edit: Phương Moe
Nửa canh giờ sau, Tạ di nương liền mang Tạ Nhân đến Cẩm Tú viện, không nói hai lời liền trực tiếp quỳ gối xuống trước mặt Kiều Thị.
Đôi mắt Tạ Nhân đỏ hồng, sưng to như quả hạnh đào, rõ ràng là vừa khóc một trận lớn, nhưng sống lưng thẳng tắp, dù Tạ di nương lôi kéo cũng không chịu quỳ xuống.
Tạ di nương ăn mặc một thân sắc hoa phù dung, vạt áo thêu hoa bối tử, phía dưới là chiếc quần bách thuỷ thướt tha, bên hông buộc đai lụa hồng phấn, ôm chặt lấy vòng eo dương liễu, nhỏ nhắn tinh tế, không đủ một nắm.
Tạ di nương có được khuôn mặt trắng sứ, cằm đầy đặn, mắt nước long lanh, mang một loại khí chất liễu rủ trong gió. Nam nhân đại thể yêu thích nữ tử mảnh mai, luận dung mạo thì Tạ di nương kém xa Thích thị, nhưng Giang tam gia chính là thích cái dạng như Tạ di nương, nữ tử càng nhu nhu kiều kiều, hắn càng nguyện ý đặt trong lòng bàn tay mà sủng ái.
Mà Thích thị, dung mạo tuy đẹp, lại quá hung hăng, tân hôn vừa qua, Giang tam gia đi Hạm Đạm quán qua đêm, liền giống như nghĩa vụ mỗi tháng trả lương.
... Nhân nhi! Tạ di nương giọng điệu nặng mấy phần.
Tạ Nhân khóc đến oan ức. Dung mạo của nàng cùng Tạ di nương có sáu, bảy phần tương tự, so với Tạ di nương thì Tạ Nhân rực rỡ hơn chút. Tạ Nhân một đôi mắt hạnh rưng rưng nhìn sắc mặt tức giận của Kiều Thị, rồi nhìn sang Giang Diệu trong lồng ngực Kiều Thị, đầu gối nàng làm sao cũng không cam lòng quỳ xuống. Tạ Nhân muốn lắc đầu, lại bị Tạ di nương dùng lực lớn kéo xuống làm nàng trực tiếp quỳ trên mặt đất, có lẽ là lực đạo quá lớn, đầu gối va chạm vào mặt đất âm thanh đặc biệt rõ ràng, Tạ Nhân đau đến khuôn mặt nhỏ trắng bệch, nước mắt rì rào lăn xuống, oan ức không sao tả hết. Thấy nàng chỉ giơ tay lau mặt một cái, cắn môi nhịn đau xuống, không khóc thành tiếng.
Nếu là người không biết nhìn thấy cảnh này, phản ứng đầu tiên, sợ là sẽ phải đau lòng cho tiểu cô nương tám tuổi.
Tâm trạng Giang Diệu không nói lên lời, liếc mắt nhìn, liền quay đầu ôm lấy cổ Kiều Thị, đem cằm đặt ở vai Kiều Thị, gọi: Nương...
Kiều Thị vuốt ve sống lưng khuê nữ, nhìn Tạ di nương quỳ trên mặt đất nói nói:
Tạ di nương làm cái gì vậy? Nếu là bị Tam đệ nhìn thấy , còn tưởng rằng ta làm khó dễ ngươi . Nói xong nhìn về phía Hứa ma ma bên cạnh, Đem Tạ di nương nâng dậy.
Hứa ma ma tiến lên nâng Tạ di nương nhưng lắc đầu một cái, nàng rưng rưng hướng về Kiều Thị dập đầu một cái, sau đó nâng mặt nhìn Kiều Thị, nói: Phu nhân, là thiếp thân không có giáo dục tốt Nhân Nhi. Chỉ là bây giờ, Nhân Nhi có thể dựa vào, cũng chỉ có một người tỷ tỷ là thiếp thân, thiếp thân không cầu cái khác, chỉ cầu phu nhân có thể để Nhân Nhi tiếp tục ở lại Trấn Quốc Công phủ. Thiếp thân van cầu người.
Nàng lôi kéo vẻ mặt không cam lòng của Tạ Nhân bên cạnh, nói, Nhân Nhi, mau mau van cầu phu nhân.
Tạ Nhân làm sao mở miệng được? Chỉ là nhìn tỷ tỷ vì chính mình cầu xin, Tạ Nhân trong lòng càng ngày càng cực kỳ hận hai mẹ con trước mặt này.
Nàng hít sâu một hơi, mới mở miệng: Cầu... Cầu phu nhân. Nói xong lời này thì khuôn mặt nhỏ nhắn củ Tạ Nhân càng ngày càng trắng bệch, hai tay trong tay áo nắm chặt.
Giờ khắc này Giang Diệu chỉ yên tĩnh nằm nhoài trên bả vai Kiều Thị. Tuy rằng nàng không nhìn thấy vẻ mặt Tạ Nhân, nhưng nghe thấy giọng điệu này, liền hiểu được Tạ Nhân không cam lòng. Nhắc tới cũng là buồn cười, trên đời này chính là có một loại người như thế, rõ ràng là mình làm sai chuyện, người khác có rộng lượng tha thì cũng cho là người khác không phải.
Giang Diệu vẫn cho là tính tình mình ôn hòa, nhưng nàng vẫn giống mẫu thân yêu ghét rõ ràng. Kiếp trước Tạ Nhân hại nàng thảm như vậy, nàng mà thiện tâm giúp Tạ Nhân, thì cái đầu kia của nàng đúng là hỏng rồi. Nàng mới không muốn làm Đông Quách tiên sinh. . .Nghĩ như vậy, cánh tay Giang Diệu ôm cổ Kiều Thị liền nắm thật chặt.
Tạ di nương liều mạng cầu xin, đối với vị muội muội này, thật sự không biết nói gì cho phải.
Kiều Thị nhíu lông mày suy nghĩ một lát, mới quay về phía Tạ di nương nói: Chuyện này, ta không quản, dù sao ngươi là người Tam Phòng, muốn xử trí, cũng đến chỗ Tam đệ muội đi.
Nếu là Thích thị xử lý, Tạ di nương chắc chắn, chỉ cần nàng đi cầu Giang tam gia, Giang tam gia tự có biện pháp thuyết phục Thích thị. Tạ di nương con ngươi sáng ngời, nói: Đa tạ phu nhân, đa tạ phu nhân.
Còn có —— Kiều Thị ánh mắt rơi vào trên người Tạ Nhân. Nàng vốn cũng không yêu thích tiểu cô nương này, bây giờ tự nhiên càng nhìn càng không hợp mắt, Sau này nha đầu này, không cho phép bước vào Cẩm Tú viên.
Tạ di nương rõ ràng hiểu Kiều Thị lo lắng, sự tình như thế, nàng sẽ cảm thấy Nhân Nhi phẩm hạnh có vấn đề, sợ ảnh hưởng đến bảo bối nữ nhi của nàng. Tạ di nương trong lòng một trận chua xót, gật đầu nói: Thiếp thân đáp ứng phu nhân, nhất định sẽ quản tốt muội muội. Sau này... Sẽ không lại để muội muội quấy rối tiểu thư.
Tạ di nương nhìn Tạ Nhân, nói, Nhân Nhi, mau mau cùng tiểu thư xin lỗi, nói ngươi biết sai rồi.
Để cho nàng xin lỗi Giang Diệu?
Tạ Nhân con mắt đột nhiên trợn to, nhìn trong lồng ngực Kiều Thị, Giang Diệu nhìn nàng cũng không buồn nhìn một cái .
Tạ Nhân cắn cắn môi, nước mắt trong viền mắt trực trào ra, khụt khịt mấy cái mới chậm rãi mở miệng nói: Diệu... Tiểu thư, xin lỗi.
Kiều Thị không muốn để cho khuê nữ tiếp xúc chuyện như vậy, hiện nay thấy Tạ di nương cố ý mang theo Tạ Nhân để van cầu, lại quỳ gối xuống xin lỗi, điệu bộ này, rõ ràng chính là buộc nàng tha thứ. Vòng tay kia nàng tự nhiên không để vào mắt, nàng tức giận là, khuê nữ bảo bối của mình, lúc trước lại chơi cùng với tiểu cô nương tay chân không sạch sẽ.
Kiều Thị không nói gì, chỉ quay về Hứa ma ma nói: Đem Tạ di nương nâng dậy, đưa trở về đi.
Hứa ma ma khom người, đem Tạ di nương đứng lên. Có điều quỳ một lúc, Tạ di nương thời điểm đứng dậy thân thể bất ổn, suýt chút nữa ngã chổng vó, may nhờ Hứa ma ma bên cạnh đỡ. Tạ di nương xoa xoa đầu gối, hướng về Hứa ma ma cảm ơn, sau đó hướng về Kiều Thị hành lễ, mang theo Tạ Nhân đi ra ngoài .
Người đi ra ngoài , trong phòng mới yên tĩnh.
Hai nha hoàn Ngọc Trác, Phỉ Thúy vừa mới bị Kiều Thị mạnh mẽ răn dạy một phen, may Giang Diệu cầu xin, mới không có chịu đòn, đúng là vạn hạnh trong bất hạnh. Vào lúc này, tất nhiên là mỗi người đều cúi đầu, yên lặng, đến thở mạnh một cái cũng không dám.
Kiều Thị nâng khuân mặt bánh bao của khuê nữ, nói: Sau này không cho cùng Tạ Nhân chơi, Diệu Diệu nhớ tới ?
Vâng, Diệu Diệu đã nhớ! Giang Diệu chớp chớp mắt mấy cái, gật đầu.
Khuê nữ ngoan ngoãn, Kiều Thị mới yên tâm. Nhưng trong lòng có chút khó chịu, khi nàng còn bé không có nhiều bằng hữu, trong phủ có mấy người tỷ muội, mỗi người trên mặt đều là hòa khí, nhưng sau lưng lẫn tính toán nhau. Nàng vẫn tưởng rằng, Trấn Quốc Công phủ này chỉ có duy nhất tiểu tôn nữ, ít đi tỷ muội tính toán, là chuyện tốt nhất, lại không nghĩ rằng, cũng làm cho nữ nhi ít đi bạn chơi.
•
Ngày kế ba huynh đệ được nghỉ, Đại ca cùng Nhị ca theo sư phụ đi luyện võ, Tam ca Giang Thừa Ngạn không muốn đi, cố ý xin xỏ Kiều Thị, muốn mang muội muội đi ngoại tổ phụ.
Lần trước Giang Thừa Ngạn lén lút chạy đến phủ Thái phó, cuối cùng bị trói trở về, còn chưa tự mình đi giải thích một phen đây. Nhi tử có hiếu, Kiều Thị tự nhiên đáp ứng. Thêm vào khuê nữ gần đây thân thể tốt, Kiều Thị cũng yên lòng, lúc ra cửa, phái nhiều thêm mấy thị vệ bảo vệ, lại hướng về Giang Thừa Ngạn căn dặn một phen.
Trên xe ngựa, Giang Thừa Ngạn nói tới chuyện Tạ Nhân, thật là căm phẫn sục sôi, nắm đấm nắm chặt chẽ.
Giang Thừa Ngạn khuôn mặt tuấn tú non nớt nói Diệu Diệu nhớ kỹ , lần tới cách xa Tạ Nhân kia một chút.
Vâng ạ. Giang Diệu chớp chớp mắt mấy cái, gật đầu như gà mổ thóc. Chuyện của Tạ Nhân, tam thẩm thẩm còn nháo một trận, nhưng tam thúc lại che chở Tạ Nhân, hai người giương cung bạt kiếm, ai cũng không chịu thoái nhượng, vào lúc này Tam Phòng tùm la tùm lum, ồn ào toàn chuyện xấu.
Giang Thừa Ngạn giơ tay sờ sờ hai búi tóc trên đầu Giang Diệu, khóe miệng cong lên mỉm cười, rất hài lòng muội muội ngoan ngoãn.
Giang Diệu ăn hai khối bánh đậu xanh, cảm thấy no rồi, liền đẩy màn xe ra liếc nhìn, bỗng nhiên phát hiện nơi này không phải là đường đi ngoại tổ phụ. Giang Diệu nhíu mày lại, vội vàng hướng về Giang Thừa Ngạn hỏi: Tam ca, chúng ta đi chỗ nào a?
Giang Thừa Ngạn nhếch môi nở nụ cười, nói: Đi Tuyên Vương phủ.
Hắn thấy khuôn mặt tròn tròn của muội muội lộ ra vẻ kinh ngạc, nhanh chóng giải thích, Tam ca đã nghe qua , lần trước là Lục Lưu làm hại Diệu Diệu rụng răng cửa đúng hay không? Vậy thì Tam ca sẽ giúp muội đi tính sổ, hôm nay nhất định phải cho tiểu tử Lục Lưu kia đẹp mặt...
Nói tới chuyện này, Giang Thừa Ngạn bỗng nhiên nghĩ tới sự việc của Trần Ngưng Chỉ lần trước, bỗng nhiên có chút hiểu rõ cảm giác. Muội muội của người khác cũng là muội muội, tuy rằng muội muội của hắn là quý giá nhất, nhưng đến cùng vẫn là do hắn làm bị thương tiểu cô nương nhà người ta. Lần tới nếu là gặp lại, hắn nhất định sẽ nói lời xin lỗi Trần Ngưng Chỉ. Nam tử hán đại trượng phu co được dãn được, làm chuyện bậy cũng phải dũng cảm thừa nhận mới được.
Giang Thừa Ngạn nhìn trước mặt muội muội ngọc tuyết đáng yêu, trong lòng không khỏi tự hào: Hắn là ca ca, phải làm tấm gương tốt cho muội muội học tập.
Nhưng nếu có người tổn thương muội muội của hắn, hắn phải đến giáo huấn một chút. Nghĩ đến đây sống lưng của Giang Thừa Ngạn không nhịn được bèn dựng thẳng tắp đầy cương trực.
Giang Diệu muốn khuyên Tam ca nàng, nhưng Giang Thừa Ngạn là cái người cứng đầu cứng cổ, nói cái gì cũng không chịu nghe. Giang Thừa Ngạn thay muội muội hả giận, tự nhiên thấy mình quang minh chính đại, hắn tự nhận công phu hơi kém so với hai vị huynh trưởng, nhưng so với người bên ngoài, vẫn là thừa sức.
Tiểu tử Lục Lưu hào hoa phong nhã kia, nhìn chính là cái bộ dáng thư sinh nhu nhược, hắn tự tin có thể đánh được Lục Lưu mặt mày nở hoa.
Giang Thừa Ngạn đã dò hỏi kĩ càng, hôm nay Lục Lưu muốn xuất môn. Hắn tính toán thời gian, vừa vặn vào lúc này đến chờ.
Giang Diệu hết cách với vị Tam ca này rồi, lần trước nàng rơi mất răng, Lục Lưu tuy rằng không tử tế đi cười nhạo nàng, nhưng hắn đến cùng là người nàng không đắc tội được. Hơn nữa, lấy tính tình lạnh nhạt của Lục Lưu, thì cử chỉ của hắn đối với nàng dường như quá mức thân cận. Đúng là làm nàng có chút mạc danh kỳ diệu.
Hai huynh muội ở trong xe ngựa nói chuyện, bên này Lục Lưu cũng từ Tuyên Vương phủ đi ra .
Hôm nay Lục Lưu một thân áo lụa ngọc bích, trên đai lưng kia thêu hoa luật tử đoàn, mặt mũi như đao cắt, lông mày như mực họa, nghiễm nhiên là một bộ dáng ngọc đẹp như trong tranh.
Lục Lưu bước được vài bước liền dừng lại, môi mỏng hơi mím, ánh mắt rơi vào chiếc xe ngựa ở phía đối diện.
Lục Hà đi theo phía sau Lục Lưu, liếc mắt nhìn, nhận ra đây là xe ngựa của Trấn Quốc Công phủ, mới nói: Thế tử gia, có muốn hay không thuộc hạ ——
... Không cần . Lục Lưu lạnh nhạt nói.
Một lúc sau, Giang Thừa Ngạn trấn an được muội muội, làm cho nàng ngoan ngoãn chờ ở trên xe ngựa, không cho phép đi xuống, lúc này mới vén rèm lên nhảy xuống xe ngựa, đúng lúc cũng thấy Lục Lưu đứng phía bên kia liền hướng về phía Lục Lưu đi đến.
Lục Lưu lớn tuổi hơn chút, đương nhiên sẽ không cùng Giang Thừa Ngạn mới mười tuổi tính toán gì đó, biết được ý đồ hắn đến, liền lui qua một bên.
Lục Hà hiểu ý, tiến lên khuyên can Giang Thừa Ngạn. Giang Thừa Ngạn bĩu môi, nhìn Lục Lưu hét lên: Lục Lưu, nếu ngươi là một nam tử hán, chúng ta liền đường đường chính chính đánh một trận. Ta thay muội muội ta hả giận, nếu là đánh không lại ngươi, ta tự nhận không có bản lĩnh, ngươi để thị vệ hỗ trợ là chuyện gì hả? Ai.... .....Ta nói ngươi không nghe thấy sao, ngươi chạy cái gì?
Bị Lục Hà cao to ngăn cản trước mặt, chân Giang Thừa Ngạn nhảy lên nhảy xuống mấy cái, loi choi như con đười ươi ngốc nghếch. Thấy Lục Lưu càng chạy càng xa, Giang Thừa Ngạn trong lòng nhất thời căm tức .
Lục hà công phu lợi hại, chỉ cần ngăn Giang Thừa Ngạn, không làm hắn bị thương, đối với Lục Hà mà nói là việc nhỏ như con thỏ.
Lục Hà vẻ mặt ôn hòa nói: Tam công tử có chuyện gì từ từ nói.
Giang Thừa Ngạn mở to mắt trừng Lục Hà, bực bội nói: Ngươi mau mau tránh ra cho ta!
Lục Hà hành xử lễ độ biết điều, cười cười nói không thể.
Giang Thừa Ngạn xì một tiếng, lườm hắn.
Lại nhìn sang Lục Lưu, vào lúc này đã đi tới bên cạnh xe ngựa Trấn Quốc Công phủ.
Lục Lưu giơ tay vén rèm xe lên, liền ôm lấy tiểu nữ oa vẻ mặt còn đang sững sờ nhìn hắn. Ôm nàng ra ngoài xa sau đó nhảy sang chiếc xe ngựa sơn đen tuyền đang đỗ bên cạnh, chớp mắt xe ngựa liền chạy mất.
-----ooOoo-----
Tác giả có lời muốn nói:
•
Tam ca: Thả muội muội ta ra! Nếu không ta cho ngươi thấy ta có một trăm loại phương pháp để ngươi không tiếp tục chờ được nữa o( ̄ヘ ̄o#)
Lục Lưu: = =
Nửa canh giờ sau, Tạ di nương liền mang Tạ Nhân đến Cẩm Tú viện, không nói hai lời liền trực tiếp quỳ gối xuống trước mặt Kiều Thị.
Đôi mắt Tạ Nhân đỏ hồng, sưng to như quả hạnh đào, rõ ràng là vừa khóc một trận lớn, nhưng sống lưng thẳng tắp, dù Tạ di nương lôi kéo cũng không chịu quỳ xuống.
Tạ di nương ăn mặc một thân sắc hoa phù dung, vạt áo thêu hoa bối tử, phía dưới là chiếc quần bách thuỷ thướt tha, bên hông buộc đai lụa hồng phấn, ôm chặt lấy vòng eo dương liễu, nhỏ nhắn tinh tế, không đủ một nắm.
Tạ di nương có được khuôn mặt trắng sứ, cằm đầy đặn, mắt nước long lanh, mang một loại khí chất liễu rủ trong gió. Nam nhân đại thể yêu thích nữ tử mảnh mai, luận dung mạo thì Tạ di nương kém xa Thích thị, nhưng Giang tam gia chính là thích cái dạng như Tạ di nương, nữ tử càng nhu nhu kiều kiều, hắn càng nguyện ý đặt trong lòng bàn tay mà sủng ái.
Mà Thích thị, dung mạo tuy đẹp, lại quá hung hăng, tân hôn vừa qua, Giang tam gia đi Hạm Đạm quán qua đêm, liền giống như nghĩa vụ mỗi tháng trả lương.
... Nhân nhi! Tạ di nương giọng điệu nặng mấy phần.
Tạ Nhân khóc đến oan ức. Dung mạo của nàng cùng Tạ di nương có sáu, bảy phần tương tự, so với Tạ di nương thì Tạ Nhân rực rỡ hơn chút. Tạ Nhân một đôi mắt hạnh rưng rưng nhìn sắc mặt tức giận của Kiều Thị, rồi nhìn sang Giang Diệu trong lồng ngực Kiều Thị, đầu gối nàng làm sao cũng không cam lòng quỳ xuống. Tạ Nhân muốn lắc đầu, lại bị Tạ di nương dùng lực lớn kéo xuống làm nàng trực tiếp quỳ trên mặt đất, có lẽ là lực đạo quá lớn, đầu gối va chạm vào mặt đất âm thanh đặc biệt rõ ràng, Tạ Nhân đau đến khuôn mặt nhỏ trắng bệch, nước mắt rì rào lăn xuống, oan ức không sao tả hết. Thấy nàng chỉ giơ tay lau mặt một cái, cắn môi nhịn đau xuống, không khóc thành tiếng.
Nếu là người không biết nhìn thấy cảnh này, phản ứng đầu tiên, sợ là sẽ phải đau lòng cho tiểu cô nương tám tuổi.
Tâm trạng Giang Diệu không nói lên lời, liếc mắt nhìn, liền quay đầu ôm lấy cổ Kiều Thị, đem cằm đặt ở vai Kiều Thị, gọi: Nương...
Kiều Thị vuốt ve sống lưng khuê nữ, nhìn Tạ di nương quỳ trên mặt đất nói nói:
Tạ di nương làm cái gì vậy? Nếu là bị Tam đệ nhìn thấy , còn tưởng rằng ta làm khó dễ ngươi . Nói xong nhìn về phía Hứa ma ma bên cạnh, Đem Tạ di nương nâng dậy.
Hứa ma ma tiến lên nâng Tạ di nương nhưng lắc đầu một cái, nàng rưng rưng hướng về Kiều Thị dập đầu một cái, sau đó nâng mặt nhìn Kiều Thị, nói: Phu nhân, là thiếp thân không có giáo dục tốt Nhân Nhi. Chỉ là bây giờ, Nhân Nhi có thể dựa vào, cũng chỉ có một người tỷ tỷ là thiếp thân, thiếp thân không cầu cái khác, chỉ cầu phu nhân có thể để Nhân Nhi tiếp tục ở lại Trấn Quốc Công phủ. Thiếp thân van cầu người.
Nàng lôi kéo vẻ mặt không cam lòng của Tạ Nhân bên cạnh, nói, Nhân Nhi, mau mau van cầu phu nhân.
Tạ Nhân làm sao mở miệng được? Chỉ là nhìn tỷ tỷ vì chính mình cầu xin, Tạ Nhân trong lòng càng ngày càng cực kỳ hận hai mẹ con trước mặt này.
Nàng hít sâu một hơi, mới mở miệng: Cầu... Cầu phu nhân. Nói xong lời này thì khuôn mặt nhỏ nhắn củ Tạ Nhân càng ngày càng trắng bệch, hai tay trong tay áo nắm chặt.
Giờ khắc này Giang Diệu chỉ yên tĩnh nằm nhoài trên bả vai Kiều Thị. Tuy rằng nàng không nhìn thấy vẻ mặt Tạ Nhân, nhưng nghe thấy giọng điệu này, liền hiểu được Tạ Nhân không cam lòng. Nhắc tới cũng là buồn cười, trên đời này chính là có một loại người như thế, rõ ràng là mình làm sai chuyện, người khác có rộng lượng tha thì cũng cho là người khác không phải.
Giang Diệu vẫn cho là tính tình mình ôn hòa, nhưng nàng vẫn giống mẫu thân yêu ghét rõ ràng. Kiếp trước Tạ Nhân hại nàng thảm như vậy, nàng mà thiện tâm giúp Tạ Nhân, thì cái đầu kia của nàng đúng là hỏng rồi. Nàng mới không muốn làm Đông Quách tiên sinh. . .Nghĩ như vậy, cánh tay Giang Diệu ôm cổ Kiều Thị liền nắm thật chặt.
Tạ di nương liều mạng cầu xin, đối với vị muội muội này, thật sự không biết nói gì cho phải.
Kiều Thị nhíu lông mày suy nghĩ một lát, mới quay về phía Tạ di nương nói: Chuyện này, ta không quản, dù sao ngươi là người Tam Phòng, muốn xử trí, cũng đến chỗ Tam đệ muội đi.
Nếu là Thích thị xử lý, Tạ di nương chắc chắn, chỉ cần nàng đi cầu Giang tam gia, Giang tam gia tự có biện pháp thuyết phục Thích thị. Tạ di nương con ngươi sáng ngời, nói: Đa tạ phu nhân, đa tạ phu nhân.
Còn có —— Kiều Thị ánh mắt rơi vào trên người Tạ Nhân. Nàng vốn cũng không yêu thích tiểu cô nương này, bây giờ tự nhiên càng nhìn càng không hợp mắt, Sau này nha đầu này, không cho phép bước vào Cẩm Tú viên.
Tạ di nương rõ ràng hiểu Kiều Thị lo lắng, sự tình như thế, nàng sẽ cảm thấy Nhân Nhi phẩm hạnh có vấn đề, sợ ảnh hưởng đến bảo bối nữ nhi của nàng. Tạ di nương trong lòng một trận chua xót, gật đầu nói: Thiếp thân đáp ứng phu nhân, nhất định sẽ quản tốt muội muội. Sau này... Sẽ không lại để muội muội quấy rối tiểu thư.
Tạ di nương nhìn Tạ Nhân, nói, Nhân Nhi, mau mau cùng tiểu thư xin lỗi, nói ngươi biết sai rồi.
Để cho nàng xin lỗi Giang Diệu?
Tạ Nhân con mắt đột nhiên trợn to, nhìn trong lồng ngực Kiều Thị, Giang Diệu nhìn nàng cũng không buồn nhìn một cái .
Tạ Nhân cắn cắn môi, nước mắt trong viền mắt trực trào ra, khụt khịt mấy cái mới chậm rãi mở miệng nói: Diệu... Tiểu thư, xin lỗi.
Kiều Thị không muốn để cho khuê nữ tiếp xúc chuyện như vậy, hiện nay thấy Tạ di nương cố ý mang theo Tạ Nhân để van cầu, lại quỳ gối xuống xin lỗi, điệu bộ này, rõ ràng chính là buộc nàng tha thứ. Vòng tay kia nàng tự nhiên không để vào mắt, nàng tức giận là, khuê nữ bảo bối của mình, lúc trước lại chơi cùng với tiểu cô nương tay chân không sạch sẽ.
Kiều Thị không nói gì, chỉ quay về Hứa ma ma nói: Đem Tạ di nương nâng dậy, đưa trở về đi.
Hứa ma ma khom người, đem Tạ di nương đứng lên. Có điều quỳ một lúc, Tạ di nương thời điểm đứng dậy thân thể bất ổn, suýt chút nữa ngã chổng vó, may nhờ Hứa ma ma bên cạnh đỡ. Tạ di nương xoa xoa đầu gối, hướng về Hứa ma ma cảm ơn, sau đó hướng về Kiều Thị hành lễ, mang theo Tạ Nhân đi ra ngoài .
Người đi ra ngoài , trong phòng mới yên tĩnh.
Hai nha hoàn Ngọc Trác, Phỉ Thúy vừa mới bị Kiều Thị mạnh mẽ răn dạy một phen, may Giang Diệu cầu xin, mới không có chịu đòn, đúng là vạn hạnh trong bất hạnh. Vào lúc này, tất nhiên là mỗi người đều cúi đầu, yên lặng, đến thở mạnh một cái cũng không dám.
Kiều Thị nâng khuân mặt bánh bao của khuê nữ, nói: Sau này không cho cùng Tạ Nhân chơi, Diệu Diệu nhớ tới ?
Vâng, Diệu Diệu đã nhớ! Giang Diệu chớp chớp mắt mấy cái, gật đầu.
Khuê nữ ngoan ngoãn, Kiều Thị mới yên tâm. Nhưng trong lòng có chút khó chịu, khi nàng còn bé không có nhiều bằng hữu, trong phủ có mấy người tỷ muội, mỗi người trên mặt đều là hòa khí, nhưng sau lưng lẫn tính toán nhau. Nàng vẫn tưởng rằng, Trấn Quốc Công phủ này chỉ có duy nhất tiểu tôn nữ, ít đi tỷ muội tính toán, là chuyện tốt nhất, lại không nghĩ rằng, cũng làm cho nữ nhi ít đi bạn chơi.
•
Ngày kế ba huynh đệ được nghỉ, Đại ca cùng Nhị ca theo sư phụ đi luyện võ, Tam ca Giang Thừa Ngạn không muốn đi, cố ý xin xỏ Kiều Thị, muốn mang muội muội đi ngoại tổ phụ.
Lần trước Giang Thừa Ngạn lén lút chạy đến phủ Thái phó, cuối cùng bị trói trở về, còn chưa tự mình đi giải thích một phen đây. Nhi tử có hiếu, Kiều Thị tự nhiên đáp ứng. Thêm vào khuê nữ gần đây thân thể tốt, Kiều Thị cũng yên lòng, lúc ra cửa, phái nhiều thêm mấy thị vệ bảo vệ, lại hướng về Giang Thừa Ngạn căn dặn một phen.
Trên xe ngựa, Giang Thừa Ngạn nói tới chuyện Tạ Nhân, thật là căm phẫn sục sôi, nắm đấm nắm chặt chẽ.
Giang Thừa Ngạn khuôn mặt tuấn tú non nớt nói Diệu Diệu nhớ kỹ , lần tới cách xa Tạ Nhân kia một chút.
Vâng ạ. Giang Diệu chớp chớp mắt mấy cái, gật đầu như gà mổ thóc. Chuyện của Tạ Nhân, tam thẩm thẩm còn nháo một trận, nhưng tam thúc lại che chở Tạ Nhân, hai người giương cung bạt kiếm, ai cũng không chịu thoái nhượng, vào lúc này Tam Phòng tùm la tùm lum, ồn ào toàn chuyện xấu.
Giang Thừa Ngạn giơ tay sờ sờ hai búi tóc trên đầu Giang Diệu, khóe miệng cong lên mỉm cười, rất hài lòng muội muội ngoan ngoãn.
Giang Diệu ăn hai khối bánh đậu xanh, cảm thấy no rồi, liền đẩy màn xe ra liếc nhìn, bỗng nhiên phát hiện nơi này không phải là đường đi ngoại tổ phụ. Giang Diệu nhíu mày lại, vội vàng hướng về Giang Thừa Ngạn hỏi: Tam ca, chúng ta đi chỗ nào a?
Giang Thừa Ngạn nhếch môi nở nụ cười, nói: Đi Tuyên Vương phủ.
Hắn thấy khuôn mặt tròn tròn của muội muội lộ ra vẻ kinh ngạc, nhanh chóng giải thích, Tam ca đã nghe qua , lần trước là Lục Lưu làm hại Diệu Diệu rụng răng cửa đúng hay không? Vậy thì Tam ca sẽ giúp muội đi tính sổ, hôm nay nhất định phải cho tiểu tử Lục Lưu kia đẹp mặt...
Nói tới chuyện này, Giang Thừa Ngạn bỗng nhiên nghĩ tới sự việc của Trần Ngưng Chỉ lần trước, bỗng nhiên có chút hiểu rõ cảm giác. Muội muội của người khác cũng là muội muội, tuy rằng muội muội của hắn là quý giá nhất, nhưng đến cùng vẫn là do hắn làm bị thương tiểu cô nương nhà người ta. Lần tới nếu là gặp lại, hắn nhất định sẽ nói lời xin lỗi Trần Ngưng Chỉ. Nam tử hán đại trượng phu co được dãn được, làm chuyện bậy cũng phải dũng cảm thừa nhận mới được.
Giang Thừa Ngạn nhìn trước mặt muội muội ngọc tuyết đáng yêu, trong lòng không khỏi tự hào: Hắn là ca ca, phải làm tấm gương tốt cho muội muội học tập.
Nhưng nếu có người tổn thương muội muội của hắn, hắn phải đến giáo huấn một chút. Nghĩ đến đây sống lưng của Giang Thừa Ngạn không nhịn được bèn dựng thẳng tắp đầy cương trực.
Giang Diệu muốn khuyên Tam ca nàng, nhưng Giang Thừa Ngạn là cái người cứng đầu cứng cổ, nói cái gì cũng không chịu nghe. Giang Thừa Ngạn thay muội muội hả giận, tự nhiên thấy mình quang minh chính đại, hắn tự nhận công phu hơi kém so với hai vị huynh trưởng, nhưng so với người bên ngoài, vẫn là thừa sức.
Tiểu tử Lục Lưu hào hoa phong nhã kia, nhìn chính là cái bộ dáng thư sinh nhu nhược, hắn tự tin có thể đánh được Lục Lưu mặt mày nở hoa.
Giang Thừa Ngạn đã dò hỏi kĩ càng, hôm nay Lục Lưu muốn xuất môn. Hắn tính toán thời gian, vừa vặn vào lúc này đến chờ.
Giang Diệu hết cách với vị Tam ca này rồi, lần trước nàng rơi mất răng, Lục Lưu tuy rằng không tử tế đi cười nhạo nàng, nhưng hắn đến cùng là người nàng không đắc tội được. Hơn nữa, lấy tính tình lạnh nhạt của Lục Lưu, thì cử chỉ của hắn đối với nàng dường như quá mức thân cận. Đúng là làm nàng có chút mạc danh kỳ diệu.
Hai huynh muội ở trong xe ngựa nói chuyện, bên này Lục Lưu cũng từ Tuyên Vương phủ đi ra .
Hôm nay Lục Lưu một thân áo lụa ngọc bích, trên đai lưng kia thêu hoa luật tử đoàn, mặt mũi như đao cắt, lông mày như mực họa, nghiễm nhiên là một bộ dáng ngọc đẹp như trong tranh.
Lục Lưu bước được vài bước liền dừng lại, môi mỏng hơi mím, ánh mắt rơi vào chiếc xe ngựa ở phía đối diện.
Lục Hà đi theo phía sau Lục Lưu, liếc mắt nhìn, nhận ra đây là xe ngựa của Trấn Quốc Công phủ, mới nói: Thế tử gia, có muốn hay không thuộc hạ ——
... Không cần . Lục Lưu lạnh nhạt nói.
Một lúc sau, Giang Thừa Ngạn trấn an được muội muội, làm cho nàng ngoan ngoãn chờ ở trên xe ngựa, không cho phép đi xuống, lúc này mới vén rèm lên nhảy xuống xe ngựa, đúng lúc cũng thấy Lục Lưu đứng phía bên kia liền hướng về phía Lục Lưu đi đến.
Lục Lưu lớn tuổi hơn chút, đương nhiên sẽ không cùng Giang Thừa Ngạn mới mười tuổi tính toán gì đó, biết được ý đồ hắn đến, liền lui qua một bên.
Lục Hà hiểu ý, tiến lên khuyên can Giang Thừa Ngạn. Giang Thừa Ngạn bĩu môi, nhìn Lục Lưu hét lên: Lục Lưu, nếu ngươi là một nam tử hán, chúng ta liền đường đường chính chính đánh một trận. Ta thay muội muội ta hả giận, nếu là đánh không lại ngươi, ta tự nhận không có bản lĩnh, ngươi để thị vệ hỗ trợ là chuyện gì hả? Ai.... .....Ta nói ngươi không nghe thấy sao, ngươi chạy cái gì?
Bị Lục Hà cao to ngăn cản trước mặt, chân Giang Thừa Ngạn nhảy lên nhảy xuống mấy cái, loi choi như con đười ươi ngốc nghếch. Thấy Lục Lưu càng chạy càng xa, Giang Thừa Ngạn trong lòng nhất thời căm tức .
Lục hà công phu lợi hại, chỉ cần ngăn Giang Thừa Ngạn, không làm hắn bị thương, đối với Lục Hà mà nói là việc nhỏ như con thỏ.
Lục Hà vẻ mặt ôn hòa nói: Tam công tử có chuyện gì từ từ nói.
Giang Thừa Ngạn mở to mắt trừng Lục Hà, bực bội nói: Ngươi mau mau tránh ra cho ta!
Lục Hà hành xử lễ độ biết điều, cười cười nói không thể.
Giang Thừa Ngạn xì một tiếng, lườm hắn.
Lại nhìn sang Lục Lưu, vào lúc này đã đi tới bên cạnh xe ngựa Trấn Quốc Công phủ.
Lục Lưu giơ tay vén rèm xe lên, liền ôm lấy tiểu nữ oa vẻ mặt còn đang sững sờ nhìn hắn. Ôm nàng ra ngoài xa sau đó nhảy sang chiếc xe ngựa sơn đen tuyền đang đỗ bên cạnh, chớp mắt xe ngựa liền chạy mất.
-----ooOoo-----
Tác giả có lời muốn nói:
•
Tam ca: Thả muội muội ta ra! Nếu không ta cho ngươi thấy ta có một trăm loại phương pháp để ngươi không tiếp tục chờ được nữa o( ̄ヘ ̄o#)
Lục Lưu: = =
/173
|