Tần Tiêu liên tục khoát tay:
- Ta vẫn nên ít xuất hiện. Không nói, đi trước, bye bye!
Lý Long Cơ bản năng chắp tay, đi theo Tần Tiêu nói ra:
- Bye bye! Ồ, ‘bye bye’, tại sao giống dỗ tiểu hài tử vậy? Đây là tỏ vẻ cáo biệt sao? Tỏ vẻ cáo biệt, có ý tứ...
Một chiếc xe ngựa mang theo cả nhà của Tần Tiêu đi tới phố tây. Tần Tiêu cùng Thượng Quan Uyển Nhi trên xe ngồi cạnh nhau, đùa với hai đứa bé. Đầu to một tuổi, cũng hiểu được chút chuyện, sau khi ở gần một hồi đã quen thuộc Tần Tiêu, thỉnh thoảng cười to khanh khách, Tần Tiêu nghe mà mở cờ trong bụng, vô cùng vui vẻ.
Đến khách sạn, Tần Tiêu xuống xe ngựa, đi lên lầu mang Lý Tiên Huệ cùng Mặc Y xuống và dẫn hai người vào xe ngựa. Chợt nghe ba nữ trong xe cười toe toét, nhất là Mặc Y thấy hài tử là vui vẻ, đi chọc bọn chúng.
Tần Tiêu cưỡi lên ngựa, đi đầu tới trước cửa phủ viện của mình, quả nhiên nhìn thấy bọn người Lô Đại Hải dẫn theo nha hoàn nô bộc đứng trước cửa, thấy Tần Tiêu đã đến, nhao nhao quỳ xuống:
- Bái kiến Đại Đô Đốc!
Tần Tiêu nhảy xuống ngựa, Lô Đại Hải vội đưa khế ước nhà và công văn lên, nhìn Tần Tiêu nói ra:
- Đại Đô Đốc thứ tội, tiểu nhân sơ sẩy, không có ra ngoài đón Đại Đô Đốc... Trong phủ đã xử lý xong cả rồi, Đại Đô Đốc cùng bảo quyến tùy thời có thể vào ở. Đây là quy định trong triều, mang theo tạp dịch và nha hoàn tới cho Đại Đô Đốc. Từ hôm nay trở đi bọn họ là tư tài của Đại Đô Đốc, đây là danh sách và kế thân của bọn họ.
Tần Tiêu gọi những người kia đứng lên, ước chừng có bốn mươi năm mươi người, đúng là rất nhiều. Không khỏi cười nói:
- Thật đúng là rất nhiều, cũng không biết có nuôi nỗi hay không a.
Lô Đại Hải ở bên cạnh cúi người làm lành:
- Đại Đô Đốc thật sự là biết nói đùa... Đại Đô Đốc còn có gì phân phó không?
- Tạm thời không có. Ngươi đi đi.
Lô Đại Hải tự hành cáo từ.
Trong lòng Tần Tiêu đột nhiên suy nghĩ: Nhiều người như vậy, quản cũng mệt mỏi. Ồ nha, tại sao quên mất nha đầu Tử Địch chứ? Vừa mới ở đông cung cũng không gặp nàng, đã đi chỗ nào rồi?
Bọn người Tiên nhi cũng ra khỏi xe ngựa, Tần Tiêu đi đến bên cạnh xe, trước ôm lấy hai đứa bé. Tam nữ tử cùng vú em nhao nhao xuống xe. Một đám nô bộc nha hoàn đi tới:
- Bái kiến phu nhân, công tử, tiểu thư!
Lý Tiên Huệ cười hi khoát khoát tay:
- Tất cả đứng lên đi, không đáng đa lễ như vậy, ta gần đây nhẹ nhàng tùy ý. Bọn ngươi sau này có chuyện gì khó xử đại khái có thể tới tìm ta nói lại, không cần giữ lễ tiết.
Nha hoàn nô bộc trên mặt vui mừng, chủ mẫu rất đại độ, rất từ bi ah.
- Đa tạ phu nhân!
Tần Tiêu chậc chậc thấp giọng nói:
- Quả nhiên có vài phần tư thái bà chủ, sau này người trong phủ đều do ngươi quản đấy.
Lý Tiên Huệ nhìn hắn:
- Ba hoa. Lão công, nhanh mang chúng ta vào phủ, ta ngược lại muốn nhìn một chút trong phủ là thế nào.
- Tốt, tốt, về nhà, vào phủ~
Tần Tiêu ôm hai hài tử trong lòng, lòng tràn đầy vui mừng. Lập tức nghĩ tới gì đó nhìn qua Thượng Quan Uyển Nhi hỏi:
- Nha đầu Tử Địch kia không phải đi cùng ngươi sao, tại sao không gặp?
Bên cạnh Mặc Y lập tức vỗ trán, vạn phần ảo não ngượng ngùng nói ra:
- Nhanh đừng hỏi, mắc cở chết người!
Tần Tiêu hứng thú nổi lên, hỏi tới:
- Như thế nào vậy?
Lý Tiên Huệ kéo hắn một cái:
- Tại đây nhiều người như vậy, vào phủ nói sau.
Trong lòng Tần Tiêu tưởng tượng, chớ không phải là Tử Địch lại chọc tai họa gì? Nhưng ba người các nàng biểu hiện không có lo lắng và u buồn, cảm thấy cũng không phải đại sự gì, vì vậy ôm hai hài tử, dẫn đầu đi vào cửa.
Hai nô bộc cầm bó phái lớn muốn đốt, Tần Tiêu gọi lại, bảo bọn họ không nên đốt. Sợ làm sợ tiểu hài tử. Nhưng đi tới cửa thì bảo bọn họ chặt đầu gà bỏ ra vào một chén gạo, cũng không biết là ai an bài, nghe nói hiện tại phong tục của Trường An chính là có nhà mới phải cúng quỷ thần như vậy.
Tần Tiêu cười mỉa. Nhìn qua Lý Tiên Huệ nói ra:
- Ngươi xem những người này, có đủ mê tín nha. Ta mang binh đánh giặc giết người vô số, thủ hạ oan linh dùng vạn mà tính. Nếu tới tìm ta gây phiền toái, còn sống được sao? Thật sự là kỷ nhân tự nhiễu.
Lý Tiên Huệ thân thể run lên, thấp giọng oán giận nói:
- Đừng nói chuyện này làm sợ hài tử. Nhưng mà đây chỉ là một ít chuyện cầu an, ngươi đừng nói được không? Người ta cũng là có hảo ý, sau đó ta còn phải cho tiền lì xì.
Tiến vào cửa lớn!
Bên cạnh con đường là những bụi hoa thấp bé. Bây giờ là một vườn hoa hóa. Bốn phía trống một hàng dương liễu cao to, cành cũng ngã vào tường cao cao. Dương liễu tịch tà, hiện tại chính là loài cây cao quý. Vườn hoa quản lý rất tốt, trăm hoa khoe sắc, đã có nhiều bướm bay tới nhộn nhịp. Bên trái cửa lớn là một gian phòng, rõ ràng cũng được xây nghiêm túc, so với gia đình bình thường còn khí thế hơn.
Mang theo khí thế này chính là một gian nhà lớn có ba mái cong. Phòng ở bốn phía bên cạnh dài chừng ba trăm bước (ước 150 mét), bên cạnh là những lương đình, có toàn bộ tám cái, vách tường được sơn màu vàng óng, màu son rực sáng. Mấy chục bước có cầu thang ba mươi chín bậc, là một cái bình đài cao bằng đá hoa cương, so với gian nhà chính thấp hơn ba bậc thang.
Bình đài này phải có nhiều thợ lành nghề mới tạo thành được, thậm chí màu gạch có phản chiếu bóng người. Cả cầu thang có khảm một khối đá lớn, thượng chính là một con ly phun nước. Từ cầu thang tới bình đài đều dùng bạch ngọc làm lan can. Trên đầu mỗi cái là một con nghê. Hai bên trái phải của bình đài còn có một cái đỉnh lớn. Bên trong có sương mù lượn lờ, chính là đàn hương tốt nhất.
Tần Tiêu ngạc nhiên nhìn cảnh phô trương này, đúng là quá lớn a, có thể so được với cung điện trong cung! Hơn nữa thiết kế tạo hình tương tự hoàng cung. Gian nhà ba tầng này không thua kém gì lầu Nhạc Dương cả, hơn nữa càng lộ ra vàng son lộng lẫy cùng xa hoa khoa trương.
Từng mái ngói lưu ly khoa trương kia, dưới ánh mặt trời lóng lánh hiện ra kim quang rực rỡ, cửa sổ sơn hồng bắt mắt. Mái cong còn có con ly đang đứng, trong miệng còn phun nước kết thành một viên châu màu vàng.
Lý Tiên Huệ cũng líu lưỡi nói:
- Lão công, ngươi làm sao mua nổi tòa nhà lớn này? Ngươi biết không, loại kết cấu nhà này chỉ có thân vương ở lại mà thôi. Ta vừa rồi đếm được cầu thang có ba mươi chín bậc, đây là số lượng khai phủ nha... Còn nữa, tầng ba cũng có mái cong, to lớn như vậy là cho thái tử ở, đây chính là xưng tụng kiêng kỵ a, trên xà nhà được sơn màu hồng, tiền đình còn có mười hai cây xà đơn đây là không tốt. Chúng ta không nên đi vào ở.
Tần Tiêu cũng hơi cảm thấy có chút không ổn, lớn tiếng nói:
- Người đâu, gọi Lô đại sư tới đây.
Một nô bộc nhanh chóng chạy ra ngoài.
Người một nhà tiếp tục đi dạo và thong thả nhìn xem. Bên trái cũng có một cái cầu thang, nhưng mà không có rộng như trước.
- Ta vẫn nên ít xuất hiện. Không nói, đi trước, bye bye!
Lý Long Cơ bản năng chắp tay, đi theo Tần Tiêu nói ra:
- Bye bye! Ồ, ‘bye bye’, tại sao giống dỗ tiểu hài tử vậy? Đây là tỏ vẻ cáo biệt sao? Tỏ vẻ cáo biệt, có ý tứ...
Một chiếc xe ngựa mang theo cả nhà của Tần Tiêu đi tới phố tây. Tần Tiêu cùng Thượng Quan Uyển Nhi trên xe ngồi cạnh nhau, đùa với hai đứa bé. Đầu to một tuổi, cũng hiểu được chút chuyện, sau khi ở gần một hồi đã quen thuộc Tần Tiêu, thỉnh thoảng cười to khanh khách, Tần Tiêu nghe mà mở cờ trong bụng, vô cùng vui vẻ.
Đến khách sạn, Tần Tiêu xuống xe ngựa, đi lên lầu mang Lý Tiên Huệ cùng Mặc Y xuống và dẫn hai người vào xe ngựa. Chợt nghe ba nữ trong xe cười toe toét, nhất là Mặc Y thấy hài tử là vui vẻ, đi chọc bọn chúng.
Tần Tiêu cưỡi lên ngựa, đi đầu tới trước cửa phủ viện của mình, quả nhiên nhìn thấy bọn người Lô Đại Hải dẫn theo nha hoàn nô bộc đứng trước cửa, thấy Tần Tiêu đã đến, nhao nhao quỳ xuống:
- Bái kiến Đại Đô Đốc!
Tần Tiêu nhảy xuống ngựa, Lô Đại Hải vội đưa khế ước nhà và công văn lên, nhìn Tần Tiêu nói ra:
- Đại Đô Đốc thứ tội, tiểu nhân sơ sẩy, không có ra ngoài đón Đại Đô Đốc... Trong phủ đã xử lý xong cả rồi, Đại Đô Đốc cùng bảo quyến tùy thời có thể vào ở. Đây là quy định trong triều, mang theo tạp dịch và nha hoàn tới cho Đại Đô Đốc. Từ hôm nay trở đi bọn họ là tư tài của Đại Đô Đốc, đây là danh sách và kế thân của bọn họ.
Tần Tiêu gọi những người kia đứng lên, ước chừng có bốn mươi năm mươi người, đúng là rất nhiều. Không khỏi cười nói:
- Thật đúng là rất nhiều, cũng không biết có nuôi nỗi hay không a.
Lô Đại Hải ở bên cạnh cúi người làm lành:
- Đại Đô Đốc thật sự là biết nói đùa... Đại Đô Đốc còn có gì phân phó không?
- Tạm thời không có. Ngươi đi đi.
Lô Đại Hải tự hành cáo từ.
Trong lòng Tần Tiêu đột nhiên suy nghĩ: Nhiều người như vậy, quản cũng mệt mỏi. Ồ nha, tại sao quên mất nha đầu Tử Địch chứ? Vừa mới ở đông cung cũng không gặp nàng, đã đi chỗ nào rồi?
Bọn người Tiên nhi cũng ra khỏi xe ngựa, Tần Tiêu đi đến bên cạnh xe, trước ôm lấy hai đứa bé. Tam nữ tử cùng vú em nhao nhao xuống xe. Một đám nô bộc nha hoàn đi tới:
- Bái kiến phu nhân, công tử, tiểu thư!
Lý Tiên Huệ cười hi khoát khoát tay:
- Tất cả đứng lên đi, không đáng đa lễ như vậy, ta gần đây nhẹ nhàng tùy ý. Bọn ngươi sau này có chuyện gì khó xử đại khái có thể tới tìm ta nói lại, không cần giữ lễ tiết.
Nha hoàn nô bộc trên mặt vui mừng, chủ mẫu rất đại độ, rất từ bi ah.
- Đa tạ phu nhân!
Tần Tiêu chậc chậc thấp giọng nói:
- Quả nhiên có vài phần tư thái bà chủ, sau này người trong phủ đều do ngươi quản đấy.
Lý Tiên Huệ nhìn hắn:
- Ba hoa. Lão công, nhanh mang chúng ta vào phủ, ta ngược lại muốn nhìn một chút trong phủ là thế nào.
- Tốt, tốt, về nhà, vào phủ~
Tần Tiêu ôm hai hài tử trong lòng, lòng tràn đầy vui mừng. Lập tức nghĩ tới gì đó nhìn qua Thượng Quan Uyển Nhi hỏi:
- Nha đầu Tử Địch kia không phải đi cùng ngươi sao, tại sao không gặp?
Bên cạnh Mặc Y lập tức vỗ trán, vạn phần ảo não ngượng ngùng nói ra:
- Nhanh đừng hỏi, mắc cở chết người!
Tần Tiêu hứng thú nổi lên, hỏi tới:
- Như thế nào vậy?
Lý Tiên Huệ kéo hắn một cái:
- Tại đây nhiều người như vậy, vào phủ nói sau.
Trong lòng Tần Tiêu tưởng tượng, chớ không phải là Tử Địch lại chọc tai họa gì? Nhưng ba người các nàng biểu hiện không có lo lắng và u buồn, cảm thấy cũng không phải đại sự gì, vì vậy ôm hai hài tử, dẫn đầu đi vào cửa.
Hai nô bộc cầm bó phái lớn muốn đốt, Tần Tiêu gọi lại, bảo bọn họ không nên đốt. Sợ làm sợ tiểu hài tử. Nhưng đi tới cửa thì bảo bọn họ chặt đầu gà bỏ ra vào một chén gạo, cũng không biết là ai an bài, nghe nói hiện tại phong tục của Trường An chính là có nhà mới phải cúng quỷ thần như vậy.
Tần Tiêu cười mỉa. Nhìn qua Lý Tiên Huệ nói ra:
- Ngươi xem những người này, có đủ mê tín nha. Ta mang binh đánh giặc giết người vô số, thủ hạ oan linh dùng vạn mà tính. Nếu tới tìm ta gây phiền toái, còn sống được sao? Thật sự là kỷ nhân tự nhiễu.
Lý Tiên Huệ thân thể run lên, thấp giọng oán giận nói:
- Đừng nói chuyện này làm sợ hài tử. Nhưng mà đây chỉ là một ít chuyện cầu an, ngươi đừng nói được không? Người ta cũng là có hảo ý, sau đó ta còn phải cho tiền lì xì.
Tiến vào cửa lớn!
Bên cạnh con đường là những bụi hoa thấp bé. Bây giờ là một vườn hoa hóa. Bốn phía trống một hàng dương liễu cao to, cành cũng ngã vào tường cao cao. Dương liễu tịch tà, hiện tại chính là loài cây cao quý. Vườn hoa quản lý rất tốt, trăm hoa khoe sắc, đã có nhiều bướm bay tới nhộn nhịp. Bên trái cửa lớn là một gian phòng, rõ ràng cũng được xây nghiêm túc, so với gia đình bình thường còn khí thế hơn.
Mang theo khí thế này chính là một gian nhà lớn có ba mái cong. Phòng ở bốn phía bên cạnh dài chừng ba trăm bước (ước 150 mét), bên cạnh là những lương đình, có toàn bộ tám cái, vách tường được sơn màu vàng óng, màu son rực sáng. Mấy chục bước có cầu thang ba mươi chín bậc, là một cái bình đài cao bằng đá hoa cương, so với gian nhà chính thấp hơn ba bậc thang.
Bình đài này phải có nhiều thợ lành nghề mới tạo thành được, thậm chí màu gạch có phản chiếu bóng người. Cả cầu thang có khảm một khối đá lớn, thượng chính là một con ly phun nước. Từ cầu thang tới bình đài đều dùng bạch ngọc làm lan can. Trên đầu mỗi cái là một con nghê. Hai bên trái phải của bình đài còn có một cái đỉnh lớn. Bên trong có sương mù lượn lờ, chính là đàn hương tốt nhất.
Tần Tiêu ngạc nhiên nhìn cảnh phô trương này, đúng là quá lớn a, có thể so được với cung điện trong cung! Hơn nữa thiết kế tạo hình tương tự hoàng cung. Gian nhà ba tầng này không thua kém gì lầu Nhạc Dương cả, hơn nữa càng lộ ra vàng son lộng lẫy cùng xa hoa khoa trương.
Từng mái ngói lưu ly khoa trương kia, dưới ánh mặt trời lóng lánh hiện ra kim quang rực rỡ, cửa sổ sơn hồng bắt mắt. Mái cong còn có con ly đang đứng, trong miệng còn phun nước kết thành một viên châu màu vàng.
Lý Tiên Huệ cũng líu lưỡi nói:
- Lão công, ngươi làm sao mua nổi tòa nhà lớn này? Ngươi biết không, loại kết cấu nhà này chỉ có thân vương ở lại mà thôi. Ta vừa rồi đếm được cầu thang có ba mươi chín bậc, đây là số lượng khai phủ nha... Còn nữa, tầng ba cũng có mái cong, to lớn như vậy là cho thái tử ở, đây chính là xưng tụng kiêng kỵ a, trên xà nhà được sơn màu hồng, tiền đình còn có mười hai cây xà đơn đây là không tốt. Chúng ta không nên đi vào ở.
Tần Tiêu cũng hơi cảm thấy có chút không ổn, lớn tiếng nói:
- Người đâu, gọi Lô đại sư tới đây.
Một nô bộc nhanh chóng chạy ra ngoài.
Người một nhà tiếp tục đi dạo và thong thả nhìn xem. Bên trái cũng có một cái cầu thang, nhưng mà không có rộng như trước.
/868
|