-này sắp thi HSG rồi đúng không, Hà? Nó hỏi
-'uk, tao học muốn chết luôn đây. '
-cố gắng học đi, có gì gặp lại tao tặng quà cho.
-'haizz, không có Linh với Vân ở đây giảng bài cho lớp nữa chán quá.' 1bạn trong lớp nói
-hì, mọi người nhờ Nam á, cậu ta học giỏi ngang tụi mình mà. Nhỏ chen vào
-'cậu ta á, học thì giỏi thật nhưng để nó giảng thì có trời mới hiểu nó nói gì.' Hà nói
-'hơhơ...huhuhu.' và đó lại là tiếng khóc của Nam
-ôi trời , cậu ta từ đâu chui ra vậy. Nhỏ
-'nó chui ra từ bụng mẹ'. Hà
-Hhahaha...
Sau khi nói chuyện với lớp xong, tụi nó, TFBOYS và anh Khánh cũng vào phòng ngủ.
Phòng Khải,
-cốc...cốc...
-ai đó?
-em, Emilie ạ!
-vào đi cửa k khóa. Anh thấy của cô liền đứng dậy.
-em ngồi đi. Anh chỉ vào chiếc ghế gỗ
-dạ...em cảm ơn. Cô cúi đầu cảm ơn
-uk, mà em có chuyện gì vậy?
-à, lúc nãy anh xách vali giùm em có thấy chiếc khăn màu hồng thêu chữ, em buộc chỗ tay cầm k?
-anh không thấy, mất rồi à? Anh lo lắng hỏi
-dạ. Cô buồn
-nó quan trọng lắm à? Khải nhìn cô
-Vâng, nó rất rất quan trọng đối với em.
-vậy sao.
-nó là vật tượng trưng cho tình bạn của 3người bọn em mà Linh đã tặng nên em không thể để nó mất được. Cô nói
-không sao đâu, chắc ai trong nhà cầm giùm em rồi. Anh an ủi cô
-dạ. Cảm ơn anh. Thôi k làm phiền anh nữa. Cô đứng dậy đi ra cửa
-ơ..uk, em thử hỏi mọi người xem.
-vâng ạ, chiều gặp lại. Cô cúi đầu chào anh rồi đi .
-cốc...cốc... Linh ơi
-Emilie à,vào đi. Nó nằm trên giường xem Naruto
Cô mở cửa bước vào:
-lại xem Naruto à? Ngồi bên cạnh nó cô ngó vào hỏi
-hehe, mà có chuyện gì vậy? Nó nhìn cô thắc mắc
-à, cậu có thấy khăn của mình k?
-có,đợi tí. Nó ngồi dậy lục túi lấy cái khăn
-may quá tưởng mất rồi chứ, hết hồn. Cô thở phào nhẹ nhõm
-ôi trời. Nó cười ôm trán nhìn con bạn
-hì. Mà sao cậu thấy khăn mk?
-Lúc nãy rơi dưới nhà định chiều trả cậu. Nó nói
-uk, cảm ơn nha.
-mẹ ơi, bạn bè mà khách sáo gì. Về ngủ đi chiều còn đi chơi
-uk cậu cũng ngủ đi, bớt coi Naruto đi.
-rồi rồi. Nó đẩy nhẹ cô ra cửa.
Chiều2h30'
-mọi người có mặt cả chưa. Anh Khánh hỏi. Anh mặc chiếc áo len trắng bên ngoài khoác chiếc áo dạ trắng, quần kaki đen rất soái
-chưa anh ơi, còn Angellie nữa. Cô nhìn rồi trả lời
-cô ta chui ở xó nào rồi k biết? Hắn nhăn mặt . Hôm nay, hắn khoác trên mình chiếc áo len oversize đen có chữ ' G-D' bên trong là áo sơ mi, quần jeans , giày Vans đen năng động còn đeo 1cái balo đằng sau.
-tôi là người chứ không phải chó mà chui với trốn.hừ. Vâng đó là nó . Nó mặc chiếc áo hoodie trắng rộng , quần jeans và giày Vans trông vừa cá tính vừa dễ thương
-còn không. Hắn nói móc
-hừ, không nói với anh nữa.
-kệ cô, mắc mớ gì tôi phải quan tâm. Nói rồi Thiên quay đi.
-Linh, mày chết mô mà lâu rứa. Nhỏ châm chọc nó
-con điên này, chết mà còn ở đây được à. Nó cốc cho nhỏ 1 phát cao đầu
-ĐAU. Nhỏ sờ chỗ bị cốc
-rồi mọi người đi chơi thôi. Khải
-ok. Đt Đăng bởi: admin
-'uk, tao học muốn chết luôn đây. '
-cố gắng học đi, có gì gặp lại tao tặng quà cho.
-'haizz, không có Linh với Vân ở đây giảng bài cho lớp nữa chán quá.' 1bạn trong lớp nói
-hì, mọi người nhờ Nam á, cậu ta học giỏi ngang tụi mình mà. Nhỏ chen vào
-'cậu ta á, học thì giỏi thật nhưng để nó giảng thì có trời mới hiểu nó nói gì.' Hà nói
-'hơhơ...huhuhu.' và đó lại là tiếng khóc của Nam
-ôi trời , cậu ta từ đâu chui ra vậy. Nhỏ
-'nó chui ra từ bụng mẹ'. Hà
-Hhahaha...
Sau khi nói chuyện với lớp xong, tụi nó, TFBOYS và anh Khánh cũng vào phòng ngủ.
Phòng Khải,
-cốc...cốc...
-ai đó?
-em, Emilie ạ!
-vào đi cửa k khóa. Anh thấy của cô liền đứng dậy.
-em ngồi đi. Anh chỉ vào chiếc ghế gỗ
-dạ...em cảm ơn. Cô cúi đầu cảm ơn
-uk, mà em có chuyện gì vậy?
-à, lúc nãy anh xách vali giùm em có thấy chiếc khăn màu hồng thêu chữ, em buộc chỗ tay cầm k?
-anh không thấy, mất rồi à? Anh lo lắng hỏi
-dạ. Cô buồn
-nó quan trọng lắm à? Khải nhìn cô
-Vâng, nó rất rất quan trọng đối với em.
-vậy sao.
-nó là vật tượng trưng cho tình bạn của 3người bọn em mà Linh đã tặng nên em không thể để nó mất được. Cô nói
-không sao đâu, chắc ai trong nhà cầm giùm em rồi. Anh an ủi cô
-dạ. Cảm ơn anh. Thôi k làm phiền anh nữa. Cô đứng dậy đi ra cửa
-ơ..uk, em thử hỏi mọi người xem.
-vâng ạ, chiều gặp lại. Cô cúi đầu chào anh rồi đi .
-cốc...cốc... Linh ơi
-Emilie à,vào đi. Nó nằm trên giường xem Naruto
Cô mở cửa bước vào:
-lại xem Naruto à? Ngồi bên cạnh nó cô ngó vào hỏi
-hehe, mà có chuyện gì vậy? Nó nhìn cô thắc mắc
-à, cậu có thấy khăn của mình k?
-có,đợi tí. Nó ngồi dậy lục túi lấy cái khăn
-may quá tưởng mất rồi chứ, hết hồn. Cô thở phào nhẹ nhõm
-ôi trời. Nó cười ôm trán nhìn con bạn
-hì. Mà sao cậu thấy khăn mk?
-Lúc nãy rơi dưới nhà định chiều trả cậu. Nó nói
-uk, cảm ơn nha.
-mẹ ơi, bạn bè mà khách sáo gì. Về ngủ đi chiều còn đi chơi
-uk cậu cũng ngủ đi, bớt coi Naruto đi.
-rồi rồi. Nó đẩy nhẹ cô ra cửa.
Chiều2h30'
-mọi người có mặt cả chưa. Anh Khánh hỏi. Anh mặc chiếc áo len trắng bên ngoài khoác chiếc áo dạ trắng, quần kaki đen rất soái
-chưa anh ơi, còn Angellie nữa. Cô nhìn rồi trả lời
-cô ta chui ở xó nào rồi k biết? Hắn nhăn mặt . Hôm nay, hắn khoác trên mình chiếc áo len oversize đen có chữ ' G-D' bên trong là áo sơ mi, quần jeans , giày Vans đen năng động còn đeo 1cái balo đằng sau.
-tôi là người chứ không phải chó mà chui với trốn.hừ. Vâng đó là nó . Nó mặc chiếc áo hoodie trắng rộng , quần jeans và giày Vans trông vừa cá tính vừa dễ thương
-còn không. Hắn nói móc
-hừ, không nói với anh nữa.
-kệ cô, mắc mớ gì tôi phải quan tâm. Nói rồi Thiên quay đi.
-Linh, mày chết mô mà lâu rứa. Nhỏ châm chọc nó
-con điên này, chết mà còn ở đây được à. Nó cốc cho nhỏ 1 phát cao đầu
-ĐAU. Nhỏ sờ chỗ bị cốc
-rồi mọi người đi chơi thôi. Khải
-ok. Đt Đăng bởi: admin
/22
|