- Lý Giai Lạc suất lĩnh tả bộ Tả Kiêu Vệ, Chu Dĩ Đệ suất lĩnh hữu bộ Tả Kiêu Vệ, mai phục hai bên cửa bắc U Châu cách hai mươi dặm. Mặc kệ lửa lớn trong thành đốt thế nào, trống trận đánh vang ra sao, không được quân lệnh của ta không cho phép xuất ra. Chỉ đợi ta hạ lệnh các ngươi mới xuất binh, đánh chết hai cánh trái phải của đại quân Mặc Xuyết!
- Dạ!
Chúng tướng tiến lên tiếp nhận lệnh phù.
- Thạch Thu Giản, ngươi suất lĩnh năm ngàn nhân mã vào giờ Tý ở bốn úng thành U Châu phóng lửa lớn, hấp dẫn đại quân Mặc Xuyết đến công thành!
- Dạ!
Tần Tiêu giao lệnh phù cho hắn:
- Phóng lửa xong, đại quân lui vào bên trong thành. Chuyên đề phòng U Châu thành, bảo hộ dân chúng, phòng ngừa có kẻ nhiễu loạn quấy phá.
- Tuân lệnh!
- Quách Tri Vận!
Tần Tiêu xuất ra lệnh phù:
- Ngươi mang một ngàn thám báo chuyên trách truyền lại quân tình cùng quân lệnh tam quân, không được sai sót!
- Tuân lệnh!
- Khương Sư Độ!
Tần Tiêu xuất ra lệnh phù cuối cùng, nhìn hắn nói:
- Đại quân U Châu sắp khai chiến, ta đưa cho ngươi nhân mã cùng toàn bộ lính hậu cần. Ngoại trừ cam đoan việc cung cấp cho tam quân, trợ giúp thương binh, còn phải chú ý vỗ yên dân chúng. Ngươi là trưởng sử đại đô đốc phủ, thời khắc không thể quên dân sinh!
- Ty chức tuân lệnh!
Khương Sư Độ tiếp lệnh phù thối lui sang một bên.
Tần Tiêu đứng thẳng dậy:
- Chúng tướng nghe lệnh! Đại chiến sắp tới, quân lệnh như núi! Nếu có người nào vi phạm quân lệnh, chém không buông tha! Trận chiến này quan hệ đến sinh tử tồn vong của U Châu, sinh tử của mấy trăm vạn lê dân Hà Bắc, chư vị phải đồng tâm hiệp lực đánh ra một trận chiến thật đẹp nhất!
- Dạ!
Mọi người đồng thanh hô lên, thanh âm chấn rung.
Gió thổi vang, máu thiêu đốt.
Mấy vạn Đường quân trong U Châu thành đã đem đao thương mài sáng loáng, cung tên ứng đầy, chỉ còn chưa ra trận máu lửa chém giết. Đại chiến sắp tới, trong lòng mỗi người đều hưng phấn lên. Nuôi binh ngàn ngày, dùng trong một thời. Nhiều ngày huấn luyện gian khổ, là thời điểm thử nghiệm một chút. Nhiều ngày tụ tập nhiệt huyết cùng lòng phẫn nộ, cũng tới thời điểm nên phát tiết!
Xúc động giết chóc làm mỗi người cắn chặt răng, thân thể run lên, lòng bàn tay ứa mồ hôi.
Gió tuyết lạnh thấu xương, vào đêm khuya trong thành U Châu giá lạnh bức người, hắt nước thành băng.
Hai vạn nhân mã Lý Đại Bô mang đến đã do thủ lĩnh của họ tự mình dẫn dắt sắp xếp vào trong Liêu Đông quân. Hai vạn kỵ binh man tộc chia tách trộn lẫn vào trong quân đội Đường triều. Tuy rằng Lỗ Tô cùng Đa Mễ Đa đều đảm nhiệm chức vụ, trên thực tế họ đã đánh mất quyền chỉ huy trực tiếp, chỉ có thể nghe theo lệnh tướng quân cấp cao hơn. Một vạn nhân mã biên nhập vào Hổ Kỵ sư, một vạn nhân mã biên nhập vào Tả Kiêu Vệ, nhân số kỵ binh Liêu Đông quân bỗng chốc tăng vọt lên hai vạn người!
Trên cổng thành phía bắc U Châu, Tần Tiêu cùng Lý Đại Bô sóng vai cùng đứng, nhìn ra bầu trời đêm tối đen bên ngoài. Gió bắc rét lạnh thấu xương thổi tới, đem quân kỳ trên cổng thành thổi tung phần phật.
Tần Tiêu cau mũi, tựa hồ ngửi được khí tức khói lửa chiến tranh từ phương bắc thổi qua, nói:
- Điện hạ, ngươi ước định canh giờ cùng Mặc Xuyết chính là đêm nay sao?
- Phải, giờ Tý đêm nay.
Lý Đại Bô nói:
- Mặc Xuyết khư khư cố chấp, nhất định phải thân chinh U Châu. Hắn mang theo sáu vạn Lang kỵ, trong đó hai vạn lưu lại cho Tả Hiền Vương Mặc Cúc Liên cùng Bùi La Anh Hạ Đạt Kiền Đôn Dục Cốc, cho họ giám thị tộc nhân của chúng ta. Mà chính hắn thì cùng đại tù trưởng Khiết Đan Lý Thất Hoạt thống lĩnh tám vạn đại quân tấn công U Châu.
- Tám vạn người, cộng thêm hai vạn người của ngươi, tổng cộng là mười vạn!
Tần Tiêu cau mày:
- Mặc Xuyết đúng thật là hạ quyết tâm!
- Mặc Xuyết là một đầu dã lang tàn bạo mà giảo hoạt, nhưng đại soái chính là thợ săn thông minh.
Lý Đại Bô nói:
- Ta tự đáy lòng bội phục trí tuệ cùng khả năng điều binh khiển tướng cao minh của đại soái. Đại quân hơn mười vạn điều phối gọn gàng ngăn nắp chỉnh tề, thật sự là phi thường! Đại Đường có vị nguyên soái như ngươi cùng những đại tướng quân dưới trướng của ngươi, nếu muốn dẹp yên tứ hải chỉ là chuyện sắp tới!
- Ha ha, điện hạ, các ngươi đại khái có thể trở thành một thành viên Đại Đường, dung nhập vào trong đại gia đình này, cùng chung quang vinh thời thịnh!
Tần Tiêu nói:
- Phương bắc Hề tộc hàng năm cực lạnh vô cùng, cuộc sống của các ngươi quả thật quá cực khổ! Nếu có được văn minh cùng phúc trạch của Đại Đường che phủ, cuộc sống của các ngươi cũng có thể giống như con dân khác của Đại Đường, quả thật hạnh phúc mỹ mãn thôi!
- Phải, hoàng đế Đại Đường đương kim bác ái mà khoan dung, thật sự làm người ta hồi tưởng lại Trinh Quán Thái Tông hoàng đế. Khi đó trăm tộc sát nhập, vạn quốc thần phục.
Lý Đại Bô cảm khái nói:
- Qua nhiều năm như vậy chúng ta bị buộc khuất nhục dưới dâm uy của Đột Quyết cùng Khiết Đan, nhiều lần bị họ sử dụng đối địch cùng Đại Đường. Nghĩ đến thật sự là hổ thẹn! Trước mắt Hề tộc chúng ta gặp phải tai họa như vậy, xét đến cùng là do bị bọn hắn bức bách đến nông nỗi này. Lần này chúng ta cũng phải tận khả năng phản kích một lần. Mặc kệ thành hay bại đều không hổ thẹn với lương tâm!
Tần Tiêu bật cười:
- Điện hạ quả nhiên là nhân vật ý chí rộng rãi hiểu biết thời cuộc. Ta cũng hi vọng lần này an toàn cứu ra tộc nhân Hề tộc, cho các ngươi quay về Đường triều, hưởng thụ yên ổn cùng phồn vinh.
- Ai! Kỳ thật ta nên sớm làm ra quyết định như vậy, thay vì đau dài còn không bằng đau ngắn tốt hơn!
Lý Đại Bô có chút thương cảm nói:
- Chỉ hi vọng lần này bộ tộc của chúng ta đừng lâm nạn quá nhiều là tốt nhất. Toàn bộ Hề tộc chỉ có mười ba vạn người, trong đó hơn ba vạn binh mã. Lần này ta mang đi ra hai vạn, bản thổ chỉ còn lại một vạn binh mã. Một khi Đột Quyết cùng Khiết Đan quyết tâm huyết tẩy toàn tộc chúng ta, quả thật chính là một hồi tai họa ngập đầu!
Tần Tiêu nhếch môi, lộ ra ý cười lạnh lùng:
- Muốn cứu lại cục diện này biện pháp khả thi duy nhất là đánh Mặc Xuyết cùng Lý Thất Hoạt thê thảm, đau đớn! Đánh cho tám vạn đại quân của bọn hắn có đến mà không có về.
Sau đó chúng ta thừa thắng truy kích tiến thẳng phương bắc, đánh quay về bản thổ Hề tộc đuổi bọn hắn ra ngoài!
Bóng đêm như mực, gió bắc như đao.
Cách hai mươi dặm đông bắc U Châu, vua thảo nguyên Mặc Xuyết đứng trên đồi cao nhìn về hướng U Châu xa xa.
Hắn rất muốn công phá tòa thành trì trước mắt. Mấy năm qua hắn sai khiến Hề tộc cùng Khiết Đan hai lần đánh bại Đường quân, lấy được thắng lợi huy hoàng tại đông bắc. Điều này làm cho hắn tràn ngập tin tưởng đối với quân đội của mình. So sánh với binh mã thảo nguyên, Đường quân yếu đuối như sơn dương nhỏ bé. Nhưng vì Đột Quyết từng chiến bại tại Sóc Phương, phải đợi ba bốn năm mới có thể hồi phục lại. Trong mấy trận đại chiến kia hắn bị tổn thất hai vạn binh mã, ba vạn Lang kỵ sư, còn mất đi hai nhi tử Di Niết Khả Hãn cùng Dương Ngã Chi Đặc Lặc.
- Dạ!
Chúng tướng tiến lên tiếp nhận lệnh phù.
- Thạch Thu Giản, ngươi suất lĩnh năm ngàn nhân mã vào giờ Tý ở bốn úng thành U Châu phóng lửa lớn, hấp dẫn đại quân Mặc Xuyết đến công thành!
- Dạ!
Tần Tiêu giao lệnh phù cho hắn:
- Phóng lửa xong, đại quân lui vào bên trong thành. Chuyên đề phòng U Châu thành, bảo hộ dân chúng, phòng ngừa có kẻ nhiễu loạn quấy phá.
- Tuân lệnh!
- Quách Tri Vận!
Tần Tiêu xuất ra lệnh phù:
- Ngươi mang một ngàn thám báo chuyên trách truyền lại quân tình cùng quân lệnh tam quân, không được sai sót!
- Tuân lệnh!
- Khương Sư Độ!
Tần Tiêu xuất ra lệnh phù cuối cùng, nhìn hắn nói:
- Đại quân U Châu sắp khai chiến, ta đưa cho ngươi nhân mã cùng toàn bộ lính hậu cần. Ngoại trừ cam đoan việc cung cấp cho tam quân, trợ giúp thương binh, còn phải chú ý vỗ yên dân chúng. Ngươi là trưởng sử đại đô đốc phủ, thời khắc không thể quên dân sinh!
- Ty chức tuân lệnh!
Khương Sư Độ tiếp lệnh phù thối lui sang một bên.
Tần Tiêu đứng thẳng dậy:
- Chúng tướng nghe lệnh! Đại chiến sắp tới, quân lệnh như núi! Nếu có người nào vi phạm quân lệnh, chém không buông tha! Trận chiến này quan hệ đến sinh tử tồn vong của U Châu, sinh tử của mấy trăm vạn lê dân Hà Bắc, chư vị phải đồng tâm hiệp lực đánh ra một trận chiến thật đẹp nhất!
- Dạ!
Mọi người đồng thanh hô lên, thanh âm chấn rung.
Gió thổi vang, máu thiêu đốt.
Mấy vạn Đường quân trong U Châu thành đã đem đao thương mài sáng loáng, cung tên ứng đầy, chỉ còn chưa ra trận máu lửa chém giết. Đại chiến sắp tới, trong lòng mỗi người đều hưng phấn lên. Nuôi binh ngàn ngày, dùng trong một thời. Nhiều ngày huấn luyện gian khổ, là thời điểm thử nghiệm một chút. Nhiều ngày tụ tập nhiệt huyết cùng lòng phẫn nộ, cũng tới thời điểm nên phát tiết!
Xúc động giết chóc làm mỗi người cắn chặt răng, thân thể run lên, lòng bàn tay ứa mồ hôi.
Gió tuyết lạnh thấu xương, vào đêm khuya trong thành U Châu giá lạnh bức người, hắt nước thành băng.
Hai vạn nhân mã Lý Đại Bô mang đến đã do thủ lĩnh của họ tự mình dẫn dắt sắp xếp vào trong Liêu Đông quân. Hai vạn kỵ binh man tộc chia tách trộn lẫn vào trong quân đội Đường triều. Tuy rằng Lỗ Tô cùng Đa Mễ Đa đều đảm nhiệm chức vụ, trên thực tế họ đã đánh mất quyền chỉ huy trực tiếp, chỉ có thể nghe theo lệnh tướng quân cấp cao hơn. Một vạn nhân mã biên nhập vào Hổ Kỵ sư, một vạn nhân mã biên nhập vào Tả Kiêu Vệ, nhân số kỵ binh Liêu Đông quân bỗng chốc tăng vọt lên hai vạn người!
Trên cổng thành phía bắc U Châu, Tần Tiêu cùng Lý Đại Bô sóng vai cùng đứng, nhìn ra bầu trời đêm tối đen bên ngoài. Gió bắc rét lạnh thấu xương thổi tới, đem quân kỳ trên cổng thành thổi tung phần phật.
Tần Tiêu cau mũi, tựa hồ ngửi được khí tức khói lửa chiến tranh từ phương bắc thổi qua, nói:
- Điện hạ, ngươi ước định canh giờ cùng Mặc Xuyết chính là đêm nay sao?
- Phải, giờ Tý đêm nay.
Lý Đại Bô nói:
- Mặc Xuyết khư khư cố chấp, nhất định phải thân chinh U Châu. Hắn mang theo sáu vạn Lang kỵ, trong đó hai vạn lưu lại cho Tả Hiền Vương Mặc Cúc Liên cùng Bùi La Anh Hạ Đạt Kiền Đôn Dục Cốc, cho họ giám thị tộc nhân của chúng ta. Mà chính hắn thì cùng đại tù trưởng Khiết Đan Lý Thất Hoạt thống lĩnh tám vạn đại quân tấn công U Châu.
- Tám vạn người, cộng thêm hai vạn người của ngươi, tổng cộng là mười vạn!
Tần Tiêu cau mày:
- Mặc Xuyết đúng thật là hạ quyết tâm!
- Mặc Xuyết là một đầu dã lang tàn bạo mà giảo hoạt, nhưng đại soái chính là thợ săn thông minh.
Lý Đại Bô nói:
- Ta tự đáy lòng bội phục trí tuệ cùng khả năng điều binh khiển tướng cao minh của đại soái. Đại quân hơn mười vạn điều phối gọn gàng ngăn nắp chỉnh tề, thật sự là phi thường! Đại Đường có vị nguyên soái như ngươi cùng những đại tướng quân dưới trướng của ngươi, nếu muốn dẹp yên tứ hải chỉ là chuyện sắp tới!
- Ha ha, điện hạ, các ngươi đại khái có thể trở thành một thành viên Đại Đường, dung nhập vào trong đại gia đình này, cùng chung quang vinh thời thịnh!
Tần Tiêu nói:
- Phương bắc Hề tộc hàng năm cực lạnh vô cùng, cuộc sống của các ngươi quả thật quá cực khổ! Nếu có được văn minh cùng phúc trạch của Đại Đường che phủ, cuộc sống của các ngươi cũng có thể giống như con dân khác của Đại Đường, quả thật hạnh phúc mỹ mãn thôi!
- Phải, hoàng đế Đại Đường đương kim bác ái mà khoan dung, thật sự làm người ta hồi tưởng lại Trinh Quán Thái Tông hoàng đế. Khi đó trăm tộc sát nhập, vạn quốc thần phục.
Lý Đại Bô cảm khái nói:
- Qua nhiều năm như vậy chúng ta bị buộc khuất nhục dưới dâm uy của Đột Quyết cùng Khiết Đan, nhiều lần bị họ sử dụng đối địch cùng Đại Đường. Nghĩ đến thật sự là hổ thẹn! Trước mắt Hề tộc chúng ta gặp phải tai họa như vậy, xét đến cùng là do bị bọn hắn bức bách đến nông nỗi này. Lần này chúng ta cũng phải tận khả năng phản kích một lần. Mặc kệ thành hay bại đều không hổ thẹn với lương tâm!
Tần Tiêu bật cười:
- Điện hạ quả nhiên là nhân vật ý chí rộng rãi hiểu biết thời cuộc. Ta cũng hi vọng lần này an toàn cứu ra tộc nhân Hề tộc, cho các ngươi quay về Đường triều, hưởng thụ yên ổn cùng phồn vinh.
- Ai! Kỳ thật ta nên sớm làm ra quyết định như vậy, thay vì đau dài còn không bằng đau ngắn tốt hơn!
Lý Đại Bô có chút thương cảm nói:
- Chỉ hi vọng lần này bộ tộc của chúng ta đừng lâm nạn quá nhiều là tốt nhất. Toàn bộ Hề tộc chỉ có mười ba vạn người, trong đó hơn ba vạn binh mã. Lần này ta mang đi ra hai vạn, bản thổ chỉ còn lại một vạn binh mã. Một khi Đột Quyết cùng Khiết Đan quyết tâm huyết tẩy toàn tộc chúng ta, quả thật chính là một hồi tai họa ngập đầu!
Tần Tiêu nhếch môi, lộ ra ý cười lạnh lùng:
- Muốn cứu lại cục diện này biện pháp khả thi duy nhất là đánh Mặc Xuyết cùng Lý Thất Hoạt thê thảm, đau đớn! Đánh cho tám vạn đại quân của bọn hắn có đến mà không có về.
Sau đó chúng ta thừa thắng truy kích tiến thẳng phương bắc, đánh quay về bản thổ Hề tộc đuổi bọn hắn ra ngoài!
Bóng đêm như mực, gió bắc như đao.
Cách hai mươi dặm đông bắc U Châu, vua thảo nguyên Mặc Xuyết đứng trên đồi cao nhìn về hướng U Châu xa xa.
Hắn rất muốn công phá tòa thành trì trước mắt. Mấy năm qua hắn sai khiến Hề tộc cùng Khiết Đan hai lần đánh bại Đường quân, lấy được thắng lợi huy hoàng tại đông bắc. Điều này làm cho hắn tràn ngập tin tưởng đối với quân đội của mình. So sánh với binh mã thảo nguyên, Đường quân yếu đuối như sơn dương nhỏ bé. Nhưng vì Đột Quyết từng chiến bại tại Sóc Phương, phải đợi ba bốn năm mới có thể hồi phục lại. Trong mấy trận đại chiến kia hắn bị tổn thất hai vạn binh mã, ba vạn Lang kỵ sư, còn mất đi hai nhi tử Di Niết Khả Hãn cùng Dương Ngã Chi Đặc Lặc.
/868
|