Thấy hai người tiến vào, Tần Thiên vội vàng lui ra sau hai bước, cúi đầu cùng mọi người hướng về phía hai người làm lễ, trong viện bọn hạ nhân đều hô: “Nhị di thái thái, Nhị thiếu gia”.
Lý di nương cùng Trang Tín Xuyên mang theo bọn nha hoàn khí thế ngang nhiên đi qua mọi người tiến vào cửa, khóe mắt không liếc bọn hạ nhân lấy một cái. Thẳng đến khi Nguyệt nương đi lên đón, lúc đó mới đảo mắt qua, cười nói: “Nguyệt nương, đại tỷ có trong phòng không?”
Nguyệt nương đầu tiên làm lễ với Lý di nương sau đó đáp: “Hồi Nhị di thái thái, phu nhân mới từ Trà Hành trở về, đang nghỉ ngơi”.
Lý di nương liếc mắt nhìn vào trong phòng, cười nói: “Đại tỷ vất vả thân thể đáng quý, nên nghỉ ngơi, vốn không nên quấy rầy nhưng ta vừa vặn có chuyện gấp muốn gặp Đại tỷ, đành phải làm phiền Đại tỷ một chút”
Nói xong nhìn Linh Nhi bên cạnh, Linh Nhi biết ý tiến lên, vén rèm cửa thông báo, đợi bên trong đáp lại, Lý di nương lôi kéo tay con trai bước vào.
Mà hết thảy Nguyệt nương căn bản không kịp ngăn cản, nàng cau mày, giận mà không dám nói gì, vội vàng đi theo phía sau bọn họ.
Tần Thiên xem một màn này, mới cảm nhận rõ ràng địa vị của Lý di nương trong trang phủ này.
Chính thất nói một là một, hai là hai, thiếp thất nếu không có địa vị, chỗ dựa, tuyệt không dám làm càn như thế.
Đại phu nhân nhìn như nắm quyền, kỳ thực cũng không hẳn như vậy.
Mỗi một năm trôi qua, bọn nhỏ lại lớn thêm một tuổi, lúc nàng thật sự trao trả địa vị đương gia, với tính cách này của Lý di nương, sao có thể dung hạ mẫu tử Đại phu nhân?
Có lẽ đó chính là căn nguyên mâu thuẫn giữa hai nữ nhân, cũng có thể nói là nguy cơ của trang phủ này.
Nếu nàng chỉ là nha đầu ở phòng giặt, hai người đối đầu đến ta chết ngươi sống cũng không liên quan đến nàng, nhưng hiện tại nàng đã là nha hoàn trong viện của Đại phu nhân, vô hình chung vận mệnh của nàng cũng lệ thuộc vào vận mệnh của Đại phu nhân. Nếu Đại phu nhân thất thế, người bên cạnh Đại phu nhân cũng không có ngày sau tốt lành.
Nhìn có vẻ phiêu lưu, nhưng cho tới bây giờ tuy có nguy hiểm nhưng cũng có cơ hội, nếu làm ở phòng giặt cả đời sẽ không bao giờ đạt được mục đích, nhưng nếu ở bên người Đại phu nhân thì nàng có thể.
Đang nghĩ, ma ma bên cạnh nói: “Về sau ngươi sẽ làm việc ở trong sân, có đồ đạc gì trước nên về thu xếp chuyển đến đây”.
Tần Thiên lấy lại tinh thần, đối với ma ma cười nói: “Ít nhiều có ma ma nhắc nhở, ta đi xem có gì cần thu dọn đem về đây”.
Nói xong, lại đem hai mươi quan tiền vừa được Đại phu nhân ban thưởng, cầm ra vài đồng dúi vào tay ma ma, cười nói: “Ma ma, Tần Thiên cái gì cũng không hiểu, về sau thỉnh ma ma chiếu cố nhiều hơn”.
Vừa rồi vừa vào phòng đã thấy ma ma này đứng ở đó, sau Nguyệt nương lại bảo ma ma chỉ dẫn nàng quy củ, có thể thấy được bà ở trước mặt Đại phu nhân cũng có chút địa vị, vì vậy Tần Thiên mới dụng tâm lấy lòng.
Kỳ thật mấy đồng tiền này của Tần Thiên đối với các ma ma không đáng bao nhiêu, nhưng nàng làm như vậy thể hiện sự tôn trọng, hơn nữa khi nàng cười rộ lên sẽ lộ ra hai má lúm đồng tiền, bộ dáng ngọt ngào khiến ai cũng yêu thích, nên ma ma cũng cảm thấy cao hứng. Tiếp theo lại chỉ điểm cho Tần Thiên vài câu, nói cho nàng biết cấp bậc của hạ nhân trong viện, cùng với tính cách của mọi người, người nào cần đề phòng, người nào nên lấy lòng giúp cho Tần Thiên được lợi không ít.
Nói xong mấy lời, Tần Thiên liền chào ma ma, ra sân, đi đến phòng giặt lấy đồ của mình.
Mà bên kia, Lý di nương lôi kéo con mình vào, liền thấy Đại phu nhân đang nghiêng thân mình ngồi ở ghế bên cửa sổ, cầm trong tay một quyển sổ sách, chăm chú xem, trong tay còn đang ra vẻ tính toán.
Ánh mắt Lý di nương từ khuôn mặt lãnh trầm của Đại phu nhân chuyển xuống trên sổ sách, sau đó quay đầu lại, vỗ nhẹ trên vai của Trang Tín Xuyên hai cái.
Trang Tín Xuyên được ám chỉ, bùm một tiếng hướng Đại phu nhân quỳ xuống.
Đại phu nhân quay sang, đầu tiên hướng về phía Nguyệt nương liếc mắt, Nguyệt nương hiểu ý, mang theo nha hoàn trong phòng lui hết xuống.
Đến khi hạ nhân đều đã đi ra ngoài, Đại phu nhân mới nhìn đến Trang Tín Xuyên, thanh âm lạnh lùng nói: “Tín Xuyên, ngươi làm cái gì vậy, nhanh đứng lên đi”. Lời tuy nói như vậy nhưng cũng không gọi người vào đỡ.
Lý di nương xem trong mắt, khẽ nhíu mày.
Trang Tín Xuyên quỳ trên đất không nhúc nhích, cúi đầu nói: “Đại nương, con biết sai rồi, thỉnh Đại nương trách phạt”.
Đại phu nhân cúi đầu nhìn xuống Trang Tín Xuyên, trong lòng một trận mờ mịt.
Mãi đến mấy năm sau khi lão gia mất, hắn đều gọi nương a nương, biết bao nhiêu thân thiết, vây quanh ở bên người nàng, cũng đem đến cho bà không ít vui vẻ. Nhưng không biết lúc nào hắn đã thay đổi, bắt đầu gọi bà là đại nương.
Có thể chung hoạn nạn, không nhất định có thể chung phú quý, căn bản từ lâu rồi, mọi người đã là người xa lạ.
Đại phu nhân thở dài trong lòng.
Lý di nương tiến lên từng bước, đầu tiên là giả vờ giả vịt ở sau lưng Trang Tín Xuyên đánh một cái, sau đó chỉ vào hắn, ngẩng đầu nhìn Đại phu nhân nói: “Đại tỷ, ngươi để cho ta giáo huấn nó, không cần đau lòng. Đứa nhỏ này không hiểu chuyện, đã làm sai thì phải đánh phải mắng, nếu không về sau sẽ không nhớ”.
Đánh mắng, sự tình cũng đã rồi.
Đại phu nhân như thế nào không hiểu tâm tư khéo léo của nàng ta? Chính là việc này không nhỏ, há có thể nào một câu đứa nhỏ không hiểu chuyện là cho qua đơn giản như vậy?
Tuy rằng có một số việc trong lòng nàng biết rõ, nhưng không thừa nhận không được. Thịnh Thế tương lai sẽ giao vào tay của Trang Tín Xuyên, dù cho là con của chính mình, cũng cam không nổi gánh nặng này.
Nếu đã như thế, bà phải đối đãi với Tín Xuyên càng nghiêm khắc. Nếu không, tâm huyết một đời của lão gia, sinh ý của trang phủ, cuộc sống của bao hạ nhân sẽ bị hủy. Trang phủ nếu sụp đổ, sẽ có bao nhiêu người không nơi nương tựa?
Cho nên việc này quyết không thể xử lý qua loa, thế nào cũng phải giáo huấn khiến hắn khắc ghi trong lòng.
Nghĩ vậy, bà cũng không để ý tới Lý di nương, chỉ nhìn về phía Trang Tín Xuyên, thanh âm lạnh lùng nói: “Ngươi nói ngươi sai rồi, nhưng ngươi nói xem, thật ra ngươi sai ở chỗ nào?”
Trang Tín Xuyên cúi đầu một lúc lâu cũng không lên tiếng.
Đại phu nhân cười lạnh: “Ngươi cứ việc nói điều suy nghĩ trong lòng ra đi”
Trang Tín Xuyên ngẩng đầu, nhìn về phía Đại phu nhân, đúng là vẻ mặt không phục, hắn nói: “Nếu Đại nương muốn ta nói ra lời trong lòng, vậy ta sẽ nói. Đại nương, loại chuyện này cũng không phải chỉ có mình trang phủ chúng ta làm, đại nương ra ngoài hỏi thăm xem, có nơi nào lại không gian lận cân thừa thiếu. Có trà thương thậm chí lấy phương thức dự mua cho trà nông vay tiền, sau lại thu lãi nặng, ta bất quá chỉ khấu chút ngân lượng, vẫn coi như phúc hậu”.
Hắn vừa nói, một bên thẳng thắt lưng, nói đến sau thanh âm cũng dần cao vút lên.
“Phúc hậu mẹ nó chó má”. Đại phu nhân bỗng nhiên gầm lên một tiếng, đưa tay cầm sổ sách ném tới trên mặt Trang Tín Xuyên, khiến Trang Tín Xuyên lập tức ngậm miệng, Lý di nương cũng sợ tới mức lui về phía sau vài bước.
Đại phu nhân xuất đầu lộ diện ra ngoài nhiều năm như vậy, tiếp xúc người với người, có giảo hoạt, có quan to quý nhân, cũng có chính nhân quân tử, mà gian trá tiểu nhân lại càng không ít, dạng người gì mà bà ứng đối không được?
Chi, hồ, giả, dã bà còn có thể nói vài câu, lời xấu xa thô tục lại càng không làm khó được bà, lấy mềm đối mềm, lấy cứng đối cứng.
Không có cá tính, không có năng lực, làm sao có thể gánh vác Thịnh Thế Trà Hành nhiều năm như vậy?
Lý di nương cùng Trang Tín Xuyên mang theo bọn nha hoàn khí thế ngang nhiên đi qua mọi người tiến vào cửa, khóe mắt không liếc bọn hạ nhân lấy một cái. Thẳng đến khi Nguyệt nương đi lên đón, lúc đó mới đảo mắt qua, cười nói: “Nguyệt nương, đại tỷ có trong phòng không?”
Nguyệt nương đầu tiên làm lễ với Lý di nương sau đó đáp: “Hồi Nhị di thái thái, phu nhân mới từ Trà Hành trở về, đang nghỉ ngơi”.
Lý di nương liếc mắt nhìn vào trong phòng, cười nói: “Đại tỷ vất vả thân thể đáng quý, nên nghỉ ngơi, vốn không nên quấy rầy nhưng ta vừa vặn có chuyện gấp muốn gặp Đại tỷ, đành phải làm phiền Đại tỷ một chút”
Nói xong nhìn Linh Nhi bên cạnh, Linh Nhi biết ý tiến lên, vén rèm cửa thông báo, đợi bên trong đáp lại, Lý di nương lôi kéo tay con trai bước vào.
Mà hết thảy Nguyệt nương căn bản không kịp ngăn cản, nàng cau mày, giận mà không dám nói gì, vội vàng đi theo phía sau bọn họ.
Tần Thiên xem một màn này, mới cảm nhận rõ ràng địa vị của Lý di nương trong trang phủ này.
Chính thất nói một là một, hai là hai, thiếp thất nếu không có địa vị, chỗ dựa, tuyệt không dám làm càn như thế.
Đại phu nhân nhìn như nắm quyền, kỳ thực cũng không hẳn như vậy.
Mỗi một năm trôi qua, bọn nhỏ lại lớn thêm một tuổi, lúc nàng thật sự trao trả địa vị đương gia, với tính cách này của Lý di nương, sao có thể dung hạ mẫu tử Đại phu nhân?
Có lẽ đó chính là căn nguyên mâu thuẫn giữa hai nữ nhân, cũng có thể nói là nguy cơ của trang phủ này.
Nếu nàng chỉ là nha đầu ở phòng giặt, hai người đối đầu đến ta chết ngươi sống cũng không liên quan đến nàng, nhưng hiện tại nàng đã là nha hoàn trong viện của Đại phu nhân, vô hình chung vận mệnh của nàng cũng lệ thuộc vào vận mệnh của Đại phu nhân. Nếu Đại phu nhân thất thế, người bên cạnh Đại phu nhân cũng không có ngày sau tốt lành.
Nhìn có vẻ phiêu lưu, nhưng cho tới bây giờ tuy có nguy hiểm nhưng cũng có cơ hội, nếu làm ở phòng giặt cả đời sẽ không bao giờ đạt được mục đích, nhưng nếu ở bên người Đại phu nhân thì nàng có thể.
Đang nghĩ, ma ma bên cạnh nói: “Về sau ngươi sẽ làm việc ở trong sân, có đồ đạc gì trước nên về thu xếp chuyển đến đây”.
Tần Thiên lấy lại tinh thần, đối với ma ma cười nói: “Ít nhiều có ma ma nhắc nhở, ta đi xem có gì cần thu dọn đem về đây”.
Nói xong, lại đem hai mươi quan tiền vừa được Đại phu nhân ban thưởng, cầm ra vài đồng dúi vào tay ma ma, cười nói: “Ma ma, Tần Thiên cái gì cũng không hiểu, về sau thỉnh ma ma chiếu cố nhiều hơn”.
Vừa rồi vừa vào phòng đã thấy ma ma này đứng ở đó, sau Nguyệt nương lại bảo ma ma chỉ dẫn nàng quy củ, có thể thấy được bà ở trước mặt Đại phu nhân cũng có chút địa vị, vì vậy Tần Thiên mới dụng tâm lấy lòng.
Kỳ thật mấy đồng tiền này của Tần Thiên đối với các ma ma không đáng bao nhiêu, nhưng nàng làm như vậy thể hiện sự tôn trọng, hơn nữa khi nàng cười rộ lên sẽ lộ ra hai má lúm đồng tiền, bộ dáng ngọt ngào khiến ai cũng yêu thích, nên ma ma cũng cảm thấy cao hứng. Tiếp theo lại chỉ điểm cho Tần Thiên vài câu, nói cho nàng biết cấp bậc của hạ nhân trong viện, cùng với tính cách của mọi người, người nào cần đề phòng, người nào nên lấy lòng giúp cho Tần Thiên được lợi không ít.
Nói xong mấy lời, Tần Thiên liền chào ma ma, ra sân, đi đến phòng giặt lấy đồ của mình.
Mà bên kia, Lý di nương lôi kéo con mình vào, liền thấy Đại phu nhân đang nghiêng thân mình ngồi ở ghế bên cửa sổ, cầm trong tay một quyển sổ sách, chăm chú xem, trong tay còn đang ra vẻ tính toán.
Ánh mắt Lý di nương từ khuôn mặt lãnh trầm của Đại phu nhân chuyển xuống trên sổ sách, sau đó quay đầu lại, vỗ nhẹ trên vai của Trang Tín Xuyên hai cái.
Trang Tín Xuyên được ám chỉ, bùm một tiếng hướng Đại phu nhân quỳ xuống.
Đại phu nhân quay sang, đầu tiên hướng về phía Nguyệt nương liếc mắt, Nguyệt nương hiểu ý, mang theo nha hoàn trong phòng lui hết xuống.
Đến khi hạ nhân đều đã đi ra ngoài, Đại phu nhân mới nhìn đến Trang Tín Xuyên, thanh âm lạnh lùng nói: “Tín Xuyên, ngươi làm cái gì vậy, nhanh đứng lên đi”. Lời tuy nói như vậy nhưng cũng không gọi người vào đỡ.
Lý di nương xem trong mắt, khẽ nhíu mày.
Trang Tín Xuyên quỳ trên đất không nhúc nhích, cúi đầu nói: “Đại nương, con biết sai rồi, thỉnh Đại nương trách phạt”.
Đại phu nhân cúi đầu nhìn xuống Trang Tín Xuyên, trong lòng một trận mờ mịt.
Mãi đến mấy năm sau khi lão gia mất, hắn đều gọi nương a nương, biết bao nhiêu thân thiết, vây quanh ở bên người nàng, cũng đem đến cho bà không ít vui vẻ. Nhưng không biết lúc nào hắn đã thay đổi, bắt đầu gọi bà là đại nương.
Có thể chung hoạn nạn, không nhất định có thể chung phú quý, căn bản từ lâu rồi, mọi người đã là người xa lạ.
Đại phu nhân thở dài trong lòng.
Lý di nương tiến lên từng bước, đầu tiên là giả vờ giả vịt ở sau lưng Trang Tín Xuyên đánh một cái, sau đó chỉ vào hắn, ngẩng đầu nhìn Đại phu nhân nói: “Đại tỷ, ngươi để cho ta giáo huấn nó, không cần đau lòng. Đứa nhỏ này không hiểu chuyện, đã làm sai thì phải đánh phải mắng, nếu không về sau sẽ không nhớ”.
Đánh mắng, sự tình cũng đã rồi.
Đại phu nhân như thế nào không hiểu tâm tư khéo léo của nàng ta? Chính là việc này không nhỏ, há có thể nào một câu đứa nhỏ không hiểu chuyện là cho qua đơn giản như vậy?
Tuy rằng có một số việc trong lòng nàng biết rõ, nhưng không thừa nhận không được. Thịnh Thế tương lai sẽ giao vào tay của Trang Tín Xuyên, dù cho là con của chính mình, cũng cam không nổi gánh nặng này.
Nếu đã như thế, bà phải đối đãi với Tín Xuyên càng nghiêm khắc. Nếu không, tâm huyết một đời của lão gia, sinh ý của trang phủ, cuộc sống của bao hạ nhân sẽ bị hủy. Trang phủ nếu sụp đổ, sẽ có bao nhiêu người không nơi nương tựa?
Cho nên việc này quyết không thể xử lý qua loa, thế nào cũng phải giáo huấn khiến hắn khắc ghi trong lòng.
Nghĩ vậy, bà cũng không để ý tới Lý di nương, chỉ nhìn về phía Trang Tín Xuyên, thanh âm lạnh lùng nói: “Ngươi nói ngươi sai rồi, nhưng ngươi nói xem, thật ra ngươi sai ở chỗ nào?”
Trang Tín Xuyên cúi đầu một lúc lâu cũng không lên tiếng.
Đại phu nhân cười lạnh: “Ngươi cứ việc nói điều suy nghĩ trong lòng ra đi”
Trang Tín Xuyên ngẩng đầu, nhìn về phía Đại phu nhân, đúng là vẻ mặt không phục, hắn nói: “Nếu Đại nương muốn ta nói ra lời trong lòng, vậy ta sẽ nói. Đại nương, loại chuyện này cũng không phải chỉ có mình trang phủ chúng ta làm, đại nương ra ngoài hỏi thăm xem, có nơi nào lại không gian lận cân thừa thiếu. Có trà thương thậm chí lấy phương thức dự mua cho trà nông vay tiền, sau lại thu lãi nặng, ta bất quá chỉ khấu chút ngân lượng, vẫn coi như phúc hậu”.
Hắn vừa nói, một bên thẳng thắt lưng, nói đến sau thanh âm cũng dần cao vút lên.
“Phúc hậu mẹ nó chó má”. Đại phu nhân bỗng nhiên gầm lên một tiếng, đưa tay cầm sổ sách ném tới trên mặt Trang Tín Xuyên, khiến Trang Tín Xuyên lập tức ngậm miệng, Lý di nương cũng sợ tới mức lui về phía sau vài bước.
Đại phu nhân xuất đầu lộ diện ra ngoài nhiều năm như vậy, tiếp xúc người với người, có giảo hoạt, có quan to quý nhân, cũng có chính nhân quân tử, mà gian trá tiểu nhân lại càng không ít, dạng người gì mà bà ứng đối không được?
Chi, hồ, giả, dã bà còn có thể nói vài câu, lời xấu xa thô tục lại càng không làm khó được bà, lấy mềm đối mềm, lấy cứng đối cứng.
Không có cá tính, không có năng lực, làm sao có thể gánh vác Thịnh Thế Trà Hành nhiều năm như vậy?
/275
|