Nhiều lần cam đoan, sau khi xác định chuyến đi sẽ không có nguy hiểm, Ôn Liễu Niên rốt cuộc tạm thời thả tâm. Sau khi rời khỏi chỗ ở Vân Đoạn Hồn lại không trở về Ôn phủ, mà là một mình ra ngoài thành đi dạo, một mình ngồi ước chừng hơn nửa giờ, ngắm phong cảnh ngẩn người.
Thị vệ hoàng cung lúc trước bị người Truy Ảnh cung dụ đi, lúc này cũng tìm đến đây, thấy hắn ngồi yên bất động, cũng không biết chính mình có nên tiến lên hỏi hay không, sau nhiều lần do dự vẫn là do một người trong đó chạy trở về Hoàng cung, đem việc này báo cho Sở Uyên.
Ngồi ngẩn người? Sở Uyên đặt sổ con trong tay xuống.
Vâng. Thị vệ nói, Nhìn qua tựa hồ không ít tâm sự.
Triệu đại đương gia đâu? Sở Uyên lại hỏi.
Không ở bên cạnh đại nhân. Thị vệ nói, Sau khi hạ triều đại nhân vẫn chưa về nhà, vẫn ngồi ở ngoại ô xuất thần.
Sở Uyên khẽ nhíu mày.
Hoàng thượng? Thị vệ thử nhìn hắn.
Âm thầm bảo hộ là được. Sở Uyên nói, Lui xuống đi.
Dạ. Thị vệ lĩnh mệnh, cúi đầu rời khỏi Ngự Thư phòng. Trong lòng lại nhịn không được nghĩ, dựa theo trình độ ân ái lúc trước của đại nhân cùng Triệu đại đương gia, tách ra một lát cũng muốn đi tìm, lần này nếu muốn tách ra một khoảng thời gian dài như vậy, dự tính nửa năm cũng không nhất định có thể khôi phục.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, sắc trời cũng dần dần tối xuống. Ôn Liễu Niên xoa xoa mắt, vừa nghĩ muốn về nhà, phía sau lại truyền đến một trận tiếng bước chân.
Còn tưởng là Triệu Việt đến tìm, Ôn Liễu Niên vô tội quay đầu: Ta đang muốn về... Hoàng thượng?!
Tưởng là Triệu đại đương gia hả? Sở Uyên cười cười, ngồi ở bên cạnh hắn.
Sao Hoàng thượng lại đến đây? Ôn Liễu Niên có chút ngoài ý muốn.
Sợ ái khanh ở sau lưng oán giận trẫm. Sở Uyên đưa cho hắn một bao kẹo đậu phộng, Cho nên đến xem thử.
Ôn Liễu Niên nói thầm: Vi thần không dám.
Ngươi có chuyện gì mà không dám. Sở Uyên gõ đầu hắn, Có thể pha trộn cùng Tần Thiếu Vũ, ngày nào đó bán trẫm đi cũng không ngạc nhiên.
Vi thần không dám. Ôn Liễu Niên lặp lại một lần nữa.
Còn nói không tức giận. Sở Uyên cười lắc đầu, Muốn đi Đông Hải?
Ừm. Ôn Liễu Niên lập tức gật đầu.
Vậy thì đi đi. Sở Uyên vỗ vỗ hắn.
Ôn Liễu Niên giật mình mở to hai mắt: A?
Như thế nào, không muốn đi? Sở Uyên buồn cười.
Ôn Liễu Niên có chút không yên tâm.
Trẫm muốn giữ ái khanh ở Vương Thành. Sở Uyên nói, Nhưng tựa hồ có chút ép buộc.
Hoàng thượng quá lời. Ôn Liễu Niên lắc đầu, Chuyện đã đáp ứng Hoàng thượng, vi thần tự sẽ làm được toàn bộ. Muốn đi Đông Hải là một chuyện, có thể đi hay không lại là một chuyện khác, đã làm quan ở trong triều, tất nhiên nên làm tròn bổn phận của thần tử, mọi chuyện cũng không thể đều tùy tính mà đến.
Đến Đông Hải, giúp trẫm nhìn chằm chằm Đoạn Bạch Nguyệt. Sở Uyên nói.
Ôn Liễu Niên có chút mờ mịt: Nhìn chằm chằm Tây Nam vương?
Sở Uyên gật đầu.
Ôn Liễu Niên càng tỏ ra khó hiểu: Thế nhưng... Đoạn Bạch Nguyệt lòng muông dạ thú đích xác không phải là giả, thế nhưng nhìn hành động lúc trước của Hoàng thượng, rõ ràng là tín nhiệm người này - Hoặc nói ít nhất cũng đã ngầm đạt thành hạng mục hiệp nghị nào đó rồi, mới sẽ mặc kệ như thế. Vậy vì sao hiện tại quân Tây Nam đã đẩy vào ven bờ Đông Hải Đại Sở, lại muốn phái mình âm thầm đến nhìn chằm chằm?
Trẫm biết Tần cung chủ lưu người bảo hộ ngươi. Sở Uyên nói, Chỉ là Đông Hải đầu kia không an ổn, vẫn là phải tự mình chú ý nhiều hơn.
Vi thần phải lấy loại lý do nào, loại thân phận nào tiến đến? Ôn Liễu Niên hỏi.
Trẫm đương nhiên sẽ hạ một đạo thánh chỉ. Sở Uyên nói, Hiện giờ bộ tộc Tây Nam tiến quân thần tốc, nói là trở về cố hương tế tổ lại chậm chạp không lui, trẫm phái ái khanh tiến đến đàm phán, cũng là hợp tình hợp lý.
Hoàng thượng. Ôn Liễu Niên do dự, Vi thần có một chuyện muốn hỏi.
Hỏi đi. Sở Uyên gật đầu.
Giữa Hoàng thượng cùng Tây Nam vương, rốt cuộc đạt thành loại hiệp nghị nào? Ôn Liễu Niên nói, Tuy nói có một số việc có lẽ vi thần không nên hỏi, nhưng nếu muốn đến Đông Hải, còn thỉnh Hoàng thượng nói rõ ràng. Bằng không nếu không biết gì mà tiến đến như vậy, ngay cả Đoạn Bạch Nguyệt là địch hay là bạn cũng nói không rõ, đến lúc đó phải bàn chuyện thế nào?
Sở Uyên nhíu mày.
Ôn Liễu Niên ngóng trông nhìn hắn.
Ôn ái khanh. Sở Uyên nói.
Dạ. Ôn Liễu Niên trong lòng dâng lên dự cảm bất an.
Theo trẫm tiến cung, kêu Ngự Thiện phòng làm cơm hư canh đắng ăn một lần.
...
Bên trong Ôn phủ, Triệu Việt bận rộn bù đầu bù cổ, đợi nửa buổi cũng không thấy người trở về. Lúc trước nghĩ có lẽ là bên Sở Uyên xảy ra chuyện, kết quả sắp tới giờ cơm chiều cũng không thấy bóng dáng, vừa tính toán chạy ra ngoài tìm, liền thấy Ôn Liễu Niên sầu bi khổ não bước đến, ngồi ở trên ghế đá không nói lời nào.
Làm sao vậy? Triệu Việt ngồi ở trước mặt, cầm tay hắn, Lại cãi nhau với vị đại nhân nào à ?
Không có cãi nhau. Ôn đại nhân đang tức giận.
Vậy tại sao lại tức đến thành như vậy? Triệu Việt ôm lấy hắn, Chỗ Hoàng thượng?
Ôn Liễu Niên liều mạng gật đầu.
Triệu Việt mang theo hắn đi vào trong nhà: Lần này hắn lại kêu ngươi làm cái gì?
Ăn hết một thau cơm sắp thiêu. Ôn Liễu Niên giận dữ nói, Còn có dưa muối lâu năm ! Đó nhưng là Hoàng cung a, cũng không biết đầu bếp lôi ở đâu ra nữa, vừa đen lại vừa chua, còn không thể không ăn, bởi vì Hoàng thượng có chỉ !
Triệu Việt nhíu mày: Sao lại cho ngươi ăn mấy thứ này ! Ăn đau bụng thì phải làm sao.
Bởi vì Hoàng thượng muốn ta đi Đông Hải. Ôn Liễu Niên cáo trạng, Ta hỏi nhiều hai câu, liền bị phạt!
Muốn ngươi đi Đông Hải? Triệu Việt dừng bước.
Đúng vậy, đi Đông Hải. Ôn Liễu Niên hậu tri hậu giác, trong khoảnh khắc vô cùng cao hứng vỗ hắn một cái, Đúng, Hoàng thượng muốn phái ta đến Đông Hải !
Thật sao? Triệu Việt mừng rỡ như điên.
Ừm ừm. Ôn Liễu Niên liều mạng gật đầu.
Cùng đi với ta? Triệu Việt cầm tay hắn.
Là một đường đi Đông Hải, bất quá ta không thể đến hải đảo. Ôn Liễu Niên nói, Hoàng thượng muốn ta đến chỗ Tây Nam vương.
Đoạn Bạch Nguyệt? Triệu Việt nghe vậy nhíu mày.
Mặc kệ hắn, có thể cùng đi đến Đông Hải vẫn luôn là chuyện tốt. Ôn Liễu Niên nói, Ngươi phải thường xuyên đến thăm ta.
Giữa Hoàng thượng cùng Đoạn vương, hiện tại rốt cuộc là địch hay là bạn? Triệu Việt đặt hắn ở trên ghế, Không nói rõ ràng chuyện này, ta không cho ngươi đi.
Ôn Liễu Niên: ...
Nếu là thương nhân thoại bản biết được chuyện này, nhất định sẽ mời tú tài viết một bộ sách, có tên gọi là《 Vì sao ý tưởng của Hoàng thượng cùng Triệu đại đương gia vẫn luôn không gặp nhau 》.
Nói chuyện. Triệu Việt vỗ vỗ đầu hắn.
Hôm nay ta chính là hỏi cái này, mới bị Hoàng thượng phạt. Ôn Liễu Niên nói, Về sau Hoàng thượng còn nói, có một số việc ta không cần hỏi, cho dù là hắn cùng Tây Nam nháo ầm ĩ, Tây Nam vương cũng sẽ không hại ta.
Đây tính là chuyện gì vậy. Triệu Việt lắc đầu, Trừ phi Hoàng thượng nói rõ ràng, bằng không loại chuyện xâm nhập hang cọp này, ta tuyệt đối không sẽ đáp ứng.
Hoàng thượng sẽ không gạt ta. Ôn Liễu Niên nhấn mạnh.
Sao sẽ không gạt ngươi. Triệu Việt nói, Lúc nãy còn muốn ngươi ăn dưa muối bị hư.
Không giống nhau. Ôn Liễu Niên ôm cổ hắn, Ngươi cho ta đi đi.
Ta đi nói chuyện với Hoàng thượng. Triệu Việt nói.
Ngươi? Ôn Liễu Niên giật mình.
Ta cũng cần biết nguyên nhân. Triệu Việt nói, Nếu là lúc nào cũng để ngươi mạo hiểm, vậy chức quan này không làm cũng được.
Ôn Liễu Niên chớp chớp mắt, đây.. đây kỳ thật cũng không nghiêm trọng như vậy a.
Nhưng Triệu Việt hiển nhiên không tính toán đổi chủ ý, sáng sớm hôm sau, liền đến hiệu buôn Nhật Nguyệt sơn trang.
Triệu đại đương gia muốn tìm Tiểu Cẩn? Thẩm Thiên Phong nói, Không khéo, một canh giờ trước vừa mới vào cung.
Vậy ta đến cửa cung chờ Diệp cốc chủ. Triệu Việt đứng lên, Quấy rầy.
Không bằng ở trong nhà đợi đi. Thẩm Thiên Phong nói, Tiểu Cẩn là theo thông lệ đến mở an thần dược cho Hoàng thượng, hẳn rất nhanh thì có thể trở lại.
Không cần. Triệu Việt nói, Đa tạ minh chủ.
Triệu đại đương gia có việc gấp? Thẩm Thiên Phong thử hỏi.
Ta muốn gặp Hoàng thượng. Triệu Việt nói.
Thẩm Thiên Phong sáng tỏ, biết tám phần là vì Ôn đại nhân, thì cũng không hỏi thêm gì nữa, tự mình đưa hắn ra phủ.
Tại cửa cung chờ được nửa canh giờ, rốt cuộc thấy Diệp Cẩn bước ra, chỉ là tinh thần nhìn qua rõ ràng có chút hoảng hốt.
Diệp cốc chủ? Triệu Việt nói, Ngươi không sao chứ?
Diệp Cẩn nói: Có chuyện.
Triệu Việt: ...
Diệp Cẩn ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt rất là phức tạp, vẻ mặt cũng rất phức tạp.
Thấy hắn như vậy, Triệu Việt nói, Có cần ta đưa cốc chủ trở về hiệu buôn nghỉ ngơi không?
Diệp Cẩn lắc đầu: Đại đương gia bồi ta đi một lúc đi.
Triệu Việt khó hiểu: Ta?
Nhưng Diệp Cẩn dĩ nhiên đã xoay người lên ngựa, Lục Thông Ngọc hí dài một tiếng, dang rộng bốn vó phóng nhanh mà đi.
Lo lắng hắn sẽ xảy ra chuyện, Triệu Việt cũng giục ngựa đuổi theo, hai người một đường ra khỏi thành.
Dân chúng bên đường sau khi nhìn thấy, đều cảm thấy chính mình có phải là hoa mắt rồi không, vì sao lại là Diệp cốc chủ cùng Triệu đại đương gia, vậy Thẩm minh chủ cùng Ôn đại nhân đi đâu rồi?!
Đến một chỗ sơn cốc nhỏ yên tĩnh ở ngoại ô, Diệp Cẩn xoay người xuống ngựa, ngồi ở bên bờ suối tiếp tục ngẩn người.
Cốc chủ. Triệu Việt hỏi, Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?
Diệp Cẩn đần độn nói: Ngươi để cho ta bình tĩnh một chút.
Buổi sáng theo thông lệ đến mở dược cho Sở Uyên, lại vừa vặn nhìn thấy một xe dược liệu đang đẩy xuống phía dưới, bên trong có không ít vật đại bổ quý báu, có vài món thậm chí có chút vạn kim khó cầu, vì thế liền hiếu kỳ hỏi nhiều hai câu, lại nói là từ Tây Nam đưa tới, là cống lễ Đoạn vương đưa cho Hoàng thượng. Không chỉ là dược liệu, còn có một xe kỳ trân dị bảo, một xe trái cây Tây Nam, một xe thịt khô thổ sản vùng núi, cùng với một xe... đầu lâu.
Cái thứ gì vậy? Diệp Cẩn trừng to mắt.
Đều là thủ lĩnh bộ tộc không an phận ở Tây Nam, vẫn có ý đồ xâm phạm biên cảnh ta. Quản sự Thái Y viện nói, Đều bị Tây Nam vương giết chết, lột sạch sẽ đưa tới cho Hoàng thượng.
Diệp Cẩn phía sau lưng run lên, một đường đến Ngự Thư phòng hỏi đến tột cùng.
Trẫm biết. Sở Uyên nói, Nếu ngươi thích, thì lấy đi.
Sao ta có thể thích cái thứ đó chứ ! Diệp Cẩn kinh sợ.
Trẫm nói là xe dược liệu kia. Sở Uyên dở khóc dở cười, Về phần thứ khác, ném đi.
Vừa mới đi ngang qua quốc khố, Trương đại nhân nói Tây Nam vương cứ duy trì không ngừng tặng đồ như vậy, nói ít cũng có nửa năm. Diệp Cẩn nói, Vì sao vẫn không nghe ngươi nói qua?
Cũng không phải chuyện mấu chốt gì. Sở Uyên cầm lấy châu phê, tùy tay lật mở một quyển sổ con, Muốn đưa thì đưa đi.
Diệp Cẩn hồ nghi nhìn hắn.
Sở Uyên đứng lên bước ra ngoài: Trẫm đến Hộ Bộ xem thử.
Vì sao mỗi lần nhắc tới Tây Nam vương, không phải giấu giấu diếm diếm, cũng là giữ kín như bưng? Diệp Cẩn ở sau lưng gọi hắn lại.
Sở Uyên cũng đã phất tay áo ra cửa.
Vì thế Diệp cốc chủ rốt cuộc hậu tri hậu giác, mơ hồ cảm nhận được một vài chuyện.
Nhưng... Thật sự như thế hả?!
Diệp cốc chủ. Triệu Việt khẽ nhíu mày, Không thì ta đưa ngươi về nhà?
Không sao. Diệp Cẩn vô lực khoát tay, Đúng rồi, đại đương gia sao lại đứng ở cửa cung, Ôn đại nhân cũng không ở trong cung.
Ta biết, vốn dĩ là muốn nhờ cốc chủ giúp thông truyền, ta muốn gặp Hoàng thượng. Triệu Việt nói.
Đại đương gia muốn gặp Hoàng thượng? Diệp Cẩn có chút ngoài ý muốn, Để làm gì?
Triệu Việt đem sự tình nói đại khái một lần, lại nói: Ta đối Tây Nam vương không hiểu nhiều lắm, không biết Diệp cốc chủ có đề nghị gì không?
Diệp Cẩn sắc mặt lại cứng đờ.
Vì sao khắp nơi đều có người này tồn tại?!
Cốc chủ? Triệu Việt lo lắng nhìn hắn, sao lại không nói chuyện.
Diệp Cẩn hít sâu một hơi, Hừ một tiếng đứng lên.
Triệu Việt bị hoảng sợ.
Ta cũng một đường đến Đông Hải. Diệp Cẩn xắn tay áo.
Triệu Việt: ...
Có ta ở đây, xem kẻ nào không có mắt dám đụng Ôn đại nhân ! Diệp Cẩn hùng hổ đi trở về.
Còn có một câu chưa nói.
Xem ai không có mắt, dám đụng... người kia a !
Thị vệ hoàng cung lúc trước bị người Truy Ảnh cung dụ đi, lúc này cũng tìm đến đây, thấy hắn ngồi yên bất động, cũng không biết chính mình có nên tiến lên hỏi hay không, sau nhiều lần do dự vẫn là do một người trong đó chạy trở về Hoàng cung, đem việc này báo cho Sở Uyên.
Ngồi ngẩn người? Sở Uyên đặt sổ con trong tay xuống.
Vâng. Thị vệ nói, Nhìn qua tựa hồ không ít tâm sự.
Triệu đại đương gia đâu? Sở Uyên lại hỏi.
Không ở bên cạnh đại nhân. Thị vệ nói, Sau khi hạ triều đại nhân vẫn chưa về nhà, vẫn ngồi ở ngoại ô xuất thần.
Sở Uyên khẽ nhíu mày.
Hoàng thượng? Thị vệ thử nhìn hắn.
Âm thầm bảo hộ là được. Sở Uyên nói, Lui xuống đi.
Dạ. Thị vệ lĩnh mệnh, cúi đầu rời khỏi Ngự Thư phòng. Trong lòng lại nhịn không được nghĩ, dựa theo trình độ ân ái lúc trước của đại nhân cùng Triệu đại đương gia, tách ra một lát cũng muốn đi tìm, lần này nếu muốn tách ra một khoảng thời gian dài như vậy, dự tính nửa năm cũng không nhất định có thể khôi phục.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, sắc trời cũng dần dần tối xuống. Ôn Liễu Niên xoa xoa mắt, vừa nghĩ muốn về nhà, phía sau lại truyền đến một trận tiếng bước chân.
Còn tưởng là Triệu Việt đến tìm, Ôn Liễu Niên vô tội quay đầu: Ta đang muốn về... Hoàng thượng?!
Tưởng là Triệu đại đương gia hả? Sở Uyên cười cười, ngồi ở bên cạnh hắn.
Sao Hoàng thượng lại đến đây? Ôn Liễu Niên có chút ngoài ý muốn.
Sợ ái khanh ở sau lưng oán giận trẫm. Sở Uyên đưa cho hắn một bao kẹo đậu phộng, Cho nên đến xem thử.
Ôn Liễu Niên nói thầm: Vi thần không dám.
Ngươi có chuyện gì mà không dám. Sở Uyên gõ đầu hắn, Có thể pha trộn cùng Tần Thiếu Vũ, ngày nào đó bán trẫm đi cũng không ngạc nhiên.
Vi thần không dám. Ôn Liễu Niên lặp lại một lần nữa.
Còn nói không tức giận. Sở Uyên cười lắc đầu, Muốn đi Đông Hải?
Ừm. Ôn Liễu Niên lập tức gật đầu.
Vậy thì đi đi. Sở Uyên vỗ vỗ hắn.
Ôn Liễu Niên giật mình mở to hai mắt: A?
Như thế nào, không muốn đi? Sở Uyên buồn cười.
Ôn Liễu Niên có chút không yên tâm.
Trẫm muốn giữ ái khanh ở Vương Thành. Sở Uyên nói, Nhưng tựa hồ có chút ép buộc.
Hoàng thượng quá lời. Ôn Liễu Niên lắc đầu, Chuyện đã đáp ứng Hoàng thượng, vi thần tự sẽ làm được toàn bộ. Muốn đi Đông Hải là một chuyện, có thể đi hay không lại là một chuyện khác, đã làm quan ở trong triều, tất nhiên nên làm tròn bổn phận của thần tử, mọi chuyện cũng không thể đều tùy tính mà đến.
Đến Đông Hải, giúp trẫm nhìn chằm chằm Đoạn Bạch Nguyệt. Sở Uyên nói.
Ôn Liễu Niên có chút mờ mịt: Nhìn chằm chằm Tây Nam vương?
Sở Uyên gật đầu.
Ôn Liễu Niên càng tỏ ra khó hiểu: Thế nhưng... Đoạn Bạch Nguyệt lòng muông dạ thú đích xác không phải là giả, thế nhưng nhìn hành động lúc trước của Hoàng thượng, rõ ràng là tín nhiệm người này - Hoặc nói ít nhất cũng đã ngầm đạt thành hạng mục hiệp nghị nào đó rồi, mới sẽ mặc kệ như thế. Vậy vì sao hiện tại quân Tây Nam đã đẩy vào ven bờ Đông Hải Đại Sở, lại muốn phái mình âm thầm đến nhìn chằm chằm?
Trẫm biết Tần cung chủ lưu người bảo hộ ngươi. Sở Uyên nói, Chỉ là Đông Hải đầu kia không an ổn, vẫn là phải tự mình chú ý nhiều hơn.
Vi thần phải lấy loại lý do nào, loại thân phận nào tiến đến? Ôn Liễu Niên hỏi.
Trẫm đương nhiên sẽ hạ một đạo thánh chỉ. Sở Uyên nói, Hiện giờ bộ tộc Tây Nam tiến quân thần tốc, nói là trở về cố hương tế tổ lại chậm chạp không lui, trẫm phái ái khanh tiến đến đàm phán, cũng là hợp tình hợp lý.
Hoàng thượng. Ôn Liễu Niên do dự, Vi thần có một chuyện muốn hỏi.
Hỏi đi. Sở Uyên gật đầu.
Giữa Hoàng thượng cùng Tây Nam vương, rốt cuộc đạt thành loại hiệp nghị nào? Ôn Liễu Niên nói, Tuy nói có một số việc có lẽ vi thần không nên hỏi, nhưng nếu muốn đến Đông Hải, còn thỉnh Hoàng thượng nói rõ ràng. Bằng không nếu không biết gì mà tiến đến như vậy, ngay cả Đoạn Bạch Nguyệt là địch hay là bạn cũng nói không rõ, đến lúc đó phải bàn chuyện thế nào?
Sở Uyên nhíu mày.
Ôn Liễu Niên ngóng trông nhìn hắn.
Ôn ái khanh. Sở Uyên nói.
Dạ. Ôn Liễu Niên trong lòng dâng lên dự cảm bất an.
Theo trẫm tiến cung, kêu Ngự Thiện phòng làm cơm hư canh đắng ăn một lần.
...
Bên trong Ôn phủ, Triệu Việt bận rộn bù đầu bù cổ, đợi nửa buổi cũng không thấy người trở về. Lúc trước nghĩ có lẽ là bên Sở Uyên xảy ra chuyện, kết quả sắp tới giờ cơm chiều cũng không thấy bóng dáng, vừa tính toán chạy ra ngoài tìm, liền thấy Ôn Liễu Niên sầu bi khổ não bước đến, ngồi ở trên ghế đá không nói lời nào.
Làm sao vậy? Triệu Việt ngồi ở trước mặt, cầm tay hắn, Lại cãi nhau với vị đại nhân nào à ?
Không có cãi nhau. Ôn đại nhân đang tức giận.
Vậy tại sao lại tức đến thành như vậy? Triệu Việt ôm lấy hắn, Chỗ Hoàng thượng?
Ôn Liễu Niên liều mạng gật đầu.
Triệu Việt mang theo hắn đi vào trong nhà: Lần này hắn lại kêu ngươi làm cái gì?
Ăn hết một thau cơm sắp thiêu. Ôn Liễu Niên giận dữ nói, Còn có dưa muối lâu năm ! Đó nhưng là Hoàng cung a, cũng không biết đầu bếp lôi ở đâu ra nữa, vừa đen lại vừa chua, còn không thể không ăn, bởi vì Hoàng thượng có chỉ !
Triệu Việt nhíu mày: Sao lại cho ngươi ăn mấy thứ này ! Ăn đau bụng thì phải làm sao.
Bởi vì Hoàng thượng muốn ta đi Đông Hải. Ôn Liễu Niên cáo trạng, Ta hỏi nhiều hai câu, liền bị phạt!
Muốn ngươi đi Đông Hải? Triệu Việt dừng bước.
Đúng vậy, đi Đông Hải. Ôn Liễu Niên hậu tri hậu giác, trong khoảnh khắc vô cùng cao hứng vỗ hắn một cái, Đúng, Hoàng thượng muốn phái ta đến Đông Hải !
Thật sao? Triệu Việt mừng rỡ như điên.
Ừm ừm. Ôn Liễu Niên liều mạng gật đầu.
Cùng đi với ta? Triệu Việt cầm tay hắn.
Là một đường đi Đông Hải, bất quá ta không thể đến hải đảo. Ôn Liễu Niên nói, Hoàng thượng muốn ta đến chỗ Tây Nam vương.
Đoạn Bạch Nguyệt? Triệu Việt nghe vậy nhíu mày.
Mặc kệ hắn, có thể cùng đi đến Đông Hải vẫn luôn là chuyện tốt. Ôn Liễu Niên nói, Ngươi phải thường xuyên đến thăm ta.
Giữa Hoàng thượng cùng Đoạn vương, hiện tại rốt cuộc là địch hay là bạn? Triệu Việt đặt hắn ở trên ghế, Không nói rõ ràng chuyện này, ta không cho ngươi đi.
Ôn Liễu Niên: ...
Nếu là thương nhân thoại bản biết được chuyện này, nhất định sẽ mời tú tài viết một bộ sách, có tên gọi là《 Vì sao ý tưởng của Hoàng thượng cùng Triệu đại đương gia vẫn luôn không gặp nhau 》.
Nói chuyện. Triệu Việt vỗ vỗ đầu hắn.
Hôm nay ta chính là hỏi cái này, mới bị Hoàng thượng phạt. Ôn Liễu Niên nói, Về sau Hoàng thượng còn nói, có một số việc ta không cần hỏi, cho dù là hắn cùng Tây Nam nháo ầm ĩ, Tây Nam vương cũng sẽ không hại ta.
Đây tính là chuyện gì vậy. Triệu Việt lắc đầu, Trừ phi Hoàng thượng nói rõ ràng, bằng không loại chuyện xâm nhập hang cọp này, ta tuyệt đối không sẽ đáp ứng.
Hoàng thượng sẽ không gạt ta. Ôn Liễu Niên nhấn mạnh.
Sao sẽ không gạt ngươi. Triệu Việt nói, Lúc nãy còn muốn ngươi ăn dưa muối bị hư.
Không giống nhau. Ôn Liễu Niên ôm cổ hắn, Ngươi cho ta đi đi.
Ta đi nói chuyện với Hoàng thượng. Triệu Việt nói.
Ngươi? Ôn Liễu Niên giật mình.
Ta cũng cần biết nguyên nhân. Triệu Việt nói, Nếu là lúc nào cũng để ngươi mạo hiểm, vậy chức quan này không làm cũng được.
Ôn Liễu Niên chớp chớp mắt, đây.. đây kỳ thật cũng không nghiêm trọng như vậy a.
Nhưng Triệu Việt hiển nhiên không tính toán đổi chủ ý, sáng sớm hôm sau, liền đến hiệu buôn Nhật Nguyệt sơn trang.
Triệu đại đương gia muốn tìm Tiểu Cẩn? Thẩm Thiên Phong nói, Không khéo, một canh giờ trước vừa mới vào cung.
Vậy ta đến cửa cung chờ Diệp cốc chủ. Triệu Việt đứng lên, Quấy rầy.
Không bằng ở trong nhà đợi đi. Thẩm Thiên Phong nói, Tiểu Cẩn là theo thông lệ đến mở an thần dược cho Hoàng thượng, hẳn rất nhanh thì có thể trở lại.
Không cần. Triệu Việt nói, Đa tạ minh chủ.
Triệu đại đương gia có việc gấp? Thẩm Thiên Phong thử hỏi.
Ta muốn gặp Hoàng thượng. Triệu Việt nói.
Thẩm Thiên Phong sáng tỏ, biết tám phần là vì Ôn đại nhân, thì cũng không hỏi thêm gì nữa, tự mình đưa hắn ra phủ.
Tại cửa cung chờ được nửa canh giờ, rốt cuộc thấy Diệp Cẩn bước ra, chỉ là tinh thần nhìn qua rõ ràng có chút hoảng hốt.
Diệp cốc chủ? Triệu Việt nói, Ngươi không sao chứ?
Diệp Cẩn nói: Có chuyện.
Triệu Việt: ...
Diệp Cẩn ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt rất là phức tạp, vẻ mặt cũng rất phức tạp.
Thấy hắn như vậy, Triệu Việt nói, Có cần ta đưa cốc chủ trở về hiệu buôn nghỉ ngơi không?
Diệp Cẩn lắc đầu: Đại đương gia bồi ta đi một lúc đi.
Triệu Việt khó hiểu: Ta?
Nhưng Diệp Cẩn dĩ nhiên đã xoay người lên ngựa, Lục Thông Ngọc hí dài một tiếng, dang rộng bốn vó phóng nhanh mà đi.
Lo lắng hắn sẽ xảy ra chuyện, Triệu Việt cũng giục ngựa đuổi theo, hai người một đường ra khỏi thành.
Dân chúng bên đường sau khi nhìn thấy, đều cảm thấy chính mình có phải là hoa mắt rồi không, vì sao lại là Diệp cốc chủ cùng Triệu đại đương gia, vậy Thẩm minh chủ cùng Ôn đại nhân đi đâu rồi?!
Đến một chỗ sơn cốc nhỏ yên tĩnh ở ngoại ô, Diệp Cẩn xoay người xuống ngựa, ngồi ở bên bờ suối tiếp tục ngẩn người.
Cốc chủ. Triệu Việt hỏi, Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?
Diệp Cẩn đần độn nói: Ngươi để cho ta bình tĩnh một chút.
Buổi sáng theo thông lệ đến mở dược cho Sở Uyên, lại vừa vặn nhìn thấy một xe dược liệu đang đẩy xuống phía dưới, bên trong có không ít vật đại bổ quý báu, có vài món thậm chí có chút vạn kim khó cầu, vì thế liền hiếu kỳ hỏi nhiều hai câu, lại nói là từ Tây Nam đưa tới, là cống lễ Đoạn vương đưa cho Hoàng thượng. Không chỉ là dược liệu, còn có một xe kỳ trân dị bảo, một xe trái cây Tây Nam, một xe thịt khô thổ sản vùng núi, cùng với một xe... đầu lâu.
Cái thứ gì vậy? Diệp Cẩn trừng to mắt.
Đều là thủ lĩnh bộ tộc không an phận ở Tây Nam, vẫn có ý đồ xâm phạm biên cảnh ta. Quản sự Thái Y viện nói, Đều bị Tây Nam vương giết chết, lột sạch sẽ đưa tới cho Hoàng thượng.
Diệp Cẩn phía sau lưng run lên, một đường đến Ngự Thư phòng hỏi đến tột cùng.
Trẫm biết. Sở Uyên nói, Nếu ngươi thích, thì lấy đi.
Sao ta có thể thích cái thứ đó chứ ! Diệp Cẩn kinh sợ.
Trẫm nói là xe dược liệu kia. Sở Uyên dở khóc dở cười, Về phần thứ khác, ném đi.
Vừa mới đi ngang qua quốc khố, Trương đại nhân nói Tây Nam vương cứ duy trì không ngừng tặng đồ như vậy, nói ít cũng có nửa năm. Diệp Cẩn nói, Vì sao vẫn không nghe ngươi nói qua?
Cũng không phải chuyện mấu chốt gì. Sở Uyên cầm lấy châu phê, tùy tay lật mở một quyển sổ con, Muốn đưa thì đưa đi.
Diệp Cẩn hồ nghi nhìn hắn.
Sở Uyên đứng lên bước ra ngoài: Trẫm đến Hộ Bộ xem thử.
Vì sao mỗi lần nhắc tới Tây Nam vương, không phải giấu giấu diếm diếm, cũng là giữ kín như bưng? Diệp Cẩn ở sau lưng gọi hắn lại.
Sở Uyên cũng đã phất tay áo ra cửa.
Vì thế Diệp cốc chủ rốt cuộc hậu tri hậu giác, mơ hồ cảm nhận được một vài chuyện.
Nhưng... Thật sự như thế hả?!
Diệp cốc chủ. Triệu Việt khẽ nhíu mày, Không thì ta đưa ngươi về nhà?
Không sao. Diệp Cẩn vô lực khoát tay, Đúng rồi, đại đương gia sao lại đứng ở cửa cung, Ôn đại nhân cũng không ở trong cung.
Ta biết, vốn dĩ là muốn nhờ cốc chủ giúp thông truyền, ta muốn gặp Hoàng thượng. Triệu Việt nói.
Đại đương gia muốn gặp Hoàng thượng? Diệp Cẩn có chút ngoài ý muốn, Để làm gì?
Triệu Việt đem sự tình nói đại khái một lần, lại nói: Ta đối Tây Nam vương không hiểu nhiều lắm, không biết Diệp cốc chủ có đề nghị gì không?
Diệp Cẩn sắc mặt lại cứng đờ.
Vì sao khắp nơi đều có người này tồn tại?!
Cốc chủ? Triệu Việt lo lắng nhìn hắn, sao lại không nói chuyện.
Diệp Cẩn hít sâu một hơi, Hừ một tiếng đứng lên.
Triệu Việt bị hoảng sợ.
Ta cũng một đường đến Đông Hải. Diệp Cẩn xắn tay áo.
Triệu Việt: ...
Có ta ở đây, xem kẻ nào không có mắt dám đụng Ôn đại nhân ! Diệp Cẩn hùng hổ đi trở về.
Còn có một câu chưa nói.
Xem ai không có mắt, dám đụng... người kia a !
/195
|