Thịnh Sủng Chi Hạ

Chương 50: Bất tri xuân

/110


Bên trong sảnh chính không có người hầu hướng dẫn, mọi người ngồi quỳ theo thứ tự. Bọn họ ngầm tôn Chu Tố Khanh làm kẻ cầm đầu, nàng ta từ chối miết rồi cũng ngồi ở vị trí trên cùng. Chẳng ai ngó ngàng tới Mai Như, nàng ngồi trong góc để tránh mất mặt.

Khoảng nửa nén hương sau, một nha hoàn tiến vào.

Nhóm quý nữ ngồi quỳ nãy giờ nên hơi nhức mỏi, song chả ai biểu lộ mình mệt; bọn họ đều ráng giữ vẻ nghiêm trang. Ngay cả con khỉ năng động như Mai Như cũng chỉ lén lắc chân, vì nàng nhớ đến những lời dặn dò lặp đi lặp lại của Kiều thị.

Nha hoàn búi tóc hai bên kia nhìn quanh phòng.

Mọi người không khỏi tò mò người đầu tiên được Bình Dương tiên sinh gọi là ai. Suy nghĩ một hồi thì bọn họ cảm thấy người đó chắc chắn là Chu Tố Khanh. Trong số họ, Chu Tố Khanh thành danh từ lâu, kinh thành có ai không biết danh hiệu Chu đại tài nữ đâu? Bình Dương tiên sinh không về kinh nhiều năm liền nhưng chắc đã nghe qua. Mọi người nhất thời nhìn về phía Chu Tố Khanh bằng ánh mắt cực kỳ hâm mộ.

Chu Tố Khanh ngồi ở đầu, khi cảm nhận được ánh mắt của mọi người thì khóe môi nàng ta cong lên. Tuy nhiên, nàng ta vẫn nhìn nha hoàn với vẻ đoan trang dịu dàng.

Mắt tiểu nha hoàn lướt khắp phòng, nàng ấy cất tiếng, “Tam cô nương Mai phủ hãy đi cùng ta.”

Mọi người sững sờ rồi đồng loạt ngoái đầu ra sau để thấy Mai Như ngồi tít trong góc. Cả đám bỗng nghĩ hay Bình Dương tiên sinh định nhổ bỏ mầm non ngang ngược, hư hỏng, và ngu ngốc rồi mới tuyển chọn kỹ lưỡng từ những người còn lại?

Mai Như thầm than vãn tại sao mình lại bị chọn đầu tiên chứ? Nàng đâu dám tỏ thái độ nên đành đứng dậy đi theo nha hoàn. Bình Dương tiên sinh có vẻ thích trúc, khu vườn của bà trồng đầy những cây trúc xanh mướt. Mai Như bước vô một căn phòng nhỏ đốt trầm hương và treo màn trúc xanh hơi ố vàng, nàng quỳ gối bên ngoài rồi cung kính thi lễ.

Người ở phía bên kia màn trúc hỏi, “Ngươi biết làm gì?”

Mai Như thành thật trả lời, “Học sinh không thạo thơ ca, đánh cờ cũng kém, chỉ hơi hứng thú với luyện chữ.”

“Ồ,” tiếng cười khẽ vang lên, “cô bé này trung thực đấy.”

Mai Như lễ độ đáp, “Học sinh nào dám giấu giếm.”

“Nghe nói ngươi thích nghiên cứu thức ăn?”

Mai Như lúng túng, biểu ca không nhắc tới chuyện này mà sao Bình Dương tiên sinh biết? Nàng chần chừ trước lúc xấu hổ thừa nhận, “Học sinh thích mấy món đồ lặt vặt.”

Bình Dương tiên sinh hờ hững hỏi tiếp, “Ngươi thông thạo tiếng man di nhỉ?”

Biểu ca đảm bảo không biết vụ ấy! Mai Như ngẩn người, một cái tên gây sợ hãi nhảy lên đầu lưỡi và khiến nàng suýt buột miệng thốt ra – Phó Tranh?

Mai Như nhíu mày.

Tại sao Phó Tranh tiến cử nàng?

Bây giờ nàng chẳng có thời gian nghĩ nhiều, nàng nói, “Học sinh chỉ hiểu một chút.”

Đối phương “ừ” một tiếng, sau đấy có người đưa ra nàng quyển sách từ phía sau màn trúc. Nội dung sách được viết bằng ngôn ngữ phiên bang chứ không phải ngôn ngữ Đại Ngụy; Mai Như lật vài tờ thôi đã hoa cả mắt vì chả hiểu gì hết. Nàng đáp trả đúng sự thật.

Bình Dương tiên sinh thở dài, “Hóa ra ngươi không đọc hiểu mà chỉ nghe hiểu, thế thì không được.”

Những lời trên làm lỗ tai Mai Như ửng hồng.

Bình Dương tiên sinh chẳng nói gì thêm, phía trong gian phòng hoàn toàn yên tĩnh. Mai Như theo chân nha hoàn quay lại sảnh chính.

Mọi người thấy nàng về thì nhận định những thí sinh kém nhất sẽ bị gọi vào trước. Bọn họ mải nghĩ chả biết ai xui xẻo xếp thứ hai sau Mai Như, nào ngờ người được mời tiếp theo là Chu Tố Khanh!

Chu Tố Khanh nghe tên mình cũng ngỡ ngàng giây lát, nàng ta ngoảnh đầu nhìn Mai Như.

Mai Như im lặng ngồi tại chỗ với vẻ mặt lãnh đạm.

Khó hiểu thật, dựa trên tình hình thực tế thì chẳng lẽ Bình Dương tiên sinh đánh giá kẻ ngang ngược thành thói như tam cô nương Mai phủ cao hơn Chu Tố Khanh? Thậm chí bà còn coi trọng Mai Như nữa?

Oo———oOo———oΟ

Sau khi mọi người gặp Bình Dương tiên sinh theo thứ tự, nha hoàn mời những người không có duyên về nhà.

Mai Như bị Bình Dương tiên sinh nhận xét như thế nên chẳng hy vọng mấy. Nàng bình chân như vại nhưng cũng khá bẽ mặt, coi bộ nàng quả thật chả có chí cầu tiến. Ấy thế mà tên Mai Như lại vắng bóng khỏi danh sách do nha hoàn đọc! Quyên tỷ nhi của Hạ phủ lại bị mời về, làm mọi người vô cùng kinh ngạc.

Bọn họ chưa kịp nghĩ sâu xa đã được dẫn đến một căn phòng, trên bàn của mỗi người đặt chén trà nhỏ.

Từng loại trà đều sở hữu mùi thơm lẫn hương vị riêng biệt, chén trà nhỏ trước mặt bọn họ chứa sáu loại trà khác nhau. Đề bài yêu cầu các nàng viết tên sáu vị trà rồi dùng chúng để sáng tác một bài thơ.

Màn bình phẩm trà và mùi hương này khác bình thường, bởi vì các loại hương vị đã bị trộn lẫn tùm lum.

Mai Như tập trung thưởng thức, trước hết phải ngửi mùi. Mùi thơm dễ chịu và kéo dài, sau đấy hương thơm nồng nàn chậm chạp tan, bên trong mùi hương còn sót lại hàm chứa cả hơi mát. Mai Như gật gù rồi nhấp thử một ngụm.

Nàng nhăn mặt lẹ hơn bất kỳ ai.

Nàng đâu ngờ trà này vào miệng lại đắng thế, hơn nữa vị đắng còn đậm đặc và chẳng khiến người uống khoan khoái chút nào. Lúc nàng cố gắng nhấm nháp dư vị thì mới loáng thoáng tìm thấy vị ngọt giữa kẽ răng; vị ngọt nhạt tới mức dễ dàng bị người ta bỏ qua.

Thành thật mà nói, thưởng trà là hoạt động thanh tao của văn nhân, nhưng thưởng trà hỗn hợp thì chả có gì nho nhã.

Khi vị chát trong miệng giảm bớt, Mai Như cầm bút viết cái tên thứ nhất: bất tri xuân

/110

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status