Mưa lớn như vậy, sao chư vị còn lắc lư ở trên đường. Hướng Liệt nỗ lực tránh thoát cánh tay đối phương đang khoát lên vai của mình.
Ở trong phủ rất chán, đi ra ngoài tắm mưa mới vui. Ám vệ trả lời.
Hướng Liệt đối với lời này ngược lại là không nghi ngờ, bởi vì dựa theo hiểu biết lúc trước của hắn, nếu là kêu những người này ngồi im một chỗ ở trong nhà tránh mưa, thì mới là một chuyện không thể tưởng tượng.
Hướng thống lĩnh thì sao? Ám vệ nhìn thoáng qua phía sau, Mang nhiều người rời cung như vậy, chẳng lẽ có nhiệm vụ gì à?
Phụng mệnh Hoàng Thượng, bắt giữ một nghi phạm trở về. Đúng lúc gặp được, Hướng Liệt liền cố ý dặn dò một câu, Còn mong chư vị gần đây bảo vệ đại nhân cho tốt.
Có ý gì? Ám vệ vẻ mặt cứng đờ, Chẳng lẽ nghi phạm là hướng về phía đại nhân mà đến?
Này ngược lại là không phải, không có liên quan đến đại nhân. Hướng Liệt vội vàng lắc đầu, Thế nhưng đao thương không có mắt, đối phương lại không biết trốn ở đâu, nếu là lúc bắt giữ đại nhân vừa vặn ở đây, không cẩn thận bị thương thì không tốt.
Thì ra là như vậy. Ám vệ thở phào, Muốn bắt ai vậy? Cư nhiên nháo ra trận trận lớn như vậy.
Có liên quan đến Vân Đoạn Hồn. Bởi vì lúc trước mọi người từng ở núi Thương Mang tiêu diệt Hổ Đầu bang, đối với chuyện Đại Minh Vương cũng không phải là hoàn toàn không biết gì cả, cho nên Hướng Liệt cũng không giấu diếm.
Sao lại là hắn. Ám vệ nhìn giống như rất ngoài ý muốn.
Gần đây trong Vương Thành xuất hiện một nam tử thần bí, bao rất nhiều hoa nương xướng tiểu khúc, trong đó cũng có Phiêu Hương viện của Thượng bảo chủ. Hướng Liệt nói, Nếu là chư vị thấy người này, xin báo cho tại hạ.
Bao cô nương xướng tiểu khúc cũng bị bắt? Ám vệ rất có tinh thần siêng năng.
Tất nhiên không chỉ là chuyện bao hoa nương này, bất quá chuyện bên trong tại hạ cũng không tiện nói nhiều. Hướng Liệt nói, Còn mong chư vị thứ lỗi.
Thật sự không thể nói sao? Ám vệ trong mắt tràn ngập chờ mong, biết được nhiều một chút, chúng ta mới có thể bảo hộ đại nhân tốt hơn, nháy mắt nội tâm tràn ngập thành khẩn.
Thế nhưng Hướng Liệt đã mang theo nhân mã rời đi, hoàn toàn không có ý định quay đầu.
Ám vệ đứng dưới mưa, cảm thấy trong lòng rất là bi thương.
Người trong triều đình, quả nhiên không nhiệt tình giống như tiểu đồng bọn trên giang hồ, đừng nói là đưa đồ gia vị cùng thịt khô cho nhau, ngay cả nói chuyện cũng không nỡ nhiều lời.
Làm người ta phi thường thương tâm.
A nha, chư vị đi ra ngoài sao cũng không bung dù. Mộc Thanh Sơn đang ở lương đình sau viện pha trà, nhìn thấy ám vệ trở về nhất thời bị kinh ngạc một chút, vội vàng kêu người đi lấy khăn mặt.
Không sao không sao. Ám vệ liên tục xua tay, đừng nói là đổ mưa, cho dù rơi dao xuống cũng không quan hệ, nhưng trong lòng vẫn rất là ủy khuất !
Có gặp được Hướng thống lĩnh không? Ôn Liễu Niên cẩn thận hỏi.
Ám vệ nháy mắt bị chọc trúng vết sẹo, thế là lập tức tranh nhau chạy lên nắm tay Ôn Liễu Niên tiến hành khổ sở lên án, nhao nhao tỏ vẻ đợi đến khi tương lai đại nhân làm thừa tướng, nhất định phải phái Hướng thống lĩnh đi chùi nhà xí, mới có thể báo thù cho chúng ta.
Không thu hoạch được gì à? Bởi vì vật biểu tượng thật sự quá mức líu lo khinh thường, Lục Truy đành phải tạm thời cắt ngang.
Cũng không phải. Ám vệ nói, vẫn là hỏi được vài chuyện.
Thật sự có liên quan đến Đại Minh Vương. Ôn Liễu Niên sau khi nghe xong khẽ nhíu mày, Hiện tại Ngự Lâm quân đang tìm kiếm khắp Vương Thành, nghĩ đến đối phương nhất thời nửa khắc cũng sẽ không xuất hiện.
Rốt cuộc mục đích là gì? Thượng Vân Trạch hỏi.
Triệu Việt nói: Bất luận mục đích của hắn là gì, nhìn thế cục hiện giờ, chuyện này sẽ dẫn đến hậu quả chỉ có một, chính là khiến Ngự Lâm quân tiến hành lùng bắt khắp Vương Thành.
Có khi nào đây mới là mục đích thật sự của hắn không? Thượng Vân Trạch nói.
Mộc Thanh Sơn khó hiểu: Bao cô nương xướng tiểu khúc, mục đích là muốn khiến Hoàng Thượng chú ý, phái người bắt hắn?
Tựa hồ có chút nói không thông a...Tất cả mọi người nhìn về phía Ôn Liễu Niên.
Ôn đại nhân chống quai hàm, đang nhìn mặt hồ xuất thần, như là không nghe được mọi người nói chuyện.
Ám vệ nói: Đại nhân ước chừng là đói bụng.
Mộc Thanh Sơn: ...
Mà thôi, đi ăn cơm trước. Triệu Việt nói, Mặc kệ chuyện lớn tới đâu, cũng không thể bàn bạc trong lúc đói bụng.
Ôn Liễu Niên đột ngột dặn dò: Vịt xào xả ớt.
Còn lại người lập tức trầm mặc, quả nhiên đúng là đói bụng a...Vịt xào xả ớt rất cay, Ôn Liễu Niên lại không có thèm ăn, vội vàng kéo Triệu Việt một đường chạy về phòng ngủ, đóng cửa phòng lại nói: Ta vẫn đang nghĩ đến một chuyện .
Chuyện gì? Triệu Việt hỏi.
Về nam tử trung niên kia. Ôn Liễu Niên nói, Ta cảm thấy khả năng không lớn hắn là Đại Minh vương.
Bởi vì hắn làm việc quá mức rêu rao? Triệu Việt kéo hắn ngồi ở bên cạnh bàn, pha một bình trà nóng.
Đây chỉ là một trong những lý do thôi, còn có một lý do khác quan trọng hơn. Ôn Liễu Niên nói, Nếu hắn thật sự là Đại Minh Vương, vì sao không tới tìm ngươi?
Triệu Việt khẽ nhíu mày.
Có phải là phụ tử thật không, chuyện này tạm thời không nói. Ôn Liễu Niên nói, Nhưng căn cứ manh mối hiện tại chúng ta có được, Ly Giao cùng Thanh Cầu đều đã từng là thủ hạ của hắn, mà hai người kia đều đang điều tra thân phận của ngươi, nói rõ manh mối năm đó vẫn là ở bên ngoài, đối phương mới có thể máy móc tìm trên đầu chúng ta, nếu nói Đại Minh Vương đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì cả, cũng không tránh khỏi rất không hợp tình hợp lý. Chung quy ở bên trong các loại tin đồn, Vân Đoạn Hồn có thể nói là tồn tại giống như thần, hẳn là tin tức sẽ không biết chậm hơn thủ hạ được.
Hiện tại cũng không thể nói rõ. Triệu Việt nói, Chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Ôn Liễu Niên bưng chén trà gật đầu, trong đầu lại có chút lo lắng, ví như nam tử trung niên kia thật sự bị bắt, có khi nào trong cung xảy ra ẩn tình gì không, cùng Triêu Mộ nhai nhấc lên quan hệ a... Thật vất vả mới mua được tòa nhà, chuẩn bị sống lâu dài a.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, ngay cả đầu cũng đau.
Lúc trước thầm nghĩ Hoàng Thượng có thể tha cho mình vài ngày, trước tiên ở Vương Thành đi dạo ăn một vòng, nhưng hiện tại thật sự không bị tuyên tiến cung, lại là càng không yên tâm, khi đi ra ngoài ăn cơm nhìn thấy một đội một đội tuần tra trên đường, càng ăn không vô.
Đừng nhìn. Triệu Việt đóng cửa sổ lại, đưa muỗng cho hắn, Hảo hảo ăn cơm.
Ôn Liễu Niên nhìn nhìn bát của mình một mảnh xanh biếc: Muốn ăn canh cá.
Không được, ngươi gần đây nóng trong người. Triệu Việt nói, Ăn rau xanh đi.
Ôn Liễu Niên nói: Nga.
Lại ăn rau xanh.
Sẽ xanh mặt đó.
Triệu Việt đút hắn uống canh giải nhiệt: Đợi đến khi ăn xong, ta mang ngươi ra ngoại ô giải sầu.
Không đi. Ôn Liễu Niên nói, Hôm qua công tượng đưa danh sách cần sửa chữa tòa nhà tới, còn chưa xem.
Đã nói, việc này giao cho ta là được. Triệu Việt nói, Ngươi không cần bận tâm.
Vậy ngươi trở về xem nhanh đi. Ôn Liễu Niên nói, Càng sửa xong sớm càng tốt, cũng không thể cứ ở nhà Thượng bảo chủ mãi được.
Triệu Việt cười: Được.
Sau khi cơm nước xong về nhà, Triệu Việt nhìn Ôn Liễu Niên nghỉ trưa, sau đó liền đến thư phòng xem danh sách sửa chữa phòng ốc. Nghe được tiếng bước chân bên ngoài dần dần đi xa, Ôn Liễu Niên nhanh chóng từ trên giường đứng lên, lén lút đi ra ngoài.
Đại nhân. Ám vệ đang nằm dưới tán cây hóng mát, sau khi nhìn thấy rất là khó hiểu, Ngươi muốn làm gì vậy?
Xuỵt. Ôn Liễu Niên giơ ngón tay làm thủ thế im lặng.
Ám vệ nhanh chóng vẻ mặt ngưng trọng đứng lên: Chẳng lẽ đại nhân muốn đến phòng ngủ Thượng bảo chủ trộm đồ? Vậy chúng ta cũng phải đi.
Không phải. Ôn Liễu Niên nói, Ta muốn đến hoàng cung.
Vì sao? Ám vệ khó hiểu, rất vất vả Tứ Hỉ tổng quản không đến gọi, còn tưởng rằng có thể hảo hảo nhàn nhã hai ngày, như thế nào còn tự mình chạy vào trong cung.
Trở về giải thích sau. Sợ sẽ bị Triệu Việt bắt lại, Ôn Liễu Niên chạy như bay.
Ám vệ lắc đầu, mỗi người một bên bắt lấy cánh tay hắn, thả người liền nhảy qua tường viện.
Một người đọc sách có thể chạy nhanh bao nhiêu, loại chuyện này tất nhiên phải để chúng ta làm.
Thế là chờ một canh giờ sau, lúc Triệu Việt đến tìm người, liền được ám vệ báo rằng, đại nhân đã đến hoàng cung.
Hoàng Thượng lại phái người đến tìm? Triệu Việt khẽ nhíu mày.
Ám vệ đồng loạt gật đầu, phi thường chỉnh tề, vừa thấy liền biết không có nói dối, ánh mắt thế nhưng hết sức chân thành.
Triệu Việt: ...
Trong hoàng cung, Sở Uyên đang ở Ngự thư phòng xem sổ con, đột ngột liền nghe thông truyền Ôn đại nhân cầu kiến, còn có hai ám vệ Truy Ảnh cung, thế là trong lòng lập tức ngoài ý muốn, để cho Tứ Hỉ mang người lại đây.
Hoàng Thượng. Ôn Liễu Niên bị vác một đường, có chút thở hổn hển.
Sao ái khanh lại đến đây. Sở Uyên nhìn thoáng qua phía sau hắn, Người Truy Ảnh cung đâu?
Tựa hồ là gặp vài thị vệ Ngự lâm quân quen biết. Ôn Liễu Niên nói, Sau đó liền đi ôn chuyện. Quả nhiên là khắp nơi đều có thể tìm được hảo bằng hữu.
Sở Uyên cười lắc đầu, để nội thị giúp hắn pha trà cầm điểm tâm: Ái khanh tìm trẫm có chuyện gì không?
Có. Ôn Liễu Niên nói, Vi thần muốn hỏi một chút về chuyện Đại Minh vương.
Sở Uyên nghe vậy kinh ngạc: Đại Minh Vương?
Ôn Liễu Niên gật đầu.
Sao đột nhiên ái khanh lại cảm cảm thấy hứng thú với chuyện này. Sở Uyên đầu tiên là có chút ngoài ý muốn, bất quá hỏi xong lại tự mình nhớ đến, Sao ta lại quên, Hổ Đầu bang là tác loạn ở trong thành Thương Mang.
Gần đây ở trên đường gặp Hướng thống lĩnh vài lần. Ôn Liễu Niên thăm dò nói, Tựa hồ tình thế trong Vương Thành có chút nghiêm trọng.
Nói nghiêm trọng cũng không hẳn. Sở Uyên lắc đầu, Trẫm đã tra xét sổ sách ghi chép người ra vào thành, đối phương tổng cộng chỉ có bảy người, hẳn là không gây ra được đại loạn gì, bất quá bình thường là có liên quan đến Vân Đoạn Hồn, vậy trẫm tất nhiên phải tróc nã quy án người này.
Ôn Liễu Niên đứng lên: Thần nguyện vì Hoàng Thượng trừ bỏ buồn phiền.
Sở Uyên giương mắt nhìn hắn.
Ôn Liễu Niên tâm âm thầm treo ngược, ngay cả thở cũng không dám.
Cũng được. Sau một đoạn dài yên lặng, Sở Uyên cuối cùng nói hai chữ.
Ôn Liễu Niên trong lòng vui vẻ, quỳ xuống đất nói: Đa tạ Hoàng Thượng.
Ái khanh không cần đa lễ, ngồi đi. Sở Uyên nói, Lúc phụ hoàng tạ thế vốn dĩ đã dặn dò qua, chuyện này càng ít người biết thì càng tốt, bất quá ái khanh đa mưu túc trí, nghe một chút cũng không sao.
Theo như lời Sở Uyên về Vân Đoạn Hồn, tất nhiên là khác nhau rất nhiều với lời đồn hương dã -- Không phải là anh hùng vạn người kính ngưỡng, mà giống như là trong sách sử, biến thành một phản thần mưu nghịch rõ đầu rõ đuôi.
Tam thủ khúc trong tay nam tử trung niên, là do hồng bài Bạch Hà trong Bách Hoa uyển năm đó vì Vân Đoạn Hồn mà làm. Sở Uyên nói, Sau này Vân Đoạn Hồn hốt hoảng trốn đến phía Nam, đồng đồng thời Bạch Hà cũng ly kỳ mất tích, cô nương còn lại không ai còn dám đàn hát, thì dần dần thất truyền, chỉ có trong cung mới có khúc phổ.
Đối phương là Vân Đoạn Hồn? Ôn Liễu Niên nói.
Đối phương rõ ràng là đang hướng trẫm thị uy. Sở Uyên nói, Cho dù không phải Vân Đoạn Hồn, cũng tất nhiên là người có liên quan đến Vân Đoạn Hồn.
Ôn Liễu Niên gật đầu, Vi thần đã rõ.
Chuyện này đã kéo dài hơn hai mươi năm, phụ hoàng truyền cho trẫm, trẫm không muốn tiếp tục đem nó truyền cho nhậm quân vương Sở thị tiếp theo. Sở Uyên nói, Vất vả cho ái khanh rồi.
Hoàng Thượng quá lời. Ôn Liễu Niên hơi khom người, Tài cán vì giúp Hoàng Thượng trừ bỏ buồn phiền, là phúc phận của thần.
Đã đến đây rồi, ăn cơm chiều xong rồi hẳn về. Sở Uyên nói, Ái khanh muốn ăn cái gì?
Ôn Liễu Niên nhanh chóng nói: Canh cá.
Được. Sở Uyên cười trêu ghẹo: Ta cũng nghe Tứ Hỉ cùng Hướng Liệt nói một chút về chuyện nhà của ái khanh, không bằng đêm nay gọi Triệu đại đương gia cũng tiến cung đi? Đúng lúc để trẫm nhìn thử.
Vẫn là bỏ đi. Ôn Liễu Niên lắc đầu.
Vì sao? Sở Uyên hỏi.
Nếu hắn đến đây, canh cá sẽ không được ăn. Ôn Liễu Niên thành thành thật thật nói, Ba ngày nay vi thần toàn ăn rau xanh. Nếu cứ tiếp tục cũng muốn rơi lệ.
Sở Uyên bật cười thành tiếng: Tứ Hỉ !
Hoàng Thượng. Tứ Hỉ tổng quản ở bên ngoài trả lời.
Phân phó Ngự Thiện phòng, đêm nay làm một bàn món cay Tứ Xuyên ! Sở Uyên nói, Càng cay càng tốt.
Tứ Hỉ tổng quản lĩnh mệnh, vội vàng phân phó tiểu thái giám đi thông truyền, lại cẩn thận nói: Cát đại nhân còn ở bên ngoài.
Cho hắn quỳ đi, khi nào quỳ mệt thì tự hắn trở về. Nhắc tới việc này, Sở Uyên ngữ điệu nhất thời không kiên nhẫn.
Cát đại nhân? Ôn Liễu Niên nghĩ nghĩ, Là Lễ bộ Cát đại nhân sao?
Ngoại trừ hắn ra, còn có thể là ai. Sở Uyên nói, Mỗi ngày ngoại trừ liên hợp với một đống lão thần kêu trẫm đại hôn, thì cũng không có chuyện thứ hai có thể làm.
Ôn Liễu Niên nói: Chư vị đại nhân cũng là có ý tốt, Hoàng Thượng -- Nói được một nửa, Sở Uyên đã khẽ nhíu mày, thế là Ôn Liễu Niên biết sai sửa lại, Tất nhiên lấy thiên hạ làm trọng, cũng không cần sốt ruột đại hôn.
Sở Uyên nhướn mày nhìn hắn, Ái khanh sửa miệng rất nhanh.
Ôn Liễu Niên mặt dày mày dạn nói: Đa tạ Hoàng Thượng khích lệ.
Sở Uyên cười lắc đầu: Đi thôi, theo trẫm đến Ngự Hoa viên giải sầu.
Vâng. Ôn Liễu Niên theo hắn một đường rời khỏi Ngự Thư phòng, còn đi chưa được vài bước, xa xa liền thấy trong Ngự Hoa viên là một mảnh chướng khí mù mịt....
Sở Uyên đỡ trán: Sao trẫm có thể quên chuyện này chứ.
Không được đánh vào gương mặt anh tuấn phi phàm của chúng ta a ! Ám vệ ôm đầu kháng nghị, thật sự đánh trả như vậy a !
Ngự Lâm quân như ong vỡ tổ nhào lên.
Sở Uyên quyết đoán mang Ôn Liễu Niên đổi hướng khác.
Đầu bếp chiên xào phanh tạc, làm một bàn lớn món cay Tứ Xuyên, Sở Uyên lại triệu vài quan viên nguyên quán đến, một bữa cơm ăn từ hoàng hôn đến trăng treo đầu cành, quân thần vui vẻ nói nói cười cười, thẳng đến nửa đêm mới tán đi.
Ám vệ sau khi cùng tiểu đồng bọn Ngự Lâm quân vui vẻ dùng cơm nước xong, đã trở về phường gấm vóc trước. Tứ Hỉ công công tự mình đưa Ôn Liễu Niên đến cửa cung, vừa tính toán tìm cỗ kiệu nâng hắn trở về, giương mắt đã thấy một người đứng ở đằng trước: Là Triệu đại đương gia a.
Ôn Liễu Niên có chút giật mình.
Tứ Hỉ công công cười nói: Triệu đại đương gia cùng đại nhân quả nhiên phu thê tình thâm. Mới xa nhau có chút xíu cũng phải đích thân tới đón, truyền ra ngoài thật sự khiến người ta ghen tị.
Ôn Liễu Niên nhu nhu mũi: Đa tạ công công đưa tiễn, vậy ta về trước.
Đại nhân đi thong thả. Tứ Hỉ vẫn đứng ở chỗ cũ, thẳng đến khi nhìn hắn đi đến bên cạnh Triệu Việt, mới xoay người vào cửa cung.
Sao ngươi lại tới đây. Ôn Liễu Niên có chút chột dạ.
Về nhà trước đã. Triệu Việt giúp hắn khoác thêm áo choàng, ôm lấy cùng nhau xoay người lên ngựa.
Trên đường trở về phường gấm vóc, Ôn đại nhân cẩn thận suy nghĩ một phen, nếu quả thật là hắn tức giận, chính mình phải trốn ở đâu.
Đại nhân. Mộc Thanh Sơn ngồi ở trong tiểu viện, đang cầm chân gà cắn, Muốn cùng nhau ăn không, bỏ thêm ngũ vị hương.
Ôn Liễu Niên vội vàng thò tay: Muốn.
Mộc Thanh Sơn còn chưa kịp lấy gà từ trong bao giấy dầu ra, Triệu Việt liền đã ôm người nhảy vọt qua đầu tường.
Ngoan, tự mình ăn. Thượng Vân Trạch xoa đầu hắn.
Mộc Thanh Sơn lo lắng nói: Đại đương gia giống như đang tức giận?
Tức giận là đương nhiên. Thượng Vân Trạch nói, Nếu ngươi lén lút chạy đi tìm nam nhân khác sau lưng ta, ta cũng sẽ tức giận.
Mộc Thanh Sơn nói: Vậy đại ca thì sao?
Đại ca tất nhiên có thể. Thượng Vân Trạch gật đầu.
Ôn đại nhân, đại đương gia, nhị đương gia, còn có chư vị thiếu hiệp Truy Ảnh cung thì sao? Mộc Thanh Sơn lại hỏi.
Thượng Vân Trạch nói: Những người này cũng có thể.
Trương Tiểu Bảo thì sao? Mộc Thanh Sơn nói.
Trương Tiểu Bảo là ai? Thượng Vân Trạch nhíu mày, Người này không được.
Mộc Thanh Sơn than thở nói: Là hàng xóm của ta.
Thượng Vân Trạch đành phải sửa miệng: Trương Tiểu Bảo cũng có thể.
Mộc Thanh Sơn xé chân gà, liệt kê ra một đống người từ quen biết đến không quen biết nói một lần.
Thượng Vân Trạch từng bước từng bước gật đầu đáp ứng, cuối cùng thật sự nhịn không được: Ngươi vì sao phải lén lút chạy đến thành Thương Mang gặp thợ rèn Trương Đại Chùy? Lại không quen.
Mộc Thanh Sơn rầu rĩ nói: Nga, không được a.
Thượng Vân Trạch hít sâu một hơi, vẻ mặt ôn hoà nói: Đương nhiên là được.
Ám vệ ngồi xổm nóc nhà chậc chậc, Thượng bảo chủ thật sự là không có nguyên tắc.
Một đầu trong phòng ngủ khác, Triệu Việt hỏi: Vì sao lại tự mình chạy đến hoàng cung?
Ôn Liễu Niên bình tĩnh nói: Bởi vì Hoàng Thượng có chuyện.
Triệu Việt nhíu mày nhìn hắn.
Ôn Liễu Niên khẩn trương nhìn thẳng hắn.
An tĩnh một lát, Ôn Liễu Niên che bụng: Ta muốn đi nhà xí.
Triệu Việt hai tay nắm bả vai của hắn: Thành thật --
Không được ta thật sự muốn đi nhà xí. Ôn Liễu Niên sắc mặt trắng bệch, nhanh như bay xông ra ngoài, ngay cả đầu gối cũng muốn nhũn ra.
Triệu Việt: ...
Bởi vì ba ngày trước ăn cháo cơm thanh đạm, bây giờ lại ăn dầu mỡ đồ cay, Ôn đại nhân thảm thiết bắt đầu tiêu chảy, trong vòng một nén nhang ngắn ngủi, thì đã tới lui phòng ngủ cùng nhà xí ba bốn lần, cuối cùng hữu khí vô lực nằm sấp ở trên nhuyễn tháp, yếu ớt vô cùng nhỏ giọng hừ hừ, khó chịu.
Triệu Việt rót cho hắn một ly nước ấm: Trước uống nước, đại phu lập tức đến ngay.
Ta ta ta lại đi một lúc. Ôn Liễu Niên từ trên nhuyễn tháp đứng lên, lại lần nữa suy yếu lắc lư ra ngoài.
Triệu đại đương gia cảm thấy rất là bực bội.
Chính mình ở nhà rõ ràng cho ăn tốt, kết quả mỗi lần từ trong cung trở về, không phải ăn quá no thì chính là ăn đến bệnh. Nghị sự thì lo nghị sự đi, vì sao lúc nào cũng phải ăn một bữa cơm mới cho về, bộ hoàng đế không có chuyện gì khác để làm sao?
Ở trong phủ rất chán, đi ra ngoài tắm mưa mới vui. Ám vệ trả lời.
Hướng Liệt đối với lời này ngược lại là không nghi ngờ, bởi vì dựa theo hiểu biết lúc trước của hắn, nếu là kêu những người này ngồi im một chỗ ở trong nhà tránh mưa, thì mới là một chuyện không thể tưởng tượng.
Hướng thống lĩnh thì sao? Ám vệ nhìn thoáng qua phía sau, Mang nhiều người rời cung như vậy, chẳng lẽ có nhiệm vụ gì à?
Phụng mệnh Hoàng Thượng, bắt giữ một nghi phạm trở về. Đúng lúc gặp được, Hướng Liệt liền cố ý dặn dò một câu, Còn mong chư vị gần đây bảo vệ đại nhân cho tốt.
Có ý gì? Ám vệ vẻ mặt cứng đờ, Chẳng lẽ nghi phạm là hướng về phía đại nhân mà đến?
Này ngược lại là không phải, không có liên quan đến đại nhân. Hướng Liệt vội vàng lắc đầu, Thế nhưng đao thương không có mắt, đối phương lại không biết trốn ở đâu, nếu là lúc bắt giữ đại nhân vừa vặn ở đây, không cẩn thận bị thương thì không tốt.
Thì ra là như vậy. Ám vệ thở phào, Muốn bắt ai vậy? Cư nhiên nháo ra trận trận lớn như vậy.
Có liên quan đến Vân Đoạn Hồn. Bởi vì lúc trước mọi người từng ở núi Thương Mang tiêu diệt Hổ Đầu bang, đối với chuyện Đại Minh Vương cũng không phải là hoàn toàn không biết gì cả, cho nên Hướng Liệt cũng không giấu diếm.
Sao lại là hắn. Ám vệ nhìn giống như rất ngoài ý muốn.
Gần đây trong Vương Thành xuất hiện một nam tử thần bí, bao rất nhiều hoa nương xướng tiểu khúc, trong đó cũng có Phiêu Hương viện của Thượng bảo chủ. Hướng Liệt nói, Nếu là chư vị thấy người này, xin báo cho tại hạ.
Bao cô nương xướng tiểu khúc cũng bị bắt? Ám vệ rất có tinh thần siêng năng.
Tất nhiên không chỉ là chuyện bao hoa nương này, bất quá chuyện bên trong tại hạ cũng không tiện nói nhiều. Hướng Liệt nói, Còn mong chư vị thứ lỗi.
Thật sự không thể nói sao? Ám vệ trong mắt tràn ngập chờ mong, biết được nhiều một chút, chúng ta mới có thể bảo hộ đại nhân tốt hơn, nháy mắt nội tâm tràn ngập thành khẩn.
Thế nhưng Hướng Liệt đã mang theo nhân mã rời đi, hoàn toàn không có ý định quay đầu.
Ám vệ đứng dưới mưa, cảm thấy trong lòng rất là bi thương.
Người trong triều đình, quả nhiên không nhiệt tình giống như tiểu đồng bọn trên giang hồ, đừng nói là đưa đồ gia vị cùng thịt khô cho nhau, ngay cả nói chuyện cũng không nỡ nhiều lời.
Làm người ta phi thường thương tâm.
A nha, chư vị đi ra ngoài sao cũng không bung dù. Mộc Thanh Sơn đang ở lương đình sau viện pha trà, nhìn thấy ám vệ trở về nhất thời bị kinh ngạc một chút, vội vàng kêu người đi lấy khăn mặt.
Không sao không sao. Ám vệ liên tục xua tay, đừng nói là đổ mưa, cho dù rơi dao xuống cũng không quan hệ, nhưng trong lòng vẫn rất là ủy khuất !
Có gặp được Hướng thống lĩnh không? Ôn Liễu Niên cẩn thận hỏi.
Ám vệ nháy mắt bị chọc trúng vết sẹo, thế là lập tức tranh nhau chạy lên nắm tay Ôn Liễu Niên tiến hành khổ sở lên án, nhao nhao tỏ vẻ đợi đến khi tương lai đại nhân làm thừa tướng, nhất định phải phái Hướng thống lĩnh đi chùi nhà xí, mới có thể báo thù cho chúng ta.
Không thu hoạch được gì à? Bởi vì vật biểu tượng thật sự quá mức líu lo khinh thường, Lục Truy đành phải tạm thời cắt ngang.
Cũng không phải. Ám vệ nói, vẫn là hỏi được vài chuyện.
Thật sự có liên quan đến Đại Minh Vương. Ôn Liễu Niên sau khi nghe xong khẽ nhíu mày, Hiện tại Ngự Lâm quân đang tìm kiếm khắp Vương Thành, nghĩ đến đối phương nhất thời nửa khắc cũng sẽ không xuất hiện.
Rốt cuộc mục đích là gì? Thượng Vân Trạch hỏi.
Triệu Việt nói: Bất luận mục đích của hắn là gì, nhìn thế cục hiện giờ, chuyện này sẽ dẫn đến hậu quả chỉ có một, chính là khiến Ngự Lâm quân tiến hành lùng bắt khắp Vương Thành.
Có khi nào đây mới là mục đích thật sự của hắn không? Thượng Vân Trạch nói.
Mộc Thanh Sơn khó hiểu: Bao cô nương xướng tiểu khúc, mục đích là muốn khiến Hoàng Thượng chú ý, phái người bắt hắn?
Tựa hồ có chút nói không thông a...Tất cả mọi người nhìn về phía Ôn Liễu Niên.
Ôn đại nhân chống quai hàm, đang nhìn mặt hồ xuất thần, như là không nghe được mọi người nói chuyện.
Ám vệ nói: Đại nhân ước chừng là đói bụng.
Mộc Thanh Sơn: ...
Mà thôi, đi ăn cơm trước. Triệu Việt nói, Mặc kệ chuyện lớn tới đâu, cũng không thể bàn bạc trong lúc đói bụng.
Ôn Liễu Niên đột ngột dặn dò: Vịt xào xả ớt.
Còn lại người lập tức trầm mặc, quả nhiên đúng là đói bụng a...Vịt xào xả ớt rất cay, Ôn Liễu Niên lại không có thèm ăn, vội vàng kéo Triệu Việt một đường chạy về phòng ngủ, đóng cửa phòng lại nói: Ta vẫn đang nghĩ đến một chuyện .
Chuyện gì? Triệu Việt hỏi.
Về nam tử trung niên kia. Ôn Liễu Niên nói, Ta cảm thấy khả năng không lớn hắn là Đại Minh vương.
Bởi vì hắn làm việc quá mức rêu rao? Triệu Việt kéo hắn ngồi ở bên cạnh bàn, pha một bình trà nóng.
Đây chỉ là một trong những lý do thôi, còn có một lý do khác quan trọng hơn. Ôn Liễu Niên nói, Nếu hắn thật sự là Đại Minh Vương, vì sao không tới tìm ngươi?
Triệu Việt khẽ nhíu mày.
Có phải là phụ tử thật không, chuyện này tạm thời không nói. Ôn Liễu Niên nói, Nhưng căn cứ manh mối hiện tại chúng ta có được, Ly Giao cùng Thanh Cầu đều đã từng là thủ hạ của hắn, mà hai người kia đều đang điều tra thân phận của ngươi, nói rõ manh mối năm đó vẫn là ở bên ngoài, đối phương mới có thể máy móc tìm trên đầu chúng ta, nếu nói Đại Minh Vương đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì cả, cũng không tránh khỏi rất không hợp tình hợp lý. Chung quy ở bên trong các loại tin đồn, Vân Đoạn Hồn có thể nói là tồn tại giống như thần, hẳn là tin tức sẽ không biết chậm hơn thủ hạ được.
Hiện tại cũng không thể nói rõ. Triệu Việt nói, Chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Ôn Liễu Niên bưng chén trà gật đầu, trong đầu lại có chút lo lắng, ví như nam tử trung niên kia thật sự bị bắt, có khi nào trong cung xảy ra ẩn tình gì không, cùng Triêu Mộ nhai nhấc lên quan hệ a... Thật vất vả mới mua được tòa nhà, chuẩn bị sống lâu dài a.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, ngay cả đầu cũng đau.
Lúc trước thầm nghĩ Hoàng Thượng có thể tha cho mình vài ngày, trước tiên ở Vương Thành đi dạo ăn một vòng, nhưng hiện tại thật sự không bị tuyên tiến cung, lại là càng không yên tâm, khi đi ra ngoài ăn cơm nhìn thấy một đội một đội tuần tra trên đường, càng ăn không vô.
Đừng nhìn. Triệu Việt đóng cửa sổ lại, đưa muỗng cho hắn, Hảo hảo ăn cơm.
Ôn Liễu Niên nhìn nhìn bát của mình một mảnh xanh biếc: Muốn ăn canh cá.
Không được, ngươi gần đây nóng trong người. Triệu Việt nói, Ăn rau xanh đi.
Ôn Liễu Niên nói: Nga.
Lại ăn rau xanh.
Sẽ xanh mặt đó.
Triệu Việt đút hắn uống canh giải nhiệt: Đợi đến khi ăn xong, ta mang ngươi ra ngoại ô giải sầu.
Không đi. Ôn Liễu Niên nói, Hôm qua công tượng đưa danh sách cần sửa chữa tòa nhà tới, còn chưa xem.
Đã nói, việc này giao cho ta là được. Triệu Việt nói, Ngươi không cần bận tâm.
Vậy ngươi trở về xem nhanh đi. Ôn Liễu Niên nói, Càng sửa xong sớm càng tốt, cũng không thể cứ ở nhà Thượng bảo chủ mãi được.
Triệu Việt cười: Được.
Sau khi cơm nước xong về nhà, Triệu Việt nhìn Ôn Liễu Niên nghỉ trưa, sau đó liền đến thư phòng xem danh sách sửa chữa phòng ốc. Nghe được tiếng bước chân bên ngoài dần dần đi xa, Ôn Liễu Niên nhanh chóng từ trên giường đứng lên, lén lút đi ra ngoài.
Đại nhân. Ám vệ đang nằm dưới tán cây hóng mát, sau khi nhìn thấy rất là khó hiểu, Ngươi muốn làm gì vậy?
Xuỵt. Ôn Liễu Niên giơ ngón tay làm thủ thế im lặng.
Ám vệ nhanh chóng vẻ mặt ngưng trọng đứng lên: Chẳng lẽ đại nhân muốn đến phòng ngủ Thượng bảo chủ trộm đồ? Vậy chúng ta cũng phải đi.
Không phải. Ôn Liễu Niên nói, Ta muốn đến hoàng cung.
Vì sao? Ám vệ khó hiểu, rất vất vả Tứ Hỉ tổng quản không đến gọi, còn tưởng rằng có thể hảo hảo nhàn nhã hai ngày, như thế nào còn tự mình chạy vào trong cung.
Trở về giải thích sau. Sợ sẽ bị Triệu Việt bắt lại, Ôn Liễu Niên chạy như bay.
Ám vệ lắc đầu, mỗi người một bên bắt lấy cánh tay hắn, thả người liền nhảy qua tường viện.
Một người đọc sách có thể chạy nhanh bao nhiêu, loại chuyện này tất nhiên phải để chúng ta làm.
Thế là chờ một canh giờ sau, lúc Triệu Việt đến tìm người, liền được ám vệ báo rằng, đại nhân đã đến hoàng cung.
Hoàng Thượng lại phái người đến tìm? Triệu Việt khẽ nhíu mày.
Ám vệ đồng loạt gật đầu, phi thường chỉnh tề, vừa thấy liền biết không có nói dối, ánh mắt thế nhưng hết sức chân thành.
Triệu Việt: ...
Trong hoàng cung, Sở Uyên đang ở Ngự thư phòng xem sổ con, đột ngột liền nghe thông truyền Ôn đại nhân cầu kiến, còn có hai ám vệ Truy Ảnh cung, thế là trong lòng lập tức ngoài ý muốn, để cho Tứ Hỉ mang người lại đây.
Hoàng Thượng. Ôn Liễu Niên bị vác một đường, có chút thở hổn hển.
Sao ái khanh lại đến đây. Sở Uyên nhìn thoáng qua phía sau hắn, Người Truy Ảnh cung đâu?
Tựa hồ là gặp vài thị vệ Ngự lâm quân quen biết. Ôn Liễu Niên nói, Sau đó liền đi ôn chuyện. Quả nhiên là khắp nơi đều có thể tìm được hảo bằng hữu.
Sở Uyên cười lắc đầu, để nội thị giúp hắn pha trà cầm điểm tâm: Ái khanh tìm trẫm có chuyện gì không?
Có. Ôn Liễu Niên nói, Vi thần muốn hỏi một chút về chuyện Đại Minh vương.
Sở Uyên nghe vậy kinh ngạc: Đại Minh Vương?
Ôn Liễu Niên gật đầu.
Sao đột nhiên ái khanh lại cảm cảm thấy hứng thú với chuyện này. Sở Uyên đầu tiên là có chút ngoài ý muốn, bất quá hỏi xong lại tự mình nhớ đến, Sao ta lại quên, Hổ Đầu bang là tác loạn ở trong thành Thương Mang.
Gần đây ở trên đường gặp Hướng thống lĩnh vài lần. Ôn Liễu Niên thăm dò nói, Tựa hồ tình thế trong Vương Thành có chút nghiêm trọng.
Nói nghiêm trọng cũng không hẳn. Sở Uyên lắc đầu, Trẫm đã tra xét sổ sách ghi chép người ra vào thành, đối phương tổng cộng chỉ có bảy người, hẳn là không gây ra được đại loạn gì, bất quá bình thường là có liên quan đến Vân Đoạn Hồn, vậy trẫm tất nhiên phải tróc nã quy án người này.
Ôn Liễu Niên đứng lên: Thần nguyện vì Hoàng Thượng trừ bỏ buồn phiền.
Sở Uyên giương mắt nhìn hắn.
Ôn Liễu Niên tâm âm thầm treo ngược, ngay cả thở cũng không dám.
Cũng được. Sau một đoạn dài yên lặng, Sở Uyên cuối cùng nói hai chữ.
Ôn Liễu Niên trong lòng vui vẻ, quỳ xuống đất nói: Đa tạ Hoàng Thượng.
Ái khanh không cần đa lễ, ngồi đi. Sở Uyên nói, Lúc phụ hoàng tạ thế vốn dĩ đã dặn dò qua, chuyện này càng ít người biết thì càng tốt, bất quá ái khanh đa mưu túc trí, nghe một chút cũng không sao.
Theo như lời Sở Uyên về Vân Đoạn Hồn, tất nhiên là khác nhau rất nhiều với lời đồn hương dã -- Không phải là anh hùng vạn người kính ngưỡng, mà giống như là trong sách sử, biến thành một phản thần mưu nghịch rõ đầu rõ đuôi.
Tam thủ khúc trong tay nam tử trung niên, là do hồng bài Bạch Hà trong Bách Hoa uyển năm đó vì Vân Đoạn Hồn mà làm. Sở Uyên nói, Sau này Vân Đoạn Hồn hốt hoảng trốn đến phía Nam, đồng đồng thời Bạch Hà cũng ly kỳ mất tích, cô nương còn lại không ai còn dám đàn hát, thì dần dần thất truyền, chỉ có trong cung mới có khúc phổ.
Đối phương là Vân Đoạn Hồn? Ôn Liễu Niên nói.
Đối phương rõ ràng là đang hướng trẫm thị uy. Sở Uyên nói, Cho dù không phải Vân Đoạn Hồn, cũng tất nhiên là người có liên quan đến Vân Đoạn Hồn.
Ôn Liễu Niên gật đầu, Vi thần đã rõ.
Chuyện này đã kéo dài hơn hai mươi năm, phụ hoàng truyền cho trẫm, trẫm không muốn tiếp tục đem nó truyền cho nhậm quân vương Sở thị tiếp theo. Sở Uyên nói, Vất vả cho ái khanh rồi.
Hoàng Thượng quá lời. Ôn Liễu Niên hơi khom người, Tài cán vì giúp Hoàng Thượng trừ bỏ buồn phiền, là phúc phận của thần.
Đã đến đây rồi, ăn cơm chiều xong rồi hẳn về. Sở Uyên nói, Ái khanh muốn ăn cái gì?
Ôn Liễu Niên nhanh chóng nói: Canh cá.
Được. Sở Uyên cười trêu ghẹo: Ta cũng nghe Tứ Hỉ cùng Hướng Liệt nói một chút về chuyện nhà của ái khanh, không bằng đêm nay gọi Triệu đại đương gia cũng tiến cung đi? Đúng lúc để trẫm nhìn thử.
Vẫn là bỏ đi. Ôn Liễu Niên lắc đầu.
Vì sao? Sở Uyên hỏi.
Nếu hắn đến đây, canh cá sẽ không được ăn. Ôn Liễu Niên thành thành thật thật nói, Ba ngày nay vi thần toàn ăn rau xanh. Nếu cứ tiếp tục cũng muốn rơi lệ.
Sở Uyên bật cười thành tiếng: Tứ Hỉ !
Hoàng Thượng. Tứ Hỉ tổng quản ở bên ngoài trả lời.
Phân phó Ngự Thiện phòng, đêm nay làm một bàn món cay Tứ Xuyên ! Sở Uyên nói, Càng cay càng tốt.
Tứ Hỉ tổng quản lĩnh mệnh, vội vàng phân phó tiểu thái giám đi thông truyền, lại cẩn thận nói: Cát đại nhân còn ở bên ngoài.
Cho hắn quỳ đi, khi nào quỳ mệt thì tự hắn trở về. Nhắc tới việc này, Sở Uyên ngữ điệu nhất thời không kiên nhẫn.
Cát đại nhân? Ôn Liễu Niên nghĩ nghĩ, Là Lễ bộ Cát đại nhân sao?
Ngoại trừ hắn ra, còn có thể là ai. Sở Uyên nói, Mỗi ngày ngoại trừ liên hợp với một đống lão thần kêu trẫm đại hôn, thì cũng không có chuyện thứ hai có thể làm.
Ôn Liễu Niên nói: Chư vị đại nhân cũng là có ý tốt, Hoàng Thượng -- Nói được một nửa, Sở Uyên đã khẽ nhíu mày, thế là Ôn Liễu Niên biết sai sửa lại, Tất nhiên lấy thiên hạ làm trọng, cũng không cần sốt ruột đại hôn.
Sở Uyên nhướn mày nhìn hắn, Ái khanh sửa miệng rất nhanh.
Ôn Liễu Niên mặt dày mày dạn nói: Đa tạ Hoàng Thượng khích lệ.
Sở Uyên cười lắc đầu: Đi thôi, theo trẫm đến Ngự Hoa viên giải sầu.
Vâng. Ôn Liễu Niên theo hắn một đường rời khỏi Ngự Thư phòng, còn đi chưa được vài bước, xa xa liền thấy trong Ngự Hoa viên là một mảnh chướng khí mù mịt....
Sở Uyên đỡ trán: Sao trẫm có thể quên chuyện này chứ.
Không được đánh vào gương mặt anh tuấn phi phàm của chúng ta a ! Ám vệ ôm đầu kháng nghị, thật sự đánh trả như vậy a !
Ngự Lâm quân như ong vỡ tổ nhào lên.
Sở Uyên quyết đoán mang Ôn Liễu Niên đổi hướng khác.
Đầu bếp chiên xào phanh tạc, làm một bàn lớn món cay Tứ Xuyên, Sở Uyên lại triệu vài quan viên nguyên quán đến, một bữa cơm ăn từ hoàng hôn đến trăng treo đầu cành, quân thần vui vẻ nói nói cười cười, thẳng đến nửa đêm mới tán đi.
Ám vệ sau khi cùng tiểu đồng bọn Ngự Lâm quân vui vẻ dùng cơm nước xong, đã trở về phường gấm vóc trước. Tứ Hỉ công công tự mình đưa Ôn Liễu Niên đến cửa cung, vừa tính toán tìm cỗ kiệu nâng hắn trở về, giương mắt đã thấy một người đứng ở đằng trước: Là Triệu đại đương gia a.
Ôn Liễu Niên có chút giật mình.
Tứ Hỉ công công cười nói: Triệu đại đương gia cùng đại nhân quả nhiên phu thê tình thâm. Mới xa nhau có chút xíu cũng phải đích thân tới đón, truyền ra ngoài thật sự khiến người ta ghen tị.
Ôn Liễu Niên nhu nhu mũi: Đa tạ công công đưa tiễn, vậy ta về trước.
Đại nhân đi thong thả. Tứ Hỉ vẫn đứng ở chỗ cũ, thẳng đến khi nhìn hắn đi đến bên cạnh Triệu Việt, mới xoay người vào cửa cung.
Sao ngươi lại tới đây. Ôn Liễu Niên có chút chột dạ.
Về nhà trước đã. Triệu Việt giúp hắn khoác thêm áo choàng, ôm lấy cùng nhau xoay người lên ngựa.
Trên đường trở về phường gấm vóc, Ôn đại nhân cẩn thận suy nghĩ một phen, nếu quả thật là hắn tức giận, chính mình phải trốn ở đâu.
Đại nhân. Mộc Thanh Sơn ngồi ở trong tiểu viện, đang cầm chân gà cắn, Muốn cùng nhau ăn không, bỏ thêm ngũ vị hương.
Ôn Liễu Niên vội vàng thò tay: Muốn.
Mộc Thanh Sơn còn chưa kịp lấy gà từ trong bao giấy dầu ra, Triệu Việt liền đã ôm người nhảy vọt qua đầu tường.
Ngoan, tự mình ăn. Thượng Vân Trạch xoa đầu hắn.
Mộc Thanh Sơn lo lắng nói: Đại đương gia giống như đang tức giận?
Tức giận là đương nhiên. Thượng Vân Trạch nói, Nếu ngươi lén lút chạy đi tìm nam nhân khác sau lưng ta, ta cũng sẽ tức giận.
Mộc Thanh Sơn nói: Vậy đại ca thì sao?
Đại ca tất nhiên có thể. Thượng Vân Trạch gật đầu.
Ôn đại nhân, đại đương gia, nhị đương gia, còn có chư vị thiếu hiệp Truy Ảnh cung thì sao? Mộc Thanh Sơn lại hỏi.
Thượng Vân Trạch nói: Những người này cũng có thể.
Trương Tiểu Bảo thì sao? Mộc Thanh Sơn nói.
Trương Tiểu Bảo là ai? Thượng Vân Trạch nhíu mày, Người này không được.
Mộc Thanh Sơn than thở nói: Là hàng xóm của ta.
Thượng Vân Trạch đành phải sửa miệng: Trương Tiểu Bảo cũng có thể.
Mộc Thanh Sơn xé chân gà, liệt kê ra một đống người từ quen biết đến không quen biết nói một lần.
Thượng Vân Trạch từng bước từng bước gật đầu đáp ứng, cuối cùng thật sự nhịn không được: Ngươi vì sao phải lén lút chạy đến thành Thương Mang gặp thợ rèn Trương Đại Chùy? Lại không quen.
Mộc Thanh Sơn rầu rĩ nói: Nga, không được a.
Thượng Vân Trạch hít sâu một hơi, vẻ mặt ôn hoà nói: Đương nhiên là được.
Ám vệ ngồi xổm nóc nhà chậc chậc, Thượng bảo chủ thật sự là không có nguyên tắc.
Một đầu trong phòng ngủ khác, Triệu Việt hỏi: Vì sao lại tự mình chạy đến hoàng cung?
Ôn Liễu Niên bình tĩnh nói: Bởi vì Hoàng Thượng có chuyện.
Triệu Việt nhíu mày nhìn hắn.
Ôn Liễu Niên khẩn trương nhìn thẳng hắn.
An tĩnh một lát, Ôn Liễu Niên che bụng: Ta muốn đi nhà xí.
Triệu Việt hai tay nắm bả vai của hắn: Thành thật --
Không được ta thật sự muốn đi nhà xí. Ôn Liễu Niên sắc mặt trắng bệch, nhanh như bay xông ra ngoài, ngay cả đầu gối cũng muốn nhũn ra.
Triệu Việt: ...
Bởi vì ba ngày trước ăn cháo cơm thanh đạm, bây giờ lại ăn dầu mỡ đồ cay, Ôn đại nhân thảm thiết bắt đầu tiêu chảy, trong vòng một nén nhang ngắn ngủi, thì đã tới lui phòng ngủ cùng nhà xí ba bốn lần, cuối cùng hữu khí vô lực nằm sấp ở trên nhuyễn tháp, yếu ớt vô cùng nhỏ giọng hừ hừ, khó chịu.
Triệu Việt rót cho hắn một ly nước ấm: Trước uống nước, đại phu lập tức đến ngay.
Ta ta ta lại đi một lúc. Ôn Liễu Niên từ trên nhuyễn tháp đứng lên, lại lần nữa suy yếu lắc lư ra ngoài.
Triệu đại đương gia cảm thấy rất là bực bội.
Chính mình ở nhà rõ ràng cho ăn tốt, kết quả mỗi lần từ trong cung trở về, không phải ăn quá no thì chính là ăn đến bệnh. Nghị sự thì lo nghị sự đi, vì sao lúc nào cũng phải ăn một bữa cơm mới cho về, bộ hoàng đế không có chuyện gì khác để làm sao?
/195
|