Thịnh Sủng Chi Hạ

Chương 96: Người hay quỷ

/110


Chăn gia súc xong, La San về mới biết thanh niên được mình cứu đã đi rồi. Hắn chẳng những cưỡi con ngựa nhanh nhất nhà họ mà còn tiện tay lấy thêm một con để dự phòng. Vô liêm sỉ!

La San mắng xong thì ấm ức nghĩ hắn gấp dữ vậy sao?

Cô gái nhìn mấy miếng vàng lá hắn để lại trên bàn mà bực bội nói, “Ai thèm chứ.”

Nàng ấy vừa giận vừa lo. Phó Tranh bị thương nặng nên La San sợ hắn cưỡi ngựa xóc quá rồi làm rách vết thương đáng sợ kia. Chưa biết chừng hắn sẽ chết ở thảo nguyên bao la và chả có người nhặt xác cho.

La San nhăn mặt giậm chân khi hỏi cha mình, “Vết thương của hắn chưa lành, sao cha không giữ hắn lại?”

Cha nàng ấy lấy ra thủy yên. Nằm gần đấy là con sông Liêu lấp lánh. Ánh trăng hôm nay không sáng lắm – xám xịt và ảm đạm – nhưng nước sông vẫn giống một sợi xích bạc bay ngang qua rồi mang theo vô số vong hồn.

Đêm nay gió lặng, nàng đứng ở mảnh đất trống trải nên bốn phía yên tĩnh gấp bội.

Dưới sự tĩnh lặng cùng cực, Mai Như nghe thấy tiếng đao kiếm kêu vang lẫn tiếng rên hấp hối khiến người ta run rẩy đầy tuyệt vọng. Không biết lúc Phó Tranh chết thì thế nào…

Mai Như cúi đầu rồi ngồi xổm xuống.

Cô gái rót một chén rượu, khoảnh khắc rượu đầy, nàng chợt thấy cái chén nặng vô cùng. Mai Như dừng tay giây lát, nàng mím môi trước lúc trầm tư đổ rượu lên đất.

Đây là chén rượu của nàng, và của Phó Chiêu nữa.

Mai Như rót chén khác.

Hương rượu theo gió mà lởn vởn quanh người nàng, không hiểu sao vành mắt nàng bất chợt ửng đỏ. Mười ba năm kiếp trước ập tới nhưng Mai Như chỉ nhớ cái năm khi bầu trời đẫm sắc xuân và Phó Tranh cúi nhìn nàng để hỏi, Ngươi là người Mai phủ?

Đó là lần đầu tiên hắn nói chuyện với nàng. Về sau Mai Như nhớ lại ngày ấy cả trăm ngàn lần, nhưng nàng không thấy khắc khoải giống hôm nay.

Nếu nàng chưa bao giờ gặp hắn thì tốt biết bao.

Lệ vương trên mắt Mai Như, nàng đổ chén rượu xuống đất rồi thì thầm, “Điện hạ lên đường bình an.”

Phó Tranh đứng cách đấy không xa, hắn im lặng nhìn màn tế rượu với đôi môi mím chặt. Cặp mắt đen đặc của hắn ẩn hiện cảm xúc khó tả.

Hồi lâu sau, Mai Như thu dọn đồ và đứng dậy.

Côn trùng đêm hè hát vang giữa đất trời tịch mịch, chúng hòa nhịp cùng tiếng ăn uống bên trong doanh trại.

Mai Như cứ đứng yên tại chỗ.

Ban đêm ở đây quá lạnh, một cơn gió đột ngột thổi qua tóc mai lẫn tà váy làm nàng rét run. Mai Như thu vén tà váy rồi chậm chạp xoay người về phía đại doanh, nàng vừa cất bước đã hoảng sợ dừng phắt lại.

Một người đàn ông xuất hiện phía sau nàng từ lúc nào, hai người đứng sát nhau mà nàng không hề phát hiện!

Trái tim Mai Như đập điên cuồng khi ngẩng đầu nhìn mặt hắn, nàng nhíu mày lẫn sững sờ trợn tròn mắt lúc nhận ra danh tính đối phương.

Người đàn ông trước mặt nàng sở hữu thân hình cao gầy. Ánh trăng nhàn nhạt khiến khuôn mặt tuấn tú trông hơi gầy gò, song hai con mắt kia vẫn đen tựa mực.

Phó Tranh?!

Cơn gió làm người ta đông lạnh như đến từ địa ngục, Mai Như bất giác rùng mình.

“Điện hạ?” Nàng dè dặt gọi, giọng nàng nhẹ nhàng như thể chẳng dám quấy rầy hắn.

Bốn mắt nhìn nhau, Phó Tranh chăm chú ngắm nàng với ánh mắt trầm lặng. Rất lâu sau, hắn cất tiếng, “Tuần Tuần.”

Hai tiếng ấy vừa lọt vô tai là Mai Như nhíu mày dữ hơn, đáy lòng nàng mơ hồ cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Thiếu nữ cảnh giác nhìn hắn.

Phó Tranh im lặng rồi bật cười, hai má hắn hóp lại nhưng trông hắn vẫn đẹp. Thanh niên hỏi nàng, “A Như, ban nãy nàng lo lắng và đau lòng vì bản vương à?” Sự dịu dàng hiếm hoi len lỏi vào cái giọng lạnh nhạt của hắn.

Không biết sao Mai Như lại thở hắt ra, nàng hoang mang nói, “Điện hạ là người hay quỷ?”

Câu hỏi trên làm Phó Tranh mỉm cười, hắn nâng tay trái xoa mặt Mai Như. Lòng bàn tay Phó Tranh mơn trớn mặt nàng lúc hắn bảo, “Nàng nói xem bản vương là người hay quỷ?”

Mai Như thoáng thẫn thờ trước độ ấm tay hắn, nàng quên tránh né và kinh hãi nhìn Phó Tranh, “Điện hạ còn s…”

Phó Tranh vuốt ve gương mặt cô nương, hắn cúi người để dùng nụ hôn ngăn chặn câu nói kế tiếp từ nàng.

Mai Như vừa đỏ mặt vừa luống cuống đẩy hắn. Chả biết nàng đụng trúng chỗ nào mà Phó Tranh rít một tiếng, hắn dừng hôn rồi khẽ nói, “Đừng động đậy, bản vương bị thương.”

Giọng hắn thật ôn hòa, nó khiến Mai Như mất tự nhiên. Nàng xấu hổ buông thõng hai tay và quay mặt đi.

Phó Tranh xoay mặt nàng lại, ánh mắt hắn khó lường. Hắn vỗ về khuôn mặt thiếu nữ, lòng bàn tay lướt qua vành mắt đỏ của nàng; tay hắn chai sần mà mềm mại. Nam tử hỏi, “Nàng nhớ thương bản vương ư?”

Mai Như cụp mắt xuống chứ không trả lời.

Phó Tranh than thở, “Bản vương cũng nhớ thương nàng.”

/110

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status