Có phong ba nào chưa từng thổi qua Đại Đường. Mô Kim bắt đầu từ một mệnh lệnh của Tào Tháo thời Tam Quốc, sau đó âm thầm bước lên võ đài lịch sử. Nhưng chung quy lại, Mô Kim chưa bao giờ được lộ ra ngoài ánh sáng, vì thế cái tên danh dự nhất của bọn họ là Mô Kim giáo úy.
Nhưng Mô Kim không thể nào so với Hàng Đạo. Hàng Đạo được bá chủ của Đại Đường – Thánh nhân thừa nhận, còn được ngài xây đạo quán nhưng Mô Kim thì không như thế. Vì thế, trước đây, Mô Kim giáo úy làm việc rất lén lút, lén lút như bản chất của cái nghề bọn họ đang làm vậy, làm việc dưới đất, mãi mãi không được vươn ra ánh sáng.
Từ lúc bắt đầu thời Tam Quốc đến nay, nghề Mô Kim đã suy yếu đi rất nhiều, môn phái ngày càng ít người kế thừa. Thế hệ trẻ tuổi, phàm là người có thể ăn no mặc ấm, mấy ai lại đi làm nghề này. Nên nhớ, đây chính là thế giới của quỷ thần, mộ là nơi hung hiểm nhất, Mô Kim lại có yêu cầu cao, nguy hiểm khi hành nghề cũng cao; vì thế, dân chúng bình thường sẽ không bao giờ cho con mình theo nghề này. Nếu có, chắc cũng chỉ là con của những gia đình quá mức nghèo khó hoặc cùng đường… Khổng Động Sinh cũng như vậy. Cậu ta là con của một gia đình khốn khổ, nghèo đến mức không có miếng ăn. Lúc được năm, sáu tuổi được một người lão luyện của nghề Mô Kim mang đi nuôi lớn, sau đó truyền nghề cho cậu ta. Nhưng dù nhập môn môn phái nào, ngành nghề nào cũng đều phải tự mình ra ngoài làm việc. Tối hôm qua chính là lần đầu tiên của Khổng Động Sinh. Ai biết được ngay lần đầu hành nghề cậu ta đã gặp ngay tay mơ của Hàng Đạo – Lý Đại Hùng chạy đến bãi tha ma hái nấm…
“Từ từ, cậu tên gì?” Cố Duệ đánh gãy lời nói của Khổng Động Sinh.
Khổng Động Sinh: “Là Khổng Động Sinh.”
Cố Duệ: “Khổng nghĩa là “lỗ hổng”, Động trong “đào động”, Sinh nghĩa là “đào thành một cái lỗ”. Thế thì cậu đúng là nên làm nghề này.”
Khổng Động Sinh: “…”
Cố tiểu hữu của tôi, cô thật lợi hại, đấy cũng là suy luận sao?
Tên đầu trọc và Lý Đại Hùng liếc nhìn Cố Duệ nhiều lần như muốn nói: “Đây chẳng phải đồng nghiệp của cô à?”
Cố Duệ vờ như không thấy ánh mắt của hai người bọn họ. Lúc trước nói cô làm nghề Mô Kim chẳng qua là nói xạo. So về nguồn gốc, khảo cổ và Mô Kim, một cái là quan trộm, một cái là tư trộm. Nghĩa là một cái trộm hợp pháp, được chính phủ “bảo kê”, cái kia là phi pháp, tự trộm bán lấy tiền kiếm sống.
“Hừ, các người đều như nhau, đều là cá mè một lứa.”
Cố Duệ: “Đại Hùng, xem đi, cậu ta có văn hóa hơn cậu kìa, còn biết “cá mè một lứa”! Cho nên, đọc nhiều sách cũng có lợi…”
Lý Đại Hùng: “Con khỉ chết tiệt, cô tránh ra! Thằng nhãi này là trộm mộ, trốn dưới mộ rồi bò lên, tôi đang hái nấm thì bị cậu ta tóm lấy tay tôi, đánh lén tôi… Đánh lén thì coi như xong đi, cậu ta còn rải phấn ngứa. Đáng thương cho tôi bị sư phụ hạ thuật, sức chiến đấu không bằng lúc bình thường…”
Cố Duệ: “Được rồi, trở lại chuyện chính. Khổng Động Sinh, dùi và chiêng này cậu lấy ở đâu?”
Nghe vậy, ánh mắt Khổng Động Sinh lóe lên: “Lấy ở đâu là ở đâu? Tôi nhặt được trên đường!”
“Nhặt được khi nào? Nhặt được ở đâu?” Giọng Triệu Nguyên trầm thấp, nghe rất đáng sợ.
Quan lão gia nha…
Khổng Động Sinh gân cổ lớn tiếng nói: “Sáng, là lúc sáng sớm nhặt được. Nhặt được trên đường, trên đường, cụ thể ở đâu thì tôi không nhớ…”
Giọng nói thật lớn, điệu bộ rất tự tin.
Cố Duệ: “Sáng sớm sao? Bà Trần của tiệm đậu hũ đối diện có thể làm chứng cho cậu không?”
Ánh mắt Khổng Động Sinh chợt lóe lên: “Đúng đúng đúng, bà ấy có thể. Tôi còn mua một chén đậu hũ hoa của bà ấy.”
Triệu Nguyên trừng mắt: “Nói dóc! Mới bảo không nhớ, giờ liền nhớ đối diện nhà họ Trần là tiệm bán đậu hũ của bà Trần!”
Khổng Động Sinh vội nói: “Tôi đây chẳng phải vừa nhớ ra sao…”
Triệu Nguyên: “Lại nói dóc! Cửa tiệm đối diện là của Mã Đại Ham, là đồ tể giết heo, lấy đâu ra tiệm đậu hũ của bà Trần!”
Bị gài rồi!
Mẹ nó, cả một bầu trời hãm hại người ta!
Khổng Động Sinh nhìn Cố Duệ, tức giận mắng: “Cô, cái đứa con gái này còn nói nhảm hơn đám Mô Kim bọn tôi, toàn gài bẫy người ta!”
Triệu Nguyên: “Nhảm hay không cứ cùng ta quay về nha môn thẩm vấn là biết… Ăn chút khổ cậu mới biết thế nào là thẳng thắn sẽ được khoan hồng!”
Khổng Động Sinh: “Tôi không đi, dù sao tôi cũng không liên quan đến vụ án ấy, cũng chỉ là tiện tay cần lấy cái cần câu cơm của một phu canh, dù ông phán tội tôi cũng chẳng phải tội nặng gì, cùng lắm ăn cơm tù mấy ngày!”
Chao ôi, thật rành nghiệp vụ của quan viên!
Triệu Nguyên cười lạnh, vừa nhìn là biết tên này là một kẻ trộm quen cửa quen nẻo, chắc gì cậu ta chỉ đi ăn trộm và trộm mộ, cho nên…
Soạt!
Hoành đao được tuốt khỏi vỏ và dừng ở trên cổ Khổng Động Sinh.
Lưỡi đao sắc bén, lạnh lẽo dán vào cổ cậu ta. Tim trong lồng ngực cậu ta đập thình thịch không ngừng.
Khổng Động Sinh sợ hãi nhìn Cố Duệ đang cầm đao.
Triệu Nguyên cũng giật mình.
“Tôi đếm tới bảy, khôn hồn thì đừng có giả ngu với tôi…” Tay Cố Duệ hơi dùng lực, lưỡi đao niết vào cổ Khổng Động Sinh.
Thịch! Toàn bộ lông tơ trên người cậu ta dựng đứng cả lên.
Hai chân Khổng Động Sinh run run: “Cô… Cô không thể như vậy… Quan gia, đây là, đây là tàn sát bừa bãi!”
Cố Duệ liếc Triệu Nguyên một cái, tay đảo một cái, lưỡi đao lướt qua trên đỉnh đầu Khổng Động Sinh. Soạt! Vài sợi tóc bị cắt đứt…
Hai chân Khổng Động Sinh run cầm cập. Một mùi ngai ngái của nước tiểu tỏa ra.
Ối chà!
Tên đầu trọc chán ghét, xoay người sang chỗ khác vọc lông chim.
Triệu Nguyên: “Cái này chịu. Cô ấy không phải người của nha môn. Thủ đoạn của Hàng Đạo luôn luôn mạnh mẽ và không chịu trói buộc như thế. Ta cũng bất đắc dĩ thôi. Đúng rồi, Cố tiểu hữu, đao pháp của cô không tồi đâu, xem nhúm tóc này này… Cắt rất chuẩn!”
Cố Duệ: “Đao pháp gì ở đây? Tôi chỉ tùy tiện ra tay thôi. Nếu lỡ chết người thì cứ bảo tên trộm mộ này khi bị bắt thì phản kháng. Triệu đại nhân dũng mãnh rút đao chiến đấu, trong lúc hỗn loạn thì lỡ tay giết chết. Hơn nữa, đao này đâu phải đao của tôi, là của Thanh Vũ. Trên đao cũng không có dấu vân tay của tôi, không liên quan đến tôi.”
Đúng vậy, cô ta còn dùng một mảnh vải nhỏ bao tay cầm của đao lại mà.
Cẩn thận ghê cơ!
Triệu Nguyên: “…”
Thanh Vũ: “…”
Trần Dịch Bảo cảm thấy bản thân chỉ bị xốc chăn lên chẳng là gì cả, thật sự, chẳng là gì…
Thật cảm tạ vì Cố Duệ không giết nhóc.
“Tôi nói, tôi nói, tôi sẽ nói hết… Chị hai à, tôi sợ chị rồi, tôi nói mà.”
Khổng Động Sinh là một kẻ sợ chết. Điều này ai ở đây vừa nhìn cũng đều biết.
Nếu là người sợ chết thì dùng cái chết để uy hiếp hắn!
“Đêm đó tôi cũng chỉ đi ngang qua… Được rồi, thật ra lúc đó túng quá. Mấy người cũng biết, trộm mộ không dễ làm. Trong mấy mộ lớn, phàm là quỷ thần thì dù là một tiểu binh giữ cửa cũng có thể giết chết tôi. Vài sư bá của tôi cũng bị chết như thế… Cả sư phụ tôi cũng vì thế mà bị thương, cho nên một mình tôi không dám vào mấy ngôi mộ lớn. Nhưng tiền không có, nhập môn cũng đã bảy, tám năm, nếu không xuất sư thì lấy gì sống qua ngày? Vì thế, tôi chỉ có thể đến bãi tha ma thử vận may, lúc ấy vừa khéo đi qua nhà họ Trần, lựu nhà bọn họ đỏ mọng, tôi vừa nhìn liền muốn trèo vào nhà bọn họ…”
“Trộm?” Triệu Nguyên nheo mắt lại.
Khổng Động Sinh vội nói: “Tôi chỉ muốn hái trộm ít lựu để bán. Không bán được thì cũng có thể ăn no bụng. Dù sao thì nhà họ Trần cũng nhiều lựu…”
Được rồi, chuyện này cũng chỉ có thế trách bản thân mình thôi. Bọn Cố Duệ cũng chỉ có thể từ từ nghe kể tiếp.
Nhưng Mô Kim không thể nào so với Hàng Đạo. Hàng Đạo được bá chủ của Đại Đường – Thánh nhân thừa nhận, còn được ngài xây đạo quán nhưng Mô Kim thì không như thế. Vì thế, trước đây, Mô Kim giáo úy làm việc rất lén lút, lén lút như bản chất của cái nghề bọn họ đang làm vậy, làm việc dưới đất, mãi mãi không được vươn ra ánh sáng.
Từ lúc bắt đầu thời Tam Quốc đến nay, nghề Mô Kim đã suy yếu đi rất nhiều, môn phái ngày càng ít người kế thừa. Thế hệ trẻ tuổi, phàm là người có thể ăn no mặc ấm, mấy ai lại đi làm nghề này. Nên nhớ, đây chính là thế giới của quỷ thần, mộ là nơi hung hiểm nhất, Mô Kim lại có yêu cầu cao, nguy hiểm khi hành nghề cũng cao; vì thế, dân chúng bình thường sẽ không bao giờ cho con mình theo nghề này. Nếu có, chắc cũng chỉ là con của những gia đình quá mức nghèo khó hoặc cùng đường… Khổng Động Sinh cũng như vậy. Cậu ta là con của một gia đình khốn khổ, nghèo đến mức không có miếng ăn. Lúc được năm, sáu tuổi được một người lão luyện của nghề Mô Kim mang đi nuôi lớn, sau đó truyền nghề cho cậu ta. Nhưng dù nhập môn môn phái nào, ngành nghề nào cũng đều phải tự mình ra ngoài làm việc. Tối hôm qua chính là lần đầu tiên của Khổng Động Sinh. Ai biết được ngay lần đầu hành nghề cậu ta đã gặp ngay tay mơ của Hàng Đạo – Lý Đại Hùng chạy đến bãi tha ma hái nấm…
“Từ từ, cậu tên gì?” Cố Duệ đánh gãy lời nói của Khổng Động Sinh.
Khổng Động Sinh: “Là Khổng Động Sinh.”
Cố Duệ: “Khổng nghĩa là “lỗ hổng”, Động trong “đào động”, Sinh nghĩa là “đào thành một cái lỗ”. Thế thì cậu đúng là nên làm nghề này.”
Khổng Động Sinh: “…”
Cố tiểu hữu của tôi, cô thật lợi hại, đấy cũng là suy luận sao?
Tên đầu trọc và Lý Đại Hùng liếc nhìn Cố Duệ nhiều lần như muốn nói: “Đây chẳng phải đồng nghiệp của cô à?”
Cố Duệ vờ như không thấy ánh mắt của hai người bọn họ. Lúc trước nói cô làm nghề Mô Kim chẳng qua là nói xạo. So về nguồn gốc, khảo cổ và Mô Kim, một cái là quan trộm, một cái là tư trộm. Nghĩa là một cái trộm hợp pháp, được chính phủ “bảo kê”, cái kia là phi pháp, tự trộm bán lấy tiền kiếm sống.
“Hừ, các người đều như nhau, đều là cá mè một lứa.”
Cố Duệ: “Đại Hùng, xem đi, cậu ta có văn hóa hơn cậu kìa, còn biết “cá mè một lứa”! Cho nên, đọc nhiều sách cũng có lợi…”
Lý Đại Hùng: “Con khỉ chết tiệt, cô tránh ra! Thằng nhãi này là trộm mộ, trốn dưới mộ rồi bò lên, tôi đang hái nấm thì bị cậu ta tóm lấy tay tôi, đánh lén tôi… Đánh lén thì coi như xong đi, cậu ta còn rải phấn ngứa. Đáng thương cho tôi bị sư phụ hạ thuật, sức chiến đấu không bằng lúc bình thường…”
Cố Duệ: “Được rồi, trở lại chuyện chính. Khổng Động Sinh, dùi và chiêng này cậu lấy ở đâu?”
Nghe vậy, ánh mắt Khổng Động Sinh lóe lên: “Lấy ở đâu là ở đâu? Tôi nhặt được trên đường!”
“Nhặt được khi nào? Nhặt được ở đâu?” Giọng Triệu Nguyên trầm thấp, nghe rất đáng sợ.
Quan lão gia nha…
Khổng Động Sinh gân cổ lớn tiếng nói: “Sáng, là lúc sáng sớm nhặt được. Nhặt được trên đường, trên đường, cụ thể ở đâu thì tôi không nhớ…”
Giọng nói thật lớn, điệu bộ rất tự tin.
Cố Duệ: “Sáng sớm sao? Bà Trần của tiệm đậu hũ đối diện có thể làm chứng cho cậu không?”
Ánh mắt Khổng Động Sinh chợt lóe lên: “Đúng đúng đúng, bà ấy có thể. Tôi còn mua một chén đậu hũ hoa của bà ấy.”
Triệu Nguyên trừng mắt: “Nói dóc! Mới bảo không nhớ, giờ liền nhớ đối diện nhà họ Trần là tiệm bán đậu hũ của bà Trần!”
Khổng Động Sinh vội nói: “Tôi đây chẳng phải vừa nhớ ra sao…”
Triệu Nguyên: “Lại nói dóc! Cửa tiệm đối diện là của Mã Đại Ham, là đồ tể giết heo, lấy đâu ra tiệm đậu hũ của bà Trần!”
Bị gài rồi!
Mẹ nó, cả một bầu trời hãm hại người ta!
Khổng Động Sinh nhìn Cố Duệ, tức giận mắng: “Cô, cái đứa con gái này còn nói nhảm hơn đám Mô Kim bọn tôi, toàn gài bẫy người ta!”
Triệu Nguyên: “Nhảm hay không cứ cùng ta quay về nha môn thẩm vấn là biết… Ăn chút khổ cậu mới biết thế nào là thẳng thắn sẽ được khoan hồng!”
Khổng Động Sinh: “Tôi không đi, dù sao tôi cũng không liên quan đến vụ án ấy, cũng chỉ là tiện tay cần lấy cái cần câu cơm của một phu canh, dù ông phán tội tôi cũng chẳng phải tội nặng gì, cùng lắm ăn cơm tù mấy ngày!”
Chao ôi, thật rành nghiệp vụ của quan viên!
Triệu Nguyên cười lạnh, vừa nhìn là biết tên này là một kẻ trộm quen cửa quen nẻo, chắc gì cậu ta chỉ đi ăn trộm và trộm mộ, cho nên…
Soạt!
Hoành đao được tuốt khỏi vỏ và dừng ở trên cổ Khổng Động Sinh.
Lưỡi đao sắc bén, lạnh lẽo dán vào cổ cậu ta. Tim trong lồng ngực cậu ta đập thình thịch không ngừng.
Khổng Động Sinh sợ hãi nhìn Cố Duệ đang cầm đao.
Triệu Nguyên cũng giật mình.
“Tôi đếm tới bảy, khôn hồn thì đừng có giả ngu với tôi…” Tay Cố Duệ hơi dùng lực, lưỡi đao niết vào cổ Khổng Động Sinh.
Thịch! Toàn bộ lông tơ trên người cậu ta dựng đứng cả lên.
Hai chân Khổng Động Sinh run run: “Cô… Cô không thể như vậy… Quan gia, đây là, đây là tàn sát bừa bãi!”
Cố Duệ liếc Triệu Nguyên một cái, tay đảo một cái, lưỡi đao lướt qua trên đỉnh đầu Khổng Động Sinh. Soạt! Vài sợi tóc bị cắt đứt…
Hai chân Khổng Động Sinh run cầm cập. Một mùi ngai ngái của nước tiểu tỏa ra.
Ối chà!
Tên đầu trọc chán ghét, xoay người sang chỗ khác vọc lông chim.
Triệu Nguyên: “Cái này chịu. Cô ấy không phải người của nha môn. Thủ đoạn của Hàng Đạo luôn luôn mạnh mẽ và không chịu trói buộc như thế. Ta cũng bất đắc dĩ thôi. Đúng rồi, Cố tiểu hữu, đao pháp của cô không tồi đâu, xem nhúm tóc này này… Cắt rất chuẩn!”
Cố Duệ: “Đao pháp gì ở đây? Tôi chỉ tùy tiện ra tay thôi. Nếu lỡ chết người thì cứ bảo tên trộm mộ này khi bị bắt thì phản kháng. Triệu đại nhân dũng mãnh rút đao chiến đấu, trong lúc hỗn loạn thì lỡ tay giết chết. Hơn nữa, đao này đâu phải đao của tôi, là của Thanh Vũ. Trên đao cũng không có dấu vân tay của tôi, không liên quan đến tôi.”
Đúng vậy, cô ta còn dùng một mảnh vải nhỏ bao tay cầm của đao lại mà.
Cẩn thận ghê cơ!
Triệu Nguyên: “…”
Thanh Vũ: “…”
Trần Dịch Bảo cảm thấy bản thân chỉ bị xốc chăn lên chẳng là gì cả, thật sự, chẳng là gì…
Thật cảm tạ vì Cố Duệ không giết nhóc.
“Tôi nói, tôi nói, tôi sẽ nói hết… Chị hai à, tôi sợ chị rồi, tôi nói mà.”
Khổng Động Sinh là một kẻ sợ chết. Điều này ai ở đây vừa nhìn cũng đều biết.
Nếu là người sợ chết thì dùng cái chết để uy hiếp hắn!
“Đêm đó tôi cũng chỉ đi ngang qua… Được rồi, thật ra lúc đó túng quá. Mấy người cũng biết, trộm mộ không dễ làm. Trong mấy mộ lớn, phàm là quỷ thần thì dù là một tiểu binh giữ cửa cũng có thể giết chết tôi. Vài sư bá của tôi cũng bị chết như thế… Cả sư phụ tôi cũng vì thế mà bị thương, cho nên một mình tôi không dám vào mấy ngôi mộ lớn. Nhưng tiền không có, nhập môn cũng đã bảy, tám năm, nếu không xuất sư thì lấy gì sống qua ngày? Vì thế, tôi chỉ có thể đến bãi tha ma thử vận may, lúc ấy vừa khéo đi qua nhà họ Trần, lựu nhà bọn họ đỏ mọng, tôi vừa nhìn liền muốn trèo vào nhà bọn họ…”
“Trộm?” Triệu Nguyên nheo mắt lại.
Khổng Động Sinh vội nói: “Tôi chỉ muốn hái trộm ít lựu để bán. Không bán được thì cũng có thể ăn no bụng. Dù sao thì nhà họ Trần cũng nhiều lựu…”
Được rồi, chuyện này cũng chỉ có thế trách bản thân mình thôi. Bọn Cố Duệ cũng chỉ có thể từ từ nghe kể tiếp.
/190
|