Tần Tiêu cười khẽ một tiếng:
- Đại soái đúng là đã đề cao ta rồi, ta đây là lần đâu tiên dẫn binh xuất chinh, một chút kinh nghiệm cũng không có —— ta nghĩ, mang theo kỵ binh nhẹ chạy tới núi Hạ Lan, theo tây lĩnh thăm dò sơn quyết trong núi Hạ Lan trước đã, nói không chừng có thể có chút thu hoạch.
- Ừ, được rồi, ta đồng ý.
Trương Nhân Nguyện nói:
- Ngươi trước tiên mang theo kỵ binh nhẹ của Tả uy vệ lên núi Hạ Lan, bộ tốt bản bộ liền giao cho tướng quân Tả uy vệ Lý Tự Nghiệp thống lĩnh, cùng với đại quân của chúng ta chạy tới sau. Bất quá phải nhớ, trước khi đại quân tới Linh Châu đóng quân thì nơi đó bây giờ chính là một mảnh phế tích rơi vào tay giặc. Tuy nói người Đột Quyết đánh xong liền bỏ chạy, nhưng nói không chừng sẽ lưu lại binh mã, nếu như gặp phải thì nhất định phải chú ý, không được chủ quan, trước khi biết rõ hư thật của địch thì không thể giao chiến, cũng không thể truy kích.
Tần Tiêu ôm quyền thi lễ:
- Đại soái cứ yên tâm, Tần Tiêu hiểu rõ!
Dứt lời liền thúc ngựa mà quay về, phát hạ đạo quân lệnh đầu tiên.
- Trung quân kỵ binh nhẹ, mỗi người mang hai con ngựa, lương thực mười ngày, theo đại tướng quân đi trước!
Tiền quân tách ra hai bên, Tần Tiêu cưỡi ngựa đi trước, thống lĩnh một vạn kỵ binh nhẹ vội vàng chạy về phía núi Hạ Lan.
Một đường nhanh chóng hành quân về phía bắc không tới hai ngày đã vượt qua cảnh nội Khánh Châu. Tiếp tế và nghỉ ngơi hồi phục xong liền tiến lên cao nguyên hoàng thổ ở phía bắc Vị Thủy. Từ nơi này tới Linh Châu, lộ trình ước chừng còn hơn hai trặm dặm. Hiện tại tuyết lớn đã ngừng rồi, chiếu theo tốc độ hiện tại mà xem thì chỉ cần một hai ngày là đại đội nhân mã có thể đi vào cảnh nội Linh Châu, nhìn thấy núi Hạ Lan.
Tần Tiêu gọi Hình Trường Phong và Vạn Lôi tới, nói với hắn:
- Phía trước cũng sắp tới Linh Châu rồi, thám báo bình thường đã không dò xét ra tin tức gì hữu dụng nữa rồi. Hai người các ngươi, mỗi người dẫn theo một nửa huynh đệ đặc chủng doanh, một đội đi tới Linh Châu, một đội tới núi Hạ Lan, tìm hiểu tin tức. Nếu có gì khác thường thì lập tức hồi báo.
- Dạ!
Nhị tướng chắp tay tuân lệnh, khoát tay, dẫn ba mươi người tướng sĩ đặc chủng doanh nhanh chóng rời đi.
Mấy thiên tướng kỵ úy khác, cũng không có bất kỳ ý kiến gì, yên lặng nhìn hai đội binh tốt kỳ quái kia biến mất trong tầm mắt, trong nội tâm đều kinh ngạc nghĩ: Mấy người này đúng là kỳ quái, muốn đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, lại cởi hết áo giáp trên người, chỉ mặc quân phục vải bố xanh bình thường, còn che mặt lại chỉ lộ ra đôi mắt, nhìn qua rất giống thích khách. Trời lạnh thế này, bọn họ cũng không sợ lạnh chết. Bọn họ nào đâu biết là người đặc chủng doanh có thể nói là được vũ trang tới tận răng, nhuyễn giáp thiếp thân không chỉ phòng chống giá rét mà còn có thể giữ ấm rất tốt, ngay cả trên tay cũng đeo bao tay da mà bọn họ chưa từng thấy qua, trường đao vác trên người lại càng là thứ mới xuất hiện trong quân đội Đại Đường lần đâu, tuy rằng không phải được làm ra từ tay của đại chú kiếm sư Kim Lương Phượng, nhưng cũng là Tần Tiêu bỏ ra một số tiền lớn, mời thợ rèn tốt nhất Giang Châu, dùng tài liệu tốt nhất để đúc ra, còn sắc bén và bền cứng hơn hẳn so với hoành đao được phát phổ biến trong quân hơn rất nhiều.
Tần Tiêu nhìn theo bóng lưng của mấy người Hình Trường Phong, trong lòng thầm nói:
- Các huynh đệ, trông cậy vào các ngươi rồi! Không có tin tức chuẩn xác, đại quân chính là con ruồi không đầu, chỉ có thể bị đánh bốn phía. Núi Hạ Lan, nơi đó nhất định là có bí mật. Có thể tra ra manh mối hay không, đều phải trông cậy vào các ngươi rồi!
Tần Tiêu thống lĩnh kỵ binh, cẩn thận đi về phía trước. Thám báo dò đường phía trước lúc nào cũng hồi báo tình huống hai bên, không có phục binh của Đột Quyết.
Trong nội tâm Tần Tiêu có một chút ảo não: Trên đất nước của chính mình, lại cứ phải lo lắng địch quốc phục binh, quả thực có chút đáng giận! Nhưng từ lần hành động quân sự lần này của Đột Quyết, thì có thể nhận thấy bọn họ càng ngày càng thêm giảo hoạt so với trước kia, hoặc có thể nói là bọn họ được xưng tụng là giỏi giang.
Nếu như thu phục được một ít đội quân giỏi đánh úp ở tại mấy rãnh mương này thì có thể tung hoành ở trên cao nguyên rồi, sau đó đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công mở một con đường máu ở Linh Châu tại Đường Quân cũng không phải là không thể được.
Tả Uy Vệ từ ngày đi theo Tần Tiêu, có thể nói là thay đổi toàn bộ "cán bộ Lãnh đạo" trọng yếu hết. Còn bản thân thì đảm nhận chức Đại tướng quân, Lý Tự Nghiệp là tướng quân, Vạn Lôi là Trung Lang tướng, Phạm Thức Đức là Trường Sử, ngay cả ba mươi huynh đệ đặc chủng trong doanh cũng trở thành thất phẩm quan trọng.
Xem ra lần này Lý Hiển quả thật có chút hung ác rồi, liều lĩnh nhờ Tần Tiêu giúp hắn tìm lại mặt mũi. Lúc ấy hắn liền lên tiếng, chỉ cần có thể chém chết Mặc Xuyết thì hắn không nói hai lời liền ban tước vị cho Tần Tiêu; dám mang đi đấu với Đột Quyết chỉ có "Chư Vệ đại tướng quân". Hơn nữa, quyền lực trong quân không nên phân tán, bằng không tam quân sẽ không nghe theo hiệu lệnh cũng là đạo lý mà Lý Hiển nhất định hiểu được, vì vậy phái một giám quân để "Thẩm tra đối chiếu sự thật", giám quân - Thái tử Lý Trọng Tuấn. Cái tên đại đầu quỷ này, mà đến cái loại địa phương khỉ ho cò gáy này mới là lạ. Vì vậy hiện tại Tả Uy Vệ tạm thời cùng với Tần Tiêu ở cùng một chỗ nói chuyện, chỉ có điều biểu hiện trên mặt của Đại tổng quản Trương Nhân Nguyện cũng có chút tiết chế.
Cho nên, hiện tại trong tay của Tần Tiêu chẳng khác nào nắm hơn một vạn tính mạng của mọi người, vì vậy hắn phải suy tính làm việc cho thật cẩn thận.
Tốc độ đi đường cũng chậm lại một ít, sau khi đi qua đoạn đường quanh co ba ngày sau mới tới được biên giới Linh Châu, sự tình gì cũng không có phát sinh. Đứng ở xa nhìn thấy Linh Vũ huyện, chỗ đó chính là chiến trường của Đột Quyết cùng Đường quân chủ, Đường Quân đóng quân ngay tại chỗ. Cửa thành mở rộng ra, khắp nơi trên mặt đất bừa bãi, người ở thì hầu như không thấy, như một tòa thành chết.
Vạn Lôi mang theo mười tướng sĩ đặc chủng doanh, xuất hiện giống như một u linh vậy. Mỗi người nhanh chóng bay xuyên qua. Mấy con ngựa đã sớm giấu ở khe suối phụ cận cách đây mấy dặm.
Tần Tiêu thúc ngựa đi lên, hỏi:
- Tình huống ra sao?
Vạn Lôi giật cái khăn che mặt xuống, kỳ quái nói:
- Thật là quái! Cả Linh Vũ huyện không có một bóng người nào, chỉ thấy một số dấu vết đốt giết cướp đoạt của người Đột Quyết, trên đống tuyết đọng tràn đầy thi thể, tất cả đều là thi thể của binh lính Đường Quân. Cửa thành bốn phía đều mở rộng ra, cũng không có nhìn thấy một người dân nào ở xung quanh đây.
Tần Tiêu nhíu mày:
- Xem ra, dân chúng trong thành, tất cả đều bị người Đột Quyết bắt đi. Bọn họ cần nữ nhân cùng nô lệ, ngay cả tri thức của Đại Đường với thợ thủ công cũng bị bắt hết. Đáng giận thật! Ngay cả một tên cũng không để lại... Tình huống ở các huyện khác thì như thế nào rồi?
Thanks
- Đại soái đúng là đã đề cao ta rồi, ta đây là lần đâu tiên dẫn binh xuất chinh, một chút kinh nghiệm cũng không có —— ta nghĩ, mang theo kỵ binh nhẹ chạy tới núi Hạ Lan, theo tây lĩnh thăm dò sơn quyết trong núi Hạ Lan trước đã, nói không chừng có thể có chút thu hoạch.
- Ừ, được rồi, ta đồng ý.
Trương Nhân Nguyện nói:
- Ngươi trước tiên mang theo kỵ binh nhẹ của Tả uy vệ lên núi Hạ Lan, bộ tốt bản bộ liền giao cho tướng quân Tả uy vệ Lý Tự Nghiệp thống lĩnh, cùng với đại quân của chúng ta chạy tới sau. Bất quá phải nhớ, trước khi đại quân tới Linh Châu đóng quân thì nơi đó bây giờ chính là một mảnh phế tích rơi vào tay giặc. Tuy nói người Đột Quyết đánh xong liền bỏ chạy, nhưng nói không chừng sẽ lưu lại binh mã, nếu như gặp phải thì nhất định phải chú ý, không được chủ quan, trước khi biết rõ hư thật của địch thì không thể giao chiến, cũng không thể truy kích.
Tần Tiêu ôm quyền thi lễ:
- Đại soái cứ yên tâm, Tần Tiêu hiểu rõ!
Dứt lời liền thúc ngựa mà quay về, phát hạ đạo quân lệnh đầu tiên.
- Trung quân kỵ binh nhẹ, mỗi người mang hai con ngựa, lương thực mười ngày, theo đại tướng quân đi trước!
Tiền quân tách ra hai bên, Tần Tiêu cưỡi ngựa đi trước, thống lĩnh một vạn kỵ binh nhẹ vội vàng chạy về phía núi Hạ Lan.
Một đường nhanh chóng hành quân về phía bắc không tới hai ngày đã vượt qua cảnh nội Khánh Châu. Tiếp tế và nghỉ ngơi hồi phục xong liền tiến lên cao nguyên hoàng thổ ở phía bắc Vị Thủy. Từ nơi này tới Linh Châu, lộ trình ước chừng còn hơn hai trặm dặm. Hiện tại tuyết lớn đã ngừng rồi, chiếu theo tốc độ hiện tại mà xem thì chỉ cần một hai ngày là đại đội nhân mã có thể đi vào cảnh nội Linh Châu, nhìn thấy núi Hạ Lan.
Tần Tiêu gọi Hình Trường Phong và Vạn Lôi tới, nói với hắn:
- Phía trước cũng sắp tới Linh Châu rồi, thám báo bình thường đã không dò xét ra tin tức gì hữu dụng nữa rồi. Hai người các ngươi, mỗi người dẫn theo một nửa huynh đệ đặc chủng doanh, một đội đi tới Linh Châu, một đội tới núi Hạ Lan, tìm hiểu tin tức. Nếu có gì khác thường thì lập tức hồi báo.
- Dạ!
Nhị tướng chắp tay tuân lệnh, khoát tay, dẫn ba mươi người tướng sĩ đặc chủng doanh nhanh chóng rời đi.
Mấy thiên tướng kỵ úy khác, cũng không có bất kỳ ý kiến gì, yên lặng nhìn hai đội binh tốt kỳ quái kia biến mất trong tầm mắt, trong nội tâm đều kinh ngạc nghĩ: Mấy người này đúng là kỳ quái, muốn đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, lại cởi hết áo giáp trên người, chỉ mặc quân phục vải bố xanh bình thường, còn che mặt lại chỉ lộ ra đôi mắt, nhìn qua rất giống thích khách. Trời lạnh thế này, bọn họ cũng không sợ lạnh chết. Bọn họ nào đâu biết là người đặc chủng doanh có thể nói là được vũ trang tới tận răng, nhuyễn giáp thiếp thân không chỉ phòng chống giá rét mà còn có thể giữ ấm rất tốt, ngay cả trên tay cũng đeo bao tay da mà bọn họ chưa từng thấy qua, trường đao vác trên người lại càng là thứ mới xuất hiện trong quân đội Đại Đường lần đâu, tuy rằng không phải được làm ra từ tay của đại chú kiếm sư Kim Lương Phượng, nhưng cũng là Tần Tiêu bỏ ra một số tiền lớn, mời thợ rèn tốt nhất Giang Châu, dùng tài liệu tốt nhất để đúc ra, còn sắc bén và bền cứng hơn hẳn so với hoành đao được phát phổ biến trong quân hơn rất nhiều.
Tần Tiêu nhìn theo bóng lưng của mấy người Hình Trường Phong, trong lòng thầm nói:
- Các huynh đệ, trông cậy vào các ngươi rồi! Không có tin tức chuẩn xác, đại quân chính là con ruồi không đầu, chỉ có thể bị đánh bốn phía. Núi Hạ Lan, nơi đó nhất định là có bí mật. Có thể tra ra manh mối hay không, đều phải trông cậy vào các ngươi rồi!
Tần Tiêu thống lĩnh kỵ binh, cẩn thận đi về phía trước. Thám báo dò đường phía trước lúc nào cũng hồi báo tình huống hai bên, không có phục binh của Đột Quyết.
Trong nội tâm Tần Tiêu có một chút ảo não: Trên đất nước của chính mình, lại cứ phải lo lắng địch quốc phục binh, quả thực có chút đáng giận! Nhưng từ lần hành động quân sự lần này của Đột Quyết, thì có thể nhận thấy bọn họ càng ngày càng thêm giảo hoạt so với trước kia, hoặc có thể nói là bọn họ được xưng tụng là giỏi giang.
Nếu như thu phục được một ít đội quân giỏi đánh úp ở tại mấy rãnh mương này thì có thể tung hoành ở trên cao nguyên rồi, sau đó đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công mở một con đường máu ở Linh Châu tại Đường Quân cũng không phải là không thể được.
Tả Uy Vệ từ ngày đi theo Tần Tiêu, có thể nói là thay đổi toàn bộ "cán bộ Lãnh đạo" trọng yếu hết. Còn bản thân thì đảm nhận chức Đại tướng quân, Lý Tự Nghiệp là tướng quân, Vạn Lôi là Trung Lang tướng, Phạm Thức Đức là Trường Sử, ngay cả ba mươi huynh đệ đặc chủng trong doanh cũng trở thành thất phẩm quan trọng.
Xem ra lần này Lý Hiển quả thật có chút hung ác rồi, liều lĩnh nhờ Tần Tiêu giúp hắn tìm lại mặt mũi. Lúc ấy hắn liền lên tiếng, chỉ cần có thể chém chết Mặc Xuyết thì hắn không nói hai lời liền ban tước vị cho Tần Tiêu; dám mang đi đấu với Đột Quyết chỉ có "Chư Vệ đại tướng quân". Hơn nữa, quyền lực trong quân không nên phân tán, bằng không tam quân sẽ không nghe theo hiệu lệnh cũng là đạo lý mà Lý Hiển nhất định hiểu được, vì vậy phái một giám quân để "Thẩm tra đối chiếu sự thật", giám quân - Thái tử Lý Trọng Tuấn. Cái tên đại đầu quỷ này, mà đến cái loại địa phương khỉ ho cò gáy này mới là lạ. Vì vậy hiện tại Tả Uy Vệ tạm thời cùng với Tần Tiêu ở cùng một chỗ nói chuyện, chỉ có điều biểu hiện trên mặt của Đại tổng quản Trương Nhân Nguyện cũng có chút tiết chế.
Cho nên, hiện tại trong tay của Tần Tiêu chẳng khác nào nắm hơn một vạn tính mạng của mọi người, vì vậy hắn phải suy tính làm việc cho thật cẩn thận.
Tốc độ đi đường cũng chậm lại một ít, sau khi đi qua đoạn đường quanh co ba ngày sau mới tới được biên giới Linh Châu, sự tình gì cũng không có phát sinh. Đứng ở xa nhìn thấy Linh Vũ huyện, chỗ đó chính là chiến trường của Đột Quyết cùng Đường quân chủ, Đường Quân đóng quân ngay tại chỗ. Cửa thành mở rộng ra, khắp nơi trên mặt đất bừa bãi, người ở thì hầu như không thấy, như một tòa thành chết.
Vạn Lôi mang theo mười tướng sĩ đặc chủng doanh, xuất hiện giống như một u linh vậy. Mỗi người nhanh chóng bay xuyên qua. Mấy con ngựa đã sớm giấu ở khe suối phụ cận cách đây mấy dặm.
Tần Tiêu thúc ngựa đi lên, hỏi:
- Tình huống ra sao?
Vạn Lôi giật cái khăn che mặt xuống, kỳ quái nói:
- Thật là quái! Cả Linh Vũ huyện không có một bóng người nào, chỉ thấy một số dấu vết đốt giết cướp đoạt của người Đột Quyết, trên đống tuyết đọng tràn đầy thi thể, tất cả đều là thi thể của binh lính Đường Quân. Cửa thành bốn phía đều mở rộng ra, cũng không có nhìn thấy một người dân nào ở xung quanh đây.
Tần Tiêu nhíu mày:
- Xem ra, dân chúng trong thành, tất cả đều bị người Đột Quyết bắt đi. Bọn họ cần nữ nhân cùng nô lệ, ngay cả tri thức của Đại Đường với thợ thủ công cũng bị bắt hết. Đáng giận thật! Ngay cả một tên cũng không để lại... Tình huống ở các huyện khác thì như thế nào rồi?
Thanks
/868
|