Phương Y Lan chỉ đơn giản bóc mẽ những suy nghĩ bí mật, xấu xa, bẩn thỉu không nói ra của Tạ Trạch Thành, “King có lẽ thực sự có ý định rót vốn vào Tập đoàn Phương Thị, nhưng cái giá phải trả là con gái của ba.”Nhìn thấy những cảm xúc khó lường trên gương mặt ông, lòng cô không khỏi xót xa.Đây là ba của cô, dưới lớp vỏ đạo đức giả đang ẩn chứa là một trái tim ích kỷ.Cái gọi là tình cha con hào nhoáng bên ngoài, thật ra chỉ che giấu sự máu lạnh bên trong.Tạ Trạch Thành có chút xấu hổ, nhìn cô do dự nói, “A Lan, Tập đoàn Phương Thị là của hồi môn của ông cho con, con…”Không biết từ khi nào, người từ nhỏ đã thích trốn ở xa quan sát lại dùng đôi mắt khao khát lặng lẽ nhìn đứa con gái đã lớn của mình.Đôi lông mày như một bông anh túc tuyệt đẹp với phong cách quyến rũ.Khuôn mặt thanh tú trong sáng, rạng rỡ như ngọc...Không có gì lạ khi nhan sắc yêu mị như vậy lọt vào mắt của King.“Vậy thì sao?”Đôi môi đỏ mọng mỏng manh của Phuong Y Lan dưới ánh đèn lạnh lẽo của phòng khách như được tráng một lớp nước mỏng, tựa như đóa hoa anh túc quyến rũ, có sức hấp dẫn khó cưỡng.
“Ông ở dưới chín suối cũng không hi vọng con vì Tập đoàn Phương thị mà bán mình.”Tạ Trạch Thành không chịu thua, ông tiếp tục thuyết phục: “Chẳng lẽ con định giơ mắt nhìn sản nghiệp bao nhiêu năm của Phương Thị bị hủy hoại trong chốc lát sao? Nhìn hàng chục ngàn nhân viên của Phương Thị mất việc? Không có Phương Thị, con cũng sẽ mất tất cả mọi thứ đang có, cha cũng không còn cách nào…”Ông dùng giọng điệu mềm mại, cực kỳ trầm thấp.Ông hy vọng cô con gái này có thể hiểu được nỗi khổ của người làm cha.Phương Y Lan nhỏ giọng: “Con thừa nhận rằng những gì ba nói có lý, nhưng nếu con thực sự làm điều này, ông sẽ tức giận đến nỗi phải bò ra khỏi quan tài và kéo con đi.”Vẻ mặt đạo đức giả Tạ Trạch Thành không còn duy trì được nữa, cơn tức giận của ông dồn dập bùng lên, “Phương Y Lan, ông của con đã qua đời, đừng dùng ông ấy làm lá chắn cho mọi thứ nữa.
Nói trắng ra, con rõ ràng không muốn cứu Phương Thị, sao con lại ích kỷ như vậy?”Ông đã nói tất cả những điều tốt điều xấu, và cô vẫn ngoan cố như vậy?Làm sao ông có thể có một đứa con gái ích kỷ như vậy?Ngoài việc suốt ngày gây rắc rối, cô đã làm được gì cho Phương Thị và cho ông?Ông đã quá thất vọng về cô con gái này!Phương Y Lan mỉm cười--Cô rất muốn hỏi ông, có phải vì ông nội đã qua đời và không ai trong Phương gia có thể dập tắt tham vọng của ông nên ông mới dám đối xử với cô-người thừa kế của Tập đoàn Phương thị như thế này?Tôi cũng muốn hỏi, trong lòng ông, cô con gái như cô được xem là gì?Chẳng lẽ chỉ là một món đồ để ông lợi dụng?Tất cả sự tức giận trong lòng Tạ Trạch Thành bùng phát hoàn toàn, “Nếu không phải vì sự kiêu ngạo và độc đoán của con đã xúc phạm quá nhiều người, Phương gia sẽ không đến mức không có ai giúp đỡ.
Con không những không ăn năn hối lỗi, còn đánh thiếu gia nhà họ Thẩm.
Điều này đã phá vỡ hoàn toàn mối quan hệ giữa Phương gia và Thẩm gia, cũng làm tan vỡ hy vọng cuối cùng là Thẩm gia.
Nếu không ba phải làm đến mức này sao?”.
/56
|