Đối mặt người con gái ấy, tôi nghi ngờ, phải chăng tôi bị ảo giác. Nhưng cảm giác chân thực này, tôi chưa bao giờ cảm nhận được trong những ngày qua, ngón tay tôi bất giác run lên. Đã bao năm rồi, tôi không được nghe lại giọng nói này, cái giọng nói mà tôi đã nhớ rất nhiều, luôn mong muốn nghe lại nó, nhưng cũng sợ hãi mỗi khi tôi nghe nó văng vẳng trong tiếng gió đông lạnh lẽo.
Đứng bất động, tôi không giám quay mặt lại, tôi sợ khi tôi quay lại, một lần nữa nỗi đau lại nghiền nát trái tim tôi. Bước chân dần đến gần, tôi nhắm nghiền mắt, tôi chẳng biết phải làm sao nữa.
- Anh vẫn khoẻ chứ? Đã lâu không gặp nhỉ, cùng uống li cafe được không?
Giọng nói ấy... Nó mang chút gì đó chua xót, nhưng vẫn chẳng thay đổi. Đối diện với khuôn mặt quen thuộc nhưng xa lạ, tôi ngờ vực hỏi:
- Ân Thư? Là em hả?
Nàng chỉ mỉm cười không đáp. Những năm qua, thời gian đã để lại dấu vết trên khuôn mặt xinh đẹp ấy, nét trưởng thành, và sự già dặn khó cưỡng lại. Nhìn nàng như vậy, tim tôi chợt trùng xuống. Có lẽ tôi cũng đã thay đổi rồi, cũng đã già đi rất nhiều.
Chúng tôi đi đến quán cafe trước cổng trường, bên trong vắng lặng, chỉ có tôi và nàng ngồi đối diện nhau. Nhìn li cafe đen không đường trước mặt nàng, ngón tay kẹp điếu thuốc lá một cách thuần thục, tôi bất giác ngờ vực. Phải chăng đây không phải là người con gái mà tôi từng quen, hay nàng đã hoàn toàn thay đổi???
Không khí yên lặng khiến tôi cảm giác áp lực vô cùng, nhấp ngụm cafe sữa, tôi ho khan một tiếng, cười nói:
- Em thay đổi thật rồi!
Ân Thư không đáp lời tôi, nàng rít nhẹ một hơi, khói thuốc phả ra nhè nhẹ. Khoé môi ẩn hiện ý cười nhàn nhạt.
- Anh sống hạnh phúc chứ?
Tôi ngây người nhìn nàng, là do tôi nhạy cảm hay lời của nàng đang trách cứ tôi? Không để lộ sự bối rối ra, tôi nhìn thẳng vào mắt nàng cười nhẹ đáp:
- Cũng được xem là công thành danh toại. Đáng tiếc vẫn còn thiếu một thứ mới đủ để anh trở thành người hạnh phúc. Vậy còn em? Hai người sao rồi?
Ân Thư nhíu mày nhìn tôi, nàng dập tắt đốm lửa rồi ném điếu thuốc cháy giở vào gạt tàn, khoé môi giật giật như muốn nói gì đó. Nhưng nàng chợt im lặng, cúi đầu tránh ánh mắt của tôi. Mái tóc đen dài trượt xuống vai, che đi một nửa khuôn mặt được trang điểm cẩn thận. Góc độ này, tôi nhìn thấy Ân Thư của ba năm trước, một cô bé đáng yêu và ngây thơ.
Chúng tôi cứ im lặng như vậy, đến lúc li cafe gần cạn, điện thoại đổ chuông, tôi vội tránh qua chỗ khác tiếp máy. Là thư kí nhắc nhở, 1 giờ đồng hồ nữa tôi có cuộc họp. Trước khi rời đi, tôi trao đổi số điện thoại với Ân Thư. Chào nhau một tiếng khách sáo rồi cùng nhau bước ra.
Vẫy mọt chiếc taxi, tôi mỉm cười bước lên không quên nói với nàng:
- Có thời gian anh mời em dùng bữa nhé.
Ân Thư cười gập đầu. Khoảnh khắc tôi đóng cánh cửa lại, giọng nói nàng vang lên: Hoá ra lí do là đây sao?
Tôi ngây người ngồi trong xe nhìn nàng xa dần. Nàng nói vậy là sao? Lí do gì cơ chứ?
Trái tim tôi bắt đầu hỗn nhịp, đầu óc suốt ngày vướng bận câu nói đó của Ân Thư...
Đứng bất động, tôi không giám quay mặt lại, tôi sợ khi tôi quay lại, một lần nữa nỗi đau lại nghiền nát trái tim tôi. Bước chân dần đến gần, tôi nhắm nghiền mắt, tôi chẳng biết phải làm sao nữa.
- Anh vẫn khoẻ chứ? Đã lâu không gặp nhỉ, cùng uống li cafe được không?
Giọng nói ấy... Nó mang chút gì đó chua xót, nhưng vẫn chẳng thay đổi. Đối diện với khuôn mặt quen thuộc nhưng xa lạ, tôi ngờ vực hỏi:
- Ân Thư? Là em hả?
Nàng chỉ mỉm cười không đáp. Những năm qua, thời gian đã để lại dấu vết trên khuôn mặt xinh đẹp ấy, nét trưởng thành, và sự già dặn khó cưỡng lại. Nhìn nàng như vậy, tim tôi chợt trùng xuống. Có lẽ tôi cũng đã thay đổi rồi, cũng đã già đi rất nhiều.
Chúng tôi đi đến quán cafe trước cổng trường, bên trong vắng lặng, chỉ có tôi và nàng ngồi đối diện nhau. Nhìn li cafe đen không đường trước mặt nàng, ngón tay kẹp điếu thuốc lá một cách thuần thục, tôi bất giác ngờ vực. Phải chăng đây không phải là người con gái mà tôi từng quen, hay nàng đã hoàn toàn thay đổi???
Không khí yên lặng khiến tôi cảm giác áp lực vô cùng, nhấp ngụm cafe sữa, tôi ho khan một tiếng, cười nói:
- Em thay đổi thật rồi!
Ân Thư không đáp lời tôi, nàng rít nhẹ một hơi, khói thuốc phả ra nhè nhẹ. Khoé môi ẩn hiện ý cười nhàn nhạt.
- Anh sống hạnh phúc chứ?
Tôi ngây người nhìn nàng, là do tôi nhạy cảm hay lời của nàng đang trách cứ tôi? Không để lộ sự bối rối ra, tôi nhìn thẳng vào mắt nàng cười nhẹ đáp:
- Cũng được xem là công thành danh toại. Đáng tiếc vẫn còn thiếu một thứ mới đủ để anh trở thành người hạnh phúc. Vậy còn em? Hai người sao rồi?
Ân Thư nhíu mày nhìn tôi, nàng dập tắt đốm lửa rồi ném điếu thuốc cháy giở vào gạt tàn, khoé môi giật giật như muốn nói gì đó. Nhưng nàng chợt im lặng, cúi đầu tránh ánh mắt của tôi. Mái tóc đen dài trượt xuống vai, che đi một nửa khuôn mặt được trang điểm cẩn thận. Góc độ này, tôi nhìn thấy Ân Thư của ba năm trước, một cô bé đáng yêu và ngây thơ.
Chúng tôi cứ im lặng như vậy, đến lúc li cafe gần cạn, điện thoại đổ chuông, tôi vội tránh qua chỗ khác tiếp máy. Là thư kí nhắc nhở, 1 giờ đồng hồ nữa tôi có cuộc họp. Trước khi rời đi, tôi trao đổi số điện thoại với Ân Thư. Chào nhau một tiếng khách sáo rồi cùng nhau bước ra.
Vẫy mọt chiếc taxi, tôi mỉm cười bước lên không quên nói với nàng:
- Có thời gian anh mời em dùng bữa nhé.
Ân Thư cười gập đầu. Khoảnh khắc tôi đóng cánh cửa lại, giọng nói nàng vang lên: Hoá ra lí do là đây sao?
Tôi ngây người ngồi trong xe nhìn nàng xa dần. Nàng nói vậy là sao? Lí do gì cơ chứ?
Trái tim tôi bắt đầu hỗn nhịp, đầu óc suốt ngày vướng bận câu nói đó của Ân Thư...
/12
|