hôm nay Trường An và hoàng thành huyên náo thành như vậy, cả nhà Tương vương lại vô cùng yên tĩnh. Trừ bỏ Tương vương ra thì ngay cả năm công tử của hắn cũng không có tên nào lộ mặt ra ngoài cả, tự nhiên cũng bao gồm cả A Man trong đó! Lẽ nào ngươi không muốn tới xem sao?
- A? Theo như ngươi vừa nói thì đúng thật là có chuyện như vậy. Sau khi A Man rời khỏi nhà ta tới nay chúng ta cũng chưa từng gặp lại.
Tần Tiêu vung roi ngựa:
- Đi thôi, tới lâm truy vương phủ nhìn xem.
Hai người thúc ngựa đi qua đại đạo Chu tước đã vắng lặng gấp mấy lần so với khi xưa, không bao lâu sau đã tới Lâm truy vương phủ của nhà thập vương. Cửa phủ quả nhiên là đóng chặt, trước cửa cũng không có tên tiểu tư nào đứng canh cửa đón khách.
Lý Trọng Tuấn xoay người xuống ngựa, chạy tới trước cửa phủ dùng sức đập cửa, ầm ầm rất dọa người, giống như là muốn đập cho đổ cả đại môn vậy. Tần Tiêu không khỏi lắc đầu cười khổ, Lý Trọng Tuấn nói:
- Ngươi không biết đâu, đám người trong phủ này nhất định đều kéo tới tới hậu viện hết cả rồi. Không dùng sức một chút thì không ai nghe thấy đâu.
- Kéo hết tới hậu viện làm gì?
- Đợi lát nữa chẳng phải ngươi sẽ biết sao!
Lý Trọng Tuấn đập cửa rầm rầm một hồi như hô sơn gọi biển, cuối cùng cũng có một thái giám ra mở cửa, mở ra một khe nhỏ, nhìn thấy Lý Trọng Tuấn mặt mũi đầy vẻ không kiên nhẫn thì cuống cuồng mở cửa ra:
- Vệ vương thứ tội, Tần tướng quân thứ tội! Người trong phủ đều tới hậu viện hết cả rồi nên nhất thời không nghe thấy tiếng kêu cửa.
Lý Trọng Tuấn hừ lạnh một tiếng quát:
- Bớt nói nhảm đi, ra phía sau dẫn ngựa đi!
Dứt lời liền vẫy vẫy tay gọi Tần Tiêu, cất bước đi vào vương phủ.
Tần Tiêu đuổi theo hai bước, hiếu kỳ hỏi:
- Tên A Man này trốn tới hậu viện để làm gì đây?
Lý Trọng Tuấn nói:
- Ngươi không biết đâu. Tương vương nguyên bản vốn có sáu đứa con, Long Đễ chết sớm, bây giờ còn lại năm huynh đệ. Năm huynh đệ bọn họ ấy à, ta thật sự không phải hâm mộ thường đâu! Tình cảm huynh đệ quả thực là vô cùng tốt! Từ nhỏ đã không nghe thấy bọn họ đánh nhau hay tranh giành thứ gì hết. Hiện tại trưởng thành cả rồi, chỗ ở trong vương phủ cũng xây cùng một chỗ, hậu viện hợp thành một mảnh, có hình dạng như một đóa hoa mai, hơn nữa còn thông với nhau. Năm huynh đệ bọn họ, khi không làm gì thì đều tụ lại một chỗ uống rượu hàn huyên với nhau, phẩm thơ nghe hát, chọi gà chơi cầu. Có tiền thì cùng tiêu, có việc thì cùng làm. Tần huynh đệ ngươi nói thử xem, huynh đệ như vậy, trong hoàng tộc các đời có phải là cực kỳ hiếm thấy hay không?
Tần Tiêu gật gật đầu:
- Đúng là rất hiếm có. Lần trước ta tới phủ Tương Vương một lần, thấy Tương Vương điện hạ đối nhân xử thế đều rất hòa khí, không hề kiêu căng. Tin là năm vị công tử của hắn cũng ít nhiều bị hắn ảnh hưởng?
- Ai, còn phải nói, ta thật sự rất hâm mộ A Man! Nếu như cha ta... ai, không nói nữa.
Lý Trọng Tuấn thở dài, nói với giọng vô cùng ghen tỵ:
- Tương Vương tuy là cũng từng được đăng cơ một thời gian ngắn như cha ta, cũng đều bị Võ Hoàng phế truất.
Hứng thú của Tần Tiêu cũng đã bị khơi lên, hỏi tiếp.
- Khụ, là như vầy!
Lý Trọng Tuấn hắn giọng một cái:
- Bọn họ thương nghị cả ngày, rốt cuộc cho ra kết quả chính là Đường Hưu Cảnh kiên trì đòi bổ nhiệm ngươi làm binh bộ thị lang, hắn nói vị soái tài như ngươi hẳn là nên điều tới bộ binh xử lý công vụ, thay hắn phân ưu; chỉ huy lục vệ của đông cung, thiên kỵ và vũ lâm vệ, đây là ý của phụ vương ta. Có ngươi hộ giá thì hắn cũng yên tâm hơn. Sau đó ấy à, Trương Giản Chi và Diêu Sùng đề bạt ngươi lên làm hữu kim ngô tướng quân, đây mặc dù chỉ là một chức quan hư danh, nhưng phẩm hàm thì vẫn có, có thể được bổ nhiệm làm bắc nha đại đô đốc. Cho nên, kết quả cuối cùng chính là: bổ nhiệm ngươi làm binh bộ thị lang, bắc nha đại đô đốc, hữu kim ngô đại tướng quân!
Trong lòng Tần Tiêu đột nhiên rớt cái độp:
- Còn thêm một chức binh bộ thị lang nữa... vậy ta bây giờ cũng thành trọng thần tam tỉnh lục bộ như đám người Đường Hưu Cảnh, Diêu Sùng và TRương Giản Chi rồi sao? Cách chức tể tướng chỉ một chút thôi, nếu như không phải còn có vị thượng thư như Đường Hưu Cảnh ở đây thì thị lang ta đây chính là tể tướng rồi còn gì. Tam tỉnh lục bộ của đại Đường, bình thường không cần phải nghe lệnh thượng thư, trừ phi là người có uy vọng cực cao, công huân trác trứ như Đường Hưu Cảnh...
Chức quan này, đối với lý lịch cùng độ tuổi của ta mà nói thật sự là chút thái quá.
Chẳng trách lại có nhiều bái thiếp như vậy nha!
Chúng tướng tất cả đều mừng rỡ, cùng kêu lên:
- Chúc mừng đại soái!
Lý Trọng Tuấn cười ha hả đứng dậy:
- Các Tướng quân tả vệ suất lần này đều được trọng thưởng! Nói theo cách của Lý Tự Nghiệp chính là trực tiếp thăng lên làm đại soái tả vệ suất, những người còn lại đều được thăng một cấp! Điền Trân và Vạn Lôi hình như đều thành đại soái của lục vệ suất. Trong lục vệ soái thì ở đây đã chiếm tới ba vị rồi! Mấy người còn lại đều là tướng quân dưới trướng của bổn vương lúc trước.
Tần Tiêu nháy mắt suy nghĩ một chút, vừa cười vừa nói:
- Vệ vương điện hạ, theo như lời ngươi nói, không tới mấy ngày thì chúng ta đều phải gọi ngươi một tiếng ‘thái tử điện hạ’ rồi sao?
- A? Ha ha ha.
Lý Trọng Tuấn cười ha ha.
- Vẫn là Tần huynh đệ thông minh! Đây là chuyện nhà của ta mà cũng bị ngươi đoán ra được. Không sai, phụ vương đã quyết định chỉ định ta làm hoàng trữ thái tử, chẳng bao lâu thì chủ nhân của đông cung này sẽ đổi thành ta!
Tần Tiêu cùng chúng tướng nhất tề hành lễ nói:
- Chúc mừng điện hạ!
Lý Trọng Tuấn cười ha hả:
- Bổn vương đã nói qua, các huynh đệ không cần phải đa lễ như vậy! Từ nay về sau các huynh đệ đi theo bổn vương, bổn vương nhất định sẽ không bạt đãi mọi người! Huống hồ gì các người bây giờ đã thành trọng thần trong triều, là cây đại trụ chống trời của hoàng thành, bổn vương cũng không dám chậm trễ các ngươi đây này!
Tần Tiêu cười to nói:
- Điện hạ ngài cũng thật là biết nói đùa!
Lý Trọng Tuấn cũng cười lớn một hồi, kéo Tần Tiêu một cái:
- Đi, ta dẫn các ngươi tới một nơi!
- Tới chỗ nào vậy? Ra vẻ thần bí như vậy!
- Cứ tới đó rồi sẽ biết ngay thôi!
Lý Trọng Tuấn không nói một lời thả Tần Tiêu ra rồi đi ra ngoài, hai người cưỡi ngựa rời khỏi đông cung, chạy thẳng về phía vương thành.
Tần Tiêu ghìm chặt ngựa:
- Điện hạ, đây là đi tới nơi nào vậy, bây giờ có thể nói được chưa?
- Sao hả, lúc đối mặt với thiên quân vạn mã không thấy ngươi hoảng hốt chút nào, bây giờ lại sợ rồi sao?
Lý Trọng Tuấn cười thần bí nói:
- Kỳ thật, ta cũng là bị người ta nhờ vả phải mời ngươi tới đó.
- Được người nhờ vả?
Tần Tiêu nghi hoặc một hồi:
- Ai lại có đảm lượng đánh tiếng nhờ vả ngươi? A ta biết rồi, là A Man!
- Ha ha! Chính là hắn!
Lý Trọng Tuấn cười nói:
- Ta đang muốn dẫn ngươi tới thập vương trạch đây, tới Lâm Truy vương phủ của hắn. Tần huynh đệ, lẽ nào ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao, mấy hôm nay Trường An và hoàng thành huyên náo thành như vậy, cả nhà Tương vương lại vô cùng yên tĩnh. Trừ bỏ Tương vương ra thì ngay cả năm công tử của hắn cũng không có tên nào lộ mặt ra ngoài cả, tự nhiên cũng bao gồm cả A Man trong đó! Lẽ nào ngươi không muốn tới xem sao?
- A? Theo như ngươi vừa nói thì đúng thật là có chuyện như vậy. Sau khi A Man rời khỏi nhà ta tới nay chúng ta cũng chưa từng gặp lại.
Tần Tiêu vung roi ngựa:
- Đi thôi, tới lâm truy vương phủ nhìn xem.
Hai người thúc ngựa đi qua đại đạo Chu tước đã vắng lặng gấp mấy lần so với khi xưa, không bao lâu sau đã tới Lâm truy vương phủ của nhà thập vương. Cửa phủ quả nhiên là đóng chặt, trước cửa cũng không có tên tiểu tư nào đứng canh cửa đón khách.
Lý Trọng Tuấn xoay người xuống ngựa, chạy tới trước cửa phủ dùng sức đập cửa, ầm ầm rất dọa người, giống như là muốn đập cho đổ cả đại môn vậy. Tần Tiêu không khỏi lắc đầu cười khổ, Lý Trọng Tuấn nói:
- Ngươi không biết đâu, đám người trong phủ này nhất định đều kéo tới tới hậu viện hết cả rồi. Không dùng sức một chút thì không ai nghe thấy đâu.
- Kéo hết tới hậu viện làm gì?
- Đợi lát nữa chẳng phải ngươi sẽ biết sao!
Lý Trọng Tuấn đập cửa rầm rầm một hồi như hô sơn gọi biển, cuối cùng cũng có một thái giám ra mở cửa, mở ra một khe nhỏ, nhìn thấy Lý Trọng Tuấn mặt mũi đầy vẻ không kiên nhẫn thì cuống cuồng mở cửa ra:
- Vệ vương thứ tội, Tần tướng quân thứ tội! Người trong phủ đều tới hậu viện hết cả rồi nên nhất thời không nghe thấy tiếng kêu cửa.
Lý Trọng Tuấn hừ lạnh một tiếng quát:
- Bớt nói nhảm đi, ra phía sau dẫn ngựa đi!
Dứt lời liền vẫy vẫy tay gọi Tần Tiêu, cất bước đi vào vương phủ.
Tần Tiêu đuổi theo hai bước, hiếu kỳ hỏi:
- Tên A Man này trốn tới hậu viện để làm gì đây?
Lý Trọng Tuấn nói:
- Ngươi không biết đâu. Tương vương nguyên bản vốn có sáu đứa con, Long Đễ chết sớm, bây giờ còn lại năm huynh đệ. Năm huynh đệ bọn họ ấy à, ta thật sự không phải hâm mộ thường đâu! Tình cảm huynh đệ quả thực là vô cùng tốt! Từ nhỏ đã không nghe thấy bọn họ đánh nhau hay tranh giành thứ gì hết. Hiện tại trưởng thành cả rồi, chỗ ở trong vương phủ cũng xây cùng một chỗ, hậu viện hợp thành một mảnh, có hình dạng như một đóa hoa mai, hơn nữa còn thông với nhau. Năm huynh đệ bọn họ, khi không làm gì thì đều tụ lại một chỗ uống rượu hàn huyên với nhau, phẩm thơ nghe hát, chọi gà chơi cầu. Có tiền thì cùng tiêu, có việc thì cùng làm. Tần huynh đệ ngươi nói thử xem, huynh đệ như vậy, trong hoàng tộc các đời có phải là cực kỳ hiếm thấy hay không?
Tần Tiêu gật gật đầu:
- Đúng là rất hiếm có. Lần trước ta tới phủ Tương Vương một lần, thấy Tương Vương điện hạ đối nhân xử thế đều rất hòa khí, không hề kiêu căng. Tin là năm vị công tử của hắn cũng ít nhiều bị hắn ảnh hưởng?
- Ai, còn phải nói, ta thật sự rất hâm mộ A Man! Nếu như cha ta... ai, không nói nữa.
Lý Trọng Tuấn thở dài, nói với giọng vô cùng ghen tỵ:
- Tương Vương tuy là cũng từng được đăng cơ một thời gian ngắn như cha ta, cũng đều bị Võ Hoàng phế truất.
/868
|