Thổ Phỉ Công Lược

Chương 146 - Vì Sao Lại Yên Tâm Như Thế???

/195


Tiểu Vũ: mấy chương này cho mấy nàng soi hint của Sở Uyên x Đoạn Bạch Nguyệt đã luôn ❤

***

Xảy ra chuyện gì vậy? Bên trong phòng ngủ, Triệu Việt đang chờ hắn.

Đọan Bạch Nguyệt muốn xuất binh đến Đông Hải. Ôn Liễu Niên sầu mi khổ kiểm.

Tây Nam vương Đọan Bạch Nguyệt? Triệu Việt cũng có chút ngoài ý muốn, Lúc trước, khi ta ở Miêu Cương, chưa bao giờ cảm thấy hắn sẽ uy hiếp đến Sở quốc.

Đại khái tất cả mọi người đều nghĩ như vậy. Ôn Liễu Niên nói, Nếu thật sự có ý muốn tạo phản, mấy năm nay khi thu phục tất cả bộ tộc ở Tây Nam, thì nên nhập vào phạm vi thế lực của mình, chứ không phải phân phát từng cái.

Hoàng thượng cảm thấy thế nào? Triệu Việt rót một chén nước cho hắn.

Phản ứng của Hoàng thượng tựa hồ có chút kỳ quái. Ôn Liễu Niên nói, Theo lý mà nói nước khác đến xâm phạm, hẳn là chuyện lớn khó lường mới đúng. Nhưng Hoàng thượng rất là bình tĩnh, nghe giọng điệu thậm chí còn tính toán liều mạng.

Có khi nào đã sớm có minh ước với Đọan vương rồi không? Triệu Việt hỏi.

Thật hả? Ôn Liễu Niên nhìn hắn.

Sao ta biết được, chỉ là suy đoán mà thôi. Triệu Việt bật cười, Tiểu Ngũ là người Truy Ảnh cung, lại là đệ đệ Tây Nam vương, không bằng đi hỏi Tần cung chủ? Nói không chừng biết được vài thứ.

Được được được. Ôn Liễu Niên nhanh chóng đứng lên.

Ta là nói ngày mai. Triệu Việt giữ chặt hắn, Hiện tại cho dù ngươi không ngủ, Thẩm công tử cũng nên nghỉ ngơi .

Trong lòng ta sốt ruột. Ôn Liễu Niên đi vòng vòng ở trong phòng.

Không giống như là tính tình của ngươi. Triệu Việt nói, Hẳn là gặp biến không sợ hãi mới đúng.

Không giống nhau, việc nhỏ tất nhiên có thể gặp biến không sợ hãi, nhưng Tây Nam Miêu Cương thực lực không được phép khinh thường, nếu thật sự khai chiến, chỉ sợ sinh linh đồ thán a. Ôn Liễu Niên càng nói càng lo âu, cuối cùng đơn giản tự mình chạy ra ngoài, Không được, ta phải đến hỏi Tần cung chủ một câu.

Cản cũng cản không được, Triệu Việt đành phải đuổi theo.

Nhìn thấy hai người đêm hôm khuya khoắt chạy ra ngoài, cuối cùng đến chỗ ở Truy Ảnh cung, đại nội thị vệ cũng có chút khó hiểu.

Ôn đại nhân sao lại đến đây? Thẩm Thiên Lăng đang ở trong viện tắm rửa cho Tiểu Phượng Hoàng.

Chíp ! Trên đỉnh đầu cục bông có một cọng ngốc mao, ghé vào vách bồn vô cùng cao hứng chào hỏi hai người.

Chúng ta đến tìm Tần cung chủ . Ôn Liễu Niên nói.

Trong thư phòng. Thẩm Thiên Lăng vẫy vẫy nước trên tay, Bọn đại ca cũng ở đó, để ta dẫn đại nhân qua.

Đa tạ Thẩm công tử. Ôn Liễu Niên cùng hắn một đường đi ra ngoài.

Chíp... Cục bông ngồi xổm trong nước ấm, rất là căm phẫn.

Cư nhiên không vớt ra lau khô trước.

Ta cũng đoán là đại nhân sẽ đến. Diệp Cẩn mở cửa thư phòng ra.

Còn tưởng là Diệp cốc chủ trở về cung cùng Hoàng thượng rồi. Ôn Liễu Niên ngoài ý muốn, Vì sao lại ở chỗ Tần cung chủ?

Vừa nhắc đến, tâm tình Diệp Cẩn rõ ràng không tốt.

Bởi vì vừa mới hồi cung, ca hắn liền bắt đầu giả bộ bệnh, hơn nữa giả bộ cực kỳ không có thành ý, nói đơn giản hơn là ai cũng có thể nhìn ra được.

Vì thế Thẩm Thiên Phong đành phải mang người ra khỏi cung trước, để tránh lại xù lông.

Không biết lúc trước Tiểu Ngũ có nhắc tới chuyện này với cung chủ không? Ôn Liễu Niên lại hỏi.

Tần Thiếu Vũ lắc đầu: Tiểu Ngũ chưa bao giờ hỏi chuyện bộ tộc Tây Nam, mấy năm gần đây quan hệ giữa hai huynh đệ bọn họ tuy nói là có chút hòa hoãn, nhưng cũng không nhúng tay qua sự vụ quân chính, chỉ sợ còn không hiểu các bộ tộc Miêu Cương bằng đại nhân.

Vậy... Ôn Liễu Niên càng tỏ ra mờ mịt.

Tiểu Ngũ hẳn là không biết. Tần Thiếu Vũ nói, Bằng không tất nhiên sẽ báo cho ta biết trước rồi.

Họ Đoạn này có phải uống lộn thuốc không ? Diệp Cẩn càng nghĩ càng nén giận, Sớm không xuất động trễ không xuất động, hiện tại ở ngay thời điểm này, đột nhiên vô duyên vô cớ nhảy ra, còn cố ý đưa một phong mật hàm khẩn cấp tám trăm dặm. Sớm biết như thế, vậy mình nhất định sẽ không đi xin Hồng giáp lang !

Ngươi trước đừng gấp. Thẩm Thiên Phong vỗ vỗ hắn, Hoàng thượng định liệu trước, vậy đã nói lên sự tình có lẽ không giống chúng ta suy đoán.

Định liệu trước, ít nhất cũng phải nói cho chúng ta lý do trong đó. Diệp Cẩn nói, Cái gì cũng không chịu nói, một câu 'Kệ hắn' là sao? Hơn nữa còn giả bộ bệnh, đường đường vua của một nước cư nhiên giả bộ bệnh, truyền ra ngoài rất mất mặt biết không.

Sáng mai ta cùng ngươi tiến cung. Thẩm Thiên Phong nói, Lại đến hỏi Hoàng thượng một chút.

Cũng chỉ có thể như thế . Ôn Liễu Niên nói, Làm phiền cốc chủ.

Trong Hoàng cung, Sở Uyên cũng đang ở trong Ngự Thư phòng, nhìn một quyển bản đồ trên bàn xuất thần.

Hoàng thượng. Tứ Hỉ công công dè dặt cẩn thận nói, Đêm đã khuya, cũng nên trở về nghỉ ngơi rồi.

Ngươi nghỉ ngơi trước đi. Sở Uyên nói, Trẫm muốn ngồi thêm chút nữa.

Thấy hắn vẫn nhìn chằm chằm bản đồ, Tứ Hỉ công công chỉ cho là hắn đang phiền lòng chuyện bị ép buộc cắt nhường mười sáu châu ở Vân Nam, vì thế cũng không dám nhiều lời nữa, chỉ là im lặng đứng ở một bên bồi.

Sở Uyên vuốt nhẹ biên cảnh Tây Nam, cuối cùng đầu ngón tay dừng ở hai chữ 'Đại Lý', ánh mắt cũng càng lạnh lẽo ba phần.

Tứ Hỉ công công cơ hồ muốn nín thở.

Sở Uyên ném chu sa trong tay, phất tay áo trở về tẩm cung.

Tứ Hỉ công công vội vàng đuổi theo, lúc gần đi nhìn trộm một cái, chỉ thấy bên chỗ Vân Nam đã bị đồ thành một mảnh đỏ ngầu.

...

Xem ra là rất tức giận a.

Sáng sớm ngày hôm sau, Ôn Liễu Niên liền từ trên giường đứng lên, một đường vui vẻ chạy đến Hoàng cung.

Diệp Cẩn còn đến sớm hơn hắn, đã ngồi ở trong Ngự Thư phòng uống trà.

Sở Uyên nói: Trẫm tựa hồ đã từng nói qua, sau khi Ôn ái khanh thành thân, ở nhà hảo hảo nghỉ ngơi một tháng.

Nếu đã cầm bổng lộc triều đình, vi thần sao có thể dám an tâm nhàn nhã ở nhà? Ôn Liễu Niên lời nghiêm ngữ chính.

Rất tốt. Sở Uyên gật đầu, tựa tiếu phi tiếu nói, Vậy từ nay về sau, Ôn ái khanh cũng không cần xin nghỉ .

Ôn Liễu Niên nhanh chóng bày ra vẻ mặt khóc tang.

Nói chính sự. Diệp Cẩn buông chén trà.

Trẫm còn chưa ăn điểm tâm. Sở Uyên nói.

Nhiều chuyện quá ! Ngày hôm qua giả bộ bệnh hôm nay giả bộ đáng thương. Diệp Cẩn gọi Tứ Hỉ công công tới, kêu Ngự Thiện phòng đưa tới một đĩa bánh bao thịt: Ăn đi.

Sở Uyên ăn không vô.

Ôn Liễu Niên bụng cô cô gọi.

Ăn đi. Sở Uyên đẩy đĩa qua.

Vâng vâng vâng. Ôn Liễu Niên miệng liên tục đáp ứng, cầm cắn một ngụm.

Nhiều thịt a.

Ngươi tính toán làm thế nào với Đoàn Bạch Nguyệt? Diệp Cẩn nói thẳng.

Tối qua trẫm đã nói rồi. Sở Uyên nói, Kệ hắn.

Lý do đâu? Diệp Cẩn nhíu mày.

Mặc dù là đánh lui Sở Hằng, hắn cũng sẽ không chiếm cứ Đông Hải, cũng sẽ không chỉ huy tiến về phía Bắc. Sở Uyên nói, Huống chi nếu Sở Hằng không chủ động châm ngòi, Đọan Bạch Nguyệt hẳn là cũng sẽ không đánh giáp mặt.

Đã không tính toán đánh giáp mặt với Sở Hằng, vậy vì sao phải cử binh đến Đông Hải. Diệp Cẩn khó hiểu, Đến đó làm gì?

Sở Uyên nói: Cái gì cũng không làm, chỉ là ở lại thành Mộc Dương.

Diệp Cẩn: ...

Ôn Liễu Niên thành thành thật thật nói: Vi thần có chút choáng.

Tây Nam đóng quân ở lại thành Mộc Dương, đối Sở Hằng là uy hiếp cực lớn. Sở Uyên nói, Trừ phi muốn tự tìm đường chết, bằng không một ngày Đoạn Bạch Nguyệt chưa rời đi, hắn một ngày không dám có dị động.

Khoan đã. Diệp Cẩn nghe ra manh mối, Có phải ngươi đã sớm đạt thành hiệp nghị với Đoạn Bạch Nguyệt rồi đúng không?

Sở Uyên lắc đầu: Không có.

Vậy vì sao nói chắc chắn như thế? Diệp Cẩn mở to hai mắt.

Trẫm biết suy nghĩ của hắn. Sở Uyên thản nhiên nói.

Diệp Cẩn: ...

Ôn Liễu Niên: ...

Lúc trước quyết định phát binh Đông Hải, đúng là hành động bất đắc dĩ, e nếu không làm vậy, thế lực phản đảng bên ngoài sẽ càng lúc càng lớn, cuối cùng rơi vào con đường không có biện pháp thu thập. Sở Uyên nói, Hiện tại có Đoạn Bạch Nguyệt tạm thời áp chế, trẫm chỉ cần chuẩn bị thêm một năm, thì có thể nắm chắc thêm ba phần thắng.

Ý của Hoàng thượng, là Tây Nam vương lần này sẽ đóng quân tại thành Mộc Dương ở Đông Hải một năm, ý là giả vờ xâm phạm Đại Sở ta, thật ra bất động thanh sắc áp chế loạn đảng bên ngoài. Đợi một năm sau, Đại Sở ta càng phát ra binh hùng tướng mạnh, mới rút về Tây Nam, đem chiến trường giao trả cho Hoàng thượng? Ôn Liễu Niên sửa sang suy nghĩ.

Sở Uyên gật đầu.

Diệp Cẩn: ...

Ôn Liễu Niên: ...

Thật sự chắc chắn? Diệp Cẩn hỏi lại một lần.

Trẫm sẽ không lấy lãnh thổ Đại Sở ra nói đùa. Sở Uyên nói, Yên tâm đi

Nhưng Đoạn Bạch Nguyệt vì sao sẽ nguyện ý giúp chúng ta? Diệp Cẩn mê hoặc, Lần trước từng gặp qua một lần ở Vân Nam, bình thường cũng sẽ ngẫu nhiên nghe Tiểu Ngũ nói qua ca ca này, tựa hồ... Đừng nói là giúp đỡ dẫn quân tương trợ, cho dù chỉ là muốn hắn trả lại mười sáu châu ở Vân Nam, cũng là chuyện không có khả năng.

Theo như nhu cầu. Sở Uyên nói.

Nhu cầu gì? Ôn Liễu Niên theo hỏi một câu.

Sở Uyên lớn tiếng gọi: Tứ Hỉ !

Dạ. Tứ Hỉ công công vội vàng tiến vào.

Chỉ đạo Ngự Thiện phòng, yến tiệc chuẩn bị tôm cá cho Ôn ái khanh. Sở Uyên nói, Đổi thành gạo lức đậu hủ hầm rau xanh.

Ôn Liễu Niên: ...

Ôn ái khanh còn có chuyện gì muốn hỏi nữa không? Sở Uyên nhìn hắn.

Có. Ôn Liễu Niên ôm tâm tình tráng liệt ăn khang nói, Nếu Hoàng thượng thật sự đã kết minh cùng Đoạn vương, vì sao không thẳng thắn liên hợp Tây Nam đóng quân khai chiến, còn muốn cho phản đảng thêm một năm? Tuy nói Sở quân hiện tại còn chưa chuẩn bị chu toàn, hơn nữa có quân đội Đoạn Bạch Nguyệt, phần thắng tuyệt đối không thấp. Sớm giải quyết một chút, cũng có thể an tâm sớm một chút.

Đây là việc của trẫm. Sở Uyên nói, Sẽ không mượn tay người khác.

Diệp Cẩn rất muốn thử xem rốt cuộc đầu hắn có phát sốt hay không.

Rõ ràng cũng đã tiếp nhận sự giúp đỡ của đối phương -- Tạm thời xem như là giúp đỡ, vậy nhiều một chút hay ít một chút, thì có gì khác nhau?

Đều lui ra đi. Sở Uyên nói, Việc này dừng ở đây, trẫm còn có chuyện khác muốn xử lý.

...

Thẳng đến giờ cơm trưa, Ôn Liễu Niên còn đang nhịn không được nghĩ câu Sở Uyên nói lúc sáng, thế cho nên suýt nữa nuốt phải xương cá -- nói là rau xanh đậu hủ, các món ngon bên cạnh cũng không ít, hiển nhiên vẫn là sợ hắn đói.

Ôn đại nhân thấy thế nào? Diệp Cẩn hỏi.

Nếu mọi việc hết thảy đều giống như lời Hoàng thượng nói, vậy thì không còn gì tốt hơn . Ôn Liễu Niên nói, Chỉ là hai bên chưa kết minh, cũng chưa ký kết hiệp nghị điều ước, sao lại có thể an tâm như thế chứ?

Thế nhưng dựa theo trình độ làm việc cẩn thận của hắn, nếu không có mười phần nắm chắc, cũng sẽ không dễ dàng tiếp nhận như thế. Diệp Cẩn nói, Tuy nói bây giờ còn chưa rõ nguyên nhân, nhưng kết quả tựa hồ đã được định xuống.

Tâm ý Hoàng thượng đã quyết, cũng chỉ có thể như thế. Ôn Liễu Niên thở dài, chà xát dầu trên tay.

Chỉ hy vọng hết thảy đều phát triển theo hướng tốt nhất là được.

Sau khi cơm nước xong về nhà, lại được quản gia cho biết đại đương gia cũng là sáng sớm chạy ra cửa.

Chạy đi đâu vậy a, bây giờ còn chưa trở về...

Ôn Liễu Niên nhíu mày, thò tay chọt chọt Hồng giáp lang.

Không thấy cha ngươi !

/195

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status