- Đại Đường vạn tuế! U Châu vạn tuế! Các tướng sĩ chinh chiến hi sinh tại Liêu Đông, vạn tuế!
Thanh âm tiếng chuông trống chấn động vang lên, toàn bộ hoàng thành nhất thời lâm vào một mảnh vui mừng, cả đế đô lâm vào phấn khởi!
Mấy ngày sau, bên trong phủ đại đô đốc U Châu, đại công thần Tần Tiêu đang rúc vào trong chăn mền, bị tiểu yêu tinh của hắn hung hăng gây sức ép lên. Mức độ kích động không thua kém gì Lý Long Cơ.
Tử Địch đau lòng vuốt ve vết thương của Tần Tiêu, vừa không tự chủ được hưng phấn cùng xúc động, cưỡi trên bụng Tần Tiêu không ngừng uốn éo lắc lư.
Tần Tiêu bị thương một cánh tay, ngược lại hoàn toàn được hưởng thụ trên giường, vui sướng nằm dưới người Tử Địch mà tận hưởng. Thân hình xinh đẹp của Tử Địch đã rướm đầy mồ hôi, thở hổn hển, cảnh xuân bắn ra bốn phía.
Sau một lúc lâu Tử Địch dựa nhẹ vào lòng Tần Tiêu, vươn tay vuốt ve vết thương của hắn, nhỏ nhẹ nói:
- Đau không, lão công? Vừa rồi có động tới vết thương hay không?
Tần Tiêu nhìn vẻ mặt hồng nhuận của nàng, không khỏi bật cười.
Tử Địch xấu hổ chui vào lồng ngực hắn, nũng nịu nói:
- Cười cái gì nha, thật là!
- Không có gì, không gì…
Tần Tiêu vẫn cười lớn nói:
- Ta chỉ là có chút không thói quen mà thôi. Tiểu ma tinh của ta từ khi nào biến thành ôn nhu như thế đây? Ai nha, còn ôn nhu hơn cả tỷ tỷ của muội, ta thật sự là không thói quen đâu!
- Hì hì…
Tử Địch thẹn đỏ mặt cười khúc khích, càng dựa sát vào người hắn, ghé sát tai hắn nói nhỏ:
- Muội cũng không biết đâu…hiện tại muội chỉ cảm thấy làm như vậy kỳ thật cũng rất thú vị.
- Thế nào, có phải bị khí thế anh tuấn uy phong của lão công ngoài chiến trường làm khuất phục?
Tần Tiêu đắc ý cười nói:
- Tiểu ma tinh trưởng thành thôi!
- Đừng khoe khoang đi!
Tử Địch thẹn thùng véo hắn, Tần Tiêu vờ vĩnh kêu lên, Tử Địch kinh hoảng nhào vào bên người hắn thập phần khẩn trương thổi vào miệng vết thương:
- Oa, làm bị thương vậy, làm bị thương vậy! Thật xin lỗi ah lão công, muội không phải cố ý!
Tần Tiêu cười trộm bắn nhẹ lên bộ ngực của nàng, Tử Địch kêu lên:
- Xấu lắm!
Tần Tiêu hắc hắc cười xấu xa.
Tử Địch cau mày, một bàn tay đã vuốt lên đầu vai hắn, học bộ dạng của hắn búng nhẹ:
- Cho huynh cười gian…
- Ah, trời ạ!
Trong phòng ngủ nhất thời truyền ra thanh âm kêu to thảm thiết.
Đúng lúc này sứ giả triều đình chạy suốt mười ngày đường vừa lúc đi tới trước cổng phủ đại đô đốc U Châu, trưởng sử Khương Sư Độ bọn họ vui mừng nghênh đón, phái người đi mời Tần Tiêu.
Tần Tiêu cùng Tử Địch đang vui đùa trong chăn mền, nghe được có người gõ cửa:
- Đại soái, có sứ giả triều đình tới, đang chờ đại soái tiếp chỉ!
Tử Địch không khỏi quyệt miệng:
- Mới sáng sớm, thật là! Thật đáng ghét ah!
Tần Tiêu cười ha ha, lên tiếng:
- Chờ một chút, đến ngay!
Hắn bò lên mặc quần áo, Tử Địch cười hì hì ngăn cản hắn, Tần Tiêu hung hăng véo lên mông nàng, lúc này tiểu nha đầu mới ngoan ngoãn rúc về trong chăn, nháy mắt nhìn Tần Tiêu:
- Lão công, hoàng đế sẽ thưởng cho huynh cái gì đây? Là vàng bạc, hay là mỹ nữ?
Tần Tiêu ho khan vài tiếng:
- So sánh mà nói ta càng cảm thấy hứng thú với mỹ nữ.
- Hừ, huynh dám!
Tử Địch trừng mắt khiêu khích, giương nanh múa vuốt. Tần Tiêu cười ha ha, sửa sang lại quần áo đi vào phòng nghị sự nơi tiền viện.
Trong phòng nghị sự, các quan chức lớn nhỏ đều có mặt, mỗi người cao hứng phấn chấn trò chuyện với sứ giả triều đình. Nhìn thấy Tần Tiêu đã tới đều hành lễ:
- Đại soái!
- Các huynh đệ miễn lễ, đừng khách khí!
Tần Tiêu cười a a nói:
- Đợi thêm vài ngày đến tết, hôm nay vừa lúc mọi người có thể tụ lại. Mời luôn Nhiêu Nhạc quận vương và các thủ lĩnh bộ lạc cùng nhau đến, cảm thụ chút không khí vui mừng ngày tết của người Trung Nguyên.
Thái giám tuyên chỉ vui vẻ tiến đến bên người Tần Tiêu, cúi đầu khom lưng nói:
- Đại nguyên soái, lần này tiểu nhân phải tráng lá gan xin ngài ban thưởng ah! Hãy xem hoàng thượng đã có ban thưởng tới, đại nguyên soái cùng các vị tướng quân, đại nhân chuẩn bị tiếp chỉ!
- Được, tiếp chỉ!
Tần Tiêu cười ha ha:
- Các vị huynh đệ, mời vào phòng nghị sự!
Mọi người cùng cười vang đi vào phòng, đều hướng phương bắc bái xuống, thái giám tuyên chỉ lớn tiếng đọc:
- Hà Bắc đạo hạnh quân đại nguyên soái, U Châu đại đô đốc, Liêu Đông đạo hạnh quân đại tổng quản Tần Tiêu tiếp chỉ: Liêu Đông đại thắng, lòng trẫm rất an ủi, cả nước vui mừng! Phong thưởng ngươi phụ quốc đại tướng quân, thái tử thái bảo, tử vi hoàng môn bình chương sự, Liêu quốc quận công, thực phong năm trăm hộ. Tiền thưởng năm vạn quán, vải vóc một ngàn cuộn. Các vị tướng quân cùng quan viên Liêu Đông quân, U Châu đại đô đốc phủ có phong thưởng khác, khâm thử!
Nhóm người Tần Tiêu nhất thời hoảng sợ: ban thưởng thật lớn!
Tiền thưởng cùng tơ lụa đương nhiên không cần phải nói, một gia đình giàu có cả đời cũng xài không hết. Phụ quốc đại tướng quân, thái tử thái bảo, tuy rằng đều là hư chức nhị phẩm hoặc tán quan, nhưng xưa nay chỉ có người đức cao vọng trọng hoặc nhân tài có cống hiến đặc thù mới có thể đảm nhiệm, tượng trưng cho vinh dự cùng tôn quý, hơn nữa tử vi hoàng môn bình chương sự, đó là xưng hô chỉ dành cho tể tướng. Huống chi còn có thêm một chức “quốc công”, thực ấp năm trăm hộ, đã vượt khỏi số lượng chuyên dành cho công chúa phò mã!
Xuất tướng nhập tướng, phong quốc công, ban thưởng thực ấp, không thể nghi ngờ là cực kỳ ân vinh!
Sứ giả tuyên đọc xong ban thưởng cho Tần Tiêu, lại tuyên đọc một phần thánh chỉ ban thưởng khác. Các quan chức lớn nhỏ U Châu cùng Liêu Đông quân, tướng lĩnh quan viên đều có ban thưởng. Quân sư Kim Lương Phượng cùng đại tướng quân Lý Tự Nghiệp, Lý Giai Lạc thì không cần phải nói, đều gia tước, ban thưởng thực ấp, thưởng vàng bạc tơ lụa. Khiến người chú ý nhất chính là hoàng thượng ban phong cho Tần Ảnh, cũng chính là nhi tử đại thủ lĩnh Khiết Đan tiền nhiệm Lý Tận Trung là Lý Vi Ấn, Đại Hạ Mạc Tòng Ly, chính thức nhận định thân phận của hắn là Lý Vi Ấn. Mà Lý Thất Hoạt bị cưỡng chế áp giải đến Trường An, không nghe nói cần giết hay cần phạt. Mặt khác hạ chỉ U Châu đại đô đốc phủ xây dựng Nhiêu Nhạc đô đốc phủ trong cảnh nội Hề tộc, do Nhiêu Nhạc quận vương Lý Đại Bô đảm nhiệm Nhiêu Nhạc đô đốc, thủ lĩnh các bộ tộc Hề tộc cũng phân biệt nhâm mệnh làm thứ sử, trưởng sử vân vân.
Tuy rằng hiện tại Hề tộc đi dựa dẫm Đại Đường còn chưa được thực hiện những biện pháp cụ thể, nhưng có đạo thánh chỉ như vậy không thể nghi ngờ chính là ban cho Lý Đại Bô cùng thủ lĩnh các bộ một liều thuốc trợ tim, hoàn toàn giải quyết nỗi lo về sau của bọn họ.
Đêm đó Tần Tiêu mở tiệc chúc mừng ngay trong phủ đại đô đốc, mọi người đều vô cùng hứng trí, ngay cả Lý Tự Nghiệp bị trọng thương cũng gọi người dìu mình đi tới tham gia náo nhiệt, chia sẻ vui sướng. Nhóm người Lý Đại Bô vui mừng dị thường, liên tục mời rượu với Tần Tiêu, xem như tỏ vẻ thân mật. Dù sao bọn họ tận mắt chứng kiến cùng tham gia chiến dịch lần này.
Thanh âm tiếng chuông trống chấn động vang lên, toàn bộ hoàng thành nhất thời lâm vào một mảnh vui mừng, cả đế đô lâm vào phấn khởi!
Mấy ngày sau, bên trong phủ đại đô đốc U Châu, đại công thần Tần Tiêu đang rúc vào trong chăn mền, bị tiểu yêu tinh của hắn hung hăng gây sức ép lên. Mức độ kích động không thua kém gì Lý Long Cơ.
Tử Địch đau lòng vuốt ve vết thương của Tần Tiêu, vừa không tự chủ được hưng phấn cùng xúc động, cưỡi trên bụng Tần Tiêu không ngừng uốn éo lắc lư.
Tần Tiêu bị thương một cánh tay, ngược lại hoàn toàn được hưởng thụ trên giường, vui sướng nằm dưới người Tử Địch mà tận hưởng. Thân hình xinh đẹp của Tử Địch đã rướm đầy mồ hôi, thở hổn hển, cảnh xuân bắn ra bốn phía.
Sau một lúc lâu Tử Địch dựa nhẹ vào lòng Tần Tiêu, vươn tay vuốt ve vết thương của hắn, nhỏ nhẹ nói:
- Đau không, lão công? Vừa rồi có động tới vết thương hay không?
Tần Tiêu nhìn vẻ mặt hồng nhuận của nàng, không khỏi bật cười.
Tử Địch xấu hổ chui vào lồng ngực hắn, nũng nịu nói:
- Cười cái gì nha, thật là!
- Không có gì, không gì…
Tần Tiêu vẫn cười lớn nói:
- Ta chỉ là có chút không thói quen mà thôi. Tiểu ma tinh của ta từ khi nào biến thành ôn nhu như thế đây? Ai nha, còn ôn nhu hơn cả tỷ tỷ của muội, ta thật sự là không thói quen đâu!
- Hì hì…
Tử Địch thẹn đỏ mặt cười khúc khích, càng dựa sát vào người hắn, ghé sát tai hắn nói nhỏ:
- Muội cũng không biết đâu…hiện tại muội chỉ cảm thấy làm như vậy kỳ thật cũng rất thú vị.
- Thế nào, có phải bị khí thế anh tuấn uy phong của lão công ngoài chiến trường làm khuất phục?
Tần Tiêu đắc ý cười nói:
- Tiểu ma tinh trưởng thành thôi!
- Đừng khoe khoang đi!
Tử Địch thẹn thùng véo hắn, Tần Tiêu vờ vĩnh kêu lên, Tử Địch kinh hoảng nhào vào bên người hắn thập phần khẩn trương thổi vào miệng vết thương:
- Oa, làm bị thương vậy, làm bị thương vậy! Thật xin lỗi ah lão công, muội không phải cố ý!
Tần Tiêu cười trộm bắn nhẹ lên bộ ngực của nàng, Tử Địch kêu lên:
- Xấu lắm!
Tần Tiêu hắc hắc cười xấu xa.
Tử Địch cau mày, một bàn tay đã vuốt lên đầu vai hắn, học bộ dạng của hắn búng nhẹ:
- Cho huynh cười gian…
- Ah, trời ạ!
Trong phòng ngủ nhất thời truyền ra thanh âm kêu to thảm thiết.
Đúng lúc này sứ giả triều đình chạy suốt mười ngày đường vừa lúc đi tới trước cổng phủ đại đô đốc U Châu, trưởng sử Khương Sư Độ bọn họ vui mừng nghênh đón, phái người đi mời Tần Tiêu.
Tần Tiêu cùng Tử Địch đang vui đùa trong chăn mền, nghe được có người gõ cửa:
- Đại soái, có sứ giả triều đình tới, đang chờ đại soái tiếp chỉ!
Tử Địch không khỏi quyệt miệng:
- Mới sáng sớm, thật là! Thật đáng ghét ah!
Tần Tiêu cười ha ha, lên tiếng:
- Chờ một chút, đến ngay!
Hắn bò lên mặc quần áo, Tử Địch cười hì hì ngăn cản hắn, Tần Tiêu hung hăng véo lên mông nàng, lúc này tiểu nha đầu mới ngoan ngoãn rúc về trong chăn, nháy mắt nhìn Tần Tiêu:
- Lão công, hoàng đế sẽ thưởng cho huynh cái gì đây? Là vàng bạc, hay là mỹ nữ?
Tần Tiêu ho khan vài tiếng:
- So sánh mà nói ta càng cảm thấy hứng thú với mỹ nữ.
- Hừ, huynh dám!
Tử Địch trừng mắt khiêu khích, giương nanh múa vuốt. Tần Tiêu cười ha ha, sửa sang lại quần áo đi vào phòng nghị sự nơi tiền viện.
Trong phòng nghị sự, các quan chức lớn nhỏ đều có mặt, mỗi người cao hứng phấn chấn trò chuyện với sứ giả triều đình. Nhìn thấy Tần Tiêu đã tới đều hành lễ:
- Đại soái!
- Các huynh đệ miễn lễ, đừng khách khí!
Tần Tiêu cười a a nói:
- Đợi thêm vài ngày đến tết, hôm nay vừa lúc mọi người có thể tụ lại. Mời luôn Nhiêu Nhạc quận vương và các thủ lĩnh bộ lạc cùng nhau đến, cảm thụ chút không khí vui mừng ngày tết của người Trung Nguyên.
Thái giám tuyên chỉ vui vẻ tiến đến bên người Tần Tiêu, cúi đầu khom lưng nói:
- Đại nguyên soái, lần này tiểu nhân phải tráng lá gan xin ngài ban thưởng ah! Hãy xem hoàng thượng đã có ban thưởng tới, đại nguyên soái cùng các vị tướng quân, đại nhân chuẩn bị tiếp chỉ!
- Được, tiếp chỉ!
Tần Tiêu cười ha ha:
- Các vị huynh đệ, mời vào phòng nghị sự!
Mọi người cùng cười vang đi vào phòng, đều hướng phương bắc bái xuống, thái giám tuyên chỉ lớn tiếng đọc:
- Hà Bắc đạo hạnh quân đại nguyên soái, U Châu đại đô đốc, Liêu Đông đạo hạnh quân đại tổng quản Tần Tiêu tiếp chỉ: Liêu Đông đại thắng, lòng trẫm rất an ủi, cả nước vui mừng! Phong thưởng ngươi phụ quốc đại tướng quân, thái tử thái bảo, tử vi hoàng môn bình chương sự, Liêu quốc quận công, thực phong năm trăm hộ. Tiền thưởng năm vạn quán, vải vóc một ngàn cuộn. Các vị tướng quân cùng quan viên Liêu Đông quân, U Châu đại đô đốc phủ có phong thưởng khác, khâm thử!
Nhóm người Tần Tiêu nhất thời hoảng sợ: ban thưởng thật lớn!
Tiền thưởng cùng tơ lụa đương nhiên không cần phải nói, một gia đình giàu có cả đời cũng xài không hết. Phụ quốc đại tướng quân, thái tử thái bảo, tuy rằng đều là hư chức nhị phẩm hoặc tán quan, nhưng xưa nay chỉ có người đức cao vọng trọng hoặc nhân tài có cống hiến đặc thù mới có thể đảm nhiệm, tượng trưng cho vinh dự cùng tôn quý, hơn nữa tử vi hoàng môn bình chương sự, đó là xưng hô chỉ dành cho tể tướng. Huống chi còn có thêm một chức “quốc công”, thực ấp năm trăm hộ, đã vượt khỏi số lượng chuyên dành cho công chúa phò mã!
Xuất tướng nhập tướng, phong quốc công, ban thưởng thực ấp, không thể nghi ngờ là cực kỳ ân vinh!
Sứ giả tuyên đọc xong ban thưởng cho Tần Tiêu, lại tuyên đọc một phần thánh chỉ ban thưởng khác. Các quan chức lớn nhỏ U Châu cùng Liêu Đông quân, tướng lĩnh quan viên đều có ban thưởng. Quân sư Kim Lương Phượng cùng đại tướng quân Lý Tự Nghiệp, Lý Giai Lạc thì không cần phải nói, đều gia tước, ban thưởng thực ấp, thưởng vàng bạc tơ lụa. Khiến người chú ý nhất chính là hoàng thượng ban phong cho Tần Ảnh, cũng chính là nhi tử đại thủ lĩnh Khiết Đan tiền nhiệm Lý Tận Trung là Lý Vi Ấn, Đại Hạ Mạc Tòng Ly, chính thức nhận định thân phận của hắn là Lý Vi Ấn. Mà Lý Thất Hoạt bị cưỡng chế áp giải đến Trường An, không nghe nói cần giết hay cần phạt. Mặt khác hạ chỉ U Châu đại đô đốc phủ xây dựng Nhiêu Nhạc đô đốc phủ trong cảnh nội Hề tộc, do Nhiêu Nhạc quận vương Lý Đại Bô đảm nhiệm Nhiêu Nhạc đô đốc, thủ lĩnh các bộ tộc Hề tộc cũng phân biệt nhâm mệnh làm thứ sử, trưởng sử vân vân.
Tuy rằng hiện tại Hề tộc đi dựa dẫm Đại Đường còn chưa được thực hiện những biện pháp cụ thể, nhưng có đạo thánh chỉ như vậy không thể nghi ngờ chính là ban cho Lý Đại Bô cùng thủ lĩnh các bộ một liều thuốc trợ tim, hoàn toàn giải quyết nỗi lo về sau của bọn họ.
Đêm đó Tần Tiêu mở tiệc chúc mừng ngay trong phủ đại đô đốc, mọi người đều vô cùng hứng trí, ngay cả Lý Tự Nghiệp bị trọng thương cũng gọi người dìu mình đi tới tham gia náo nhiệt, chia sẻ vui sướng. Nhóm người Lý Đại Bô vui mừng dị thường, liên tục mời rượu với Tần Tiêu, xem như tỏ vẻ thân mật. Dù sao bọn họ tận mắt chứng kiến cùng tham gia chiến dịch lần này.
/868
|