“Không đúng, tên quái vật kia chỉ biết cậy mạnh, không biết khinh công. Vừa nãy, hắn chỉ biết chạy hết sức. Dưới đất đã thế, trên nóc nhà cũng thế. Nhưng mái ngói không như mặt đất, bị sức dưới chân của hắn làm sập.” Thủ đoạn không quá khó hiểu, nhưng dưới tình thế cấp bách như vậy, mấy ai có thể bình tĩnh nghĩ ra?
Viên Lâm nhìn Cố Duệ chạy trên nóc các tòa nhà cách mấy con phố. Ánh mắt hắn chợt lóe. Người này rất khó giải quyết.
Trần Dịch Sinh vì bị rơi xuống mà gào lên giận dữ. Thật trùng hợp, căn nhà hắn rơi xuống không có người ở… Cái này, chẳng lẽ là trùng hợp? Triệu Tử Kỳ để ý thấy tòa nhà này khá cũ nát, vách tường mọc đầy rêu xanh. E rằng Cố Duệ đã biết nhà này không có người ở nên mới yên tâm làm tên quái vật ngã xuống. Thật đúng là một người quả quyết, sắc sảo và nhanh nhạy!
Cô nào biết Cố Duệ hoàn toàn không nghĩ nhiều đến vậy. Cố Duệ nhìn căn nhà tựa như không người ở, mái nhà sập sệ không ai sửa. Mái ngói như thế sẽ khá dễ sập.
Nhưng dù Trần Dịch Sinh ngã xuống, Cố Duệ cô chưa chắc đã được an toàn.
Quả nhiên, Trần Dịch Sinh lại lao ra ngoài. Hai người Triệu Tử Kỳ chạy ở sau đám người Triệu Nguyên, vội vàng hô to mau tránh ra. Nhưng rất nhanh sau đó, cả hai phát hiện người gặp nguy hiểm không phải mình. Bởi vì người ta hoàn toàn không quan tâm đến bọn họ, chỉ chăm chăm đuổi theo Cố Duệ.
“Thật cứ đuổi theo ta không buông sao?” Cố Duệ vừa tức vừa bực: “Có ngon ngươi leo lên đây đi!”
Trần Dịch Sinh quả nhiên lại nhảy lên rồi vồ về phía Cố Duệ. Cố Duệ né sang một bên, hắn vồ hụt vào khoảng trống. Hắn dừng lại trên mái ngói. Lần này hắn không bị ngã xuống dưới, nhưng chỗ mái ngói hắn đứng đã bị nứt khá nghiêm trọng, thoạt trông như lung lay, sắp sập. Mà thân thủ Cố Duệ vẫn nhẹ như yến, nhẹ nhàng di chuyển trên mái ngói tựa như lông hồng.
Đây là kết quả của hai năm luyện đi trên xà ngang ở Khuê Sơn. Cố Duệ thay đổi sân đấu phó bản để có thể phát huy tốt nhất ưu thế của bản thân.
Trần Dịch Sinh lại vồ tới. Cố Duệ liền nhảy tránh sang một bên. Một trước một sau không ngừng chạy trên mái ngói. Trần Dịch Sinh vẫn còn năng lực suy nghĩ của con người, biết phải khống chế sức mạnh để mái ngói không bị sập xuống. Nhưng hắn không thể học được cách uyển chuyển, nhẹ nhàng trong thời gian ngắn. Vì thế, tốc độ của hắn giảm đi rất nhiều, bây giờ vẫn chưa đuổi kịp Cố Duệ.
Làm tốt lắm, cô thôn nữ của tôi! Thanh Vũ cũng chạy tới. Cậu vừa đuổi theo vừa nói to về phía Cố Duệ đang chạy trên nóc nhà: “Cố cô nương, thế này không phải biện pháp hay đâu. Không thể cứ để hắn đuổi theo cô mãi được. Thể lực của cô không chịu đựng nổi đâu.”
Đương nhiên Cố Duệ hiểu rõ điều này: “Còn có cách nào nữa đâu. Tên đầu trọc chết bầm kia lại không ở đây. Trừ khi phái Ngọc Đường còn có cao thủ lợi hại hơn đến đây.”
Cô cực kỳ hi vọng trong lúc dầu sôi lửa bỏng thế này, tên đầu trọc chết bầm kia sẽ lại mặc quần đùi hoa, từ trên trời giáng xuống cứu cô lần nữa. Nhưng đó chỉ là hi vọng xa vời.
Lời này Cố Duệ nói thật lòng, không mang theo bất kỳ tình cảm cá nhân nào. Không ngờ Tề Khinh Hà ở phía xa nghe thấy, thầm cảm thấy Cố Duệ đang châm chọc hai người bọn họ vô năng.
Cố Duệ không biết bản thân lại đắc tội người khác. Cô nhìn Thanh Vũ lại giương cung lên và nói với mình: “Trên cung phong lôi có uy lực của sấm sét, có tác dụng trấn giữ và tiêu diệt tà ám. Mà cô có thuật phong hỏa. Tôi và cô liên hợp lại cũng có thể chống đỡ được, dù sao vẫn tốt hơn việc cứ chạy mù quáng thế này.”
Xem ra người này cũng biết phong hỏa lôi của Hàng Đạo rất lợi hại. Đa số Hàng Khí đều lấy chúng làm pháp thuật cơ sở. Nhất là lôi và hỏa, cái này lợi hại hơn cái kia. Nếu phong lôi và phong hỏa kết hợp với nhau, hiệu quả sẽ tăng lên rất nhiều.
Vẻ mặt Cố Duệ đầy đau khổ: “Cách của cậu cũng được nhưng tôi không biết chú thuật phong hỏa.”
Không thể nào, cô ở Khuê Sơn để chơi thôi à? Thanh Vũ lại nhớ đến việc Cố Duệ mới nhập môn Khuê Sơn hai năm. Khoảng thời gian này các đệ tử sẽ không được học gì nhiều, chỉ yếu là làm cu li, giúp việc, có lẽ Cố Duệ cũng không ngoại lệ. Thế là, cậu bắt đầu rủa thầm quy định này.
“Hơn nữa, cơ thể cậu không thể chịu đựng nổi lần kéo cung thứ ba đâu. Tôi sợ cậu còn chưa kéo căng cung, tay đã bị gãy, thế thì có ích gì!” Cố Duệ rất không nể mặt mũi mà vạch trần điểm yếu của Thanh Vũ. Nhưng Thanh Vũ không giận, chỉ cười khổ: “Nếu cô có thể khai triển phong hỏa, tôi liều mình dùng phong lôi, sau đó thì sao? Cùng lắm thì không cần cánh tay này nữa!”
Huynh đài, huynh thật trượng nghĩa! Nhưng thế thì sao? Không làm là không làm. Cố Duệ cô có cả kỹ năng không cần thầy dạy cũng tự hiểu từ bao giờ, sao cô không biết thế?
Trong lúc Thanh Vũ và Cố Duệ lằng nhằng với nhau, Trần Dịch Sinh lại vồ đến. Cố Duệ nghiêng người tránh né. Cô phát hiện tốc độ của tên này đã nhanh hơn lúc trước một chút. Mẹ kiếp, năng lực thích ứng quá mạnh rồi! Xem chừng, cô chưa câu giờ được bao nhiêu thì đã bị tên này xé nát mất.
Trong lúc Cố Duệ thầm kêu không ổn, cô bỗng nhiên nghe thấy tiếng Thanh Vũ hô to: “Cẩn thận!”
Cẩn thận cái gì? Cô đã né được Trần Dịch Sinh rồi mà? Cố Duệ quay lại nhìn, Trần Dịch Sinh vẫn ở đầu bên kia, cho nên... Nhưng cô vẫn tin tưởng Thanh Vũ, vội vàng nghiêng người né tránh...
Phập! Một mũi tên đâm vào vai Cố Duệ. Vẫn chưa đâm sâu, trên mũi tên có máu, sao lại không đâm xuyên qua? Lực không đủ? Không phải! Đồng tử Cố Duệ co rút lại. Cô quyết đoán rút mũi tên ra. Cơn đau nhức ở vai khiến thân thể Cố Duệ hơi lảo đảo, suýt nữa là không đứng vững. Nhưng cô vẫn cảm nhận được cơn đau nhức ở miệng vết thương, khiến cô đột nhiên hoảng hốt – có độc!
Trên mũi tên này quả nhiên có độc! Có lẽ là vận mệnh đã sắp đặt, Cố Duệ nghiêng đầu liền nhìn thấy Viên Lâm, tay hắn đang cầm cung.
Rất hiển nhiên, Viên Lâm rốt cuộc đã không thể kiềm chế nổi lòng kiêng kị và đầy thù hận với Cố Duệ, nhịn không được bắn tên về phía cô. Nhưng cô đã tránh thoát được, mũi tên không trúng chỗ hiểm, chỉ trúng vai.
Nhưng điều này đã không còn quan trọng, Trần Dịch Sinh lại nhào đến. Đầu óc Cố Duệ choáng váng, hoàn toàn không thể tránh né tiếp. Dưới ánh mắt kinh hoàng của đám người Triệu Tử Kỳ, Cố Duệ bị Trần Dịch Sinh đập xuống mái hiên, ngã xuống đất. Trần Dịch Sinh há miệng ra, nhắm vào cổ họng Cố Duệ...
Chết chắc rồi! Thanh Vũ dùng sức kéo cung... Nhưng có lẽ đã không kịp nữa, cậu cảm nhận được tay mình đang run, tầm ngắm không chuẩn. Đáng chết, đáng chết, đáng chết!
Triệu Nguyên không đành lòng nhìn tiếp. Ông ta gần như nhắm tịt mắt lại... Không người nào có thể cứu cô!
“Xem Thái Sơn Áp Đỉnh của ta đây!” Chợt có âm thanh quen thuộc truyền đến. Cố Duệ không thấy ai từ trên nhảy xuống. Cô nghiêng đầu nhìn. Lý Đại Hùng ở bên kia đường đang xông đến, tựa như một con trâu to xác không sợ chết.
Cậu dùng hết sức mình tông vào Trần Dịch Sinh. Rầm! Cậu tông Trần Dịch Sinh ngã lăn sang một bên. Nhưng chính cậu cũng ngã gần chỗ Trần Dịch Sinh. Cậu vừa mở mắt ra đã nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của hắn.
“Không!” Cố Duệ hoảng hốt. Cô nhìn thấy Lý Đại Hùng bị Trần Dịch Sinh chưởng một chưởng vào ngực. Bộp! Máu tươi phun ra từ vết nứt sau lưng Lý Đại Hùng! Cậu văng ra... đập lên tường. Cơ thể đô con của cậu tuôn ra rất nhiều máu.
Máu văng tung tóe... Thời gian như ngừng lại. Cố Duệ thấy máu, rất nhiều máu tựa như khi cô ngồi trên ghế phụ nhiều năm về trước... Người cầm lái nhào đến che chắn cho cô. Máu của người ấy văng đầy lên mặt cô, ấm áp, tanh nồng, khiến cô cảm thấy không thể hít thở nổi.
Đầu cô đau tựa như bị búa bổ, có thứ gì đó đang kêu gào trong cô. Cô bò dậy: “Đại Hùng!”. Cô vọt đến trước gần Đại Hùng. Tay cô đặt lên khuôn ngực đầm đìa máu của cậu. Ấm áp, vẫn đập, hay là tim cậu sắp ngừng đập?
Trần Dịch Sinh bước đến, tựa như biết Cố Duệ lúc này đã là nỏ mạnh hết đà. Hắn ta đã bớt điên cuồng và thêm vài phần quỷ dị, thâm trầm. Hắn duỗi tay bóp cổ Cố Duệ, miệng mấp máy, không còn là kiểu gào thét như trước mà là...
“Ngươi... thịt... mẹ...” Giọng nói mơ hồ.
Tầm mắt Cố Duệ cũng bắt đầu mờ mịt nhưng tinh thần cô lại rất tỉnh táo, khóe miệng cô giật giật.
“Thịt cái đầu ngươi!” Nháy mắt, cô bùng nổ! Chân trái cô chống lên ngực Trần Dịch Sinh, chân phải đá lên trên.
Cốp! Cằm Trần Dịch Sinh bị Cố Duệ đá mạnh vào, hàm dưới của hắn phát ra một tiếng “rắc”, đầu ngửa ra sau.
Nhưng Cố Duệ cũng bị hắn quăng mạnh xuống đất. Rầm! Đám người Triệu Nguyên nhìn mà thót tim. Máu tươi từ dưới người Cố Duệ chảy ra.
Lần này... chết chắc rồi đấy. Triệu Nguyên căm giận không thôi, hô to: “Bắn tên!”
Đội cung tiễn lúc này mới phản ứng lại. Mũi tên được bắn ra, ngăn cản Trần Dịch Sinh đang muốn lại gần Cố Duệ.
Quá mạnh, tên quái vật này quá mạnh rồi. Hắn muốn đại khai sát giới. Đám thương nhân, khách hàng trốn gần đó sớm đã chạy toán loạn vì sợ hãi. Cảnh tượng rất hỗn loạn. Mà đường phố bên này thì...
Ai có thể cản hắn? Hắn không bận tâm chút nào về những mũi tên đang lao về phía mình. Hắn vẫn đi về phía Cố Duệ. Phập! Một mũi tên xé toạt không khí mà lao đến. Cuối cùng, đâm vào lưng hắn. Nhưng rõ ràng, lực bắn vẫn chưa đủ nên mũi tên chỉ đâm vào sâu nửa tấc. Sau khi bắn mũi tên thứ ba, cánh tay Thanh Vũ tuôn máu xối xả, gần như bị phế. Cậu tuyệt vọng muốn bắn thêm mũi tên thứ tư... Nhưng mà, lúc này, tay cậu còn không cử động nổi.
Mũi tên rơi xuống đất. Cố Duệ quỳ rạp xuống đất, trước mắt trở nên mơ hồ. Cô sẽ chết sao? Dưới thân, máu tươi sền sệt chảy ra. Lúc này, cô cảm thấy tay mình như chạm phải thứ gì đó rất nóng.
Ngón tay cô sờ một chút. Hình như là mấy miếng ngọc nhỏ kia, bị máu thấm vào. Rất nóng! Cô theo bản năng nắm chặt thứ nóng rực ấy vào lòng bàn tay. Nháy mắt, cô cảm thấy tinh thần đã khôi phục lại rất nhiều. Tựa như bị ai đó đánh thức, cô nghe được đám Triệu Tử Kỳ đang ầm ĩ gọi. Mở mắt ra, cô nhìn thấy mũi tên rơi xuống đất, thấy được vẻ tuyệt vọng của Thanh Vũ, còn có... Cô hình như thấy được bàn tay ai đó cầm mũi tên lên.
Cô biết người đó là ai. Là Lý Đại Hùng. Cô biết cậu không chết, bởi vì cô vừa sờ đến hộ tâm kính của cậu, nó không bị vỡ. Hộ tâm kính không vỡ, Đại Hùng bất tử, đây là một trong những quy tắc thép của Khuê Sơn!
“Khỉ! Mẹ nó, cô dậy ngay cho tôi!” Là giọng Lý Đại Hùng.
Cố Duệ nhìn Lý Đại Hùng chằm chằm. Cả người cậu ta như vừa tắm trong vũng máu. Cậu nhặt mũi tên kia lên, giật lấy cung lôi phong trong tay Thanh Vũ.
Trần Dịch Sinh đã nhận ra sự uy hiếp của cung phong lôi với hắn. Lần đầu tiên, hắn từ bỏ Cố Duệ để quay sang tấn công Lý Đại Hùng.
Cũng trong nháy mắt đó, Cố Duệ - người mà ai cũng nghĩ là đã chết – bò dậy như xác chết vùng dậy.
“Đại Hùng, kính!” Cả mặt và người cô đều có máu nhưng giọng nói lại kiên định vô cùng. Lý Đại Hùng nhếch miệng cười, không nói hai lời liền cởi áo ra, tháo hộ tâm kính đeo ở vị trí tim xuống.
Tấm kính này đã cứu cậu rất nhiều lần, cũng bao gồm lần vừa rồi. Nhưng khi Cố Duệ muốn, cậu không nghĩ ngợi gì nhiều liền tháo ra, quăng về phía Cố Duệ.
Bộp! Cố Duệ bắt được nó. Mà Lý Đại Hùng, lúc nãy, cũng đã giương cung.
Tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc này rất nhiều năm sau Triệu Nguyên cũng không thể nào quên được.
Tên nhãi cao to, ham ăn biếng làm, bình thường có vẻ vô dụng, nay cả người đầy máu, lắp tên lên, giương cung, khí thế sừng sững, vững như thạch bàn.
Cô gái tham tiền, thông minh, biếng nhác, cả người cũng đầy máu, cầm gương tựa như đang cầm cả thế gian.
Sau này Triệu Nguyên mới hiểu: Có một loại ăn ý mang tên Khuê Sơn.
Viên Lâm nhìn Cố Duệ chạy trên nóc các tòa nhà cách mấy con phố. Ánh mắt hắn chợt lóe. Người này rất khó giải quyết.
Trần Dịch Sinh vì bị rơi xuống mà gào lên giận dữ. Thật trùng hợp, căn nhà hắn rơi xuống không có người ở… Cái này, chẳng lẽ là trùng hợp? Triệu Tử Kỳ để ý thấy tòa nhà này khá cũ nát, vách tường mọc đầy rêu xanh. E rằng Cố Duệ đã biết nhà này không có người ở nên mới yên tâm làm tên quái vật ngã xuống. Thật đúng là một người quả quyết, sắc sảo và nhanh nhạy!
Cô nào biết Cố Duệ hoàn toàn không nghĩ nhiều đến vậy. Cố Duệ nhìn căn nhà tựa như không người ở, mái nhà sập sệ không ai sửa. Mái ngói như thế sẽ khá dễ sập.
Nhưng dù Trần Dịch Sinh ngã xuống, Cố Duệ cô chưa chắc đã được an toàn.
Quả nhiên, Trần Dịch Sinh lại lao ra ngoài. Hai người Triệu Tử Kỳ chạy ở sau đám người Triệu Nguyên, vội vàng hô to mau tránh ra. Nhưng rất nhanh sau đó, cả hai phát hiện người gặp nguy hiểm không phải mình. Bởi vì người ta hoàn toàn không quan tâm đến bọn họ, chỉ chăm chăm đuổi theo Cố Duệ.
“Thật cứ đuổi theo ta không buông sao?” Cố Duệ vừa tức vừa bực: “Có ngon ngươi leo lên đây đi!”
Trần Dịch Sinh quả nhiên lại nhảy lên rồi vồ về phía Cố Duệ. Cố Duệ né sang một bên, hắn vồ hụt vào khoảng trống. Hắn dừng lại trên mái ngói. Lần này hắn không bị ngã xuống dưới, nhưng chỗ mái ngói hắn đứng đã bị nứt khá nghiêm trọng, thoạt trông như lung lay, sắp sập. Mà thân thủ Cố Duệ vẫn nhẹ như yến, nhẹ nhàng di chuyển trên mái ngói tựa như lông hồng.
Đây là kết quả của hai năm luyện đi trên xà ngang ở Khuê Sơn. Cố Duệ thay đổi sân đấu phó bản để có thể phát huy tốt nhất ưu thế của bản thân.
Trần Dịch Sinh lại vồ tới. Cố Duệ liền nhảy tránh sang một bên. Một trước một sau không ngừng chạy trên mái ngói. Trần Dịch Sinh vẫn còn năng lực suy nghĩ của con người, biết phải khống chế sức mạnh để mái ngói không bị sập xuống. Nhưng hắn không thể học được cách uyển chuyển, nhẹ nhàng trong thời gian ngắn. Vì thế, tốc độ của hắn giảm đi rất nhiều, bây giờ vẫn chưa đuổi kịp Cố Duệ.
Làm tốt lắm, cô thôn nữ của tôi! Thanh Vũ cũng chạy tới. Cậu vừa đuổi theo vừa nói to về phía Cố Duệ đang chạy trên nóc nhà: “Cố cô nương, thế này không phải biện pháp hay đâu. Không thể cứ để hắn đuổi theo cô mãi được. Thể lực của cô không chịu đựng nổi đâu.”
Đương nhiên Cố Duệ hiểu rõ điều này: “Còn có cách nào nữa đâu. Tên đầu trọc chết bầm kia lại không ở đây. Trừ khi phái Ngọc Đường còn có cao thủ lợi hại hơn đến đây.”
Cô cực kỳ hi vọng trong lúc dầu sôi lửa bỏng thế này, tên đầu trọc chết bầm kia sẽ lại mặc quần đùi hoa, từ trên trời giáng xuống cứu cô lần nữa. Nhưng đó chỉ là hi vọng xa vời.
Lời này Cố Duệ nói thật lòng, không mang theo bất kỳ tình cảm cá nhân nào. Không ngờ Tề Khinh Hà ở phía xa nghe thấy, thầm cảm thấy Cố Duệ đang châm chọc hai người bọn họ vô năng.
Cố Duệ không biết bản thân lại đắc tội người khác. Cô nhìn Thanh Vũ lại giương cung lên và nói với mình: “Trên cung phong lôi có uy lực của sấm sét, có tác dụng trấn giữ và tiêu diệt tà ám. Mà cô có thuật phong hỏa. Tôi và cô liên hợp lại cũng có thể chống đỡ được, dù sao vẫn tốt hơn việc cứ chạy mù quáng thế này.”
Xem ra người này cũng biết phong hỏa lôi của Hàng Đạo rất lợi hại. Đa số Hàng Khí đều lấy chúng làm pháp thuật cơ sở. Nhất là lôi và hỏa, cái này lợi hại hơn cái kia. Nếu phong lôi và phong hỏa kết hợp với nhau, hiệu quả sẽ tăng lên rất nhiều.
Vẻ mặt Cố Duệ đầy đau khổ: “Cách của cậu cũng được nhưng tôi không biết chú thuật phong hỏa.”
Không thể nào, cô ở Khuê Sơn để chơi thôi à? Thanh Vũ lại nhớ đến việc Cố Duệ mới nhập môn Khuê Sơn hai năm. Khoảng thời gian này các đệ tử sẽ không được học gì nhiều, chỉ yếu là làm cu li, giúp việc, có lẽ Cố Duệ cũng không ngoại lệ. Thế là, cậu bắt đầu rủa thầm quy định này.
“Hơn nữa, cơ thể cậu không thể chịu đựng nổi lần kéo cung thứ ba đâu. Tôi sợ cậu còn chưa kéo căng cung, tay đã bị gãy, thế thì có ích gì!” Cố Duệ rất không nể mặt mũi mà vạch trần điểm yếu của Thanh Vũ. Nhưng Thanh Vũ không giận, chỉ cười khổ: “Nếu cô có thể khai triển phong hỏa, tôi liều mình dùng phong lôi, sau đó thì sao? Cùng lắm thì không cần cánh tay này nữa!”
Huynh đài, huynh thật trượng nghĩa! Nhưng thế thì sao? Không làm là không làm. Cố Duệ cô có cả kỹ năng không cần thầy dạy cũng tự hiểu từ bao giờ, sao cô không biết thế?
Trong lúc Thanh Vũ và Cố Duệ lằng nhằng với nhau, Trần Dịch Sinh lại vồ đến. Cố Duệ nghiêng người tránh né. Cô phát hiện tốc độ của tên này đã nhanh hơn lúc trước một chút. Mẹ kiếp, năng lực thích ứng quá mạnh rồi! Xem chừng, cô chưa câu giờ được bao nhiêu thì đã bị tên này xé nát mất.
Trong lúc Cố Duệ thầm kêu không ổn, cô bỗng nhiên nghe thấy tiếng Thanh Vũ hô to: “Cẩn thận!”
Cẩn thận cái gì? Cô đã né được Trần Dịch Sinh rồi mà? Cố Duệ quay lại nhìn, Trần Dịch Sinh vẫn ở đầu bên kia, cho nên... Nhưng cô vẫn tin tưởng Thanh Vũ, vội vàng nghiêng người né tránh...
Phập! Một mũi tên đâm vào vai Cố Duệ. Vẫn chưa đâm sâu, trên mũi tên có máu, sao lại không đâm xuyên qua? Lực không đủ? Không phải! Đồng tử Cố Duệ co rút lại. Cô quyết đoán rút mũi tên ra. Cơn đau nhức ở vai khiến thân thể Cố Duệ hơi lảo đảo, suýt nữa là không đứng vững. Nhưng cô vẫn cảm nhận được cơn đau nhức ở miệng vết thương, khiến cô đột nhiên hoảng hốt – có độc!
Trên mũi tên này quả nhiên có độc! Có lẽ là vận mệnh đã sắp đặt, Cố Duệ nghiêng đầu liền nhìn thấy Viên Lâm, tay hắn đang cầm cung.
Rất hiển nhiên, Viên Lâm rốt cuộc đã không thể kiềm chế nổi lòng kiêng kị và đầy thù hận với Cố Duệ, nhịn không được bắn tên về phía cô. Nhưng cô đã tránh thoát được, mũi tên không trúng chỗ hiểm, chỉ trúng vai.
Nhưng điều này đã không còn quan trọng, Trần Dịch Sinh lại nhào đến. Đầu óc Cố Duệ choáng váng, hoàn toàn không thể tránh né tiếp. Dưới ánh mắt kinh hoàng của đám người Triệu Tử Kỳ, Cố Duệ bị Trần Dịch Sinh đập xuống mái hiên, ngã xuống đất. Trần Dịch Sinh há miệng ra, nhắm vào cổ họng Cố Duệ...
Chết chắc rồi! Thanh Vũ dùng sức kéo cung... Nhưng có lẽ đã không kịp nữa, cậu cảm nhận được tay mình đang run, tầm ngắm không chuẩn. Đáng chết, đáng chết, đáng chết!
Triệu Nguyên không đành lòng nhìn tiếp. Ông ta gần như nhắm tịt mắt lại... Không người nào có thể cứu cô!
“Xem Thái Sơn Áp Đỉnh của ta đây!” Chợt có âm thanh quen thuộc truyền đến. Cố Duệ không thấy ai từ trên nhảy xuống. Cô nghiêng đầu nhìn. Lý Đại Hùng ở bên kia đường đang xông đến, tựa như một con trâu to xác không sợ chết.
Cậu dùng hết sức mình tông vào Trần Dịch Sinh. Rầm! Cậu tông Trần Dịch Sinh ngã lăn sang một bên. Nhưng chính cậu cũng ngã gần chỗ Trần Dịch Sinh. Cậu vừa mở mắt ra đã nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của hắn.
“Không!” Cố Duệ hoảng hốt. Cô nhìn thấy Lý Đại Hùng bị Trần Dịch Sinh chưởng một chưởng vào ngực. Bộp! Máu tươi phun ra từ vết nứt sau lưng Lý Đại Hùng! Cậu văng ra... đập lên tường. Cơ thể đô con của cậu tuôn ra rất nhiều máu.
Máu văng tung tóe... Thời gian như ngừng lại. Cố Duệ thấy máu, rất nhiều máu tựa như khi cô ngồi trên ghế phụ nhiều năm về trước... Người cầm lái nhào đến che chắn cho cô. Máu của người ấy văng đầy lên mặt cô, ấm áp, tanh nồng, khiến cô cảm thấy không thể hít thở nổi.
Đầu cô đau tựa như bị búa bổ, có thứ gì đó đang kêu gào trong cô. Cô bò dậy: “Đại Hùng!”. Cô vọt đến trước gần Đại Hùng. Tay cô đặt lên khuôn ngực đầm đìa máu của cậu. Ấm áp, vẫn đập, hay là tim cậu sắp ngừng đập?
Trần Dịch Sinh bước đến, tựa như biết Cố Duệ lúc này đã là nỏ mạnh hết đà. Hắn ta đã bớt điên cuồng và thêm vài phần quỷ dị, thâm trầm. Hắn duỗi tay bóp cổ Cố Duệ, miệng mấp máy, không còn là kiểu gào thét như trước mà là...
“Ngươi... thịt... mẹ...” Giọng nói mơ hồ.
Tầm mắt Cố Duệ cũng bắt đầu mờ mịt nhưng tinh thần cô lại rất tỉnh táo, khóe miệng cô giật giật.
“Thịt cái đầu ngươi!” Nháy mắt, cô bùng nổ! Chân trái cô chống lên ngực Trần Dịch Sinh, chân phải đá lên trên.
Cốp! Cằm Trần Dịch Sinh bị Cố Duệ đá mạnh vào, hàm dưới của hắn phát ra một tiếng “rắc”, đầu ngửa ra sau.
Nhưng Cố Duệ cũng bị hắn quăng mạnh xuống đất. Rầm! Đám người Triệu Nguyên nhìn mà thót tim. Máu tươi từ dưới người Cố Duệ chảy ra.
Lần này... chết chắc rồi đấy. Triệu Nguyên căm giận không thôi, hô to: “Bắn tên!”
Đội cung tiễn lúc này mới phản ứng lại. Mũi tên được bắn ra, ngăn cản Trần Dịch Sinh đang muốn lại gần Cố Duệ.
Quá mạnh, tên quái vật này quá mạnh rồi. Hắn muốn đại khai sát giới. Đám thương nhân, khách hàng trốn gần đó sớm đã chạy toán loạn vì sợ hãi. Cảnh tượng rất hỗn loạn. Mà đường phố bên này thì...
Ai có thể cản hắn? Hắn không bận tâm chút nào về những mũi tên đang lao về phía mình. Hắn vẫn đi về phía Cố Duệ. Phập! Một mũi tên xé toạt không khí mà lao đến. Cuối cùng, đâm vào lưng hắn. Nhưng rõ ràng, lực bắn vẫn chưa đủ nên mũi tên chỉ đâm vào sâu nửa tấc. Sau khi bắn mũi tên thứ ba, cánh tay Thanh Vũ tuôn máu xối xả, gần như bị phế. Cậu tuyệt vọng muốn bắn thêm mũi tên thứ tư... Nhưng mà, lúc này, tay cậu còn không cử động nổi.
Mũi tên rơi xuống đất. Cố Duệ quỳ rạp xuống đất, trước mắt trở nên mơ hồ. Cô sẽ chết sao? Dưới thân, máu tươi sền sệt chảy ra. Lúc này, cô cảm thấy tay mình như chạm phải thứ gì đó rất nóng.
Ngón tay cô sờ một chút. Hình như là mấy miếng ngọc nhỏ kia, bị máu thấm vào. Rất nóng! Cô theo bản năng nắm chặt thứ nóng rực ấy vào lòng bàn tay. Nháy mắt, cô cảm thấy tinh thần đã khôi phục lại rất nhiều. Tựa như bị ai đó đánh thức, cô nghe được đám Triệu Tử Kỳ đang ầm ĩ gọi. Mở mắt ra, cô nhìn thấy mũi tên rơi xuống đất, thấy được vẻ tuyệt vọng của Thanh Vũ, còn có... Cô hình như thấy được bàn tay ai đó cầm mũi tên lên.
Cô biết người đó là ai. Là Lý Đại Hùng. Cô biết cậu không chết, bởi vì cô vừa sờ đến hộ tâm kính của cậu, nó không bị vỡ. Hộ tâm kính không vỡ, Đại Hùng bất tử, đây là một trong những quy tắc thép của Khuê Sơn!
“Khỉ! Mẹ nó, cô dậy ngay cho tôi!” Là giọng Lý Đại Hùng.
Cố Duệ nhìn Lý Đại Hùng chằm chằm. Cả người cậu ta như vừa tắm trong vũng máu. Cậu nhặt mũi tên kia lên, giật lấy cung lôi phong trong tay Thanh Vũ.
Trần Dịch Sinh đã nhận ra sự uy hiếp của cung phong lôi với hắn. Lần đầu tiên, hắn từ bỏ Cố Duệ để quay sang tấn công Lý Đại Hùng.
Cũng trong nháy mắt đó, Cố Duệ - người mà ai cũng nghĩ là đã chết – bò dậy như xác chết vùng dậy.
“Đại Hùng, kính!” Cả mặt và người cô đều có máu nhưng giọng nói lại kiên định vô cùng. Lý Đại Hùng nhếch miệng cười, không nói hai lời liền cởi áo ra, tháo hộ tâm kính đeo ở vị trí tim xuống.
Tấm kính này đã cứu cậu rất nhiều lần, cũng bao gồm lần vừa rồi. Nhưng khi Cố Duệ muốn, cậu không nghĩ ngợi gì nhiều liền tháo ra, quăng về phía Cố Duệ.
Bộp! Cố Duệ bắt được nó. Mà Lý Đại Hùng, lúc nãy, cũng đã giương cung.
Tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc này rất nhiều năm sau Triệu Nguyên cũng không thể nào quên được.
Tên nhãi cao to, ham ăn biếng làm, bình thường có vẻ vô dụng, nay cả người đầy máu, lắp tên lên, giương cung, khí thế sừng sững, vững như thạch bàn.
Cô gái tham tiền, thông minh, biếng nhác, cả người cũng đầy máu, cầm gương tựa như đang cầm cả thế gian.
Sau này Triệu Nguyên mới hiểu: Có một loại ăn ý mang tên Khuê Sơn.
/190
|