Thiên binh Thiết Tam lao tới bên người Tần Tiêu, lớn tiếng nói:
- Đại soái, đem soái kỳ giao cho mạt tướng!
- Không được!
Tần Tiêu thở hổn hển, quát lớn:
- Bổn sự của ngươi mạnh hơn ta sao? Hộ tốt chính ngươi đi!
Tần Tiêu hiểu thật rõ ràng, bây giờ ai cầm soái kỳ sẽ biến thành mục tiêu công kích.
Soái kỳ đón gió bay múa, tuy tiêu sái mà oai hùng, nhưng phải hi sinh hơn phân nửa lực phòng ngự làm trả giá. Sau khi nhìn thấy La Vũ Phong hi sinh trước mắt hắn, Tần Tiêu không còn muốn tiếp tục nhìn thấy bất kỳ một chiến hữu nào vì soái kỳ mà chết trước mắt mình nữa!
Thiết Tam rống to:
- Đại soái, đưa soái kỳ cho ta!
- Câm miệng!
Tần Tiêu khàn giọng quay đầu hướng Thiết Tam gầm lên:
- Quản tốt chính ngươi! Đây là quân lệnh!
Thiết Tam giận đến cắn răng, trong ánh mắt cơ hồ nhỏ máu, gầm lên giận dữ đánh lui người Khiết Đan bên cạnh, gắt gao hộ tới bên người Tần Tiêu. Cùng lúc đó vài tên thiên binh cũng ý thức hướng Tần Tiêu dựa tới, chặt chẽ kết thành một đoàn đem Tần Tiêu vây vào trung tâm.
- Tránh ra!
Tần Tiêu hét lớn:
- Đi giết địch, giết địch! Không cần lo cho ta! Đừng xem ta như bọn hèn nhát!
Thiết Tam vẫn không nhúc nhích, lớn tiếng trả lời:
- Đại Đường cùng Liêu Đông có thể không có Thiết Tam, nhưng không thể không có đại soái!
- Thúi lắm!
Tần Tiêu nghiến răng nghiến lợi gầm lên:
- Một người cũng không thể thiếu!
Đúng lúc này bốn năm gã Khiết Đan vung trường thương hết sức ăn ý xông về hướng Thiết Tam. Thiết Tam đột nhiên vung đao đem trường thương chém rụng, sau đó lớn tiếng cười to:
- Đến đây đi, đám khốn kiếp! Đại Đường thiên binh, sở hướng vô địch!
- Sưu, sưu, sưu!
Liên tục ba mũi tên bắn lén từ ba phương hướng, Thiết Tam nhạy bén đón đỡ, nhưng không ngờ từ bên hông có ba thanh trường thương đâm qua, một trường thương đâm trúng ngay thắt lưng hắn, Thiết Tam hét thảm một tiếng ngã xuống ngựa.
Người Khiết Đan mừng rỡ như điên, nghĩ đã giết chết hắn, nhưng không ngờ Thiết Tam xoay người đứng lên, nhảy lên ngựa hướng ba người Khiết Đan kia giết tới.
Tần Tiêu trầm giọng quát:
- Tốt lắm!
Thiết Tam cười ha ha:
- Khiết Đan man di, lão tử có nhuyễn giáp hộ thân!
Ba gã Khiết Đan nhất thời choáng váng, hô hoán vài câu, lại bỏ chạy. Tần Tiêu nghe được đại khái như “đao thương bất nhập” vân vân gì đó.
Trong lòng hắn rùng mình, đúng là giảo hoạt!
Quả nhiên không bao lâu, trong chiến trận xuất hiện thiết bổng cùng lang nha bổng.
Những vũ khí này bình thường không thích hợp ra trận, nhưng lại bị bọn hắn đặc biệt dùng đối phó người của Thiên Binh Giám.
Ngay lập tức Tần Tiêu càng cảm thấy kiệt lực.
Những vũ khí trầm trọng kia đánh lên lực đạo mạnh hơn, nặng như ngàn cân, quả thật có thể chấn cánh tay tê dại.
Người Khiết Đan thấy có hiệu quả, nhất thời vui mừng kêu to lên, cùng xông tới chỗ Tần Tiêu. Chỉ cần có thể giết chết nam nhân này, vinh hoa phú quý cũng không cần sầu!
Tần Tiêu gầm lên giận dữ, một tay đối địch, cảm giác vũ khí bị chấn phát run, lung lay sắp đổ. Đúng lúc này năm sáu gã Khiết Đan kỵ binh xông tới, trong tay cầm lang nha bổng, Tần Tiêu cắn răng nghênh tới!
Nhất thời phượng sí lưu kim đang bị chấn bay, cổ tay hắn bị phá vỡ tuôn máu. Nhưng cuối cùng ngăn chặn được thế công của năm sáu gã Khiết Đan. Nhưng không ngờ một bổng ở bên cạnh quét tới, Tần Tiêu vừa tránh né thì trước ngực bị một lang nha bổng đánh vào, vừa lúc chấn lên miếng hộ tâm trên áo giáp của hắn!
“Phanh” một tiếng vang, Tần Tiêu cảm giác trước ngực đau nhức, cơ hồ thở không ra hơi, thân thể hắn ngã bật xuống ngựa!
Trong lòng Tần Tiêu hiện lên một ý niệm, xong rồi!
Thân thể hắn nặng nề rơi xuống đất, người Khiết Đan chung quanh điên cuồng hô to.
Tần Tiêu cảm giác ngũ tạng lục phủ như vỡ nát, toàn thân đau đớn, đầu óc choáng váng.
Nếu là ngày thường bị một kích này cũng không sao, nhưng hiện tại hắn đã kiệt sức, bị một kích liền trọng thương!
Tướng sĩ thiên binh hoảng sợ, quát lớn lao qua. Nhưng có hai gã Khiết Đan đứng gần vung trường thương hướng Tần Tiêu đánh tới. Tần Tiêu nằm ngửa trên mặt đất mở mắt nhìn, ánh mắt mơ hồ, chứng kiến có bóng mờ đánh thẳng vào trước mặt.
Ta thật sự...phải chết ở chỗ này sao?
Trong đầu hắn trống rỗng, toàn bộ thế giới giống như chỉ còn tiếng thở của hắn.
Xa xa Lý Thiệu Cố không nhịn được cười lên ha ha:
- Trúng! Trúng! Bắn trúng! Lần này Tần Tiêu hẳn phải chết không thể nghi ngờ, soái kỳ Đường quân thật sự ngã!
Ngay lúc này...bỗng nhiên trước mắt Tần Tiêu hiện lên một tia chớp vàng óng, thẳng tắp đánh tới hai gã Khiết Đan kia, Tần Tiêu cả kinh khôi phục thần trí mở mắt, lại thấy Đạm Kim Mã đẫm máu liều lĩnh khàn giọng hí dài, dùng thân thể của mình hướng hai kỵ binh Khiết Đan đánh tới!
Người Khiết Đan nhất thời bị kinh hoảng không kịp ghìm ngựa, hai chiến mã đánh thẳng vào thân hình Đạm Kim Mã đang lao ra.
Đạm Kim Mã bị đâm bay tung, hí lên bi thảm, hai kỵ binh Khiết Đan kêu lên thảm thiết ngã xuống đất, ngựa bị vấp chân, suýt chút té xuống. Thiết Tam cùng vài thiên binh giết tới, nhanh chóng chém bay đầu hai người Khiết Đan kia.
Khóe môi Tần Tiêu tràn máu, bò lên khỏi mặt đất. Đôi mắt híp lại nhìn thấy Đạm Kim Mã trọng thương giãy dụa đứng lên, toàn thân đẫm máu tươi, một chân trước bị gãy, đang phát ra tiếng hí dài bi tráng thê thảm.
Tần Tiêu cũng không biết có lực lượng từ đâu tới, ý chí chết lặng, hắn rút mạnh Thuần Quân kiếm, một tay cầm soái kỳ một tay cầm kiếm, liều lĩnh chém thẳng tới một gã Khiết Đan.
Đã lâu không sử dụng Phi Tiên Bộ, kỵ binh Khiết Đan như gặp quỷ, mắt thấy nam nhân kia tay cầm soái kỳ nhảy lên, đánh úp lại nhanh như điện chớp!
Tựa như phi tiên!
Một kiếm lướt qua, phá cổ họng, máu vẩy ra!
Ánh mắt Tần Tiêu lạnh như khối băng, trầm giọng quát:
- Đến đây đi, ta còn chưa có chết!
Thiết Tam vọt tới, dồn khí lực đoạt lấy soái kỳ trong tay Tần Tiêu, không nói lời nào vung trường đao bảo hộ bên cạnh hắn. Vài tên thiên binh ăn ý vây tới, có người kêu lên:
- Đại soái, đón binh khí!
Tần Tiêu đút kiếm vào vỏ, cầm phượng sí lưu kim đang, đã quay trở lại!
Trong ánh mắt của hắn chỉ còn lại sát khí, cổ họng phun ra:
- Giết!
Trên sườn núi xa xa, Lý Thiệu Cố run tay buông roi ngựa, thì thào nói:
- Sao...sao lại thế này? Soái kỳ lại bay lên sao?
Phó tướng bên cạnh mở to mắt:
- Tần Tiêu còn chưa chết, đó chính là hắn!
Đúng lúc này Lý Vi Ấn cùng Vương Mãn suất lĩnh binh mã tiến vào, đã thành công hội tụ. Điều này cũng mang ý nghĩa, đại quân Khiết Đan đã bị phân tách, trận địa đại loạn, mất đi khả năng đập vào.
Trận đại chiến trước mắt đã biến thành trận chiến giằng co hoàn toàn, đây là sở trường của Đường quân, mà cuộc chiến như vậy người Khiết Đan thập phần kiêng kỵ!
Đánh loại trận này Đường quân chiếm hết ưu thế. Bộ binh sẽ có thể phát huy được lực chiến đấu lớn nhất, chém đùi ngựa, phách kỵ sĩ. Hơn nữa nếu cận chiến, uy thế cưỡi ngựa bắn cung thật khó thể thi triển hoàn toàn.
Xa xa sắc mặt Lý Thiệu Cố xanh mét, cắn chặt răng oán hận quát:
- Hạ lệnh, rút lui!
- Đại thủ lĩnh, vậy...
Phó tướng kêu lên:
- Đại soái, đem soái kỳ giao cho mạt tướng!
- Không được!
Tần Tiêu thở hổn hển, quát lớn:
- Bổn sự của ngươi mạnh hơn ta sao? Hộ tốt chính ngươi đi!
Tần Tiêu hiểu thật rõ ràng, bây giờ ai cầm soái kỳ sẽ biến thành mục tiêu công kích.
Soái kỳ đón gió bay múa, tuy tiêu sái mà oai hùng, nhưng phải hi sinh hơn phân nửa lực phòng ngự làm trả giá. Sau khi nhìn thấy La Vũ Phong hi sinh trước mắt hắn, Tần Tiêu không còn muốn tiếp tục nhìn thấy bất kỳ một chiến hữu nào vì soái kỳ mà chết trước mắt mình nữa!
Thiết Tam rống to:
- Đại soái, đưa soái kỳ cho ta!
- Câm miệng!
Tần Tiêu khàn giọng quay đầu hướng Thiết Tam gầm lên:
- Quản tốt chính ngươi! Đây là quân lệnh!
Thiết Tam giận đến cắn răng, trong ánh mắt cơ hồ nhỏ máu, gầm lên giận dữ đánh lui người Khiết Đan bên cạnh, gắt gao hộ tới bên người Tần Tiêu. Cùng lúc đó vài tên thiên binh cũng ý thức hướng Tần Tiêu dựa tới, chặt chẽ kết thành một đoàn đem Tần Tiêu vây vào trung tâm.
- Tránh ra!
Tần Tiêu hét lớn:
- Đi giết địch, giết địch! Không cần lo cho ta! Đừng xem ta như bọn hèn nhát!
Thiết Tam vẫn không nhúc nhích, lớn tiếng trả lời:
- Đại Đường cùng Liêu Đông có thể không có Thiết Tam, nhưng không thể không có đại soái!
- Thúi lắm!
Tần Tiêu nghiến răng nghiến lợi gầm lên:
- Một người cũng không thể thiếu!
Đúng lúc này bốn năm gã Khiết Đan vung trường thương hết sức ăn ý xông về hướng Thiết Tam. Thiết Tam đột nhiên vung đao đem trường thương chém rụng, sau đó lớn tiếng cười to:
- Đến đây đi, đám khốn kiếp! Đại Đường thiên binh, sở hướng vô địch!
- Sưu, sưu, sưu!
Liên tục ba mũi tên bắn lén từ ba phương hướng, Thiết Tam nhạy bén đón đỡ, nhưng không ngờ từ bên hông có ba thanh trường thương đâm qua, một trường thương đâm trúng ngay thắt lưng hắn, Thiết Tam hét thảm một tiếng ngã xuống ngựa.
Người Khiết Đan mừng rỡ như điên, nghĩ đã giết chết hắn, nhưng không ngờ Thiết Tam xoay người đứng lên, nhảy lên ngựa hướng ba người Khiết Đan kia giết tới.
Tần Tiêu trầm giọng quát:
- Tốt lắm!
Thiết Tam cười ha ha:
- Khiết Đan man di, lão tử có nhuyễn giáp hộ thân!
Ba gã Khiết Đan nhất thời choáng váng, hô hoán vài câu, lại bỏ chạy. Tần Tiêu nghe được đại khái như “đao thương bất nhập” vân vân gì đó.
Trong lòng hắn rùng mình, đúng là giảo hoạt!
Quả nhiên không bao lâu, trong chiến trận xuất hiện thiết bổng cùng lang nha bổng.
Những vũ khí này bình thường không thích hợp ra trận, nhưng lại bị bọn hắn đặc biệt dùng đối phó người của Thiên Binh Giám.
Ngay lập tức Tần Tiêu càng cảm thấy kiệt lực.
Những vũ khí trầm trọng kia đánh lên lực đạo mạnh hơn, nặng như ngàn cân, quả thật có thể chấn cánh tay tê dại.
Người Khiết Đan thấy có hiệu quả, nhất thời vui mừng kêu to lên, cùng xông tới chỗ Tần Tiêu. Chỉ cần có thể giết chết nam nhân này, vinh hoa phú quý cũng không cần sầu!
Tần Tiêu gầm lên giận dữ, một tay đối địch, cảm giác vũ khí bị chấn phát run, lung lay sắp đổ. Đúng lúc này năm sáu gã Khiết Đan kỵ binh xông tới, trong tay cầm lang nha bổng, Tần Tiêu cắn răng nghênh tới!
Nhất thời phượng sí lưu kim đang bị chấn bay, cổ tay hắn bị phá vỡ tuôn máu. Nhưng cuối cùng ngăn chặn được thế công của năm sáu gã Khiết Đan. Nhưng không ngờ một bổng ở bên cạnh quét tới, Tần Tiêu vừa tránh né thì trước ngực bị một lang nha bổng đánh vào, vừa lúc chấn lên miếng hộ tâm trên áo giáp của hắn!
“Phanh” một tiếng vang, Tần Tiêu cảm giác trước ngực đau nhức, cơ hồ thở không ra hơi, thân thể hắn ngã bật xuống ngựa!
Trong lòng Tần Tiêu hiện lên một ý niệm, xong rồi!
Thân thể hắn nặng nề rơi xuống đất, người Khiết Đan chung quanh điên cuồng hô to.
Tần Tiêu cảm giác ngũ tạng lục phủ như vỡ nát, toàn thân đau đớn, đầu óc choáng váng.
Nếu là ngày thường bị một kích này cũng không sao, nhưng hiện tại hắn đã kiệt sức, bị một kích liền trọng thương!
Tướng sĩ thiên binh hoảng sợ, quát lớn lao qua. Nhưng có hai gã Khiết Đan đứng gần vung trường thương hướng Tần Tiêu đánh tới. Tần Tiêu nằm ngửa trên mặt đất mở mắt nhìn, ánh mắt mơ hồ, chứng kiến có bóng mờ đánh thẳng vào trước mặt.
Ta thật sự...phải chết ở chỗ này sao?
Trong đầu hắn trống rỗng, toàn bộ thế giới giống như chỉ còn tiếng thở của hắn.
Xa xa Lý Thiệu Cố không nhịn được cười lên ha ha:
- Trúng! Trúng! Bắn trúng! Lần này Tần Tiêu hẳn phải chết không thể nghi ngờ, soái kỳ Đường quân thật sự ngã!
Ngay lúc này...bỗng nhiên trước mắt Tần Tiêu hiện lên một tia chớp vàng óng, thẳng tắp đánh tới hai gã Khiết Đan kia, Tần Tiêu cả kinh khôi phục thần trí mở mắt, lại thấy Đạm Kim Mã đẫm máu liều lĩnh khàn giọng hí dài, dùng thân thể của mình hướng hai kỵ binh Khiết Đan đánh tới!
Người Khiết Đan nhất thời bị kinh hoảng không kịp ghìm ngựa, hai chiến mã đánh thẳng vào thân hình Đạm Kim Mã đang lao ra.
Đạm Kim Mã bị đâm bay tung, hí lên bi thảm, hai kỵ binh Khiết Đan kêu lên thảm thiết ngã xuống đất, ngựa bị vấp chân, suýt chút té xuống. Thiết Tam cùng vài thiên binh giết tới, nhanh chóng chém bay đầu hai người Khiết Đan kia.
Khóe môi Tần Tiêu tràn máu, bò lên khỏi mặt đất. Đôi mắt híp lại nhìn thấy Đạm Kim Mã trọng thương giãy dụa đứng lên, toàn thân đẫm máu tươi, một chân trước bị gãy, đang phát ra tiếng hí dài bi tráng thê thảm.
Tần Tiêu cũng không biết có lực lượng từ đâu tới, ý chí chết lặng, hắn rút mạnh Thuần Quân kiếm, một tay cầm soái kỳ một tay cầm kiếm, liều lĩnh chém thẳng tới một gã Khiết Đan.
Đã lâu không sử dụng Phi Tiên Bộ, kỵ binh Khiết Đan như gặp quỷ, mắt thấy nam nhân kia tay cầm soái kỳ nhảy lên, đánh úp lại nhanh như điện chớp!
Tựa như phi tiên!
Một kiếm lướt qua, phá cổ họng, máu vẩy ra!
Ánh mắt Tần Tiêu lạnh như khối băng, trầm giọng quát:
- Đến đây đi, ta còn chưa có chết!
Thiết Tam vọt tới, dồn khí lực đoạt lấy soái kỳ trong tay Tần Tiêu, không nói lời nào vung trường đao bảo hộ bên cạnh hắn. Vài tên thiên binh ăn ý vây tới, có người kêu lên:
- Đại soái, đón binh khí!
Tần Tiêu đút kiếm vào vỏ, cầm phượng sí lưu kim đang, đã quay trở lại!
Trong ánh mắt của hắn chỉ còn lại sát khí, cổ họng phun ra:
- Giết!
Trên sườn núi xa xa, Lý Thiệu Cố run tay buông roi ngựa, thì thào nói:
- Sao...sao lại thế này? Soái kỳ lại bay lên sao?
Phó tướng bên cạnh mở to mắt:
- Tần Tiêu còn chưa chết, đó chính là hắn!
Đúng lúc này Lý Vi Ấn cùng Vương Mãn suất lĩnh binh mã tiến vào, đã thành công hội tụ. Điều này cũng mang ý nghĩa, đại quân Khiết Đan đã bị phân tách, trận địa đại loạn, mất đi khả năng đập vào.
Trận đại chiến trước mắt đã biến thành trận chiến giằng co hoàn toàn, đây là sở trường của Đường quân, mà cuộc chiến như vậy người Khiết Đan thập phần kiêng kỵ!
Đánh loại trận này Đường quân chiếm hết ưu thế. Bộ binh sẽ có thể phát huy được lực chiến đấu lớn nhất, chém đùi ngựa, phách kỵ sĩ. Hơn nữa nếu cận chiến, uy thế cưỡi ngựa bắn cung thật khó thể thi triển hoàn toàn.
Xa xa sắc mặt Lý Thiệu Cố xanh mét, cắn chặt răng oán hận quát:
- Hạ lệnh, rút lui!
- Đại thủ lĩnh, vậy...
Phó tướng kêu lên:
/868
|