Tần Tiêu cười cười:
- Một câu nói then chốt, ta chỉ bất quá muốn làm chút sự tình thực tế một ít.
Trương Húc ngạc nhiên thất thần một trận, chậm rãi gật đầu:
- Sự tình thực tế một chút... Nguyên lai là như vậy! Nói cách khác, ngươi vì đạt được mục đích, sẽ không từ thủ đoạn?
Tần Tiêu cười:
- Cũng có thể lý giải như vậy đi sao. Do đó, một ít hành vi của ta, thường thường khiến người ta hiểu lầm, rước lấy rất nhiều tranh luận. Giống như Quách Kính Chi, Trương Thuyết và Trương Cửu Linh những người này.
Trương Húc có chút xấu hổ cười cười:
- Năm xưa ta cũng coi như là một người đi. Bất quá sau trận đánh kia, ta đã tín nhiệm ngươi. Ta tin tưởng, vô luận ngươi làm ra quyết định thế nào, đều khẳng định là có mục đích và nỗi khổ của nó. Ta là người lang thang, không thích triều chính cũng không hiểu triều chính. Bất quá tình hình lúc này, ta cũng từ trong miệng của đám người Quách Kính Chi biết được rất nhiều. Nói thật đi, đổi lại là lúc trước, ta cũng sẽ giống như bọn họ vậy, đối với ngươi có chút khinh bỉ.
Tần Tiêu cười nói:
- Không sao cả. Nhân vô thập toàn. Nếu như để ý khắp nơi ngôn luận của người khác, cái gì cũng đều không cần làm nữa. Ta nghĩ tìm thư sinh nghĩa khí kia hảo hảo tâm sự. Ngươi cùng hắn quan hệ không tệ, có thể đem hắn mời tới được chứ?
- Trương Cửu Linh?
Trương Húc ngạc nhiên nói:
- Ta đi gọi một tiếng, đoán chừng là sẽ đến. Thế nhưng người này cao ngạo ngay thẳng, đến lúc đó ngươi mũi dính đầy tro cũng đừng có trách ta!
- Cứ đi gọi đến!
Trương Húc đứng dậy muốn ra ngoài, gõ cửa phòng sát vách. Tần Tiêu uống vào một chén rượu, suy nghĩ nói: mặc kệ kết quả ra sao, Trương Cửu Linh người này là đáng giá để gặp một lần.
Sau một lát, Trương Húc dẫn Trương Cửu Linh một thân quần áo trắng sạch chỉnh tề tiến đến.
Trương Cửu Linh thoáng thi lễ:
- Tần tướng quân, nửa đêm gọi Trương mỗ đến đây có gì chỉ giáo?
- Ngồi trước đi đã.
Tần Tiêu duỗi cánh tay một cái dẫn hắn nhập tọa:
- Chỉ giáo không dám nhận, thầm nghĩ cùng Trương công tử hảo hảo tâm sự.
Trương Cửu Linh đạm nhiên cười nhục:
- Trương mỗ là một thư sinh nghèo kiết hủ lậu, sợ là sẽ làm nhục tai mắt của tướng quân.
Tần Tiêu nhìn Trương Cửu Linh vẻ mặt cao ngạo, nhịn không được trong lòng có chút bị đè nén. Lại cười lạnh nói:
- Trương công tử, quá mức khiêm tốn chính là kiêu ngạo. Tuy rằng có tư bản để kiêu ngạo, nhưng quá mức kiêu ngạo cũng sẽ chọc người phản cảm, biết chứ?
- A?
Trương Cửu Linh có chút kinh ngạc nhìn về phía Tần Tiêu:
- Tướng quân nói cực kỳ đúng. Bất quá, Cửu Linh chính là một kẻ hàn sĩ từ nơi cực khổ mà đến, còn chưa nói tới kiêu ngạo cái gì.
Trương Cửu Linh không khỏi có chút kinh nghi: gặp gỡ nhiều người rồi, như Tần Tiêu ngay từ đầu đã giội gáo nước lạnh, bỏ qua hàn huyên khách sáo thật đúng là một kẻ hiếm có. Người này, đến tột cùng là dạng nhân vật gì? Niên kỷ so với ta còn nhỏ hơn, trầm ổn lão luyện cũng không dưới những người như Quách Kính Chi nửa đời người làm quan...
Ở bên cạnh Trương Húc có chút xấu hổ nhìn Trương Cửu Linh. Sau đó nhìn về phía Tần Tiêu:
- Đêm khuya tụ hợp, đừng có đối chọi gay gắt như vậy chứ...Đến, uống rượu uống rượu.
Dứt lời thay hai người rót đầy chén rượu.
Trên mặt Tần Tiêu vẫn như trước là một bộ biểu tình cười lạnh kia:
- Nói thật đi, trong ngực của ta là một quân nhân, không quá thích quanh co lòng vòng. Do đó có đôi lúc, nói đến cũng rất là bộc trực. Trương công tử, ta biết ngươi đối với ta có thành kiến, cũng dự định muốn tiêu trừ thành kiến của ngươi đối với ta. Ta chỉ là muốn hỏi ngươi mấy vấn đề.
Trương Cửu Linh cũng hời hợt cười:
- Được rồi, ta không phủ nhận. Ta đối với tướng quân thật là hứng thú không lớn. Bất quá, ta không ngại trả lời mấy vấn đề của ngươi.
Tần Tiêu nói:
- nguyên lai cũng là người sảng khoái. Được rồi, ta hỏi ngươi, ngươi được người xưng tụng là "Lĩnh Nam đệ nhất tài tử", học được đầy bụng kinh luân tài học cái thế là vì sao?
Trương Cửu Linh khẽ cười nói:
- Trương mỗ bất tài, thường ôm tâm nguyện, muốn thành tựu công danh giúp nước an dân, lợi cho hiện thế. Lưu danh hậu đại.
- Không sai, rất to lớn, rất vĩ đại.
Tần Tiêu đạm nhiên cười:
- Bất quá, cũng rất hư vô phiêu miểu.
Trương Cửu Linh khóe môi run lên. Tự muốn lên tiếng hỏi ngược lại, nhưng lại nhẫn nhịn xuống, thoải mái cười nói:
- Đích xác là rất tục. Phàm là thư sinh sĩ tử đều là nguyện vọng như vậy.
Tần Tiêu nói:
- Vấn đề thứ hai, giả như ngươi là Tần Tiêu ngày hôm nay, ngươi sẽ làm như thế nào?
Trương Cửu Linh nhìn thẳng Tần Tiêu, thản nhiên cười nói:
- Vấn đề của tướng quân, hỏi rất là giảo hoạt, bất quá, ta cũng không ngại trả lời. Đổi lại ta là tướng quân, lúc này khẳng định tại Trường An thống lĩnh Bắc Nha hộ vệ Hoàng thành, bảo hộ bệ hạ, làm thần khí bảo vệ Đại Đường.
Tần Tiêu lập tức nói rằng:
- Như vậy, nếu như hoàng hậu không muốn ngươi làm nữa thì sao đây?
- Kiên trì.
- A!
Tần Tiêu cười nói:
- Giả như không cần đuổi ngươi đi thì sao? Tựu giống như, hiện tại ngươi ngồi ở trong gian phòng này, ta là chủ nhân của gian nhà, ta chỉ vào mũi ngươi đuổi ngươi đi ra ngoài.
Trương Cửu Linh rốt cục có một tia tức giận, nhếc mắt nhìn Tần Tiêu một cái:
- Thế nhưng, lúc đó cũng không có người đuổi ta đi.
- Ân, thật là không có chỉ vào mũi đuổi ngươi đi.
Tần Tiêu hùng hổ bức nhân:
- Thế nhưng ta có đến mấy bằng hữu cực tốt, người ngồi trong phòng chật chỗ, cần phải có người ra để có thêm chỗ ngồi. Mà ngươi, là người ta không thích nhất trong những người này, nếu không tự giác rời đi, sẽ chỉ có chờ bị ta chỉ vào mũi mắng đuổi đi ra ngoài.
- Ôi!
Trương Cửu Linh cười dài một tiếng:
- Loại trò chơi giả thiết này tuyệt không dễ chơi. Nói nửa ngày, tướng quân chỉ là đang vì hành vi của chính mình giải vây mà thôi.
- Giải vây? Ta vì sao nên vì chính mình giải vây?
Tần Tiêu cười nhạt:
- Trương công tử, ngươi có thể không rõ tình hình thực tế, nhưng ngươi không thể như một ít toan nho vô tri như vậy. Còn để loại vô tri này trở thành tính đến khoa trương. Ta hỏi ngươi, theo ý của ngươi, hiện tại trong triều đình cần thiêt nhất là cái gì?
- Hừ...
Trương Cửu Linh thoáng có chút buồn bực trợn mắt với Tần Tiêu một cái:
- Chí sĩ trung trực, hạng người nghĩa dũng. Trong triều đình hiện tại là yêu nhân lộng quyền. Nếu là thiếu chính nghĩa phu quét đường, con mắt của hoàng đế thủy chung sẽ bị che mờ. Vận mệnh quốc gia Đại Đường cần lo lắng. Đây là đạo lý hiển nhiên dễ thấy được!
- Không sai, ngươi nói rất đúng.
Tần Tiêu đối chọi gay gắt:
- Vậy ngươi cho là Trương Giản Chi thế nào?
- Đương triều tể phụ triều đình lương trụ, chi sĩ nhân đức trung nghĩa.
- Còn Phạm Ngạn?
- Lương đống chi tài, trung thần nghĩa sĩ.
- Thôi Huyền Chướng? Viên Thứ Kỷ?
- Đều cùng Trương công giống nhau.
Tần Tiêu nói chuyện vừa chuyển:
- Chiếu theo đó mà nói đến trong triều có thể có trung lương.
- Đích xác là có!
Tần Tiêu hừ lạnh một tiếng:
- Vậy vì sao lại vẫn là cảnh tượng yêu ma lộng hành như vậy? Coi như là nhiều thêm một Trương Cửu Linh ngươi, ngươi lại định làm thế nào?
- Một câu nói then chốt, ta chỉ bất quá muốn làm chút sự tình thực tế một ít.
Trương Húc ngạc nhiên thất thần một trận, chậm rãi gật đầu:
- Sự tình thực tế một chút... Nguyên lai là như vậy! Nói cách khác, ngươi vì đạt được mục đích, sẽ không từ thủ đoạn?
Tần Tiêu cười:
- Cũng có thể lý giải như vậy đi sao. Do đó, một ít hành vi của ta, thường thường khiến người ta hiểu lầm, rước lấy rất nhiều tranh luận. Giống như Quách Kính Chi, Trương Thuyết và Trương Cửu Linh những người này.
Trương Húc có chút xấu hổ cười cười:
- Năm xưa ta cũng coi như là một người đi. Bất quá sau trận đánh kia, ta đã tín nhiệm ngươi. Ta tin tưởng, vô luận ngươi làm ra quyết định thế nào, đều khẳng định là có mục đích và nỗi khổ của nó. Ta là người lang thang, không thích triều chính cũng không hiểu triều chính. Bất quá tình hình lúc này, ta cũng từ trong miệng của đám người Quách Kính Chi biết được rất nhiều. Nói thật đi, đổi lại là lúc trước, ta cũng sẽ giống như bọn họ vậy, đối với ngươi có chút khinh bỉ.
Tần Tiêu cười nói:
- Không sao cả. Nhân vô thập toàn. Nếu như để ý khắp nơi ngôn luận của người khác, cái gì cũng đều không cần làm nữa. Ta nghĩ tìm thư sinh nghĩa khí kia hảo hảo tâm sự. Ngươi cùng hắn quan hệ không tệ, có thể đem hắn mời tới được chứ?
- Trương Cửu Linh?
Trương Húc ngạc nhiên nói:
- Ta đi gọi một tiếng, đoán chừng là sẽ đến. Thế nhưng người này cao ngạo ngay thẳng, đến lúc đó ngươi mũi dính đầy tro cũng đừng có trách ta!
- Cứ đi gọi đến!
Trương Húc đứng dậy muốn ra ngoài, gõ cửa phòng sát vách. Tần Tiêu uống vào một chén rượu, suy nghĩ nói: mặc kệ kết quả ra sao, Trương Cửu Linh người này là đáng giá để gặp một lần.
Sau một lát, Trương Húc dẫn Trương Cửu Linh một thân quần áo trắng sạch chỉnh tề tiến đến.
Trương Cửu Linh thoáng thi lễ:
- Tần tướng quân, nửa đêm gọi Trương mỗ đến đây có gì chỉ giáo?
- Ngồi trước đi đã.
Tần Tiêu duỗi cánh tay một cái dẫn hắn nhập tọa:
- Chỉ giáo không dám nhận, thầm nghĩ cùng Trương công tử hảo hảo tâm sự.
Trương Cửu Linh đạm nhiên cười nhục:
- Trương mỗ là một thư sinh nghèo kiết hủ lậu, sợ là sẽ làm nhục tai mắt của tướng quân.
Tần Tiêu nhìn Trương Cửu Linh vẻ mặt cao ngạo, nhịn không được trong lòng có chút bị đè nén. Lại cười lạnh nói:
- Trương công tử, quá mức khiêm tốn chính là kiêu ngạo. Tuy rằng có tư bản để kiêu ngạo, nhưng quá mức kiêu ngạo cũng sẽ chọc người phản cảm, biết chứ?
- A?
Trương Cửu Linh có chút kinh ngạc nhìn về phía Tần Tiêu:
- Tướng quân nói cực kỳ đúng. Bất quá, Cửu Linh chính là một kẻ hàn sĩ từ nơi cực khổ mà đến, còn chưa nói tới kiêu ngạo cái gì.
Trương Cửu Linh không khỏi có chút kinh nghi: gặp gỡ nhiều người rồi, như Tần Tiêu ngay từ đầu đã giội gáo nước lạnh, bỏ qua hàn huyên khách sáo thật đúng là một kẻ hiếm có. Người này, đến tột cùng là dạng nhân vật gì? Niên kỷ so với ta còn nhỏ hơn, trầm ổn lão luyện cũng không dưới những người như Quách Kính Chi nửa đời người làm quan...
Ở bên cạnh Trương Húc có chút xấu hổ nhìn Trương Cửu Linh. Sau đó nhìn về phía Tần Tiêu:
- Đêm khuya tụ hợp, đừng có đối chọi gay gắt như vậy chứ...Đến, uống rượu uống rượu.
Dứt lời thay hai người rót đầy chén rượu.
Trên mặt Tần Tiêu vẫn như trước là một bộ biểu tình cười lạnh kia:
- Nói thật đi, trong ngực của ta là một quân nhân, không quá thích quanh co lòng vòng. Do đó có đôi lúc, nói đến cũng rất là bộc trực. Trương công tử, ta biết ngươi đối với ta có thành kiến, cũng dự định muốn tiêu trừ thành kiến của ngươi đối với ta. Ta chỉ là muốn hỏi ngươi mấy vấn đề.
Trương Cửu Linh cũng hời hợt cười:
- Được rồi, ta không phủ nhận. Ta đối với tướng quân thật là hứng thú không lớn. Bất quá, ta không ngại trả lời mấy vấn đề của ngươi.
Tần Tiêu nói:
- nguyên lai cũng là người sảng khoái. Được rồi, ta hỏi ngươi, ngươi được người xưng tụng là "Lĩnh Nam đệ nhất tài tử", học được đầy bụng kinh luân tài học cái thế là vì sao?
Trương Cửu Linh khẽ cười nói:
- Trương mỗ bất tài, thường ôm tâm nguyện, muốn thành tựu công danh giúp nước an dân, lợi cho hiện thế. Lưu danh hậu đại.
- Không sai, rất to lớn, rất vĩ đại.
Tần Tiêu đạm nhiên cười:
- Bất quá, cũng rất hư vô phiêu miểu.
Trương Cửu Linh khóe môi run lên. Tự muốn lên tiếng hỏi ngược lại, nhưng lại nhẫn nhịn xuống, thoải mái cười nói:
- Đích xác là rất tục. Phàm là thư sinh sĩ tử đều là nguyện vọng như vậy.
Tần Tiêu nói:
- Vấn đề thứ hai, giả như ngươi là Tần Tiêu ngày hôm nay, ngươi sẽ làm như thế nào?
Trương Cửu Linh nhìn thẳng Tần Tiêu, thản nhiên cười nói:
- Vấn đề của tướng quân, hỏi rất là giảo hoạt, bất quá, ta cũng không ngại trả lời. Đổi lại ta là tướng quân, lúc này khẳng định tại Trường An thống lĩnh Bắc Nha hộ vệ Hoàng thành, bảo hộ bệ hạ, làm thần khí bảo vệ Đại Đường.
Tần Tiêu lập tức nói rằng:
- Như vậy, nếu như hoàng hậu không muốn ngươi làm nữa thì sao đây?
- Kiên trì.
- A!
Tần Tiêu cười nói:
- Giả như không cần đuổi ngươi đi thì sao? Tựu giống như, hiện tại ngươi ngồi ở trong gian phòng này, ta là chủ nhân của gian nhà, ta chỉ vào mũi ngươi đuổi ngươi đi ra ngoài.
Trương Cửu Linh rốt cục có một tia tức giận, nhếc mắt nhìn Tần Tiêu một cái:
- Thế nhưng, lúc đó cũng không có người đuổi ta đi.
- Ân, thật là không có chỉ vào mũi đuổi ngươi đi.
Tần Tiêu hùng hổ bức nhân:
- Thế nhưng ta có đến mấy bằng hữu cực tốt, người ngồi trong phòng chật chỗ, cần phải có người ra để có thêm chỗ ngồi. Mà ngươi, là người ta không thích nhất trong những người này, nếu không tự giác rời đi, sẽ chỉ có chờ bị ta chỉ vào mũi mắng đuổi đi ra ngoài.
- Ôi!
Trương Cửu Linh cười dài một tiếng:
- Loại trò chơi giả thiết này tuyệt không dễ chơi. Nói nửa ngày, tướng quân chỉ là đang vì hành vi của chính mình giải vây mà thôi.
- Giải vây? Ta vì sao nên vì chính mình giải vây?
Tần Tiêu cười nhạt:
- Trương công tử, ngươi có thể không rõ tình hình thực tế, nhưng ngươi không thể như một ít toan nho vô tri như vậy. Còn để loại vô tri này trở thành tính đến khoa trương. Ta hỏi ngươi, theo ý của ngươi, hiện tại trong triều đình cần thiêt nhất là cái gì?
- Hừ...
Trương Cửu Linh thoáng có chút buồn bực trợn mắt với Tần Tiêu một cái:
- Chí sĩ trung trực, hạng người nghĩa dũng. Trong triều đình hiện tại là yêu nhân lộng quyền. Nếu là thiếu chính nghĩa phu quét đường, con mắt của hoàng đế thủy chung sẽ bị che mờ. Vận mệnh quốc gia Đại Đường cần lo lắng. Đây là đạo lý hiển nhiên dễ thấy được!
- Không sai, ngươi nói rất đúng.
Tần Tiêu đối chọi gay gắt:
- Vậy ngươi cho là Trương Giản Chi thế nào?
- Đương triều tể phụ triều đình lương trụ, chi sĩ nhân đức trung nghĩa.
- Còn Phạm Ngạn?
- Lương đống chi tài, trung thần nghĩa sĩ.
- Thôi Huyền Chướng? Viên Thứ Kỷ?
- Đều cùng Trương công giống nhau.
Tần Tiêu nói chuyện vừa chuyển:
- Chiếu theo đó mà nói đến trong triều có thể có trung lương.
- Đích xác là có!
Tần Tiêu hừ lạnh một tiếng:
- Vậy vì sao lại vẫn là cảnh tượng yêu ma lộng hành như vậy? Coi như là nhiều thêm một Trương Cửu Linh ngươi, ngươi lại định làm thế nào?
/868
|