edit: Phương Moe
Đôi tiểu phu thê trở về Tuyên Vương phủ, vừa vào đến phủ đã nghe thấy tin tức Cảnh Huệ đế đích thân đến đây.
Giang Diệu nhanh chóng theo Lục Lưu đến tiền thính gặp Cảnh Huệ đế.
Cảnh Huệ đế mặc một thân áo bào ngồi đàng hoàng ở bên trên chủ vị, thấy Lục Lưu đến rồi thì cũng không nhiệt tình đứng dậy đón người như lúc trước mà chỉ ngồi yên tĩnh ở đó và mỉm cười hướng về phía Lục Lưu nói một câu:
“Đường ca trở về.”
Giang Diệu ôm tiểu tử trong lồng ngực, đứng bên người Lục Lưu rồi cùng tiến lên hành lễ.
Phụ nhân ít đi ra ngoài, đây cũng là lần đầu tiên sau khi thành thân nàng lại nhìn thấy Cảnh Huệ đế.
Thấy nụ cười đơn thuần ngày xưa của vị thiếu niên này giờ đã được thay thế bằng một luồng uy nghiêm của bậc cửu ngũ chí tôn, khí chất này so với trước thì doạ người hơn nhiều.
Cảnh Huệ đế cười tủm tỉm cùng Giang Diệu chào hỏi, rồi lại nhìn nhìn tiểu tử trong lồng ngực nàng, lúc này hắn mới cầm một chuỗi phật châu đi tới trước mặt tiểu tử và tự tay đeo cho hắn:
“Phật châu này là vật thiếp thân mà trẫm luôn mang bên người… vật này sẽ bảo đảm bình an cho Triệt nhi.”
Đây là đồ vật thiếp thân của Cảnh Huệ đế, Giang Diệu sao có thể tự mình nhận thay cho nhi tử mập? Nàng lập tức nắm lấy chuỗi phật châu muốn trả lại Cảnh Huệ đế.
Cảnh Huệ đế lập tức nói:
“Đường tẩu khách khí. Ngày hôm nay trẫm có tất cả cũng là nhờ đường ca bỏ không ít sức lực, một năm ở Dân Châu này cũng khiến đường tẩu phải chịu khổ. Phật châu này cũng không phải quá quý giá nhưng lại là một trong các thứ đồ mà trẫm quý trọng nhất. Đây là tấm lòng thành của bậc trưởng bối, mong rằng đường tẩu không chối từ.”
Giang Diệu không dám tự mình đồng ý, nàng bèn nghiêng đầu nhìn Lục Lưu một chút, chờ đến khi thấy Lục Lưu khẽ gật đầu thì nàng mới cảm tạ Cảnh Huệ đế và nhận lấy phật châu này.
Giang Diệu biết hai người có chuyện muốn nói nên nàng liền ôm nhi tử trở về viện.
Chỉ là trong đầu nghĩ đến chuyện Lục Hành Chu, còn có lúc ở rừng hoa quế gặp phải Tạ Nhân… Tạ Nhân chắc chắn đã đoán được nàng nhìn ra cái gì đó, nếu nàng đoán không lầm thì lấy tính tình gan to bằng trời của Tạ Nhân thì nhất định Tạ Nhân sẽ nghĩ cách ngăn chặn miệng nàng…
Mấy trò gian của Tạ Nhân thì nàng cũng không để ý lắm, chuyện mà nàng lo lắng nhất vẫn là phía bên Cảnh Huệ đế.
Hôm nay hắn tự mình đến Tuyên Vương phủ thì chắc chắn không phải là việc nhỏ. Giang Diệu càng nghĩ càng thấy lo lắng trong lòng.
Chờ đợi gần nửa canh giờ mới nghe được âm thanh của Lục Lưu trở về. Giang Diệu đem nhi tử đã ngủ thả vào trong nôi, vừa thấy Lục Lưu là nàng vội vội vàng vàng tiến lên nghênh tiếp và lo lắng hỏi:
“Hoàng thượng tìm chàng có chuyện gì vậy?”
Nàng thấy lông mày Lục Lưu cau lại nên càng lo lắng đề phòng, nàng gấp đến độ khóc lên:
“Chàng mau mau nói đi.”
Tâm tình Lục Lưu không tốt cũng không đơn thuần chỉ là chuyện Cảnh Huệ đế đến tìm hắn thương lượng, mà còn do lúc ở Pháp Hoa tự khi Lục Hành Chu hôn mê thì miệng lại gọi tên…
Lục Lưu nhanh chóng đem thê tử đang khóc sướt mướt ôm vào trong lồng ngực, hắn nâng gò má nàng hôn một cái và nói:
“Hoàng thượng muốn ta thay thế hắn ngự giá thân chinh…”
(๑>◡◡
Đôi tiểu phu thê trở về Tuyên Vương phủ, vừa vào đến phủ đã nghe thấy tin tức Cảnh Huệ đế đích thân đến đây.
Giang Diệu nhanh chóng theo Lục Lưu đến tiền thính gặp Cảnh Huệ đế.
Cảnh Huệ đế mặc một thân áo bào ngồi đàng hoàng ở bên trên chủ vị, thấy Lục Lưu đến rồi thì cũng không nhiệt tình đứng dậy đón người như lúc trước mà chỉ ngồi yên tĩnh ở đó và mỉm cười hướng về phía Lục Lưu nói một câu:
“Đường ca trở về.”
Giang Diệu ôm tiểu tử trong lồng ngực, đứng bên người Lục Lưu rồi cùng tiến lên hành lễ.
Phụ nhân ít đi ra ngoài, đây cũng là lần đầu tiên sau khi thành thân nàng lại nhìn thấy Cảnh Huệ đế.
Thấy nụ cười đơn thuần ngày xưa của vị thiếu niên này giờ đã được thay thế bằng một luồng uy nghiêm của bậc cửu ngũ chí tôn, khí chất này so với trước thì doạ người hơn nhiều.
Cảnh Huệ đế cười tủm tỉm cùng Giang Diệu chào hỏi, rồi lại nhìn nhìn tiểu tử trong lồng ngực nàng, lúc này hắn mới cầm một chuỗi phật châu đi tới trước mặt tiểu tử và tự tay đeo cho hắn:
“Phật châu này là vật thiếp thân mà trẫm luôn mang bên người… vật này sẽ bảo đảm bình an cho Triệt nhi.”
Đây là đồ vật thiếp thân của Cảnh Huệ đế, Giang Diệu sao có thể tự mình nhận thay cho nhi tử mập? Nàng lập tức nắm lấy chuỗi phật châu muốn trả lại Cảnh Huệ đế.
Cảnh Huệ đế lập tức nói:
“Đường tẩu khách khí. Ngày hôm nay trẫm có tất cả cũng là nhờ đường ca bỏ không ít sức lực, một năm ở Dân Châu này cũng khiến đường tẩu phải chịu khổ. Phật châu này cũng không phải quá quý giá nhưng lại là một trong các thứ đồ mà trẫm quý trọng nhất. Đây là tấm lòng thành của bậc trưởng bối, mong rằng đường tẩu không chối từ.”
Giang Diệu không dám tự mình đồng ý, nàng bèn nghiêng đầu nhìn Lục Lưu một chút, chờ đến khi thấy Lục Lưu khẽ gật đầu thì nàng mới cảm tạ Cảnh Huệ đế và nhận lấy phật châu này.
Giang Diệu biết hai người có chuyện muốn nói nên nàng liền ôm nhi tử trở về viện.
Chỉ là trong đầu nghĩ đến chuyện Lục Hành Chu, còn có lúc ở rừng hoa quế gặp phải Tạ Nhân… Tạ Nhân chắc chắn đã đoán được nàng nhìn ra cái gì đó, nếu nàng đoán không lầm thì lấy tính tình gan to bằng trời của Tạ Nhân thì nhất định Tạ Nhân sẽ nghĩ cách ngăn chặn miệng nàng…
Mấy trò gian của Tạ Nhân thì nàng cũng không để ý lắm, chuyện mà nàng lo lắng nhất vẫn là phía bên Cảnh Huệ đế.
Hôm nay hắn tự mình đến Tuyên Vương phủ thì chắc chắn không phải là việc nhỏ. Giang Diệu càng nghĩ càng thấy lo lắng trong lòng.
Chờ đợi gần nửa canh giờ mới nghe được âm thanh của Lục Lưu trở về. Giang Diệu đem nhi tử đã ngủ thả vào trong nôi, vừa thấy Lục Lưu là nàng vội vội vàng vàng tiến lên nghênh tiếp và lo lắng hỏi:
“Hoàng thượng tìm chàng có chuyện gì vậy?”
Nàng thấy lông mày Lục Lưu cau lại nên càng lo lắng đề phòng, nàng gấp đến độ khóc lên:
“Chàng mau mau nói đi.”
Tâm tình Lục Lưu không tốt cũng không đơn thuần chỉ là chuyện Cảnh Huệ đế đến tìm hắn thương lượng, mà còn do lúc ở Pháp Hoa tự khi Lục Hành Chu hôn mê thì miệng lại gọi tên…
Lục Lưu nhanh chóng đem thê tử đang khóc sướt mướt ôm vào trong lồng ngực, hắn nâng gò má nàng hôn một cái và nói:
“Hoàng thượng muốn ta thay thế hắn ngự giá thân chinh…”
(๑>◡◡
/173
|