edit: Phương Moe
Lục Lưu trở về phòng thay đổi một thân thường phục, sau đó hắn cùng thê tử đến xem nhi tử.
Tiểu tử này rất là hoạt bát, khi được Lục Lưu ôm vào trong ngực thì đôi mắt to trong suốt cứ nhìn chằm chằm cha mẹ rồi cười khánh khách, có lúc lại nghịch ngợm chính tay của mình… nhìn đâu cũng thấy đây chính là một tiểu tử bướng bỉnh khả ái.
Giang Diệu ngắm nhìn nhi tử mập, thấy nhi tử lại đang cười khúc khích, nàng bèn nói:
“Triệt nhi rất thích cười.”
Hài tử hay cười đều đặc biệt khiến người ta yêu thích.
Lục Lưu “Ân” một tiếng, hắn nhìn tiểu tử trong lồng ngực đang gặm tay thì cũng lộ ra nụ cười.
Tiểu tử thấy phụ thân cười với mình nên hắn cũng ngây ngốc cười theo, sau đó đầu nhỏ dụi dụi vào ngực của phụ thân, làm ra một dáng vẻ đòi bú sữa.
Giang Diệu nhìn đến vui vẻ, nhưng cuối cùng nàng vẫn lo lắng nhi tử sẽ làm dây nước miếng lên quần áo mà Lục Lưu vừa thay nên nàng liền đem nhi tử cho vú em ôm.
Dùng xong bữa tối thì phu thê hai người đi ra ngoài sân ngồi hóng mát dưới giàn nho.
Giang Diệu ngồi ở trên ghế đu, mà Lục Lưu thì đứng thẳng tắp ở sau lưng nàng giúp nàng nhẹ nhàng đẩy từng hồi từng hồi một.
Gió đêm thổi phất qua, mang theo hương hoa sen thanh mát.
Giang Diệu híp mắt vào hưởng thụ, nhàn nhã ngồi đung đưa hai chân và nói:
“Bảo Lục ở bên cạnh thiếp hầu hạ nhiều năm như vậy, vào lúc này nàng ấy theo Lê Tùng, thiếp cũng coi như yên tâm …”
Mới đầu Giang Diệu cảm thấy Lê Tùng là người vô lại giảo hoạt, mà tính tình Bảo Lục lại đơn thuần, tiểu cô nương dễ lừa dễ dụ sao có thể là đối thủ của Lê Tùng này? Thường xuyên qua Vương phủ đã lừa gạt được trái tim của thiếu nữ. Có điều Lê Tùng vì muốn thú Bảo Lục mà khi cầu hôn đã nhờ bà mối nổi danh nhất Dân Châu, mà sính lễ ra tay cũng xa hoa… vậy đây cũng coi như là có thành ý.
Giấy bán thân của Bảo Lục thì nàng đã sớm trả lại, bây giờ Bảo Lục được gả cho Lê Tùng thì chính là tướng quân phu nhân, chuyện tốt như này có biết bao nhiêu tiểu thư quan gia ước ao cũng không được đâu.
Giang Diệu nói được một lúc rồi mà thấy Lục Lưu không nói tiếp, nàng liền biết hắn không quá hứng thú. Giang Diệu nghiêng đầu sang nhìn Lục Lưu và nói:
“Thiếp đang nói chuyện cùng với chàng đấy.”
Lục Lưu cười cười, vươn tay xoa mặt nàng, ôn nhu nói:
“Ta nghe!”
Thôi được rồi, nàng biết Lục Lưu không thích quản mấy chuyện này mà nàng lại thích nhất là mấy chuyện vô bổ đấy. Nếu hắn đã không có hứng thú thì nàng cũng không nói nữa. Giang Diệu nhíu lại lông mày suy nghĩ một chút, nàng cố gắng nghĩ đề tài mà hắn yêu thích. Nghĩ như vậy nàng liền nhớ đến chuyện hôm nay Hứa ma ma nhắc nhở… nhất thời khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên.
Giang Diệu mím môi môi, ngước mắt nhìn nhìn nam nhân của mình, thấy hắn không nhìn thấy vẻ mặt vừa nãy của nàng, lúc này nàng mới do dự một chút rồi nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo của Lục Lưu, nhỏ giọng nói:
“Cái kia… Chúng ta trở về phòng đi.”
Lần này Lục Lưu đúng là đáp lại nàng.
Giang Diệu đỏ mặt không nhìn vẻ mặt của Lục Lưu, bộ dáng tiểu tức phụ e thẹn khi được Lục Lưu nắm tay trở về phòng.
Sau đó Giang Diệu ở trong tịnh phòng phiền phiền nhiễu nhiễu tắm sạch thật lâu.
Thân hình nàng chìm trong lớp sương mù nóng hổi, nàng cúi đầu xuống nhìn ngực của mình vì sinh con mà trở nên đặc biệt đẫy đà, rồi lại đưa ta bóp bóp hông của mình.
Vẫn còn có chút thịt. Nhất thời lông mày nàng liền cau lại.
Ngồi sững sờ tắm rửa trong thùng tắm hồi lâu, đến khi Bảo Cân nhắc nhở thì Giang Diệu mới đứng lên ra khỏi thùng nước tắm, lau người khô ráo rồi sau đó mới đi ra ngoài.
Vì thời tiết nóng nực nên Giang Diệu tuỳ ý mặc một tẩm y rộng rãi bằng tơ tằm.
Tơ lụa của Dân Châu vô cùng tốt khiến Giang Diệu rất yêu thích, thân tẩm y nàng mặc ngày hôm nay cũng chính là đồ mới được đưa tới từ mấy ngày trước.
Phụ nhân đã xuất giá thường mặc những trang phục đoan trang bảo thủ, có một số loại hình thức quyến rũ hơn thì đều không thể mặc được, đây chính là một loại tiếc nuối. Thế nên nhiều phụ nhân sẽ biến tấu lại những bộ xiêm y đi ngủ hay cái yếm cho thật quyến rũ, gợi cảm.
Trước đây Giang Diệu cũng không biết mấy chuyện này, nhưng từ sau khi lập gia đình thì sự hiểu biết cũng dần tăng lên, hiện này ngồi ở trước bàn trang điểm nhìn bản thân mình trong gương mặc một thân áo lụa mỏng manh màu lam nhạt, gò má ửng đỏ, mà ngay cả những nơi da thịt loã lồ cũng bởi vì ngâm nước nóng thời gian lâu nên đặc biệt hơi hồng hồng.
Giang Diệu xấu hổ nhìn, nàng có cảm giác giống như một lần nữa trở lại đêm động phòng hoa chúc.
Ăn mặc quá mỏng manh, Giang Diệu vươn tay lôi kéo xiêm y che chắn lại phần ngực.
Nhưng vừa kéo che được ở phía trên thì phía dưới liền…
Nhìn tẩm y che được ở trên thì không che được ở dưới làm gò má Giang Diệu bỏng rát, nàng vừa định gọi Bảo Cân vào hầu hạ nàng đổi một tẩm y khác, vậy mà mới quay đầu sang liền nhìn thấy khuôn mặt ấm áp của nam nhân.
Giang Diệu sợ hết hồn, sau đó nàng mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào mà trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Lục Lưu ôm lấy tiểu thê tử từ phía sau, đầu đặt ở bả vai của nàng, nàng thoáng động một chút là mặt của hai người đã chạm nhau rồi liền thân mật dính vào một chỗ.
Cánh tay hắn mạnh mẽ rắn chắc luồn qua nách nàng rồi bàn tay ôm trọn lấy bộ ngực mềm mại run rẩy kia.
Giang Diệu cắn cắn môi, có chút thẹn thùng:
“Lục Lưu…”
“… Ừm.”
Hơi thở của Lục Lưu phả xuống cổ nàng dường như nóng rực thêm mấy phần.
Giang Diệu ngứa ngáy trong lòng, nàng lập tức quyết tâm rồi cấp tốc xoay người lại ôm lấy cổ hắn và ngẩng đầu lên hôn.
Cũng đã là phu thê nhưng mỗi lần đều là Lục Lưu chiếm thế thượng phong, tâm trạng Giang Diệu khó tránh khỏi không thăng bằng, lần này nàng muốn chủ động một chút để hắn biết nàng cũng muốn hắn và nàng không phải là động một tý sẽ thẹn thùng.
Giang Diệu muốn nắm quyền chủ động, vậy mà do quá sốt sắng nên nàng dùng sức quá mạnh, miệng thì không hôn được, còn răng thì lại mạnh mẽ va vào cằm Lục Lưu.
Ai da…
Giang Diệu kêu rên một tiếng liền ôm miệng nhíu lông mày.
Lục Lưu cũng bị tiểu thê tử doạ cho hết cả hồn, cằm mình bị sứt cũng không quan tâm, chỉ thấy thê tử che miệng là hắn vội vàng kéo tay nàng ra hỏi:
“Đụng đau rồi phải không? Để ta xem nào.”
Giang Diệu cảm thấy có chút đau, tuy nhiên cũng không phải là đau không chịu đựng được, nhưng có thể làm Lục Lưu của nàng đau lòng, nàng liền đặc biệt trở lên mảnh mai yếu ớt, nàng thoáng ngẩng đầu lên để hắn nhìn một cái.
Trong lòng thì biết không có chuyện gì vì nàng không cảm thấy có mùi máu tanh.
Lục Lưu trầm mặt chăm chú nhìn một chút, thấy miệng nàng không có chảy máu thì mới thoáng thở phào nhẹ nhõm. Nhìn thê tử ngẩng đầu lên, đôi mắt có chút ướt nhẹp đang oan ức nhìn hắn, bộ dáng mềm mại làm người ta phải thương yêu.
Phía dưới khuôn mặt nhỏ chính là cái cổ tinh tế trắng như tuyết, cho đến cái nơi non mềm tròn trịa kia đang đập vào mắt hắn…
Lục Lưu cười. Thế này sao gọi là xiêm y? Vải lụa này vừa mỏng mà có thể nhìn thấu vào bên trong, cho dù có mặc thì cũng có thể thấy nụ hồng kiều diễm sau lớp áo.
Hô hấp Lục Lưu lập tức ngưng lại, nhiệt khí trong lòng có xu hướng chảy ngược về một ngọn núi không tên, giống như dung nham nóng hừng hực trong miệng núi lửa.
Lục Lưu ôm chặt lấy vòng éo của tiểu thê tử, đem người ôm lên.
Giang Diệu cười cười, nàng ôm lấy cổ hắn, tuỳ ý để hắn ôm đi.
Chỉ là lúc này Lục Lưu không trực tiếp ôm nàng đến bên giường lớn.
Giang Diệu thấy đây không phải là phương hướng đi đến giường, lúc này nàng mới ngẩng đầu lên nhìn thì đã thấy phía trước là cửa sổ đang mở rộng, mà vị trí đó vốn để một cái giường nhỏ để nghỉ tạm, vậy mà chẳng biết từ lúc nào đã đổi thành cái ghế này.
Cái ghế này… không ngờ Lục Lưu lại giữ lại.
Giang Diệu nhìn Lục Lưu một chút. Nàng tự nhiên biết cái ghế này dùng để làm gì, thật ra trong lòng nàng cũng không bài xích, nhưng nghĩ đến cái ghế này để tăng tình thú nơi khuê phòng lại do Lê Tùng cố ý đưa đến để lấy lòng Lục Lưu là nàng lập tức cực kỳ ngượng ngùng.
Giang Diệu nhất thời trợn to đôi mắt tròn tròn nhìn Lục Lưu nói:
“Chúng ta đi đến giường đi…”
Lục Lưu không đồng ý, hắn hôn nhẹ lên cái miệng nhỏ nhắn của tiểu thê tử:
“Diệu Nhi, chúng ta thử xem…”
Người này… ai muốn thử cùng hắn chứ!
Nhưng cuối cùng nàng vẫn là phản kháng không có tác dụng, nàng trực tiếp bị hắn ôm đến bên ghế, cũng may là phía dưới lót đệm mềm bên ngồi cũng thoải mái.
Lúc này khí trời đang rất bóng, hai người vận động ở trên giường thì đúng là nóng phát hoảng, bây giờ cửa sổ rộng mở không những có từng trận gió mát thổi vào mà còn có ánh trăng dịu dàng trong sáng cùng với từng trận hương hoa phảng phất bay vào trong mũi… thật giống như là hoa dưới ánh trăng.
Bởi vậy hai người liền tiếp tục hoa dưới ánh trăng ròng rã đến hơn nửa đêm.
Ngày hôm sau Giang Diệu mệt đến không dậy nổi, nàng túm lấy cánh tay đang ôm lấy hông nàng, cáu kỉnh đến nỗi mạnh mẽ cắn một cái.
Lục Lưu đã tỉnh lâu rồi, hắn vươn tay ôm người lại gần để mặt đối mặt rồi xoa bóp khuôn mặt xinh đẹp của nàng, còn bên trên gương mặt tuấn tú thì tràn đầy thoả mãn.
Tâm tình của Lục Lưu phá lệ tốt, hắn ôm lấy người hôn mấy cái rồi mới vỗ về mặt nàng hỏi:
“Thế nào?”
Cái gì mà thế nào… Hẳn là muốn nàng khen hắn hùng tráng uy vũ sao? Lời này nàng mới không nói ra đâu.
Giang Diệu đem gò má chôn ở trong ngực của hắn, nghĩ tối hôm qua hai người cuồng nhiệt ở một chỗ thì trong lòng nàng cũng rất hài lòng.
Hai người bọn họ sau khi thành thân thì luôn ân ái, Lục Lưu rất cường tráng, tiền vốn rất lợi hại nhưng mỗi lần ân ái hắn đều để tâm đến nàng nên đặc biệt ôn nhu. Còn tối hôm qua kẻ này bị nhịn quá lâu nên ăn nàng quá mạnh mẽ… nhưng nàng cũng không thể không thừa nhận là nàng rất hưởng thụ, hơn nữa nàng cũng không phải dùng lực.
Giang Diệu cười cười, nàng ôm lấy vòng eo của nam nhân lẩm bẩm:
“Thiếp còn tưởng rằng chàng không nhớ cơ…”
Mấy ngày nay hắn cùng nàng chăm sóc nhi tử, đúng là hắn không hề đề cập tới chuyện đó nên nàng cho rằng hắn không ngại đợi thêm ít ngày. Giang Diệu một mặt có chút hổ thẹn, dù sao thê tử bình thường sẽ chủ động giúp hắn tìm thêm thông phòng; nhưng một mặt nàng lại cảm thấy hắn không còn thèm khát nàng…
Mặt Lục Lưu ôn nhu như nước, môi hắn hôn lên mũi nàng, rồi trán nàng, sau đó chậm rãi chuyển đến bên tai nàng, thấp giọng nặng nề nói:
“Diệu Nhi, ta lúc nào cũng đếm từng ngày một…”
Chuyện như vậy mà còn nói ra không biết ngại ngùng… Giang Diệu ngẩng đầu lên cắn một cái vào cằm của Lục Lưu, nhưng trong lòng nàng không nỡ nên nàng đem hàm răng nới lỏng ra không hề cắn mạnh, chỉ cắn giống như tượng trưng rồi mới chỉ trích hắn:
“Chàng không biết xấu hổ!”
Sau đó nàng cong môi cười và lập tức đem người ôm thật chặt.
Vậy mà một nam nhân không biết xấu hổ như vậy lại khiến nàng yêu thích nhiều như thế này đây…
Lục Lưu trở về phòng thay đổi một thân thường phục, sau đó hắn cùng thê tử đến xem nhi tử.
Tiểu tử này rất là hoạt bát, khi được Lục Lưu ôm vào trong ngực thì đôi mắt to trong suốt cứ nhìn chằm chằm cha mẹ rồi cười khánh khách, có lúc lại nghịch ngợm chính tay của mình… nhìn đâu cũng thấy đây chính là một tiểu tử bướng bỉnh khả ái.
Giang Diệu ngắm nhìn nhi tử mập, thấy nhi tử lại đang cười khúc khích, nàng bèn nói:
“Triệt nhi rất thích cười.”
Hài tử hay cười đều đặc biệt khiến người ta yêu thích.
Lục Lưu “Ân” một tiếng, hắn nhìn tiểu tử trong lồng ngực đang gặm tay thì cũng lộ ra nụ cười.
Tiểu tử thấy phụ thân cười với mình nên hắn cũng ngây ngốc cười theo, sau đó đầu nhỏ dụi dụi vào ngực của phụ thân, làm ra một dáng vẻ đòi bú sữa.
Giang Diệu nhìn đến vui vẻ, nhưng cuối cùng nàng vẫn lo lắng nhi tử sẽ làm dây nước miếng lên quần áo mà Lục Lưu vừa thay nên nàng liền đem nhi tử cho vú em ôm.
Dùng xong bữa tối thì phu thê hai người đi ra ngoài sân ngồi hóng mát dưới giàn nho.
Giang Diệu ngồi ở trên ghế đu, mà Lục Lưu thì đứng thẳng tắp ở sau lưng nàng giúp nàng nhẹ nhàng đẩy từng hồi từng hồi một.
Gió đêm thổi phất qua, mang theo hương hoa sen thanh mát.
Giang Diệu híp mắt vào hưởng thụ, nhàn nhã ngồi đung đưa hai chân và nói:
“Bảo Lục ở bên cạnh thiếp hầu hạ nhiều năm như vậy, vào lúc này nàng ấy theo Lê Tùng, thiếp cũng coi như yên tâm …”
Mới đầu Giang Diệu cảm thấy Lê Tùng là người vô lại giảo hoạt, mà tính tình Bảo Lục lại đơn thuần, tiểu cô nương dễ lừa dễ dụ sao có thể là đối thủ của Lê Tùng này? Thường xuyên qua Vương phủ đã lừa gạt được trái tim của thiếu nữ. Có điều Lê Tùng vì muốn thú Bảo Lục mà khi cầu hôn đã nhờ bà mối nổi danh nhất Dân Châu, mà sính lễ ra tay cũng xa hoa… vậy đây cũng coi như là có thành ý.
Giấy bán thân của Bảo Lục thì nàng đã sớm trả lại, bây giờ Bảo Lục được gả cho Lê Tùng thì chính là tướng quân phu nhân, chuyện tốt như này có biết bao nhiêu tiểu thư quan gia ước ao cũng không được đâu.
Giang Diệu nói được một lúc rồi mà thấy Lục Lưu không nói tiếp, nàng liền biết hắn không quá hứng thú. Giang Diệu nghiêng đầu sang nhìn Lục Lưu và nói:
“Thiếp đang nói chuyện cùng với chàng đấy.”
Lục Lưu cười cười, vươn tay xoa mặt nàng, ôn nhu nói:
“Ta nghe!”
Thôi được rồi, nàng biết Lục Lưu không thích quản mấy chuyện này mà nàng lại thích nhất là mấy chuyện vô bổ đấy. Nếu hắn đã không có hứng thú thì nàng cũng không nói nữa. Giang Diệu nhíu lại lông mày suy nghĩ một chút, nàng cố gắng nghĩ đề tài mà hắn yêu thích. Nghĩ như vậy nàng liền nhớ đến chuyện hôm nay Hứa ma ma nhắc nhở… nhất thời khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên.
Giang Diệu mím môi môi, ngước mắt nhìn nhìn nam nhân của mình, thấy hắn không nhìn thấy vẻ mặt vừa nãy của nàng, lúc này nàng mới do dự một chút rồi nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo của Lục Lưu, nhỏ giọng nói:
“Cái kia… Chúng ta trở về phòng đi.”
Lần này Lục Lưu đúng là đáp lại nàng.
Giang Diệu đỏ mặt không nhìn vẻ mặt của Lục Lưu, bộ dáng tiểu tức phụ e thẹn khi được Lục Lưu nắm tay trở về phòng.
Sau đó Giang Diệu ở trong tịnh phòng phiền phiền nhiễu nhiễu tắm sạch thật lâu.
Thân hình nàng chìm trong lớp sương mù nóng hổi, nàng cúi đầu xuống nhìn ngực của mình vì sinh con mà trở nên đặc biệt đẫy đà, rồi lại đưa ta bóp bóp hông của mình.
Vẫn còn có chút thịt. Nhất thời lông mày nàng liền cau lại.
Ngồi sững sờ tắm rửa trong thùng tắm hồi lâu, đến khi Bảo Cân nhắc nhở thì Giang Diệu mới đứng lên ra khỏi thùng nước tắm, lau người khô ráo rồi sau đó mới đi ra ngoài.
Vì thời tiết nóng nực nên Giang Diệu tuỳ ý mặc một tẩm y rộng rãi bằng tơ tằm.
Tơ lụa của Dân Châu vô cùng tốt khiến Giang Diệu rất yêu thích, thân tẩm y nàng mặc ngày hôm nay cũng chính là đồ mới được đưa tới từ mấy ngày trước.
Phụ nhân đã xuất giá thường mặc những trang phục đoan trang bảo thủ, có một số loại hình thức quyến rũ hơn thì đều không thể mặc được, đây chính là một loại tiếc nuối. Thế nên nhiều phụ nhân sẽ biến tấu lại những bộ xiêm y đi ngủ hay cái yếm cho thật quyến rũ, gợi cảm.
Trước đây Giang Diệu cũng không biết mấy chuyện này, nhưng từ sau khi lập gia đình thì sự hiểu biết cũng dần tăng lên, hiện này ngồi ở trước bàn trang điểm nhìn bản thân mình trong gương mặc một thân áo lụa mỏng manh màu lam nhạt, gò má ửng đỏ, mà ngay cả những nơi da thịt loã lồ cũng bởi vì ngâm nước nóng thời gian lâu nên đặc biệt hơi hồng hồng.
Giang Diệu xấu hổ nhìn, nàng có cảm giác giống như một lần nữa trở lại đêm động phòng hoa chúc.
Ăn mặc quá mỏng manh, Giang Diệu vươn tay lôi kéo xiêm y che chắn lại phần ngực.
Nhưng vừa kéo che được ở phía trên thì phía dưới liền…
Nhìn tẩm y che được ở trên thì không che được ở dưới làm gò má Giang Diệu bỏng rát, nàng vừa định gọi Bảo Cân vào hầu hạ nàng đổi một tẩm y khác, vậy mà mới quay đầu sang liền nhìn thấy khuôn mặt ấm áp của nam nhân.
Giang Diệu sợ hết hồn, sau đó nàng mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào mà trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Lục Lưu ôm lấy tiểu thê tử từ phía sau, đầu đặt ở bả vai của nàng, nàng thoáng động một chút là mặt của hai người đã chạm nhau rồi liền thân mật dính vào một chỗ.
Cánh tay hắn mạnh mẽ rắn chắc luồn qua nách nàng rồi bàn tay ôm trọn lấy bộ ngực mềm mại run rẩy kia.
Giang Diệu cắn cắn môi, có chút thẹn thùng:
“Lục Lưu…”
“… Ừm.”
Hơi thở của Lục Lưu phả xuống cổ nàng dường như nóng rực thêm mấy phần.
Giang Diệu ngứa ngáy trong lòng, nàng lập tức quyết tâm rồi cấp tốc xoay người lại ôm lấy cổ hắn và ngẩng đầu lên hôn.
Cũng đã là phu thê nhưng mỗi lần đều là Lục Lưu chiếm thế thượng phong, tâm trạng Giang Diệu khó tránh khỏi không thăng bằng, lần này nàng muốn chủ động một chút để hắn biết nàng cũng muốn hắn và nàng không phải là động một tý sẽ thẹn thùng.
Giang Diệu muốn nắm quyền chủ động, vậy mà do quá sốt sắng nên nàng dùng sức quá mạnh, miệng thì không hôn được, còn răng thì lại mạnh mẽ va vào cằm Lục Lưu.
Ai da…
Giang Diệu kêu rên một tiếng liền ôm miệng nhíu lông mày.
Lục Lưu cũng bị tiểu thê tử doạ cho hết cả hồn, cằm mình bị sứt cũng không quan tâm, chỉ thấy thê tử che miệng là hắn vội vàng kéo tay nàng ra hỏi:
“Đụng đau rồi phải không? Để ta xem nào.”
Giang Diệu cảm thấy có chút đau, tuy nhiên cũng không phải là đau không chịu đựng được, nhưng có thể làm Lục Lưu của nàng đau lòng, nàng liền đặc biệt trở lên mảnh mai yếu ớt, nàng thoáng ngẩng đầu lên để hắn nhìn một cái.
Trong lòng thì biết không có chuyện gì vì nàng không cảm thấy có mùi máu tanh.
Lục Lưu trầm mặt chăm chú nhìn một chút, thấy miệng nàng không có chảy máu thì mới thoáng thở phào nhẹ nhõm. Nhìn thê tử ngẩng đầu lên, đôi mắt có chút ướt nhẹp đang oan ức nhìn hắn, bộ dáng mềm mại làm người ta phải thương yêu.
Phía dưới khuôn mặt nhỏ chính là cái cổ tinh tế trắng như tuyết, cho đến cái nơi non mềm tròn trịa kia đang đập vào mắt hắn…
Lục Lưu cười. Thế này sao gọi là xiêm y? Vải lụa này vừa mỏng mà có thể nhìn thấu vào bên trong, cho dù có mặc thì cũng có thể thấy nụ hồng kiều diễm sau lớp áo.
Hô hấp Lục Lưu lập tức ngưng lại, nhiệt khí trong lòng có xu hướng chảy ngược về một ngọn núi không tên, giống như dung nham nóng hừng hực trong miệng núi lửa.
Lục Lưu ôm chặt lấy vòng éo của tiểu thê tử, đem người ôm lên.
Giang Diệu cười cười, nàng ôm lấy cổ hắn, tuỳ ý để hắn ôm đi.
Chỉ là lúc này Lục Lưu không trực tiếp ôm nàng đến bên giường lớn.
Giang Diệu thấy đây không phải là phương hướng đi đến giường, lúc này nàng mới ngẩng đầu lên nhìn thì đã thấy phía trước là cửa sổ đang mở rộng, mà vị trí đó vốn để một cái giường nhỏ để nghỉ tạm, vậy mà chẳng biết từ lúc nào đã đổi thành cái ghế này.
Cái ghế này… không ngờ Lục Lưu lại giữ lại.
Giang Diệu nhìn Lục Lưu một chút. Nàng tự nhiên biết cái ghế này dùng để làm gì, thật ra trong lòng nàng cũng không bài xích, nhưng nghĩ đến cái ghế này để tăng tình thú nơi khuê phòng lại do Lê Tùng cố ý đưa đến để lấy lòng Lục Lưu là nàng lập tức cực kỳ ngượng ngùng.
Giang Diệu nhất thời trợn to đôi mắt tròn tròn nhìn Lục Lưu nói:
“Chúng ta đi đến giường đi…”
Lục Lưu không đồng ý, hắn hôn nhẹ lên cái miệng nhỏ nhắn của tiểu thê tử:
“Diệu Nhi, chúng ta thử xem…”
Người này… ai muốn thử cùng hắn chứ!
Nhưng cuối cùng nàng vẫn là phản kháng không có tác dụng, nàng trực tiếp bị hắn ôm đến bên ghế, cũng may là phía dưới lót đệm mềm bên ngồi cũng thoải mái.
Lúc này khí trời đang rất bóng, hai người vận động ở trên giường thì đúng là nóng phát hoảng, bây giờ cửa sổ rộng mở không những có từng trận gió mát thổi vào mà còn có ánh trăng dịu dàng trong sáng cùng với từng trận hương hoa phảng phất bay vào trong mũi… thật giống như là hoa dưới ánh trăng.
Bởi vậy hai người liền tiếp tục hoa dưới ánh trăng ròng rã đến hơn nửa đêm.
Ngày hôm sau Giang Diệu mệt đến không dậy nổi, nàng túm lấy cánh tay đang ôm lấy hông nàng, cáu kỉnh đến nỗi mạnh mẽ cắn một cái.
Lục Lưu đã tỉnh lâu rồi, hắn vươn tay ôm người lại gần để mặt đối mặt rồi xoa bóp khuôn mặt xinh đẹp của nàng, còn bên trên gương mặt tuấn tú thì tràn đầy thoả mãn.
Tâm tình của Lục Lưu phá lệ tốt, hắn ôm lấy người hôn mấy cái rồi mới vỗ về mặt nàng hỏi:
“Thế nào?”
Cái gì mà thế nào… Hẳn là muốn nàng khen hắn hùng tráng uy vũ sao? Lời này nàng mới không nói ra đâu.
Giang Diệu đem gò má chôn ở trong ngực của hắn, nghĩ tối hôm qua hai người cuồng nhiệt ở một chỗ thì trong lòng nàng cũng rất hài lòng.
Hai người bọn họ sau khi thành thân thì luôn ân ái, Lục Lưu rất cường tráng, tiền vốn rất lợi hại nhưng mỗi lần ân ái hắn đều để tâm đến nàng nên đặc biệt ôn nhu. Còn tối hôm qua kẻ này bị nhịn quá lâu nên ăn nàng quá mạnh mẽ… nhưng nàng cũng không thể không thừa nhận là nàng rất hưởng thụ, hơn nữa nàng cũng không phải dùng lực.
Giang Diệu cười cười, nàng ôm lấy vòng eo của nam nhân lẩm bẩm:
“Thiếp còn tưởng rằng chàng không nhớ cơ…”
Mấy ngày nay hắn cùng nàng chăm sóc nhi tử, đúng là hắn không hề đề cập tới chuyện đó nên nàng cho rằng hắn không ngại đợi thêm ít ngày. Giang Diệu một mặt có chút hổ thẹn, dù sao thê tử bình thường sẽ chủ động giúp hắn tìm thêm thông phòng; nhưng một mặt nàng lại cảm thấy hắn không còn thèm khát nàng…
Mặt Lục Lưu ôn nhu như nước, môi hắn hôn lên mũi nàng, rồi trán nàng, sau đó chậm rãi chuyển đến bên tai nàng, thấp giọng nặng nề nói:
“Diệu Nhi, ta lúc nào cũng đếm từng ngày một…”
Chuyện như vậy mà còn nói ra không biết ngại ngùng… Giang Diệu ngẩng đầu lên cắn một cái vào cằm của Lục Lưu, nhưng trong lòng nàng không nỡ nên nàng đem hàm răng nới lỏng ra không hề cắn mạnh, chỉ cắn giống như tượng trưng rồi mới chỉ trích hắn:
“Chàng không biết xấu hổ!”
Sau đó nàng cong môi cười và lập tức đem người ôm thật chặt.
Vậy mà một nam nhân không biết xấu hổ như vậy lại khiến nàng yêu thích nhiều như thế này đây…
/173
|