Đại môn Trang phủ, Nguyệt Nương nâng Đại phu nhân đứng ở phía trước, bên trái theo thứ tự là Nhị di thái thái, Lưu Bích Quân cùng Tam di thái thái, phía bên phải là Phương Nghiên Hạnh cùng Trang Minh Lan. Sau lưng các nàng là quản sự các viện cùng với các nha hoàn, ma ma, một đám người chật ních đứng ở đại môn.
Lúc này, Trang Tín Ngạn cũng bước từ trên xe xuống, đi đến bên cạnh Đại phu nhân, cầm tay của mẫu thân.
“Phu nhân, là thiếu gia!” Nguyệt Nương cười nói.
Đại phu nhân cầm tay con, vẻ mặt vui mừng, Phương Nghiên Hạnh đứng bên cạnh cũng cười nói: “Nhớ, sao lại không nhớ chứ, phu nhân nghe nói các ngươi đã trở lại cũng không ngại hôm nay lạnh lẽo buốt giá, cứng rắn muốn đích thân đi ra nghênh đón, chúng ta khuyên như thế nào cũng không được!”
“Mặc dù là tỷ phu ta tự mình đến, cũng không thể khiến phu nhân tự mình đi ra nghênh đón, ” thanh âm âm dương quái khí này là của Nhị di thái thái, Tần Thiên nhìn về phía nàng, thấy nàng ta hôm nay mặc một kiện áo dài đỏ tươi khâm lụa tương mao …
Tần Thiên trong lòng kinh nghi bất định, trên mặt cũng không biến sắc, nàng đi đến bên cạnh Đại phu nhân, chú ý nhìn thoáng qua sắc mặt Đại phu nhân, thấy bà thần sắc vẫn như thường, liền nâng bà đi vào, đoàn người cười nói đi đến Thanh Âm viện của Đại phu nhân, ngồi xuống trong đại sảnh, nha hoàn dâng trà, mọi người uống trà trao đổi ánh mắt.
“Đại thiếu phu nhân, nghe nói các ngươi lần này hành tẩu đến Mạc Bắc thì phải gặp phải mã tặc? Thấy các ngươi bình an trở về, chúng ta đều yên tâm” Nhị di thái thái bưng chung trà, liếc Tần Thiên ở đối diện, ý vị thâm trường nói.
Lời này vừa nói ra, trừ bỏ Đại phu nhân, cơ hồ mọi ánh mắt đều hướng về phía Tần Thiên. Thấy tình cảnh như vậy, Tần Thiên trong lòng “Lộp bộp” một tiếng, sẽ không, hiện tại giao thông cũng không phát triển, sao có thể truyền nhanh như vậy?
Tam di thái thái thân mình hướng về phía trước, vẻ mặt hảo kỳ mô dạng “Đại thiếu phu nhân, nghe nói là công tử Tạ gia cứu người? Hắn mang theo người tránh né mã tặc trên thảo nguyên qua mấy đêm, có phải vậy hay không?”
Lời này vừa nói ra, đừng nói là Nhị di thái thái và Lưu Bích Quân vốn không ngại thiên hạ bất loạn, mặc dù là Phương Nghiên Hạnh cũng mở to hai mắt nhìn Tần Thiên “Các ngươi nghe ai nói?” Tần Thiên cường trang trấn định. Nhưng toàn thân giống như bỗng nhiên bị ai đó hắt nước đá, vô cùng lạnh lẽo.
Nói nàng không lo lắng không sợ hãi là giả, trước khi nàng trở về, thật sự ôm tâm lý may mắn hy vọng hết thảy đều có thể giấu giếm, không nghĩ tới nhanh như vậy đã có đồn đãi, có thể thấy được thật sự là “Trong thiên hạ không thể không có kẽ hở.”
Ngay thời điểm Tần Thiên âm thầm sốt ruột, tay nàng đặt lên bàn trà được Trang Tín Ngạn nhẹ nhàng đè lại. Từ trong lòng bàn tay hắn cuồn cuộn không ngừng mà truyền đến nhiệt độ ấm nóng, dần dần đuổi đi băng hàn ở ngực nàng. Hắn cầm tay nàng, trong động tác dường như có vô hạn an ủi.
Đúng vậy, nàng không chỉ có một mình, có một người vĩnh viễn đều tin tưởng nàng, vĩnh viễn đều ủng hộ nàng trong mọi gian khổ, nàng có gì phải sợ? Nàng quay đầu nhìn Trang Tín Ngạn liếc mắt một cái rồi mỉm cười.
“Chỉ sợ toàn thành mọi người đã biết. Vài ngày trước lại do những thương nhân trở về từ Quy Phục thành kể lại sinh động như thật a? Đúng rồi. Còn nói cái gì nữa nhỉ?” Nhị di thái thái nắm chặt khăn tay cười, xoay người lại vuốt bả vai của Lưu Bích Quân bên cạnh, ý bảo nàng nói tiếp.
Lưu Bích Quân nhãn châu chuyển động, muốn cười lại cực lực nhịn xuống, “Còn nói a. Còn nói Tạ công tử vì theo Đại thiếu phu nhân chúng ta mà bị mất ba ngón tay trái a!” Nói xong nàng liếc mắt một cái về phía Trang Minh Hỉ đang ngồi bên cạnh uống trà, thành công khi nhìn thấy tay nàng bưng chén khẽ run lên, không khỏi cười lạnh hai tiếng, vui sướng khi người gặp họa.
“Kia Tạ công tử vì Đại thiếu phu nhân lại liều mạng như thế?” Tam di thái thái mở to hai mắt nói.
Trang Tín Trung đứng phía sau nàng xem xét Tần Thiên dĩ nhiên biến sắc liếc mắt một cái, khẽ đẩy Tam di thái thái “Nương…” Ý bảo nàng không cần nói thêm gì nữa.
“Này cũng không phải bí mật. Chỉ sợ trong phủ ngay cả thô sử nha hoàn giặt quần áo cũng đều biết!” Tam di thái thái liếc mắt nhìn con một cái, lầu bầu, vẻ mặt mất hứng.
“Nói đúng ra…” Nhị di thái thái nghiêng thân mình nhìn Tần Thiên, cười khanh khách nói: “Thật đúng là kỳ quái!”
“Đủ. Đều câm miệng cho ta!” Đại phu nhân bỗng nhiên đập bàn cả giận nói, Nhị di thái thái còn muốn nói cái gì bị Đại phu nhân rống giận, sợ tới mức toàn thân run lên, cũng không dám nhiều lời một chữ, chỉ nhìn Tần Thiên cười lạnh.
Một bên Trang Minh Hỉ liếc mắt nhìn mẫu thân một cái, trong lòng vừa giận vừa đau đớn, mẫu thân thầm nghĩ khiến Đại thiếu phu không cảm thấy không thoải mái để giúp ca ca hết giận, lại đã quên Tạ Đình Quân vốn là vị hôn phu của nàng, nàng ta đem mặt mũi của mình để đi đâu?
Trong phủ này, vốn không có ai thật tình vì mình suy nghĩ…
Tay cầm chung trà không khỏi nắm chặt.
“Bất quá chỉ là chút đồn đãi, các ngươi lại dám đem ra trước mặt của ta nói huyên thuyên! Là bắt nạt ta chỉ là lão bà mắt mù, không xen vào lời các ngươi được có phải hay không?” Đại phu nhân cả giận nói.
Nhị di thái thái cùng Tam di thái thái toàn bộ im tiếng, Nhị di thái thái không phục mắt trợn trắng cười lạnh. Đại phu nhân tức giận, uy thế không giảm, bà chỉ vào phía dưới lớn tiếng nói: “Sau này nếu ai còn dám không để ý mặt mũi Trang phủ mà nói huyên thuyên, đừng trách ta không lưu tình, cứ dùng gia pháp xử trí!”
Những người đứng dưới phụ trách gia pháp đều cúi đầu liễm mi nói “Vâng.”
“Tốt lắm, đều lui xuống, khiến ta đau đầu rồi!” Đại phu nhân ra lệnh trục khách, mọi người hành lễ một lần rồi lui ra.
Chờ bọn họ rời khỏi, Đại phu nhân nói với phu thê Trang Tín Ngạn: “Các con theo ta vào đây.”
Hai người đi theo Đại phu nhân vào sương phòng phía sau, trong lúc đó Trang Tín Ngạn vẫn nắm tay của Tần Thiên.
Đại phu nhân hướng về Nguyệt Nương. Nguyệt Nương mang theo nha hoàn trong phòng lui ra, rồi đứng canh trước cửa.
“Tốt lắm, nơi này đã không còn ai, các con đem chuyện lần này từ đầu chí cuối nói cho ta nghe một chút, đừng giấu diếm ta.” Đại phu nhân bình tĩnh nói.
Tần Thiên tất nhiên sẽ không giấu diếm Đại phu nhân, lập tức đem chuyện hành tẩu Mạc Bắc từ đầu đến cuối nói lại một lần, bao gồm việc ở chung với Tạ Đình Quân mấy ngày cũng không hề giấu diếm.
Sau khi nói xong, Tần Thiên có chút khẩn trương nhìn sắc mặt Đại phu nhân, đã thấy Đại phu nhân sắc mặt từ đầu tới cuối đều không thay đổi, giống như mặt hồ yên tĩnh, gợn sóng không sợ hãi.
“Tần Thiên, con sợ hãi không?” Đại phu nhân đột nhiên hỏi: “Sợ nhàn ngôn toái ngữ?”
“Nương, con không sợ nhàn ngôn toái ngữ” nàng chỉ sợ bà hiểu lầm mà thôi.
Đại phu nhân thở ra một hơi thật dài, nghiêm nghị nói: “Không sai, nữ nhân chúng ta đi ra làm việc, nhàn ngôn toái ngữ muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, nếu thật sự để ý, cũng sẽ không có Thịnh Thế Trà Hành như hiện tại! Tần Thiên. Con phải nhớ kỹ, nếu con không tự mình phiền não, người khác vĩnh viễn đều không thể khiến con phiền não!”
Nghe xong những lời này, Tần Thiên đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo lại vui vẻ, nàng không nhịn được cầm tay Đại phu nhân: “Nương, người tin tưởng con?”
Đại phu nhân cúi đầu nhìn về phía nàng, phủ lên mu bàn tay nàng cười nói: “Ta tự mình tinh tế tuyển con dâu, ta đương nhiên tin tưởng, chỉ cần con nói không có, ta coi như lời đồn là thối lắm, thối không thể ngửi được!”
Tần Thiên cảm động lệ nóng doanh tròng, nắm chặt tay Đại phu nhân, sau khi gọi một tiếng “Nương” thì nói không nên lời.
“Nha đầu ngốc, về sau còn nhiều chuyện con cần phải đối mặt, kiên cường một chút, tóm lại con phải nhớ kỹ. Cho dù bọn họ không tin con, nương cùng Tín Ngạn luôn tin con!”
“Nương.” Tần Thiên ôm Đại phu nhân, nước mắt không tự chủ được mà trào ra.
“Tốt lắm, lần này chuyến đi đến Mạc Bắc đã thành công, con cũng vất vả, con về phòng nghỉ ngơi trước đi.” Từ lúc cùng Khương nhân quý tộc định ra sinh ý, Tần Thiên cũng đã sai người trở về báo tin vui, cho nên Đại phu nhân đối với kết quả chuyến đi đến Mạc Bắc đã rõ như lòng bàn tay, này cũng do Đại phu nhân tín nhiệm Tần Thiên, nên Tần Thiên hiện tại ở Trà Hành đã tạo nên uy tín, trong thương trường cũng có thực lực của chính mình, mặc dù không dựa vào Giang Hoa Anh bà, cũng có thể tự mình quyết định, nhưng Tần Thiên lại chưa bao giờ khinh thường bà, mặc kệ quyết định việc gì đều cùng bà thương lượng, điểm này làm cho bà rất vừa lòng, càng cảm thấy mắt nhìn của mình rất đúng.
Tần Thiên đứng lên. Lại nghe Đại phu nhân nói: “Tín Ngạn con lưu lại, ta có một số việc muốn hỏi con.”
Trang Tín Ngạn đang chuẩn bị cùng Tần Thiên rời đi thì giật mình, Tần Thiên biết Đại phu nhân có dụng ý của bà, liền dùng tay ra hiệu ý bảo hắn lưu lại sau đó xoay người đi ra ngoài.
Ra khỏi Thanh Âm viện, đi vào Thanh Tùng viện, vừa mới tiến vào cửa viện, Thu Lan liền chào đón, đối với nàng nói: “Tam thiếu phu nhân ở trong phòng đợi một hồi lâu rồi.”
Tần Thiên vừa vặn có việc hỏi Phương Nghiên Hạnh, vội vàng đi vào phòng.
Phương Nghiên Hạnh nhìn thấy nàng vẻ mặt xấu hổ nói: “Tần Thiên, việc quản gia ta thật sự làm không nổi nữa rồi, muội vẫn nên tìm người khác đi.”
Lúc này, Trang Tín Ngạn cũng bước từ trên xe xuống, đi đến bên cạnh Đại phu nhân, cầm tay của mẫu thân.
“Phu nhân, là thiếu gia!” Nguyệt Nương cười nói.
Đại phu nhân cầm tay con, vẻ mặt vui mừng, Phương Nghiên Hạnh đứng bên cạnh cũng cười nói: “Nhớ, sao lại không nhớ chứ, phu nhân nghe nói các ngươi đã trở lại cũng không ngại hôm nay lạnh lẽo buốt giá, cứng rắn muốn đích thân đi ra nghênh đón, chúng ta khuyên như thế nào cũng không được!”
“Mặc dù là tỷ phu ta tự mình đến, cũng không thể khiến phu nhân tự mình đi ra nghênh đón, ” thanh âm âm dương quái khí này là của Nhị di thái thái, Tần Thiên nhìn về phía nàng, thấy nàng ta hôm nay mặc một kiện áo dài đỏ tươi khâm lụa tương mao …
Tần Thiên trong lòng kinh nghi bất định, trên mặt cũng không biến sắc, nàng đi đến bên cạnh Đại phu nhân, chú ý nhìn thoáng qua sắc mặt Đại phu nhân, thấy bà thần sắc vẫn như thường, liền nâng bà đi vào, đoàn người cười nói đi đến Thanh Âm viện của Đại phu nhân, ngồi xuống trong đại sảnh, nha hoàn dâng trà, mọi người uống trà trao đổi ánh mắt.
“Đại thiếu phu nhân, nghe nói các ngươi lần này hành tẩu đến Mạc Bắc thì phải gặp phải mã tặc? Thấy các ngươi bình an trở về, chúng ta đều yên tâm” Nhị di thái thái bưng chung trà, liếc Tần Thiên ở đối diện, ý vị thâm trường nói.
Lời này vừa nói ra, trừ bỏ Đại phu nhân, cơ hồ mọi ánh mắt đều hướng về phía Tần Thiên. Thấy tình cảnh như vậy, Tần Thiên trong lòng “Lộp bộp” một tiếng, sẽ không, hiện tại giao thông cũng không phát triển, sao có thể truyền nhanh như vậy?
Tam di thái thái thân mình hướng về phía trước, vẻ mặt hảo kỳ mô dạng “Đại thiếu phu nhân, nghe nói là công tử Tạ gia cứu người? Hắn mang theo người tránh né mã tặc trên thảo nguyên qua mấy đêm, có phải vậy hay không?”
Lời này vừa nói ra, đừng nói là Nhị di thái thái và Lưu Bích Quân vốn không ngại thiên hạ bất loạn, mặc dù là Phương Nghiên Hạnh cũng mở to hai mắt nhìn Tần Thiên “Các ngươi nghe ai nói?” Tần Thiên cường trang trấn định. Nhưng toàn thân giống như bỗng nhiên bị ai đó hắt nước đá, vô cùng lạnh lẽo.
Nói nàng không lo lắng không sợ hãi là giả, trước khi nàng trở về, thật sự ôm tâm lý may mắn hy vọng hết thảy đều có thể giấu giếm, không nghĩ tới nhanh như vậy đã có đồn đãi, có thể thấy được thật sự là “Trong thiên hạ không thể không có kẽ hở.”
Ngay thời điểm Tần Thiên âm thầm sốt ruột, tay nàng đặt lên bàn trà được Trang Tín Ngạn nhẹ nhàng đè lại. Từ trong lòng bàn tay hắn cuồn cuộn không ngừng mà truyền đến nhiệt độ ấm nóng, dần dần đuổi đi băng hàn ở ngực nàng. Hắn cầm tay nàng, trong động tác dường như có vô hạn an ủi.
Đúng vậy, nàng không chỉ có một mình, có một người vĩnh viễn đều tin tưởng nàng, vĩnh viễn đều ủng hộ nàng trong mọi gian khổ, nàng có gì phải sợ? Nàng quay đầu nhìn Trang Tín Ngạn liếc mắt một cái rồi mỉm cười.
“Chỉ sợ toàn thành mọi người đã biết. Vài ngày trước lại do những thương nhân trở về từ Quy Phục thành kể lại sinh động như thật a? Đúng rồi. Còn nói cái gì nữa nhỉ?” Nhị di thái thái nắm chặt khăn tay cười, xoay người lại vuốt bả vai của Lưu Bích Quân bên cạnh, ý bảo nàng nói tiếp.
Lưu Bích Quân nhãn châu chuyển động, muốn cười lại cực lực nhịn xuống, “Còn nói a. Còn nói Tạ công tử vì theo Đại thiếu phu nhân chúng ta mà bị mất ba ngón tay trái a!” Nói xong nàng liếc mắt một cái về phía Trang Minh Hỉ đang ngồi bên cạnh uống trà, thành công khi nhìn thấy tay nàng bưng chén khẽ run lên, không khỏi cười lạnh hai tiếng, vui sướng khi người gặp họa.
“Kia Tạ công tử vì Đại thiếu phu nhân lại liều mạng như thế?” Tam di thái thái mở to hai mắt nói.
Trang Tín Trung đứng phía sau nàng xem xét Tần Thiên dĩ nhiên biến sắc liếc mắt một cái, khẽ đẩy Tam di thái thái “Nương…” Ý bảo nàng không cần nói thêm gì nữa.
“Này cũng không phải bí mật. Chỉ sợ trong phủ ngay cả thô sử nha hoàn giặt quần áo cũng đều biết!” Tam di thái thái liếc mắt nhìn con một cái, lầu bầu, vẻ mặt mất hứng.
“Nói đúng ra…” Nhị di thái thái nghiêng thân mình nhìn Tần Thiên, cười khanh khách nói: “Thật đúng là kỳ quái!”
“Đủ. Đều câm miệng cho ta!” Đại phu nhân bỗng nhiên đập bàn cả giận nói, Nhị di thái thái còn muốn nói cái gì bị Đại phu nhân rống giận, sợ tới mức toàn thân run lên, cũng không dám nhiều lời một chữ, chỉ nhìn Tần Thiên cười lạnh.
Một bên Trang Minh Hỉ liếc mắt nhìn mẫu thân một cái, trong lòng vừa giận vừa đau đớn, mẫu thân thầm nghĩ khiến Đại thiếu phu không cảm thấy không thoải mái để giúp ca ca hết giận, lại đã quên Tạ Đình Quân vốn là vị hôn phu của nàng, nàng ta đem mặt mũi của mình để đi đâu?
Trong phủ này, vốn không có ai thật tình vì mình suy nghĩ…
Tay cầm chung trà không khỏi nắm chặt.
“Bất quá chỉ là chút đồn đãi, các ngươi lại dám đem ra trước mặt của ta nói huyên thuyên! Là bắt nạt ta chỉ là lão bà mắt mù, không xen vào lời các ngươi được có phải hay không?” Đại phu nhân cả giận nói.
Nhị di thái thái cùng Tam di thái thái toàn bộ im tiếng, Nhị di thái thái không phục mắt trợn trắng cười lạnh. Đại phu nhân tức giận, uy thế không giảm, bà chỉ vào phía dưới lớn tiếng nói: “Sau này nếu ai còn dám không để ý mặt mũi Trang phủ mà nói huyên thuyên, đừng trách ta không lưu tình, cứ dùng gia pháp xử trí!”
Những người đứng dưới phụ trách gia pháp đều cúi đầu liễm mi nói “Vâng.”
“Tốt lắm, đều lui xuống, khiến ta đau đầu rồi!” Đại phu nhân ra lệnh trục khách, mọi người hành lễ một lần rồi lui ra.
Chờ bọn họ rời khỏi, Đại phu nhân nói với phu thê Trang Tín Ngạn: “Các con theo ta vào đây.”
Hai người đi theo Đại phu nhân vào sương phòng phía sau, trong lúc đó Trang Tín Ngạn vẫn nắm tay của Tần Thiên.
Đại phu nhân hướng về Nguyệt Nương. Nguyệt Nương mang theo nha hoàn trong phòng lui ra, rồi đứng canh trước cửa.
“Tốt lắm, nơi này đã không còn ai, các con đem chuyện lần này từ đầu chí cuối nói cho ta nghe một chút, đừng giấu diếm ta.” Đại phu nhân bình tĩnh nói.
Tần Thiên tất nhiên sẽ không giấu diếm Đại phu nhân, lập tức đem chuyện hành tẩu Mạc Bắc từ đầu đến cuối nói lại một lần, bao gồm việc ở chung với Tạ Đình Quân mấy ngày cũng không hề giấu diếm.
Sau khi nói xong, Tần Thiên có chút khẩn trương nhìn sắc mặt Đại phu nhân, đã thấy Đại phu nhân sắc mặt từ đầu tới cuối đều không thay đổi, giống như mặt hồ yên tĩnh, gợn sóng không sợ hãi.
“Tần Thiên, con sợ hãi không?” Đại phu nhân đột nhiên hỏi: “Sợ nhàn ngôn toái ngữ?”
“Nương, con không sợ nhàn ngôn toái ngữ” nàng chỉ sợ bà hiểu lầm mà thôi.
Đại phu nhân thở ra một hơi thật dài, nghiêm nghị nói: “Không sai, nữ nhân chúng ta đi ra làm việc, nhàn ngôn toái ngữ muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, nếu thật sự để ý, cũng sẽ không có Thịnh Thế Trà Hành như hiện tại! Tần Thiên. Con phải nhớ kỹ, nếu con không tự mình phiền não, người khác vĩnh viễn đều không thể khiến con phiền não!”
Nghe xong những lời này, Tần Thiên đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo lại vui vẻ, nàng không nhịn được cầm tay Đại phu nhân: “Nương, người tin tưởng con?”
Đại phu nhân cúi đầu nhìn về phía nàng, phủ lên mu bàn tay nàng cười nói: “Ta tự mình tinh tế tuyển con dâu, ta đương nhiên tin tưởng, chỉ cần con nói không có, ta coi như lời đồn là thối lắm, thối không thể ngửi được!”
Tần Thiên cảm động lệ nóng doanh tròng, nắm chặt tay Đại phu nhân, sau khi gọi một tiếng “Nương” thì nói không nên lời.
“Nha đầu ngốc, về sau còn nhiều chuyện con cần phải đối mặt, kiên cường một chút, tóm lại con phải nhớ kỹ. Cho dù bọn họ không tin con, nương cùng Tín Ngạn luôn tin con!”
“Nương.” Tần Thiên ôm Đại phu nhân, nước mắt không tự chủ được mà trào ra.
“Tốt lắm, lần này chuyến đi đến Mạc Bắc đã thành công, con cũng vất vả, con về phòng nghỉ ngơi trước đi.” Từ lúc cùng Khương nhân quý tộc định ra sinh ý, Tần Thiên cũng đã sai người trở về báo tin vui, cho nên Đại phu nhân đối với kết quả chuyến đi đến Mạc Bắc đã rõ như lòng bàn tay, này cũng do Đại phu nhân tín nhiệm Tần Thiên, nên Tần Thiên hiện tại ở Trà Hành đã tạo nên uy tín, trong thương trường cũng có thực lực của chính mình, mặc dù không dựa vào Giang Hoa Anh bà, cũng có thể tự mình quyết định, nhưng Tần Thiên lại chưa bao giờ khinh thường bà, mặc kệ quyết định việc gì đều cùng bà thương lượng, điểm này làm cho bà rất vừa lòng, càng cảm thấy mắt nhìn của mình rất đúng.
Tần Thiên đứng lên. Lại nghe Đại phu nhân nói: “Tín Ngạn con lưu lại, ta có một số việc muốn hỏi con.”
Trang Tín Ngạn đang chuẩn bị cùng Tần Thiên rời đi thì giật mình, Tần Thiên biết Đại phu nhân có dụng ý của bà, liền dùng tay ra hiệu ý bảo hắn lưu lại sau đó xoay người đi ra ngoài.
Ra khỏi Thanh Âm viện, đi vào Thanh Tùng viện, vừa mới tiến vào cửa viện, Thu Lan liền chào đón, đối với nàng nói: “Tam thiếu phu nhân ở trong phòng đợi một hồi lâu rồi.”
Tần Thiên vừa vặn có việc hỏi Phương Nghiên Hạnh, vội vàng đi vào phòng.
Phương Nghiên Hạnh nhìn thấy nàng vẻ mặt xấu hổ nói: “Tần Thiên, việc quản gia ta thật sự làm không nổi nữa rồi, muội vẫn nên tìm người khác đi.”
/275
|