Nếu thật sự tình đồng phụ tử, sao từ ngày xảy ra chuyện cho tới nay, cư nhiên ngay cả một lần lộ mặt cũng chưa thấy qua? Ôn Liễu Niên nói, Đừng nói là người thân, cho dù là dân chúng bình thường trong Vương Thành, gặp được ở trên đường cũng biết phải ân cần hỏi thăm một câu.
Bên cạnh đại nhân thời thời khắc khắc đều có thị vệ hoàng cung bảo hộ, thân phận tiên sinh đặc thù, không tiện xuất hiện. Vô Ảnh giải thích.
Vậy tiểu thiếu gia hiện tại vì sao lại ở đây? Ôn Liễu Niên hỏi lại.
Vô Ảnh nghẹn họng.
Huống chi công phu tiền bối, hẳn là vượt xa tiểu thiếu gia. Ôn Liễu Niên nói, Nếu là thật sự quan tâm lo lắng, đừng nói bên trong Ôn phủ có thị vệ hoàng cung, cho dù là có thiên binh thiên tướng, hẳn là cũng không ngăn được.
Vô Ảnh: ...
Thử hỏi thế gian này, nào có phụ tử như vậy. Ôn Liễu Niên nói, Lúc bị thương thì mặc kệ, vừa nghe muốn thành hôn, lại tới cửa hỏi vì sao không hỏi qua hắn, đây là đạo lý gì?
Vô Ảnh bị hắn làm cho nghẹn họng đến không nói được thành lời.
Cho dù không phải phụ tử, ít nhiều gì cũng có danh phận sư đồ, đồ đệ sống chết còn chưa biết, sư phụ rõ ràng là ở trong Vương Thành, nhưng cũng không lộ diện. Ôn Liễu Niên nói, Mặc kệ là tìm ai bình phán, cũng sẽ không cảm thấy tiền bối chiếm lý.
Tiên sinh cũng là lo lắng. Vô Ảnh biện giải, Hơn nữa vẫn đang nghĩ biện pháp, xem có thể khôi phục võ công cho thiếu gia không.
A? Ôn Liễu Niên vẻ mặt quả nhiên liền dịu đi một chút, Vậy có kết quả không?
Không biết, bất quá nhìn ý tứ tiên sinh, hẳn là có biện pháp. Vô Ảnh nói.
Vì sao không báo cho ta sớm một chút? Ôn Liễu Niên trong lòng thả lỏng, bình tĩnh oán giận.
Tiên sinh vẫn chưa hoàn toàn khẳng định, sao ta lại dám nói lung tung khắp nơi? Vô Ảnh kháng nghị.
Mặc kệ thế nào, hiện tại nói rõ ràng là được. Ôn Liễu Niên đứng lên, Đi thôi, ta cùng ngươi một đường đi tìm tiền bối.
Đại nhân muốn đi tìm tiên sinh? Vô Ảnh sửng sốt.
Vừa rồi ta hiểu lầm tiền bối, hiện tại tất nhiên là phải nhận lỗi. Ôn Liễu Niên nói, Huống hồ đã tình đồng phụ tử, muốn thành hôn lại chưa tới cửa nói qua?
Vô Ảnh liên tục khoát tay: Vẫn là bỏ đi, bên cạnh đại nhân có đại nội thị vệ đi theo, nếu là nhìn thấy tiên sinh, e là sẽ gợi ra phiền toái không cần thiết.
Ta có biện pháp khiến bọn họ không đi theo. Ôn Liễu Niên cười tủm tỉm.
Vô Ảnh phía sau lưng sợ hãi, vẻ mặt này tràn ngập biểu tình muốn gạt người a...
Ôn Liễu Niên một đường thong thả đi, đầu tiên là tìm Mộc Thanh Sơn, rồi sau đó liền trở về chỗ ở, gọi hai tên đại nội thị vệ lại đây.
Đại nhân có chuyện? Ảnh vệ hỏi.
Ta ra ngoài một chuyến. Ôn Liễu Niên nói, Các ngươi ở lại đây, hảo hảo bảo hộ đại đương gia.
Vậy đại nhân thì sao? Ảnh vệ nhíu mày.
Ta cùng với chư vị anh hùng Truy Ảnh cung một đường ra ngoài là được. Ôn Liễu Niên nói.
Không bằng để Truy Ảnh cung ở lại đây bảo hộ đại đương gia? Ảnh vệ nói, Hoàng thượng có lệnh, đại nhân ở đâu, thì chúng ta liền ở đó.
Ám vệ cầm thịt nướng cùng điểm tâm, còn có một vò rượu lâu năm, hoan hoan hỉ hỉ nói nói cười cười chen vào.
Suỵt. Ôn Liễu Niên làm thủ thế im bặt, ra hiệu Triệu Việt còn đang nghỉ ngơi ở bên trong.
Ba ngôi sao trên cao, soi rọi niềm vui khắp nơi a ! Một người trong đó rõ ràng đã rất say, thanh âm quả thật vang dội.
Ôn Liễu Niên giậm chân, lôi kéo hắn chạy ra ngoài, vừa đi vừa quay đầu dặn dò: Hảo hảo bảo hộ đại đương gia !
Thế nhưng... Đại nội thị vệ còn chưa kịp nói chuyện, Ôn Liễu Niên liền đã bị ám vệ Truy Ảnh cung giữ chặt, thả người nhảy ra đầu tường.
Thương thế Triệu Việt khá nặng, bọn họ tất nhiên không dám bỏ người lại đuổi theo Ôn Liễu Niên, cũng chỉ có thể an ủi bản thân người Truy Ảnh cung tuy nói hơi não tàn một chút, nhưng võ công vẫn là nhất đẳng nhất cường, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì.
Đa tạ chư vị. Ôn Liễu Niên ngồi ở trên một thân cây, Chỉ cần có thể rời khỏi Ôn phủ là được rồi, chẳng biết có thể thả bản quan xuống không?
Tự mình đi thì rất chậm. Ám vệ đưa thịt nướng cho hắn, Đại nhân cầm đi, chúng ta mang ngươi qua đó.
Thế nhưng tiền bối phái Vô Ảnh tới thông truyền -- nha ! Ôn Liễu Niên đột nhiên bị đẩy rớt xuống đại thụ, lập tức sợ đến mức mặt trắng bệch.
Ám vệ thả người tiếp được hắn, mang theo một đường đi về phía chỗ ở của Vân Đoạn Hồn.
Vô Ảnh còn đang ở Ôn phủ ăn điểm tâm, cảm thấy đại nhân có phải là bị chế trụ rồi hay không, sao nửa ngày rồi còn chưa thấy trở về.
Vân Đoạn Hồn đang ở trong viện luyện võ, một chiêu một thức cực kỳ thong thả, giống như là đang nghiên cứu cái gì đó.
Ám vệ hai người hai bên xách Ôn Liễu Niên, lặng lẽ không một tiếng động ngồi xổm đầu tường.
Ôn Liễu Niên chào hỏi: Tiền bối hảo.
Vân Đoạn Hồn: ...
Ám vệ thả Ôn Liễu Niên vào trong viện, liền vui sướng cáo từ, ước chừng qua một hồi lại đến đón.
Sao đại nhân lại đột nhiên đến đây? Đợi sau khi ám vệ rời đi, Vân Đoạn Hồn hỏi, Vô Ảnh đâu? Sao không cùng nhau trở về.
Ôn Liễu Niên thành thành thật thật nói: Hẳn là còn ở Ôn phủ uống trà ăn điểm tâm.
Vân Đoạn Hồn: ...
Rốt cuộc là có bao nhiêu điểm tâm ngon, sẽ ăn đến say mê quên mình như thế?!
Tiền bối. Ôn Liễu Niên cười hì hì ngồi ở bên cạnh hắn, lại chen chút cùng nhau.
Vân Đoạn Hồn nói: Lại muốn làm gì?
Cái gì cũng không muốn làm, chỉ muốn hỏi tiền bối một chuyện. Ôn Liễu Niên thân thiết kéo cánh tay của hắn lại.
Vân Đoạn Hồn cảm thấy sự tình không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Nghe tiểu công tử nói, tiền bối có biện pháp khôi phục võ công cho đại đương gia? Ôn Liễu Niên cơ hồ muốn chen hắn đến trên mặt đất.
Vân Đoạn Hồn: ...
Tiên sinh đừng trách cứ tiểu công tử, là ta lừa hắn nói ra. Ôn Liễu Niên nhanh chóng nói.
Vân Đoạn Hồn dở khóc dở cười: Đại nhân ngược lại là rất thẳng thắn.
Cho nên là có thể hay là không thể? Ôn Liễu Niên có chút sốt ruột.
Không thể. Vân Đoạn Hồn lắc đầu, Gân mạch hao tổn võ công bị phế, đừng nói là ta, cho dù là lão thần tiên, chỉ sợ cũng không có biện pháp.
Vậy... Ánh sáng trong đáy mắt Ôn Liễu Niên nhanh chóng nhạt dần xuống.
Không tin? Vân Đoạn Hồn vỗ vỗ lưng hắn.
Tin. Ôn Liễu Niên nói, Không chỉ là tiền bối, còn có Thẩm minh chủ, Tần cung chủ, còn có tiểu vương gia, đều nói như vậy. Một người còn tính là có khả năng phán đoán sai, nhưng nhiều cao thủ cùng nhau nhận định như vậy, chính mình muốn không tin cũng khó.
Tình trạng A Việt gần đây thế nào? Vân Đoạn Hồn hỏi.
Hắn đã biết công lực của mình bị phế, bất quá tinh thần cũng không quá sa sút. Ôn Liễu Niên nói, Huống hồ cũng không quan trọng.
Không quan trọng? Vân Đoạn Hồn không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy.
Là không quan trọng. Ôn Liễu Niên nói, Chúng ta muốn thành thân, đây mới là chuyện quan trọng.
Vân Đoạn Hồn: ...
Vốn dĩ mấy ngày nay nghe thấy tiền bối không để ý tới, ta có hơi tức giận một chút. Ôn Liễu Niên xoa bóp mặt mình, Bất quá thôi, đến lúc đó Hoàng thượng đại khái cũng tới, nếu tiền bối không tiện lộ diện, vậy ta liền sai người đưa rượu mừng đến.
Ngươi còn tức giận sao? Vân Đoạn Hồn bị chọc cười.
Không được sao. Ôn Liễu Niên than thở, Nào có ai làm sư phụ như vậy, ngay cả mở miệng ân cần hỏi thăm cũng không có.
Không ân cần hỏi thăm, không đại biểu ta không đem việc này để ở trong lòng. Vân Đoạn Hồn nói, Lúc ngươi vừa tới, nhìn thấy ta đang làm cái gì?
Ôn Liễu Niên nhanh chóng nói: Tạo dáng.
Vân Đoạn Hồn: ...
Tiền bối nói tiếp đi. Ôn Liễu Niên vô tội nhìn hắn.
Võ công bị phế tất nhiên không có biện pháp khôi phục, nhưng không đại biểu không thể luyện lại từ đầu. Vân Đoạn Hồn nói.
Luyện lại từ đầu? Ôn Liễu Niên ngoài ý muốn.
Vân Đoạn Hồn gật đầu: Kỳ thật lúc vừa mới bắt đầu, ta từng nghĩ tới, muốn phế bỏ một thân công phu của hắn trước, đợi sau khi cởi bỏ ba chỗ đại huyệt bị bịt kín, thì luyện lại từ đầu.
Ôn Liễu Niên ngốc ngốc há miệng, cư nhiên còn có loại chuyện này?
Nhưng cảm thấy hành động này quá mức mạo hiểm, cho nên muốn kéo dài một phen, xem thử có thể tìm được biện pháp tốt hơn hay không. Vân Đoạn Hồn nói, Hiện tại đã xảy ra biến cố, có lẽ là ý trời cũng không chừng.
Ta biết mà. Ôn Liễu Niên cơ hồ vui muốn khóc, Tiền bối thật sự là người tốt !
Vân Đoạn Hồn lắc đầu: Chỉ là có đường có thể đi mà thôi, về phần phải làm thế nào mới ổn thỏa, ta còn đang cẩn thận tự hỏi một phen.
Có đường đi vẫn luôn là chuyện tốt. Ôn Liễu Niên cầm tay hắn, Nếu thật sự có thể đi, ta nhất định mời tiền bối ăn giò heo lớn như vầy !
Vân Đoạn Hồn: ...
Vậy ta trở về trước! Ôn Liễu Niên vui mừng khôn xiết.
Đã đến đây rồi, thì ở lại ăn cơm đi. Vân Đoạn Hồn nói, Ta viết một phong thư, ngươi giao cho Diệp cốc chủ.
Được được được ! Ôn Liễu Niên dùng sức gật đầu.
Giờ cơm chiều, Vô Ảnh nằm sấp ở trên bàn, bụng đánh trống gọi bậy.
Đại nhân đi đâu rồi a.
A, tiểu công tử sao còn chưa đi. Mộc Thanh Sơn vừa vặn đi ngang qua tiền thính, sau khi nhìn thấy liền bị kinh ngạc một chút.
Vô Ảnh: ...
Đi?!
Vì thế buổi tối hôm nay, vì trấn an tiểu Vô Ảnh chịu khổ bị mọi người quên lãng, Mộc Thanh Sơn cố ý mang hắn đến Sơn Hải Cư ăn một bữa no nê, lúc gần đi còn đóng gói năm hộp điểm tâm đào tô.
Ôn Liễu Niên cũng ợ một hơi, cảm thấy mỹ mãn cáo biệt với Vân Đoạn Hồn, đến trước hiệu buôn Nhật Nguyệt sơn trang đưa thư cho Diệp Cẩn, rồi sau đó liền vô cùng cao hứng trở về Ôn phủ.
Chạy đi đâu vậy? Triệu Việt đang ngồi trong thư phòng chờ hắn.
Đi tìm Vân tiền bối. Ôn Liễu Niên ngồi ở bên cạnh hắn, cười hì hì.
Lại lừa được cái gì hả? Triệu Việt buồn cười.
Sao lại có thể là hăm dọa lừa gạt. Ôn Liễu Niên bất mãn, Ta vẫn luôn không hăm dọa lừa gạt người khác. Hướng đến phi thường nói đạo lý, rất có tố dưỡng cao thượng của người đọc sách.
Thật không? Triệu Việt ôm hắn đặt ngồi lên trên đùi mình.
Thật. Ôn Liễu Niên gật đầu.
Triệu Việt cười vỗ vỗ hắn: Đừng nháo nữa, đi tìm tiền bối làm gì?
Muốn thành hôn, cũng phải nói một tiếng. Ôn Liễu Niên nói, Tiền bối không tiện đến uống rượu mừng, đến lúc đó chúng ta đưa một ít qua là được.
Sư phụ một lòng muốn dạy công phu cho ta, chỉ tiếc khiến lão nhân gia hắn thất vọng rồi. Triệu Việt thở dài.
Đã nói tốt không đề cập tới chuyện này. Ôn Liễu Niên nói, Phải toàn tâm toàn ý nghĩ chuyện thành thân !
Chỉ biết thành thân. Triệu Việt xoa bóp của hắn mũi.
Tất nhiên, ta sốt ruột. Ôn Liễu Niên ôm cổ hắn, Muốn cưới ngươi về nhà nhanh một chút.
Triệu Việt: ...
Cưới?
Mọi chuyện đều đã an bài xong xuôi rồi, ngươi chỉ cần an tâm chờ là được. Ôn Liễu Niên vỗ vỗ bả vai hắn, vẻ mặt rất là nghiêm túc.
Triệu Việt cảm thấy, giống như hết thảy mọi chuyện đều phản ứng ngược.
Đi, theo ta đi ngủ ! Ôn Liễu Niên kéo hắn đứng lên, rất có tư thế thổ phỉ đoạt vợ.
Vì thế mọi người liền trơ mắt nhìn Triệu đại đương gia oai hùng cao lớn, bị Ôn đại nhân một đường kéo về phòng ngủ.
Quả nhiên là rất giật mình.
Tuy nói Hoàng thượng chọn ngày, nhưng Ôn phu nhân vẫn là tìm Đại Sư tính một quẻ hung cát, cũng có thể chắc chắn một chút.
Ôn đại nhân cùng nương mình thắp hương, rồi sau đó tươi cười xán lạn kéo trụ trì đến góc tường: Nếu là việc vui kéo dài thời hạn, vậy bản quan liền đến miếu này ở một năm, ăn chút thức ăn chay tu thân dưỡng tính, cũng có thể không tiếp tục nghĩ chuyện chốn hồng trần.
Trụ trì sắc mặt trắng bệch.
Đại sư, ngày này thế nào a? Ôn phu nhân hỏi.
Không tồi không tồi. Đại sư bận rộn không ngừng gật đầu, thiên hoa loạn trụy thổi phồng một phen, đem ngày tốt thổi thành là trăm năm khó gặp, thế nhưng phải nhanh chóng thành thân, ngàn vạn lần không thể bỏ qua !
Thật sự tốt như vậy a? Ôn phu nhân kinh hỉ.
Đó là tất tất nhiên. Đại Sư nhanh chóng phụ họa, ai dám chậm trễ việc vui của Ôn đại nhân, nếu thật sự đến miếu này ăn một năm, chỉ sợ tiền bột gạo đều phải tăng gấp đôi -- Chung quy sức ăn nổi tiếng toàn bộ Vương Thành a, nghe nói một lần có thể ăn tám cái bánh nướng ba chén canh.
Ôn Liễu Niên cười tủm tỉm.
Mọi chuyện hết thảy đều rất thuận lợi a.
Rất tốt rất tốt.
Muốn thành thân, hỉ yến tất nhiên mở ở Sơn Hải Cư, còn mượn hết tất cả tửu lâu xung quanh, mới có thể miễn cưỡng ứng phó đủ khách. Dân chúng trong thành cũng là vui sướng, rảnh rỗi liền tới giúp một tay, lại thuận tiện đưa chút cá khô thịt khô, coi như là hạ lễ tùy phần tử. Mộ Hàn Dạ cùng Sở Uyên sau khi thương nghị xong chuyện đào bới thủy mạch, vốn dĩ là muốn về đại mạc Thất Tuyệt quốc, nhưng vừa nghe có thể uống rượu mừng, thì cũng dứt khoát không đi, đầu tiên là phái ảnh vệ bên cạnh tới hỗ trợ còn chưa đủ, về sau liền tự mình mang theo Hoàng Viễn ngày ngày đến cửa, chỗ nào đông người thì chạy đến chỗ đó, thậm chí khi thiếu nhân thủ, một hơi hỗ trợ chuyển mười mấy vò rượu.
Thất Tuyệt vương đừng nên tự mình động thủ nữa a. Quản gia kinh hãi đảm chiến, tuy nói đây là Hoàng thượng nước khác, nhưng cũng là Hoàng thượng a, nào có đạo lý làm công việc nặng nhọc này.
Không sao. Mộ Hàn Dạ nói, Đúng lúc mượn cơ hội học tập phong tục tiệc cưới Đại Sở một chút.
Hoàng Viễn ở bên cạnh cảnh giác: Vì sao phải học tập chuyện này?!
Mộ Hàn Dạ nắm chặt cơ hội nói: Nếu là khi nào rảnh rỗi buồn chán, chúng ta lại thành thân thêm lần nữa, tóm lại cũng không có chuyện gì làm.
Hoàng Viễn: ...
Mộ Hàn Dạ đột nhiên kỳ nghĩ: Không thì chọn cùng một ngày với Ôn đại nhân đi?
Hoàng Viễn rất hi vọng bản thân chưa bao giờ quen biết qua người này.
A, sắp rớt xuống rồi ! Trong tiểu viện bên cạnh, Thẩm Thiên Lăng kinh hô.
Chíp ! Tiểu Phượng Hoàng cũng che mắt, tuy rằng cánh rất ngắn, nhưng vẫn là phải che tượng trưng.
Ám vệ phi thân giúp đỡ, đem đèn lồng lớn màu đỏ treo về lương phòng một lần nữa.
May mắn may mắn. Thẩm Thiên Lăng thở phào, tiếp tục mang theo người bận rộn.
Tiểu Hồng giáp lang ngốc ngốc chạy một trận, cảm thấy hơi chán, liền ghé vào trong rìa bình nhìn.
Hồng giáp lang ghé vào trong một đống cát mịn, không nhúc nhích, hơn một nửa thời gian đều đang ngủ gà ngủ gật.
Tiểu Hồng giáp lang chen ở bên cạnh nó, tự mình lắc xúc tu chơi.
Đang làm gì vậy? Thẩm Thiên Phong hỏi Diệp Cẩn.
Phối chút dược cho đại đương gia. Diệp Cẩn chà xát tay.
... Cái này không cần đi? Thẩm Thiên Phong dừng một chút.
Vì sao không cần? Diệp Cẩn khó hiểu.
Đêm tân hôn, tất nhiên là theo hưng trí mà đến. Thẩm Thiên Phong tổ chức chọn từ một chút, Không cần dùng đến dược vật.
Diệp Cẩn trừng to mắt nhìn hắn.
Ta... Lại nói sai gì hả? Thẩm Thiên Phong cẩn thận thử hỏi.
Diệp Cẩn nói: Đây là dùng để trị thương.
Thẩm Thiên Phong: ...
Thật sao?
Đã nói ngươi đừng có suốt ngày pha trộn với cái tên lưu manh Tần Thiếu Vũ kia a ! Diệp Cẩn hùng hổ xắn tay áo, đẩy người ngã ngồi trên ghế, Về sau cách xa một chút, nghe chưa !
Thẩm Thiên Phong gật đầu.
Suốt ngày đều nghĩ cái thứ gì đâu không ! Diệp Cẩn kéo cổ áo hắn.
Được được, ta sai rồi, được không? Thẩm Thiên Phong vỗ vỗ hắn, Đứng lên.
Diệp Cẩn ngạo kiều: Không !
Thẩm Thiên Phong: ...
Vì thế một nén nhang sau, Thẩm Thiên Lăng hoan hoan hỉ hỉ ôm Tiểu Phượng Hoàng đến tìm tẩu tử mình, kết quả còn chưa tiến vào phòng, thì lại nhanh chóng xoay người bình tĩnh bước ra ngoài.
Ta cái gì cũng không nghe được.
Ban ngày ban mặt, cũng không biết thu liễm một chút.
Một hai ba, đón lấy a ! Trương Uẩn ôm một vòng đoạn vải đỏ lớn, dùng sức ném lên nóc nhà.
Đẹp ! Dân chúng vây xem nhiệt liệt vỗ tay.
Trương đại nhân có chút tự hào.
Hôm nay Hoàng thượng không ra ngoài, trong thành thế nhưng náo nhiệt giống như đang ăn tết vậy đó. Trong Hoàng cung, Tứ Hỉ công công cười nói, Mọi người đều biết Ôn đại nhân thích ăn uống, nghe nói trong phủ nhận được vài xe thịt khô lớn.
Thật hả? Sở Uyên bật cười.
Dạ, sau đó đại nhân lại bàn bạc với đại đương gia, đơn giản tìm một mảnh đất trống lớn, muốn làm tiệc cơ động. Tứ Hỉ công công nói, Dân chúng trong thành chỉ cần đến, thì đều có thể ăn được hỉ yến.
Vậy thật đúng là náo nhiệt. Sở Uyên đặt sổ con trong tay xuống, Hạ lễ chuẩn bị thế nào rồi?
Hồi Hoàng thượng, đã dựa theo danh mục quà tặng chuẩn bị đủ. Tứ Hỉ công công nói, Đang ở trong quốc khố, chờ đến ngày thành thân thì đưa qua.
Đã là ngày vui của Ôn ái khanh, thì đưa thêm hạ lễ đi. Sở Uyên nói.
Dạ ! Tứ Hỉ công công dè dặt cẩn thận hỏi, Hoàng thượng muốn thêm vật gì?
Ngọc đà la. Sở Uyên nói, Đúng lúc Triệu đại đương gia bị trọng thương vừa mới khỏi, sau khi ăn tiên dược vào, hẳn cũng có chút công hiệu bổ dưỡng.
Này... Tứ Hỉ công công trên mặt lộ vẻ khó xử.
Như thế nào? Sở Uyên trêu ghẹo, Ngươi luyến tiếc?
Hoàng thượng nói đùa. Tứ Hỉ công công hoảng sợ, Chỉ là... Chỉ là lúc Tây Nam Vương đưa tới, nói là trên đời khó tìm, từng dặn dò qua nhiều lần muốn Hoàng thượng tự mình dùng, về sau thậm chí có vài phần ý tứ hiếp bức, bây giờ liền tùy tùy tiện tiện lấy đem cho người khác?
Đi đi. Sở Uyên nói, Trẫm không cần, cũng không phải hiếm lạ gì.
Dạ. Tứ Hỉ công công trong lòng thở dài, xoay người rời khỏi Ngự Thư phòng.
Dựa theo quy củ, một đêm trước khi thành thân, hai người không thể gặp mặt, Triệu Việt vốn dĩ muốn đến Sơn Hải Cư, thế nhưng lúc sau Mộc Thanh Sơn nghi hoặc nói: Vậy ngày mai, đội chiêng trống là phải cùng đại đương gia, từ Sơn Hải Cư thổi đến Ôn phủ sao? Trái ngược a ! Chẳng lẽ không phải là nên xuất phát từ Ôn phủ, đón người trở về sao?!
Này... Người còn lại cũng lâm vào trầm tư, mấy ngày nay đều bận chút việc nhỏ không đáng kể, ngược lại liền quên mất chuyện này.
Vậy ta ra ngoài ở là được. Ôn Liễu Niên rất là dứt khoát.
Cũng chỉ có như thế. Thẩm Thiên Lăng gật đầu, Đại đương gia ở lại trong nhà đi.
Ôn lão gia lại bắt đầu đau đầu -- Vì sao suốt một chuyện hôn nhân từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, đều lộ ra một cỗ cảm giác thác loạn điên đảo?
Sau khi dùng cơm xong, Ôn Liễu Niên vô cùng cao hứng thu thập bao phục, cùng Lục Truy một đường đến Sơn Hải Cư.
Triệu Việt: ...
Trở về thôi, cũng ngủ sớm đi. Bận rộn nhiều ngày như vậy, Ôn phu nhân từ lâu đã bị mệt chết, chỉ muốn nhanh chóng làm xong xuôi việc hôn nhân, có thể an an ổn ổn ngủ một giấc. Lúc trước khi xử lý việc vui của hai nhi tử trước cộng lại cũng không bằng lần này, cũng không phiền lòng bằng chuyện này.
Trăng vừa lên, cả Vương Thành huyên náo một ngày rốt cuộc cũng dần dần an tĩnh lại.
Trời sao còn chưa sáng. Mộc Thanh Sơn ghé vào cửa sổ nhìn.
Trời vừa mới tối. Thượng Vân Trạch dở khóc dở cười, ôm người vào trong lòng mình, Ngươi nói vì sao không sáng?
Trong lòng sốt ruột. Mộc Thanh Sơn trở về ổ chăn, vẫn là không muốn ngủ.
Đại nhân muốn thành thân, ngươi gấp cái gì. Thượng Vân Trạch xoa đầu hắn.
Mỗi lần muốn làm đại sự, đều sẽ xảy ra sai lầm. Mộc Thanh Sơn nói, Sớm làm xong một chút cũng an tâm.
Lúc trước là có Thanh Cầu quấy rối, hiện tại kẻ xấu dĩ nhiên bỏ mạng, sao có thể còn sẽ có sai lầm. Thượng Vân Trạch nói, Huống hồ đây cũng không phải việc hôn nhân của một mình Ôn đại nhân, gần đây dân chúng cao hứng thành cái dạng gì, ngươi cũng nhìn thấy rồi, ai mà không muốn uống rượu mừng của đại nhân, cũng hảo dính chút phúc khí sao Văn Khúc. Nếu ai dám ở đây quấy rối, chỉ sợ không cần đại đương gia động thủ, dân chúng cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
Đại nhân hiện tại tất nhiên cũng ngủ không được. Mộc Thanh Sơn ngồi dậy, đột phát kỳ thầm nghĩ, Không thì ta đến ngủ với hắn.
Nếu ngủ không được, cũng là cao hứng đến ngủ không được. Thượng Vân Trạch xoay người đè hắn lại, Ngươi nghĩ ai cũng giống như ngươi sao, thành thân so với đánh nhau còn khẩn trương hơn.
Đánh nhau lại không cần cởi y phục. Mộc Thanh Sơn than thở.
Sao? Thượng Vân Trạch buồn cười, Cái gì?
Cái gì cũng chưa nói. Mộc Thanh Sơn che miệng lại.
Thì ra sợ cởi y phục a? Thượng Vân Trạch ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ.
Mới không sợ ! Mộc Thanh Sơn đỏ mặt.
Thật sự không sợ hả? Thượng Vân Trạch kéo đai lưng của hắn ra, thanh âm dần dần bao phủ trên cánh môi, Vậy chúng ta thử xem.
...
Sơn Hải Cư không phải khách điếm, bất quá cũng có một chỗ phòng ngủ, là nơi bình thường Lục Truy dùng để nghỉ tạm, lúc này theo lý đương nhiên bị trưng dụng.
Đệm chăn đều mới tinh, Ôn Liễu Niên lăn qua lộn lại ở trên giường, ngồi một hồi nằm sấp một hồi, sau đó lại ở trong phòng qua lại xoay quanh, kích động đến nỗi không cần nói cũng có thể hiểu.
Bên ngoài tiểu viện, không chỉ có đại nội thị vệ, còn có ám vệ Truy Ảnh cung cùng Nhật Nguyệt sơn trang -- Vào lúc này, cũng không thể xảy ra nhiễu loạn gì.
Nhìn bóng người trong phòng không ngừng đung đưa, đại nội thị vệ cùng ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang đều cảm thấy, tâm tình đại nhân thật sự là không tồi, đến bây giờ còn chưa ngủ. Vật biểu tượng giang hồ sau khi phân chia ăn xong một bao đậu tằm, thấy Ôn Liễu Niên còn đang đi qua đi lại muốn chóng mặt, vì thế liền nghĩ có nên bày một bàn mạt chược ra xát hay không, kết quả kế hoạch còn chưa chờ thực thi, liền bị người còn lại vây quanh đánh một trận, đành phải khóc lóc từ bỏ.
Chúng ta chỉ là muốn an ủi đại nhân mà thôi a !
Tiểu đồng bọn quả thực vô tình !
Một đêm này đối với mỗi người mà nói, đều là vô cùng lâu dài -- Ngoại trừ Mộc Thanh Sơn.
Đương nhiên buổi sáng ngày thứ hai sau khi tỉnh lại thì hắn bị đau eo đau lưng, bên ngoài đã mơ hồ truyền đến tiếng pháo, nói là Triệu Việt đã xuất phát, dự tính lập tức nói muốn đón đại nhân trở về.
A? Mộc Thanh Sơn khóc không ra nước mắt, đạp giày liền chạy ra bên ngoài, kết quả bị Thượng Vân Trạch đỡ lấy một phen, Chạy cái gì?
Sao ngươi lại không gọi ta dậy sớm một chút, sắp trễ rồi. Mộc Thanh Sơn sốt ruột.
Đã giao cho Thẩm công tử làm rồi. Thượng Vân Trạch ôm hắn trở vào trong phòng, Hảo hảo ăn hết bát cháo, chỉ cần chờ đến xem bái đường là được.
Đều tại ngươi ! Mộc Thanh Sơn thở phì phì kéo tóc hắn.
Ừ ừ, đều là lỗi của ta. Thượng Vân Trạch dỗ hắn ăn cơm, Đến, há miệng.
Mộc Thanh Sơn dùng sức nuốt một ngụm cháo xuống, vẫn còn đang tức giận !
Thượng Vân Trạch tốn một đống sức lực, mới nhịn được cười.
Càng nhìn càng ngốc.
Càng ngốc càng khiến người thích.
Trong Sơn Hải Cư, Ôn Liễu Niên đã thay xong hỉ phục đỏ rực, đang cắn hạt dưa.
Thẩm Thiên Lăng ôm Tiểu Phượng Hoàng ngồi ở đối diện hắn, cảm thấy tâm tình có chút phức tạp.
Có phải là sai ở đâu rồi không, vì sao nhìn qua đại nhân lại giống lưu manh như thế.
Đến gặp đại nhân, vì sao phải lén lút như thế? Ngoài Sơn Hải Cư, Hoàng Viễn bị ép buộc ngồi xổm trên cây với Mộ Hàn Dạ, cảm thấy phi thường muốn khóc.
Suỵt... Mộ Hàn Dạ nhìn hắn làm thủ thế im bặt, Chúng ta đến phía trước xem thử, có thể trộm khăn voan cho A Hoàng đội hay không.
Hoàng Viễn cảm thấy, bản thân sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ bị người này làm tức chết.
Đến rồi đến rồi, đại đương gia đến rồi ! Ám vệ lớn tiếng gọi.
Ôn Liễu Niên nhanh chóng đem hạt dưa còn lại cho Tiểu Phượng Hoàng, còn mình thì đứng lên vỗ vỗ y phục, còn chưa đợi Thẩm Thiên Lăng mở cửa, liền tự mình đi bộ ra ngoài, thập phần tự giác.
Thẩm tiểu thụ: ...
Tiểu Phượng Hoàng từ trong lòng hắn tránh đi ra, cũng vặn vẹo vặn vẹo đi theo phía sau, xem náo nhiệt.
Triệu Việt đang chở ở phía dưới.
Dân chúng cũng nhón chân, vẻ mặt đều là tràn ngập kích động.
Chíp ! Khi xuống cầu thang không chú ý, hai móng vuốt của cục bông vướng vào nhau, lăn lốc xuống dưới.
Ôn Liễu Niên nhanh chóng ôm lấy nó.
Chíp... Tiểu Phượng Hoàng còn chưa hoàn hồn.
Xoa xoa cục bông nhỏ trong lòng, Ôn Liễu Niên tự mình rời khỏi khách điếm.
Ám vệ tươi cười cứng ngắt ở trên mặt, sao lại không phải là công tử nhà ta đi ra trước, trình tự không đúng a.
Trương Uẩn che lỗ tai, dùng hương châm vào đầu dây pháo, dân chúng tại hiện trường cũng cao hứng phấn chấn nháo thành một mảnh.
Ôn Liễu Niên nhìn hắn cười.
Vốn dĩ là có cỗ kiệu đến, hiện tại nhìn thấy hắn cười, Triệu Việt đột nhiên sửa lại chủ ý, ôm người một đường nhảy lên lưng ngựa, xoay người phóng nhanh về Ôn phủ -- Một khắc cũng không muốn tách ra.
Chíp ! Tiểu Phượng Hoàng được Ôn Liễu Niên ôm vào trong ngực, nghiêm túc xòe cánh nhỏ, ngốc mao trên đầu đón gió thổi phần phật.
Chiêng trống kèn một bên đuổi theo ở phía sau, một bên khóc truy, lúc trước mướn bà mối đến theo cỗ kiệu, cơ hồ cũng muốn chạy tắt thở.
Đâu có ai thành thân như vậy, tức phụ tự mình sốt ruột chạy xuống lầu thì cũng thôi đi, tân lang lại mặc kệ đội đón dâu, cướp người liền cưỡi ngựa chạy như điên trở về, dù chạy về sớm, giờ lành cũng sẽ không đến trước đâu a !
Rốt cuộc là gấp cái gì...
Bên cạnh đại nhân thời thời khắc khắc đều có thị vệ hoàng cung bảo hộ, thân phận tiên sinh đặc thù, không tiện xuất hiện. Vô Ảnh giải thích.
Vậy tiểu thiếu gia hiện tại vì sao lại ở đây? Ôn Liễu Niên hỏi lại.
Vô Ảnh nghẹn họng.
Huống chi công phu tiền bối, hẳn là vượt xa tiểu thiếu gia. Ôn Liễu Niên nói, Nếu là thật sự quan tâm lo lắng, đừng nói bên trong Ôn phủ có thị vệ hoàng cung, cho dù là có thiên binh thiên tướng, hẳn là cũng không ngăn được.
Vô Ảnh: ...
Thử hỏi thế gian này, nào có phụ tử như vậy. Ôn Liễu Niên nói, Lúc bị thương thì mặc kệ, vừa nghe muốn thành hôn, lại tới cửa hỏi vì sao không hỏi qua hắn, đây là đạo lý gì?
Vô Ảnh bị hắn làm cho nghẹn họng đến không nói được thành lời.
Cho dù không phải phụ tử, ít nhiều gì cũng có danh phận sư đồ, đồ đệ sống chết còn chưa biết, sư phụ rõ ràng là ở trong Vương Thành, nhưng cũng không lộ diện. Ôn Liễu Niên nói, Mặc kệ là tìm ai bình phán, cũng sẽ không cảm thấy tiền bối chiếm lý.
Tiên sinh cũng là lo lắng. Vô Ảnh biện giải, Hơn nữa vẫn đang nghĩ biện pháp, xem có thể khôi phục võ công cho thiếu gia không.
A? Ôn Liễu Niên vẻ mặt quả nhiên liền dịu đi một chút, Vậy có kết quả không?
Không biết, bất quá nhìn ý tứ tiên sinh, hẳn là có biện pháp. Vô Ảnh nói.
Vì sao không báo cho ta sớm một chút? Ôn Liễu Niên trong lòng thả lỏng, bình tĩnh oán giận.
Tiên sinh vẫn chưa hoàn toàn khẳng định, sao ta lại dám nói lung tung khắp nơi? Vô Ảnh kháng nghị.
Mặc kệ thế nào, hiện tại nói rõ ràng là được. Ôn Liễu Niên đứng lên, Đi thôi, ta cùng ngươi một đường đi tìm tiền bối.
Đại nhân muốn đi tìm tiên sinh? Vô Ảnh sửng sốt.
Vừa rồi ta hiểu lầm tiền bối, hiện tại tất nhiên là phải nhận lỗi. Ôn Liễu Niên nói, Huống hồ đã tình đồng phụ tử, muốn thành hôn lại chưa tới cửa nói qua?
Vô Ảnh liên tục khoát tay: Vẫn là bỏ đi, bên cạnh đại nhân có đại nội thị vệ đi theo, nếu là nhìn thấy tiên sinh, e là sẽ gợi ra phiền toái không cần thiết.
Ta có biện pháp khiến bọn họ không đi theo. Ôn Liễu Niên cười tủm tỉm.
Vô Ảnh phía sau lưng sợ hãi, vẻ mặt này tràn ngập biểu tình muốn gạt người a...
Ôn Liễu Niên một đường thong thả đi, đầu tiên là tìm Mộc Thanh Sơn, rồi sau đó liền trở về chỗ ở, gọi hai tên đại nội thị vệ lại đây.
Đại nhân có chuyện? Ảnh vệ hỏi.
Ta ra ngoài một chuyến. Ôn Liễu Niên nói, Các ngươi ở lại đây, hảo hảo bảo hộ đại đương gia.
Vậy đại nhân thì sao? Ảnh vệ nhíu mày.
Ta cùng với chư vị anh hùng Truy Ảnh cung một đường ra ngoài là được. Ôn Liễu Niên nói.
Không bằng để Truy Ảnh cung ở lại đây bảo hộ đại đương gia? Ảnh vệ nói, Hoàng thượng có lệnh, đại nhân ở đâu, thì chúng ta liền ở đó.
Ám vệ cầm thịt nướng cùng điểm tâm, còn có một vò rượu lâu năm, hoan hoan hỉ hỉ nói nói cười cười chen vào.
Suỵt. Ôn Liễu Niên làm thủ thế im bặt, ra hiệu Triệu Việt còn đang nghỉ ngơi ở bên trong.
Ba ngôi sao trên cao, soi rọi niềm vui khắp nơi a ! Một người trong đó rõ ràng đã rất say, thanh âm quả thật vang dội.
Ôn Liễu Niên giậm chân, lôi kéo hắn chạy ra ngoài, vừa đi vừa quay đầu dặn dò: Hảo hảo bảo hộ đại đương gia !
Thế nhưng... Đại nội thị vệ còn chưa kịp nói chuyện, Ôn Liễu Niên liền đã bị ám vệ Truy Ảnh cung giữ chặt, thả người nhảy ra đầu tường.
Thương thế Triệu Việt khá nặng, bọn họ tất nhiên không dám bỏ người lại đuổi theo Ôn Liễu Niên, cũng chỉ có thể an ủi bản thân người Truy Ảnh cung tuy nói hơi não tàn một chút, nhưng võ công vẫn là nhất đẳng nhất cường, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì.
Đa tạ chư vị. Ôn Liễu Niên ngồi ở trên một thân cây, Chỉ cần có thể rời khỏi Ôn phủ là được rồi, chẳng biết có thể thả bản quan xuống không?
Tự mình đi thì rất chậm. Ám vệ đưa thịt nướng cho hắn, Đại nhân cầm đi, chúng ta mang ngươi qua đó.
Thế nhưng tiền bối phái Vô Ảnh tới thông truyền -- nha ! Ôn Liễu Niên đột nhiên bị đẩy rớt xuống đại thụ, lập tức sợ đến mức mặt trắng bệch.
Ám vệ thả người tiếp được hắn, mang theo một đường đi về phía chỗ ở của Vân Đoạn Hồn.
Vô Ảnh còn đang ở Ôn phủ ăn điểm tâm, cảm thấy đại nhân có phải là bị chế trụ rồi hay không, sao nửa ngày rồi còn chưa thấy trở về.
Vân Đoạn Hồn đang ở trong viện luyện võ, một chiêu một thức cực kỳ thong thả, giống như là đang nghiên cứu cái gì đó.
Ám vệ hai người hai bên xách Ôn Liễu Niên, lặng lẽ không một tiếng động ngồi xổm đầu tường.
Ôn Liễu Niên chào hỏi: Tiền bối hảo.
Vân Đoạn Hồn: ...
Ám vệ thả Ôn Liễu Niên vào trong viện, liền vui sướng cáo từ, ước chừng qua một hồi lại đến đón.
Sao đại nhân lại đột nhiên đến đây? Đợi sau khi ám vệ rời đi, Vân Đoạn Hồn hỏi, Vô Ảnh đâu? Sao không cùng nhau trở về.
Ôn Liễu Niên thành thành thật thật nói: Hẳn là còn ở Ôn phủ uống trà ăn điểm tâm.
Vân Đoạn Hồn: ...
Rốt cuộc là có bao nhiêu điểm tâm ngon, sẽ ăn đến say mê quên mình như thế?!
Tiền bối. Ôn Liễu Niên cười hì hì ngồi ở bên cạnh hắn, lại chen chút cùng nhau.
Vân Đoạn Hồn nói: Lại muốn làm gì?
Cái gì cũng không muốn làm, chỉ muốn hỏi tiền bối một chuyện. Ôn Liễu Niên thân thiết kéo cánh tay của hắn lại.
Vân Đoạn Hồn cảm thấy sự tình không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Nghe tiểu công tử nói, tiền bối có biện pháp khôi phục võ công cho đại đương gia? Ôn Liễu Niên cơ hồ muốn chen hắn đến trên mặt đất.
Vân Đoạn Hồn: ...
Tiên sinh đừng trách cứ tiểu công tử, là ta lừa hắn nói ra. Ôn Liễu Niên nhanh chóng nói.
Vân Đoạn Hồn dở khóc dở cười: Đại nhân ngược lại là rất thẳng thắn.
Cho nên là có thể hay là không thể? Ôn Liễu Niên có chút sốt ruột.
Không thể. Vân Đoạn Hồn lắc đầu, Gân mạch hao tổn võ công bị phế, đừng nói là ta, cho dù là lão thần tiên, chỉ sợ cũng không có biện pháp.
Vậy... Ánh sáng trong đáy mắt Ôn Liễu Niên nhanh chóng nhạt dần xuống.
Không tin? Vân Đoạn Hồn vỗ vỗ lưng hắn.
Tin. Ôn Liễu Niên nói, Không chỉ là tiền bối, còn có Thẩm minh chủ, Tần cung chủ, còn có tiểu vương gia, đều nói như vậy. Một người còn tính là có khả năng phán đoán sai, nhưng nhiều cao thủ cùng nhau nhận định như vậy, chính mình muốn không tin cũng khó.
Tình trạng A Việt gần đây thế nào? Vân Đoạn Hồn hỏi.
Hắn đã biết công lực của mình bị phế, bất quá tinh thần cũng không quá sa sút. Ôn Liễu Niên nói, Huống hồ cũng không quan trọng.
Không quan trọng? Vân Đoạn Hồn không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy.
Là không quan trọng. Ôn Liễu Niên nói, Chúng ta muốn thành thân, đây mới là chuyện quan trọng.
Vân Đoạn Hồn: ...
Vốn dĩ mấy ngày nay nghe thấy tiền bối không để ý tới, ta có hơi tức giận một chút. Ôn Liễu Niên xoa bóp mặt mình, Bất quá thôi, đến lúc đó Hoàng thượng đại khái cũng tới, nếu tiền bối không tiện lộ diện, vậy ta liền sai người đưa rượu mừng đến.
Ngươi còn tức giận sao? Vân Đoạn Hồn bị chọc cười.
Không được sao. Ôn Liễu Niên than thở, Nào có ai làm sư phụ như vậy, ngay cả mở miệng ân cần hỏi thăm cũng không có.
Không ân cần hỏi thăm, không đại biểu ta không đem việc này để ở trong lòng. Vân Đoạn Hồn nói, Lúc ngươi vừa tới, nhìn thấy ta đang làm cái gì?
Ôn Liễu Niên nhanh chóng nói: Tạo dáng.
Vân Đoạn Hồn: ...
Tiền bối nói tiếp đi. Ôn Liễu Niên vô tội nhìn hắn.
Võ công bị phế tất nhiên không có biện pháp khôi phục, nhưng không đại biểu không thể luyện lại từ đầu. Vân Đoạn Hồn nói.
Luyện lại từ đầu? Ôn Liễu Niên ngoài ý muốn.
Vân Đoạn Hồn gật đầu: Kỳ thật lúc vừa mới bắt đầu, ta từng nghĩ tới, muốn phế bỏ một thân công phu của hắn trước, đợi sau khi cởi bỏ ba chỗ đại huyệt bị bịt kín, thì luyện lại từ đầu.
Ôn Liễu Niên ngốc ngốc há miệng, cư nhiên còn có loại chuyện này?
Nhưng cảm thấy hành động này quá mức mạo hiểm, cho nên muốn kéo dài một phen, xem thử có thể tìm được biện pháp tốt hơn hay không. Vân Đoạn Hồn nói, Hiện tại đã xảy ra biến cố, có lẽ là ý trời cũng không chừng.
Ta biết mà. Ôn Liễu Niên cơ hồ vui muốn khóc, Tiền bối thật sự là người tốt !
Vân Đoạn Hồn lắc đầu: Chỉ là có đường có thể đi mà thôi, về phần phải làm thế nào mới ổn thỏa, ta còn đang cẩn thận tự hỏi một phen.
Có đường đi vẫn luôn là chuyện tốt. Ôn Liễu Niên cầm tay hắn, Nếu thật sự có thể đi, ta nhất định mời tiền bối ăn giò heo lớn như vầy !
Vân Đoạn Hồn: ...
Vậy ta trở về trước! Ôn Liễu Niên vui mừng khôn xiết.
Đã đến đây rồi, thì ở lại ăn cơm đi. Vân Đoạn Hồn nói, Ta viết một phong thư, ngươi giao cho Diệp cốc chủ.
Được được được ! Ôn Liễu Niên dùng sức gật đầu.
Giờ cơm chiều, Vô Ảnh nằm sấp ở trên bàn, bụng đánh trống gọi bậy.
Đại nhân đi đâu rồi a.
A, tiểu công tử sao còn chưa đi. Mộc Thanh Sơn vừa vặn đi ngang qua tiền thính, sau khi nhìn thấy liền bị kinh ngạc một chút.
Vô Ảnh: ...
Đi?!
Vì thế buổi tối hôm nay, vì trấn an tiểu Vô Ảnh chịu khổ bị mọi người quên lãng, Mộc Thanh Sơn cố ý mang hắn đến Sơn Hải Cư ăn một bữa no nê, lúc gần đi còn đóng gói năm hộp điểm tâm đào tô.
Ôn Liễu Niên cũng ợ một hơi, cảm thấy mỹ mãn cáo biệt với Vân Đoạn Hồn, đến trước hiệu buôn Nhật Nguyệt sơn trang đưa thư cho Diệp Cẩn, rồi sau đó liền vô cùng cao hứng trở về Ôn phủ.
Chạy đi đâu vậy? Triệu Việt đang ngồi trong thư phòng chờ hắn.
Đi tìm Vân tiền bối. Ôn Liễu Niên ngồi ở bên cạnh hắn, cười hì hì.
Lại lừa được cái gì hả? Triệu Việt buồn cười.
Sao lại có thể là hăm dọa lừa gạt. Ôn Liễu Niên bất mãn, Ta vẫn luôn không hăm dọa lừa gạt người khác. Hướng đến phi thường nói đạo lý, rất có tố dưỡng cao thượng của người đọc sách.
Thật không? Triệu Việt ôm hắn đặt ngồi lên trên đùi mình.
Thật. Ôn Liễu Niên gật đầu.
Triệu Việt cười vỗ vỗ hắn: Đừng nháo nữa, đi tìm tiền bối làm gì?
Muốn thành hôn, cũng phải nói một tiếng. Ôn Liễu Niên nói, Tiền bối không tiện đến uống rượu mừng, đến lúc đó chúng ta đưa một ít qua là được.
Sư phụ một lòng muốn dạy công phu cho ta, chỉ tiếc khiến lão nhân gia hắn thất vọng rồi. Triệu Việt thở dài.
Đã nói tốt không đề cập tới chuyện này. Ôn Liễu Niên nói, Phải toàn tâm toàn ý nghĩ chuyện thành thân !
Chỉ biết thành thân. Triệu Việt xoa bóp của hắn mũi.
Tất nhiên, ta sốt ruột. Ôn Liễu Niên ôm cổ hắn, Muốn cưới ngươi về nhà nhanh một chút.
Triệu Việt: ...
Cưới?
Mọi chuyện đều đã an bài xong xuôi rồi, ngươi chỉ cần an tâm chờ là được. Ôn Liễu Niên vỗ vỗ bả vai hắn, vẻ mặt rất là nghiêm túc.
Triệu Việt cảm thấy, giống như hết thảy mọi chuyện đều phản ứng ngược.
Đi, theo ta đi ngủ ! Ôn Liễu Niên kéo hắn đứng lên, rất có tư thế thổ phỉ đoạt vợ.
Vì thế mọi người liền trơ mắt nhìn Triệu đại đương gia oai hùng cao lớn, bị Ôn đại nhân một đường kéo về phòng ngủ.
Quả nhiên là rất giật mình.
Tuy nói Hoàng thượng chọn ngày, nhưng Ôn phu nhân vẫn là tìm Đại Sư tính một quẻ hung cát, cũng có thể chắc chắn một chút.
Ôn đại nhân cùng nương mình thắp hương, rồi sau đó tươi cười xán lạn kéo trụ trì đến góc tường: Nếu là việc vui kéo dài thời hạn, vậy bản quan liền đến miếu này ở một năm, ăn chút thức ăn chay tu thân dưỡng tính, cũng có thể không tiếp tục nghĩ chuyện chốn hồng trần.
Trụ trì sắc mặt trắng bệch.
Đại sư, ngày này thế nào a? Ôn phu nhân hỏi.
Không tồi không tồi. Đại sư bận rộn không ngừng gật đầu, thiên hoa loạn trụy thổi phồng một phen, đem ngày tốt thổi thành là trăm năm khó gặp, thế nhưng phải nhanh chóng thành thân, ngàn vạn lần không thể bỏ qua !
Thật sự tốt như vậy a? Ôn phu nhân kinh hỉ.
Đó là tất tất nhiên. Đại Sư nhanh chóng phụ họa, ai dám chậm trễ việc vui của Ôn đại nhân, nếu thật sự đến miếu này ăn một năm, chỉ sợ tiền bột gạo đều phải tăng gấp đôi -- Chung quy sức ăn nổi tiếng toàn bộ Vương Thành a, nghe nói một lần có thể ăn tám cái bánh nướng ba chén canh.
Ôn Liễu Niên cười tủm tỉm.
Mọi chuyện hết thảy đều rất thuận lợi a.
Rất tốt rất tốt.
Muốn thành thân, hỉ yến tất nhiên mở ở Sơn Hải Cư, còn mượn hết tất cả tửu lâu xung quanh, mới có thể miễn cưỡng ứng phó đủ khách. Dân chúng trong thành cũng là vui sướng, rảnh rỗi liền tới giúp một tay, lại thuận tiện đưa chút cá khô thịt khô, coi như là hạ lễ tùy phần tử. Mộ Hàn Dạ cùng Sở Uyên sau khi thương nghị xong chuyện đào bới thủy mạch, vốn dĩ là muốn về đại mạc Thất Tuyệt quốc, nhưng vừa nghe có thể uống rượu mừng, thì cũng dứt khoát không đi, đầu tiên là phái ảnh vệ bên cạnh tới hỗ trợ còn chưa đủ, về sau liền tự mình mang theo Hoàng Viễn ngày ngày đến cửa, chỗ nào đông người thì chạy đến chỗ đó, thậm chí khi thiếu nhân thủ, một hơi hỗ trợ chuyển mười mấy vò rượu.
Thất Tuyệt vương đừng nên tự mình động thủ nữa a. Quản gia kinh hãi đảm chiến, tuy nói đây là Hoàng thượng nước khác, nhưng cũng là Hoàng thượng a, nào có đạo lý làm công việc nặng nhọc này.
Không sao. Mộ Hàn Dạ nói, Đúng lúc mượn cơ hội học tập phong tục tiệc cưới Đại Sở một chút.
Hoàng Viễn ở bên cạnh cảnh giác: Vì sao phải học tập chuyện này?!
Mộ Hàn Dạ nắm chặt cơ hội nói: Nếu là khi nào rảnh rỗi buồn chán, chúng ta lại thành thân thêm lần nữa, tóm lại cũng không có chuyện gì làm.
Hoàng Viễn: ...
Mộ Hàn Dạ đột nhiên kỳ nghĩ: Không thì chọn cùng một ngày với Ôn đại nhân đi?
Hoàng Viễn rất hi vọng bản thân chưa bao giờ quen biết qua người này.
A, sắp rớt xuống rồi ! Trong tiểu viện bên cạnh, Thẩm Thiên Lăng kinh hô.
Chíp ! Tiểu Phượng Hoàng cũng che mắt, tuy rằng cánh rất ngắn, nhưng vẫn là phải che tượng trưng.
Ám vệ phi thân giúp đỡ, đem đèn lồng lớn màu đỏ treo về lương phòng một lần nữa.
May mắn may mắn. Thẩm Thiên Lăng thở phào, tiếp tục mang theo người bận rộn.
Tiểu Hồng giáp lang ngốc ngốc chạy một trận, cảm thấy hơi chán, liền ghé vào trong rìa bình nhìn.
Hồng giáp lang ghé vào trong một đống cát mịn, không nhúc nhích, hơn một nửa thời gian đều đang ngủ gà ngủ gật.
Tiểu Hồng giáp lang chen ở bên cạnh nó, tự mình lắc xúc tu chơi.
Đang làm gì vậy? Thẩm Thiên Phong hỏi Diệp Cẩn.
Phối chút dược cho đại đương gia. Diệp Cẩn chà xát tay.
... Cái này không cần đi? Thẩm Thiên Phong dừng một chút.
Vì sao không cần? Diệp Cẩn khó hiểu.
Đêm tân hôn, tất nhiên là theo hưng trí mà đến. Thẩm Thiên Phong tổ chức chọn từ một chút, Không cần dùng đến dược vật.
Diệp Cẩn trừng to mắt nhìn hắn.
Ta... Lại nói sai gì hả? Thẩm Thiên Phong cẩn thận thử hỏi.
Diệp Cẩn nói: Đây là dùng để trị thương.
Thẩm Thiên Phong: ...
Thật sao?
Đã nói ngươi đừng có suốt ngày pha trộn với cái tên lưu manh Tần Thiếu Vũ kia a ! Diệp Cẩn hùng hổ xắn tay áo, đẩy người ngã ngồi trên ghế, Về sau cách xa một chút, nghe chưa !
Thẩm Thiên Phong gật đầu.
Suốt ngày đều nghĩ cái thứ gì đâu không ! Diệp Cẩn kéo cổ áo hắn.
Được được, ta sai rồi, được không? Thẩm Thiên Phong vỗ vỗ hắn, Đứng lên.
Diệp Cẩn ngạo kiều: Không !
Thẩm Thiên Phong: ...
Vì thế một nén nhang sau, Thẩm Thiên Lăng hoan hoan hỉ hỉ ôm Tiểu Phượng Hoàng đến tìm tẩu tử mình, kết quả còn chưa tiến vào phòng, thì lại nhanh chóng xoay người bình tĩnh bước ra ngoài.
Ta cái gì cũng không nghe được.
Ban ngày ban mặt, cũng không biết thu liễm một chút.
Một hai ba, đón lấy a ! Trương Uẩn ôm một vòng đoạn vải đỏ lớn, dùng sức ném lên nóc nhà.
Đẹp ! Dân chúng vây xem nhiệt liệt vỗ tay.
Trương đại nhân có chút tự hào.
Hôm nay Hoàng thượng không ra ngoài, trong thành thế nhưng náo nhiệt giống như đang ăn tết vậy đó. Trong Hoàng cung, Tứ Hỉ công công cười nói, Mọi người đều biết Ôn đại nhân thích ăn uống, nghe nói trong phủ nhận được vài xe thịt khô lớn.
Thật hả? Sở Uyên bật cười.
Dạ, sau đó đại nhân lại bàn bạc với đại đương gia, đơn giản tìm một mảnh đất trống lớn, muốn làm tiệc cơ động. Tứ Hỉ công công nói, Dân chúng trong thành chỉ cần đến, thì đều có thể ăn được hỉ yến.
Vậy thật đúng là náo nhiệt. Sở Uyên đặt sổ con trong tay xuống, Hạ lễ chuẩn bị thế nào rồi?
Hồi Hoàng thượng, đã dựa theo danh mục quà tặng chuẩn bị đủ. Tứ Hỉ công công nói, Đang ở trong quốc khố, chờ đến ngày thành thân thì đưa qua.
Đã là ngày vui của Ôn ái khanh, thì đưa thêm hạ lễ đi. Sở Uyên nói.
Dạ ! Tứ Hỉ công công dè dặt cẩn thận hỏi, Hoàng thượng muốn thêm vật gì?
Ngọc đà la. Sở Uyên nói, Đúng lúc Triệu đại đương gia bị trọng thương vừa mới khỏi, sau khi ăn tiên dược vào, hẳn cũng có chút công hiệu bổ dưỡng.
Này... Tứ Hỉ công công trên mặt lộ vẻ khó xử.
Như thế nào? Sở Uyên trêu ghẹo, Ngươi luyến tiếc?
Hoàng thượng nói đùa. Tứ Hỉ công công hoảng sợ, Chỉ là... Chỉ là lúc Tây Nam Vương đưa tới, nói là trên đời khó tìm, từng dặn dò qua nhiều lần muốn Hoàng thượng tự mình dùng, về sau thậm chí có vài phần ý tứ hiếp bức, bây giờ liền tùy tùy tiện tiện lấy đem cho người khác?
Đi đi. Sở Uyên nói, Trẫm không cần, cũng không phải hiếm lạ gì.
Dạ. Tứ Hỉ công công trong lòng thở dài, xoay người rời khỏi Ngự Thư phòng.
Dựa theo quy củ, một đêm trước khi thành thân, hai người không thể gặp mặt, Triệu Việt vốn dĩ muốn đến Sơn Hải Cư, thế nhưng lúc sau Mộc Thanh Sơn nghi hoặc nói: Vậy ngày mai, đội chiêng trống là phải cùng đại đương gia, từ Sơn Hải Cư thổi đến Ôn phủ sao? Trái ngược a ! Chẳng lẽ không phải là nên xuất phát từ Ôn phủ, đón người trở về sao?!
Này... Người còn lại cũng lâm vào trầm tư, mấy ngày nay đều bận chút việc nhỏ không đáng kể, ngược lại liền quên mất chuyện này.
Vậy ta ra ngoài ở là được. Ôn Liễu Niên rất là dứt khoát.
Cũng chỉ có như thế. Thẩm Thiên Lăng gật đầu, Đại đương gia ở lại trong nhà đi.
Ôn lão gia lại bắt đầu đau đầu -- Vì sao suốt một chuyện hôn nhân từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, đều lộ ra một cỗ cảm giác thác loạn điên đảo?
Sau khi dùng cơm xong, Ôn Liễu Niên vô cùng cao hứng thu thập bao phục, cùng Lục Truy một đường đến Sơn Hải Cư.
Triệu Việt: ...
Trở về thôi, cũng ngủ sớm đi. Bận rộn nhiều ngày như vậy, Ôn phu nhân từ lâu đã bị mệt chết, chỉ muốn nhanh chóng làm xong xuôi việc hôn nhân, có thể an an ổn ổn ngủ một giấc. Lúc trước khi xử lý việc vui của hai nhi tử trước cộng lại cũng không bằng lần này, cũng không phiền lòng bằng chuyện này.
Trăng vừa lên, cả Vương Thành huyên náo một ngày rốt cuộc cũng dần dần an tĩnh lại.
Trời sao còn chưa sáng. Mộc Thanh Sơn ghé vào cửa sổ nhìn.
Trời vừa mới tối. Thượng Vân Trạch dở khóc dở cười, ôm người vào trong lòng mình, Ngươi nói vì sao không sáng?
Trong lòng sốt ruột. Mộc Thanh Sơn trở về ổ chăn, vẫn là không muốn ngủ.
Đại nhân muốn thành thân, ngươi gấp cái gì. Thượng Vân Trạch xoa đầu hắn.
Mỗi lần muốn làm đại sự, đều sẽ xảy ra sai lầm. Mộc Thanh Sơn nói, Sớm làm xong một chút cũng an tâm.
Lúc trước là có Thanh Cầu quấy rối, hiện tại kẻ xấu dĩ nhiên bỏ mạng, sao có thể còn sẽ có sai lầm. Thượng Vân Trạch nói, Huống hồ đây cũng không phải việc hôn nhân của một mình Ôn đại nhân, gần đây dân chúng cao hứng thành cái dạng gì, ngươi cũng nhìn thấy rồi, ai mà không muốn uống rượu mừng của đại nhân, cũng hảo dính chút phúc khí sao Văn Khúc. Nếu ai dám ở đây quấy rối, chỉ sợ không cần đại đương gia động thủ, dân chúng cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
Đại nhân hiện tại tất nhiên cũng ngủ không được. Mộc Thanh Sơn ngồi dậy, đột phát kỳ thầm nghĩ, Không thì ta đến ngủ với hắn.
Nếu ngủ không được, cũng là cao hứng đến ngủ không được. Thượng Vân Trạch xoay người đè hắn lại, Ngươi nghĩ ai cũng giống như ngươi sao, thành thân so với đánh nhau còn khẩn trương hơn.
Đánh nhau lại không cần cởi y phục. Mộc Thanh Sơn than thở.
Sao? Thượng Vân Trạch buồn cười, Cái gì?
Cái gì cũng chưa nói. Mộc Thanh Sơn che miệng lại.
Thì ra sợ cởi y phục a? Thượng Vân Trạch ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ.
Mới không sợ ! Mộc Thanh Sơn đỏ mặt.
Thật sự không sợ hả? Thượng Vân Trạch kéo đai lưng của hắn ra, thanh âm dần dần bao phủ trên cánh môi, Vậy chúng ta thử xem.
...
Sơn Hải Cư không phải khách điếm, bất quá cũng có một chỗ phòng ngủ, là nơi bình thường Lục Truy dùng để nghỉ tạm, lúc này theo lý đương nhiên bị trưng dụng.
Đệm chăn đều mới tinh, Ôn Liễu Niên lăn qua lộn lại ở trên giường, ngồi một hồi nằm sấp một hồi, sau đó lại ở trong phòng qua lại xoay quanh, kích động đến nỗi không cần nói cũng có thể hiểu.
Bên ngoài tiểu viện, không chỉ có đại nội thị vệ, còn có ám vệ Truy Ảnh cung cùng Nhật Nguyệt sơn trang -- Vào lúc này, cũng không thể xảy ra nhiễu loạn gì.
Nhìn bóng người trong phòng không ngừng đung đưa, đại nội thị vệ cùng ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang đều cảm thấy, tâm tình đại nhân thật sự là không tồi, đến bây giờ còn chưa ngủ. Vật biểu tượng giang hồ sau khi phân chia ăn xong một bao đậu tằm, thấy Ôn Liễu Niên còn đang đi qua đi lại muốn chóng mặt, vì thế liền nghĩ có nên bày một bàn mạt chược ra xát hay không, kết quả kế hoạch còn chưa chờ thực thi, liền bị người còn lại vây quanh đánh một trận, đành phải khóc lóc từ bỏ.
Chúng ta chỉ là muốn an ủi đại nhân mà thôi a !
Tiểu đồng bọn quả thực vô tình !
Một đêm này đối với mỗi người mà nói, đều là vô cùng lâu dài -- Ngoại trừ Mộc Thanh Sơn.
Đương nhiên buổi sáng ngày thứ hai sau khi tỉnh lại thì hắn bị đau eo đau lưng, bên ngoài đã mơ hồ truyền đến tiếng pháo, nói là Triệu Việt đã xuất phát, dự tính lập tức nói muốn đón đại nhân trở về.
A? Mộc Thanh Sơn khóc không ra nước mắt, đạp giày liền chạy ra bên ngoài, kết quả bị Thượng Vân Trạch đỡ lấy một phen, Chạy cái gì?
Sao ngươi lại không gọi ta dậy sớm một chút, sắp trễ rồi. Mộc Thanh Sơn sốt ruột.
Đã giao cho Thẩm công tử làm rồi. Thượng Vân Trạch ôm hắn trở vào trong phòng, Hảo hảo ăn hết bát cháo, chỉ cần chờ đến xem bái đường là được.
Đều tại ngươi ! Mộc Thanh Sơn thở phì phì kéo tóc hắn.
Ừ ừ, đều là lỗi của ta. Thượng Vân Trạch dỗ hắn ăn cơm, Đến, há miệng.
Mộc Thanh Sơn dùng sức nuốt một ngụm cháo xuống, vẫn còn đang tức giận !
Thượng Vân Trạch tốn một đống sức lực, mới nhịn được cười.
Càng nhìn càng ngốc.
Càng ngốc càng khiến người thích.
Trong Sơn Hải Cư, Ôn Liễu Niên đã thay xong hỉ phục đỏ rực, đang cắn hạt dưa.
Thẩm Thiên Lăng ôm Tiểu Phượng Hoàng ngồi ở đối diện hắn, cảm thấy tâm tình có chút phức tạp.
Có phải là sai ở đâu rồi không, vì sao nhìn qua đại nhân lại giống lưu manh như thế.
Đến gặp đại nhân, vì sao phải lén lút như thế? Ngoài Sơn Hải Cư, Hoàng Viễn bị ép buộc ngồi xổm trên cây với Mộ Hàn Dạ, cảm thấy phi thường muốn khóc.
Suỵt... Mộ Hàn Dạ nhìn hắn làm thủ thế im bặt, Chúng ta đến phía trước xem thử, có thể trộm khăn voan cho A Hoàng đội hay không.
Hoàng Viễn cảm thấy, bản thân sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ bị người này làm tức chết.
Đến rồi đến rồi, đại đương gia đến rồi ! Ám vệ lớn tiếng gọi.
Ôn Liễu Niên nhanh chóng đem hạt dưa còn lại cho Tiểu Phượng Hoàng, còn mình thì đứng lên vỗ vỗ y phục, còn chưa đợi Thẩm Thiên Lăng mở cửa, liền tự mình đi bộ ra ngoài, thập phần tự giác.
Thẩm tiểu thụ: ...
Tiểu Phượng Hoàng từ trong lòng hắn tránh đi ra, cũng vặn vẹo vặn vẹo đi theo phía sau, xem náo nhiệt.
Triệu Việt đang chở ở phía dưới.
Dân chúng cũng nhón chân, vẻ mặt đều là tràn ngập kích động.
Chíp ! Khi xuống cầu thang không chú ý, hai móng vuốt của cục bông vướng vào nhau, lăn lốc xuống dưới.
Ôn Liễu Niên nhanh chóng ôm lấy nó.
Chíp... Tiểu Phượng Hoàng còn chưa hoàn hồn.
Xoa xoa cục bông nhỏ trong lòng, Ôn Liễu Niên tự mình rời khỏi khách điếm.
Ám vệ tươi cười cứng ngắt ở trên mặt, sao lại không phải là công tử nhà ta đi ra trước, trình tự không đúng a.
Trương Uẩn che lỗ tai, dùng hương châm vào đầu dây pháo, dân chúng tại hiện trường cũng cao hứng phấn chấn nháo thành một mảnh.
Ôn Liễu Niên nhìn hắn cười.
Vốn dĩ là có cỗ kiệu đến, hiện tại nhìn thấy hắn cười, Triệu Việt đột nhiên sửa lại chủ ý, ôm người một đường nhảy lên lưng ngựa, xoay người phóng nhanh về Ôn phủ -- Một khắc cũng không muốn tách ra.
Chíp ! Tiểu Phượng Hoàng được Ôn Liễu Niên ôm vào trong ngực, nghiêm túc xòe cánh nhỏ, ngốc mao trên đầu đón gió thổi phần phật.
Chiêng trống kèn một bên đuổi theo ở phía sau, một bên khóc truy, lúc trước mướn bà mối đến theo cỗ kiệu, cơ hồ cũng muốn chạy tắt thở.
Đâu có ai thành thân như vậy, tức phụ tự mình sốt ruột chạy xuống lầu thì cũng thôi đi, tân lang lại mặc kệ đội đón dâu, cướp người liền cưỡi ngựa chạy như điên trở về, dù chạy về sớm, giờ lành cũng sẽ không đến trước đâu a !
Rốt cuộc là gấp cái gì...
/195
|