Trong lúc hai người Cố Duệ còn đang núp ở trong nước thì từng ngôi nhà trong Ẩn Nguyệt thôn đều đã đèn đuốc sáng ngời vì bọn họ vừa lên giường ngủ không bao lâu thì tất cả đã bị gọi dậy. Nói thật ra tuy rằng nhân số đám người Trịnh Khải ít hơn nhưng mà đám người Hàng Sư bọn họ lại rất có uy quyền.
Nhạc Nhu đứng ở chính giữa thôn. Mãi cho đến khi tất cả người trong thôn đã tụ tập lại một chỗ, Nhạc Nhu mới thu hồi ánh mắt đang nhìn Ẩn Nguyệt sơn, quay đầu nhìn vào chỗ mọi người đang tập trung.
Ánh mắt đảo qua, cuối cùng lãnh đạm dừng ở trên người trưởng thôn. Ánh mắt trưởng thôn chống lại ánh mắt của Nhạc Nhu nhưng lại không nói gì.
Đám người Trịnh Khải đoán chừng đã biết chuyện gì xảy ra, bây giờ cũng đã nhìn thấy ánh mắt đầy địch ý của các thôn dân, thế nhưng với thực lực có thể dễ dàng tàn sát hết tất cả các thôn dân này, bọn họ không sợ.
“Không biết đã muộn như thế này Nhạc cô nương còn bảo bọn ta đến làm gì vậy. Không lẽ xà yêu kia lại đến nữa rồi sao?” Trưởng thôn hiền lành hỏi.
Nhạc Nhu lắc đầu, thản nhiên nói: “Xà yêu tất nhiên đáng sợ nhưng ta lại cảm thấy được hình như người của quý thôn còn sợ chúng tôi hơn cả xà yêu thì phải.”
Sắc mặt người trong thôn đều không được tự nhiên, trong số đó có vẻ trưởng thôn là người bình tĩnh nhất: “Không biết những lời này của Nhạc cô nương là có ý gì…”
Nhạc Nhu cúi mặt nhìn xuống bùn đất dưới chân, lời nói lạnh lùng: “Không biết dưới lớp hoàng thổ này có bao nhiêu địa đạo là do người của quý thôn đã cực khổ đào ra. Cũng không biết nhiều thế hệ thôn dân ở đây tại sao lại bày ra chuyện liên tiếp mất tích như vậy. Là do chúng tôi đến đã gây trở ngại một vài chuyện của các người sao?”
Còn chưa đủ minh bạch sao? Người trong thôn làm sao không biết mọi chuyện đã bại lộ. Có một số người sắc mặt vô cùng ảm đạm, nhất là phụ nữ và trẻ em. Bây giờ trong thôn kỳ thật sự chỉ còn lại phụ nữ và trẻ em hoặc là người cao tuổi mà thôi.
Nhạc Nhu bây giờ mới lưu ý đến điểm này, trong lòng thầm nghĩ trước kia mất tích đa số đều là thanh niên trai tráng nhưng nàng lại không chú ý nên mới bị đám người này lừa cho xoay vòng vòng. Ngược lại không bằng vị cô nương mới tới tên là Cố Duệ kia.
Vì thế cô khẽ nhíu mày, còn lúc này sắc mặt trưởng thôn rốt cuộc cũng trở nên nặng nề hơn, ông ta nhìn về phía bọn người Trịnh Khải vốn đang lộ ra vẻ mặt bất thiện và đã rút vũ khí ra: “Chư vị đại nhân, tổ tông của người Ẩn Nguyệt thôn chúng tôi quả thực là sống bằng nghề trộm mộ, cũng đã đào không ít địa đạo nhưng con cháu hiện nay đa số đều đã hoàn lương, chẳng lẽ việc này cũng là phạm pháp sao? Còn chuyện mất tích của những người khác thì đám người già, phụ nữ và trẻ em chúng tôi quả thực không biết. Chẳng lẽ các vị định coi thường chế định Bắc Đế là Hàng Sư không được làm tổn thương phàm nhân sao?”
Lão già này quả nhiên không phải người nhà quê tầm thường, còn biết cách để uy hiếp bọn họ?
Đám người Trịnh Khải vốn đang muốn ra tay lại nghe thấy có người nhắc tên của Bắc Đế thì sắc mặt lập tức biến đổi. Nhóm người bọn họ đa số điều là người của Bắc Đường phái còn Bắc Đế là cao thủ đệ nhất của môn phái. Trong môn phái cao thủ nhiều như mây, các quy định đều do bọn họ định ra cả. Nếu dám làm trái quy định thì đám người kia còn chưa kịp ra tay thì bọn họ đã bị toàn bộ Hàng Sư coi như là phản nghịch và trục xuất rồi.
Thế nên bọn họ làm sao có thể không kiêng kị cho được.
“Ông đang lấy môn quy ra uy hiếp tôi sao? Đáng tiếc tôi lại không phải xuất thân từ môn phái, bọn họ không ra tay được nhưng tôi thì lại có thể ra tay.”
Nhạc Nhu lườm lườm nhìn những phụ nữ, trẻ em trong thôn một cái: “Cũng chưa chắc cần phải ra tay, cứ dùng luật pháp của nhân gian để xử lý các người đi. Lý do là nghi ngờ vụ mất tích trước kia của đám học sinh của học viện Quân Thục ở U Châu thành có liên quan đến người của Ẩn Nguyệt thôn các người. Những học sinh đó đều là người có học vấn cao, dù xuất thân hàn vi cũng là người được U Châu tuyển chọn để tham dự khoa cử, hơn nữa trong số đó cũng có một số người xuất thân quyền quý. Nói vậy thì Đề Hình Ty sẽ rất vui lòng xử lý vụ án này đó.”
Ngay từ đầu, sau khi đám người Khổng đại sư đi rồi thì tất cả thôn dân, nhất là trưởng thôn đều biết rằng đám người này xem nam tử mặc áo trắng và nữ nhân xinh đẹp này là người cầm đầu nên cho rằng bọn họ đều xuất thân cùng một môn phái, bây giờ xem ra hình như là không phải.
Những lời này rất nhẹ nhàng dường như là việc kêu Đề Hình Ty xử lý vụ án này chỉ cần có một câu nói của cô là xong vậy.
“Không biết Nhạc cô nương xuất thân từ đại thế gia nào mà có thể bảo Đề Hình Ty đích thân đến Ẩn Nguyệt thôn chúng tôi để điều tra vụ án này vậy?” Không nói đến việc tại U Châu, từ lâu Ẩn Nguyệt thôn bọn họ đã luôn bị cho rằng có tai họa làm loạn nên không ai dám thụ lý án mạng, mà ở Đại Đường hiện nay việc điều tra án mạng đều có quy trình, không phải muốn Đề Hình Ty đến điều tra là sẽ đến.
Nhạc Nhu nhìn trưởng thôn, không chút che giấu cũng không ngạo mạn, chỉ bình thản trả lời một câu: “Phạm Dương Nhạc gia.”
Nhạc gia! Ở U Châu nhà có họ Nhạc nhiều vô số nhưng trước chữ Nhạc thêm hai từ Phạm Dương thì chỉ có duy nhất một nhà.
Ở Phạm Dương là Lư thị đứng đầu, và cũng chỉ có họ Lư mới được mang chữ thị. Nhưng ở Phạm Dương gia tộc cao quý đâu chỉ có một nhà, trong đó có năm đại gia tộc là nhân tài kiệt xuất, Nhạc gia là một trong số đó. Dù cho là U Châu Thứ Sử Tả Long Châu và Tư Mã Khoái Chính Vân đều phải cẩn thận đối đãi với gia tộc cao quý này. Phải biết rằng tuy bọn họ có chức vị quan trọng nhưng nếu là người sau lưng không có đại thụ vững chắc đều sẽ không dám động vào những gia tộc có gốc rễ hơn trăm năm này.
Vì thế sắc mặt của trưởng thôn liền tái đi, không còn giữ được vẻ bình tĩnh lúc trước nữa. Nhạc Nhu biết ông ta sẽ chịu thua nên thản nhiên nói: “Ta không muốn trách cứ nghề nghiệp trộm mộ của các người, cũng không muốn truy cứu việc xảy ra trong hai năm nay vì dù sao đến lúc đó cũng sẽ có người giải quyết nhưng bây giờ ta muốn biết rốt cuộc các người đã giấu Lý Đại Hùng ở nơi nào rồi?”
Thật ra đám người Trịnh Khải là muốn truy cứu những việc đã xảy ra trong hai năm nay chứ không thèm để ý đến tung tích của Lý Đại Hùng nhưng Nhạc Nhu đã nói như vậy, bọn họ dĩ nhiên sẽ không phản bác. Trong lòng thì lại nói thầm Nhạc Nhu này thật là lòng dạ đàn bà, uổng công cho việc có thân phận hiển hách.
Ánh mắt trưởng thôn lập lòe, những thôn dân còn lại thì nơm nớp lo sợ, cũng có người muốn nói lại thôi nhưng cuối cùng tất cả đều im lặng.
Nhạc Nhu nhíu mày, cô không ngờ những người này ương ngạnh như vậy, hình như họ còn đang e ngại điều gì đó. Không đúng! Bọn họ còn đang chờ cái gì đó?
“Thiếu một người.” Nhạc Nhu giận tái mặt, nhìn chằm chằm vào trưởng thôn: “Cháu trai của ông chạy rồi à?”
Trưởng thôn không ngờ Nhạc Nhu có thể nhận ra thiếu một người trong số nhiều người như vậy. Ông ta nào biết rằng trong vụ mất tích nhiều người lần trước, Nhạc Nhu đã yên lặng ghi nhớ số người còn lại trong thôn. Lúc trước là dùng để bảo vệ bọn họ còn bây giờ là dùng để nhận ra mánh khóe của bọn họ.
Nhất định là vào lúc bị gọi dậy, trưởng thôn đã nhận ra không ổn nên đã sai cháu trai lén lút đi báo tin trước rồi.
Cố Duệ bọn họ liệu có gặp nguy hiểm gì không? Nhạc Nhu vô cùng lo lắng.
…….
Bó đuốc mang theo ánh lửa tiến lại gần. Nhóm người đó quả nhiên đã tìm tới bên hồ nhưng không phải do bọn họ tìm thấy mà là do bọn họ có nhiều người như vậy nên nhất định sẽ đi qua con đường này. Đúng vậy! Là đi ngang qua.
Cố Duệ và Lý Đại Hùng cũng không biết tình huống bên hồ như thế nào nữa nhưng ở trong nước có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nhóm người kia kêu la.Tiếng kêu la tới gần, hai người bọn họ đưa mắt nhìn nhau. Tối đen! Hai người nhìn không thấy rõ được mặt của đối phương nhưng biết đối phương lúc này nhất định rất là căng thẳng.
Còn may! Những người kia đã đi qua. Ánh lửa bên hồ cũng đã xa dần.
Hai người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi cũng không vội vàng lên bờ. Họ chờ một lúc lâu đang định đi lên bờ thì ánh lửa lại tới gần.
Hai người hoảng hốt chỉ có thể tiếp tục núp ở dưới nước.
Nhưng Cố Duệ không ngờ người đi qua lần này chính là Khổng nhị thúc. Lúc đi tới hồ nước bước chân ông ta ngừng lại, ánh mắt sắc bén nhìn về phía hồ nước.
“Nhị thúc! Hồ này có vấn đề sao.” Có một người hỏi dò. Hắn ta còn xung phong muốn đi xuống nước tìm kiếm.
Khổng nhị thúc nhìn chằm chằm vào hồ nước, chầm chậm nói: “Nếu đã chạy trốn thì sẽ không phải là hạng người nguy hiểm gì, sẽ không đối phó với chúng ta được. Địa hình ở nơi này chúng ta tương đối quen thuộc hơn, bọn chúng không quen thuộc địa hình lại còn mang theo Động Sinh. Có lẽ là do biết được không thể trốn khỏi sự truy đuổi của chúng ta, bây giờ cũng không tìm thấy, trừ khi là do người của chúng ta lười biếng bằng không cũng chỉ có thể là do bọn họ đang trốn.”
Nếu là đang trốn thì cái hồ nước này không phải là địa điểm tuyệt vời nhất để ẩn núp sao. Khổng nhị thúc nhìn về phía hồ nước, ánh mắt trở nên sâu thẳm, người đứng bên cạnh ông ta cũng đang chuẩn bị xuống nước. Cố Duệ nhìn thấy ánh lửa bên hồ chẳng những không rời đi mà còn đứng yên một chỗ thật lâu thì đã thấy không được ổn rồi. Cô hoài nghi người đang đứng bên hồ là tên cáo già Khổng nhị thúc bởi vì những tên trộm mộ khác không thể nào có tâm tư sâu sắc đến mức nghi ngờ cái hồ nước này.
Ngay lúc cô còn suy nghĩ làm cách nào để cô cùng Lý Đại Hùng có thể xử lý hết đối phương trong nước thì có người nói.
“Nhị thúc! Tiểu Ngưu Tử tới rồi, cậu ta nói bên phía cữu công đã xảy ra sự cố, hình như là nhóm người của Nhạc Nhu đã tìm ra hành tung của chúng ta rồi. Chúng ta phải nhanh chóng tranh thủ thời gian để rút lui bằng không nếu để bọn họ đuổi theo thì…” Một nam tử dẫn theo một bé trai đi tới. Đứa bé này hiển nhiên là đã chạy trốn rất gấp nên toàn thân đều là bùn đất, vừa thở phì phò vừa kể lại tình huống cho Khổng nhị thúc nghe.
Sắc mặt Khổng nhị thúc trở nên trầm mặc, ông ta nhìn thoáng qua hồ nước rồi nhìn xa xa phía sau rải rác rất nhiều ngọn đuốc, một lúc lâu sau mới vung tay áo nói: “Chúng ta rút lui, xem ra chúng ta phải đi trước một bước rồi.”
“Nhị thúc! Còn Động Sinh…” Có người còn chần chừ.
“Vô dụng bị bắt, có gì phải đáng tiếc. Không cần lo.” Sắc mặt Khổng nhị thúc không có chút biểu cảm gì mà bỏ đi ngay. Những người còn lại cũng không ai nói gì thêm, toàn bộ rút lui.
Cố Duệ và Lý Đại Hùng ở dưới nước nhìn thấy ánh lửa lại đi xa nhưng sợ lại có biến nên vẫn ở dưới nước chờ một lúc lâu.
“Ào, Ào.” Hai người cùng trồi lên mặt nước, lúc này thì đã không còn có ánh lửa nào nữa. Cố Duệ biết là đám người kia đã thật sự rời khỏi.
Lý Đại Hùng hít sâu vào từng ngụm không khí nói: “Hô, hô, hô, Khỉ, ống cỏ này quá nhỏ rồi làm tôi suýt nữa chết ngạt. Sau khi trở về núi ta nhất định phải khắc khổ tu luyện nếu không lần sau lại gặp phải người mà mình đánh không lại chỉ có thể trốn như vậy cũng quá khổ rồi. Không biết đám người đó tại sao lại quay trở lại nhìn chằm chằm vào hồ nước này nữa.”
Nếu mệt thì đừng nói nhiều như vậy, cậu xem cậu thở gấp đến nỗi trông giống như chó vậy. Cố Duệ đưa mắt nhìn cậu ta rồi đi lên bờ, vắt bớt nước trên quần áo, đưa mắt nhìn lại căn nhà mục nát kia: “Khổng nhị thúc kia quả là một nhân vật đáng gờm, gừng càng già thì càng cay.”
Cô trước nay đều dựa vào trí thông minh của mình nhưng cô lại biết trên đời này không chỉ có mình cô thông minh, nói đến cùng vẫn là kẻ mạnh làm vua.
“Bọn họ hình như là gặp phải việc gì ngoài ý muốn nên mới muốn nhanh chóng đi xuống mộ. Chúng ta đi thôi, tranh thủ thời gian rời khỏi nơi này.”
Cố Duệ nói thầm thật may mắn cũng không dám dừng lại. Cô và Lý Đại Hùng nhanh chóng rời khỏi hồ nước, trở lại con đường phía trước từng đi qua.
Nhưng bọ họ không biết lúc bọn họ đang đứng đối diện với Ẩn Nguyệt sơn thì phía trên ngay tại một mỏm núi nhô ra có một lão giả mặc áo bào của đại môn phái đang đứng. Trong bóng tối ông ta lặng lẽ nhìn về một phương hướng đột nhiên bắn ra một ngọn lửa…
“Đại sư, phía dưới đó là…” Phía sau có một người tiến lên hỏi thăm.
Lỗ đại sư thần sắc thản nhiên: “Dưới mặt đất có chút chuyện cười mà thôi, hãy chuyên tâm tìm ngũ hành huyệt.” Ông ta ngẩng đầu nhìn vị trí các ngôi sao, bỗng nhiên khẽ nhíu mày.
Còn ở bên kia, trên ngọn một đại thụ, trong một rừng cây ở bên trong ngọn núi, vị trí đó có thể nhìn thấy mỏm núi kia và cả phía dưới đang có một cái bóng đen đang ngồi, tư thế ngồi đó rất kỳ dị và đôi mắt lại lạnh lùng nhìn lên bầu trời, miệng thì mỉm cười nói to:
“Mưa to rơi xuống, tà khí che huyệt.”
Những lời này vừa mới nói xong thì trên bầu trời nổ ầm một tiếng, rung động cả bốn phương.
Nhạc Nhu đứng ở chính giữa thôn. Mãi cho đến khi tất cả người trong thôn đã tụ tập lại một chỗ, Nhạc Nhu mới thu hồi ánh mắt đang nhìn Ẩn Nguyệt sơn, quay đầu nhìn vào chỗ mọi người đang tập trung.
Ánh mắt đảo qua, cuối cùng lãnh đạm dừng ở trên người trưởng thôn. Ánh mắt trưởng thôn chống lại ánh mắt của Nhạc Nhu nhưng lại không nói gì.
Đám người Trịnh Khải đoán chừng đã biết chuyện gì xảy ra, bây giờ cũng đã nhìn thấy ánh mắt đầy địch ý của các thôn dân, thế nhưng với thực lực có thể dễ dàng tàn sát hết tất cả các thôn dân này, bọn họ không sợ.
“Không biết đã muộn như thế này Nhạc cô nương còn bảo bọn ta đến làm gì vậy. Không lẽ xà yêu kia lại đến nữa rồi sao?” Trưởng thôn hiền lành hỏi.
Nhạc Nhu lắc đầu, thản nhiên nói: “Xà yêu tất nhiên đáng sợ nhưng ta lại cảm thấy được hình như người của quý thôn còn sợ chúng tôi hơn cả xà yêu thì phải.”
Sắc mặt người trong thôn đều không được tự nhiên, trong số đó có vẻ trưởng thôn là người bình tĩnh nhất: “Không biết những lời này của Nhạc cô nương là có ý gì…”
Nhạc Nhu cúi mặt nhìn xuống bùn đất dưới chân, lời nói lạnh lùng: “Không biết dưới lớp hoàng thổ này có bao nhiêu địa đạo là do người của quý thôn đã cực khổ đào ra. Cũng không biết nhiều thế hệ thôn dân ở đây tại sao lại bày ra chuyện liên tiếp mất tích như vậy. Là do chúng tôi đến đã gây trở ngại một vài chuyện của các người sao?”
Còn chưa đủ minh bạch sao? Người trong thôn làm sao không biết mọi chuyện đã bại lộ. Có một số người sắc mặt vô cùng ảm đạm, nhất là phụ nữ và trẻ em. Bây giờ trong thôn kỳ thật sự chỉ còn lại phụ nữ và trẻ em hoặc là người cao tuổi mà thôi.
Nhạc Nhu bây giờ mới lưu ý đến điểm này, trong lòng thầm nghĩ trước kia mất tích đa số đều là thanh niên trai tráng nhưng nàng lại không chú ý nên mới bị đám người này lừa cho xoay vòng vòng. Ngược lại không bằng vị cô nương mới tới tên là Cố Duệ kia.
Vì thế cô khẽ nhíu mày, còn lúc này sắc mặt trưởng thôn rốt cuộc cũng trở nên nặng nề hơn, ông ta nhìn về phía bọn người Trịnh Khải vốn đang lộ ra vẻ mặt bất thiện và đã rút vũ khí ra: “Chư vị đại nhân, tổ tông của người Ẩn Nguyệt thôn chúng tôi quả thực là sống bằng nghề trộm mộ, cũng đã đào không ít địa đạo nhưng con cháu hiện nay đa số đều đã hoàn lương, chẳng lẽ việc này cũng là phạm pháp sao? Còn chuyện mất tích của những người khác thì đám người già, phụ nữ và trẻ em chúng tôi quả thực không biết. Chẳng lẽ các vị định coi thường chế định Bắc Đế là Hàng Sư không được làm tổn thương phàm nhân sao?”
Lão già này quả nhiên không phải người nhà quê tầm thường, còn biết cách để uy hiếp bọn họ?
Đám người Trịnh Khải vốn đang muốn ra tay lại nghe thấy có người nhắc tên của Bắc Đế thì sắc mặt lập tức biến đổi. Nhóm người bọn họ đa số điều là người của Bắc Đường phái còn Bắc Đế là cao thủ đệ nhất của môn phái. Trong môn phái cao thủ nhiều như mây, các quy định đều do bọn họ định ra cả. Nếu dám làm trái quy định thì đám người kia còn chưa kịp ra tay thì bọn họ đã bị toàn bộ Hàng Sư coi như là phản nghịch và trục xuất rồi.
Thế nên bọn họ làm sao có thể không kiêng kị cho được.
“Ông đang lấy môn quy ra uy hiếp tôi sao? Đáng tiếc tôi lại không phải xuất thân từ môn phái, bọn họ không ra tay được nhưng tôi thì lại có thể ra tay.”
Nhạc Nhu lườm lườm nhìn những phụ nữ, trẻ em trong thôn một cái: “Cũng chưa chắc cần phải ra tay, cứ dùng luật pháp của nhân gian để xử lý các người đi. Lý do là nghi ngờ vụ mất tích trước kia của đám học sinh của học viện Quân Thục ở U Châu thành có liên quan đến người của Ẩn Nguyệt thôn các người. Những học sinh đó đều là người có học vấn cao, dù xuất thân hàn vi cũng là người được U Châu tuyển chọn để tham dự khoa cử, hơn nữa trong số đó cũng có một số người xuất thân quyền quý. Nói vậy thì Đề Hình Ty sẽ rất vui lòng xử lý vụ án này đó.”
Ngay từ đầu, sau khi đám người Khổng đại sư đi rồi thì tất cả thôn dân, nhất là trưởng thôn đều biết rằng đám người này xem nam tử mặc áo trắng và nữ nhân xinh đẹp này là người cầm đầu nên cho rằng bọn họ đều xuất thân cùng một môn phái, bây giờ xem ra hình như là không phải.
Những lời này rất nhẹ nhàng dường như là việc kêu Đề Hình Ty xử lý vụ án này chỉ cần có một câu nói của cô là xong vậy.
“Không biết Nhạc cô nương xuất thân từ đại thế gia nào mà có thể bảo Đề Hình Ty đích thân đến Ẩn Nguyệt thôn chúng tôi để điều tra vụ án này vậy?” Không nói đến việc tại U Châu, từ lâu Ẩn Nguyệt thôn bọn họ đã luôn bị cho rằng có tai họa làm loạn nên không ai dám thụ lý án mạng, mà ở Đại Đường hiện nay việc điều tra án mạng đều có quy trình, không phải muốn Đề Hình Ty đến điều tra là sẽ đến.
Nhạc Nhu nhìn trưởng thôn, không chút che giấu cũng không ngạo mạn, chỉ bình thản trả lời một câu: “Phạm Dương Nhạc gia.”
Nhạc gia! Ở U Châu nhà có họ Nhạc nhiều vô số nhưng trước chữ Nhạc thêm hai từ Phạm Dương thì chỉ có duy nhất một nhà.
Ở Phạm Dương là Lư thị đứng đầu, và cũng chỉ có họ Lư mới được mang chữ thị. Nhưng ở Phạm Dương gia tộc cao quý đâu chỉ có một nhà, trong đó có năm đại gia tộc là nhân tài kiệt xuất, Nhạc gia là một trong số đó. Dù cho là U Châu Thứ Sử Tả Long Châu và Tư Mã Khoái Chính Vân đều phải cẩn thận đối đãi với gia tộc cao quý này. Phải biết rằng tuy bọn họ có chức vị quan trọng nhưng nếu là người sau lưng không có đại thụ vững chắc đều sẽ không dám động vào những gia tộc có gốc rễ hơn trăm năm này.
Vì thế sắc mặt của trưởng thôn liền tái đi, không còn giữ được vẻ bình tĩnh lúc trước nữa. Nhạc Nhu biết ông ta sẽ chịu thua nên thản nhiên nói: “Ta không muốn trách cứ nghề nghiệp trộm mộ của các người, cũng không muốn truy cứu việc xảy ra trong hai năm nay vì dù sao đến lúc đó cũng sẽ có người giải quyết nhưng bây giờ ta muốn biết rốt cuộc các người đã giấu Lý Đại Hùng ở nơi nào rồi?”
Thật ra đám người Trịnh Khải là muốn truy cứu những việc đã xảy ra trong hai năm nay chứ không thèm để ý đến tung tích của Lý Đại Hùng nhưng Nhạc Nhu đã nói như vậy, bọn họ dĩ nhiên sẽ không phản bác. Trong lòng thì lại nói thầm Nhạc Nhu này thật là lòng dạ đàn bà, uổng công cho việc có thân phận hiển hách.
Ánh mắt trưởng thôn lập lòe, những thôn dân còn lại thì nơm nớp lo sợ, cũng có người muốn nói lại thôi nhưng cuối cùng tất cả đều im lặng.
Nhạc Nhu nhíu mày, cô không ngờ những người này ương ngạnh như vậy, hình như họ còn đang e ngại điều gì đó. Không đúng! Bọn họ còn đang chờ cái gì đó?
“Thiếu một người.” Nhạc Nhu giận tái mặt, nhìn chằm chằm vào trưởng thôn: “Cháu trai của ông chạy rồi à?”
Trưởng thôn không ngờ Nhạc Nhu có thể nhận ra thiếu một người trong số nhiều người như vậy. Ông ta nào biết rằng trong vụ mất tích nhiều người lần trước, Nhạc Nhu đã yên lặng ghi nhớ số người còn lại trong thôn. Lúc trước là dùng để bảo vệ bọn họ còn bây giờ là dùng để nhận ra mánh khóe của bọn họ.
Nhất định là vào lúc bị gọi dậy, trưởng thôn đã nhận ra không ổn nên đã sai cháu trai lén lút đi báo tin trước rồi.
Cố Duệ bọn họ liệu có gặp nguy hiểm gì không? Nhạc Nhu vô cùng lo lắng.
…….
Bó đuốc mang theo ánh lửa tiến lại gần. Nhóm người đó quả nhiên đã tìm tới bên hồ nhưng không phải do bọn họ tìm thấy mà là do bọn họ có nhiều người như vậy nên nhất định sẽ đi qua con đường này. Đúng vậy! Là đi ngang qua.
Cố Duệ và Lý Đại Hùng cũng không biết tình huống bên hồ như thế nào nữa nhưng ở trong nước có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nhóm người kia kêu la.Tiếng kêu la tới gần, hai người bọn họ đưa mắt nhìn nhau. Tối đen! Hai người nhìn không thấy rõ được mặt của đối phương nhưng biết đối phương lúc này nhất định rất là căng thẳng.
Còn may! Những người kia đã đi qua. Ánh lửa bên hồ cũng đã xa dần.
Hai người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi cũng không vội vàng lên bờ. Họ chờ một lúc lâu đang định đi lên bờ thì ánh lửa lại tới gần.
Hai người hoảng hốt chỉ có thể tiếp tục núp ở dưới nước.
Nhưng Cố Duệ không ngờ người đi qua lần này chính là Khổng nhị thúc. Lúc đi tới hồ nước bước chân ông ta ngừng lại, ánh mắt sắc bén nhìn về phía hồ nước.
“Nhị thúc! Hồ này có vấn đề sao.” Có một người hỏi dò. Hắn ta còn xung phong muốn đi xuống nước tìm kiếm.
Khổng nhị thúc nhìn chằm chằm vào hồ nước, chầm chậm nói: “Nếu đã chạy trốn thì sẽ không phải là hạng người nguy hiểm gì, sẽ không đối phó với chúng ta được. Địa hình ở nơi này chúng ta tương đối quen thuộc hơn, bọn chúng không quen thuộc địa hình lại còn mang theo Động Sinh. Có lẽ là do biết được không thể trốn khỏi sự truy đuổi của chúng ta, bây giờ cũng không tìm thấy, trừ khi là do người của chúng ta lười biếng bằng không cũng chỉ có thể là do bọn họ đang trốn.”
Nếu là đang trốn thì cái hồ nước này không phải là địa điểm tuyệt vời nhất để ẩn núp sao. Khổng nhị thúc nhìn về phía hồ nước, ánh mắt trở nên sâu thẳm, người đứng bên cạnh ông ta cũng đang chuẩn bị xuống nước. Cố Duệ nhìn thấy ánh lửa bên hồ chẳng những không rời đi mà còn đứng yên một chỗ thật lâu thì đã thấy không được ổn rồi. Cô hoài nghi người đang đứng bên hồ là tên cáo già Khổng nhị thúc bởi vì những tên trộm mộ khác không thể nào có tâm tư sâu sắc đến mức nghi ngờ cái hồ nước này.
Ngay lúc cô còn suy nghĩ làm cách nào để cô cùng Lý Đại Hùng có thể xử lý hết đối phương trong nước thì có người nói.
“Nhị thúc! Tiểu Ngưu Tử tới rồi, cậu ta nói bên phía cữu công đã xảy ra sự cố, hình như là nhóm người của Nhạc Nhu đã tìm ra hành tung của chúng ta rồi. Chúng ta phải nhanh chóng tranh thủ thời gian để rút lui bằng không nếu để bọn họ đuổi theo thì…” Một nam tử dẫn theo một bé trai đi tới. Đứa bé này hiển nhiên là đã chạy trốn rất gấp nên toàn thân đều là bùn đất, vừa thở phì phò vừa kể lại tình huống cho Khổng nhị thúc nghe.
Sắc mặt Khổng nhị thúc trở nên trầm mặc, ông ta nhìn thoáng qua hồ nước rồi nhìn xa xa phía sau rải rác rất nhiều ngọn đuốc, một lúc lâu sau mới vung tay áo nói: “Chúng ta rút lui, xem ra chúng ta phải đi trước một bước rồi.”
“Nhị thúc! Còn Động Sinh…” Có người còn chần chừ.
“Vô dụng bị bắt, có gì phải đáng tiếc. Không cần lo.” Sắc mặt Khổng nhị thúc không có chút biểu cảm gì mà bỏ đi ngay. Những người còn lại cũng không ai nói gì thêm, toàn bộ rút lui.
Cố Duệ và Lý Đại Hùng ở dưới nước nhìn thấy ánh lửa lại đi xa nhưng sợ lại có biến nên vẫn ở dưới nước chờ một lúc lâu.
“Ào, Ào.” Hai người cùng trồi lên mặt nước, lúc này thì đã không còn có ánh lửa nào nữa. Cố Duệ biết là đám người kia đã thật sự rời khỏi.
Lý Đại Hùng hít sâu vào từng ngụm không khí nói: “Hô, hô, hô, Khỉ, ống cỏ này quá nhỏ rồi làm tôi suýt nữa chết ngạt. Sau khi trở về núi ta nhất định phải khắc khổ tu luyện nếu không lần sau lại gặp phải người mà mình đánh không lại chỉ có thể trốn như vậy cũng quá khổ rồi. Không biết đám người đó tại sao lại quay trở lại nhìn chằm chằm vào hồ nước này nữa.”
Nếu mệt thì đừng nói nhiều như vậy, cậu xem cậu thở gấp đến nỗi trông giống như chó vậy. Cố Duệ đưa mắt nhìn cậu ta rồi đi lên bờ, vắt bớt nước trên quần áo, đưa mắt nhìn lại căn nhà mục nát kia: “Khổng nhị thúc kia quả là một nhân vật đáng gờm, gừng càng già thì càng cay.”
Cô trước nay đều dựa vào trí thông minh của mình nhưng cô lại biết trên đời này không chỉ có mình cô thông minh, nói đến cùng vẫn là kẻ mạnh làm vua.
“Bọn họ hình như là gặp phải việc gì ngoài ý muốn nên mới muốn nhanh chóng đi xuống mộ. Chúng ta đi thôi, tranh thủ thời gian rời khỏi nơi này.”
Cố Duệ nói thầm thật may mắn cũng không dám dừng lại. Cô và Lý Đại Hùng nhanh chóng rời khỏi hồ nước, trở lại con đường phía trước từng đi qua.
Nhưng bọ họ không biết lúc bọn họ đang đứng đối diện với Ẩn Nguyệt sơn thì phía trên ngay tại một mỏm núi nhô ra có một lão giả mặc áo bào của đại môn phái đang đứng. Trong bóng tối ông ta lặng lẽ nhìn về một phương hướng đột nhiên bắn ra một ngọn lửa…
“Đại sư, phía dưới đó là…” Phía sau có một người tiến lên hỏi thăm.
Lỗ đại sư thần sắc thản nhiên: “Dưới mặt đất có chút chuyện cười mà thôi, hãy chuyên tâm tìm ngũ hành huyệt.” Ông ta ngẩng đầu nhìn vị trí các ngôi sao, bỗng nhiên khẽ nhíu mày.
Còn ở bên kia, trên ngọn một đại thụ, trong một rừng cây ở bên trong ngọn núi, vị trí đó có thể nhìn thấy mỏm núi kia và cả phía dưới đang có một cái bóng đen đang ngồi, tư thế ngồi đó rất kỳ dị và đôi mắt lại lạnh lùng nhìn lên bầu trời, miệng thì mỉm cười nói to:
“Mưa to rơi xuống, tà khí che huyệt.”
Những lời này vừa mới nói xong thì trên bầu trời nổ ầm một tiếng, rung động cả bốn phương.
/190
|