- Dạ!
Mọi người cùng nhảy lên ngựa bắt đầu chạy như điên.
Hai canh giờ sau mặt trời ngã về phía tây, đại quân Tần Tiêu bước chân vào đại bình nguyên rộng rãi, đã tiến nhập vào mảnh đất thuộc Sĩ Hộ Chân Hà. Nơi này là một trong những đồng cỏ tốt nhất đông bắc, lương thực cho ngựa không cần lo lắng.
Đồng thời nơi này cũng là đại chiến trường tốt nhất cho kỵ binh. Dưới hoa đỏ cỏ xanh, không biết từng mai táng bao nhiêu oan hồn xương cốt. Người hóa thành phân, mới khiến cho đồng cỏ này ngày càng xanh um như thế.
Lại có thám báo chạy tới, nói một tin tức làm nhóm người Tần Tiêu càng thêm khiếp sợ, Lý Vi Ấn mang theo bảy thành đại quân vượt qua Sĩ Hộ Chân Hà, hơn nữa chính hắn một mình đơn độc cưỡi ngựa đi về phía trước, gặp gỡ đại tướng Khiết Đan!
Trong lòng Tần Tiêu nhất thời chợt lạnh: Chẳng lẽ người này thật sự làm phản sao? Sẽ không ah...đơn độc cưỡi ngựa đi gặp đại tướng Khiết Đan, hắn muốn làm gì? Trong một vạn bộ đội, có bốn năm phó tướng Đại Đường, tỉ lệ người Hán vượt hơn năm thành.
Nếu hắn muốn làm phản, cũng không công khai như vậy, đến nỗi ngu ngốc như thế đi?
Người kia rốt cục đang làm gì?
Trung hậu bên cạnh lại nóng nảy:
- Đại soái, cẩn thận là hơn! Hiện tại chúng ta phải chuẩn bị chiến đấu, trước thanh lý môn hộ sau tiếp tục đối phó người Khiết Đan?
- Nói bậy bạ cái gì!
Tần Tiêu hờn giận mắng:
- Người khác chưa đánh tới, tự chúng ta muốn đánh nhau trước sao? Không ai được tiếp tục nói những lời làm dao động lòng quân. Truyền lệnh đại quân tiếp tục tiến tới Sĩ Hộ Chân Hà trú đóng tại bờ nam đợi lệnh. Người của Thiên Binh Giám đi theo ta cùng nhau qua sông!
- Đại soái, không thể!
- Câm miệng!
Tần Tiêu quát to:
- Người còn dám nhiều lời, chém!
Trong lòng Tần Tiêu đã nghĩ thật rõ ràng, đầu tiên hắn tuyệt không tin Lý Vi Ấn làm phản lúc này. Muốn làm phản Đại Đường, hắn có rất nhiều cơ hội, căn bản không thể ngu xuẩn đi qua sông “nghênh đón” người Khiết Đan, trực tiếp xua binh hướng Doanh Châu là phương pháp gọn gàng linh hoạt nhất. Tiếp theo hắn cũng cảm thấy nghi hoặc khó hiểu vì hành động độc thân đi gặp tướng Khiết Đan của Lý Vi Ấn. Mấy vấn đề này chỉ có tự hắn đi hỏi mới có thể tìm hiểu được rõ ràng. Bởi vì hắn hiểu rõ cách làm người của Lý Vi Ấn, hắn chắc chắn không cần tốn miệng lưỡi đi giải thích cho người khác ý nghĩ của mình.
Cuối xuân đầu hạ, nước sông chảy xiết. Ba cầu nổi đặt trên mặt sông, trong quân doanh bờ nam còn có hơn ba ngàn người chưa qua sông.
Đây là nhân mã dưới trướng Vương tướng quân, kiên trì không chịu qua sông, còn định dỡ cầu nổi chặt đứt đường rút quân của bộ đội Lý Vi Ấn.
Tần Tiêu gọi bọn họ dừng tay không được dỡ cầu, lại gọi Vương tướng quân đi tới, cùng mang theo người của Thiên Binh Giám đi qua cầu đến bờ bắc, lại mang theo nhân mã nghỉ ngơi ngay tại chỗ.
Trong trận doanh bờ bắc Đường quân, chúng tướng đều đang nghi hoặc khó hiểu, lòng quân dao động. Lý Vi Ấn đã đi suốt mấy canh giờ vẫn chưa về. Mắt thấy trời sắp tối, mọi người không chờ được hắn quay lại mà nhìn thấy Tần Tiêu đã đến, không khỏi vui sướng vô cùng.
Tần Tiêu tìm vài người hiểu biết tình huống một chút, quả nhiên không ai biết Lý Vi Ấn đi tới quân doanh Khiết Đan làm gì. Ba vạn nhân mã Khiết Đan đang trú đóng trên một sườn núi cách bờ bắc chừng trăm dặm, nếu cưỡi ngựa chỉ nháy mắt đã đi qua.
Khi trong quân doanh đốt đuốc, Lý Vi Ấn mang theo Tác Mạc cùng hai ba quân tốt người Khiết Đan quay trở lại. Khi đi vào quân trướng chợt nhìn thấy Tần Tiêu đang ngồi bên trong, không khỏi ngạc nhiên.
Mấy người Lý Vi Ấn tiến lên hành lễ, Tần Tiêu vẫn thản nhiên cho họ ngồi xuống, gọi binh tốt đi ra ngoài, chỉ để lại Lý Vi Ấn, Vương tướng quân ở lại.
Lần này do Lý Vi Ấn nói chuyện trước:
- Đại soái đang hoài nghi tôi?
- Ta không phủ nhận ta thật sự có hoài nghi qua ngươi.
Tần Tiêu nói:
- Nhưng ta tin tưởng ngươi. Bằng không hiện tại ngươi không khả năng bình yên ngồi nơi này.
- Tôi biết những việc tôi làm đủ làm mọi người đều hoài nghi.
Lý Vi Ấn thản nhiên cười khổ:
- Nhưng tôi không muốn giải thích chuyện gì. Thời gian sẽ chứng minh hết thảy.
- Ngươi nhất định phải giải thích.
Tần Tiêu nói:
- Không phải với ta, mà là đối với toàn bộ tướng sĩ, họ cần một câu trả lời thỏa đáng. Ngươi là đại tướng cầm binh, phải biết phụ trách đối với mọi người, hiểu rõ chưa?
- Được rồi.
Lý Vi Ấn thở dài một hơi:
- Tôi đem đại quân dời sang bờ bắc là vì trận huyết chiến. Uy thế của địch nhân hung mãnh, nếu chúng ta không có tín niệm liều chết thì nhất định phải thua. Một mình tôi đến quân doanh Khiết Đan là bởi vì tôi biết đại tướng cầm binh Khiết Đan chính là thân thúc Lý Thiệu Cố. Lúc nhỏ hắn đối đãi với tôi tốt nhất. Lần này tôi đến gặp hắn, chỉ báo tin bình an cho hắn, xem như chú cháu gặp mặt, không hề liên quan đến việc công. Tôi thừa nhận hắn có yêu cầu tôi trở về Khiết Đan nhưng tôi cự tuyệt, lấy danh nghĩa chiến sĩ cự tuyệt. Chúng tôi đã ước hẹn quyết một trận tử chiến sắp tới!
Tần Tiêu nhìn chằm chằm vẻ mặt bình tĩnh của Lý Vi Ấn, không nói tiếng nào, trong lòng dâng trào cảm xúc mênh mông: Cùng thân thúc thương yêu nhất của mình quyết một trận tử chiến? Lý Vi Ấn nguyên lai còn là một hán tử tâm huyết quân pháp bất vị thân!
Tần Tiêu quay đầu nhìn qua Vương tướng quân đang ngây ngẩn cả người, trầm giọng nói:
- Đây là Lý tướng quân bị ngươi hoài nghi. Tự ngươi nói đi, làm sao xử phạt ngươi?
- Tôi...
Vương tướng quân nhất thời xấu hổ không chịu nổi, ôm quyền cúi đầu:
- Lý tướng quân thứ tội, mạt tướng lấy lòng tiểu nhân độ lòng quân tử. Mạt tướng đáng đánh! Nên phạt! Ngài cứ trừng phạt mạt tướng theo quân lệnh đi!
- Thôi, không trách ngươi.
Lý Vi Ấn thản nhiên nói:
- Các ngươi cũng có lý do cùng nỗi khổ của mình. Ta là người Khiết Đan, đây là sự thật không cách nào thay đổi. Chúng ta nghi kỵ lẫn nhau là chuyện đương nhiên.
- Ngươi sai lầm rồi, Lý Vi Ấn!
Tần Tiêu đứng dậy nặng nề nói:
- Ở trong quân doanh, quân lệnh chính là quân lệnh, không cho phép hoài nghi, là thần thánh không thể xâm phạm! Vương tướng quân chỉ dựa vào một ít suy đoán vô căn cứ mà chống lại quân lệnh làm dao động lòng quân, nếu này vẫn luôn như vậy, uy tín quân lệnh ở nơi nào? Bổn soái hạ lệnh, biếm Vương tướng quân hàng nhất phẩm, ba mươi quân côn, vẫn lưu dụng trong chức vụ ban đầu, lập công chuộc tội!
Vương tướng quân quỳ rạp trên mặt đất lo sợ nói:
- Mạt tướng nguyện ý nhận trừng phạt!
Lý Vi Ấn vội nói:
- Hai quân sắp giao chiến, có thể tạm gác lại quân côn hay không? Làm đại tướng bị thương chúng ta sẽ giảm bớt lực lượng khi đánh trận.
Tần Tiêu lạnh lùng nhìn Vương tướng quân, nói:
- Nghe được sao? Sau này đừng tiếp tục làm ra chuyện hẹp hòi suy đoán hồ đồ như vậy. Nơi này là quân doanh, không phải hậu phương bát quái! Lui ra cho ta!
- Dạ...dạ...
Vương tướng quân dạ dạ lui ra ngoài, vẻ mặt hổ thẹn.
Tần Tiêu gọi trung hậu đứng hầu bên cạnh hạ lệnh:
- Truyền lệnh toàn bộ Hổ Kỵ sư bên bờ nam cùng bộ đội sở thuộc của Vương tướng quân còn lưu lại trước đó toàn bộ dời sang bờ bắc!
Mọi người cùng nhảy lên ngựa bắt đầu chạy như điên.
Hai canh giờ sau mặt trời ngã về phía tây, đại quân Tần Tiêu bước chân vào đại bình nguyên rộng rãi, đã tiến nhập vào mảnh đất thuộc Sĩ Hộ Chân Hà. Nơi này là một trong những đồng cỏ tốt nhất đông bắc, lương thực cho ngựa không cần lo lắng.
Đồng thời nơi này cũng là đại chiến trường tốt nhất cho kỵ binh. Dưới hoa đỏ cỏ xanh, không biết từng mai táng bao nhiêu oan hồn xương cốt. Người hóa thành phân, mới khiến cho đồng cỏ này ngày càng xanh um như thế.
Lại có thám báo chạy tới, nói một tin tức làm nhóm người Tần Tiêu càng thêm khiếp sợ, Lý Vi Ấn mang theo bảy thành đại quân vượt qua Sĩ Hộ Chân Hà, hơn nữa chính hắn một mình đơn độc cưỡi ngựa đi về phía trước, gặp gỡ đại tướng Khiết Đan!
Trong lòng Tần Tiêu nhất thời chợt lạnh: Chẳng lẽ người này thật sự làm phản sao? Sẽ không ah...đơn độc cưỡi ngựa đi gặp đại tướng Khiết Đan, hắn muốn làm gì? Trong một vạn bộ đội, có bốn năm phó tướng Đại Đường, tỉ lệ người Hán vượt hơn năm thành.
Nếu hắn muốn làm phản, cũng không công khai như vậy, đến nỗi ngu ngốc như thế đi?
Người kia rốt cục đang làm gì?
Trung hậu bên cạnh lại nóng nảy:
- Đại soái, cẩn thận là hơn! Hiện tại chúng ta phải chuẩn bị chiến đấu, trước thanh lý môn hộ sau tiếp tục đối phó người Khiết Đan?
- Nói bậy bạ cái gì!
Tần Tiêu hờn giận mắng:
- Người khác chưa đánh tới, tự chúng ta muốn đánh nhau trước sao? Không ai được tiếp tục nói những lời làm dao động lòng quân. Truyền lệnh đại quân tiếp tục tiến tới Sĩ Hộ Chân Hà trú đóng tại bờ nam đợi lệnh. Người của Thiên Binh Giám đi theo ta cùng nhau qua sông!
- Đại soái, không thể!
- Câm miệng!
Tần Tiêu quát to:
- Người còn dám nhiều lời, chém!
Trong lòng Tần Tiêu đã nghĩ thật rõ ràng, đầu tiên hắn tuyệt không tin Lý Vi Ấn làm phản lúc này. Muốn làm phản Đại Đường, hắn có rất nhiều cơ hội, căn bản không thể ngu xuẩn đi qua sông “nghênh đón” người Khiết Đan, trực tiếp xua binh hướng Doanh Châu là phương pháp gọn gàng linh hoạt nhất. Tiếp theo hắn cũng cảm thấy nghi hoặc khó hiểu vì hành động độc thân đi gặp tướng Khiết Đan của Lý Vi Ấn. Mấy vấn đề này chỉ có tự hắn đi hỏi mới có thể tìm hiểu được rõ ràng. Bởi vì hắn hiểu rõ cách làm người của Lý Vi Ấn, hắn chắc chắn không cần tốn miệng lưỡi đi giải thích cho người khác ý nghĩ của mình.
Cuối xuân đầu hạ, nước sông chảy xiết. Ba cầu nổi đặt trên mặt sông, trong quân doanh bờ nam còn có hơn ba ngàn người chưa qua sông.
Đây là nhân mã dưới trướng Vương tướng quân, kiên trì không chịu qua sông, còn định dỡ cầu nổi chặt đứt đường rút quân của bộ đội Lý Vi Ấn.
Tần Tiêu gọi bọn họ dừng tay không được dỡ cầu, lại gọi Vương tướng quân đi tới, cùng mang theo người của Thiên Binh Giám đi qua cầu đến bờ bắc, lại mang theo nhân mã nghỉ ngơi ngay tại chỗ.
Trong trận doanh bờ bắc Đường quân, chúng tướng đều đang nghi hoặc khó hiểu, lòng quân dao động. Lý Vi Ấn đã đi suốt mấy canh giờ vẫn chưa về. Mắt thấy trời sắp tối, mọi người không chờ được hắn quay lại mà nhìn thấy Tần Tiêu đã đến, không khỏi vui sướng vô cùng.
Tần Tiêu tìm vài người hiểu biết tình huống một chút, quả nhiên không ai biết Lý Vi Ấn đi tới quân doanh Khiết Đan làm gì. Ba vạn nhân mã Khiết Đan đang trú đóng trên một sườn núi cách bờ bắc chừng trăm dặm, nếu cưỡi ngựa chỉ nháy mắt đã đi qua.
Khi trong quân doanh đốt đuốc, Lý Vi Ấn mang theo Tác Mạc cùng hai ba quân tốt người Khiết Đan quay trở lại. Khi đi vào quân trướng chợt nhìn thấy Tần Tiêu đang ngồi bên trong, không khỏi ngạc nhiên.
Mấy người Lý Vi Ấn tiến lên hành lễ, Tần Tiêu vẫn thản nhiên cho họ ngồi xuống, gọi binh tốt đi ra ngoài, chỉ để lại Lý Vi Ấn, Vương tướng quân ở lại.
Lần này do Lý Vi Ấn nói chuyện trước:
- Đại soái đang hoài nghi tôi?
- Ta không phủ nhận ta thật sự có hoài nghi qua ngươi.
Tần Tiêu nói:
- Nhưng ta tin tưởng ngươi. Bằng không hiện tại ngươi không khả năng bình yên ngồi nơi này.
- Tôi biết những việc tôi làm đủ làm mọi người đều hoài nghi.
Lý Vi Ấn thản nhiên cười khổ:
- Nhưng tôi không muốn giải thích chuyện gì. Thời gian sẽ chứng minh hết thảy.
- Ngươi nhất định phải giải thích.
Tần Tiêu nói:
- Không phải với ta, mà là đối với toàn bộ tướng sĩ, họ cần một câu trả lời thỏa đáng. Ngươi là đại tướng cầm binh, phải biết phụ trách đối với mọi người, hiểu rõ chưa?
- Được rồi.
Lý Vi Ấn thở dài một hơi:
- Tôi đem đại quân dời sang bờ bắc là vì trận huyết chiến. Uy thế của địch nhân hung mãnh, nếu chúng ta không có tín niệm liều chết thì nhất định phải thua. Một mình tôi đến quân doanh Khiết Đan là bởi vì tôi biết đại tướng cầm binh Khiết Đan chính là thân thúc Lý Thiệu Cố. Lúc nhỏ hắn đối đãi với tôi tốt nhất. Lần này tôi đến gặp hắn, chỉ báo tin bình an cho hắn, xem như chú cháu gặp mặt, không hề liên quan đến việc công. Tôi thừa nhận hắn có yêu cầu tôi trở về Khiết Đan nhưng tôi cự tuyệt, lấy danh nghĩa chiến sĩ cự tuyệt. Chúng tôi đã ước hẹn quyết một trận tử chiến sắp tới!
Tần Tiêu nhìn chằm chằm vẻ mặt bình tĩnh của Lý Vi Ấn, không nói tiếng nào, trong lòng dâng trào cảm xúc mênh mông: Cùng thân thúc thương yêu nhất của mình quyết một trận tử chiến? Lý Vi Ấn nguyên lai còn là một hán tử tâm huyết quân pháp bất vị thân!
Tần Tiêu quay đầu nhìn qua Vương tướng quân đang ngây ngẩn cả người, trầm giọng nói:
- Đây là Lý tướng quân bị ngươi hoài nghi. Tự ngươi nói đi, làm sao xử phạt ngươi?
- Tôi...
Vương tướng quân nhất thời xấu hổ không chịu nổi, ôm quyền cúi đầu:
- Lý tướng quân thứ tội, mạt tướng lấy lòng tiểu nhân độ lòng quân tử. Mạt tướng đáng đánh! Nên phạt! Ngài cứ trừng phạt mạt tướng theo quân lệnh đi!
- Thôi, không trách ngươi.
Lý Vi Ấn thản nhiên nói:
- Các ngươi cũng có lý do cùng nỗi khổ của mình. Ta là người Khiết Đan, đây là sự thật không cách nào thay đổi. Chúng ta nghi kỵ lẫn nhau là chuyện đương nhiên.
- Ngươi sai lầm rồi, Lý Vi Ấn!
Tần Tiêu đứng dậy nặng nề nói:
- Ở trong quân doanh, quân lệnh chính là quân lệnh, không cho phép hoài nghi, là thần thánh không thể xâm phạm! Vương tướng quân chỉ dựa vào một ít suy đoán vô căn cứ mà chống lại quân lệnh làm dao động lòng quân, nếu này vẫn luôn như vậy, uy tín quân lệnh ở nơi nào? Bổn soái hạ lệnh, biếm Vương tướng quân hàng nhất phẩm, ba mươi quân côn, vẫn lưu dụng trong chức vụ ban đầu, lập công chuộc tội!
Vương tướng quân quỳ rạp trên mặt đất lo sợ nói:
- Mạt tướng nguyện ý nhận trừng phạt!
Lý Vi Ấn vội nói:
- Hai quân sắp giao chiến, có thể tạm gác lại quân côn hay không? Làm đại tướng bị thương chúng ta sẽ giảm bớt lực lượng khi đánh trận.
Tần Tiêu lạnh lùng nhìn Vương tướng quân, nói:
- Nghe được sao? Sau này đừng tiếp tục làm ra chuyện hẹp hòi suy đoán hồ đồ như vậy. Nơi này là quân doanh, không phải hậu phương bát quái! Lui ra cho ta!
- Dạ...dạ...
Vương tướng quân dạ dạ lui ra ngoài, vẻ mặt hổ thẹn.
Tần Tiêu gọi trung hậu đứng hầu bên cạnh hạ lệnh:
- Truyền lệnh toàn bộ Hổ Kỵ sư bên bờ nam cùng bộ đội sở thuộc của Vương tướng quân còn lưu lại trước đó toàn bộ dời sang bờ bắc!
/868
|