Còn chưa đi được một vòng trong thành, Vân Đoạn Hồn đã nghe được không ít cố sự về Triệu Việt cùng Ôn Liễu Niên, tình tiết một cái so với một cái càng kinh người hơn, thậm chí cuối cùng còn xuất hiện tình tiết Triệu đại đương gia dưới ánh mặt trời gọi ra Vạn Quân Lôi Điện, hầu như đem tất cả sơn tặc có liên can thiêu rụi không còn một mảnh, mà Ôn đại nhân lúc này là ngồi ở trong lẵng hoa, được Phượng Hoàng ngậm trong miệng đưa tới, khiến người ta vừa nghe liền nhịn không được cực kỳ hâm mộ, cảm khái quả nhiên là thần tiên quyến lữ.
Vị khách nhân này, ngươi cảm thấy hứng thú với Triệu đại đương gia cùng Ôn đại nhân à? Thấy hai người bọn hắn vẫn còn đang hỏi, lão bản quầy bán sách thần thần bí bí, từ ngăn tủ thấp nhất lấy ra một cái hộp nhỏ, sau khi mở ra bên trong là một xấp tiểu thoại bản: Đây đều là cố sự mới nhất vừa viết ra, nguồn tiêu thụ thật sự rất tốt, có muốn mua một bộ không? Nếu là mua một bộ, sẽ có giá ưu đãi.
Vô Phong có chút nghi hoặc: Vì sao phải lén lút bán?
Hắc hắc, chuyện này... Lão bản nhìn nhìn bốn phía, xác định không có ai chú ý bên này, mới nói, Ôn đại nhân là mệnh quan triều đình, không thể so với Tần cung chủ cùng Thẩm công tử được, việc này không nên rêu rao bày bán công khai, có vài chuyện vẫn là làm ổn thỏa thì tốt hơn.
Vân Đoạn Hồn trong lòng lắc đầu, xoay người bước nhanh ra khỏi cửa.
Vô Phong cũng đi theo.
Khách quý dừng bước, giá cả có thể thương lượng a. Lão bản ở phía sau nhiệt tình giữ lại, Đến chỗ khác thế nhưng không mua được cố sự dễ nhìn như vậy đâu, ngay cả tranh minh hoạ đều là do Lữ tú tài ở Vương Thành tự tay vẽ !
Tiên sinh. Thấy sắc mặt Vân Đoạn Hồn thật sự không quá đúng, Vô Phong cẩn thận gọi một tiếng.
Đều là lỗi của ta. Vân Đoạn Hồn thở dài một tiếng, Nếu năm đó ta có thể mang theo nương hắn một đường rời đi, cũng sẽ không biến thành cái dạng như ngày hôm nay.
Chuyện cũng đã qua nhiều năm như vậy, huống hồ cũng không phải lỗi của tiên sinh. Vô Phong nói, Đừng tự trách mình.
Vân Đoạn Hồn nói: Đi thôi, trở về chỗ ở.
Vô Phong gật đầu -- Chiếu theo tư thế này, nếu là cứ đi tiếp, nói không chừng còn sẽ nghe được cố sự gì nữa, sớm về nhà cũng thanh tĩnh.
Mấy năm nay Vân Đoạn Hồn tuy nói ẩn cư ở đảo nhỏ tại Đông Hải, bất quá tại cảnh nội Sở quốc cũng có vài chỗ ở, thân phận cũng là sẵn có, nói là thương nhân sẽ không có ai nghi ngờ. Chưởng quầy hiệu cầm đồ trong Vương Thành gọi là A Tường, làm người chu đáo cẩn thận cũng là thuộc hạ của hắn năm đó, chuyến này đoàn người là ở trong tòa nhà của hắn, thứ nhất là truy tìm tung tích Thanh Cầu, thứ hai cũng là muốn nhìn Triệu Việt một chút.
Sau khi trở lại chỗ ở, Vô Phong giúp Vân Đoạn Hồn pha một bình trà, nhìn qua có chút muốn nói lại thôi.
Có chuyện gì? Vân Đoạn Hồn hỏi.
Muốn hỏi tiên sinh một câu. Vô Phong nói, Lần này thế nhưng tính toán đem chuyện năm đó nói cho thiếu gia?
Vân Đoạn Hồn lắc đầu: Đều là chút chuyện thương tâm, phải nói thế nào? Chi bằng cứ giống như bây giờ, yên lặng sống qua ngày.
Vô Phong gật đầu, trong đầu không tự chủ lại nhớ tới một màn trước cửa quán son phấn lúc nãy -- Thật sự không muốn nhận mặt nhau sao, nếu là bây giờ đem hết thảy mọi chuyện nói rõ ràng, mang thiếu gia về hải đảo, nói không chừng còn có thể cứu chữa.
Nam tử lại thích son phấn, nói thế nào cũng không quá đúng a !
Thời điểm trễ một chút, Vô Ảnh cũng trở về phục mệnh, nói người nọ ven đường vẫn chưa có hành động, chỉ là theo dõi Triệu Việt trở về chỗ ở, sau đó lại ở trong thành đi một trận, vừa nãy quẹo vào một gian khách điếm, nhìn cách ăn mặc hẳn là tiểu nhị trong đó.
Khách điếm? Vô Phong nói.
Đúng vậy, là khách điếm Phong Thu. Vô Ảnh nói, Đã an bài người âm thầm theo dõi, một khi có bất cứ động tĩnh gì, thì sẽ lập tức đến báo.
Làm không tệ. Vân Đoạn Hồn vỗ vỗ bả vai của hắn, đứng lên bước ra ngoài.
Tiên sinh muốn đi đâu vậy? Vô Ảnh nói, Lúc ta trở về có mua bánh đậu đỏ.
Tự mình ăn đi. Vân Đoạn Hồn vào phòng ngủ cách vách.
Vô Ảnh hỏi: Tiên sinh làm sao vậy?
Còn thế nào nữa. Vô Phong nói, Đột nhiên nhìn thấy bộ dạng kia của thiếu gia, có thể giả vờ như chuyện gì cũng không phát sinh mới không bình thường.
Cũng đúng. Vô Ảnh ở trong lòng nói thầm, nếu là bộ dạng thanh tú trắng nõn, thích bôi son trát phấn thì cũng thôi đi, nhưng cố tình thiếu gia trời sinh cao lớn uy mãnh như vậy, bên hông còn đeo đao, cư nhiên cũng có thể có loại đam mê này, cũng thật sự rất không dễ dàng.
Trong Ôn phủ, Triệu Việt cầm hộp quà trong tay đặt lên bàn: Chỉ là chút tâm ý, chứ không phải là có ý muốn thu mua lòng người.
Ôn Như Mặc cùng Ôn phu nhân ngồi ở trên ghế, cũng không biết chính mình nên là tâm tình gì -- Xem ra ngay cả Hoàng Thượng cũng biết rồi, rất có vài phần ý tứ ván đã đóng thuyền. Nhưng vừa nghĩ đến con dâu ngày ngày chờ mong đột nhiên biến thành một đại hán uy vũ, trong đầu đều cảm thấy sợ hãi, tay chân cũng lạnh ngắt, rất cần hảo hảo nằm xuống ổn định lại hơi thở.
Phụ thân. Thấy Ôn Như Mặc nãy giờ không nói gì, Ôn Liễu Niên ở bên cạnh gọi.
Ôn Như Mặc đành phải kiên trì nói: Làm phiền thiếu hiệp tiêu tốn.
Ám vệ ở trên mái nhà đỡ trán, sao còn gọi là thiếu hiệp, chẳng lẽ không phải là nên trực tiếp gọi A Việt sao, như vậy người một nhà mới thân thiết.
Không khí trong phòng một lần nữa an tĩnh lại, hơn nữa lúc này còn an tĩnh rất lâu, khi ám vệ bắt đầu suy xét có nên từ trên trời giáng xuống, để gia tăng chút bầu không khí náo nhiệt hay không, Triệu Việt cuối cùng mở miệng nói: Ta sẽ đối xử với hắn thật tốt.
Ôn Như Mặc lại bắt đầu đau đầu.
Ôn Liễu Niên kéo Triệu Việt cùng nhau quỳ xuống.
Các ngươi đây là... đang êm đẹp quỳ cái gì. Ôn phu nhân trong lòng thở dài, tiến lên nâng hai người bọn hắn dậy.
Nương. Ôn Liễu Niên nhỏ giọng nói, Người đáp ứng bọn con đi.
Ôn phu nhân khó xử, quay đầu nhìn lão gia nhà mình, muốn lấy chủ ý của hắn.
Ôn Như Mặc trầm mặc không nói.
Hắn thật sự đối xử với con rất tốt. Ôn Liễu Niên nói, Lúc trước khi ở thành Thương Mang, cũng từng cùng con sóng vai chiến đấu, khi đó đã nói muốn cùng một chỗ cả đời.
Ôn Như Mặc đứng dậy, rời khỏi đại sảnh cũng không quay đầu lại.
Ôn Liễu Niên hốc mắt có chút đỏ lên.
Trước đừng khóc. Ôn phu nhân đau lòng nhi tử, Tính tình cha con không phải con không biết, qua một thời gian thì không có chuyện gì nữa.
Vậy nương...người đáp ứng không? Ôn Liễu Niên nắm tay nàng.
Ta... Ôn phu nhân đưa mắt nhìn Triệu Việt.
Ám vệ ở trên nóc nhà siết chặt tay thành nắm đấm, mẹ vợ đang nhìn a, Triệu đại đương gia vì sao còn không mau bày ra tư thế anh tuấn đi?
Triệu Việt nói: Khẩn cầu phu nhân cho ta một cơ hội, ta tất nhiên lấy mệnh đối đãi hắn.
Nhìn người trẻ tuổi trước mặt, Ôn phu nhân nhất thời nửa khắc, cũng phân không rõ trong lòng mình rốt cuộc là tư vị gì. Vốn dĩ là vui vẻ đến Vương Thành thăm nhi tử, lại không nghĩ rằng vừa mới tới còn chưa được một ngày, thì gặp loại sự tình này. Sao lại không chịu hảo hảo tìm cô nương, có người ở bên cạnh ân cần hỏi han, chính mình ở Giang Nam cũng có thể yên tâm, mà Triệu đại đương gia này vừa nhìn liền biết là người trong giang hồ, chỉ sợ cũng sẽ không giặt y phục thêu thùa may vá nấu cơm, hai đại nam nhân ở với nhau, phải sống như thế nào?
Mẫu thân. Ôn Liễu Niên lại gọi.
Ôn phu nhân nhẹ nhàng thở dài: Việc này cứ như vậy trước đi, nương cùng với cha con thương lượng một chút.
Ôn Liễu Niên nói: Vậy mẫu thân phải giúp con khuyên phụ thân, bọn con đều là thật lòng.
Ôn phu nhân vỗ vỗ tay hắn, lại đưa mắt nhìn Triệu Việt, rồi mới xoay người trở về phòng ngủ.
Trong phòng một lần nữa an tĩnh lại, ám vệ vừa tính toán nhảy xuống tiến hành tổng kết cùng chỉ đạo, liền thấy Ôn Liễu Niên tựa vào trong lòng Triệu Việt, đành phải phanh kịp cước bộ. Loại thời điểm này ngàn vạn lần không thể quấy rầy, không thì sẽ bị ngựa đá.
Không có việc gì. Triệu Việt vỗ vỗ lưng hắn.
Ta biết là không có việc gì. Ôn Liễu Niên nhỏ giọng than thở, thế nhưng không gây trở ngại chân mềm nhũn, chung quy vẫn là có chút chột dạ.
Cần ta tự mình đi tìm Ôn lão gia cùng Ôn phu nhân không? Triệu Việt hỏi.
Tất nhiên không cần, tính tình cha ta rất cố chấp, lại là một người cổ hủ. Ôn Liễu Niên nói, Ngươi ta nói đều không được, chỉ có nương ta mới có thể nói động.
Lúc đầu có băn khoăn cũng là chuyện đương nhiên. Triệu Việt nắm tay hắn, Loại sự tình này, tất nhiên là lâu ngày thấy nhân tâm.
Ừm. Ôn Liễu Niên nhìn hắn cười cười, Không có việc gì, chúng ta chậm rãi chờ. Một năm không được thì ba năm, ba năm không được thì năm năm, tương lai còn cả một đời muốn cùng nhau đi tiếp, cũng sẽ có một ngày có thể rẽ mây nhìn trời.
Có đói bụng không? Triệu Việt nói, Ta kêu đầu bếp nấu cơm cho ngươi ăn.
Đợi lát nữa cùng cha nương đến Sơn Hải Cư đi. Ôn Liễu Niên nói, Còn có đám Thượng bảo chủ cùng Tần cung chủ, mọi người cùng nhau ăn cũng náo nhiệt hơn.
Triệu Việt gật đầu đáp ứng.
Một lát sau, gia đinh được phái đi mời người trở về, nói Thượng bảo chủ cùng Mộc sư gia đến tửu lâu chờ trước, Tần cung chủ cùng Thẩm công tử có chuyện không thể đi được, còn nói nếu là có chỗ cần giúp đỡ, cứ việc mở miệng.
Ám vệ có ý đồ hỗ trợ mặc y phục lần nữa, lại bị Ôn Liễu Niên vô tình cự tuyệt, cuối cùng đành phải đem tóc mình nhu loạn, còn phanh ngực, cũng hảo làm nền cho Triệu đại đương gia oai hùng bất phàm.
Ôn Liễu Niên: ...
Tuy nói Ôn Như Mặc cùng Ôn phu nhân trong lòng vẫn như trước ấm ức chưa tiêu, nhưng cuối cùng vẫn là đáp ứng cùng đi, sau khi bước ra lại bị tạo hình của ám vệ làm cho hoảng sợ, hai mặt nhìn nhau nói: Đây là...
Ám vệ cười tươi như hoa: Học Thiếu cung chủ nhà ta. Cả đầu ngốc mao bị gió thổi loạn, vừa nhìn liền biết khí phách phi phàm.
Tuy nói hành vi này nghe qua xác thực rất não tàn, nhưng bởi vì có danh hào Truy Ảnh Cung kèm theo, Ôn Như Mặc cùng Ôn phu nhân ngược lại là miễn cưỡng có thể tiếp nhận, đơn giản thu thập một phen, liền ngồi kiệu đến Sơn Hải Cư.
Tuy nói trời đã khuya, nhưng Sơn Hải Cư vẫn đầy khách như trước, Thượng Vân Trạch cùng Mộc Thanh Sơn đang ngồi ở một bên uống trà chờ, sau khi nhìn thấy mọi người cũng đứng lên chào hỏi.
Lúc trước không cảm thấy có gì bất thường, thế nhưng trải qua một trận nháo như vậy, Ôn phu nhân hiện tại nhìn ai cũng giống như là một đôi -- Đương nhiên, đây thật sự là một đôi.
Triệu Việt cầm bài đồ ăn gọi món, ám vệ cũng ở dưới lầu mua xong bánh đường chiên, một bên hô hô thổi một bên niết bỏ vào miệng, hoan hoan hỉ hỉ lên lầu ăn.
Tiên sinh... Vô Ảnh kéo dài giọng, hắn thật sự rất khó không nhìn về phía bên kia -- Ba người vốn dĩ là muốn ra ngoài ăn cơm, Vân Đoạn Hồn trong lòng rốt cuộc không bỏ xuống được, thế là bất tri bất giác liền đi đến Sơn Hải Cư này. Chỉ là một bàn đồ ăn còn chưa ăn hai ngụm, thì lại thấy Triệu Việt lên lầu, theo sát phía sau là một đám ám vệ.
Nhìn thấy đầu tóc ám vệ cơ hồ đã dựng thẳng lên, Vân Đoạn Hồn bắt đầu suy xét, quyết định lúc trước của mình có phải là sai lầm rồi không. Tựa hồ lựa chọn đem sự tình năm đó nói rõ, sau đó cưỡng chế mang người về hải đảo, cũng là một lựa chọn không tệ. Bằng không giống như bây giờ thích bôi son trát phấn mua trâm cài đầu như vậy, kết giao bằng hữu đều là người kỳ quái, thật sự là khiến người ta không yên lòng a.
Sao lại không thấy vị Ôn đại nhân kia. Vô Ảnh trong lòng than thở, đều nói hai thằng đàn ông, hơn nữa cha mẹ Ôn đại nhân đều ở trong này
. Lo mà ăn cơm của ngươi đi. Vô Phong ném đùi gà vào trong chén hắn.
Vô Ảnh cúi đầu cắn một ngụm lớn, lại duỗi cổ nhìn qua -- Tiên sinh cũng không cấm ta nhìn.
Vô Phong đành phải thở dài.
... Tầm mắt không cẩn thận chống lại, Vô Ảnh vẻ mặt có chút cứng đờ.
Lão gia. Ôn phu nhân vội vàng đẩy đẩy Ôn Như Mặc, Là đám người hôm qua trên sơn đạo.
Ôn Như Mặc cũng vội vàng nhìn qua.
Vô Ảnh vẻ mặt cứng ngắc, sớm biết thế thì không nhìn.
Tiểu hồng trùng mập mạp dọc theo bàn chân, ra sức bò đến trước mặt Vân Đoạn Hồn.
Thứ gì vậy. Vô Phong khẽ nhíu mày.
Là Hồng giáp lang. Vân Đoạn Hồn nhẹ nhàng bốc lên, Khắc tinh độc trùng, nhìn qua con này ngược lại là dưỡng không tệ.
Hồng giáp lang hướng hắn hữu hảo lắc lắc xúc tu -- Muốn ăn thịt vụn !
Ở đâu bò đến vậy? Vô Ảnh nghi hoặc.
Triệu Việt bước nhanh tới.
Vân Đoạn Hồn nhất thời hơi cương một chút.
Đi, chúng ta cũng qua. Ôn phu nhân đẩy đẩy lão gia nhà mình, Lúc trước thật sự là chúng ta thiếu thỏa đáng, không có bằng chứng, ít nhất cũng không phải.
Ôn Như Mặc gật đầu, cùng phu nhân nhà mình một đường đi qua bàn đối diện.
Ôn Liễu Niên tất nhiên cũng đi theo.
Tựa hồ có náo nhiệt xem, ám vệ tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Mà phàm mọi người đều đi, Mộc Thanh Sơn cùng Thượng Vân Trạch tất nhiên cũng không có đạo lý ở lại.
Thế là trong thời gian nháy mắt, vốn dĩ chung quanh bàn tròn lớn đầy ắp người, toàn bộ đều xuất hiện ở trước mặt Vân Đoạn Hồn.
Các ngươi muốn làm gì? Vô Ảnh cảnh giác.
Vị tiểu huynh đệ này, chúng ta là đến bồi tội. Ôn Như Mặc nói, Lúc trước hại chư vị vào phủ nha một chuyến, thật có lỗi.
Vị huynh đài này khách khí. Vân Đoạn Hồn cười cười, Đi ra ngoài có nhiều cảnh giác cũng không sai, chúng ta làm việc cũng có chỗ không đúng. Chung quy một thương nhân suốt ngày hào hoa phong nhã, đột nhiên bị một người thân hình cao lớn còn đeo đao chụp vai, đích xác rất dễ dàng nhận phải kinh hách.
Hồng giáp lang từ trên tay Vân Đoạn Hồn bò xuống, quen thuộc bò vào trong lòng Triệu Việt.
Vật nhỏ này là do ngươi dưỡng? Vân Đoạn Hồn nhìn như tùy ý, trong lòng lại từ sớm vạn trượng kinh đào.
Ân. Triệu Việt nói, Đại khái là nhìn thấy thịt thì chạy tới, quấy rầy tiên sinh.
Như vậy đi, bàn đồ ăn này hôm nay là do chúng ta mời. Ôn Như Mặc nói, Coi như là bồi tội.
Cũng được. Vân Đoạn Hồn cười cười, ngược lại cũng không chối từ.
Vô Ảnh lại cắn một ngụm đùi gà, tâm nói mời bữa cơm cũng là chuyện nên làm, thậm chí mời một năm cũng được -- Nhìn thiếu gia nhà ta bị vị Ôn đại nhân kia mang thành cái dạng gì.
Nếu là không có việc gì, cũng mời chư vị trở về ăn cơm đi. Biết có người đang âm thầm theo dõi Triệu Việt, Vân Đoạn Hồn cũng không muốn khơi gợi ra động tĩnh gì quá lớn.
Ôn Liễu Niên khẽ nhíu mày, khi đi trở về, lại nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua.
Không biết vì sao, cũng cảm thấy tựa hồ có chỗ nào không đúng, lại nghĩ không ra rốt cuộc là vì sao.
Vân Đoạn Hồn ngửa đầu uống cạn một chén rượu, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cách đó không xa trên bãi đất trống, vũ nương Ba Tư đang lã lướt khởi vũ, một vòng dân chúng chung quanh vỗ tay trầm trồ khen ngợi, thoáng hoảng hốt, tựa hồ lại nhìn thấy tòa lầu các quen thuộc kia chậm rãi hiện lên, giống như ảo ảnh -- Hơn hai mươi năm trước, chỗ đó chính là Bách Hoa Uyển, cũng là ngày ngày đàn ca, từng trận uyển chuyển.
Ôn Liễu Niên cầm điểm tâm cắn một ngụm, lại quay đầu nhìn qua.
Vô Ảnh trong lòng bất mãn, nhỏ giọng nói: Người nọ là ai a, sao cứ nhìn chằm chằm lão tiên sinh.
Vừa nãy không phải là ngươi cũng nhìn chằm chằm nhà người ta sao? Vô Phong một chút ý tứ cũng không giúp hắn nói chuyện, Hiện tại người ta cũng chỉ là nhìn lại mà thôi, ngươi cũng không chịu thiệt.
Vô Ảnh bị nghẹn một chút: Ta là đang nhìn thiếu gia.
Vô Phong khẽ nhíu mày, ra hiệu hắn im bặt.
Mắt Vân Đoạn Hồn nhìn như trước đang xuất thần, Vô Ảnh thè lưỡi, cuối cùng là thành thật lại.
Vị khách nhân này, ngươi cảm thấy hứng thú với Triệu đại đương gia cùng Ôn đại nhân à? Thấy hai người bọn hắn vẫn còn đang hỏi, lão bản quầy bán sách thần thần bí bí, từ ngăn tủ thấp nhất lấy ra một cái hộp nhỏ, sau khi mở ra bên trong là một xấp tiểu thoại bản: Đây đều là cố sự mới nhất vừa viết ra, nguồn tiêu thụ thật sự rất tốt, có muốn mua một bộ không? Nếu là mua một bộ, sẽ có giá ưu đãi.
Vô Phong có chút nghi hoặc: Vì sao phải lén lút bán?
Hắc hắc, chuyện này... Lão bản nhìn nhìn bốn phía, xác định không có ai chú ý bên này, mới nói, Ôn đại nhân là mệnh quan triều đình, không thể so với Tần cung chủ cùng Thẩm công tử được, việc này không nên rêu rao bày bán công khai, có vài chuyện vẫn là làm ổn thỏa thì tốt hơn.
Vân Đoạn Hồn trong lòng lắc đầu, xoay người bước nhanh ra khỏi cửa.
Vô Phong cũng đi theo.
Khách quý dừng bước, giá cả có thể thương lượng a. Lão bản ở phía sau nhiệt tình giữ lại, Đến chỗ khác thế nhưng không mua được cố sự dễ nhìn như vậy đâu, ngay cả tranh minh hoạ đều là do Lữ tú tài ở Vương Thành tự tay vẽ !
Tiên sinh. Thấy sắc mặt Vân Đoạn Hồn thật sự không quá đúng, Vô Phong cẩn thận gọi một tiếng.
Đều là lỗi của ta. Vân Đoạn Hồn thở dài một tiếng, Nếu năm đó ta có thể mang theo nương hắn một đường rời đi, cũng sẽ không biến thành cái dạng như ngày hôm nay.
Chuyện cũng đã qua nhiều năm như vậy, huống hồ cũng không phải lỗi của tiên sinh. Vô Phong nói, Đừng tự trách mình.
Vân Đoạn Hồn nói: Đi thôi, trở về chỗ ở.
Vô Phong gật đầu -- Chiếu theo tư thế này, nếu là cứ đi tiếp, nói không chừng còn sẽ nghe được cố sự gì nữa, sớm về nhà cũng thanh tĩnh.
Mấy năm nay Vân Đoạn Hồn tuy nói ẩn cư ở đảo nhỏ tại Đông Hải, bất quá tại cảnh nội Sở quốc cũng có vài chỗ ở, thân phận cũng là sẵn có, nói là thương nhân sẽ không có ai nghi ngờ. Chưởng quầy hiệu cầm đồ trong Vương Thành gọi là A Tường, làm người chu đáo cẩn thận cũng là thuộc hạ của hắn năm đó, chuyến này đoàn người là ở trong tòa nhà của hắn, thứ nhất là truy tìm tung tích Thanh Cầu, thứ hai cũng là muốn nhìn Triệu Việt một chút.
Sau khi trở lại chỗ ở, Vô Phong giúp Vân Đoạn Hồn pha một bình trà, nhìn qua có chút muốn nói lại thôi.
Có chuyện gì? Vân Đoạn Hồn hỏi.
Muốn hỏi tiên sinh một câu. Vô Phong nói, Lần này thế nhưng tính toán đem chuyện năm đó nói cho thiếu gia?
Vân Đoạn Hồn lắc đầu: Đều là chút chuyện thương tâm, phải nói thế nào? Chi bằng cứ giống như bây giờ, yên lặng sống qua ngày.
Vô Phong gật đầu, trong đầu không tự chủ lại nhớ tới một màn trước cửa quán son phấn lúc nãy -- Thật sự không muốn nhận mặt nhau sao, nếu là bây giờ đem hết thảy mọi chuyện nói rõ ràng, mang thiếu gia về hải đảo, nói không chừng còn có thể cứu chữa.
Nam tử lại thích son phấn, nói thế nào cũng không quá đúng a !
Thời điểm trễ một chút, Vô Ảnh cũng trở về phục mệnh, nói người nọ ven đường vẫn chưa có hành động, chỉ là theo dõi Triệu Việt trở về chỗ ở, sau đó lại ở trong thành đi một trận, vừa nãy quẹo vào một gian khách điếm, nhìn cách ăn mặc hẳn là tiểu nhị trong đó.
Khách điếm? Vô Phong nói.
Đúng vậy, là khách điếm Phong Thu. Vô Ảnh nói, Đã an bài người âm thầm theo dõi, một khi có bất cứ động tĩnh gì, thì sẽ lập tức đến báo.
Làm không tệ. Vân Đoạn Hồn vỗ vỗ bả vai của hắn, đứng lên bước ra ngoài.
Tiên sinh muốn đi đâu vậy? Vô Ảnh nói, Lúc ta trở về có mua bánh đậu đỏ.
Tự mình ăn đi. Vân Đoạn Hồn vào phòng ngủ cách vách.
Vô Ảnh hỏi: Tiên sinh làm sao vậy?
Còn thế nào nữa. Vô Phong nói, Đột nhiên nhìn thấy bộ dạng kia của thiếu gia, có thể giả vờ như chuyện gì cũng không phát sinh mới không bình thường.
Cũng đúng. Vô Ảnh ở trong lòng nói thầm, nếu là bộ dạng thanh tú trắng nõn, thích bôi son trát phấn thì cũng thôi đi, nhưng cố tình thiếu gia trời sinh cao lớn uy mãnh như vậy, bên hông còn đeo đao, cư nhiên cũng có thể có loại đam mê này, cũng thật sự rất không dễ dàng.
Trong Ôn phủ, Triệu Việt cầm hộp quà trong tay đặt lên bàn: Chỉ là chút tâm ý, chứ không phải là có ý muốn thu mua lòng người.
Ôn Như Mặc cùng Ôn phu nhân ngồi ở trên ghế, cũng không biết chính mình nên là tâm tình gì -- Xem ra ngay cả Hoàng Thượng cũng biết rồi, rất có vài phần ý tứ ván đã đóng thuyền. Nhưng vừa nghĩ đến con dâu ngày ngày chờ mong đột nhiên biến thành một đại hán uy vũ, trong đầu đều cảm thấy sợ hãi, tay chân cũng lạnh ngắt, rất cần hảo hảo nằm xuống ổn định lại hơi thở.
Phụ thân. Thấy Ôn Như Mặc nãy giờ không nói gì, Ôn Liễu Niên ở bên cạnh gọi.
Ôn Như Mặc đành phải kiên trì nói: Làm phiền thiếu hiệp tiêu tốn.
Ám vệ ở trên mái nhà đỡ trán, sao còn gọi là thiếu hiệp, chẳng lẽ không phải là nên trực tiếp gọi A Việt sao, như vậy người một nhà mới thân thiết.
Không khí trong phòng một lần nữa an tĩnh lại, hơn nữa lúc này còn an tĩnh rất lâu, khi ám vệ bắt đầu suy xét có nên từ trên trời giáng xuống, để gia tăng chút bầu không khí náo nhiệt hay không, Triệu Việt cuối cùng mở miệng nói: Ta sẽ đối xử với hắn thật tốt.
Ôn Như Mặc lại bắt đầu đau đầu.
Ôn Liễu Niên kéo Triệu Việt cùng nhau quỳ xuống.
Các ngươi đây là... đang êm đẹp quỳ cái gì. Ôn phu nhân trong lòng thở dài, tiến lên nâng hai người bọn hắn dậy.
Nương. Ôn Liễu Niên nhỏ giọng nói, Người đáp ứng bọn con đi.
Ôn phu nhân khó xử, quay đầu nhìn lão gia nhà mình, muốn lấy chủ ý của hắn.
Ôn Như Mặc trầm mặc không nói.
Hắn thật sự đối xử với con rất tốt. Ôn Liễu Niên nói, Lúc trước khi ở thành Thương Mang, cũng từng cùng con sóng vai chiến đấu, khi đó đã nói muốn cùng một chỗ cả đời.
Ôn Như Mặc đứng dậy, rời khỏi đại sảnh cũng không quay đầu lại.
Ôn Liễu Niên hốc mắt có chút đỏ lên.
Trước đừng khóc. Ôn phu nhân đau lòng nhi tử, Tính tình cha con không phải con không biết, qua một thời gian thì không có chuyện gì nữa.
Vậy nương...người đáp ứng không? Ôn Liễu Niên nắm tay nàng.
Ta... Ôn phu nhân đưa mắt nhìn Triệu Việt.
Ám vệ ở trên nóc nhà siết chặt tay thành nắm đấm, mẹ vợ đang nhìn a, Triệu đại đương gia vì sao còn không mau bày ra tư thế anh tuấn đi?
Triệu Việt nói: Khẩn cầu phu nhân cho ta một cơ hội, ta tất nhiên lấy mệnh đối đãi hắn.
Nhìn người trẻ tuổi trước mặt, Ôn phu nhân nhất thời nửa khắc, cũng phân không rõ trong lòng mình rốt cuộc là tư vị gì. Vốn dĩ là vui vẻ đến Vương Thành thăm nhi tử, lại không nghĩ rằng vừa mới tới còn chưa được một ngày, thì gặp loại sự tình này. Sao lại không chịu hảo hảo tìm cô nương, có người ở bên cạnh ân cần hỏi han, chính mình ở Giang Nam cũng có thể yên tâm, mà Triệu đại đương gia này vừa nhìn liền biết là người trong giang hồ, chỉ sợ cũng sẽ không giặt y phục thêu thùa may vá nấu cơm, hai đại nam nhân ở với nhau, phải sống như thế nào?
Mẫu thân. Ôn Liễu Niên lại gọi.
Ôn phu nhân nhẹ nhàng thở dài: Việc này cứ như vậy trước đi, nương cùng với cha con thương lượng một chút.
Ôn Liễu Niên nói: Vậy mẫu thân phải giúp con khuyên phụ thân, bọn con đều là thật lòng.
Ôn phu nhân vỗ vỗ tay hắn, lại đưa mắt nhìn Triệu Việt, rồi mới xoay người trở về phòng ngủ.
Trong phòng một lần nữa an tĩnh lại, ám vệ vừa tính toán nhảy xuống tiến hành tổng kết cùng chỉ đạo, liền thấy Ôn Liễu Niên tựa vào trong lòng Triệu Việt, đành phải phanh kịp cước bộ. Loại thời điểm này ngàn vạn lần không thể quấy rầy, không thì sẽ bị ngựa đá.
Không có việc gì. Triệu Việt vỗ vỗ lưng hắn.
Ta biết là không có việc gì. Ôn Liễu Niên nhỏ giọng than thở, thế nhưng không gây trở ngại chân mềm nhũn, chung quy vẫn là có chút chột dạ.
Cần ta tự mình đi tìm Ôn lão gia cùng Ôn phu nhân không? Triệu Việt hỏi.
Tất nhiên không cần, tính tình cha ta rất cố chấp, lại là một người cổ hủ. Ôn Liễu Niên nói, Ngươi ta nói đều không được, chỉ có nương ta mới có thể nói động.
Lúc đầu có băn khoăn cũng là chuyện đương nhiên. Triệu Việt nắm tay hắn, Loại sự tình này, tất nhiên là lâu ngày thấy nhân tâm.
Ừm. Ôn Liễu Niên nhìn hắn cười cười, Không có việc gì, chúng ta chậm rãi chờ. Một năm không được thì ba năm, ba năm không được thì năm năm, tương lai còn cả một đời muốn cùng nhau đi tiếp, cũng sẽ có một ngày có thể rẽ mây nhìn trời.
Có đói bụng không? Triệu Việt nói, Ta kêu đầu bếp nấu cơm cho ngươi ăn.
Đợi lát nữa cùng cha nương đến Sơn Hải Cư đi. Ôn Liễu Niên nói, Còn có đám Thượng bảo chủ cùng Tần cung chủ, mọi người cùng nhau ăn cũng náo nhiệt hơn.
Triệu Việt gật đầu đáp ứng.
Một lát sau, gia đinh được phái đi mời người trở về, nói Thượng bảo chủ cùng Mộc sư gia đến tửu lâu chờ trước, Tần cung chủ cùng Thẩm công tử có chuyện không thể đi được, còn nói nếu là có chỗ cần giúp đỡ, cứ việc mở miệng.
Ám vệ có ý đồ hỗ trợ mặc y phục lần nữa, lại bị Ôn Liễu Niên vô tình cự tuyệt, cuối cùng đành phải đem tóc mình nhu loạn, còn phanh ngực, cũng hảo làm nền cho Triệu đại đương gia oai hùng bất phàm.
Ôn Liễu Niên: ...
Tuy nói Ôn Như Mặc cùng Ôn phu nhân trong lòng vẫn như trước ấm ức chưa tiêu, nhưng cuối cùng vẫn là đáp ứng cùng đi, sau khi bước ra lại bị tạo hình của ám vệ làm cho hoảng sợ, hai mặt nhìn nhau nói: Đây là...
Ám vệ cười tươi như hoa: Học Thiếu cung chủ nhà ta. Cả đầu ngốc mao bị gió thổi loạn, vừa nhìn liền biết khí phách phi phàm.
Tuy nói hành vi này nghe qua xác thực rất não tàn, nhưng bởi vì có danh hào Truy Ảnh Cung kèm theo, Ôn Như Mặc cùng Ôn phu nhân ngược lại là miễn cưỡng có thể tiếp nhận, đơn giản thu thập một phen, liền ngồi kiệu đến Sơn Hải Cư.
Tuy nói trời đã khuya, nhưng Sơn Hải Cư vẫn đầy khách như trước, Thượng Vân Trạch cùng Mộc Thanh Sơn đang ngồi ở một bên uống trà chờ, sau khi nhìn thấy mọi người cũng đứng lên chào hỏi.
Lúc trước không cảm thấy có gì bất thường, thế nhưng trải qua một trận nháo như vậy, Ôn phu nhân hiện tại nhìn ai cũng giống như là một đôi -- Đương nhiên, đây thật sự là một đôi.
Triệu Việt cầm bài đồ ăn gọi món, ám vệ cũng ở dưới lầu mua xong bánh đường chiên, một bên hô hô thổi một bên niết bỏ vào miệng, hoan hoan hỉ hỉ lên lầu ăn.
Tiên sinh... Vô Ảnh kéo dài giọng, hắn thật sự rất khó không nhìn về phía bên kia -- Ba người vốn dĩ là muốn ra ngoài ăn cơm, Vân Đoạn Hồn trong lòng rốt cuộc không bỏ xuống được, thế là bất tri bất giác liền đi đến Sơn Hải Cư này. Chỉ là một bàn đồ ăn còn chưa ăn hai ngụm, thì lại thấy Triệu Việt lên lầu, theo sát phía sau là một đám ám vệ.
Nhìn thấy đầu tóc ám vệ cơ hồ đã dựng thẳng lên, Vân Đoạn Hồn bắt đầu suy xét, quyết định lúc trước của mình có phải là sai lầm rồi không. Tựa hồ lựa chọn đem sự tình năm đó nói rõ, sau đó cưỡng chế mang người về hải đảo, cũng là một lựa chọn không tệ. Bằng không giống như bây giờ thích bôi son trát phấn mua trâm cài đầu như vậy, kết giao bằng hữu đều là người kỳ quái, thật sự là khiến người ta không yên lòng a.
Sao lại không thấy vị Ôn đại nhân kia. Vô Ảnh trong lòng than thở, đều nói hai thằng đàn ông, hơn nữa cha mẹ Ôn đại nhân đều ở trong này
. Lo mà ăn cơm của ngươi đi. Vô Phong ném đùi gà vào trong chén hắn.
Vô Ảnh cúi đầu cắn một ngụm lớn, lại duỗi cổ nhìn qua -- Tiên sinh cũng không cấm ta nhìn.
Vô Phong đành phải thở dài.
... Tầm mắt không cẩn thận chống lại, Vô Ảnh vẻ mặt có chút cứng đờ.
Lão gia. Ôn phu nhân vội vàng đẩy đẩy Ôn Như Mặc, Là đám người hôm qua trên sơn đạo.
Ôn Như Mặc cũng vội vàng nhìn qua.
Vô Ảnh vẻ mặt cứng ngắc, sớm biết thế thì không nhìn.
Tiểu hồng trùng mập mạp dọc theo bàn chân, ra sức bò đến trước mặt Vân Đoạn Hồn.
Thứ gì vậy. Vô Phong khẽ nhíu mày.
Là Hồng giáp lang. Vân Đoạn Hồn nhẹ nhàng bốc lên, Khắc tinh độc trùng, nhìn qua con này ngược lại là dưỡng không tệ.
Hồng giáp lang hướng hắn hữu hảo lắc lắc xúc tu -- Muốn ăn thịt vụn !
Ở đâu bò đến vậy? Vô Ảnh nghi hoặc.
Triệu Việt bước nhanh tới.
Vân Đoạn Hồn nhất thời hơi cương một chút.
Đi, chúng ta cũng qua. Ôn phu nhân đẩy đẩy lão gia nhà mình, Lúc trước thật sự là chúng ta thiếu thỏa đáng, không có bằng chứng, ít nhất cũng không phải.
Ôn Như Mặc gật đầu, cùng phu nhân nhà mình một đường đi qua bàn đối diện.
Ôn Liễu Niên tất nhiên cũng đi theo.
Tựa hồ có náo nhiệt xem, ám vệ tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Mà phàm mọi người đều đi, Mộc Thanh Sơn cùng Thượng Vân Trạch tất nhiên cũng không có đạo lý ở lại.
Thế là trong thời gian nháy mắt, vốn dĩ chung quanh bàn tròn lớn đầy ắp người, toàn bộ đều xuất hiện ở trước mặt Vân Đoạn Hồn.
Các ngươi muốn làm gì? Vô Ảnh cảnh giác.
Vị tiểu huynh đệ này, chúng ta là đến bồi tội. Ôn Như Mặc nói, Lúc trước hại chư vị vào phủ nha một chuyến, thật có lỗi.
Vị huynh đài này khách khí. Vân Đoạn Hồn cười cười, Đi ra ngoài có nhiều cảnh giác cũng không sai, chúng ta làm việc cũng có chỗ không đúng. Chung quy một thương nhân suốt ngày hào hoa phong nhã, đột nhiên bị một người thân hình cao lớn còn đeo đao chụp vai, đích xác rất dễ dàng nhận phải kinh hách.
Hồng giáp lang từ trên tay Vân Đoạn Hồn bò xuống, quen thuộc bò vào trong lòng Triệu Việt.
Vật nhỏ này là do ngươi dưỡng? Vân Đoạn Hồn nhìn như tùy ý, trong lòng lại từ sớm vạn trượng kinh đào.
Ân. Triệu Việt nói, Đại khái là nhìn thấy thịt thì chạy tới, quấy rầy tiên sinh.
Như vậy đi, bàn đồ ăn này hôm nay là do chúng ta mời. Ôn Như Mặc nói, Coi như là bồi tội.
Cũng được. Vân Đoạn Hồn cười cười, ngược lại cũng không chối từ.
Vô Ảnh lại cắn một ngụm đùi gà, tâm nói mời bữa cơm cũng là chuyện nên làm, thậm chí mời một năm cũng được -- Nhìn thiếu gia nhà ta bị vị Ôn đại nhân kia mang thành cái dạng gì.
Nếu là không có việc gì, cũng mời chư vị trở về ăn cơm đi. Biết có người đang âm thầm theo dõi Triệu Việt, Vân Đoạn Hồn cũng không muốn khơi gợi ra động tĩnh gì quá lớn.
Ôn Liễu Niên khẽ nhíu mày, khi đi trở về, lại nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua.
Không biết vì sao, cũng cảm thấy tựa hồ có chỗ nào không đúng, lại nghĩ không ra rốt cuộc là vì sao.
Vân Đoạn Hồn ngửa đầu uống cạn một chén rượu, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cách đó không xa trên bãi đất trống, vũ nương Ba Tư đang lã lướt khởi vũ, một vòng dân chúng chung quanh vỗ tay trầm trồ khen ngợi, thoáng hoảng hốt, tựa hồ lại nhìn thấy tòa lầu các quen thuộc kia chậm rãi hiện lên, giống như ảo ảnh -- Hơn hai mươi năm trước, chỗ đó chính là Bách Hoa Uyển, cũng là ngày ngày đàn ca, từng trận uyển chuyển.
Ôn Liễu Niên cầm điểm tâm cắn một ngụm, lại quay đầu nhìn qua.
Vô Ảnh trong lòng bất mãn, nhỏ giọng nói: Người nọ là ai a, sao cứ nhìn chằm chằm lão tiên sinh.
Vừa nãy không phải là ngươi cũng nhìn chằm chằm nhà người ta sao? Vô Phong một chút ý tứ cũng không giúp hắn nói chuyện, Hiện tại người ta cũng chỉ là nhìn lại mà thôi, ngươi cũng không chịu thiệt.
Vô Ảnh bị nghẹn một chút: Ta là đang nhìn thiếu gia.
Vô Phong khẽ nhíu mày, ra hiệu hắn im bặt.
Mắt Vân Đoạn Hồn nhìn như trước đang xuất thần, Vô Ảnh thè lưỡi, cuối cùng là thành thật lại.
/195
|