Lý Tu Nhiên ngẩn người, nhìn Thính Phong với ánh mắt khác thường, song vẫn kịp phản ứng, lập tức giới thiệu với Lý Kiều: “Lý Kiều, đây là ông chủ sòng bạc Windy, bố cậu cũng biết cậu ấy đấy, cậu gọi là anh Phong được rồi. Người ngồi bên cạnh cậu ta là em gái tôi, Nhược Y, vừa từ Pháp sang đây”.
Lý Kiều nhìn cả hai người, gật đầu cười: “Anh Phong quả là người tuổi trẻ tài cao, bố em cũng từng nhắc đến anh rất nhiều lần, còn chị Nhược Y đúng là quốc sắc thiên hương, em nghe kể nhiều lắm rồi, nay mới được gặp, thực là một vinh dự lớn”.
Lãnh Hoan nhìn Lý Kiều với vẻ hơi kinh ngạc, vốn tưởng anh chỉ là một kẻ buông tuồng cẩu thả, không ngờ cũng là một nhân vật cực kỳ lanh lợi. Kiểu ăn nói như vậy, có đầu có cuối, không thiếu không thừa, rõ ràng đã trở thành một thói quen xã giao vô cùng thành thạo.
Diệp Thính Phong cười nhạt, đưa tay ra bắt tay Lý Kiều, ánh mắt sắc lẹm nhìn như xoáy vào anh.
Hổ phụ sinh hổ tử, thẳng nhóc mới hơn hai mươi tuổi đầu này nhìn bề ngoài thì có vẻ biếng nhác, nhưng xem ra cũng khá sắc sảo, công ty xây dựng Hoa Hạ có người thừa kế như vậy, Lý Vinh Sinh chắc hẳn rất vui mừng.
“Lãnh tiểu thư”, Lý Tu Nhiên bỗng quay sang nhìn Lãnh Hoan, trong mắt hiện lên một tia khác lạ, “Cô hát hay như vậy, có thực là không nghĩ đến chuyện tới chỗ chúng tôi làm không? Riêng về chuyện tiền nong, tôi tuyệt đối sẽ không chặt chẽ đâu”.
Lãnh Hoan hơi sững lại, sau đó trả lời: “Hát và pha rượu đều không phải là những việc mà tôi thực sự muốn làm, dù gì thì cũng chỉ là một cách để kiếm sống mà thôi. Công việc hiện tại cũng đã giải quyết được vấn đề ăn ở của tôi, coi như cũng tạm đủ rồi”.
Lý Tu Nhiên thoáng ngạc nhiên, sau đó cười với vẻ đã hiểu.
“Xin lỗi các vị, tôi phải đi rồi, mọi người ở lại vui vẻ”, Lãnh Hoan mỉm cười rồi đứng dậy.
Lý Kiều cũng lập tức đi theo: “Để mình đưa cậu về”.
Vừa dợm bước đi, phía sau đã có một giọng nói trầm thấp cất lên: “Tên tiếng Trung của bài hát nãy giờ cô hát là gì?”.
Lãnh Hoan dừng bước, quay người lại đón lấy ánh mắt màu nâu sậm đang nhìn theo mình, bình thản nói: “Nó không có tên tiếng Trung”.
---³---
Về nhà tắm rửa xong cũng đã hơn mười hai giờ.
Lãnh Hoan mở máy tính bắt đầu chỉnh sửa lại các tư liệu làm khoá luận, đến giai đoạn này cô đã hình thành một thói quen xấu là thường thức khuya làm việc đến một hai giờ sáng.
Đã là giữa đêm, thỉnh thoảng mới nghe thấy tiếng động cơ ô tô chạy vút qua trên đường, gió tháng Mười hai thổi qua cửa sổ tạo nên những tiếng vù vù khe khẽ. Mắt nhìn đăm đăm bản vẽ trên màn hình máy tính, song Lãnh Hoan vẫn không thể nào tập trung tinh thần được.
Tiếng chuông di động bất chợt vang lên khiến cô giật thót người, khi cầm lên xem số máy gọi đến, lại còn hoảng sợ hơn, vội vàng nhấn vào nút ngắt. Ngay sau đó cô thấy hối hận đến chết đi được, lẽ ra có thể vờ như đã ngủ không nghe được, giờ thì lộ rõ ra là cô cố ý mất rồi.
Lãnh Hoan mệt mỏi tựa lưng vào thành ghế, nhìn chằm chằm chiếc điện thoại đặt trên bàn. Đã năm giây trôi qua, mười giây trôi qua, một phút cũng đã trôi qua… nó không hề đổ chuông lần nữa.
Cuối cùng cũng có thể thở phào một tiếng, song lại cảm thấy như vừa mất mát thứ gì.
Bên dưới nhà đột nhiên vang lên âm thanh của động cơ ô tô, tiếp sau đó là một hồi còi chói tai kéo dài.
Lãnh Hoan kinh ngạc nhảy vọt ra khỏi ghế, đầu gối đập mạnh vào cạnh bàn đau tới nỗi muốn trào nước mắt. Cô đi đến bên cửa sổ với vẻ bất an khủng khiếp, nhìn xuống dưới chỉ thấy một bóng người đứng cạnh cửa xe dưới ngọn đèn đường mờ ảo, đang nhìn thẳng lên cửa sổ phòng cô.
Đúng là đồ cặn bã, Lãnh Hoan rủa thầm ở trong lòng, biết nửa đêm rồi vẫn còn bấm còi dài như vậy, những người xung quanh sẽ không ngủ được.
Chiếc điện thoại trên bàn lại rung lên, cô cầm lấy rồi ra cửa sổ đứng nghe.
“Một phút nữa!” Mệnh lệnh ngắn ngủn nhưng đầy uy lực vang lên, người dứng dưới nhà nhìn thẳng vào cô, sau đó thong thả ngắt điện thoại.
Lãnh Hoan đứng đờ ra trong mấy giây, sau đó lập tức vớ chiếc áo len vứt trên giường mặc vào người, mở cửa phòng chạy thục mạng ra thang máy.
Vội vội vàng vàng mở cửa chính ra, thấy tay người đó đã thò qua cửa xe đặt lên vô lăng, cô thấy nghẹt thở: “Này!”.
Nhưng anh không nhấn còi nữa mà lấy hộp thuốc lá từ ngăn đựng đồ cạnh đó ra, châm một điếu rồi hút, đứng tựa vào xe trong tư thế nhàn nhã tận hưởng bộ dạng vội vàng nhếch nhác của cô.
“Chạy vội như vậy làm gì? Nhớ tôi đến thế cơ à?”, Thính Phong mỉm cười, ánh mắt nhìn cô với vẻ bông đùa.
Lãnh Hoan cứng họng, vẻ trơ trẽn của người đàn ông này đúng là vô địch thiên hạ.
Đêm lạnh như nước, từng cơn gió tê buốt thổi tới, Lãnh Hoan bất giác quàng tay ôm lấy hai vai. Anh nhìn cô, ánh mắt đột nhiên trở nên nóng bỏng.
Lãnh Hoan khi đó mới phát hiện ra trong lúc vội vàng đã mặc đúng chiếc áo của anh ra bên ngoài quần cộc áo phông, chiếc áo rộng thùng thình khoác trên người, dài xuống tận gần đầu gối.
“Tôi tiện tay thế nào lại lấy đúng chiếc áo này…”, cô bối rối, song ngay lập tức cảm thấy càng giải thích càng dở.
Thính Phong không nói gì, đôi mắt càng sâu hơn, chỉ đứng đó nhìn cô.
“Đi thôi”, anh đột nhiên cất lời, sau đó vứt tàn thuốc lá trong tay.
“Gì?”, Lãnh Hoan ngẩn người, còn đang định hỏi anh là đi đâu, nhưng Thính Phong đã giật lấy chùm chìa khoá trong tay cô rồi khoác vai kéo cô đi lên tầng.
“Này”, khi vào đến thang máy cô mới phản ứng lại được, “Tôi không đồng ý cho anh vào phòng tôi”.
Ánh mắt ảm đạm của Thính Phong nhìn thẳng vào cô: “Có người đàn ông khác ở trong đó à?”.
Lãnh Hoan lắc đầu.
Anh tỏ vẻ thoả mãn với câu trả lời của cô, bước ra khỏi thang máy rồi hỏi: “Phòng số mấy?”.
Cô không nói gì, chống đối bằng cách im lặng.
Thính Phong cười nhạt, đột nhiên luồn tay qua cổ áo len rộng thùng thình của cô, chạm vào một bên ngực.
“Á”, Lãnh Hoan kêu lên kinh hãi, sau đó mặt đỏ nhừ, nghiến chặt răng: “Mười hai”.
Cánh cửa phòng vừa mở, Lãnh Hoan đã nhào ra khỏi vòng tay của Thính Phong, vội vàng thu dọn với tốc độ cực nhanh những vật thể không rõ là thứ gì trên giá phơi quần áo rồi nhét cả vào trong tủ, sau đó đóng sầm cánh cửa tủ một cách không thương tiếc.
Anh nhìn động tác liên hoàn của cô, cười với vẻ ác nghiệt: “Đồ lót à? Có phải chưa từng bị tôi trông thấy lần nào đâu, giấu làm gì?”.
Cô thẹn quá hoá giận: “Nếu xã hội bây giờ không có luật pháp, thì tôi đã chém cho anh hàng vạn nhát dao từ lâu rồi”.
Thính Phong mỉm cười: “Tôi bằng lòng để cho cô hãm hiếp, sau đó giết cũng được”.
Lãnh Hoan cứng lưỡi, từ bỏ ý định chiến đấu với anh, lạnh lùng hỏi: “Anh đến đây làm gì?”.
“Không thể đến à?”
“Chúng ta vẫn chưa giảng hoà”, nhất là khi, anh lại không hề thiếu mỹ nữ ở cạnh bên.
“Đồ trẻ con”, Thính Phong tỏ ý không thèm chấp.
Cô vừa buồn bực, vừa ấm ức.
Làm sao anh có thể ung dung đến tìm cô cứ như là hôm đó anh chưa từng nói những câu gây tổn thương sâu sắc đó vậy.
Cứ tưởng rằng mình không thèm để ý, hoá ra vẫn ngấm ngầm bị tổn thương.
Anh hoàn toàn tự nhiên, đúng như anh từng nói, cô vốn không hề tạo ra gánh nặng nào cho anh cả.
Vậy thì, vì sao anh lại đến tìm cô? Đột nhiên thấy cô đơn, trống vắng ư?
Lãnh Hoan cúi đầu, tự cười giễu mình, cô nghĩ nhiều như vậy để làm gì chứ? Trong một đêm như đêm nay có một người ở bên cạnh cũng không phải là chuyện gì xấu, còn hơn cứ một mình cô độc.
“Uống gì đây?”, cô quay đầu lại hỏi anh.
“Không cần”, Thính Phong ngồi xuống, kéo cô ngồi lên đùi mình rồi vòng hai tay ôm chặt lấy cô.
“Là em vẽ đấy à?”, anh chỉ vào bản thiết kế trên màn hình máy tính.
“Uhm”, tư thế thân thiết quá mức này khiến cô cảm thấy hơi mất tự nhiên, hơi thở ấm nóng của anh phả vào má khiến tai cô nóng bừng lên.
“Không tồi”, ngón tay thon dài gõ lên bàn phím, Thính Phong di chuột xuống phía dưới màn hình, “Sao lại thích những khung cửa sổ lớn sát mặt sàn thế này?”.
“Như vậy thì ánh mặt trời có thể chiếu vào, làm cho cả gian phòng ngập nắng. Khi làn gió bên ngoài thổi tới, có thể ôm chăn nằm tròn trên giường mà ngủ, thật là thoải mái. Nếu bên ngoài cửa sổ có biển nữa thì càng tốt, mở cửa ra trước mặt đã là biển, cảnh sắc sẽ tuyệt vô cùng”.
Khuôn mặt cô hướng lên trên. Hai gò má phớt màu hồng, dưới vòm sáng mờ ảo của ánh đèn bàn vàng vọt, trông cô đáng yêu hệt như một búp bê bằng sứ.
Thính Phong cúi đầu, không thể không hôn lên má cô một cái.
Lãnh Hoan lặng người, không dám nhìn vào mắt anh. Dời ánh mắt đi nơi khác, chợt phát hiện ra trên tai trái của anh hôm nay có một chiếc khuyên, con đại bàng bằng bạc của Giorgio Armani lấp lánh ánh sáng, đơn giản nhưng sang trọng.
Cô thầm thở dài, người đàn ông phong lưu này!
Vậy nhưng cô vẫn không thể không đưa tay lên chạm vào chiếc khuyên tai đó của anh.
“Thích nó à?”, Thính Phong hỏi.
Cô thành thực gật đầu.
Ngay lập tức anh tháo nó ra. Đoán trước được ý định của anh, cô bèn lấy hai tay giữ chặt lấy tai mình: “Lỗ đeo khuyên của em đã bị tịt cả tháng nay rồi”.
“Bỏ tay ra”, anh ra lệnh với vẻ thiếu kiên nhẫn.
Bướng bỉnh đến phút chót, cuối cùng cô chỉ còn cách kêu thét lên, hoàn thành quyết tâm của anh.
“Đau quá”, cô thận trọng sờ vào con đại bàng đã bay sang tai mình, nước mắt lưng tròng.
“Không được phép bỏ ra đâu”, Thính Phong dọa nạt, đôi môi mím lại thành một đường, đôi mắt nâu nhìn cô thoả mãn.
“Em còn phải làm bài tập nữa”, cô đưa mắt nhìn anh bằng vẻ vô cùng đáng thương.
“Được, xin cứ tự nhiên”, anh bỏ cô ra rồi đứng dậy, đi thẳng vào phòng tắm, “Anh đi ngủ trước”.
Cô đờ ra nhìn theo anh đóng cửa lại một cách ngạo mạn.
Tắm rửa xong, anh nằm lên giường cô ngủ rất tự giác.
Trong không gian thoang thoảng mùi thơm của sữa tắm. Chỉ một lát phía sau lưng Lãnh Hoan đã vang lên tiếng ngáy khẽ khàng, mắt nhìn lên máy tính nhưng nhịp tim của cô lại cứ phập phồng theo nhịp thở của anh.
Đấu tranh tư tưởng mãi, cuối cùng Lãnh Hoan cũng từ bỏ, tắt đèn rồi nhẹ nhàng bò lên giường.
Một đôi tay rắn chắc đột nhiên ôm lấy cô từ phía sau, khiến toàn thân cô cứng lại.
“Anh chỉ muốn ôm em ngủ thôi”, anh nói nhẹ nhàng, cằm tỳ lên mái tóc cô.
Cơ thể Lãnh Hoan bỗng nhiên thả lỏng, cô từ từ quay người lại, áp mặt vào ngực anh. Không cần phải phiền phức hay rắc rối, chỉ cần được ở trong vòng tay ấm áp đó, đối với cô đã là quá đủ. Nghe tiếng nhịp tim đập bên tai đã trở nên đều đều và ổn định, không biết vì ai mà đổi thay như thế.
Anh không phải là hoàng tử của cô, cô cũng không phải là Cinderella của anh, chỉ là hai bên bỗng nhiên tìm thấy niềm an ủi ở nhau trong một đêm dài dằng dặc thế này.
“Vì sao em lại sợ yêu?”, Thính Phong đột nhiên cất tiếng hỏi, phá vỡ không gian tĩnh lặng.
Cô giật mình.
Người đàn ông này đã nhìn rõ tận cõi lòng cô từ lâu.
“Vì sợ nó sẽ mất đi”, cô khẽ đáp.
“Được rồi”, giọng nói thấp trầm của anh chậm rãi vang lên trên đầu, “Vậy thì không yêu”.
Cô nghi hoặc ngẩng đầu nhìn, không thể nhìn rõ cảm xúc của anh trong bóng tối.
Bàn tay Thính Phong nhẹ nhàng lướt trên má cô: “Chúng ta ở bên nhau, chỉ là ở bên nhau mà thôi”.
Lý Kiều nhìn cả hai người, gật đầu cười: “Anh Phong quả là người tuổi trẻ tài cao, bố em cũng từng nhắc đến anh rất nhiều lần, còn chị Nhược Y đúng là quốc sắc thiên hương, em nghe kể nhiều lắm rồi, nay mới được gặp, thực là một vinh dự lớn”.
Lãnh Hoan nhìn Lý Kiều với vẻ hơi kinh ngạc, vốn tưởng anh chỉ là một kẻ buông tuồng cẩu thả, không ngờ cũng là một nhân vật cực kỳ lanh lợi. Kiểu ăn nói như vậy, có đầu có cuối, không thiếu không thừa, rõ ràng đã trở thành một thói quen xã giao vô cùng thành thạo.
Diệp Thính Phong cười nhạt, đưa tay ra bắt tay Lý Kiều, ánh mắt sắc lẹm nhìn như xoáy vào anh.
Hổ phụ sinh hổ tử, thẳng nhóc mới hơn hai mươi tuổi đầu này nhìn bề ngoài thì có vẻ biếng nhác, nhưng xem ra cũng khá sắc sảo, công ty xây dựng Hoa Hạ có người thừa kế như vậy, Lý Vinh Sinh chắc hẳn rất vui mừng.
“Lãnh tiểu thư”, Lý Tu Nhiên bỗng quay sang nhìn Lãnh Hoan, trong mắt hiện lên một tia khác lạ, “Cô hát hay như vậy, có thực là không nghĩ đến chuyện tới chỗ chúng tôi làm không? Riêng về chuyện tiền nong, tôi tuyệt đối sẽ không chặt chẽ đâu”.
Lãnh Hoan hơi sững lại, sau đó trả lời: “Hát và pha rượu đều không phải là những việc mà tôi thực sự muốn làm, dù gì thì cũng chỉ là một cách để kiếm sống mà thôi. Công việc hiện tại cũng đã giải quyết được vấn đề ăn ở của tôi, coi như cũng tạm đủ rồi”.
Lý Tu Nhiên thoáng ngạc nhiên, sau đó cười với vẻ đã hiểu.
“Xin lỗi các vị, tôi phải đi rồi, mọi người ở lại vui vẻ”, Lãnh Hoan mỉm cười rồi đứng dậy.
Lý Kiều cũng lập tức đi theo: “Để mình đưa cậu về”.
Vừa dợm bước đi, phía sau đã có một giọng nói trầm thấp cất lên: “Tên tiếng Trung của bài hát nãy giờ cô hát là gì?”.
Lãnh Hoan dừng bước, quay người lại đón lấy ánh mắt màu nâu sậm đang nhìn theo mình, bình thản nói: “Nó không có tên tiếng Trung”.
---³---
Về nhà tắm rửa xong cũng đã hơn mười hai giờ.
Lãnh Hoan mở máy tính bắt đầu chỉnh sửa lại các tư liệu làm khoá luận, đến giai đoạn này cô đã hình thành một thói quen xấu là thường thức khuya làm việc đến một hai giờ sáng.
Đã là giữa đêm, thỉnh thoảng mới nghe thấy tiếng động cơ ô tô chạy vút qua trên đường, gió tháng Mười hai thổi qua cửa sổ tạo nên những tiếng vù vù khe khẽ. Mắt nhìn đăm đăm bản vẽ trên màn hình máy tính, song Lãnh Hoan vẫn không thể nào tập trung tinh thần được.
Tiếng chuông di động bất chợt vang lên khiến cô giật thót người, khi cầm lên xem số máy gọi đến, lại còn hoảng sợ hơn, vội vàng nhấn vào nút ngắt. Ngay sau đó cô thấy hối hận đến chết đi được, lẽ ra có thể vờ như đã ngủ không nghe được, giờ thì lộ rõ ra là cô cố ý mất rồi.
Lãnh Hoan mệt mỏi tựa lưng vào thành ghế, nhìn chằm chằm chiếc điện thoại đặt trên bàn. Đã năm giây trôi qua, mười giây trôi qua, một phút cũng đã trôi qua… nó không hề đổ chuông lần nữa.
Cuối cùng cũng có thể thở phào một tiếng, song lại cảm thấy như vừa mất mát thứ gì.
Bên dưới nhà đột nhiên vang lên âm thanh của động cơ ô tô, tiếp sau đó là một hồi còi chói tai kéo dài.
Lãnh Hoan kinh ngạc nhảy vọt ra khỏi ghế, đầu gối đập mạnh vào cạnh bàn đau tới nỗi muốn trào nước mắt. Cô đi đến bên cửa sổ với vẻ bất an khủng khiếp, nhìn xuống dưới chỉ thấy một bóng người đứng cạnh cửa xe dưới ngọn đèn đường mờ ảo, đang nhìn thẳng lên cửa sổ phòng cô.
Đúng là đồ cặn bã, Lãnh Hoan rủa thầm ở trong lòng, biết nửa đêm rồi vẫn còn bấm còi dài như vậy, những người xung quanh sẽ không ngủ được.
Chiếc điện thoại trên bàn lại rung lên, cô cầm lấy rồi ra cửa sổ đứng nghe.
“Một phút nữa!” Mệnh lệnh ngắn ngủn nhưng đầy uy lực vang lên, người dứng dưới nhà nhìn thẳng vào cô, sau đó thong thả ngắt điện thoại.
Lãnh Hoan đứng đờ ra trong mấy giây, sau đó lập tức vớ chiếc áo len vứt trên giường mặc vào người, mở cửa phòng chạy thục mạng ra thang máy.
Vội vội vàng vàng mở cửa chính ra, thấy tay người đó đã thò qua cửa xe đặt lên vô lăng, cô thấy nghẹt thở: “Này!”.
Nhưng anh không nhấn còi nữa mà lấy hộp thuốc lá từ ngăn đựng đồ cạnh đó ra, châm một điếu rồi hút, đứng tựa vào xe trong tư thế nhàn nhã tận hưởng bộ dạng vội vàng nhếch nhác của cô.
“Chạy vội như vậy làm gì? Nhớ tôi đến thế cơ à?”, Thính Phong mỉm cười, ánh mắt nhìn cô với vẻ bông đùa.
Lãnh Hoan cứng họng, vẻ trơ trẽn của người đàn ông này đúng là vô địch thiên hạ.
Đêm lạnh như nước, từng cơn gió tê buốt thổi tới, Lãnh Hoan bất giác quàng tay ôm lấy hai vai. Anh nhìn cô, ánh mắt đột nhiên trở nên nóng bỏng.
Lãnh Hoan khi đó mới phát hiện ra trong lúc vội vàng đã mặc đúng chiếc áo của anh ra bên ngoài quần cộc áo phông, chiếc áo rộng thùng thình khoác trên người, dài xuống tận gần đầu gối.
“Tôi tiện tay thế nào lại lấy đúng chiếc áo này…”, cô bối rối, song ngay lập tức cảm thấy càng giải thích càng dở.
Thính Phong không nói gì, đôi mắt càng sâu hơn, chỉ đứng đó nhìn cô.
“Đi thôi”, anh đột nhiên cất lời, sau đó vứt tàn thuốc lá trong tay.
“Gì?”, Lãnh Hoan ngẩn người, còn đang định hỏi anh là đi đâu, nhưng Thính Phong đã giật lấy chùm chìa khoá trong tay cô rồi khoác vai kéo cô đi lên tầng.
“Này”, khi vào đến thang máy cô mới phản ứng lại được, “Tôi không đồng ý cho anh vào phòng tôi”.
Ánh mắt ảm đạm của Thính Phong nhìn thẳng vào cô: “Có người đàn ông khác ở trong đó à?”.
Lãnh Hoan lắc đầu.
Anh tỏ vẻ thoả mãn với câu trả lời của cô, bước ra khỏi thang máy rồi hỏi: “Phòng số mấy?”.
Cô không nói gì, chống đối bằng cách im lặng.
Thính Phong cười nhạt, đột nhiên luồn tay qua cổ áo len rộng thùng thình của cô, chạm vào một bên ngực.
“Á”, Lãnh Hoan kêu lên kinh hãi, sau đó mặt đỏ nhừ, nghiến chặt răng: “Mười hai”.
Cánh cửa phòng vừa mở, Lãnh Hoan đã nhào ra khỏi vòng tay của Thính Phong, vội vàng thu dọn với tốc độ cực nhanh những vật thể không rõ là thứ gì trên giá phơi quần áo rồi nhét cả vào trong tủ, sau đó đóng sầm cánh cửa tủ một cách không thương tiếc.
Anh nhìn động tác liên hoàn của cô, cười với vẻ ác nghiệt: “Đồ lót à? Có phải chưa từng bị tôi trông thấy lần nào đâu, giấu làm gì?”.
Cô thẹn quá hoá giận: “Nếu xã hội bây giờ không có luật pháp, thì tôi đã chém cho anh hàng vạn nhát dao từ lâu rồi”.
Thính Phong mỉm cười: “Tôi bằng lòng để cho cô hãm hiếp, sau đó giết cũng được”.
Lãnh Hoan cứng lưỡi, từ bỏ ý định chiến đấu với anh, lạnh lùng hỏi: “Anh đến đây làm gì?”.
“Không thể đến à?”
“Chúng ta vẫn chưa giảng hoà”, nhất là khi, anh lại không hề thiếu mỹ nữ ở cạnh bên.
“Đồ trẻ con”, Thính Phong tỏ ý không thèm chấp.
Cô vừa buồn bực, vừa ấm ức.
Làm sao anh có thể ung dung đến tìm cô cứ như là hôm đó anh chưa từng nói những câu gây tổn thương sâu sắc đó vậy.
Cứ tưởng rằng mình không thèm để ý, hoá ra vẫn ngấm ngầm bị tổn thương.
Anh hoàn toàn tự nhiên, đúng như anh từng nói, cô vốn không hề tạo ra gánh nặng nào cho anh cả.
Vậy thì, vì sao anh lại đến tìm cô? Đột nhiên thấy cô đơn, trống vắng ư?
Lãnh Hoan cúi đầu, tự cười giễu mình, cô nghĩ nhiều như vậy để làm gì chứ? Trong một đêm như đêm nay có một người ở bên cạnh cũng không phải là chuyện gì xấu, còn hơn cứ một mình cô độc.
“Uống gì đây?”, cô quay đầu lại hỏi anh.
“Không cần”, Thính Phong ngồi xuống, kéo cô ngồi lên đùi mình rồi vòng hai tay ôm chặt lấy cô.
“Là em vẽ đấy à?”, anh chỉ vào bản thiết kế trên màn hình máy tính.
“Uhm”, tư thế thân thiết quá mức này khiến cô cảm thấy hơi mất tự nhiên, hơi thở ấm nóng của anh phả vào má khiến tai cô nóng bừng lên.
“Không tồi”, ngón tay thon dài gõ lên bàn phím, Thính Phong di chuột xuống phía dưới màn hình, “Sao lại thích những khung cửa sổ lớn sát mặt sàn thế này?”.
“Như vậy thì ánh mặt trời có thể chiếu vào, làm cho cả gian phòng ngập nắng. Khi làn gió bên ngoài thổi tới, có thể ôm chăn nằm tròn trên giường mà ngủ, thật là thoải mái. Nếu bên ngoài cửa sổ có biển nữa thì càng tốt, mở cửa ra trước mặt đã là biển, cảnh sắc sẽ tuyệt vô cùng”.
Khuôn mặt cô hướng lên trên. Hai gò má phớt màu hồng, dưới vòm sáng mờ ảo của ánh đèn bàn vàng vọt, trông cô đáng yêu hệt như một búp bê bằng sứ.
Thính Phong cúi đầu, không thể không hôn lên má cô một cái.
Lãnh Hoan lặng người, không dám nhìn vào mắt anh. Dời ánh mắt đi nơi khác, chợt phát hiện ra trên tai trái của anh hôm nay có một chiếc khuyên, con đại bàng bằng bạc của Giorgio Armani lấp lánh ánh sáng, đơn giản nhưng sang trọng.
Cô thầm thở dài, người đàn ông phong lưu này!
Vậy nhưng cô vẫn không thể không đưa tay lên chạm vào chiếc khuyên tai đó của anh.
“Thích nó à?”, Thính Phong hỏi.
Cô thành thực gật đầu.
Ngay lập tức anh tháo nó ra. Đoán trước được ý định của anh, cô bèn lấy hai tay giữ chặt lấy tai mình: “Lỗ đeo khuyên của em đã bị tịt cả tháng nay rồi”.
“Bỏ tay ra”, anh ra lệnh với vẻ thiếu kiên nhẫn.
Bướng bỉnh đến phút chót, cuối cùng cô chỉ còn cách kêu thét lên, hoàn thành quyết tâm của anh.
“Đau quá”, cô thận trọng sờ vào con đại bàng đã bay sang tai mình, nước mắt lưng tròng.
“Không được phép bỏ ra đâu”, Thính Phong dọa nạt, đôi môi mím lại thành một đường, đôi mắt nâu nhìn cô thoả mãn.
“Em còn phải làm bài tập nữa”, cô đưa mắt nhìn anh bằng vẻ vô cùng đáng thương.
“Được, xin cứ tự nhiên”, anh bỏ cô ra rồi đứng dậy, đi thẳng vào phòng tắm, “Anh đi ngủ trước”.
Cô đờ ra nhìn theo anh đóng cửa lại một cách ngạo mạn.
Tắm rửa xong, anh nằm lên giường cô ngủ rất tự giác.
Trong không gian thoang thoảng mùi thơm của sữa tắm. Chỉ một lát phía sau lưng Lãnh Hoan đã vang lên tiếng ngáy khẽ khàng, mắt nhìn lên máy tính nhưng nhịp tim của cô lại cứ phập phồng theo nhịp thở của anh.
Đấu tranh tư tưởng mãi, cuối cùng Lãnh Hoan cũng từ bỏ, tắt đèn rồi nhẹ nhàng bò lên giường.
Một đôi tay rắn chắc đột nhiên ôm lấy cô từ phía sau, khiến toàn thân cô cứng lại.
“Anh chỉ muốn ôm em ngủ thôi”, anh nói nhẹ nhàng, cằm tỳ lên mái tóc cô.
Cơ thể Lãnh Hoan bỗng nhiên thả lỏng, cô từ từ quay người lại, áp mặt vào ngực anh. Không cần phải phiền phức hay rắc rối, chỉ cần được ở trong vòng tay ấm áp đó, đối với cô đã là quá đủ. Nghe tiếng nhịp tim đập bên tai đã trở nên đều đều và ổn định, không biết vì ai mà đổi thay như thế.
Anh không phải là hoàng tử của cô, cô cũng không phải là Cinderella của anh, chỉ là hai bên bỗng nhiên tìm thấy niềm an ủi ở nhau trong một đêm dài dằng dặc thế này.
“Vì sao em lại sợ yêu?”, Thính Phong đột nhiên cất tiếng hỏi, phá vỡ không gian tĩnh lặng.
Cô giật mình.
Người đàn ông này đã nhìn rõ tận cõi lòng cô từ lâu.
“Vì sợ nó sẽ mất đi”, cô khẽ đáp.
“Được rồi”, giọng nói thấp trầm của anh chậm rãi vang lên trên đầu, “Vậy thì không yêu”.
Cô nghi hoặc ngẩng đầu nhìn, không thể nhìn rõ cảm xúc của anh trong bóng tối.
Bàn tay Thính Phong nhẹ nhàng lướt trên má cô: “Chúng ta ở bên nhau, chỉ là ở bên nhau mà thôi”.
/51
|