“Ngươi buông lão nương ra!” Lam Ẩn Nhan rống giận, sau đó một cước đá văng Tiêu Dật.
“Ngươi buông tỷ tỷ ra cho ra!” Cùng lúc đó, Tiêu Nhiên cũng đưa tay kéo, đem thân mình Lam Ẩn Nhan gắt gao ôm ở trong lòng.
“Bây giờ Nhan nhi là Vương phi của Bổn vương, bổn vương so với bất luận kẻ nào đều có tư cách ôm nàng, cho nên người phải buông Nhan nhi ra nhưng thật ra là Tứ đệ ngươi đi?” Tiêu Dật còn lại là khẽ liếc nhìn Lam Ẩn Nhan, sau đó khoé miệng xuất hiện một tia cười lạnh nhìn về phía Tiêu Nhiên.
“Tam ca ca, căn bản tỷ tỷ không thích cho ngươi ôm. Hơn nữa tỷ tỷ nói, về sau nàng sẽ hưu Tam ca ca ngươi. Tỷ tỷ còn nói, sau khi nàng hưu Tam ca ca sẽ gả cho Tiểu Tứ Tứ! Cho nên về sau tỷ tỷ sẽ là nương tử của Tiểu Tứ Tứ, đương nhiên Tiểu Tứ Tứ có tư cách ôm tỷ tỷ!” Tiêu Nhiên nhìn nhìn Tiêu Dật, sau đó vẻ mặt thành thật nói, hơn nữa hắn đem thân thể Lam Ẩn Nhan ôm càng chặt hơn.
“Nương tử?” Lam Ẩn Nhan lại là ngẩn người, quay đầu nhìn về phía Tiêu Nhiên. Xưng hô rất quen thuộc a? Đúng rồi, đêm qua trong mộng nam tử không thấy rõ mặt cùng mình triền miên cũng luôn luôn ở bên tai nàng liều mạng kêu nàng là nương tử. Trời ạ? Hay là đêm qua mình mơ thấy nam tử không rõ mặt kia chính là Tiểu Tứ Tứ? Chẳng lẽ mình thật là yêu hắn? Cho nên mới mơ thấy cùng hắn cái kia?
“Tỷ tỷ, Tiểu Tứ Tứ nói rất đúng đi? Ngươi về sau sẽ là nương tử của Tiểu Tứ Tứ, cho nên Tiểu Tứ Tứ có thể ôm ngươi” Bỗng chốc Tiêu Nhiên đem mặt mình dán lên trên mặt Lam Ẩn Nhan, trong ngữ khí kiều mị tận xương mang theo nhè nhẹ dụ hoặc nói. Bất quá trong lòng hắn cũng là vô cùng âm u lạnh lẽo, thật ra thì bây giờ hắn rất muốn hoàn toàn đem Nhan Nhi yêu dấu ra khỏi Tam vương phủ này, nhưng mà hắn biết mình bây giờ còn không thể làm như vậy. Bởi vì bây giờ hắn ở trong lòng Nhan nhi chỉ là một ngốc tử, trước khi Nhan nhi còn không yêu mình, nếu mình tuỳ tiện bóc lớp mặt nạ nói cho Nhan nhi, vậy khi Nhan nhi biết mình kỳ thực vẫn luôn giả ngu lừa nàng, nàng nhất định sẽ rất tức giận, cho nên bây giờ hắn căn bản không dám mạo hiểm bóc lớp mặt nạ nguỵ trang này ra, bây giờ hắn phải chịu đựng, vẫn chịu đựng đến khi Lam Ẩn Nhan yêu hắn mới thôi. Nếu trong lòng Nhan nhi hoàn toàn yêu mình, về sau nếu nàng phát hiện mình từng giả ngu lừa nàng, hẳn là sẽ bởi vì yêu mình mà tha thứ cho mình đi?
“Tê…” Lam Ẩn Nhan thở một hơi lãnh khí, nghe được Tiêu Nhiên gọi mình là nương tử, trong cơ thể nàng giống như có một loại nhiệt lượng thiêu đốt không thể nói, nàng cứ ngây ngốc để Tiêu Nhiên ôm chặt như vậy như vậy .
“Ha ha, mặc kệ về sau thế nào, bây giờ Nhan nhi vẫn là Vương phi của bổn vương. Tin tưởng Nhan nhi sợ rằng trong thời gian ngắn vẫn còn luyến tiếc rời đi bổn vương. Nhan nhi, ngươi nói phải không?” Tiêu Dật ánh mắt thâm thuý nhìn về phía Lam Ẩn Nhan, hắn rất muốn biết Tiêu Trác kia, nếu hắn khiến cho Phong Y hạ độc Lam Ẩn Nhan, khi Lam Ẩn Nhan không có ăn cắp được hai cái kia tới tay, bọn họ tuyệt đối sẽ không đem giải dược cho Lam Ẩn Nhan. Cho nên Lam Ẩn Nhan vì giải độc cho bản thân, cho dù lại thống hận mình, nàng cũng không thể không lựa chọn tiếp tục đợi bên cạnh mình.
“Tiêu Dật, ngươi đã nói rất nhiều lời vô ích, bây giờ ngươi có thể cút” Con ngươi Lam Ẩn Nhan lạnh lẽo nhìn về phía Tiêu Dật, cắn răng nặn ra một câu. Nàng đương nhiên biết ý tứ trong lời nói của Tiêu Dật, nhưng mà hoàn hảo hắn không đề cập tới chuyện giải dược, nhắc tới giải dược này lửa giận của nàng càng lớn hơn.
Mà Tiêu Nhiên khi nghe Tiêu Dật nói, trong con ngươi cũng che dấu hàn băng, nhất thời sắc bén giống như đỉnh băng, trong phòng ngủ cũng lặng lẽ thổi quét một tia hơi thở tử vong không dễ phát hiện. Chuyện Lam Ẩn Nhan trúng độc, hắn đã từ trong miệng Nguyệt Tu La nghe được, hắn thế mới biết mình lúc trước hiểu lầm Nhan nhi, thì ra nàng ở trong rừng Hoa Lê thề sống chết bảo vệ Phong Y, chỉ là vì lấy được giải dược. Bởi vì Nguyệt Tu La không hồi báo đúng lúc, cuối cùng lại làm mình thiếu chút nữa hiểu lầm Nhan nhi yêu dấu, cho nên hắn đã hung hăng trừng phạt Nguyệt Tu La, bắt đầu từ hôm nay, hàng đêm Nguyệt Tu La đều muốn nếm thử đến thống khổ bởi vạn xà truỳ tâm.
Đêm qua, hắn từng dò xét qua mạch cho Nhan nhi, nhưng mà hắn căn bản không thể dò ra Nhan nhi trúng độc. Trên thế giới này chỉ có một loại độc dược, trừ phi làm độc dược kia thời điểm phát tác mới có thể nhận thấy, thời gian còn lại mặc cho người có y thuật cao minh đến đâu đều không thể nhìn ra, thì phải là thiên hạ đệ nhất kỳ độc. Nhưng theo hắn biết Đệ nhất kỳ độc này căn bản không có giải dược, trừ phi… Là vật như vậy.
Nhan nhi, ngươi yên tâm, ngươi là nương tử mà Tiêu Nhiên ta dùng sinh mệnh đi yêu, vô luận độc này có bao nhiêu khó giải, nhất định trong vòng thời gian ngắn nhất vi phu cũng sẽ tìm được thứ kia giúp ngươi giải độc. Bởi vì thiên hạ này, chỉ cần vi phu muốn gì đó, thì chưa từng không chiếm được, đương nhiên… Trừ vi phu yêu trái tim kia của ngươi, cho nên vi phu chỉ có thể chờ, đi chờ ngươi cam tâm tình nguyện đem trái tim ngươi giao ra đây.
“Cút? Nơi này là Tam vương phu, cho dù người muốn cút, chỉ sợ cũng không tới phiên bổn vương đi? Tiêu Nhiên, ngươi lập tức cút về Tứ vương phủ cho ta, về sau không được bước vào Tam vương phủ nửa bước, nếu không đừng trách ta đối với ngươi không khách khí” Tiêu Dật lạnh lùng cười, con ngươi sắc bén nhìn về phía Tiêu Nhiên.
“Tỷ tỷ, Tam ca ca hung Tiểu Tứ Tứ! Tiểu Tứ Tứ rất sợ đó nga!” Nghe được Tiêu Dật nói, thân thể Tiêu Nhiên lập tức run run một trận, sau đó con ngươi đáng thương hề hề nhìn về phía Lam Ẩn Nhan. Tiêu Dật, đừng nói ta muốn tới thì tới, chính là ta muốn giết ngươi, cũng là chuyện dễ dàng. Chẳng qua vì để tận mắt nhìn thấy ngươi cùng Tiêu Trác tự giết lẫn nhau, ta đây mới miễn cưỡng lưu lại cho ngươi một mạng chó.
“Ngươi không muốn cho Tiểu Tứ Tứ tới sao? Ta liền cố tình muốn cho hắn đến. Nếu ngươi dám đụng hắn một chút, ta liền động ngươi trăm cái” Nghe được Tiêu Dật nói, con ngươi Lam Ẩn Nhan lãnh lệ nhìn về phía Tiêu Dật, nàng sẽ không để cho bất luận kẻ nào xúc phạm tới Tiểu Tứ Tứ, bởi vì nàng từng đáp ứng với Tiêu Tứ Tứ rằng nàng sẽ bảo vệ hắn.
“Phải không? Nếu đúng là ngươi để ý hắn như vậy? Hôm nay ta đây liền muốn nhìn ngươi bảo vệ hắn như thế nào?” Nhìn thấy Lam Ẩn Nhan bảo vệ Tiêu Nhiên như thế, con ngươi Tiêu Dật để lộ quang mang phức tạp, sau đó hắn xiết chặt nắm đấm.
Khi mà ánh mắt Lam Ẩn Nhan và Tiêu Dật đối diện nhau đang xen lẫn sát khí cực kì nguy hiểm, thì cửa vang lên một giọng nói nữa.
“A, nơi này thật đúng là náo nhiệt. Trẫm sẽ không bỏ qua trò vui gì đi?” Khoé miệng hoàng đế Tiêu Trác hàm chứa ý cười hài hước, chậm rãi bước vào.
“Rất rõ ràng, hoàng huynh tới liền náo nhiệt!” Tiêu Dật buông nắm đấm ra, con ngươi âm lãnh nhìn về phía Tiêu Trác. Mà trong khẩu khí của hắn cất dấu một chút vị chua mà ngay cả hắn cũng hồn nhiên không biết. Trong Ngự hoa viên, Lam Ẩn Nhan múa và vẽ, không chỉ tác động tim mình, mà cũng đồng dạng rung động Tiêu Trác, hắn có thể từ kinh diễm trong ánh mắt Tiêu Trác đã nhận ra một tia muốn chiếm làm của riêng của hắn đối với Lam Ẩn Nhan. Lúc ấy trong lòng hắn liền thập phần khó chịu, bây giờ bớt trên mặt Lam Ẩn Nhan đã biến mất đi, chỉ sợ Tiêu Trác muốn chiếm lấy Lam Ẩn Nhan làm của riêng càng mạnh đi?
“Hoàng đế ca ca, ngươi cũng là đến tìm tỷ tỷ chơi sao?” Con ngươi Tiêu Nhiên càng doạ người, ôm thắt lưng Lam Ẩn Nhan cũng càng tăng thêm vài phần khí lực, bất quá trên mặt hắn cũng lộ vẻ cười ngây ngốc như cũ.
“Ta nghe nói Tam vương phi rời khỏi Ngự hoa viên thân thể có chút không thoải mái, cho nên đặc biệt tới thăm Tam vương phi, hôm nay thân thể Tam vương phi có tốt hơn chứ?” Tiêu Trác coi nhẹ ý vị thâm trường trong lời nói Tiêu Dật, trực tiếp đi tới trước mặt Lam Ẩn Nhan, con ngươi lạnh nhạt quét nhìn cánh tay Tiêu Nhiên ôm thắt lưng Lam Ẩn Nhan, sau đó vang vang cười nói.
Nhưng mà tim của hắn cũng mãnh liệt nhảy dựng, nàng… Bớt trên mặt thế nhưng không có? Giờ phút này nàng giống như tinh linh tiên tử hấp thụ tất cả linh khí trong trời đất, tuy rằng chưa trang điểm gì, nhưng lại xinh đẹp giống như khoảng không u lan, giữa tuyệt trần thoát tục ẩn chứa mị thái câu người, giữa sự nhu mềm như gió lại thấy cao ngạo trong trẻo nhưng lạnh lùng . Đây đúng thật là thiên nữ hạ phàm, tuyệt mĩ vô song, nhưng lại làm tim hắn bỗng nhiên mênh mông lên. Làm hắn hận không thể đem tất cả vật tốt đẹp nhất thế gian đặt dưới chân nàng, sau đó cũng chỉ vì muốn nàng cười nhẹ đối với mình.
“Nếu ngươi không đến thăm ta, có thể cơ thể của ta sẽ càng tốt hơn một chút” Khoé miệng Lam Ẩn Nhan mỉm cười, nhưng con ngươi cũng băng lãnh một mảnh, đây không phải là hành động mèo khóc chuột giả từ bi sao? Vì sao thân thể nàng khó chịu? Còn không phải do Tiêu Trác này hạ độc sao?
“Hoàng huynh, ngươi tựa hồ rất quan tâm ái phi của bổn vương, chỉ tiếc ái phi không lĩnh tình của ngươi?” Con ngươi sâu thẳm của Tiêu Dật có chút hàn quang chợt loé, xem ra Tiêu Trác hứng thú đối với Lam Ẩn Nhan so với mình tưởng tượng còn sâu hơn. Nếu không hắn tuyệt đối sẽ không bước vào Tam vương phủ này nửa bước.
“Nhan nhi, ngươi không lĩnh tình của trẫm sao? Trẫm thế nhưng mang theo một tâm chân thành đến thăm ngươi nga! Ngươi lạnh lùng như vậy, thật đúng là làm cho lòng trẫm rất bị tổn thương” Trước mặt Tiêu Dật cùng Tiêu Nhiên, Tiêu Trác thế nhưng không e dè gọi khuê danh Lam Ẩn Nhan.
“Hoàng huynh cũng đừng quên, Nhan nhi chính là Vương phi ngươi ban ân cho Thần đệ, ngươi ngay trước mặt thần đệ, nói như vậy với Vương phi của thần đệ, chỉ sợ là có hơi quá đi?” Con ngươi Tiêu Dật lãnh mị nhìn về phía Tiêu Trác.
“Các ngươi rất thích ở trong phòng ngủ của ta nói chuyện phiếm sao? Nếu nói như vậy, ta đây liền đem phòng ngủ tặng cho các ngươi, các ngươi chẩm rãi tán gẫu. Tiểu Tứ Tứ, chúng ta đi!” Lam Ẩn Nhan nhíu mi nhìn Tiêu Trác cùng Tiêu Dật, sau đó lạnh lùng mở miệng. Dứt lời, nàng cầm tay Tiêu Nhiên, sau đó kéo Tiêu Nhiên đi về phía cửa.
“Hì hì… Tiểu Tứ Tứ cùng tỷ tỷ đi chơi một chút!” Tiêu Nhiên nghe lời bị Lam Ẩn Nhan kéo ra phía cửa, mà nội tâm hắn cũng là hạnh phúc cười nói: Nương tử thân ái của ta, cứ giữ thái độ đối với bọn họ như vậy nga!
“Đứng lại!”
“Đứng lại!” Tiêu Trác cùng Tiêu Dật trăm miệng một lời hô lớn.
“Nhị vị lớn tiếng gọi ta lại như thế, chẳng lẽ có chuyện gì quan trọng muốn nói với ta?” Lam Ẩn Nhan xoay đầu qua, con ngươi lạnh lùng quét nhìn khuôn mặt Tiêu Trác cùng Tiêu Dật một vòng nói.
“Nhan nhi, nói như thế nào thì trẫm cũng là hoàng đế, trẫm đặc biệt tới thăm ngươi, cho dù ngươi không lĩnh tình của trẫm, thế nhưng còn dùng thái độ vô lễ như thế đối với trẫm, ngươi làm như vậy nhưng là có chút đại bất kính nga? Ngươi cũng biết đối với Hoàng đế đại bất kính là rất nghiêm trọng sao?” Giọng nói Tiêu Trác thực nhạt, nhưng ánh mắt nhìn Lam Ẩn Nhan rõ ràng mang theo uy hiếp.
“Xin hỏi… Ngươi là đang uy hiếp ta sao?” Lam Ẩn Nhan giễu cợt liếc nhìn Tiêu Trác, lạnh lùng mở miệng.
“Nhan nhi lời nói này nghiêm trọng chút, trẫm không uy hiếp ngươi, trẫm chỉ là thiện ý nhắc nhở ngươi, tính khí trẫm tuy rằng tốt, nhưng dù sao trẫm cùng là đương kim hoàng đế, ngươi không thể vô lễ với trẫm” Khoé miệng Tiêu Trác hàm chứa ý cười nói, nhưng trong lòng cũng có chút mất mát, hắn Tiêu Trác địa vị Hoàng đế cao quý, nữ nhân nào đối với hắn đều là ngoan ngoãn, nghĩ biện pháp lấy lòng hắn. Chỉ nàng, chỉ Lam Ẩn Nhan này, tựa hồ cho tới bây giờ sẽ không đem mình xem lướt qua.
“Xin hỏi đây là ngươi thiện ý nhắc nhở cùng uy hiếp người khác sao?” Lam Ẩn Nhan nhướn mày nói.
“Nhan nhi cần gì phải dùng thái độ lãnh đạm như thế nói chuyện với trẫm chứ? Lần trước chính là trẫm để cho ngươi hài lòng, đặc biệt cho ngươi gặp được Phong Y ngày nhớ đêm mong nga! Liền hướng điểm này, ngươi hẳn là đối với trẫm thân thiện chút đi?” Tiêu Trác ẩn nhẫn cơn tức, câu môi cười nói. Nếu đổi làm người khác đối với hắn vô lễ như vậy, hắn đã sớm ban thưởng tội chết, nhưng mà đối với Lam Ẩn Nhan này, hắn chính là dùng tới nhiều nhẫn nại chưa có bao giờ.
“Hắc hắc… Hoàng đế ca ca, Phong Y kia mới không phải là người tỷ tỷ ngày nhớ đêm mong đâu?” Không đợi Lam Ẩn Nhan nói chuyện, thanh âm kiều mị nhu cốt của Tiêu Nhiên bỗng nhiên vang lên.
“Nga? Lời này của Tứ đệ giải thích thế nào? Lần trước chính là Nhan nhi từ chính mồm mình thừa nhận nàng rất nhớ Phong Y” Con ngươi Tiêu Trác lạnh nhạt liếc nhìn Tiêu Nhiên nói.
“Chỉ là tỷ tỷ cùng Phong Y kia đùa giỡn! Kỳ thật người tỷ tỷ ngày nhớ đêm mong là Tiểu Tứ Tứ mới đúng” Tiêu Nhiên nói xong, đem đầu tựa vào đầu vai Lam Ẩn Nhan. Thân mình Lam Ẩn Nhan bỗng nhiên hơi hơi cứng đờ, bất quá cũng không cự tuyệt hành động của Tiêu Nhiên.
“Thật không? Vì sao Tứ hoàng đệ giống như rất tự tin nói người Nhan nhi ngày nhớ đêm mong là ngươi, mà không phải Phong Y chứ?” Tiêu Trác hừ lạnh nói, đáy mắt lộ một mảnh lạnh lẽo.
“Nếu như đối với một người ngày nhớ đêm mong, liền chứng minh tỷ tỷ thực thích người kia a, nhưng mà từ đầu tới cuối tỷ tỷ không thích Phong Y, lại làm sao có thể đối với Phong Y ngày nhớ đêm mong chứ?” Tiêu Nhiên vẻ mặt ngây thơ nói.
“Nhưng nàng ở trước mặt mọi người, chính mồm nàng nói rất thích Phong Y nga” Tiêu Trác nhíu mày nói, mà trong tâm hắn âm thầm bổ sủng một câu, ngươi lúc đó nghe được không phải còn rất phẫn nộ sao?.
“Tỷ tỷ, ngươi rất thích Phong Y kia sao?” Tuy rằng đã biết Lam Ẩn Nhan căn bản không thích Phong Y, nhưng Tiêu Nhiên vẫn muốn nghe chính mồm nàng nói ra.
“Lần trước tỷ tỷ không phải đã nói qua với ngươi sao? Tỷ tỷ không thích Phong Y kia, chẳng lẽ Tiểu Tứ Tứ hoài nghi lời nói của tỷ tỷ sao?” Lam Ẩn Nhan cười nhẹ nói, khi cùng Tiêu Nhiên nói chuyện nàng thu hồi ngữ khí lạnh băng.
“Tiểu Tứ Tứ mới không hoài nghi lời nói của tỷ tỷ đâu! Tiểu Tứ Tứ chỉ sợ là hoàng đế nói lung tung, mới để cho chính mồm tỷ tỷ nói ra cho hắn nghe. Bởi vì cho dù tỷ tỷ không nói cho Tiểu Tứ Tứ, Tiểu Tứ Tứ cũng tin tưởng tỷ tỷ sẽ không thích Phong Y kia” Ngón tay Tiêu Nhiên xanh nhạt như ngọc nhẹ nhàng quấn quanh sợi tóc Lam Ẩn Nhan, trên mặt cũng nổi lên một chút cười câu hồn người khác.
“Nga? Vì sao a?” Nhìn đến Tiêu Nhiên cười, Lam Ẩn Nhan không tự chủ được đem ngữ khí nói ra càng nhu hoà.
“Bởi vì Phong Y không xinh đẹp như Tiểu Tứ Tứ, cho nên khẳng định tỷ tỷ sẽ không thích Phong Y, tỷ tỷ chỉ biết thích xinh đẹp Tiểu Tứ Tứ” Tiêu Nhiên nghiêng đầu ngây ngốc cười nói, trong con ngươi một mảnh hồn nhiên.
“Ngươi nga!” Lời nói ngu đần cùng biểu tình nhu thuần của Tiêu Nhiên, làm cho khoé miệng Lam Ẩn Nhan hơi hơi run rẩy, biểu tình cũng có chút dở khóc dở cười.
“Tỷ tỷ, chẳng lẽ Tiểu Tứ Tứ nói không đúng sao? Chẳng lẽ tỷ tỷ không thích Tiểu Tứ Tứ sao?” Đôi mắt Tiêu Nhiên quyến rũ như tơ, trong con ngươi cũng lăn tăn gợn sóng câu dẫn Lam Ẩn Nhan.
“Đương nhiên tỷ tỷ thích Tiểu Tứ Tứ, ở trong Triều đại tràn ngập cặn bã, ta không thích Tiểu Tứ Tứ, còn có thể thích ai chứ?” Lam Ẩn Nhan lạnh lùng cười, sau đó giễu cợt nhìn về phía Tiêu Trác cùng Tiêu Dật. Trong mắt hai người này khi nhìn nàng đều là hào quang kinh diễm nàng cũng không quên, mà nàng cũng thống hận nhất là loại cặn bã trông mặt mà bắt hình dong này.
“Cặn bã? Nhan nhi hẳn là chỉ bổn vương đi?”
“Cặn bã? Nhan nhỉ sẽ không là chỉ trẫm đi?” Tiêu Dật cùng Tiêu Trác đồng thời mở miệng nói.
“Ai là người cặn bã thì trong lòng mình khẳng định rõ ràng! Bổn cô nương muốn cùng Tiểu Tứ Tứ đi chơi! Không phụng bồi!” Lam Ẩn Nhan hất đầu, nắm tay Tiêu Nhiên nghênh ngang mà đi. Hoàng đế thì như thế nào, Vương gia thì lại như thế nào? Ở trong mắt Lam Ẩn Nhan nàng, đều là chó má!
“Tương vương có mộng, Thần nữ vô tâm a! Hoàng đệ, xem ra nàng đối với ngươi không chỉ vô tâm, mà còn thập phần chán ghét” Tiêu Trác bạc môi xinh đẹp giơ lên, cười như không cười.
“Cũng vậy, chẳng lẽ ngươi cho rằng nàng đối với ngươi còn có hảo cảm sao?” Con ngươi Tiêu Dật trầm xuống, nhíu mày nhìn về phía Tiêu Trác.
“Rất hiển nhiên, nàng đối với ta cũng chán ghét đến cực điểm” Tiêu Trác nhún vai nói, bất quá trong con ngươi hắn che dấu một tia rét lạnh. Nàng càng khinh thường mình như vậy, mình lại càng muốn chinh phục nàng. Nhất thời, không khí trong phòng bởi vì ánh mắt giằng co kịch liệt của hai người mà hạ nhiệt độ.
“Nếu ngươi rất rõ ràng, cần gì phải tới đây tự đánh mất thể diện chứ?” Tiêu Dật trào phúng cười nói.
“Bởi vì nàng đáng giá ta tới đây tự đánh mất thể diện!” Tiêu Trác không chút che dấu nói.
“Bất quá ta vẫn phải nhắc nhở ngươi một câu, ngươi từng nói qua, mặc dù hậu cung ngươi ba nghìn giai nhân, nhưng mà trong lòng ngươi yêu chân chính chỉ có một mình Phượng nhi. Bây giờ ngươi vừa mới cưới nàng, liền lập tức yêu nữ nhân khác, như vậy chỉ sợ sẽ làm Phượng nhi thực thương tâm đi?” Tiêu Dật nắm chặt nắm đấm.
“Chẳng phải ngươi đã từng nói qua, lòng đối Phương nhi có trời đất chứng giám, sông cạn đá mòn vĩnh viễn không thay đổi, chẳng qua trẫm chỉ mới cưới Phượng nhi, ngươi cũng yêu thương nữ nhân khác, ngươi cho rằng ngươi có tư cách tới nhắc tỉnh trẫm sao?” Tiêu Trác châm chọc cười, sau đó xoay người rời đi.
Hắn đối với Lam Linh Phượng căn bản không yêu, hắn cưới nàng, đơn giản là Lam Linh Phượng là nữ nhân Tiêu Dật thích. Mà Tiêu Dật thích gì đó, hắn cũng sẽ không để hắn đoạt được trong tay, bao gồm Lam Ẩn Nhan này bên trong, hắn nhất định sẽ chinh phục nàng, làm cho nàng yêu mình. Bất quá… Lúc này đây không phải chỉ vì đả kích Tiêu Dật, mà quả thật là mình đối với nàng động tình thật.
“Ha ha, Tiêu Trác, nhìn tình hình hôm nay, chiến tranh giữa hai người các ngươi đã phát triển đến trình độ vận sức chờ phát động” Tiêu Dật sắc mặt âm trầm nhìn về phía Tiêu Trác rời đi.
Mà lúc này trong Hoàng cung…
Lam Linh Phượng chính là nghiêng người vào trên nhuyễn tháp tinh xảo hoa lệ, tuy nàng chỉ là Phi tử nhưng ỷ vào sự sủng ái của Tiêu Trác, mặc vào cung trang đỏ thẫm chỉ có Hoàng hậu mới có tư cách mặc, cổ áo dùng sợi tơ màu vàng thêu hoa văn Phượng hoàng, vạt áo lại thêu hoa văn tường vân màu vàng tinh xảo, trên búi tóc tinh xảo cắm đầy đá quý giá trị xa xỉ, một đôi mắt xếch kiều mị mặc dù hàm chứa ý cười, nhưng lại làm cung nữ quỳ xuống đất một bên sợ tới mức cả người đánh rùng mình, ngay cả thở dốc cũng thật là cẩn thận, sợ làm nàng tức giận thì đầu và người mình liền ở riêng.
“Tìm hiểu như thế nào?” Lam Linh Phượng đứng thẳng dậy, nâng tay giơ chén trà một bên lên, chậm chạp nhấp một ngụm nhẹ, sau đó ngữ khí lạnh lùng hỏi.
“Hồi bẩm Phượng phi nương nương, quả thật Hoàng thượng ra cung!” Cung nữ cung kính quỳ trên mặt đất, nhỏ giọng bẩm báo.
“Vô nghĩa, đương nhiên bản cung biết hắn ra cung, bản cung là hỏi ngươi hắn đi đâu?” Con ngươi Lam Linh Phượng toát ra lửa giận.
“Nương nương bớt giận, nô tỳ đáng chết” Cả người cung nữ run rẩy nói.
“Không muốn chết cũng đừng nhiều lời, lập tức trả lời bản cung” Lam Linh Phượng buông chén trà trong tay xuống, con ngươi âm trầm nói.
“Hồi… Hồi vương phi, nô tỳ từ Thái giám bên cạnh Hoàng thượng hỏi thăm được, hoàng thượng là… là đi Tam vương phủ” Ngữ khí Cung nữ lắp bắp.
“Hắn đi Tam vương phủ? Vì sao hắn lại đi Tam vương phủ?” Trong lòng Lam Linh Phượng nhen nhóm một chút dự cảm không tốt, quan hệ phức tạp giữa Tiêu Trác và Tiêu Dật, trong lòng nàng rất là rõ ràng, Tiêu Trác này vô duyên vô cớ đi Tam vương phủ làm gì chứ? Chẳng lẽ…
“Nghe nói thân mình Tam vương phi kia không thoải mái, cho nên hoàng thượng nói muốn đi thăm nàng!” Lời nói Cung nữ hồi bẩm càng ngày càng nhỏ.
“Nực cười, hắn chính là hoàng đế thân phận cao quý, thế nhưng tự mình chạy tới thăm tiện nhân kia? Biết tiện nhân kia vì sao thân mình không thoải mái không?” Mặt Lam Linh Phượng hơi hơi vặn vẹo, đầu ngón tay cũng kháp thật sâu vào trong lòng bàn tay, bén nhọn đau đớn như thế nào cũng không thể che dấu được sự khủng hoảng, tình thế giống như càng ngày càng nghiêm trọng, nghiêm trọng làm nàng có chút trở tay không kịp.
Ngày ấy, khi nàng nhìn thấy Tiêu Dật tự mình ôm Lam Ẩn Nhan rời khỏi Ngự hoa viên, nàng chỉ biết Tiêu Dật đối với Lam Ẩn Nhan động tình thật, nàng đặc biệt khiến cho thị vệ bên người mình thúc mã đuổi theo, đưa cho Tiêu Dật khăn thêu uyên ương của mình, nhưng Tiêu Dật thế nhưng cự tuyệt khăn lụa của nàng, trên mặt khăn lụa kia thêu lời nói, trước kia là nàng thường xuyên nói với Tiêu Dật, mỗi lần Tiêu Dật nghe nàng nói những lời này, đều là dùng một loại ánh mắt si mê nhìn mình, nàng vốn là muốn dùng hai câu nói này, đem Tiêu Dật nhớ lại, để vãn hồi tâm Tiêu Dật yêu mình, nàng nghĩ đến Tiêu Dật sẽ nhất định nhận lấy, nhưng kết quả hắn thế nhưng cự tuyệt khăn lụa của mình. Khi đó nàng chỉ biết, tâm Tiêu Dật đối với mình đã dần dẫn bắt đầu thay đổi. Bắt quá cho dù tâm Tiêu Dật thay đổi cũng không quan hệ, dù sao yêu Tiêu Dật chung quy cũng kém xa so với vị trí Hoàng hậu mà mình dã tâm tới cường liệt. Cho nên bây giờ đối với nàng mà nói, là là xuyên trụ tâm của Tiêu Trác.
Nhưng mà liền ngay cả Tiêu Trác cũng tựa hồ si mê con tiện nhân kia, điều này không khỏi làm lòng nàng khủng hoảng lên. Đó là một loại sợ hãi rơi từ Thiên đường vào Địa ngục, không thể, tuyệt đối nàng không thể để cho Tiêu Trác yêu cái tiện nhân kia. Trong Ngự hoa viên, ánh mắt Tiêu Trác nhìn Lam Ẩn Nhan là kinh diễm như vậy, thậm chí còn mang theo mãnh liệt muốn chiếm lấy làm của riêng của nam nhân, càng sâu tới còn có một loại si mê mà chưa bao giờ có đối với Lam Linh Phượng nàng. Tuy rằng nàng biết tình yêu của Đế vương luôn thay đổi bất thường, cho dù hứa hẹn cũng có thể tuỳ thời trở thành phế thải, nhưng nàng dựa vào chính dung mạo tuyệt sắc và tài hoa hơn người mà thiên hạ không có người nào có thể địch, cho là mình có thể nắm được Tiêu Trác trong tay. Nhưng mà hôm nay nàng biết mình có thể đi nước cờ sai lầm rồi. Không, Lam Linh Phượng nàng muốn gì đó chưa bao giờ không có được. Tâm Tiêu Dật nàng tiếp tục muốn vãn hồi, vị Hoàng hậu này nàng cũng vẫn muốn như cũ.
“Hồi bẩm nương nương, nô tỳ không…. Không tìm hiểu được vì sao thân mình Tam vương phi không thoải mái” Cả người cung nữ ghé vào trên đất.
“Cút ra ngoài! Còn có, về sau trước mặt bản cung không được xưng nữ nhân kia là Tam vương phi, trực tiếp xưng hô nàng là tiện nhận cho ta!” Lam Linh Phượng cầm chén trà trong tay ném về phía cung nữ quỳ trên mặt đất.
“Nương nương bớt giận, nô tỳ liền cút ra ngoài!” Cung nữ bị cái chén đập vào mặt đau cũng không dám kêu một tiếng, liền cút chạy ra ngoài Tẩm cung.
Nhìn cung nữ rời đi, Lam Linh Phượng hít mấy hơi thật sâu, sau đó từ nhuyễn tháp đứng lên, bắt đầu phiền chán đi qua đi lại trong điện.
“Lam Ẩn Nhan, ta sẽ không buông tha cho ngươi! Tối nay, ta khiến cho ngươi sống không bằng chết” Con ngươi Lam Linh Phượng toát ra sát khí âm lãnh, khuôn mặt vốn dĩ rất quyến rũ cũng hoàn toàn dữ tợn lên…
“Ngươi buông tỷ tỷ ra cho ra!” Cùng lúc đó, Tiêu Nhiên cũng đưa tay kéo, đem thân mình Lam Ẩn Nhan gắt gao ôm ở trong lòng.
“Bây giờ Nhan nhi là Vương phi của Bổn vương, bổn vương so với bất luận kẻ nào đều có tư cách ôm nàng, cho nên người phải buông Nhan nhi ra nhưng thật ra là Tứ đệ ngươi đi?” Tiêu Dật còn lại là khẽ liếc nhìn Lam Ẩn Nhan, sau đó khoé miệng xuất hiện một tia cười lạnh nhìn về phía Tiêu Nhiên.
“Tam ca ca, căn bản tỷ tỷ không thích cho ngươi ôm. Hơn nữa tỷ tỷ nói, về sau nàng sẽ hưu Tam ca ca ngươi. Tỷ tỷ còn nói, sau khi nàng hưu Tam ca ca sẽ gả cho Tiểu Tứ Tứ! Cho nên về sau tỷ tỷ sẽ là nương tử của Tiểu Tứ Tứ, đương nhiên Tiểu Tứ Tứ có tư cách ôm tỷ tỷ!” Tiêu Nhiên nhìn nhìn Tiêu Dật, sau đó vẻ mặt thành thật nói, hơn nữa hắn đem thân thể Lam Ẩn Nhan ôm càng chặt hơn.
“Nương tử?” Lam Ẩn Nhan lại là ngẩn người, quay đầu nhìn về phía Tiêu Nhiên. Xưng hô rất quen thuộc a? Đúng rồi, đêm qua trong mộng nam tử không thấy rõ mặt cùng mình triền miên cũng luôn luôn ở bên tai nàng liều mạng kêu nàng là nương tử. Trời ạ? Hay là đêm qua mình mơ thấy nam tử không rõ mặt kia chính là Tiểu Tứ Tứ? Chẳng lẽ mình thật là yêu hắn? Cho nên mới mơ thấy cùng hắn cái kia?
“Tỷ tỷ, Tiểu Tứ Tứ nói rất đúng đi? Ngươi về sau sẽ là nương tử của Tiểu Tứ Tứ, cho nên Tiểu Tứ Tứ có thể ôm ngươi” Bỗng chốc Tiêu Nhiên đem mặt mình dán lên trên mặt Lam Ẩn Nhan, trong ngữ khí kiều mị tận xương mang theo nhè nhẹ dụ hoặc nói. Bất quá trong lòng hắn cũng là vô cùng âm u lạnh lẽo, thật ra thì bây giờ hắn rất muốn hoàn toàn đem Nhan Nhi yêu dấu ra khỏi Tam vương phủ này, nhưng mà hắn biết mình bây giờ còn không thể làm như vậy. Bởi vì bây giờ hắn ở trong lòng Nhan nhi chỉ là một ngốc tử, trước khi Nhan nhi còn không yêu mình, nếu mình tuỳ tiện bóc lớp mặt nạ nói cho Nhan nhi, vậy khi Nhan nhi biết mình kỳ thực vẫn luôn giả ngu lừa nàng, nàng nhất định sẽ rất tức giận, cho nên bây giờ hắn căn bản không dám mạo hiểm bóc lớp mặt nạ nguỵ trang này ra, bây giờ hắn phải chịu đựng, vẫn chịu đựng đến khi Lam Ẩn Nhan yêu hắn mới thôi. Nếu trong lòng Nhan nhi hoàn toàn yêu mình, về sau nếu nàng phát hiện mình từng giả ngu lừa nàng, hẳn là sẽ bởi vì yêu mình mà tha thứ cho mình đi?
“Tê…” Lam Ẩn Nhan thở một hơi lãnh khí, nghe được Tiêu Nhiên gọi mình là nương tử, trong cơ thể nàng giống như có một loại nhiệt lượng thiêu đốt không thể nói, nàng cứ ngây ngốc để Tiêu Nhiên ôm chặt như vậy như vậy .
“Ha ha, mặc kệ về sau thế nào, bây giờ Nhan nhi vẫn là Vương phi của bổn vương. Tin tưởng Nhan nhi sợ rằng trong thời gian ngắn vẫn còn luyến tiếc rời đi bổn vương. Nhan nhi, ngươi nói phải không?” Tiêu Dật ánh mắt thâm thuý nhìn về phía Lam Ẩn Nhan, hắn rất muốn biết Tiêu Trác kia, nếu hắn khiến cho Phong Y hạ độc Lam Ẩn Nhan, khi Lam Ẩn Nhan không có ăn cắp được hai cái kia tới tay, bọn họ tuyệt đối sẽ không đem giải dược cho Lam Ẩn Nhan. Cho nên Lam Ẩn Nhan vì giải độc cho bản thân, cho dù lại thống hận mình, nàng cũng không thể không lựa chọn tiếp tục đợi bên cạnh mình.
“Tiêu Dật, ngươi đã nói rất nhiều lời vô ích, bây giờ ngươi có thể cút” Con ngươi Lam Ẩn Nhan lạnh lẽo nhìn về phía Tiêu Dật, cắn răng nặn ra một câu. Nàng đương nhiên biết ý tứ trong lời nói của Tiêu Dật, nhưng mà hoàn hảo hắn không đề cập tới chuyện giải dược, nhắc tới giải dược này lửa giận của nàng càng lớn hơn.
Mà Tiêu Nhiên khi nghe Tiêu Dật nói, trong con ngươi cũng che dấu hàn băng, nhất thời sắc bén giống như đỉnh băng, trong phòng ngủ cũng lặng lẽ thổi quét một tia hơi thở tử vong không dễ phát hiện. Chuyện Lam Ẩn Nhan trúng độc, hắn đã từ trong miệng Nguyệt Tu La nghe được, hắn thế mới biết mình lúc trước hiểu lầm Nhan nhi, thì ra nàng ở trong rừng Hoa Lê thề sống chết bảo vệ Phong Y, chỉ là vì lấy được giải dược. Bởi vì Nguyệt Tu La không hồi báo đúng lúc, cuối cùng lại làm mình thiếu chút nữa hiểu lầm Nhan nhi yêu dấu, cho nên hắn đã hung hăng trừng phạt Nguyệt Tu La, bắt đầu từ hôm nay, hàng đêm Nguyệt Tu La đều muốn nếm thử đến thống khổ bởi vạn xà truỳ tâm.
Đêm qua, hắn từng dò xét qua mạch cho Nhan nhi, nhưng mà hắn căn bản không thể dò ra Nhan nhi trúng độc. Trên thế giới này chỉ có một loại độc dược, trừ phi làm độc dược kia thời điểm phát tác mới có thể nhận thấy, thời gian còn lại mặc cho người có y thuật cao minh đến đâu đều không thể nhìn ra, thì phải là thiên hạ đệ nhất kỳ độc. Nhưng theo hắn biết Đệ nhất kỳ độc này căn bản không có giải dược, trừ phi… Là vật như vậy.
Nhan nhi, ngươi yên tâm, ngươi là nương tử mà Tiêu Nhiên ta dùng sinh mệnh đi yêu, vô luận độc này có bao nhiêu khó giải, nhất định trong vòng thời gian ngắn nhất vi phu cũng sẽ tìm được thứ kia giúp ngươi giải độc. Bởi vì thiên hạ này, chỉ cần vi phu muốn gì đó, thì chưa từng không chiếm được, đương nhiên… Trừ vi phu yêu trái tim kia của ngươi, cho nên vi phu chỉ có thể chờ, đi chờ ngươi cam tâm tình nguyện đem trái tim ngươi giao ra đây.
“Cút? Nơi này là Tam vương phu, cho dù người muốn cút, chỉ sợ cũng không tới phiên bổn vương đi? Tiêu Nhiên, ngươi lập tức cút về Tứ vương phủ cho ta, về sau không được bước vào Tam vương phủ nửa bước, nếu không đừng trách ta đối với ngươi không khách khí” Tiêu Dật lạnh lùng cười, con ngươi sắc bén nhìn về phía Tiêu Nhiên.
“Tỷ tỷ, Tam ca ca hung Tiểu Tứ Tứ! Tiểu Tứ Tứ rất sợ đó nga!” Nghe được Tiêu Dật nói, thân thể Tiêu Nhiên lập tức run run một trận, sau đó con ngươi đáng thương hề hề nhìn về phía Lam Ẩn Nhan. Tiêu Dật, đừng nói ta muốn tới thì tới, chính là ta muốn giết ngươi, cũng là chuyện dễ dàng. Chẳng qua vì để tận mắt nhìn thấy ngươi cùng Tiêu Trác tự giết lẫn nhau, ta đây mới miễn cưỡng lưu lại cho ngươi một mạng chó.
“Ngươi không muốn cho Tiểu Tứ Tứ tới sao? Ta liền cố tình muốn cho hắn đến. Nếu ngươi dám đụng hắn một chút, ta liền động ngươi trăm cái” Nghe được Tiêu Dật nói, con ngươi Lam Ẩn Nhan lãnh lệ nhìn về phía Tiêu Dật, nàng sẽ không để cho bất luận kẻ nào xúc phạm tới Tiểu Tứ Tứ, bởi vì nàng từng đáp ứng với Tiêu Tứ Tứ rằng nàng sẽ bảo vệ hắn.
“Phải không? Nếu đúng là ngươi để ý hắn như vậy? Hôm nay ta đây liền muốn nhìn ngươi bảo vệ hắn như thế nào?” Nhìn thấy Lam Ẩn Nhan bảo vệ Tiêu Nhiên như thế, con ngươi Tiêu Dật để lộ quang mang phức tạp, sau đó hắn xiết chặt nắm đấm.
Khi mà ánh mắt Lam Ẩn Nhan và Tiêu Dật đối diện nhau đang xen lẫn sát khí cực kì nguy hiểm, thì cửa vang lên một giọng nói nữa.
“A, nơi này thật đúng là náo nhiệt. Trẫm sẽ không bỏ qua trò vui gì đi?” Khoé miệng hoàng đế Tiêu Trác hàm chứa ý cười hài hước, chậm rãi bước vào.
“Rất rõ ràng, hoàng huynh tới liền náo nhiệt!” Tiêu Dật buông nắm đấm ra, con ngươi âm lãnh nhìn về phía Tiêu Trác. Mà trong khẩu khí của hắn cất dấu một chút vị chua mà ngay cả hắn cũng hồn nhiên không biết. Trong Ngự hoa viên, Lam Ẩn Nhan múa và vẽ, không chỉ tác động tim mình, mà cũng đồng dạng rung động Tiêu Trác, hắn có thể từ kinh diễm trong ánh mắt Tiêu Trác đã nhận ra một tia muốn chiếm làm của riêng của hắn đối với Lam Ẩn Nhan. Lúc ấy trong lòng hắn liền thập phần khó chịu, bây giờ bớt trên mặt Lam Ẩn Nhan đã biến mất đi, chỉ sợ Tiêu Trác muốn chiếm lấy Lam Ẩn Nhan làm của riêng càng mạnh đi?
“Hoàng đế ca ca, ngươi cũng là đến tìm tỷ tỷ chơi sao?” Con ngươi Tiêu Nhiên càng doạ người, ôm thắt lưng Lam Ẩn Nhan cũng càng tăng thêm vài phần khí lực, bất quá trên mặt hắn cũng lộ vẻ cười ngây ngốc như cũ.
“Ta nghe nói Tam vương phi rời khỏi Ngự hoa viên thân thể có chút không thoải mái, cho nên đặc biệt tới thăm Tam vương phi, hôm nay thân thể Tam vương phi có tốt hơn chứ?” Tiêu Trác coi nhẹ ý vị thâm trường trong lời nói Tiêu Dật, trực tiếp đi tới trước mặt Lam Ẩn Nhan, con ngươi lạnh nhạt quét nhìn cánh tay Tiêu Nhiên ôm thắt lưng Lam Ẩn Nhan, sau đó vang vang cười nói.
Nhưng mà tim của hắn cũng mãnh liệt nhảy dựng, nàng… Bớt trên mặt thế nhưng không có? Giờ phút này nàng giống như tinh linh tiên tử hấp thụ tất cả linh khí trong trời đất, tuy rằng chưa trang điểm gì, nhưng lại xinh đẹp giống như khoảng không u lan, giữa tuyệt trần thoát tục ẩn chứa mị thái câu người, giữa sự nhu mềm như gió lại thấy cao ngạo trong trẻo nhưng lạnh lùng . Đây đúng thật là thiên nữ hạ phàm, tuyệt mĩ vô song, nhưng lại làm tim hắn bỗng nhiên mênh mông lên. Làm hắn hận không thể đem tất cả vật tốt đẹp nhất thế gian đặt dưới chân nàng, sau đó cũng chỉ vì muốn nàng cười nhẹ đối với mình.
“Nếu ngươi không đến thăm ta, có thể cơ thể của ta sẽ càng tốt hơn một chút” Khoé miệng Lam Ẩn Nhan mỉm cười, nhưng con ngươi cũng băng lãnh một mảnh, đây không phải là hành động mèo khóc chuột giả từ bi sao? Vì sao thân thể nàng khó chịu? Còn không phải do Tiêu Trác này hạ độc sao?
“Hoàng huynh, ngươi tựa hồ rất quan tâm ái phi của bổn vương, chỉ tiếc ái phi không lĩnh tình của ngươi?” Con ngươi sâu thẳm của Tiêu Dật có chút hàn quang chợt loé, xem ra Tiêu Trác hứng thú đối với Lam Ẩn Nhan so với mình tưởng tượng còn sâu hơn. Nếu không hắn tuyệt đối sẽ không bước vào Tam vương phủ này nửa bước.
“Nhan nhi, ngươi không lĩnh tình của trẫm sao? Trẫm thế nhưng mang theo một tâm chân thành đến thăm ngươi nga! Ngươi lạnh lùng như vậy, thật đúng là làm cho lòng trẫm rất bị tổn thương” Trước mặt Tiêu Dật cùng Tiêu Nhiên, Tiêu Trác thế nhưng không e dè gọi khuê danh Lam Ẩn Nhan.
“Hoàng huynh cũng đừng quên, Nhan nhi chính là Vương phi ngươi ban ân cho Thần đệ, ngươi ngay trước mặt thần đệ, nói như vậy với Vương phi của thần đệ, chỉ sợ là có hơi quá đi?” Con ngươi Tiêu Dật lãnh mị nhìn về phía Tiêu Trác.
“Các ngươi rất thích ở trong phòng ngủ của ta nói chuyện phiếm sao? Nếu nói như vậy, ta đây liền đem phòng ngủ tặng cho các ngươi, các ngươi chẩm rãi tán gẫu. Tiểu Tứ Tứ, chúng ta đi!” Lam Ẩn Nhan nhíu mi nhìn Tiêu Trác cùng Tiêu Dật, sau đó lạnh lùng mở miệng. Dứt lời, nàng cầm tay Tiêu Nhiên, sau đó kéo Tiêu Nhiên đi về phía cửa.
“Hì hì… Tiểu Tứ Tứ cùng tỷ tỷ đi chơi một chút!” Tiêu Nhiên nghe lời bị Lam Ẩn Nhan kéo ra phía cửa, mà nội tâm hắn cũng là hạnh phúc cười nói: Nương tử thân ái của ta, cứ giữ thái độ đối với bọn họ như vậy nga!
“Đứng lại!”
“Đứng lại!” Tiêu Trác cùng Tiêu Dật trăm miệng một lời hô lớn.
“Nhị vị lớn tiếng gọi ta lại như thế, chẳng lẽ có chuyện gì quan trọng muốn nói với ta?” Lam Ẩn Nhan xoay đầu qua, con ngươi lạnh lùng quét nhìn khuôn mặt Tiêu Trác cùng Tiêu Dật một vòng nói.
“Nhan nhi, nói như thế nào thì trẫm cũng là hoàng đế, trẫm đặc biệt tới thăm ngươi, cho dù ngươi không lĩnh tình của trẫm, thế nhưng còn dùng thái độ vô lễ như thế đối với trẫm, ngươi làm như vậy nhưng là có chút đại bất kính nga? Ngươi cũng biết đối với Hoàng đế đại bất kính là rất nghiêm trọng sao?” Giọng nói Tiêu Trác thực nhạt, nhưng ánh mắt nhìn Lam Ẩn Nhan rõ ràng mang theo uy hiếp.
“Xin hỏi… Ngươi là đang uy hiếp ta sao?” Lam Ẩn Nhan giễu cợt liếc nhìn Tiêu Trác, lạnh lùng mở miệng.
“Nhan nhi lời nói này nghiêm trọng chút, trẫm không uy hiếp ngươi, trẫm chỉ là thiện ý nhắc nhở ngươi, tính khí trẫm tuy rằng tốt, nhưng dù sao trẫm cùng là đương kim hoàng đế, ngươi không thể vô lễ với trẫm” Khoé miệng Tiêu Trác hàm chứa ý cười nói, nhưng trong lòng cũng có chút mất mát, hắn Tiêu Trác địa vị Hoàng đế cao quý, nữ nhân nào đối với hắn đều là ngoan ngoãn, nghĩ biện pháp lấy lòng hắn. Chỉ nàng, chỉ Lam Ẩn Nhan này, tựa hồ cho tới bây giờ sẽ không đem mình xem lướt qua.
“Xin hỏi đây là ngươi thiện ý nhắc nhở cùng uy hiếp người khác sao?” Lam Ẩn Nhan nhướn mày nói.
“Nhan nhi cần gì phải dùng thái độ lãnh đạm như thế nói chuyện với trẫm chứ? Lần trước chính là trẫm để cho ngươi hài lòng, đặc biệt cho ngươi gặp được Phong Y ngày nhớ đêm mong nga! Liền hướng điểm này, ngươi hẳn là đối với trẫm thân thiện chút đi?” Tiêu Trác ẩn nhẫn cơn tức, câu môi cười nói. Nếu đổi làm người khác đối với hắn vô lễ như vậy, hắn đã sớm ban thưởng tội chết, nhưng mà đối với Lam Ẩn Nhan này, hắn chính là dùng tới nhiều nhẫn nại chưa có bao giờ.
“Hắc hắc… Hoàng đế ca ca, Phong Y kia mới không phải là người tỷ tỷ ngày nhớ đêm mong đâu?” Không đợi Lam Ẩn Nhan nói chuyện, thanh âm kiều mị nhu cốt của Tiêu Nhiên bỗng nhiên vang lên.
“Nga? Lời này của Tứ đệ giải thích thế nào? Lần trước chính là Nhan nhi từ chính mồm mình thừa nhận nàng rất nhớ Phong Y” Con ngươi Tiêu Trác lạnh nhạt liếc nhìn Tiêu Nhiên nói.
“Chỉ là tỷ tỷ cùng Phong Y kia đùa giỡn! Kỳ thật người tỷ tỷ ngày nhớ đêm mong là Tiểu Tứ Tứ mới đúng” Tiêu Nhiên nói xong, đem đầu tựa vào đầu vai Lam Ẩn Nhan. Thân mình Lam Ẩn Nhan bỗng nhiên hơi hơi cứng đờ, bất quá cũng không cự tuyệt hành động của Tiêu Nhiên.
“Thật không? Vì sao Tứ hoàng đệ giống như rất tự tin nói người Nhan nhi ngày nhớ đêm mong là ngươi, mà không phải Phong Y chứ?” Tiêu Trác hừ lạnh nói, đáy mắt lộ một mảnh lạnh lẽo.
“Nếu như đối với một người ngày nhớ đêm mong, liền chứng minh tỷ tỷ thực thích người kia a, nhưng mà từ đầu tới cuối tỷ tỷ không thích Phong Y, lại làm sao có thể đối với Phong Y ngày nhớ đêm mong chứ?” Tiêu Nhiên vẻ mặt ngây thơ nói.
“Nhưng nàng ở trước mặt mọi người, chính mồm nàng nói rất thích Phong Y nga” Tiêu Trác nhíu mày nói, mà trong tâm hắn âm thầm bổ sủng một câu, ngươi lúc đó nghe được không phải còn rất phẫn nộ sao?.
“Tỷ tỷ, ngươi rất thích Phong Y kia sao?” Tuy rằng đã biết Lam Ẩn Nhan căn bản không thích Phong Y, nhưng Tiêu Nhiên vẫn muốn nghe chính mồm nàng nói ra.
“Lần trước tỷ tỷ không phải đã nói qua với ngươi sao? Tỷ tỷ không thích Phong Y kia, chẳng lẽ Tiểu Tứ Tứ hoài nghi lời nói của tỷ tỷ sao?” Lam Ẩn Nhan cười nhẹ nói, khi cùng Tiêu Nhiên nói chuyện nàng thu hồi ngữ khí lạnh băng.
“Tiểu Tứ Tứ mới không hoài nghi lời nói của tỷ tỷ đâu! Tiểu Tứ Tứ chỉ sợ là hoàng đế nói lung tung, mới để cho chính mồm tỷ tỷ nói ra cho hắn nghe. Bởi vì cho dù tỷ tỷ không nói cho Tiểu Tứ Tứ, Tiểu Tứ Tứ cũng tin tưởng tỷ tỷ sẽ không thích Phong Y kia” Ngón tay Tiêu Nhiên xanh nhạt như ngọc nhẹ nhàng quấn quanh sợi tóc Lam Ẩn Nhan, trên mặt cũng nổi lên một chút cười câu hồn người khác.
“Nga? Vì sao a?” Nhìn đến Tiêu Nhiên cười, Lam Ẩn Nhan không tự chủ được đem ngữ khí nói ra càng nhu hoà.
“Bởi vì Phong Y không xinh đẹp như Tiểu Tứ Tứ, cho nên khẳng định tỷ tỷ sẽ không thích Phong Y, tỷ tỷ chỉ biết thích xinh đẹp Tiểu Tứ Tứ” Tiêu Nhiên nghiêng đầu ngây ngốc cười nói, trong con ngươi một mảnh hồn nhiên.
“Ngươi nga!” Lời nói ngu đần cùng biểu tình nhu thuần của Tiêu Nhiên, làm cho khoé miệng Lam Ẩn Nhan hơi hơi run rẩy, biểu tình cũng có chút dở khóc dở cười.
“Tỷ tỷ, chẳng lẽ Tiểu Tứ Tứ nói không đúng sao? Chẳng lẽ tỷ tỷ không thích Tiểu Tứ Tứ sao?” Đôi mắt Tiêu Nhiên quyến rũ như tơ, trong con ngươi cũng lăn tăn gợn sóng câu dẫn Lam Ẩn Nhan.
“Đương nhiên tỷ tỷ thích Tiểu Tứ Tứ, ở trong Triều đại tràn ngập cặn bã, ta không thích Tiểu Tứ Tứ, còn có thể thích ai chứ?” Lam Ẩn Nhan lạnh lùng cười, sau đó giễu cợt nhìn về phía Tiêu Trác cùng Tiêu Dật. Trong mắt hai người này khi nhìn nàng đều là hào quang kinh diễm nàng cũng không quên, mà nàng cũng thống hận nhất là loại cặn bã trông mặt mà bắt hình dong này.
“Cặn bã? Nhan nhi hẳn là chỉ bổn vương đi?”
“Cặn bã? Nhan nhỉ sẽ không là chỉ trẫm đi?” Tiêu Dật cùng Tiêu Trác đồng thời mở miệng nói.
“Ai là người cặn bã thì trong lòng mình khẳng định rõ ràng! Bổn cô nương muốn cùng Tiểu Tứ Tứ đi chơi! Không phụng bồi!” Lam Ẩn Nhan hất đầu, nắm tay Tiêu Nhiên nghênh ngang mà đi. Hoàng đế thì như thế nào, Vương gia thì lại như thế nào? Ở trong mắt Lam Ẩn Nhan nàng, đều là chó má!
“Tương vương có mộng, Thần nữ vô tâm a! Hoàng đệ, xem ra nàng đối với ngươi không chỉ vô tâm, mà còn thập phần chán ghét” Tiêu Trác bạc môi xinh đẹp giơ lên, cười như không cười.
“Cũng vậy, chẳng lẽ ngươi cho rằng nàng đối với ngươi còn có hảo cảm sao?” Con ngươi Tiêu Dật trầm xuống, nhíu mày nhìn về phía Tiêu Trác.
“Rất hiển nhiên, nàng đối với ta cũng chán ghét đến cực điểm” Tiêu Trác nhún vai nói, bất quá trong con ngươi hắn che dấu một tia rét lạnh. Nàng càng khinh thường mình như vậy, mình lại càng muốn chinh phục nàng. Nhất thời, không khí trong phòng bởi vì ánh mắt giằng co kịch liệt của hai người mà hạ nhiệt độ.
“Nếu ngươi rất rõ ràng, cần gì phải tới đây tự đánh mất thể diện chứ?” Tiêu Dật trào phúng cười nói.
“Bởi vì nàng đáng giá ta tới đây tự đánh mất thể diện!” Tiêu Trác không chút che dấu nói.
“Bất quá ta vẫn phải nhắc nhở ngươi một câu, ngươi từng nói qua, mặc dù hậu cung ngươi ba nghìn giai nhân, nhưng mà trong lòng ngươi yêu chân chính chỉ có một mình Phượng nhi. Bây giờ ngươi vừa mới cưới nàng, liền lập tức yêu nữ nhân khác, như vậy chỉ sợ sẽ làm Phượng nhi thực thương tâm đi?” Tiêu Dật nắm chặt nắm đấm.
“Chẳng phải ngươi đã từng nói qua, lòng đối Phương nhi có trời đất chứng giám, sông cạn đá mòn vĩnh viễn không thay đổi, chẳng qua trẫm chỉ mới cưới Phượng nhi, ngươi cũng yêu thương nữ nhân khác, ngươi cho rằng ngươi có tư cách tới nhắc tỉnh trẫm sao?” Tiêu Trác châm chọc cười, sau đó xoay người rời đi.
Hắn đối với Lam Linh Phượng căn bản không yêu, hắn cưới nàng, đơn giản là Lam Linh Phượng là nữ nhân Tiêu Dật thích. Mà Tiêu Dật thích gì đó, hắn cũng sẽ không để hắn đoạt được trong tay, bao gồm Lam Ẩn Nhan này bên trong, hắn nhất định sẽ chinh phục nàng, làm cho nàng yêu mình. Bất quá… Lúc này đây không phải chỉ vì đả kích Tiêu Dật, mà quả thật là mình đối với nàng động tình thật.
“Ha ha, Tiêu Trác, nhìn tình hình hôm nay, chiến tranh giữa hai người các ngươi đã phát triển đến trình độ vận sức chờ phát động” Tiêu Dật sắc mặt âm trầm nhìn về phía Tiêu Trác rời đi.
Mà lúc này trong Hoàng cung…
Lam Linh Phượng chính là nghiêng người vào trên nhuyễn tháp tinh xảo hoa lệ, tuy nàng chỉ là Phi tử nhưng ỷ vào sự sủng ái của Tiêu Trác, mặc vào cung trang đỏ thẫm chỉ có Hoàng hậu mới có tư cách mặc, cổ áo dùng sợi tơ màu vàng thêu hoa văn Phượng hoàng, vạt áo lại thêu hoa văn tường vân màu vàng tinh xảo, trên búi tóc tinh xảo cắm đầy đá quý giá trị xa xỉ, một đôi mắt xếch kiều mị mặc dù hàm chứa ý cười, nhưng lại làm cung nữ quỳ xuống đất một bên sợ tới mức cả người đánh rùng mình, ngay cả thở dốc cũng thật là cẩn thận, sợ làm nàng tức giận thì đầu và người mình liền ở riêng.
“Tìm hiểu như thế nào?” Lam Linh Phượng đứng thẳng dậy, nâng tay giơ chén trà một bên lên, chậm chạp nhấp một ngụm nhẹ, sau đó ngữ khí lạnh lùng hỏi.
“Hồi bẩm Phượng phi nương nương, quả thật Hoàng thượng ra cung!” Cung nữ cung kính quỳ trên mặt đất, nhỏ giọng bẩm báo.
“Vô nghĩa, đương nhiên bản cung biết hắn ra cung, bản cung là hỏi ngươi hắn đi đâu?” Con ngươi Lam Linh Phượng toát ra lửa giận.
“Nương nương bớt giận, nô tỳ đáng chết” Cả người cung nữ run rẩy nói.
“Không muốn chết cũng đừng nhiều lời, lập tức trả lời bản cung” Lam Linh Phượng buông chén trà trong tay xuống, con ngươi âm trầm nói.
“Hồi… Hồi vương phi, nô tỳ từ Thái giám bên cạnh Hoàng thượng hỏi thăm được, hoàng thượng là… là đi Tam vương phủ” Ngữ khí Cung nữ lắp bắp.
“Hắn đi Tam vương phủ? Vì sao hắn lại đi Tam vương phủ?” Trong lòng Lam Linh Phượng nhen nhóm một chút dự cảm không tốt, quan hệ phức tạp giữa Tiêu Trác và Tiêu Dật, trong lòng nàng rất là rõ ràng, Tiêu Trác này vô duyên vô cớ đi Tam vương phủ làm gì chứ? Chẳng lẽ…
“Nghe nói thân mình Tam vương phi kia không thoải mái, cho nên hoàng thượng nói muốn đi thăm nàng!” Lời nói Cung nữ hồi bẩm càng ngày càng nhỏ.
“Nực cười, hắn chính là hoàng đế thân phận cao quý, thế nhưng tự mình chạy tới thăm tiện nhân kia? Biết tiện nhân kia vì sao thân mình không thoải mái không?” Mặt Lam Linh Phượng hơi hơi vặn vẹo, đầu ngón tay cũng kháp thật sâu vào trong lòng bàn tay, bén nhọn đau đớn như thế nào cũng không thể che dấu được sự khủng hoảng, tình thế giống như càng ngày càng nghiêm trọng, nghiêm trọng làm nàng có chút trở tay không kịp.
Ngày ấy, khi nàng nhìn thấy Tiêu Dật tự mình ôm Lam Ẩn Nhan rời khỏi Ngự hoa viên, nàng chỉ biết Tiêu Dật đối với Lam Ẩn Nhan động tình thật, nàng đặc biệt khiến cho thị vệ bên người mình thúc mã đuổi theo, đưa cho Tiêu Dật khăn thêu uyên ương của mình, nhưng Tiêu Dật thế nhưng cự tuyệt khăn lụa của nàng, trên mặt khăn lụa kia thêu lời nói, trước kia là nàng thường xuyên nói với Tiêu Dật, mỗi lần Tiêu Dật nghe nàng nói những lời này, đều là dùng một loại ánh mắt si mê nhìn mình, nàng vốn là muốn dùng hai câu nói này, đem Tiêu Dật nhớ lại, để vãn hồi tâm Tiêu Dật yêu mình, nàng nghĩ đến Tiêu Dật sẽ nhất định nhận lấy, nhưng kết quả hắn thế nhưng cự tuyệt khăn lụa của mình. Khi đó nàng chỉ biết, tâm Tiêu Dật đối với mình đã dần dẫn bắt đầu thay đổi. Bắt quá cho dù tâm Tiêu Dật thay đổi cũng không quan hệ, dù sao yêu Tiêu Dật chung quy cũng kém xa so với vị trí Hoàng hậu mà mình dã tâm tới cường liệt. Cho nên bây giờ đối với nàng mà nói, là là xuyên trụ tâm của Tiêu Trác.
Nhưng mà liền ngay cả Tiêu Trác cũng tựa hồ si mê con tiện nhân kia, điều này không khỏi làm lòng nàng khủng hoảng lên. Đó là một loại sợ hãi rơi từ Thiên đường vào Địa ngục, không thể, tuyệt đối nàng không thể để cho Tiêu Trác yêu cái tiện nhân kia. Trong Ngự hoa viên, ánh mắt Tiêu Trác nhìn Lam Ẩn Nhan là kinh diễm như vậy, thậm chí còn mang theo mãnh liệt muốn chiếm lấy làm của riêng của nam nhân, càng sâu tới còn có một loại si mê mà chưa bao giờ có đối với Lam Linh Phượng nàng. Tuy rằng nàng biết tình yêu của Đế vương luôn thay đổi bất thường, cho dù hứa hẹn cũng có thể tuỳ thời trở thành phế thải, nhưng nàng dựa vào chính dung mạo tuyệt sắc và tài hoa hơn người mà thiên hạ không có người nào có thể địch, cho là mình có thể nắm được Tiêu Trác trong tay. Nhưng mà hôm nay nàng biết mình có thể đi nước cờ sai lầm rồi. Không, Lam Linh Phượng nàng muốn gì đó chưa bao giờ không có được. Tâm Tiêu Dật nàng tiếp tục muốn vãn hồi, vị Hoàng hậu này nàng cũng vẫn muốn như cũ.
“Hồi bẩm nương nương, nô tỳ không…. Không tìm hiểu được vì sao thân mình Tam vương phi không thoải mái” Cả người cung nữ ghé vào trên đất.
“Cút ra ngoài! Còn có, về sau trước mặt bản cung không được xưng nữ nhân kia là Tam vương phi, trực tiếp xưng hô nàng là tiện nhận cho ta!” Lam Linh Phượng cầm chén trà trong tay ném về phía cung nữ quỳ trên mặt đất.
“Nương nương bớt giận, nô tỳ liền cút ra ngoài!” Cung nữ bị cái chén đập vào mặt đau cũng không dám kêu một tiếng, liền cút chạy ra ngoài Tẩm cung.
Nhìn cung nữ rời đi, Lam Linh Phượng hít mấy hơi thật sâu, sau đó từ nhuyễn tháp đứng lên, bắt đầu phiền chán đi qua đi lại trong điện.
“Lam Ẩn Nhan, ta sẽ không buông tha cho ngươi! Tối nay, ta khiến cho ngươi sống không bằng chết” Con ngươi Lam Linh Phượng toát ra sát khí âm lãnh, khuôn mặt vốn dĩ rất quyến rũ cũng hoàn toàn dữ tợn lên…
/93
|