Edit: Vivi Beta: Sakura Sáng sớm Diệp Ly đã nhận được ý chỉ triệu kiến của Hoàng hậu nương nương trong cung, thật ra thì Hoàng đế không triệu nàng tiến cung hỏi ngay khi bọn họ vừa hồi kinh thì nàng đã hơi bội phục tính nhẫn nại của Mặc Cảnh Kỳ rồi. Với thân phận hiện tại của Diệp Ly, cả kinh thành này trừ Hoàng đế, Hoàng hậu và Thái hậu thì không còn ai có thể tùy ý nói muốn gặp nàng nữa. Nhưng mà giờ đây có thể nói Thái hậu bị Mặc Cảnh Kỳ nửa giam lỏng rồi, lần trước Diệp Ly tiến cung đã xảy ra chuyện như thế, Định vương hoàn toàn có thể từ chối hoàng đế triệu kiến Định vương phi, cho nên mới dùng danh nghĩa Hoàng hậu để triệu kiến mà thôi.
Hoàng hậu triệu kiến Diệp Ly với danh nghĩa là ngắm hoa. Nghe nói hoa hải đường trong ngự hoa viên vừa đến lúc nở, Hoàng hậu liền hạ lệnh gọi các phu nhân quyền quý của vương thất chào đón Định vương phi và thuận tiện ngắm hoa. Thấy sắc màu rực rỡ trong ngự hoa viên, Diệp Ly mới thoáng nhớ tới bách hoa thịnh hội năm nay đã qua rồi. Không khỏi mỉm cười một tiếng, ở bên ngoài không ngừng bận rộn cả ngày, đâu còn nhớ rõ thịnh hội gì đó mà các thiên kim tiểu thư trong kinh thành mãi nhớ nhung? Diệp Ly muốn vào cung, Mặc Tu Nghiêu cũng không chẳng quan tâm mình có nhận được thiếp mời của Hoàng hậu hay không mà cứ thẳng thừng đi theo cùng, thể hiện rõ là không tín nhiệm hoàng gia. Dù có tức giận đến vẻ mặt biến thành màu đen, Mặc Cảnh Kỳ cũng không thể nói gì. Dù sao, chuyện Định quốc vương phi mất tích trước đó đến giờ còn chưa điều tra rõ được đây.
“Định vương, ở chỗ bản cung thì Vương phi tất nhiên sẽ không lạc mất. Chẳng lẽ ngươi còn không tin bản cung?” Hoa hoàng hậu nhìn hai người dắt tay nhau mà đến, không khỏi che miệng cười nói. Ánh mắt nhìn Diệp Ly pha vài phần cảm thán và hâm mộ, bèn mỉm cười trêu chọc hai người mới tới. Quan hệ giữa Mặc gia và Hoa gia vốn thân thiết, Mặc Tu Nghiêu hiển nhiên không có ác cảm gì với Hoàng hậu, cười nhạt nói: “A Ly luôn luôn không thích náo nhiệt, trong phủ chúng ta lại không có trưởng bối dạy nàng, rất nhiều chỗ khó tránh khỏi không biết rõ. Hôm nay Bản vương vừa lúc nhàn rỗi không có việc gì thì đi cùng nàng luôn, kính xin Hoàng hậu nương nương chớ trách.” Thân thiết trước mặt mọi người như thế này khiến Diệp Ly hơi không được tự nhiên nhìn Mặc Tu Nghiêu một cái. Mặc Tu Nghiêu vẫn tỏ vẻ ôn hòa đứng đắn như ngọc. Thấy phu nhân tiểu thư ở đây ca ngợi không ngớt, lập tức số ánh mắt ao ước đố kỵ nhằm vào Diệp Ly không biết lại tăng lên bao nhiêu. Diệp Ly thấy rõ ánh mắt châm biếm trông có phần hả hê của Hoa Thiên Hương đi theo bên cạnh Hoàng hậu, không hỏi ngầm trừng nàng ta một cách hung dữ.
“Định vương cùng di giá đến đây, cả Bản cung cũng cảm thấy vẻ vang cho kẻ hèn này. Nhưng mà… hôm toàn là các nữ quyến tới, Định vương ở đây chỉ sợ bọn họ phải ngượng ngùng.” Hoàng hậu nhìn hai người như cười như không nói: “Cho nên, hay là Định vương đi nơi khác một lát, cũng đừng quấy nhiễu hoa yến của Bản cung.” Công chúa Chiêu Dương ngồi bên cũng cười nói theo: “Hoàng hậu nương nương nói đúng, năm đó Nhị công tử của Định quốc vương phủ vừa xuất hiện thì hơn nửa cô nương của kinh thành đã phải mất hồn rồi. Tu Nghiêu thôi đừng ở chỗ này gây chú ý nữa. Có hoàng hậu và bản cung ở đây, ngươi còn sợ vương phi của ngươi bị tổn thương gì hay sao?” Công chúa Chiêu Dương xưa nay trong trẻo lạnh lùng hiển nhiên đang có tâm trạng rất tốt, lại có thể nói đùa rồi. Nói ra khiến tiểu thư khuê các ở đây không khỏi ửng hồng, đều cúi đầu không dám nhìn bóng dáng nổi bật đứng trước mặt hoàng hậu.
Nhìn dáng vẻ khác nhau của mọi người ở đây, Diệp Ly bất giác bật cười trong lòng, nhìn Mặc Tu Nghiêu nhẹ giọng nói: “Nếu Vương gia đã có việc thì đi trước mau lên. Ta không có gì đáng ngại.”
Mặc Tu Nghiêu gật đầu, nhẹ giọng nói: “Ta đi trước gặp Hoàng thượng, một lát nữa đợi nàng cùng nhau trở về phủ.”
Diệp Ly gật đầu, lúc này Mặc Tu Nghiêu mới từ biệt Hoàng hậu và Trưởng công chúa, xoay người đi. Hoa Thiên Hương bên cạnh Hoàng hậu tỏ vẻ mập mờ nháy mắt với Diệp Ly, ân ân ái ái trước mặt mọi người chọc người hận a…
Tiễn Mặc Tu Nghiêu chọc người nhìn chăm chú đi, Diệp Ly ngồi xuống chỗ trống đầu tiên ở phía dưới Hoàng hậu. Chiêu Dương trưởng công chúa ngồi đối diện cười hiền lành với nàng, công chúa Chiêu Nhân và quận chúa Dung Hoa ngồi cạnh nàng lại không hiền lành như vậy rồi. Về điều này Diệp Ly có chút bất đắc dĩ, nàng chẳng yêu ghét gì quận chúa Dung Hoa, thế nhưng quận chúa dường như vô cùng gai mắt Định vương phi là nàng. Trước đó khi có Diệp Oánh, đại đa số thời gian hỏa lực của quận chúa Dung Hoa đều tập trung vào Diệp Oánh, nhưng hiện tại lực chú ý của quận chúa Dung Hoa mà Diệp Oánh đã đánh mất, hiển nhiên lại chuyển sang bản thân mình. Nhìn ánh mắt khinh thường tới mức tận cùng kia, Diệp Ly cười thầm trong lòng: quận chúa Dung Hoa này rốt cuộc có biết một phần lớn tương lai của nàng rất có thể là nằm trên tay nàng không?
“Vân phi nương nương đến! Vương chiêu dung đến!” Hoàng hậu vừa muốn mở miệng, phía ngoài vang lên tiếng thông dẫn hơi bén nhọn của cung nhân. Hoàng hậu không khỏi nhíu mày, hiển nhiên không chào đón người đang tới cho lắm.
Không lâu lắm, hai nữ tử vận hoa phục chầm chậm đi đến, nữ tử đi đầu vẻ ngoài kiều mị, thân thể lả lướt, giữa hai đầu lông mày toát ra mấy phần quyến rũ, nữ tử theo bên cạnh nàng tuy chỉ thanh tú, nhưng đôi mắt phượng thon dài lại vẽ nên mấy phần xinh đẹp. Hai người tiến lên dịu dàng cúi đầu: “Nô tì ra mắt Hoàng hậu nương nương.” Hai vị này đều là sủng phi của Hoàng thượng, Vân phi lại đứng trong tứ phi, những người ở đây trừ Diệp Ly và hai vị công chúa đều đứng dậy chào. Hoàng hậu nhìn lướt qua hai người, thản nhiên nói: “Hãy bình thân, Vân phi và Vương chiêu dung sao lại tới đây?” Vân phi cười nói: “Nô tì quấy rầy nhã hứng của nương nương xin hãy tha lỗi. Chẳng qua là. . . Nô tì và Vương muội muội nghe nói hôm nay Định vương phi cũng có mặt. Nhóm nô tỳ ngưỡng mộ danh tiếng của Định vương phi đã lâu, thật vất vả có được cơ hội này, lúc này mới cầu xin Hoàng thượng tới bái kiến Định vương phi.” Vân phi nói lời này ngây thơ hồn nhiên, nhưng cũng chỉ ra cho mọi người nàng có được ý chỉ của Hoàng thượng mới đến, hơn nữa còn là cố ý tới gặp Định vương phi. Vốn là Hoàng hậu triệu kiến mệnh phụ, không có thiệp thì cho dù là cung phi cũng không tới đây, lời của nàng vừa gột rửa tội danh coi rẻ Hoàng hậu lại vừa điểm danh Hoàng thượng sủng ái mình.
“Bái kiến không dám nhận, Diệp Ly ra mắt Vân phi.” Diệp Ly nhàn nhạt cười nói, cũng không có ý định đứng lên hành lễ. Vân gia và Vương gia là tử trung của Mặc Cảnh Kỳ, Hoàng hậu không được Mặc Cảnh Kỳ tín nhiệm, Liễu quý phi có tính tình lãnh đạm Mặc Cảnh Kỳ muốn thử dò xét Diệp Ly tự nhiên muốn phái Vân phi tới.
Vân phi hơi ngẩn ra, nghiêng đầu đánh giá Diệp Ly ngồi bên. Đa số nữ tử luôn mang ý thù địch với nữ tử xuất sắc hơn mình. Trước kia Vân phi chẳng hề được quá sủng ái tự nhiên chưa từng gặp được Định vương phi. Thế nhưng mấy ngày nay cũng nghe người ta nói không ít chuyện về Định vương phi. Vân gia vốn thành tâm cống hiến sức lực cho hoàng đế, hiện tại Hoàng thượng vứt bỏ Diệp gia ngược lại giúp đỡ Vân gia đồng thời hết sức sủng ái Vân phi. Tuy rằng Vân phi còn chưa đánh giá mình cao tới mức muốn đi khiêu khích Hoàng hậu và Liễu quý phi, thế nhưng nàng đã có chút không để người bình thường vào mắt rồi. Vì vậy nàng tất nhiên rất chú ý tới Diệp Ly mà Hoàng thượng dường như vô cùng kiêng dè. Vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy một nữ tử ung dung tôn quý như hoàng hậu hoặc là tuyệt sắc cao cao tại thượng như Liễu quý phi, Vân phi vừa quay đầu lại thấy nữ tử ngồi bên phải hoàng hậu mặc quần áo màu xanh nhạt hoa văn hoa thược dược bằng chỉ bạc, mái tóc đen nhánh tùy ý quấn lên, cắm hai cây trâm cài minh châu rủ xuống. So với những phu nhân hoa phục xinh đẹp, trang dung tinh xảo ở đây thì càng thêm vài phần uyển chuyển và tùy ý. Dường như rất khó khiến người ta liên hệ nàng và nữ tử thống lĩnh hai nghìn Hắc Vân Kỵ trấn giữ biên thành trong tin đồn kia. Càng khó có thể tưởng tượng là trong tin đồn Định vương dường như hết sức sủng ái vị vương phi này, Vân phi đã từng gặp Tô Túy Điệp, vị Định vương phi trước mắt này đẹp thì đẹp rồi, nhưng mà dường như vẫn hơi kém Tô Túy Điệp có bề ngoài độc nhất vô nhị.
“Đây là Định vương phi sao? Hoàng hậu nương nương, nô tì có thể ngồi cùng Định vương phi không? Nô tì ngưỡng mộ phong thái của Định vương phi đã lâu, rất muốn tâm sự với vương phi.” Đè xuống khó hiểu trong lòng, Vân phi nở nụ cười kiều diễm trong sáng, khiến không ai có thể từ chối. Hoàng hậu nhìn nàng một cái, thản nhiên nói: “Đã như vậy, ngươi và Vương chiêu dung ngồi xuống phía dưới Định vương phi đi.”
Ánh mắt Vân phi lóe lên, trên mặt lại vẫn vui mừng đáp lại, lôi kéo Vương chiêu dung ngồi xuống vị trí phía dưới cạnh Diệp Ly. Mặc dù ngồi phía dưới Diệp Ly khiến nàng không cam lòng, nhưng lại cũng biết Định vương phi sẽ không nhường chỗ cho mình. Hoặc là nói dù cho Định vương phi có thật sự đứng lên nhường chỗ ngồi cho àng thì nàng cũng chưa chắc thật sự dám ngồi xuống.
Tụ hội giữa các phu nhân vốn na ná như nhau, chỉ có điều hôm nay có nhiều người mang tâm sự khác mà thôi. Đợi người tới đã đầy đủ rồi, Hoàng hậu tự mình đứng dậy dẫn mọi người đi ngự hoa viên ngắm hoa. Quả nhiên trong ngự hoa viên trăm hoa đua thắm khoe hồng, dù đã là đầu hè, cảnh sắc không hề thua mùa xuân. Các qúy nhân tốp năm tụm ba ngồi với nhau nói chuyện ngắm hoa, mấy người Diệp Ly có thân phận cao nhất tự nhiên là đi theo Hoàng hậu. Đi một vòng trong hoa viên, Hoàng hậu dẫn mọi người tới chòi nghỉ mát trong ngự hoa viên ngồi xuống, hoàng hậu mới mỉm cười hỏi: “Định vương phi rất ít tiến cung, xem cảnh sắc trong cung thế nào?” Diệp Ly cười nói: “Tự nhiên là phú quý ung dung tựa như tiên cảnh.” Hoàng hậu quét nàng một cái nói: “Ngươi lại nói lời khách sáo với bổn cung rồi, phú quý ung dung thì đúng, tựa như tiên cảnh lại … tiên cảnh nào lại như thế ?” Trong giọng nói ẩn chút phiền chán và vô vị, lắc đầu cười nói: “Muốn ta nói thì thuận theo tự nhiên thì tốt, phong cảnh trong cung vô cùng đẹp đẽ, nhưng đông một đám tây một cụm tổ hợp vào nhau, thật ra khiến người ta hoa cả mắt. Bản cung đã từng đến Định vương phủ, nói vậy hết sức được lòng Vương phi?”
Định Quốc vương phủ có diện tích rất lớn, nhưng bố trí lại hết sức khoan khái u nhã, cũng khiến Diệp Ly rất thích. Công chúa Chiêu Dương cũng gật đầu hùa theo cười nói: “Hoàng hậu nương nương nói rất đúng, khi bản cung còn nhỏ cũng thường xuyên thích ở lại Định vương phủ, lần nào cũng không nỡ trở về.”
Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Nương nương và công chúa quá khen, Định vương phủ các đời đều là võ tướng, không tránh khỏi hơi thô kệch, ta và vương gia đều không thích náo nhiệt, chỉ mưu cầu yên tĩnh mà thôi.”
Vân phi ngồi ở bên cạnh Diệp Ly, tò mò nói: “Nô tì nghe hoàng thượng nói ở Vĩnh Châu Định vương phi từng trấn giữ Vĩnh Lâm, giúp đỡ ngăn cản phản quân Lê vương mới bảo vệ Toái Tuyết quan bình an, Vương phi có thể nói tình hình lúc đó cho chúng ta được không? Hóa ra Vương phi cũng có võ công, thảo nào năm ngoái có thể dùng một mũi tên dọa công chúa Tây Lăng mất hồn mất vía.”
Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Vân phi nương nương nói đùa. Chẳng qua là Vương gia lo lắng an nguy của ta nên học mấy chiêu đơn giản mà thôi. Trấn giữ Vĩnh Lâm là các tướng sĩ biên quan, cũng không phải là công của Diệp Ly.” Vương chiêu dung cười nói: “Vương phi quá khiêm nhường, nô tì cũng nghe Hoàng thượng nói. Hoàng thượng còn nói nếu không nhờ công của Vương phi chỉ sợ Toái Tuyết quan đã sớm không giữ được, Vương phi đúng là tâm huyết với giang sơn Đại Sở. Đáng tiếc đám nô tỳ nơi thâm cung không thể hết mình cho Đại Sở như Vương phi, thực sự là nỗi tiếc nuối trong cuộc đời.
“Ồ? Vương chiêu dung cũng muốn cống hiến cho Đại Sở sao? Không bằng ta đi cầu xin phụ hoàng đưa ngươi đi biên quan cống hiến cho Đại Sở được không. Vương chiêu dung trung thành với Đại Sở như vậy, phụ hoàng nhất định sẽ thật vui mừng.” Tiếng trẻ con lanh lảnh vang lên ngoài đình, mọi người quay đầy lại thấy công chúa Trường Nhạc nháy đôi mắt sáng ngời cười hì hì nhìn Vương chiêu dung nói.
Vương chiêu dung gượng cười một tiếng nói: “Công chúa nói đùa, nô tì. . . Tay trói gà không chặt. . . . . .” Cho dù được sủng ái rồi, trong nhà được trọng dụng rồi Vương chiêu dung vẫn không dám trêu chọc vị công chúa Trường Nhạc này. Công chúa Trường Nhạc chính là nữ nhi duy nhất của Hoàng hậu, cũng là con vợ cả duy nhất của hoàng thất Đại Sở. Với Hoàng hậu, Mặc Cảnh Kỳ dù không sủng ái nhưng lại hết sức tôn trọng, đối với công chúa đơn thuần đáng yêu này càng thêm yêu quý. Nếu như công chúa Trường Nhạc thật chạy đến ngự thư phòng đi nói lung tung một trận, bản thân mình có thể phiền phức rồi.
Công chúa Trường Nhạc trợn trắng mắt, khinh thường liếc nàng một cái nói: “Vậy ngươi còn nói lảm nhảm cái gì. Bản công chúa còn tưởng rằng ngươi ngại nói với phụ hoàng, vừa lúc Định vương thúc đang ở ngự thư phòng, bản công chúa đi giúp ngươi van cầu phụ hoàng, nói không chừng phụ hoàng niệm tình ngươi trung thành sẽ đồng ý đây.”
“Trường Nhạc, đừng nhiễu.” Hoàng hậu nhìn hành động thiếu lễ phép của công chúa Trường Nhạc, không vui cau mi lại. Công chúa Trường Nhạc dí dỏm làm mặt quỷ, bước vào trong đình lễ phép chào hỏi, “Nữ nhi thỉnh an mẫu hậu, ra mắt Định vương phi ra mắt hai cô.” Công chúa Chiêu Dương kéo công chúa Trường Nhạc qua cười nói: “Lâu rồi không gặp, tiểu công chúa đã sắp trưởng thành, trở thành đại cô nương rồi.” Diệp Ly dẫn đầu mỉm cười, mới một năm không gặp, công chúa Trường Nhạc quả thật trưởng thành hơn nhiều so với lúc gặp ở ngoài cung Dao Hoa trước kia. Ít nhất thoạt nhìn không giống như là còn có thể chui vào bụi cây nữa. Công chúa Trường Nhạc hiển nhiên còn nhớ rõ Diệp Ly, gục ở trong lòng công chúa Chiêu Dương nháy mắt với nàng, Diệp Ly hơi ngẩn ra, đáp lại nàng bằng nụ cười nhàn nhạt.
Vân phi nhìn công chúa Trường Nhạc làm nũng trong lòng công chúa Chiêu Dương, cười nói: “Công chúa, chúng ta đang muốn nghe Vương phi nói chuyện mang binh đánh giặc ở biên thành đây. Công chúa không muốn nghe sao?”
Công chúa Trường Nhạc chuyển con ngươi, nở nụ cười trong sáng, “Bản công chúa là thục nữ, mới sẽ không đi thăm dò chuyện riêng của người khác. Chỉ có những nữ nhân hư hỏng cả ngày chỉ nghĩ tới đấu đá, hãm hại nhau mới có thể hao hết lòng dạ đi tìm hiểm việc riêng tư của người khác. Vân phi nói có phải không?” Nụ cười dịu dàng trên gương mặt Vân phi hơi cương cứng, cười to nói: “Công chúa đương nhiên là thục nữ rồi.”
Công chúa Trường Nhạc hừ nhẹ một tiếng, quay đầu nói với hoàng hậu: “Mẫu phi, nhi thần có thể mời Định vương phi và biểu tỷ đi chơi không?”
Hoàng hậu cười yếu ớt nói: “Vậy phải xem Định vương phi có rãnh rỗi cùng con đi chơi hay không đã. Con bé này đã không nhỏ rồi, cả ngày chỉ quấn người muốn chơi còn ra thể thống gì?” Công chúa Trường Nhạc cười nói: “Nhi thần thích Định vương phi.” Hoàng hậu nghiêng đầu cười nói với Diệp Ly: “Con bé này không hiểu chuyện, Vương phi chê cười.” Diệp Ly cười nói: “Làm sao sẽ, công chúa lương thiện dễ thương, có thể được công chúa thích là vinh hạnh của Diệp Ly. Không biết công chúa muốn mời ta đi chỗ nào chơi?”
Công chúa Trường Nhạc vui mừng rời khỏi lòng công chúa Chiêu Dương, một tay lôi kéo Diệp Ly một tay kéo Hoa Thiên Hương chạy ra ngoài, “Các ngươi cùng bản công chúa đến đây đi.” Diệp Ly tay chân nhanh nhẹn thì không sao cả, ngược lại Hoa Thiên Hương bị công chúa Trường Nhạc kéo chạy lảo đảo, Hoàng hậu ở phía sau bất đắc dĩ sai người theo sau nhìn các nàng.
Công chúa Trường Nhạc lôi kéo hai người rẽ đông ngoặt tây trong ngự hoa viên, chạy thẳng tới núi giả góc tây bắc ngự hoa viên mới ngừng lại, quay đầu nhìn những cung nhân phía sau không hề theo kịp mới yên tâm, nhíu mày nhẹ giọng oán giận: “Những người này thật đáng ghét, đến đâu cũng đi theo.”
Diệp Ly cười nói: “Các nàng đều là nghe theo lời sai bảo của Hoàng hậu và Hoàng thượng, ngộ nhỡ không tìm được ngươi, không ngừng bọn họ sẽ bị phạt đây.” Công chúa Trường Nhạc khoát tay một cái nói: “Ngươi yên tâm đi, mẫu hậu ta là người tốt, mới sẽ không tùy tiện trách phạt cung nhân đâu. Nhưng mà những người đó rất đáng ghét, bọn họ thích thuật lại lời của ta cho phụ hoàng, nói cho các phi tử khác nữa. Bản công chúa ghét các nàng. Các ngươi đi theo ta.”
Công chúa Trường Nhạc tươi cười leo lên trên núi giả, vừa quay đầu nói với hai người: “Ở đây rất rộng, chúng ta leo lên các nàng sẽ không tìm được đâu.”
Diệp Ly nhìn một chút, dãy núi giả này quả rất rộng, nếu núp bên trong, không nhìn không kỹ thì thật đúng là khó tìm thấy. Chẳng qua là. . . “Công chúa, chúng ta leo lên làm gì?”
Công chúa Trường Nhạc quay đầu lại nhìn nàng, sờ sờ trâm trân châu quanh đầu mình nói: “Định vương thúc nói có nữ nhân xấu chọc ngươi không vui, muốn ta tìm một chỗ giấu ngươi đi, đợi lát nữa hắn sẽ tới đón ngươi. Ừ. . . Còn có nghĩ lại, không phải biểu tỷ có chuyện gì muốn nói với ngươi sao?”
Diệp Ly dở khóc dở cười, giấu nàng đi? Nàng dám đánh cuộc tuyệt đối không phải Mặc Tu Nghiêu nói với công chúa Trường Nhạc như thế. Nghiêng đầu nhìn Hoa Thiên Hương cũng đang kinh ngạc, Hoa Thiên Hương cũng nhìn công chúa Trường Nhạc. Công chúa Trường Nhạc hừ nhẹ một tiếng, quay đầu lại tiếp tục leo lên: “Bản công chúa là ai, phụ hoàng muốn đưa Hương Hương biểu tỷ đến Bắc Nhung. Ta hỏi ma ma rồi, Bắc Nhung là nơi rất không tốt, người vừa thô lỗ vừa dã man, âm u lạnh lẽo không có đồ ngon. Ta đi tìm Định vương thúc, Định vương thúc nói chuyện này do Định vương phi định đoạt, cho nên hiện tại chúng ta có thể nói rồi. Các ngươi đi lên đi.”
Hai người bất đắc dĩ, chỉ đành phải leo lên theo nàng. Trên sườn núi núi giả quả nhiên có một nơi có thể giấu người, nhìn mức độ sạch sẽ thì cũng biết nhất định thường xuyên có người ở nơi này. Ngồi ở trên núi giả, Diệp Ly mỉm cười nói: “Cho nên, công chúa là muốn cầu xin ta đừng để Thiên Hương đến Bắc Nhung sao?”
Công chúa Trường Nhạc mong ngóng nhìn nàng: “Ngươi sẽ đồng ý chứ?”
Diệp Ly cười một tiếng: “Ta đồng ý rồi thì có ích lợi gì?”
Công chúa Trường Nhạc suy nghĩ một lát: “Bản công chúa có thể tặng tất cả bảo bối cho ngươi, ta có rất nhiều bảo bối nha. Đều là phụ hoàng cho ta, mẫu hậu nói những thứ đó rất quý trọng. Có được không?”
“Trường Nhạc. . . . . .” Hoa Thiên Hương ửng đỏ mắt, dĩ nhiên nàng cũng không muốn đến Bắc Nhung. Nhưng bất kể nàng hay là phụ thân mẫu thân tổ phụ tổ mẫu đều biết rõ, Hoàng thượng nói là do Định vương phi toàn quyền phụ trách, nhưng nếu quả thật muốn nàng đi hòa thân thì cả Ly nhi cũng không thể làm gì. Chẳng qua là muốn Định vương phủ mang tiếng đắc tội Hoa phủ mà thôi, cho nên ngay từ đầu cả tổ phụ tổ mẫu hay chính nàng đều chưa từng suy nghĩ đến đi tìm Ly nhi nói chuyện, chỉ vô duyên vô cớ khiến nàng ấy khó xử mà thôi.
“Tại sao công chúa không muốn Thiên Hương đi hòa thân?”
Công chúa Trường Nhạc cắn khóe môi nhìn hai người, mãi lâu sau mới lại chần chừ nói: “Mẫu hậu nói. . . là công chúa mới có thể hòa thân. Nhưng hiện tại chúng ta không có công chúa thích hợp cho nên mới muốn chọn người khác đi hòa thân. Mẫu hậu nói những thứ này. . . đều là chuyện hoàng gia, ta. . . bản công chúa còn nhỏ, nếu không bản công chúa sẽ tự mình đi hòa thân. . . Hương Hương biểu tỷ đi, ngoại tổ mẫu và cậu mợ sẽ khổ sở. Mợ còn khóc trước mặt mẫu hậu. . .” Công chúa Trường Nhạc nói đứt quãng, tuy vậy hai người vẫn nghe rõ. Công chúa Trường Nhạc tưởng là Thiên Hương thay mình đi hòa thân chịu khổ, cho nên mới nóng lòng van cầu Diệp Ly như thế. Thật vất vả nói xong rồi, công chúa Trường Nhạc mong mỏi nhìn nàng: “Định vương phi, ngươi có thể đừng để biểu tỷ đi hòa thân không?”
Diệp Ly cười nhạt, gật đầu nói: “Có thể, ta đồng ý với ngươi.”
Hoàng hậu triệu kiến Diệp Ly với danh nghĩa là ngắm hoa. Nghe nói hoa hải đường trong ngự hoa viên vừa đến lúc nở, Hoàng hậu liền hạ lệnh gọi các phu nhân quyền quý của vương thất chào đón Định vương phi và thuận tiện ngắm hoa. Thấy sắc màu rực rỡ trong ngự hoa viên, Diệp Ly mới thoáng nhớ tới bách hoa thịnh hội năm nay đã qua rồi. Không khỏi mỉm cười một tiếng, ở bên ngoài không ngừng bận rộn cả ngày, đâu còn nhớ rõ thịnh hội gì đó mà các thiên kim tiểu thư trong kinh thành mãi nhớ nhung? Diệp Ly muốn vào cung, Mặc Tu Nghiêu cũng không chẳng quan tâm mình có nhận được thiếp mời của Hoàng hậu hay không mà cứ thẳng thừng đi theo cùng, thể hiện rõ là không tín nhiệm hoàng gia. Dù có tức giận đến vẻ mặt biến thành màu đen, Mặc Cảnh Kỳ cũng không thể nói gì. Dù sao, chuyện Định quốc vương phi mất tích trước đó đến giờ còn chưa điều tra rõ được đây.
“Định vương, ở chỗ bản cung thì Vương phi tất nhiên sẽ không lạc mất. Chẳng lẽ ngươi còn không tin bản cung?” Hoa hoàng hậu nhìn hai người dắt tay nhau mà đến, không khỏi che miệng cười nói. Ánh mắt nhìn Diệp Ly pha vài phần cảm thán và hâm mộ, bèn mỉm cười trêu chọc hai người mới tới. Quan hệ giữa Mặc gia và Hoa gia vốn thân thiết, Mặc Tu Nghiêu hiển nhiên không có ác cảm gì với Hoàng hậu, cười nhạt nói: “A Ly luôn luôn không thích náo nhiệt, trong phủ chúng ta lại không có trưởng bối dạy nàng, rất nhiều chỗ khó tránh khỏi không biết rõ. Hôm nay Bản vương vừa lúc nhàn rỗi không có việc gì thì đi cùng nàng luôn, kính xin Hoàng hậu nương nương chớ trách.” Thân thiết trước mặt mọi người như thế này khiến Diệp Ly hơi không được tự nhiên nhìn Mặc Tu Nghiêu một cái. Mặc Tu Nghiêu vẫn tỏ vẻ ôn hòa đứng đắn như ngọc. Thấy phu nhân tiểu thư ở đây ca ngợi không ngớt, lập tức số ánh mắt ao ước đố kỵ nhằm vào Diệp Ly không biết lại tăng lên bao nhiêu. Diệp Ly thấy rõ ánh mắt châm biếm trông có phần hả hê của Hoa Thiên Hương đi theo bên cạnh Hoàng hậu, không hỏi ngầm trừng nàng ta một cách hung dữ.
“Định vương cùng di giá đến đây, cả Bản cung cũng cảm thấy vẻ vang cho kẻ hèn này. Nhưng mà… hôm toàn là các nữ quyến tới, Định vương ở đây chỉ sợ bọn họ phải ngượng ngùng.” Hoàng hậu nhìn hai người như cười như không nói: “Cho nên, hay là Định vương đi nơi khác một lát, cũng đừng quấy nhiễu hoa yến của Bản cung.” Công chúa Chiêu Dương ngồi bên cũng cười nói theo: “Hoàng hậu nương nương nói đúng, năm đó Nhị công tử của Định quốc vương phủ vừa xuất hiện thì hơn nửa cô nương của kinh thành đã phải mất hồn rồi. Tu Nghiêu thôi đừng ở chỗ này gây chú ý nữa. Có hoàng hậu và bản cung ở đây, ngươi còn sợ vương phi của ngươi bị tổn thương gì hay sao?” Công chúa Chiêu Dương xưa nay trong trẻo lạnh lùng hiển nhiên đang có tâm trạng rất tốt, lại có thể nói đùa rồi. Nói ra khiến tiểu thư khuê các ở đây không khỏi ửng hồng, đều cúi đầu không dám nhìn bóng dáng nổi bật đứng trước mặt hoàng hậu.
Nhìn dáng vẻ khác nhau của mọi người ở đây, Diệp Ly bất giác bật cười trong lòng, nhìn Mặc Tu Nghiêu nhẹ giọng nói: “Nếu Vương gia đã có việc thì đi trước mau lên. Ta không có gì đáng ngại.”
Mặc Tu Nghiêu gật đầu, nhẹ giọng nói: “Ta đi trước gặp Hoàng thượng, một lát nữa đợi nàng cùng nhau trở về phủ.”
Diệp Ly gật đầu, lúc này Mặc Tu Nghiêu mới từ biệt Hoàng hậu và Trưởng công chúa, xoay người đi. Hoa Thiên Hương bên cạnh Hoàng hậu tỏ vẻ mập mờ nháy mắt với Diệp Ly, ân ân ái ái trước mặt mọi người chọc người hận a…
Tiễn Mặc Tu Nghiêu chọc người nhìn chăm chú đi, Diệp Ly ngồi xuống chỗ trống đầu tiên ở phía dưới Hoàng hậu. Chiêu Dương trưởng công chúa ngồi đối diện cười hiền lành với nàng, công chúa Chiêu Nhân và quận chúa Dung Hoa ngồi cạnh nàng lại không hiền lành như vậy rồi. Về điều này Diệp Ly có chút bất đắc dĩ, nàng chẳng yêu ghét gì quận chúa Dung Hoa, thế nhưng quận chúa dường như vô cùng gai mắt Định vương phi là nàng. Trước đó khi có Diệp Oánh, đại đa số thời gian hỏa lực của quận chúa Dung Hoa đều tập trung vào Diệp Oánh, nhưng hiện tại lực chú ý của quận chúa Dung Hoa mà Diệp Oánh đã đánh mất, hiển nhiên lại chuyển sang bản thân mình. Nhìn ánh mắt khinh thường tới mức tận cùng kia, Diệp Ly cười thầm trong lòng: quận chúa Dung Hoa này rốt cuộc có biết một phần lớn tương lai của nàng rất có thể là nằm trên tay nàng không?
“Vân phi nương nương đến! Vương chiêu dung đến!” Hoàng hậu vừa muốn mở miệng, phía ngoài vang lên tiếng thông dẫn hơi bén nhọn của cung nhân. Hoàng hậu không khỏi nhíu mày, hiển nhiên không chào đón người đang tới cho lắm.
Không lâu lắm, hai nữ tử vận hoa phục chầm chậm đi đến, nữ tử đi đầu vẻ ngoài kiều mị, thân thể lả lướt, giữa hai đầu lông mày toát ra mấy phần quyến rũ, nữ tử theo bên cạnh nàng tuy chỉ thanh tú, nhưng đôi mắt phượng thon dài lại vẽ nên mấy phần xinh đẹp. Hai người tiến lên dịu dàng cúi đầu: “Nô tì ra mắt Hoàng hậu nương nương.” Hai vị này đều là sủng phi của Hoàng thượng, Vân phi lại đứng trong tứ phi, những người ở đây trừ Diệp Ly và hai vị công chúa đều đứng dậy chào. Hoàng hậu nhìn lướt qua hai người, thản nhiên nói: “Hãy bình thân, Vân phi và Vương chiêu dung sao lại tới đây?” Vân phi cười nói: “Nô tì quấy rầy nhã hứng của nương nương xin hãy tha lỗi. Chẳng qua là. . . Nô tì và Vương muội muội nghe nói hôm nay Định vương phi cũng có mặt. Nhóm nô tỳ ngưỡng mộ danh tiếng của Định vương phi đã lâu, thật vất vả có được cơ hội này, lúc này mới cầu xin Hoàng thượng tới bái kiến Định vương phi.” Vân phi nói lời này ngây thơ hồn nhiên, nhưng cũng chỉ ra cho mọi người nàng có được ý chỉ của Hoàng thượng mới đến, hơn nữa còn là cố ý tới gặp Định vương phi. Vốn là Hoàng hậu triệu kiến mệnh phụ, không có thiệp thì cho dù là cung phi cũng không tới đây, lời của nàng vừa gột rửa tội danh coi rẻ Hoàng hậu lại vừa điểm danh Hoàng thượng sủng ái mình.
“Bái kiến không dám nhận, Diệp Ly ra mắt Vân phi.” Diệp Ly nhàn nhạt cười nói, cũng không có ý định đứng lên hành lễ. Vân gia và Vương gia là tử trung của Mặc Cảnh Kỳ, Hoàng hậu không được Mặc Cảnh Kỳ tín nhiệm, Liễu quý phi có tính tình lãnh đạm Mặc Cảnh Kỳ muốn thử dò xét Diệp Ly tự nhiên muốn phái Vân phi tới.
Vân phi hơi ngẩn ra, nghiêng đầu đánh giá Diệp Ly ngồi bên. Đa số nữ tử luôn mang ý thù địch với nữ tử xuất sắc hơn mình. Trước kia Vân phi chẳng hề được quá sủng ái tự nhiên chưa từng gặp được Định vương phi. Thế nhưng mấy ngày nay cũng nghe người ta nói không ít chuyện về Định vương phi. Vân gia vốn thành tâm cống hiến sức lực cho hoàng đế, hiện tại Hoàng thượng vứt bỏ Diệp gia ngược lại giúp đỡ Vân gia đồng thời hết sức sủng ái Vân phi. Tuy rằng Vân phi còn chưa đánh giá mình cao tới mức muốn đi khiêu khích Hoàng hậu và Liễu quý phi, thế nhưng nàng đã có chút không để người bình thường vào mắt rồi. Vì vậy nàng tất nhiên rất chú ý tới Diệp Ly mà Hoàng thượng dường như vô cùng kiêng dè. Vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy một nữ tử ung dung tôn quý như hoàng hậu hoặc là tuyệt sắc cao cao tại thượng như Liễu quý phi, Vân phi vừa quay đầu lại thấy nữ tử ngồi bên phải hoàng hậu mặc quần áo màu xanh nhạt hoa văn hoa thược dược bằng chỉ bạc, mái tóc đen nhánh tùy ý quấn lên, cắm hai cây trâm cài minh châu rủ xuống. So với những phu nhân hoa phục xinh đẹp, trang dung tinh xảo ở đây thì càng thêm vài phần uyển chuyển và tùy ý. Dường như rất khó khiến người ta liên hệ nàng và nữ tử thống lĩnh hai nghìn Hắc Vân Kỵ trấn giữ biên thành trong tin đồn kia. Càng khó có thể tưởng tượng là trong tin đồn Định vương dường như hết sức sủng ái vị vương phi này, Vân phi đã từng gặp Tô Túy Điệp, vị Định vương phi trước mắt này đẹp thì đẹp rồi, nhưng mà dường như vẫn hơi kém Tô Túy Điệp có bề ngoài độc nhất vô nhị.
“Đây là Định vương phi sao? Hoàng hậu nương nương, nô tì có thể ngồi cùng Định vương phi không? Nô tì ngưỡng mộ phong thái của Định vương phi đã lâu, rất muốn tâm sự với vương phi.” Đè xuống khó hiểu trong lòng, Vân phi nở nụ cười kiều diễm trong sáng, khiến không ai có thể từ chối. Hoàng hậu nhìn nàng một cái, thản nhiên nói: “Đã như vậy, ngươi và Vương chiêu dung ngồi xuống phía dưới Định vương phi đi.”
Ánh mắt Vân phi lóe lên, trên mặt lại vẫn vui mừng đáp lại, lôi kéo Vương chiêu dung ngồi xuống vị trí phía dưới cạnh Diệp Ly. Mặc dù ngồi phía dưới Diệp Ly khiến nàng không cam lòng, nhưng lại cũng biết Định vương phi sẽ không nhường chỗ cho mình. Hoặc là nói dù cho Định vương phi có thật sự đứng lên nhường chỗ ngồi cho àng thì nàng cũng chưa chắc thật sự dám ngồi xuống.
Tụ hội giữa các phu nhân vốn na ná như nhau, chỉ có điều hôm nay có nhiều người mang tâm sự khác mà thôi. Đợi người tới đã đầy đủ rồi, Hoàng hậu tự mình đứng dậy dẫn mọi người đi ngự hoa viên ngắm hoa. Quả nhiên trong ngự hoa viên trăm hoa đua thắm khoe hồng, dù đã là đầu hè, cảnh sắc không hề thua mùa xuân. Các qúy nhân tốp năm tụm ba ngồi với nhau nói chuyện ngắm hoa, mấy người Diệp Ly có thân phận cao nhất tự nhiên là đi theo Hoàng hậu. Đi một vòng trong hoa viên, Hoàng hậu dẫn mọi người tới chòi nghỉ mát trong ngự hoa viên ngồi xuống, hoàng hậu mới mỉm cười hỏi: “Định vương phi rất ít tiến cung, xem cảnh sắc trong cung thế nào?” Diệp Ly cười nói: “Tự nhiên là phú quý ung dung tựa như tiên cảnh.” Hoàng hậu quét nàng một cái nói: “Ngươi lại nói lời khách sáo với bổn cung rồi, phú quý ung dung thì đúng, tựa như tiên cảnh lại … tiên cảnh nào lại như thế ?” Trong giọng nói ẩn chút phiền chán và vô vị, lắc đầu cười nói: “Muốn ta nói thì thuận theo tự nhiên thì tốt, phong cảnh trong cung vô cùng đẹp đẽ, nhưng đông một đám tây một cụm tổ hợp vào nhau, thật ra khiến người ta hoa cả mắt. Bản cung đã từng đến Định vương phủ, nói vậy hết sức được lòng Vương phi?”
Định Quốc vương phủ có diện tích rất lớn, nhưng bố trí lại hết sức khoan khái u nhã, cũng khiến Diệp Ly rất thích. Công chúa Chiêu Dương cũng gật đầu hùa theo cười nói: “Hoàng hậu nương nương nói rất đúng, khi bản cung còn nhỏ cũng thường xuyên thích ở lại Định vương phủ, lần nào cũng không nỡ trở về.”
Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Nương nương và công chúa quá khen, Định vương phủ các đời đều là võ tướng, không tránh khỏi hơi thô kệch, ta và vương gia đều không thích náo nhiệt, chỉ mưu cầu yên tĩnh mà thôi.”
Vân phi ngồi ở bên cạnh Diệp Ly, tò mò nói: “Nô tì nghe hoàng thượng nói ở Vĩnh Châu Định vương phi từng trấn giữ Vĩnh Lâm, giúp đỡ ngăn cản phản quân Lê vương mới bảo vệ Toái Tuyết quan bình an, Vương phi có thể nói tình hình lúc đó cho chúng ta được không? Hóa ra Vương phi cũng có võ công, thảo nào năm ngoái có thể dùng một mũi tên dọa công chúa Tây Lăng mất hồn mất vía.”
Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Vân phi nương nương nói đùa. Chẳng qua là Vương gia lo lắng an nguy của ta nên học mấy chiêu đơn giản mà thôi. Trấn giữ Vĩnh Lâm là các tướng sĩ biên quan, cũng không phải là công của Diệp Ly.” Vương chiêu dung cười nói: “Vương phi quá khiêm nhường, nô tì cũng nghe Hoàng thượng nói. Hoàng thượng còn nói nếu không nhờ công của Vương phi chỉ sợ Toái Tuyết quan đã sớm không giữ được, Vương phi đúng là tâm huyết với giang sơn Đại Sở. Đáng tiếc đám nô tỳ nơi thâm cung không thể hết mình cho Đại Sở như Vương phi, thực sự là nỗi tiếc nuối trong cuộc đời.
“Ồ? Vương chiêu dung cũng muốn cống hiến cho Đại Sở sao? Không bằng ta đi cầu xin phụ hoàng đưa ngươi đi biên quan cống hiến cho Đại Sở được không. Vương chiêu dung trung thành với Đại Sở như vậy, phụ hoàng nhất định sẽ thật vui mừng.” Tiếng trẻ con lanh lảnh vang lên ngoài đình, mọi người quay đầy lại thấy công chúa Trường Nhạc nháy đôi mắt sáng ngời cười hì hì nhìn Vương chiêu dung nói.
Vương chiêu dung gượng cười một tiếng nói: “Công chúa nói đùa, nô tì. . . Tay trói gà không chặt. . . . . .” Cho dù được sủng ái rồi, trong nhà được trọng dụng rồi Vương chiêu dung vẫn không dám trêu chọc vị công chúa Trường Nhạc này. Công chúa Trường Nhạc chính là nữ nhi duy nhất của Hoàng hậu, cũng là con vợ cả duy nhất của hoàng thất Đại Sở. Với Hoàng hậu, Mặc Cảnh Kỳ dù không sủng ái nhưng lại hết sức tôn trọng, đối với công chúa đơn thuần đáng yêu này càng thêm yêu quý. Nếu như công chúa Trường Nhạc thật chạy đến ngự thư phòng đi nói lung tung một trận, bản thân mình có thể phiền phức rồi.
Công chúa Trường Nhạc trợn trắng mắt, khinh thường liếc nàng một cái nói: “Vậy ngươi còn nói lảm nhảm cái gì. Bản công chúa còn tưởng rằng ngươi ngại nói với phụ hoàng, vừa lúc Định vương thúc đang ở ngự thư phòng, bản công chúa đi giúp ngươi van cầu phụ hoàng, nói không chừng phụ hoàng niệm tình ngươi trung thành sẽ đồng ý đây.”
“Trường Nhạc, đừng nhiễu.” Hoàng hậu nhìn hành động thiếu lễ phép của công chúa Trường Nhạc, không vui cau mi lại. Công chúa Trường Nhạc dí dỏm làm mặt quỷ, bước vào trong đình lễ phép chào hỏi, “Nữ nhi thỉnh an mẫu hậu, ra mắt Định vương phi ra mắt hai cô.” Công chúa Chiêu Dương kéo công chúa Trường Nhạc qua cười nói: “Lâu rồi không gặp, tiểu công chúa đã sắp trưởng thành, trở thành đại cô nương rồi.” Diệp Ly dẫn đầu mỉm cười, mới một năm không gặp, công chúa Trường Nhạc quả thật trưởng thành hơn nhiều so với lúc gặp ở ngoài cung Dao Hoa trước kia. Ít nhất thoạt nhìn không giống như là còn có thể chui vào bụi cây nữa. Công chúa Trường Nhạc hiển nhiên còn nhớ rõ Diệp Ly, gục ở trong lòng công chúa Chiêu Dương nháy mắt với nàng, Diệp Ly hơi ngẩn ra, đáp lại nàng bằng nụ cười nhàn nhạt.
Vân phi nhìn công chúa Trường Nhạc làm nũng trong lòng công chúa Chiêu Dương, cười nói: “Công chúa, chúng ta đang muốn nghe Vương phi nói chuyện mang binh đánh giặc ở biên thành đây. Công chúa không muốn nghe sao?”
Công chúa Trường Nhạc chuyển con ngươi, nở nụ cười trong sáng, “Bản công chúa là thục nữ, mới sẽ không đi thăm dò chuyện riêng của người khác. Chỉ có những nữ nhân hư hỏng cả ngày chỉ nghĩ tới đấu đá, hãm hại nhau mới có thể hao hết lòng dạ đi tìm hiểm việc riêng tư của người khác. Vân phi nói có phải không?” Nụ cười dịu dàng trên gương mặt Vân phi hơi cương cứng, cười to nói: “Công chúa đương nhiên là thục nữ rồi.”
Công chúa Trường Nhạc hừ nhẹ một tiếng, quay đầu nói với hoàng hậu: “Mẫu phi, nhi thần có thể mời Định vương phi và biểu tỷ đi chơi không?”
Hoàng hậu cười yếu ớt nói: “Vậy phải xem Định vương phi có rãnh rỗi cùng con đi chơi hay không đã. Con bé này đã không nhỏ rồi, cả ngày chỉ quấn người muốn chơi còn ra thể thống gì?” Công chúa Trường Nhạc cười nói: “Nhi thần thích Định vương phi.” Hoàng hậu nghiêng đầu cười nói với Diệp Ly: “Con bé này không hiểu chuyện, Vương phi chê cười.” Diệp Ly cười nói: “Làm sao sẽ, công chúa lương thiện dễ thương, có thể được công chúa thích là vinh hạnh của Diệp Ly. Không biết công chúa muốn mời ta đi chỗ nào chơi?”
Công chúa Trường Nhạc vui mừng rời khỏi lòng công chúa Chiêu Dương, một tay lôi kéo Diệp Ly một tay kéo Hoa Thiên Hương chạy ra ngoài, “Các ngươi cùng bản công chúa đến đây đi.” Diệp Ly tay chân nhanh nhẹn thì không sao cả, ngược lại Hoa Thiên Hương bị công chúa Trường Nhạc kéo chạy lảo đảo, Hoàng hậu ở phía sau bất đắc dĩ sai người theo sau nhìn các nàng.
Công chúa Trường Nhạc lôi kéo hai người rẽ đông ngoặt tây trong ngự hoa viên, chạy thẳng tới núi giả góc tây bắc ngự hoa viên mới ngừng lại, quay đầu nhìn những cung nhân phía sau không hề theo kịp mới yên tâm, nhíu mày nhẹ giọng oán giận: “Những người này thật đáng ghét, đến đâu cũng đi theo.”
Diệp Ly cười nói: “Các nàng đều là nghe theo lời sai bảo của Hoàng hậu và Hoàng thượng, ngộ nhỡ không tìm được ngươi, không ngừng bọn họ sẽ bị phạt đây.” Công chúa Trường Nhạc khoát tay một cái nói: “Ngươi yên tâm đi, mẫu hậu ta là người tốt, mới sẽ không tùy tiện trách phạt cung nhân đâu. Nhưng mà những người đó rất đáng ghét, bọn họ thích thuật lại lời của ta cho phụ hoàng, nói cho các phi tử khác nữa. Bản công chúa ghét các nàng. Các ngươi đi theo ta.”
Công chúa Trường Nhạc tươi cười leo lên trên núi giả, vừa quay đầu nói với hai người: “Ở đây rất rộng, chúng ta leo lên các nàng sẽ không tìm được đâu.”
Diệp Ly nhìn một chút, dãy núi giả này quả rất rộng, nếu núp bên trong, không nhìn không kỹ thì thật đúng là khó tìm thấy. Chẳng qua là. . . “Công chúa, chúng ta leo lên làm gì?”
Công chúa Trường Nhạc quay đầu lại nhìn nàng, sờ sờ trâm trân châu quanh đầu mình nói: “Định vương thúc nói có nữ nhân xấu chọc ngươi không vui, muốn ta tìm một chỗ giấu ngươi đi, đợi lát nữa hắn sẽ tới đón ngươi. Ừ. . . Còn có nghĩ lại, không phải biểu tỷ có chuyện gì muốn nói với ngươi sao?”
Diệp Ly dở khóc dở cười, giấu nàng đi? Nàng dám đánh cuộc tuyệt đối không phải Mặc Tu Nghiêu nói với công chúa Trường Nhạc như thế. Nghiêng đầu nhìn Hoa Thiên Hương cũng đang kinh ngạc, Hoa Thiên Hương cũng nhìn công chúa Trường Nhạc. Công chúa Trường Nhạc hừ nhẹ một tiếng, quay đầu lại tiếp tục leo lên: “Bản công chúa là ai, phụ hoàng muốn đưa Hương Hương biểu tỷ đến Bắc Nhung. Ta hỏi ma ma rồi, Bắc Nhung là nơi rất không tốt, người vừa thô lỗ vừa dã man, âm u lạnh lẽo không có đồ ngon. Ta đi tìm Định vương thúc, Định vương thúc nói chuyện này do Định vương phi định đoạt, cho nên hiện tại chúng ta có thể nói rồi. Các ngươi đi lên đi.”
Hai người bất đắc dĩ, chỉ đành phải leo lên theo nàng. Trên sườn núi núi giả quả nhiên có một nơi có thể giấu người, nhìn mức độ sạch sẽ thì cũng biết nhất định thường xuyên có người ở nơi này. Ngồi ở trên núi giả, Diệp Ly mỉm cười nói: “Cho nên, công chúa là muốn cầu xin ta đừng để Thiên Hương đến Bắc Nhung sao?”
Công chúa Trường Nhạc mong ngóng nhìn nàng: “Ngươi sẽ đồng ý chứ?”
Diệp Ly cười một tiếng: “Ta đồng ý rồi thì có ích lợi gì?”
Công chúa Trường Nhạc suy nghĩ một lát: “Bản công chúa có thể tặng tất cả bảo bối cho ngươi, ta có rất nhiều bảo bối nha. Đều là phụ hoàng cho ta, mẫu hậu nói những thứ đó rất quý trọng. Có được không?”
“Trường Nhạc. . . . . .” Hoa Thiên Hương ửng đỏ mắt, dĩ nhiên nàng cũng không muốn đến Bắc Nhung. Nhưng bất kể nàng hay là phụ thân mẫu thân tổ phụ tổ mẫu đều biết rõ, Hoàng thượng nói là do Định vương phi toàn quyền phụ trách, nhưng nếu quả thật muốn nàng đi hòa thân thì cả Ly nhi cũng không thể làm gì. Chẳng qua là muốn Định vương phủ mang tiếng đắc tội Hoa phủ mà thôi, cho nên ngay từ đầu cả tổ phụ tổ mẫu hay chính nàng đều chưa từng suy nghĩ đến đi tìm Ly nhi nói chuyện, chỉ vô duyên vô cớ khiến nàng ấy khó xử mà thôi.
“Tại sao công chúa không muốn Thiên Hương đi hòa thân?”
Công chúa Trường Nhạc cắn khóe môi nhìn hai người, mãi lâu sau mới lại chần chừ nói: “Mẫu hậu nói. . . là công chúa mới có thể hòa thân. Nhưng hiện tại chúng ta không có công chúa thích hợp cho nên mới muốn chọn người khác đi hòa thân. Mẫu hậu nói những thứ này. . . đều là chuyện hoàng gia, ta. . . bản công chúa còn nhỏ, nếu không bản công chúa sẽ tự mình đi hòa thân. . . Hương Hương biểu tỷ đi, ngoại tổ mẫu và cậu mợ sẽ khổ sở. Mợ còn khóc trước mặt mẫu hậu. . .” Công chúa Trường Nhạc nói đứt quãng, tuy vậy hai người vẫn nghe rõ. Công chúa Trường Nhạc tưởng là Thiên Hương thay mình đi hòa thân chịu khổ, cho nên mới nóng lòng van cầu Diệp Ly như thế. Thật vất vả nói xong rồi, công chúa Trường Nhạc mong mỏi nhìn nàng: “Định vương phi, ngươi có thể đừng để biểu tỷ đi hòa thân không?”
Diệp Ly cười nhạt, gật đầu nói: “Có thể, ta đồng ý với ngươi.”
/447
|